Cảnh tổng là "Tiểu Cường" - Chương 6: Công khai sàm sỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Cảnh tổng là "Tiểu Cường"


Chương 6: Công khai sàm sỡ


Quên đi những cái ôm, em cũng quên mất phải mỉm cười

Quên đi tình cảm của đôi ta từng tốt đẹp đến nhường nào

Chúng ta đều đã quá kiêu ngạo, lời nói lại nói ra quá nhanh

Là vòng tay của ai? Là ai đang gượng cười?

Ai đã lén quay người để lau đi những giọt nước mắt kia?

Xin lỗi là em, có lẽ em đã quá ngốc nghếch

Là do em không tốt…
————————————–

“Ông chủ Thời hôm nay cất công từ Thượng Hải đến đây chắc là vì việc công ty đá quý bọn tôi sắp khai trương, tôi nói không sai chứ?”

Giọng nói trầm thấp cất lên khiến Thời Tu Kiệt bỗng chốc giật mình. Vì là phòng cách âm nên mọi âm thanh dù là nhỏ nhất cũng không có, cả không gian đều tràn ngập hương rượu xa xỉ hòa cùng đa dạng các mùi nước hoa.

Nhã Tịnh không hiểu sao mình phải ngồi lại đây. Cô từ trước tới nay đều không quan tâm đến mấy khoản trang sức hay đá quý này nên trước mấy vấn đề này chỉ như vịt nghe sấm. Có điều tin tức trưa nay cô cũng đã xem, mà chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ đã có người từ Thượng Hải bay đến Thiên Tân muốn hợp tác với ông chủ của cô đủ để cho thấy sức ảnh hưởng của anh là không hề nhỏ.

“Giám Đốc Đường quả là người tài giỏi lại thấu hiểu lòng người, đúng là không thể qua mắt.”

Giọng nói bình tĩnh của ông ta cất lên kéo Nhã Tịnh thoát khỏi suy nghĩ. Thời Tu Kiệt tuy đã ngấm hơi rượu nhưng tri óc lại vô cùng tỉnh táo đủ để đối đáp với ba người đàn ông đối diện.

“Theo như tôi được biết mỏ đá quý đứng thứ nhất trên thế giới Jwaneng – Botswana tại Nam Phi đã thuộc quyền sở hữu của Giám Đốc Cảnh và nếu điều đó là sự thật thì với nguồn tài nguyên to lớn như vậy thì tôi chắc chắn sẽ rất có lợi khi hai bên chúng ta cùng hợp tác.”

“Ha ha, Ông chủ Hứa quả thực nắm bắt thông tin rất nhanh và chính xác, đúng là mỏ đá quý Jwaneng chúng tôi đã hoàn tất thủ tục thu mua. “

Lần này đến lượt Lưu Đức Hải lên tiếng, giọng nói có phần đùa cợt nhưng lại khiến ba người đàn ông trung niên phía đối diện đồng thời đổ mồ hôi hột.

Ai cũng biết tên tuổi của ba dòng họ Cảnh – Đường – Lưu tại thành phố Thiên Tân từ xưa đến nay đều là những doanh nhân xuất sắc, luôn có những nhân tài hơn người. Nhưng để tự mình thu mua cả một “mỏ vàng” lớn của thế giới chỉ với ba người đàn ông mới 27 tuổi thì thật là dọa người.  Thời Tu Kiệt thì chắc chắn rằng họ không hề nói đùa.

“Nếu đúng là như vậy thì chuyện này rất đáng chúc mừng, tôi nghĩ Giám Đốc Cảnh cũng biết công ty trang sức nhà họ Bạch nổi tiếng không chỉ riêng Trung Quốc mà còn lan sang cả nước ngoài. Nếu hai bên chúng ta cùng hợp tác chắc chắn sẽ tạo nên lĩnh vực trang sức đá quý không ai có thể ngang hàng.”

“Nói như ông chủ Thời đây quả thực làm người ta không khỏi suy nghĩ, trang sức LHJ cũng đã góp công lớn đúng không!”

Một câu nói ngắn gọn liền làm Thời Tu Kiệt không còn sức chống trả, ông quả thực đánh giá thấp người đàn ông vẫn im lặng Cảnh Hạc Hiên này quả là “nhất hô bách ứng, một hô trăm đáp” (chỉ một lời nói có tầm ảnh hưởng lớn).

Nhã Tịnh nghe từ đầu tớ cuối đều không cho lọt vào tai câu nào, khi nghe thấy ông chủ nhắc đến trang sức LHJ thì sắc mặt của Thời Tu Kiệt liền biến đổi mặc dù không nhiều nhưng cô có thể đoán được phần nào. Sinh là một người có giác quan nhạy bén, có thể đoán được suy nghĩ của một người thông qua biểu hiện của họ nhưng điều đó lại hoàn toàn vô dụng đối với người đàn ông cạnh cô. Mọi thứ về anh cô đều không đoán được, rất mơ hồ.

Lơ đãng nhìn chai rượu đắt đỏ trên mặt bàn trong suốt trong lòng cô lại xuất hiện bao nhiêu câu hỏi. Vẻ thất thần này của cô cũng làm người bên cạnh chú ý, không cần nhìn xang anh cũng biết cô gái nhỏ này đang nghĩ gì. Đôi môi mỏng bất giác nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo khiến ba người phụ nữ đối diện điên đảo, anh lại cất giọng:

“Tôi chỉ đột nhiên nhớ ra ông chủ Thời đừng để bụng. Nào hôm nay mọi người cứ uống thoải mái mái, còn về việc hợp tác tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

“Rót rượu.”

Nhã Tịnh bên cạnh mất khoảng 3 giây mới ý thức được lời anh nói, cứng ngắc đứng dậy đưa miệng chai rượu hướng về cốc của Thời Tu Kiệt. Cô không hề biết được dáng vẻ hiện giờ của mình có bao nhiêu phần hấp dẫn, cổ áo khi đưa qua có hơi trễ xuống để lộ ra xương quai xanh mềm mại, chân váy cũng theo tư thế mà ngắn hơn để lộ ra cặp chân dài uyển chuyển hoàn toàn thu hút ánh mắt thèm thuồng của ba người đàn ông đối diện.

Đột nhiên bàn tay của Cảnh Hạc Hiên không nhanh không chậm liền đặt lên mông cô bóp nhẹ một cách vô cùng tự nhiên. Qua một lớp váy cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền ra từ lòng bàn tay kia, còn đáp lại anh là một khối mềm mịn ấm áp như bánh bao vô cùng kích thích. Hành động lớn mật này của anh như một sự khiêu khích đối với Thời Tu Kiệt. Nở một nụ cười gượng dành cho anh ông ta liền quay đi chỗ khác.

“Giám Đốc Cảnh mong anh cân nhắc cẩn thận về việc này, tạm biệt.”

Kết thúc cuộc trò chuyện đã là 11 giờ đêm, Nhã Tịnh liền chạy một mạch vào nhà vệ sinh để ổn định lại tâm trạng của mình. Thầm chửi trong lòng cái tên lưu manh vừa sờ mông mình, một cảm giác uất ức bỗng trào dưng khiến hai tay của cô run rẩy. Một màn trong kia Y Na cũng đã nhìn thấy, mặc dù cô rất thần tượng Cảnh Hạc Hiên luôn coi anh là hình mẫu lí tưởng nhưng khi thấy anh có hành động đó với bạn mình cô hận không thể một cước đá chết anh ta, may mắn là Đường Minh Viễn đã giữ cô lại.

“Nhã Tịnh, cậu vẫn ổn chứ?”

Giọng nói lo lắng của Y Na cũng khiến cô ổn định phần nào.

“Mình ổn. “

“Diệp Nhã Tịnh, từ hôm nay trở đi tiền lương sẽ gấp đôi mọi người.”

Mặc dù tiếng nhạc bên ngoài vọng vào rất to nhưng từng lời chị quản lý nói ra ai cũng nghe rõ. Bọn họ làm ở đây lâu như vậy nhưng tiền lương chưa hề tăng nhiều, ngày đầu đến làm dù là sai sót nhỏ nhất còn bị ông chủ trừ lương. Trong kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến sếp ra quyết định này chứ.

Cát Tịnh Hương có lẽ là người có phản ứng gay gắt nhất. Cô ta không kìm được tức giận liền lên giọng:

“Ỷ vào chút nhan sắc cùng mấy chiêu trò đừng tưởng giám đốc sẽ mềm lòng, cô thật khiến người khác ghê tởm.”

Nói xong cô ta liền bước ra ngoài. Mọi người cũng quá quen với việc này nên không ai lên tiếng. Bọn họ đều biết Cát Tịnh Hương và Giám Đốc có quan hệ gì đó mờ ám nên bình thường không ai dám động đến cô ta, việc cô ta tức giận cũng là theo lẽ thường.

Y Na thì không chịu để bạn mình bị sỉ nhục đang định lên tiếng thì Nhã Tịnh liền cản lại. Việc so đo với những người không biết gì đối với cô là không cần thiết, bớt được chút nào hay chút ấy.

***
“Giám Đốc, tại sao lại tăng lương cho con nhỏ đó? Em làm cho anh lâu như vậy cũng chưa thấy anh tăng lương cho em bao giờ.”

Giọng nói yểu điệu có phần nũng nịu của Cát Tịnh Hương trong phòng tối vang lên càng khiến nó trở nên mê hoặc. Trước mặt cô lúc này là một bóng hình cao lớn đang ngồi trên bộ ghế sofa không thể lẫn lộn, gương mặt sắc nét được ánh trăng phản chiếu qua tấm cửa kính, đôi môi mỏng vẫn mím lại kiên nhẫn nghe người phụ nữ kia nói chuyện, ánh mắt trước sau như một không thể nhìn thấu, áo Vest phẳng phiu được đặt gọn gàng ở một bên. Anh lúc này như một yêu ma dụ hoặc trong đêm tối mà bất cứ con mồi nào cũng không dứt ra được.

“Nếu thế thì phải biểu hiện tốt cho anh thấy chứ.”

Cảnh Hạc Hiên cất giọng trầm ổn nhưng dễ nghe mà chỉ thuộc về riêng anh khiến người phụ nữ trước mặt không những không sợ hãi mà còn như một động lực thúc dục cô ta tiến lại gần anh. Thân hình đầy đặn, đẹp đẽ dán sát vào người anh khiến thân thể anh liền phản ứng, đôi tay thon dài từ từ trườn xuống khóa quần nơi đang nhốt con “quái vật” to lớn. Mặc dù đã làm chuyện này nhiều lần nhưng Cát Tịnh Hương vẫn không dấu được sự ngại ngùng xen lẫn vui sướng, đối ngược với cô là gương mặt lạnh lùng không hề thay đổi.

Trong gian phòng tối lúc này chỉ còn những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

***
Cả một đêm mất ngủ, hai mắt của Nhã Tịnh giờ như hai con gấu trúc, tâm trạng mệt mỏi nhưng ngủ lại không được cô đành bước ra khỏi kí túc xá. Vì là chủ nhật, thời tiết lại lạnh giá nên vào lúc 6 giờ sáng này không lấy một bóng người. Rảo bước trên con đường quen thuộc hai bên đầy lá phong đỏ rực ngày nào giờ chỉ còn trơ ra những chiếc cành lẻ loi.

Tự nhiên Nhã Tịnh nhớ lại chuyện tối qua, khoảnh khắc ấy vì sao cô lại không mắng anh ta một trận cơ chứ.

***
Tối qua.

“Tôi thấy ông chủ Thời có vẻ rất để ý đến nhân viên mới của chúng tôi. Hay là vầy, đêm nay tôi tặng cô ấy cho ông coi như là công sức ông đến đây.”

Vừa nói anh còn vỗ nhẹ hai cái vào mông của Nhã Tịnh.

Giọng nói nửa đùa nửa thật của Cảnh Hạc Hiên cất lên khiến mọi người trong phòng đều bất ngờ, Thời Tu Kiệt vì lời nói của anh trong lòng liền cao hứng. Nhân viên bên cạnh anh chỉ có thể hình dung bằng một từ “đẹp”. Mọi thứ từ cô phát ra đều hoàn hảo, gương mặt không trang điểm xinh đẹp mĩ lệ, thân hình vô cùng quyến rũ không che đậy. Để tìm một người nào khác giống cô làm việc ở những nơi như thế này quả thực rất khó.

Nhã Tịnh nghe xong câu nói của anh trái tim đập thình thịch một cái rồi không thể phản ứng gì được nữa. Không phải anh đang nói cô sao, anh ta có quyền gì mà có thể nói ra câu đó.

Thân hình bỗng chốc run lên khiến tâm trạng người bên cạnh trùng xuống. Anh cũng chỉ nói đùa một câu mà cô đã có phản ứng thế này thật vô dụng.

Không để ông ta lên tiếng anh đã cắt lời trước:

“Nhưng chỉ có thể là người phụ nữ ngồi cạnh ông thôi, hai nhân viên mới này lại không được. Con người tôi trước giờ luôn làm mọi việc lành mạnh, tuyệt đối không để những người chưa đủ tuổi làm chuyện đó.”

Câu nói của anh lại một lần nữa làm mọi người hoảng hốt. Nhã Tịnh bên cạnh cũng mở to mắt nhìn người đàn ông biến thái kia rốt cuộc đang giở trò gì.

“Chưa đủ tuổi, ý Giám Đốc là… “

Khát vọng của Thời Tu Kiệt liền bị anh đạp từ bậc thứ mười xuống.

“Vậy tôi quên nói rồi, hai nhân viên mới này đều chưa đủ 18 tuổi, để ông chủ Thời thất vọng rồi.”

Không khí lúc này chỉ còn sự ngượng ngùng không hơn không kém.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN