Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 29



Sơ Chi cảm thấy đề tài này có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không biết không đúng chỗ nào.

Cô hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc Lục Gia Hành là một trong những nhân tài kiệt suất, thế nhưng thực sự từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh chủ động bao giờ, chứ đừng nói đến là câu dẫu.

Sơ Chi chớp mắt mấy cái, tò mò tiến đến gần: “Câu dẫn thế nào?”

Hai người ngồi bên trong góc hàng cuối cùng của phòng học, Lục Gia Hành ngồi dựa vào bên tường, Sơ Chi ngồi bên cạnh anh.

Trong phòng học có rất nhiều người, giọng nói hai người bọn họ rất nhỏ, Cố Hàm đang sơn móng tay bên cạnh vẫn nghe thấy được.

Cố Hàm trợn mắt há mồm, muốn kéo Sơ Chi qua nói, nhưng lại không biết cô có nên quản chuyện này hay không.

Cô nàng vỗ vỗ Lâm Đồng ngồi bên cạnh, chỉ chỉ bên này: “Hai người kia xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cái tên Bình nước lại tới đây, không phải anh ta học năm 3 sao? Anh ta chạy tới lớp năm nhất làm gì hả?”

Xem ra Lâm Đồng không quá để ý: “Ồ, mình gọi anh ta tới.”

Cố Hàm: “…”

Cố Hàm hét lớn: “Cái tên phản đồ này!”

Lâm Đồng nghiêm trang nói: “Mình kiên quyết ở bên phe Bình nước.”

Cố Hàm nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói với cô nàng: “Thế nhưng mình cảm thấy anh ta không thích hợp với A Chi, có chút, nói thế nào nhỉ… không đứng đắn? Nếu A Chi bị anh ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?”

Một tay Lâm Đồng chống cằm nhìn thầy giáo đang giảng bài trước mặt: “Hừm, vốn mình cũng cảm thấy.”

“Vốn cái gì?”

Lâm Đồng không lên tiếng, xem như là đang ngẩn người.

Đợt nghỉ lễ quốc khánh đến núi Cangyan lần trước, vốn Lâm Đồng cũng cảm thấy như vậy.

Hơn nữa lúc đó căn bản cô nàng cũng không cảm thấy Lục Gia Hành có ý tứ gì khác với Sơ Chi, nhiều nhất cũng là có chút cảm tình, hoặc là khá hứng thú.

Kết quả mấy ngày quan sát, cô nàng cảm thấy sự tình không giống như mình nghĩ.

Đặc biệt là lúc ở trên xe, thật ra toàn bộ hành trình Lâm Đồng đều không ngủ.

Cô nàng nghĩ, nhếch miệng cười vui vẻ: “Cậu đừng quan tâm, tiểu nha đầu nhà chúng ta lại không ngốc, nhìn dáng vẻ của cô nàng có vẻ không tim không phổi vậy thôi, cuối cùng ai bị ai bắt nạt còn chưa chắc đâu.”

Mặt Cố Hàm không cảm xúc: “Mình sẽ bỏ một phiếu cho vị thiếu niên thiên tài còn chưa gặp mặt kia.”

*

Lục Gia Hành nói là giúp xem kịch bản, liền thật sự rất nghiêm túc giúp Sơ Chi xem kịch bản.

Hai người tập rất cẩn thận trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, vở kịch nữ chủ quán chính thức bắt đầu, mỗi một câu thoại có thể là vẻ mặt gì, anh cũng hỗ trợ phân tích.

Buổi chiều Sơ Chi không có lớp, thời điểm tan học cũng vừa vặn nói đến đoạn diễn của kỵ sĩ và nữ chủ quán, Sơ Chi định xem xong đoạn này sẽ đi thẳng tới hội kịch nói, cô liền tạm biệt Lâm Đồng và Cố Hàm.

Trong phòng học rất ấm áp, Sơ Chi mặc chiếc áo bông màu hồng cánh sen, cả người nằm ngoài lên mặt bàn, giống như một cục bông, ngón tay cô chỉ vào kịch bản: “Vậy đoạn này tôi phải e thẹn sao?”

Lục Gia Hành dừng một chút, cũng gục xuống, giọng nói không mấy nhiệt tình: “Không được.”

Sơ Chi không rõ: “Không được sao?”

“Ừm, đoạn này em phải biểu hiện vẻ lạnh lùng, hình tượng của kỵ sĩ có chút xán lạn, thật ra kịch bản cũng không cần hoàn toàn giống với bản gốc, diễn viên tự mình lý giải và phát huy sẽ có hiểu quả tốt hơn.”

Sơ Chi rơi vào trong sương mù.

“Ví dụ như đoạn này…” Lục Gia Hành chỉ vào một đoạn trên kịch bản, tiếp tục nói đầy trịnh trọng: “Đoạn này, kỵ sĩ chuận bị muốn rời quán trọ, nữ chủ quán làm bộ vô cùng bi thương mà bất tỉnh hôn mê ngã trên giường, được kỵ sĩ ôm dậy, khiến cho hắn ta hiểu rõ tâm ý của mình, cái này quá giả dối, em muốn quyến rũ kỵ sĩ thì không thể quá chủ động, phải dửng dưng như không, để hắn ta rời đi đầy thất vọng mất mát.”

Sơ Chi khiêm tốn tiếp thu: “Vậy phải sửa sao?”

“Sửa,” Lục Gia Hành nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Để hắn ta cút đi, cút thật nhanh cho lão tử.”

Sơ Chi: “…”

Sơ Chi thở dài, lo lắng nói: “Đàn anh, như vậy thì đâu gọi là quyến rũ nữa.”

Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, nhìn cô hỏi dò: “Vậy em dự định như thế nào.”

Sơ Chi cau mày chăm chú nghĩ, không lên tiếng, trong lúc nhất thời không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Lục Gia Hành đợi một lúc, đột nhiên nói: “Ngược lại em cũng không nói ra được thì thử xem sao.”

Sơ Chi ngẩng đầu lên: “Hả?”

Đột nhiên người anh tiến gần tới, lưng hạ xuống, cả người lười biếng dựa ra sau: “Bây giờ em cứ coi tôi là kỵ sĩ đi.”

Đôi chân dài duỗi ra, Lục Gia Hành không hề có điểm báo trước nghiêng người tới gần, giương mắt nhếch môi, đè thấp cổ họng xuống, ý vị thâm trường nói: “Đến quyến rũ tôi thử xem?”

Đột nhiên khoảng cách rút ngắn, đôi mắt đen của anh nhìn cô chăm chú, theo bản năng nửa người trên Sơ Chi nghiêng nghiêng, mặt cô đỏ lên.

Di chứng về cuộc thi chạy 200 mét ở đại hội thể thao lần trước lại phát tác.

Cô giơ ta lên che lỗ tai bên trái, lại thả xuống ngay lập tức.

Lục Gia Hành chăm chú nhìn cô, ý cười càng sâu thêm.

Trước đó anh đã phát hiện ra, lúc cô xấu hổ hay chột dạ sẽ vô thức kéo vành tai mình, hoặc là sờ sờ tai.

Ngay cả làm chuyện mờ ám cũng đáng yêu như thế.

Anh liếm liếm môi, nở nụ cười trầm thấp một tiếng, không lùi mà tiến tới làm trầm trọng thêm, cô càng lùi về phía sau anh càng tiến về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tiểu Sơ Chi, có phải gần đây em càng ngày càng dễ xấu hổ không?”

Sơ Chi vốn đang đối mặt với anh, cô nghiêng người ngồi tại chỗ, anh tiến về phía trước một bước cô liền lùi sau một bước, nửa người trên càng ngày càng nghiêng về sau, cô gắt gao nắm lấy mép bàn,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN