Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 14



Lâm Đồng còn đang vừa lên Wechat vừa ngậm kẹo chocolate, nghe thấy vậy cô ngẩn cả người.

Sơ Chi cũng sững sờ.

Vì cô đứng gần nên có thể nghe thấy được tiếng đứa bé gọi mẹ, vốn vừa mới yên lòng, kết quả nhìn thấy hành động của người phụ nữ kia cậu bé liền khóc lóc om sòm, giống như điên rồi vậy.

Sơ Chi rất không đồng ý với cách gia đình giáo dục trẻ em như vậy, chính là muốn đánh khi nào thì đánh, từ bé đến lớn ba Sơ và mẹ Sơ chưa đánh cô lần nào, tức giận lắm cũng chỉ mắng một trận, mắng sau lại đau lòng, người này đúng là gia trưởng không nói hai lời liền đánh người khác, Sơ Chi cảm thấy quả thực không thể nói lý.

Huống chi Lục Gia Hành không hề làm gì cả, thậm chí từ đầu đến cuối anh chẳng nói một câu.

Nhưng dù sao cũng là việc nhà người ta, người ngoài như cô có thể nói được cái gì, Sơ Chi tiến lên trước một bước, sau đó cứng rắn dừng lại, cô đứng tại chỗ kinh hồn bạt vía[1] mà nhìn chàng trai đang chậm rãi xoay đầu lại.

[1] Kinh hồn bạt vía: Sợ hãi.

Vẻ mặt của anh quả thực rất đáng sợ, nó tối tăm lại thô bạo, ánh mắt u ám, bờ môi nhếch lên đầy cứng ngắc.

Nhưng một giây sau, không hề có điềm báo trước, đột nhiên anh nở nụ cười.

Ngày hôm nay Sơ Chi cảm thấy anh là lạ chỗ nào, lúc này cái điều không đúng kia cuối cùng cũng biến mất.

Hình ảnh lạnh lùng căng thẳng biến mất, thay vào đó là một tâm tình khác.

Lục Gia Hành liếm môi một cái, tiếng cười khẽ từng tiếng từng tiếng lạnh lẽo lại trào phúng đâm vào lòng người khiến cho người ta phát run.

“Bình thường không phải giả bộ vô cùng tốt sao,” anh hờ hững nói, “Lục Hoằng Thanh không có ở đây bà liền không giả bộ được rồi hả?”

“Ông ta ở đây tao cũng sẽ như vậy.” Người đàn bà nghiến răng nghiến lợi nói.

Dung mạo của bà ta rất đẹp, hơn nữa lại rất trẻ tuổi, chỉ là trạng thái không đúng lắm, đầu tóc có chút lộn xộn, thậm chí vẻ mặt còn có chút cuồng loạn, đôi mắt đỏ lên.

Bờ môi bà ta trắng bệch run rẩy, ánh mắt gần như thù hằn mà nhìn Lục Gia Hành, bà ta hít một hơi thật sâu tựa như mạnh mẽ tìm lại lý chí của mình, một lát sau mới mở miệng: “Mày hận tao thì nhằm vào tao, nếu không thể chịu đựng tao vẫn sẽ cố, mày có chuyện gì hãy nhắm vào tao, Gia Ý có lỗi gì? Nó mới bốn tuổi, nó yêu thích mày như vậy, mỗi ngày đều ngóng trông có thể nhìn thấy mày, vừa nghe nói mày sẽ về nó liền vui vẻ như vậy,” giọng nói của bà ta không khống chế được dần dần cao lên, “Tao biết mày hận tao không thể chết đi, nó liên quan cũng bị chán ghét, mày không thể xem nó như không tồn tại được sao! Tại sao còn cố ý mang nó đi? Tại sao cho nó ăn cái này! Lần trước mày cho nó ăn quả đào kết quả biến thành cái dạng gì? Lúc đó mày có thể nói là do không biết, còn lần này? Mày còn không biết sao? Mày biết rõ là nó sẽ dị ứng! Có phải hai mẹ con tao chết mày liền vui mừng đúng không diendan !

Lục Gia Hành nhếch môi cười, anh cà lơ phất phơ liếc mắt nhìn bà ta, “Không phải bà rất hiểu sao?”

Bên cạnh anh, Lục Gia Ý bắt đầu khóc, cậu bé lôi kéo váy người phụ nữ, giọng nói bị ép tới trầm thấp, nhỏ giọng khóc thút thít: “…Mẹ, mẹ, không phải anh đâu, Ý Ý cũng không ăn mà, Ý Ý chỉ cầm thôi, mẹ đừng tức giận.”

Nghe thấy mấy câu nói kia, đương nhiên Sơ Chi cũng hiểu được chuyện gia đình Lục Gia Hành ra sao, tại sao người đàn bà này vừa đến đã phát điên như thế rồi.

Bà ta cho rằng Lục Gia Hành biết rõ em trai bị dị ứng quả đào còn cố ý cho đứa bé ăn, còn nghi ngờ thằng bé bị anh lén lút mang ra ngoài, quả thật rất xấu rồi.

Nhưng cái thạch vị đào đó, rõ ràng chính cô đưa cho nha.

Bị một cái chảo giáng từ trên trời xuống như vậy, anh còn hoàn toàn không có ý định giải thích, cứ chuẩn bị thay cô đỡ như thế.

Cũng không quan tâm đó là việc nhà người ta, Sơ Chi vội vã đi về phía trước hai bước vừa muốn mở miệng, nhưng Lục Gia Hành đã nhanh chóng kéo cô lại.

Chàng trai rủ mắt nhìn cô DđLqĐ, vẻ mặt rất nhạt không nhìn ra tâm tình gì.

Một lực rất lớn cầm lấy cổ tay cô, nắm rất chặt, anh gần như thô bạo kéo cô về phía sau mình.

Sơ Chi thoáng kinh ngạc, cô phản ứng lại rất nhanh, vội vàng nói: “Không phải…”

Lần thứ hai lực tay Lục Gia Hành tăng thêm, cô bị đau khẽ kêu, lời đã đến miệng lại bị cắt đứt.

Anh không muốn cô nói.

Tuy rằng không biết tại sao, tạm thời Sơ Chi vẫn ngậm miệng lại, anh vẫn chặn ở trước mặt gắt gao lôi kéo cô, lực tay mất khống chế khiến cho cổ tay cô đau đớn.

Cô không vùng ra, chỉ cau mày mím mím môi, một tay khác nâng lên, dường như an ủn khẽ vuốt lưng anh.

Cả người Lục Gia Hành cứng đờ, một lát sau cái tay lôi kéo cổ tay cô mới chầm chậm buông lỏng ra.

Sơ Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, động tác của cô vẫn không ngừng lại.

Cái áo màu đen kia rất tốt, chỉ vuốt thôi cũng tràn ngập xúc cảm “Sờ tôi cũng rất đắt đó”, nhiệt độ ấm áp của người trước mặt xuyên thấu qua lớp vải chạm lên lòng bàn tay cô.

Lục Gia Ý vừa khóc vừa cố gắng lôi kéo người phụ nữ đang liều mạng này: “Ý Ý không tiếp tục đi tìm anh nữa, mẹ ,mẹ.”

Lòng người phụ nữ đau đớn ôm lấy cậu bé, vừa dỗ dành vừa ngẩng đầu lên hung dữ trừng Lục Gia Hành một cái, ôm đứa bé đi mất.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, một giây trước cổng trường học còn náo nhiệt trong phút chốc đã yên tĩnh.

Lâm Đồng nhìn Sơ Chi chớp chớp mắt, cô chỉ chỉ mình, sau đó hai ngón tay duỗi ra làm động tác đi.

Sơ Chi gật đầu, tay Lâm Đồng lại giơ đến bên miệng làm động tác kéo khóa, khẽ khàng đi qua.

Cô nàng nhanh chóng băng qua đường, bây giờ cổng trường chỉ còn lại Sơ Chi và Lục Gia Hành.

Sơ Chi lặng lẽ lắc bàn tay bị cầm, cô thò đầu ra từ phía sau anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chàng trai cúi thấp đầu, dường như anh đang ngẩn người, đôi lông mi dài rủ xuống, nụ cười vừa rồi đã sớm biến mất, khóe miệng anh hạ xuống.

Sơ Chi không thể nói rõ bây giờ vẻ mặt của anh ra sao.

Nếu không phải nói là giống như người bị hút khô sức lực, lại giống như người đang chết chìm không thèm giãy dụa rơi vào khoảng không mênh mông vô lực.

Tuy rằng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Sơ Chi không biết bây giờ mình nên nói chuyện hay giữ yên lặng thì tốt hơn, nếu nói, đối với tình huống này cô chưa từng gặp qua, huống hồ cô cũng không biết nói cái gì, cô chỉ vỗ vỗ lưng anh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN