Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 9



Mười giờ sáng Lục Gia Hành về đến nhà, trong nhà họ Lục lạnh ngắt như tờ.

Phòng khách trống trải không có một bóng người, chiếc đèn chùm pha lê được bật lên, ánh sáng chiếu xuống nền đá cẩm thạch bóng loáng lạnh lẽo.

Trên cầu thang có cậu bé đang ngồi đó, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đi vào cậu bé liền bỏ ngay cái xe ô tô đồ chơi xuống đứng dậy, vô cùng phấn khởi chạy tới, “Anh!”

Bé trai này khoảng bốn hoặc năm tuổi, bàn chân nhỏ chạy bạch bạch đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt vừa vui vẻ vừa sợ sệt: “Anh.”

Lục Gia Hành “Ừ” một tiếng, nhìn chung quanh một vòng: “Ba đâu?”

“Ba ba và Ý Ý đi kiếm tiền rồi ạ.” Người bạn nhỏ bi bô nói.

Lục Gia Hành gật đầu, đi vào.

“Buổi chiều trở về.” Người bạn nhỏ tiếp tục nói.

Lục Gia Hành đang bước thì dừng lại diendanLQĐ, bàn tay đang ấn vào phía sau cổ cũng dừng lại. Vẻ mặt anh cứng lại trong phút chốc, sau đó anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Dường như cậu bé muốn gọi anh, nhưng lại không dám, do dự đi theo phía sau lên tầng hai, cuối cùng cậu bé giơ tay lên kéo quần anh.

Lục Gia Hành dừng lại, quay đầu, anh đứng cao hơn cậu bé một bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cậu bé.

Vẻ mặt của cậu bé vẫn sợ hãi, thấy anh nhìn thì rụt cổ lại, vẫn nghiêm túc nói: “Anh đừng cãi nhau với ba ba, ba ba rất yêu anh,” bàn tay nhỏ lôi kéo quần anh, giọng nói mềm nhũn, nho nhỏ lại yếu ớt, “Ý Ý cũng yêu quý anh.”

Lục Gia Hành có chút cứng ngắc.

Anh bật cười một tiếng, nhếch miệng giễu cợt: “Ông ta chỉ thích mày thôi.”

Cậu bé vô thức muốn đến gần anh, người nghiêng nghiêng tiến lên phía trước nhưng lại nhanh chóng lùi lại, tay chân luống cuống nhìn anh.

Vì cậu bé tuổi còn nhỏ nên không cao lắm, đôi mắt to tròn đen nhánh, trong sáng, gò má của đứa bé mập mạp, dáng vẻ oan ức luống cuống nhìn theo anh.

Đột nhiên Lục Gia Hành thở dài, bất đắc dĩ giơ ta xoa xoa đỉnh đầu của cậu bé, anh không nói gì nữa, xoay người đi lên lầu.

Xế chiều hôm đó, quả nhiên Lục Hoằng Thanh trở lại.

Vì cửa phòng Lục Gia Hành khép hờ nên anh có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện phía dưới bị gió thổi tản đi, anh đang ngậm que kẹo trong miệng, ngồi trên thảm nhung chơi game, bàn tay nhanh chóng ấn phím thì dừng lại, mò tai nghe bên cạnh rồi chụp lên.

Quả nhiên, một lát sau cửa phòng bị Lục Hoằng Thanh đạp ra.

Lục Gia Hành cũng không thèm chớp mắt, dáng vẻ của anh giống như không nhìn thấy ông, ngón tay gõ trên bàn phím vừa chơi game vừa thong thả nói: “Không skill, rút lui trước đi.”

Lục Hoằng Thanh trực tiếp đi tới, đạp đổ cái bàn nhỏ trên thảm.

Lục Gia Hành là một người rất biết hưởng thụ, phòng của anh và phong cách con người anh giống nhau như đúc, khắp nơi đều là thảm và đệm mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy trong căn phòng này bất kỳ chỗ nào đều có thể nằm xuống ngủ một giấc.

Toàn bộ đồ trên mặt bàn bị đánh đổ trên thảm nhung, dường như không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, cốc cà phê nóng bỏng cũng bị hất xuống theo, không thiên vị, toàn bộ đổ lên tay Lục Gia Hành.

Ngay lập tức mu bàn tay trắng nõn đỏ lên một mảng, chất lỏng màu nâu đổ đầy trên mặt đất, dòng nước chảy xuống theo mu bàn tay, đến đầu ngón tay nhỏ tí tách xuống thảm.

Trong chốc lát Lục Hoằng Thanh tức giận, ông không để ý trên bàn của mình còn để một cốc cà phê, khi nhìn thấy ông cũng chỉ hơi sững sờ một chút.

Cũng chỉ là hơi sững sờ một chút mà thôi.

Dây sạc máy tính xách tay bị kéo một cái rơi mất, nguồn điện bị cắt đứt, trong nháy mắt hình ảnh trên máy tính chỉ còn lại một màu đen kịt.

Mu bàn tay đỏ rực, ngược lại anh không có cảm giác đau, chẳng qua chỉ nóng như lửa đốt, tai nghe bị kéo xuống, bởi vì tháo quá nhanh nên lực kéo xuống khiến lỗ tai bị đau.

Mắt Lục Gia Hành vẫn rủ xuống như cũ, con ngươi cũng không thèm nhúc nhích.

Một lát sau, anh mới rút tờ giấy bên cạnh lau cà phê trên mu bàn tay, hai tay chống lên thảm, cả người ngửa về đằng sau, lười biếng ngẩng đầu lên.

Lục Hoằng Thanh nhìn từ trên cao xuống, ông mím mím môi, sự tức giận vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi nên có chút kiềm chế lại bị vẻ mặt hững hờ của anh khiến cho bùng cháy thêm.

Dường như Lục Gia Hành không nhìn thấy, anh dương mắt nhíu mày, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như cũ: “Ông chủ, có chuyện gì cần dặn dò?”

Lục Hoằng Thanh tức giận đến mức mặt đỏ lên bừng bừng, chỉ tay vào mũi anh: “Dặn dò cái gì? Ăn nói bậy bạ! Làm sao tao lại sinh ra thằng con trai như mày! Mày so với Thiên Thiên mà xem mày có bộ dạng gì!”

Ánh mắt Lục Gia Hành đầy giễu cợt, anh nhếch môi, hơi nghiêng đầu một chút, giống như không rõ tại sao ông lại hỏi vấn đề này: “Một công tử bột không có mẹ dạy dỗ, ông nghĩ tôi giống kiểu gì.”

Lúc này, vẻ mặt đỏ bừng của Lục Hoằng Thanh giống như bị thuốc màu quét qua, huyết sắc bị lau sạch sẽ, sắc mặt trắng bệch, câu nói đó khiến ông tức giận nửa ngày không nói ra lời.

Lục Gia Hành vẫn lười nhác như cũ ngồi trên tấm thảm, que kẹo trong miệng bị anh cắn nát, vang lên tiếng lốp đốp.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, bàn tay chỉ vào anh của Lục Hoằng Thanh buông xuống, dường như ông chịu thua chỉ nhìn anh không nói gì, cuối cùng xoay người đi mất.

Cửa phòng bị đóng lại, độ cong trên khóe miệng Lục Gia Hành bị giữ quá lâu nên đã có chút cứng ngắc.

Mắt anh chầm chậm buông xuống, ánh mắt rời rạc, nhìn vào màu xanh mênh nông vô ích của tấm thảm.

Tiếng chuông điện thoại di động trong tay vừa vặn vang lên.

Đến nửa ngày Lục Gia Hàng mới giơ tay tìm điện thoại di động trên mặt đất, anh cầm lên nhấc máy.

Anh chưa kịp “A lô” một tiếng, giọng nói mềm nhũn của cô gái bên kia đã truyền tới: “Làm sao anh lưu số điện thoại cũng không tốt nha, tên anh là Anh sao?”

Lục Gia Hành ngơ ngác.

Anh cụp mắt xuống, nhìn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN