Hẳn Là Yêu - Rachel Gibson - Chương 11.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Hẳn Là Yêu


Rachel Gibson - Chương 11.2



Chương 11 (tiếp)

Một cách lặng lẽ, Gabrielle và Joe lẩn ra ngoài ban công và đóng cánh cửa lại phía sau. Một cơn gió lạnh nâng tóc và chân váy cô lên. Những tia nắng màu vàng và hồng cuối cùng của vầng dương đang lặn chiếu ngang qua bầu trời đang cuồn cuộn mây, và các ngọn đèn của thành phố lung linh sống dậy trong thung lũng bên dưới. Bất kì lúc nào khác, Gabrielle hẳn đã dừng lại để tán thưởng khung cảnh này, nhưng tối nay cô hầu như không chú ý đến. Tim cô nện thình thịch bên tai, và giờ cô đã biết thêm một vài mẩu thông tin về Kevin mà cô thực sự ước gì mình đã không biết. Như là anh lừa dối bạn gái với cô bạn thân nhất của cô ta, và gọi của quý của mình là Ngài Vui Vẻ.

“Anh nghĩ Kevin có nghe thấy chúng ta không?” cô hỏi chỉ hơn một lời thì thầm.

Joe đi tới hàng lan can kim loại và nhìn qua đó. “Không. Nghe anh ta có vẻ khá bận rộn.” Anh thẳng người dậy và đi tới góc trái ban công. “Chúng ta có thể nhảy xuống từ đây.”

“Nhảy xuống ư?” Gabrielle đi tới đứng bên cạnh Joe và nhìn qua mép lan can. Nửa sau nhà Kevin và toàn bộ ban công lơ lửng trên sườn một ngọn núi và được vài cây cột vạm vỡ chống đỡ. Mặt đất bên dưới lượn sóng với những bậc thang rộng một mét và được phủ bê tông để ngăn sói mòn. “Khi tôi kí và hiệp ước bí mật, nó không nói gì đến việc nhảy ra khỏi ban công nhà Kevin và ngã gãy cổ cả.”

“Cô sẽ không gãy cổ đâu. Chỉ có khoảng ba đến ba mét rưỡi từ trên này. Tất cả những gì chúng ta phải làm là trèo qua lan can, treo mình ở chân ban công, và thả ra. Chỉ nhảy xuống khoảng một mét hai thôi.”

Vai cô chạm nhẹ vai anh khi cô hơi rướn người ra trước tí nữa. Anh là nó nghe dễ dàng quá nhỉ. “Trừ khi cô trượt khỏi mái hiên mà cô nhắm, không thì chỉ khoảng thêm một mét hai nữa thôi.” Cô quay lại và nhìn nét mặt nhìn nghiêng của anh, tắm trong luồng bóng đêm đầu tiên của buổi tối. “Phải có cách khác chứ.”

“Chắc chắn rồi. Chúng ta có thể quay vào trong và ngắt ngang Kevin. Tôi cho là khoảng lúc này đây câu chuyện đang trở nên thực sự thú vị đấy.” Anh nhìn cô ngang qua vai.

“Có khi chúng ta có thể đợi một tí và đi xuyên qua nhà.”

“Và cô định nói với Kevin là điều gì đã làm chúng ta mất lâu đến thế để lấy túi của cô? Anh ta sẽ nghĩ chúng ta quấn chân nhau trong bồn tắm suốt quãng thời gian đó.”

“Có thể anh ấy sẽ không nghĩ thế đâu,” cô nói nhưng thực sự không tin điều đó lắm.

“Có đấy, và tôi sẽ phải cho cô một dấu hôn thật lớn trên cổ và làm rối tung tóc cô lên chỉ để đảm bảo rằng đó chính xác là những gì anh ta đã nghĩ.” Anh tựa người qua lan can. “Dù vậy điều đó tùy vào cô đấy. Nhưng nếu chúng ta định nhảy, tốt nhất là nên làm trước khi trời ngoài này tối hơn nữa. Tôi không muốn trượt khỏi mái hiên kia đâu.” Anh thẳng người dậy, nhìn cô, và cười toe toét như thể anh đang cực kì vui vẻ. “Cô sẵn sàng chưa?” anh hỏi như thể anh mới vừa rồi không cho cô lựa chọn giữa một vết hằn trên da hảy nhảy vỡ sọ ấy.

“Không!”

“Cô không sợ đấy chứ hả?”

“Có! Bất kì ai có tí trí khôn nào cũng phát khiếp lên được.”

Anh lắc đầu và quăng một chân, rồi chân kia, qua lan can. “Đừng nói với tôi là cô sợ độ cao đấy chứ?” Anh đứng bên ngoài mép ban công, đối mặt với cô, tay nắm chắc thanh ngang bằng kim loại.

“Không. Tôi sợ ngã vỡ sọ.”

“Cô chắc sẽ không chết đâu.” Anh liếc nhìn mặt đất bên dưới, rồi quay lại nhìn cô. “Dù vậy chắc có thể gãy một chân đấy.”

“Điều đó không làm tôi thấy khá hơn đâu.”

Nụ cười của anh nở rộng. “Câu cuối cùng tôi chỉ đùa thôi.”

Cô cúi người về phía trước một phân và nhìn xuống. “Đây không phải một khoảng thời gian tốt đẹp để mà đùa cợt đâu.”

“Cô nói đúng.” Anh đặt một tay dưới cằm cô và nâng ánh mắt cô lên nhìn anh. “Tôi sẽ không để bất kì điều gì xảy ra với cô đâu, Gabrielle. Tôi sẽ không để cô bị đau đâu.”

Họ đều biết anh không thể hứa hẹn một điều như thế, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt nâu kiên định của anh, cô gần như tin rằng anh có quyền lực để giữ cô an toàn.

“Hãy tin tôi.”

Tin anh ư? Cô không thể nghĩ ra một lý do tốt đẹp nào để xem sao cô lại nên tin anh, nhưng khi cô đứng đó đậu trên nóc thành phố, ngẫm nghĩ về cách nhảy qua một cái ban công, cô khám phá ra rằng cô có tin anh. “Được rồi.”

“Thế mới là cô gái của tôi chứ,” anh nói với một nụ cười toe toét. Rồi anh trượt tay xuống chân chấn song, hạ mình xuống cho đến khi tất cả những gì cô có thể nhìn thấy ở anh là đôi bàn tay to lớn. Rồi chúng cũng bỏ đi, theo sau bởi một tiếng bịch nặng nề.

Gabrielle nhìn xuống đỉnh đầu anh, và anh ngước mặt lên nhìn cô. “Đến lượt cô,” anh nói, nâng giọng lên vừa đủ để nghe thấy.

Cô hít một hơi thật sâu. Cô có thể làm việc này. Cô có thể trèo ra ngoài lan can mỏng manh và treo lủng lẳng ba đến ba mét rưỡi trong không trung, rồi nhảy xuống và hy vọng cô đáp xuống một bậc thang rộng một mét. Không vấn đề gì. Cô trượt quai túi qua đầu và vai, rồi đẩy cái túi to ra sau lưng. Cô cố không nghĩ đến cảnh ngã vỡ sọ. “Mình có thể làm được việc này,” cô thì thầm và bước lên đế ngang của lan can.

“Mình bình tĩnh mà.” Cô cố gắng giữ cơn hoảng loạn tít trong góc khi quăng một chân, rồi chân kia, qua lan can. Một luồng không khí lạnh thổi tung váy cô lên khi cô giữ thăng bằng trên mép ban công, gót chân đậu bấp bênh. Thanh kim loại sắc lạnh trong nắm tay siết chặt của cô.

“Đúng thế,” Joe khuyến khích cô từ dưới mặt đất.

Cô biết tốt hơn là không nên liếc qua vai, nhưng cô không thể ngăn mình lại. Cô nhìn ra ánh đèn thành phố bên dưới, và đông cứng lại.

“Tiếp đi nào, Gabrielle. Tiếp đi nào, em yêu.”

“Joe?”

“Tôi ở ngay đây.”

Cô nhắm mắt lại. “Tôi sợ lắm. Tôi không nghĩ mình có thể làm được điều này đâu.”

“Chắc chắn cô có thể. Cô là cùng một người phụ nữ đã đập tôi dập mông ở công viên kia mà. Cô có thể làm tất cả mọi thứ.”

Cô mở mắt ra và nhìn về phía anh bên dưới, nhưng trời tối và đang lẩn mình trong bóng đen của ngôi nhà, nên cô chẳng nhìn thấy gì ngoài một đường chân trời xám xịt.

“Chỉ cần cúi xuống một ít và nắm lấy chân chấn song thôi mà.”

Cô chậm chạp trượt tay dọc thanh kim loại cho đến khi núp mình xuống tận đáy, phần lưng của cô lơ lửng bên ngoài phía trên thành phố. Cô không nghĩ mình từng khiếp đảm đến thế này trong đời. “Mình có thể làm được điều này,” cô thì thầm cùng một hơi thở không khí. “Mình bình tĩnh mà.”

“Nhanh lên trước khi lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.”

Gừ, cô đã không nghĩ đến lòng bàn tay nhớp nháp, nhưng giờ thì có rồi đấy. “Tôi không thể nhìn thấy anh. Anh có thể nhìn thấy tôi không?”

Tiếng cười thầm trầm, dịu dàng của anh vọt lên chỗ cô khi cô khom mình nắm chặt tay vào lan can. “Tôi có thể nhìn thấy rất rõ cái quần lót màu trắng của cô.”

Vào khoảnh khắc này, Joe Shanahan ngước lên nhìn váy cô là thứ rắc rối ít quan trọng nhất của cô.

“Tiếp tục nào, cưng” anh dỗ dành từ bên dưới.

“Sẽ thế nào nếu tôi bị ngã?”

“Tôi sẽ bắt được cô. Tôi hứa đấy, chỉ là cô phải thả ra ngay bây giờ, trước khi trời quá tối để nhìn thấy cái quần lót đó.”

Cô chậm chạp trượt chân bên kia ra khỏi ban công và đung đưa trên khoảng mặt đất tối mù bên dưới. “Joe,” cô gọi đúng lúc chân cô va vào một thứ gì đó rất cứng.

“Khỉ gió!”

“Cái gì thế?”

“Đầu tôi.”

“Ối, xin lỗi.” Đôi bàn tay mạnh mẽ của anh túm lấy cổ chân cô, rồi trượt lên bắp chân tới đầu gối cô.

“Tôi có cô rồi.”

“Anh chắc chứ?”

“Thả ra đi.”

“Anh chắc chứ?”

“Ừ, thả ra đi.”

Cô hít một hơi thật sâu, đếm tới ba, rồi thả chấn song ra. Và cô rơi, trượt xuống trong vòng tay rộng lớn của anh. Anh ôm chặt cô vào người anh, và chiếc váy của cô chụm lại quanh eo khi cô trượt xuống ngực anh. Tay anh trượt lên sau chân cô, và anh ôm cặp đùi trần của cô trong tay. Cô nhìn xuống gương mặt tối đen của anh ngay dưới mặt cô.

“Tôi đã làm được.”

“Tôi biết.”

“Váy tôi bị tốc lên quanh eo rồi,” cô nói.

Răng anh trông cực kì trắng khi anh cười. “Tôi biết.” Anh chậm rãi thả cô xuống cho đến khi chân cô chạm mặt đất, và lòng bàn tay anh để yên sau hông cô. “Cô không chỉ xinh đẹp, mà còn dũng cảm nữa chứ. Tôi thích điều đó ở một người phụ nữ.”

Gabrielle có thể thành thật nói rằng trước đây chưa một người đàn ông nào từng chọn đúng cái từ ngữ đó để khen ngợi cô. Thường thì họ dính chặt với những từ ngữ bay bổng hơn và bình luận về chân và mắt cô.

“Cô sợ hãi, nhưng cô vẫn đi qua cái lan can đó.” Bàn tay nóng hổi của anh sưởi ấm làn da cô qua lớp vải ren quần lót. “Cô nhớ đêm qua khi cô nói tôi không thể hôn cô thêm nữa không?”

“Tôi vẫn nhớ.”

“Ý cô là vào môi à?”

“Tất nhiên rồi.”

Anh hạ miệng xuống và hôn cổ họng cô. “Điều đó để lại rất nhiều vị trí thú vị còn tự do,” anh nói khi tay anh bóp hông cô.

Gabrielle mở miệng ra, rồi khép vào. Cô có thể nói gì với điều đó đây.

“Cô muốn tôi tìm chúng ngay bây giờ hay để sau?”

“À… để sau chắc sẽ tốt hơn.” Cô giật giật chân váy, nhưng nắm tay Joe siết chặt trên hông cô.

Giọng anh trầm và khàn khàn khi anh hỏi, “Cô chắc chứ?”

Không hẳn. Cô đứng trên một sườn núi bậc thang, mông lộ ra ngoài váy, và cô không chắc mình có muốn ở bất kì chỗ nào khác ngoài chính nơi cô đang đứng hay không nữa. Được bọc trong bóng tối, bị đẩy vào lồng ngực vững trãi của Joe. “Ừ.”

Anh kéo chân váy của cô xuống và vuốt thẳng nó trên đường cong mông cô. “Hãy cho tôi biết nhé.”

“Tôi sẽ nói.” Cô bước ra khỏi sự quyến rũ mời mọc trong giọng nói của anh và hơi ấm từ vòng ôm của anh. “Đầu anh thế nào?”

“Tôi sẽ sống thôi.” Anh quay người và nâng mình lên bậc tường bậc thang bảo vệ kế tiếp. Cô ngước lên nhìn đường nét của anh, và anh với xuống cầm tay cô và kéo cô lên sau anh. Anh nâng cô lên thêm ba lần nữa và khiến nó có vẻ thật dễ dàng.

Buổi đêm đã bắt đầu trở nên lạnh giá thấy rõ vào lúc họ đi tới chiếc Chevy cũ kỹ của anh, và Gabrielle mong đợi được ngâm mình ấm áp thoải mái trong bồn tắm khi cô về nhà. Nhưng mười lăm phút sau, cô thấy mình đang ngồi trên cái sô pha màu nâu pha be của Joe, đôi mắt sáng quắc màu vàng xen kẽ màu nâu đen của con vẹt của anh ghìm chặt cô vào ghế. Bên kia phòng Joe đứng quay lưng lại với cô, thân máy điện thoại lủng lẳng trong một tay, ống nghe trong tai kia. Anh nói nhỏ vừa đủ để không bị nghe thấy, rồi đi vào phòng khách, cái dây dài trải dọc phía sau.

“Mày phải hỏi bản thân mày một câu hỏi. Mày có cảm thấy may mắn không? Chà có không – tên ngốc?”

Gabrielle nhảy dựng lên và chuyển toàn bộ sự chú ý sang Sam. “Xin lỗi?”

Con vẹt vỗ cánh hai lần, rồi bay tới tay vịn của chiếc ghế. Nó chuyển từ chân này sang chân kia, rồi nghiêng đầu sang một bên và săm soi cô.

“À… vẹt con muốn bánh quy giòn à?”

“Tiếp tục đi, ghi dấu ngày của tôi nào.”

Cô cho là cũng hợp lý thôi khi con chim của Joe trích dẫn Dirty Harry. Cô ngồi bất động khi con chim đi dọc thành sô pha, một cái vòng kim loại màu xanh đeo quanh một cái chân đầy vẩy. “Chú vẹt dễ thương đấy,” cô nói nhẹ nhàng và liếc nhìn về hướng Joe. Anh vẫn đứng trong phòng khách, quay lưng về phía cô, trọng lượng của anh trụ trên một chân. Anh kẹp ống nghe điện thoại giữa vai và tai, rồi xoa bóp vai kia của anh bằng bàn tay bên này. Trong một giây ngắn ngủi, cô băn khoăn có phải anh đã tự làm mình đau khi giúp cô leo lên các bậc tường bao hay không, nhưng rồi Sam thốt ra một tiếng huýt sáo inh tai, và cô quên bẵng về Joe. Con chim lắc lư ra trước ra sau, rồi nhảy lên vai cô.

“Tên kia hãy coi chừng đấy.”

“Joe,” cô kêu lên, giữ chặt ánh nhìn trên cái mỏ đen của Sam.

Sam tựa đầu mình vào thái dương cô và phập phồng lồng ngực. “Chú chim xinh đẹp.”

Trước đây Gabrielle chưa bao giờ ở quanh lũ chim, đừng nói đến việc có một con đứng trên vai cô. Cô không biết nên nói hay làm gì. Cô không biết gì về cách hành xử của loài chim, nhưng cô biết mình không muốn làm nó giận dữ. Cô đã xem phim cổ điển của Alfred Hitchcock rất nhiều lần, và hình ảnh Suzanne Pleshette với đôi ngươi lòi ra lóe lên qua đầu cô. “Chú vẹt dễ thương đấy,” cô nói và liếc sang bên kia phòng. “Giúp.”

Joe cuối cùng cũng nhìn cô qua vai, cái cau mày giờ đã quen thuộc của anh kéo trĩu lông mày anh xuống khi anh nói vài từ vào ống nghe. Sau vài câu gọn lỏn, anh kết thúc cuộc gọi và quay lại phòng khách. “Sam, mày nghĩ mày đang làm gì chứ?” anh hỏi khi anh đặt điện thoại lên cái bàn cà phê. “Rời khỏi cô ấy đi.”

Con chim dụi cái đầu mềm mại của nó vào Gabrielle, nhưng không bay khỏi vai cô.

“Đến ngay đây.” Joe vỗ lên vai anh. “Đến đây.” Sam không di chuyển.

Thay vào đó nó chúi đầu và chạm mỏ vào má cô. “Chú chim xinh đẹp.”

“Ừm, tôi chết mất.” Joe chống tay lên hông và hếch đầu sang một bên. “Nó thích cô.”

Cô không thấy tin. “Thật à? Sao anh biết?”

Joe đi tới đứng thẳng trước mặt cô, “Nó vừa hôn cô,” anh nói, rồi cúi người về phía trước và đặt tay ngay dưới chân Sam. “Dạo gần đây, nó đang trong tâm trạng tìm bạn đời.” Joe búng ngón tay, và mép tay anh chạm nhẹ vào ngực cô qua lớp áo cánh trắng. “Tôi đoán nó nghĩ nó đã tìm thấy một cô bạn gái.”

“Tôi sao?”

“Ừ đấy.” Ánh mắt anh hạ xuống miệng cô, rồi quay lại với con vẹt. “Tiến ra đây, Sam. Làm một chú chim ngoan nào” Cuối cùng Sam cũng tuân theo và nhảy sang tay Joe.

“Tên kia coi chừng đấy.”

“Tao sao? Tao không phải cái đứa dụi dụi đầu vào một cô nàng xinh xắn và hôn cô ấy đâu nhé. Tao vẫn đang coi chừng đây. À chậc, dẫu sao thì tối nay tao cũng dè chừng.” Anh cười lóe lên với cô, rồi đi tới cái lồng lớn đặt trước một cửa sổ bằng tranh.

Gabrielle đứng dậy và nhìn anh vuốt một bàn tay cẩn thận lên bộ lông của Sam trước khi đặt nó vào trong lồng. Tên cảnh sát to lớn xấu xa sau rốt thì cũng không quá to lớn và xấu xa đấy chứ. “Nó thật sự nghĩ tôi là một cô bạn gái tiềm năng sao?”

“Chắc thế. Nó cứ xé nát báo và lại đậu xuống ngủ trên những động vật nhồi bông của nó.” Sam nhảy lên chỗ đậu và Joe đóng cánh cửa song sắt lại. “Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó cư xử như với cô. Nó thực sự ghen tuông với những phụ nữ mà tôi mang về nhà và cố đuổi họ ra khỏi cửa.”

“Tôi đoán mình đã gặp may,” cô nói, giờ thì tự hỏi anh đã mang bao nhiêu người phụ nữ về nhà, và rồi, sao cô lại quan tâm chứ.

“Ừ đấy, nó muốn đậu ngủ cùng cô.” Anh quay lại và nhìn cô. “Tôi không thể nói là tôi trách mắng gì nó.”

Khi lời khen ngợi thốt ra, nó không hề tuyệt vời. Nhưng vì vài lý do kì lạ những từ ngữ của anh lắng xuống gần trái tim cô và khiến tim cô lỗi nhịp. “Anh rất tệ việc tâng bốc, Shanahan ạ.”

Anh chỉ mỉm cười như biết không chỉ có vậy và ra dấu về hướng cánh cửa. “Cô có cần ghé qua đâu đó trên đường về nhà không? Có khi rẽ vào đâu đấy và ăn tối?”

Cô đứng lên và đi theo anh. “Anh đói à?”

“Không, tôi nghĩ cô có thể đói thôi.”

“Không, tôi đã ăn trước bữa tiệc của Kevin rồi.”

“À.” Anh liếc nhìn cô qua vai. “À, được rồi.”

Trong suốt chuyến lái xe về nhà Gabrielle, những ý nghĩ của cô một lần nữa lại xoay sang tuýp mà Joe có thể mang về nhà. Cô tự hỏi họ trông thế nào, và họ trông giống Nancy không. Cô cá là có.

Joe dường như cũng lơ đãng như Gabrille, và không ai trong hai người nói gì cho đến lúc cô cố gắng trò chuyện khi còn cách nhà cô ba con phố. “Kevin đã có một bữa tiệc thật thú vị.” Cô chắc chắn anh có rất nhiều thứ để nói về nó.

Không hề. Anh chỉ hơi càu nhàu và nói, “Kevin là một thằng ngốc.”

Cô từ bỏ, và họ lái xe nốt quãng đường ngắn ngủi còn lại trong im lặng. Anh không nói gì khi đưa cô lên vỉa hè hay khi lấy chìa khóa khỏi tay cô. Ngọn đèn màu hồng trước nhà ve vuốt nét nhìn nghiêng của anh và nấn ná trên những lọn xoăn mềm mại trên tai anh khi anh cúi xuống và mở cánh cửa ra. Anh thẳng người dậy và cử động vai như thể nó vẫn gây phiền phức cho anh.

“Anh đã làm đau mình vì giúp tôi tối nay à?” cô hỏi.

“Tôi đã làm dão cơ ngày hôm trước khi chuyển mấy cái giá trong cửa hàng của cô, nhưng tôi sẽ sống thôi.”

Anh thẳng người dậy, và cô nhìn anh, nhìn đôi mắt sẫm màu mệt mỏi của anh, một lớp râu mới mọc khác, và cơn căng thẳng làm nhăn trán anh lại. “Tôi có thể massage cho anh,” cô gợi ý trước khi cô kịp cho bản thân suy nghĩ cẩn thận hơn về lời đề nghị.

“Cô biết cách sao?”

“Tất nhiên rồi.” Viễn cảnh Joe chẳng mặc gì ngoài một cái khăn tắm dạt qua đầu cô và làm bụng cô ấm lên. “Tôi suýt soát chuyên nghiệp đấy.”

“Ý cô là, cũng như cô suýt soát một tay ăn chay chứ gì?”

“Anh lại đang chế nhạo tôi đấy à?” Cô đã đi học về massage và, mặc dù cô không phải một chuyên gia có chứng nhận, cô cũng xem mình là bán chuyên.

Tràng cười lặng lẽ của anh vang khắp không khí buổi đêm tĩnh lặng và bao bọc cô trong độ sâu của luồng âm thanh nam tính ấy. “Tất nhiên,” anh thú nhận không chút xấu hổ.

Ít nhất anh cũng trung thực. “Tôi cá mình có thể khiến anh khá lên trong hai mươi phút.”

“Cô muốn cá gì nào?”

“Năm đô.”

“Năm đô? Thành mười đi và cô đã vào cuộc.”

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN