Bán Đời
Bán Đời - Phần 25 - 2
…
Cô K người mẹ duy nhất trong lòng tôi,nguyện vọng của cô là được về quê ,được chôn ở nơi mà cô sinh ra và lớn lên ,tôi ôm lọ tro cốt,tay nắm lấy con…dường như thằng bé biết mất mát rằng cô K không còn thế nhưng thằng bé chẳng thể nói nên lời,điều duy nhất nó thể hiện đó là khóc…
Về đến quê ,bước chân xuống con đường làng quen thuộc,đã bao năm rồi tôi chẳng về đây…chôn tro cốt cô xuống tôi tự tay đào đất,tự tay lấp đất rồi đặt bia mộ…lũ trẻ trong làng chạy qua rồi chỉ trỏ
“ chúng mày ơi con Tâm điên kìa”
Tôi vội ôm con khi lũ trẻ con ném đất về phía chúng tôi..tôi quát “ Này không được hư”
Trẻ con: “ con Tâm điên nó chửi lại kìa”…
Ném hết cát vào mặt Bi con tôi…tôi tức giận chạy ra tóm tay một đứa
Tôi: Nhìn lại xem tao có điên không,nhìn lại đi xem …chúng mày có biết hành động này sẽ là nỗi ám ảnh theo người ta cả đời không…
Đúng lúc mẹ của đứa bé đi ngang qua,bà ta thấy con khóc
Bà A: Này sao có chuyện gì mà tụ tập ở đây
Bé: Mẹ ơi con Tâm điên nó đánh con,nó đánh con đau lắm mẹ ơi
-Cái gì, mả bố cái con kia mày đánh con tao à ( bà ta vỗ hai tay vào nhau chỉ trỏ) à mà đến thằng bố mày là ai mày còn đéo biết thì lấy đâu ra có mồ mả tông ti nhà mày…con cave tứ xứ …
Đạt ngồi trong xe bên đường Đức thấy khó chịu thay cho Tâm định đi ra thì Đạt cản
Đạt: kệ cô ta,để cô ta tự biết phản kháng,nếu cứ yếu đuối thì sẽ chỉ có hại cho cô ta mà thôi
Đức: Nhưng xem cái con mụ kia ăn nói mà tao tức quá,mà đi theo đến tận đây rồi sao mày không xuất hiện…
-tao muốn cô ta tự phải lết chân tìm đến tao
-Lại nữa hai đứa mày đều ngang như cua ,tao thấy mày thích Tâm thật lòng
-Nhưng cô ta không thích tao…
-Tao biết không phải tự dưng mà mày để cô ấy đi,chắc chắn mày sợ có nguy hiểm nhưng mày thấy đấy cô ấy không nằm trong tay mày còn nguy hiểm hơn,nếu để kẻ nào đó biết điểm yếu của mày thì chết dở
-tao tính sai bước…
-Điều tra đúng Như Ý làm rồi mày tính sao
-Cô ta nhất định phải cho tao câu trả lời rõ ràng…
Tôi thấy mẹ đứa bé chửi bới…đúng lúc thấy Trung đèo mẹ anh ta đi qua,họ phanh lại khi thấy Bi…
Mẹ T: Bi…bi của Bà ( tôi ôm chặt con) sao mày lại ôm thằng bé thế hả con điên kia,mày lại bắt cóc thằng bé à
-Bi là con của tôi,sao bà lại nói là tôi bắt thằng bé được
Trung: Ê dạo này ngon thế ,không nói nhiều về nhà rồi tính ( dụ ngon ngọt bị mẹ anh ta vỗ vào đầu)
-Còn con vợ mày ở nhà đấy ,về nhà nào ai cho nó bước chân vào nhà tao,k nghe con linh nó nói đấy à,nó ở thành phố làm đĩ còn có ý định cướp người yêu con linh đấy
Trung: Con linh thì lúc nào chẳng nói quá lên..( trung giật bi về tay)
Tôi: Trả lại con cho tôi ( thằng bé khóc)
Trung: Về nhà tao đi,tao với mày nói chuyện riêng tí…lâu lâu rồi nhỉ làm tí cho đỡ buồn
-mày là thằng bỉ ổi ( tôi tát bốp vào mặt Trung trước sự chứng kiến của mẹ anh ta)…
Trung dơ tay định tát Tâm thì Đạt tóm lấy tay…
Đạt: Tao và mày lại gặp nhau rồi ( Đức giật Bi từ tay Trung)…
Đức: Tuổi gì mà đòi bế ,theo luật thì dưới 3 tuổi theo mẹ nhé,mà từ giờ trên danh nghĩa Tâm được phép nuôi con ,có giấy tờ đàng hoàng
Trung: Tao nhìn mày quen lắm ( Trung nhớ lần đầu gặp Đạt) à là…( bắt đầu sợ vì trước bị ăn đấm)
Đạt: Để tao nói cho mày biết cô ấy giờ là người đàn bà của tao …
Câu Đạt nói làm tôi sửng sốt,tay Đạt nắm lấy tay tôi trước mặt mọi người…
Mẹ Trung: này mẹ xem tivi có thấy cậu ta cầm bông hoa quảng cáo cho cái tập đoàn gì gì ý nhỉ…tập đoàn gì đầu tư vào đường lên quê mình ý…
Vệ sỹ bắt đầu đuổi người đứng xa Đạt…
Mẹ Đ: Cậu ta làm to lắm đấy mẹ k nhớ chức vụ gì…
Đức: để tôi nói cho mấy người biết cậu Đạt đây là chủ tich của tập đoàn Tân An ,người mang con đường nhựa đẹp đẽ này đến cho vùng quê nghèo này…( Đức vỗ vai Trung) mày tuổi gì ???
Đạt kéo tay tôi đi,tôi giật tay lại
Đạt: Sao thế
-Tôi còn chưa xong việc
Tôi quay lại quỳ xuống cúi chào cô K…
Tôi: Con đi đây,thi thoảng con sẽ về thăm mẹ…
Đạt quay đi thấy một phụ nữ bên kia đường cứ đứng nhìn…nhìn bà ta rất giống
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!