Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
Chương 8
Sơ Chi nghi ngờ rằng đây là một chai nước đặc biệt, nhưng cuối cùng cái nắp vẫn bị anh vặn ra được.
Thế nhưng vẻ mặt sáng tỏ của Sơ Chi khiến cho Thẩm Lục Gia cảm thấy sự tôn nghiêm đàn ông của anh đã bị giẫm bẹp trên mặt đất đến tan.
Trong nháy mắt, anh sinh ra hoài nghi với bản thân mình, anh chăm chỉ tập thể dục nhiều năm như vậy, cơ bắp đều đầy đủ.
Tuy rằng chỉ có một giây đồng hồ như vây mà thôi.
Chưa bao giờ bổn thiếu gia cảm thấy vô cùng nhục nhã như vậy.
Anh quyết định quay về sân tập.
Xế chiều hôm đó, Trình Dật đang gọi video call nói chuyện với gái chưa được bao lâu, anh ta liền nghe thấy tiếng người đạp cửa từ bên ngoài.
Hai người đang ngồi xếp bằng trên ghế salon cách màn hình điện thoại nhìn đối phương vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, kèm theo tiết mục nói chuyện sến súa là tiếng đạp cửa thùng thùng.
Trình Dật thở dài, đặt túi hạt dưa xuống bàn uống nước, hôn gió với cô gái bên trong màn hình điện thoại: “Chắc là A Hành quên mang chìa khóa, để anh đi mở cửa.”
Anh ta lê dép đi tới mở cửa ra thì nhìn thấy Lục Gia Hành ôm hai cái thùng lớn trong tay, mặt không cảm xúc đứng trước cửa.
Trình Dật nhíu lông mày: “Không mang chìa khóa à?”
“Có mang.”
“Vậy cậu gõ cửa cái rắm.”
“Không có tay.” Lục Gia Hành liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia giống như đang nói “Cậu mù à.”
Trình Dật đi theo anh vào phòng mới chú ý đến hai cái thùng trên tay anh.
Pocari Sweat, nước uống dùng cho thể thao.
Quảng cáo của hãng kia như thế nào ấy nhỉ, bổ sung chất điện giải, giúp cơ thể hấp thụ nhanh?
Trình Dật nhướn lông mày, nhìn chàng trai vừa ôm hai thùng nước trở về, đi tới gần cửa sổ đặt nó xuống đất, anh lười biếng đặt mông ngồi xuống ghế sofa, mở thùng nước ra, lấy một chai nước, vặn nắp mở ra.
Trình Dật vừa định tiếp tục tán gẫu với người đẹp thì anh ta nhìn thấy Lục Gia Hành mở chai nước ra, để lên mặt bàn, sau đó anh lại cúi người lấy một chai nước khác từ trong thùng, vặn ra.
Trình Dật cho rằng đây là mở cho anh ta.
Anh ta quả thật cảm thấy mình được thụ sủng nhược kinh[1 mà sở tóc gáy, chắc buổi sáng vị thiếu gia này ra ngoài được khai quang đây mà, anh ta vô cùng chân chó tiến đến gần.
[1]thụ sủng nhược kinh: được chiều chuộng mà kinh sợ.
Sau đó, anh ta liền nhìn thấy chai nước thứ hai được để lên bàn.
Ngay sau đó, anh lại lấy chai nước thứ ba ra.
Bắt đầu mở như mở bia, cứ hai giây một chai, anh ngồi đó như vậy mở hơn nửa thùng nước, cũng không uống, xếp lên bàn thành một đống.
Trình Dật ngỡ ngàng: “Đại ca, anh làm gì vậy?”
Lục Gia Hành không nhìn anh ta, khóe môi giật giật hơi rủ xuống, lộ ra vẻ mặt không mấy vui vẻ, anh cười lạnh một tiếng: “Báo thù.”
Trình Dật: “…?”
Thỉnh thoảng sẽ có lúc con trai vừa ấu trĩ lại vừa thần bí khiến cho người khác không thể nào lý giải được, thật ra vốn không có chuyện gì nhưng bọn họ lại rất để ý, hơn nữa lại để ý rất lâu, rất lâu diendanLeQuyDon.
Cho đến khi kỳ học quân sự kết thúc, Sơ Chi cũng không gặp lại chàng trai hay đến tắm nắng đó nữa.
Trong lúc đó xảy ra một chuyện, khoa tin tức bên cạnh có một nữ sinh gửi thư tình cho thầy huấn luyện viên, kết quả đó bị phát hiện, ngày hôm sau lớp đó bị thay huấn luyện viên, cô gái đó bị phê bình công khai, chưa vào học chính thức đã nổi tiếng, còn thầy huấn luyện viên nhận được thư tình cũng sẽ bị quân đội trừng trị nghiêm khắc.
Nghe nói rằng cô gái đó khi bị phát hiện đã khóc lóc cầu xin lỗi doanh trưởng, cô ấy nói đều là lỗi của cô ấy, huấn luyện viên hoàn toàn không biết.
Sơ Chi hoàn toàn bị kinh hãi, mới được nửa tháng làm sao mà liền thích rồi.
Dáng vẻ của Lâm Đồng thì ngược lại, cô vừa ôm gói bim bim Lonely God vừa bốc bim bim nhét vào miệng cắn răng rắc: “Bây giờ cậu nhìn mấy nam sinh kia đi, từng người từng người một không xiêu xiêu vẹo vẹo như quả dưa chuột thì cũng béo như quả bơ, hoặc gầy như cây trúc, hai mươi tuổi bụng đã béo còn hói
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!