Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
Chương 27
Lục lão gia đã gần bảy mươi tuổi nhưng sức lực vẫn còn tràn trề, thường ngày ông không sống cùng với nhà anh, chỉ ở một mình trong ngôi nhà tại ngoại ô với người giúp việc, không có việc gì ông sẽ cùng các ông lão hàng xóm trồng hoa, nuôi chim, đánh cờ, cuộc sống trải qua rất thỏa mái.
Từ thành phố lái xe tới đây cũng phải hơn một giờ, lúc Lục Gia Hành đến đã sắp hai giờ, vừa đẩy cánh cửa đi vào, anh nhìn thấy ông cụ ngồi trong vườn hoa đùa giỡn với chim.
Đó là một con vẹt yến phụng, chắc hẳn nó được nuôi dưỡng vô cùng tốt, màu lông tươi đẹp, hai con mắt giống như hạt đậu đen xoay vòng vòng, nhìn anh đầy ngạo mạn.
Có thể động vật có linh tính, đối với động vật nhỏ, một chút xíu kiên trì Lục Gia Hành cũng không có, vì lẽ đó nên từ nhỏ đến lớn anh đều không thích mấy con vật này cho lắm, con vẹt yến phụng này được Lục lão gia nuôi rất nhiều năm, hồi học cấp ba Lục Gia Hành thường bắt nó chơi, lúc này vừa nhìn thấy anh, vốn con vẹt đang bay nhảy rất vui vẻ, ngay lập tức nó liền ngậm miệng lại, vỗ cái cánh trốn ra sau Lục lão gia: “Đến rồi! Đến rồi!”
Lục Gia Hành nhìn con vật nhỏ màu xanh biếc đang liều mạng trốn phía sau, anh cố ý cười gằn hai tiếng: “Nhị Cẩu, có nhớ tao không?”
Con vẹt yến phụng bị gọi là Nhị Cẩu kia đứng trên bả vai Lục lão gia, giấu cái đầu nhỏ về phía sau bộ tóc ông, hoàn toàn không dám nhìn anh, xem ra cực kỳ sợ hãi.
Lục Gia Hành kêu hừ hừ, anh kêu một tiếng, con vẹt liền run lên một cái.
Lục lão gia ở bên cạnh cười mắng: “Tiểu tử thúi này, muốn con đến đây một chuyến thật không dễ dàng.”
Lục Gia Hành không đùa con vẹt nữa, anh đi đến bên cạnh ông cụ, ngoan ngoãn cúi đều gọi một tiếng ông nội: “Rất dễ dàng, không phải một cú điện thoại của ông con đã tới rồi sao.”
Lục lão gia liếc anh một cái: “Vậy sao điện thoại của ba lại không có tác dụng?”
Khóe môi Lục Gia Hành nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Không có tác dụng.”
Nhị Cẩu duỗi cái đầu ra liếc mắt nhìn Lục Gia Hành đang đứng bên cạnh bàn đá trong vườn hoa, anh hờ hững nghiêng nghiêng người: “Ba lại tới tố cáo với ông sao?”
Ông cụ duỗi một tay ra: “Nó bảo hai tháng con đã không về nhà, gọi điện cũng không nghe, còn không thèm gọi lại.”
Lông mày Lục Gia Hành nhếch lên: “Ông ta gọi nơi đó là nhà? Cũng đúng thôi, đó là nhà của ông ta mà.”
Lục lão gia không nói gì.
Lục Gia Hành cũng không nói chuyện, im lặng một lúc, ông cụ lại mở miệng hỏi: “Nhà ở có quen không?”
Lục Gia Hành nở nụ cười: “Cái gì đều không gạt được ông.”
“Không phải con cũng không định giấu ta sao,” Lục lão gia cũng cười cười, cúi đầu nhìn khu vườn nhỏ của ông, vào mùa đông cây cối xơ xác, “Đại học năm 3 rồi.”
Lục Gia Hành “Vâng” một tiếng.
“Có tính toán gì chưa?”
Lục Gia Hành bình tĩnh, hờ hững nói: “Không có tính toán gì ạ.”
Ông cụ Lục thở dài.
“A Hành, ông nội sắp không chờ được con nữa rồi.”
Đột nhiên cửa nhà bị người khác mở ra, Lục Hoằng Thanh đi ra: “Ba, ba mau vào đi, bây giờ bên ngoài rất lạnh,” ông ta nhìn thấy Lục Gia Hành bên cạnh, liền sầm mặt lại: “Mày còn biết trở về?”
Lục Gia Hành cười như không cười: “Về đâu? Đây là nhà của Lục lão gia.”
Lục Hoằng Thanh lạnh lùng nói: “Mày cứ như vậy nói chuyện với ba mày như thế à! Mày nhìn lại mày xem lăn lộn thành kiểu dạng gì! Mỗi ngày đều chơi bời với đam hồ bằng cẩu hữu[1] kia, mấy tháng không thèm về nhà, chuyện nghiêm chỉnh thì không làm, toàn nhậu nhẹt chơi gái đánh bài, cái bộ dạng bây giờ của mày…”
Lục Gia Hành bị ông gào thét khiến cả đầu đều đau, anh phiền muộn, nhíu nhíu mày, bực mình cắt ngang lời ông: “Nghỉ đông con sẽ về công ty thực tập.”
Lục Hoằng Thanh bị nghẹn một cái, ông phản ứng lại rất nhanh: “Mày nói cái gì? Mày đừng tưởng rằng thực tập là một chuyện đơn giản như vậy,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!