Cờ Rồng Tay Máu - Chương 63: Nghi Vấn Khó Hiểu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Cờ Rồng Tay Máu


Chương 63: Nghi Vấn Khó Hiểu



Một đại hán trung niên mặt trắng không để râu, mặc áo dài từ bên ngoài chạy vào vái chào Gia Cát Ngọc và thưa rằng :

– Thưa bẩm Lão trại chủ…

Người đó mới thưa được một câu, bỗng thấy hai quái nhân mắt xanh liền ngẩn người ra hoảng sợ đến không sao nói tiếp được.

Gia Cát Ngọc hơi cau mày lại khẽ bảo :

– Hai vị này là bạn mới của ta, người khỏi cần phải kinh hãi như thế, nói nốt đi.

Đại hán ấy mới như người nằm mơ vừa thức tỉnh nghĩ bụng :

“Hai người này vào từ lúc nào mà sao ta không hay biết một tí gì?”

Y vừa nghĩ vừa vái một vái và nói tiếp :

– Thưa Lão trại chủ, hai cụ họ Chung và họ Tôn ở Hoàng Sơn đã tới. Ngụy đường chủ đang tiếp kiến hai vị ấy, thuộc hạ đặc biệt vào đây…

Y chưa nói dứt thì Gia Cát Ngọc đã hớn hở vội bảo :

– Mau ra mời hai cụ ấy vào đây.

Tiếng chân người nhộn nhịp đã vọng tới cửa sảnh và đã có một giọng khàn khàn và rất lớn vừa nói vọng vào rằng :

– Lão khỉ già, hai tiểu lão đệ này đã đem lại cứu tinh tới cho lão khỉ già đấy. Thực là một tin mới tầy trời, lão khỉ già có mau ra nghênh đón không.

Gia Cát Ngọc ngẩn người ra, chưa kịp đi ra thì Hoàng Sơn song nghĩa với một đại hán trung niên mặt áo dài màu tím đã bước vào rồi.

Đại hán trung niên mặc áo dài tía đã vội tiến lên đưa mắt nhìn Gia Cát Ngọc có ý muốn hỏi.

Gia Cát Ngọc hiểu ý ngay, ồ một tiếng, và nói tiếp :

– Để bổn Trại chủ giới thiệu cho…

Ông ta vừa nói vừa chỉ hai quái nhân mặc áo bào trắng mà nói tiếp :

– Hai vị này là anh em họ Liễu, bạn mới kết giao của lão phu.

Ông ta lại chỉ tay vào Hoàng Sơn song nghĩa nói tiếp :

– Còn hai vị này là bạn thân lâu năm của lão phu, người ta xưng là Hoàng Sơn song nghĩa. Vị này là Chung Dật, vị này là Tôn Lăng. Còn vị này là Ngụy đường chủ của Bạch Hổ đường của bổn trại.

Hai quái nhân nhe răng ra cười, khẽ gật đầu.

Hoàng Sơn song nghĩa với đại hán nọ phải cố nén lòng ngạc nhiên xuống và đồng thanh nói ngưỡng mộ đã lâu.

Đôi bên chào nhau xong, anh em Gia Cát Đởm vội tiến lên vái chào.

Chung Dật nhìn Quỳnh Anh vừa cười vừa nói :

– Con nhãi này làm như vậy là rất phải, Chung thúc thúc rất tán thành. Tiểu tử Bùi Thiên Vân là người đểu cáng như thế khiến lão phu trông thấy là ghét rồi. Con nhãi khỏi lo, đã có hai thúc thúc này tới cam đoan việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, phải bắt tên khốn nạn ấy cụp đuôi chạy về nhà mới thôi.

Thấy ông già ăn nói khôi hài như vậy ai nấy đều tức cười. Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn ba người vừa cười vừa hỏi :

– Lão già này tính nết vẫn như xưa, không thấy thay đổi chút nào. Việc tầy trời như vậy mà lão cũng coi thường được. Lão hãy thử nói xem cứu tinh ấy là ai, và tin mừng tầy trời như thế nào?

Chung Dật vừa chỉ Gia Cát Đởm vừa đáp :

– Việc này lão khỉ già phải cảm ơn đứa con ngoan ngoãn này mới được. nếu không phải là bạn thân của y có công lực cái thế, tài ba như người trời có lẽ anh em mỗ không tới được Động Đình này rồi.

Ba cha con Gia Cát Ngọc rất ngạc nhiên và nghĩ bụng :

“Sao ngày hôm nay lại lắm chuyện như thế!”

Gia Cát Ngọc cau mày lại hỏi :

– Lão Chung, chuyện gì thế? Có thể nói trắng ra cho mỗ biết rõ được không?

Chung Dật mỉm cười, thủng thẳng kể mọi chuyện giữa đường gặp Trung Điền tứ lang như thế nào, sau được thư sinh áo trắng ra tay tương trợ giúp và mô tả thư sinh áo trắng ấy không khác gì một vị thần tiên ở trên trời vậy.

Quỳnh Anh nghe nói thư sinh mặc áo trắng đã giật mình đến thót một cái rồi, có ý định lên tiếng hỏi nhưng sợ mình xen lời hỏi như thế là vô phép nên chịu nhịn để đợi chờ. Mãi mới thấy Chung Dật kể xong, nàng vội xen lời hỏi ngay :

– Chung thúc thúc, vị thư sinh áo trắng ấy tên là gì thế?

Chung Dật kêu ồ một tiếng, thốt cười đáp :

– Lão thúc thúc mừng rỡ quá hóa thành hồ đồ. Đởm hiền điệt có biết Phạm Tĩnh Nhân không?

Thấy ông ta nói như vậy, cha con Gia Cát Ngọc đều kêu ồ một tiếng và sáu con mắt cứ nhìn thẳng vào hai quái nhân áo trắng.

Hoàng Sơn song nghĩa thấy thế cũng rất ngạc nhiên và vội hỏi :

– Cái gì? Lão khỉ già, chả lẽ…

Gia Cát Ngọc gượng cười đỡ lời :

– Hai vị này là thừa lệnh Phạm thiếu hiệp tới đây, nhưng nói ra thì thực rất xấu hổ, ba cha con mỗ không một ai quen biết vị Phạm thiếu hiệp ấy cả.

Chung Dật ngạc nhiên nói tiếp :

– Thế thì lạ thực! Rõ ràng Phạm thiếu hiệp nói đã gặp Đởm hiền điệt mấy lần, sao lại…

Gia Cát Đởm càng ngạc nhiên thêm nhưng sực nghĩ ra được một kế vội hỏi :

– Chung thúc phụ, hình dáng và mặt mũi của vị Phạm thiếu hiệp ấy như thế nào?

Chung Dật nhìn hai quái nhân kia một cái, muốn nói lại thôi. Nhưng quái nhân đứng bên trái tên là Liễu Vật Tà đã nhe răng vừa cười vừa đỡ lời :

– Mặt mũi là của trời sinh ra, đẹp xấu có sao đâu, lão Chung khỏi cần phải ngại ngùng gì hết.

Chung Dật mặt đỏ bừng, cười gượng một tiếng rồi nói tiếp :

– Nếu vậy lão xin thất lễ. Lão cảm thấy mặt của vị Phạm thiếu hiệp ấy không phối hợp được với võ công siêu tuyệt, cử chỉ tao nhã, ăn nói thoát tục của thiếu hiệp…

Gia Cát Quỳnh Anh rất thông minh, nghe nói như vậy nàng đã tỏ vẻ thất vọng và nghĩ bụng :

“Sao ta cứ si mê đến như thế! Chàng làm gì có võ nghệ cao siêu đến như vậy? Vả lại tên họ không giống…”

Nghĩ tới đó nàng lại rầu rĩ ngay.

Gia Cát Đởm cũng nghĩ như người em gái và từ nảy giờ vẫn chú ý đến sắc mặt Quỳnh Anh, thấy cô em buồn rầu liền nghĩ bụng :

“Quỳnh muội hà tất phải âu sầu như thế làm chi?”

Chàng khẽ thở dài một tiếng, quay lại gượng cười trả lời Chung Dật rằng :

– Tiểu điệt không nghĩ ra đã gặp Phạm thiếu hiệp ở đâu cả?

Chung Dật ngẩn người ra chưa kịp trả lời thì Tôn Lăng đã cười khì một tiếng xen lời nói :

– Không sao, đàng nào đến lúc ấy Phạm thiếu hiệp cũng sẽ tới. Khi nào gặp mặt chúng ta sẽ hiểu liền.

Gia Cát Ngọc mỉm cười gật đầu đáp :

– Phải đấy.

Ông ta vừa nói tới đó, thấy mọi người còn đứng nói chuyện vội mời các người ngồi xuống. Nhưng hai quái nhân vẫn đứng sừng sững, ông ta vội chạy lại gần khẩn khoản nói :

– Mời hai vị ngồi, lão đã cảm thấy thất lễ quá nhiều rồi.

Liễu Vật Tà nhe răng cười lắc đầu đáp :

– Anh em mỗ thừa lệnh tiểu chủ nhân tới đây là để hầu hạ chứ không phải là đến đây làm khách.

Mọi người nghe nói đều ngẩn người ra, Gia Cát Ngọc lại vội nói :

– Không được, hai vị chớ nên…

Vật Tà cười khì nói tiếp :

– Sao Trại chủ cứ hủ hóa đến như thế, có phải là anh em mỗ tới đây để hầu hạ mãi mãi đâu, chỉ ba ngày thôi. Ba ngày sau Trại chủ sẽ phải coi anh em mỗ như thượng khách ngay.

Gia Cát Ngọc nghe thấy Vật Tà nói như thế lại càng khó xử thêm, ngồi cũng không phải, đứng cũng không nên. Quỳnh Anh thấy thế bỗng cười khì xen lời nói :

– Thưa hai vị, khi Phạm thiếu hiệp ra lệnh cho hai vị tới đây có dặn bảo hai vị chỉ được đứng mà không được ngồi không?

Vật Tà ngẩn người ra rồi đáp :

Chủ nhân chúng tôi không có dặn bảo như thế.

Quỳnh Anh vừa cười vừa nói tiếp :

– Nếu vậy thì được ngồi ở cạnh cha tôi, như vậy có khác gì hai vị theo hầu ở bên cạnh không?

Vật Tà ngẩn người ra giây lát rồi lớn tiếng cười ha hả đáp :

– Cô nương thông minh lắm. Thôi được, lão nhị lại đây, chúng ta cùng ngồi xuống.

Nói xong y kéo hai cái ghế thái sư, mỗi người ngồi một bên của Gia Cát Ngọc ngay.

Gia Cát Ngọc thở phào, khen thầm con gái mình thông minh.

Chung Dật cũng khen ngợi rằng :

– Lão khỉ già có con gái thông minh như thế này khiến lão bất tử mỗ cũng phải hâm mộ đến chết đi được.

Chung Dật với Tôn Lăng cứ để ý ngắm nhìn hai quái nhân luôn luôn, và sau cùng Tôn Lăng không sao nhịn được, vội đứng dậy chắp tay vái chào hai quái nhân và nói :

– Xin thứ lỗi Tôn Lăng, mỗ dám táo gan hỏi hai vị có phải là năm xưa đã oai trấn vũ nội mà người ta vẫn gọi là Bích Mục song…

Y không dám nói chữ “Sát” ra, nhưng hai quái nhân đã nhìn Tôn Lăng rồi Vật Tà nhếch mép cười và đỡ lời :

– Lão già họ Tôn sành mắt, nhưng ngày hôm nay anh em Vật Tà, Vật Ác này chính là Bích Mục song sát đã tàn ác năm xưa đây.

Mọi người nghe thấy y nói như thế đều giật mình kinh hoảng đến biến sắc mặt và cùng đứng bật dậy hết.

Gia Cát Ngọc vội vái chào một vái và nói trước :

– Gia Cát Ngọc tôi thực có mắt mà không ngươi, không biết hai vị đại giá giáng lâm. Nếu không phải Tôn hiền đệ nói rõ thì Gia Cát Ngọc này vẫn không hay biết.

Mong hai vị…

Vật Tà cũng vội đứng dậy đáp :

– Xin Lão trại chủ không nên nói như thế! Anh em chúng tôi mãi mới ngồi được xuống, ngươi lại bắt chúng tôi phải đứng dậy. Quý vị nên rõ Bích Mục song sát đã khô héo theo cây cỏ rồi, ngày hôm nay anh em chúng tôi chỉ thừa lệnh chủ nhân đến đây hầu hạ Lão trại chủ thôi.

Gia Cát Ngọc lại vái một vái và nói :

– Vừa rồi Gia Cát Ngọc tôi không biết còn có thể lượng thứ được chứ bây giờ đã biết hai vị là ai rồi thì đâu còn dám để hai vị theo hầu như thế nữa. Xin…

Vật Tà cau mày lại chưa kịp trả lời thì Quỳnh Anh đã nhanh nhẹn đưa mắt ra hiệu và nói :

– Cha cứ quá câu nệ, hai vị ấy đã thừa lệnh chủ nhân thì khi nào lại nghe lời cha như thế. Hơn nữa trước sau cũng có ba ngày thôi, ba ngày sau chúng ta sẽ tiếp rước hai vị nhưng thượng khách vậy thế là xong chứ việc gì mà phải nói nhiều cho mất thời giờ và phiền phức?

Gia Cát Ngọc còn đang do dự thì Chung Dật đã xen lời nói :

– Thực là lão khỉ già không thông minh bằng con gái. Đại trượng phu làm người xử thế trọng nhất là ân oán phân minh, thụ ơn của người phải ghi nhớ ở trong lòng chứ không nên câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa hai vị này cũng không phải là suốt đời theo hầu lão, vậy việc gì mà lão phải câu nệ và lo âu như thế.

Ngẫm nghĩ giây lát, Gia Cát Ngọc mới cương quyết chắp tay vái chào và nói :

– Cung kính không bằng tuân lệnh, nếu vậy lão chỉ có táo gan khiến hai vị phải chịu lụy vài ngày vậy.

Hai anh em Vật Tà cười ha hả đồng thanh đáp :

– Như thế mới phải chứ.

Thế rồi anh em họ mới vui vẻ ngồi xuống.

Tôn Lăng ngồi cạnh đó đã nhận thấy hai người này là Bích Mục song sát, oai trấn võ lâm năm xưa thì lại càng ngạc nhiên và nghĩ bụng :

“Phong thanh năm xưa Bích Mục song sát đã bị Tuyết Y Huyết Thần thâu phục làm thủ hạ rồi. Sao ngày hôm nay họ lại có một tiểu chủ nhân tên là Phạm Tĩnh Nhân, như thế chả lẽ Tuyết Y Huyết Thần đã có đệ tử…”

Nghĩ tới đó, ông ta định lên tiếng nói thì bỗng nghe thấy có tiếng chân người nhộn nhịp từ xa tới gần, một đại hán trung niên lưng cắm đơn đao đã đi nhanh như bay tiến vào quỳ một chân vái lạy Gia Cát Ngọc và nói :

– Thưa Lão trại chủ, Tư Đồ động chủ của Mân Tây bát động với một vị nữa là Đổng cô nương xin vào bái kiến.

Gia Cát Ngọc ngẩn người ra giây lát và vội nói :

– Mời hai vị ấy vào.

Đại hán trung niên ấy vâng lời định quay người đi ra thì Gia Cát Ngọc lại khẽ quát bảo :

– Hãy khoan!

Ông ta vội đứng dậy chắp tay vái chào mọi người và nói tiếp :

– Xin các vị hãy ngồi chơi, lão phu đi ra một chút sẽ vào ngay.

Nói xong ông ta dẫn Bạch Hổ đường chủ với đại hán trung niên kia lớn bước đi ra ngoài ngay vì Tư Đồ Sương dù sao cũng là chủ nhân của một phương nên Gia Cát Ngọc không dám thất lễ. Tuy ông ta biết Tư Đồ Sương đã có chuyện không vui với con gái cưng của mình nhưng đó là việc riêng, nếu nói về lễ tiết của võ lâm thì ông ta phải đích thân ra nghênh đón mới được.

Quỳnh Anh nghe nói Tư Đồ Sương tới, trong lòng có vẻ không vui, cau mày lại nghĩ bụng :

“Nàng ta tới đây làm gì? Chả lẽ đến đây chê cười ta chăng?”

Nghĩ tới đó nàng ngửng mặt lên nhìn nàng, hiển nhiên chàng ta cũng không hiểu biết gì hết.

Chỉ trong nháy mắt, Gia Cát Ngọc đã đưa hai vị hồng phấn cái thế vào, ai nấy đều đứng dậy nghênh đón.

Tuy Quỳnh Anh ip thấy Tư Đồ Sương đã nổi lòng ghen ngay nhưng dù sao người ta cũng là khách, mình không thể vì việc tư mà thất lễ được, nên nàng cũng từ từ đứng dậy, nhưng vẻ mặt rất ngượng nghịu.

Đôi bên chào nhau xong, Gia Cát Ngọc liền giơ tay ra mời khách ngồi vào chỗ.

Tư Đồ Sương nhìn Quỳnh Anh mỉm cười hỏi :

– Từ khi chia tay đến giờ Anh muội vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

Trông nàng không có vẻ gì là thù địch hết, Quỳnh Anh cười khẩy một tiếng, nhưng không hiểu tại sao cũng tủm tỉm cười đáp :

– Nhờ hồng phúc của Tư Đồ động chủ, Gia Cát Quỳnh Anh vẫn được mạnh giỏi như thường.

Gia Cát Ngọc chỉ sợ con gái mình tức giận Tư Đồ Sương mà ăn nói thất lễ chăng nên vội đưa mắt ra hiệu nhưng Tư Đồ Sương đã tủm tỉm cười và nói tiếp :

– Xin Lão trại chủ không nên quan tâm điều đó, nếu tôi là Anh muội cũng sẽ có ý nghĩ ấy.

Gia Cát Ngọc thẹn mặt đỏ bừng, không biết nói năng ra sao. Quỳnh Anh hổ thẹn đến mặt đỏ bừng.

Tư Đồ Sương lại nhìn mặt nàng, tỏ vẻ rất thành khẩn mà nói tiếp :

– Anh muội, tin hay không là tùy ở như hiền muội, ngu tỷ tới đây không có ác ý gì hết. Trái lại nếu Anh muội vui lòng thì chúng ta sẽ cùng nhau thân mật thêm vì ngu tỷ rất chịu phục hiền muội đã dám làm như vậy. Nghĩ tới chuyện ngày nọ bấy lâu nay ngu tỷ ăn ngũ không yên.

Quỳnh Anh nghe nói rất cảm động, có phải là nàng không muốn gần gũi hai vị đẹp như tiên nữ này đâu? Nhưng con gái có lòng tự ái nên nàng chỉ tủm tỉm cười mà trả lời rằng :

– Cảm ơn Tư Đồ động chủ đã có lòng như vậy, nhưng Gia Cát Quỳnh Anh tôi tự cảm thấy mình kém cỏi, xấu xí.

Gia Cát Ngọc thấy thế có vẻ nóng lòng sốt ruột, Tư Đồ Sương vẫn thản nhiên nói tiếp :

– Anh muội là người rất thẳng thắng, ngu tỷ còn muốn nói với Anh muội một câu này nữa. Trước kia Tư Đồ Sương đã nói dối hiền muội, mong hiền muội bỏ qua chuyện ấy đi cho.

Nói xong, nàng tủm tỉm cười rồi ngồi vào chỗ.

Lúc này Quỳnh Anh đã hiểu ý lời nói của Tư Đồ Sương nên trống ngực đập mạnh, cứ ngẩn người ra nhìn lại Tư Đồ Sương hồi lâu, rồi bỗng buột miệng kêu gọi :

– Tư Đồ động chủ…

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười và đỡ lời :

– Anh muội nên gọi tôi là Sương tỷ tỷ thì hơn.

Quỳnh Anh càng cảm động quá, không biết nói năng ra làm sao cho phải.

Tư Đồ Sương lắc đầu đáp :

– Anh muội khỏi cần nói và chả cần phải cảm động như thế làm chi, nếu có cảm động và cảm ơn thì phải nên…

Nàng vừa nói vừa chỉ tay vào Phi Quỳnh, Quỳnh Anh hiểu ý ngay, đưa mắt nhìn Phi Quỳnh tỏ vẻ rất cảm ơn, vừa mở mồm định nói thì Phi Quỳnh đã lên tiếng nói trước :

– Anh muội đừng có nghe cô ta nói bậy, lại đây ngồi để chúng ta còn nói chuyện đứng đắn với Lão trại chủ.

Ba nàng nói những chuyện gì khiến Hoàng Sơn song nghĩa các người đều ngơ ngác không hiểu, chỉ có Gia Cát Ngọc với Gia Cát Đởm là mừng thầm thôi.

Hai quái nhân cũng tủm tỉm cười nhìn ba nàng, chúng đã khét tiếng là Song sát, mặt lạnh như tiền, lòng độc ác không kém gì ma quỷ mà lúc này lại tỏ vẻ mặt tươi cười như thế thực không ai có thể ngờ được.

Tư Đồ Sương cứ chú ý đến Gia Cát Quỳnh Anh hoài nên không để ý đến Song sát, chỉ có Đổng Phi Quỳnh vừa vào tới nơi đã để ý đến Song sát nhưng chưa có dịp nói chuyện thôi. Lúc này nàng liền nhìn hai quái nhân và hỏi Gia Cát Ngọc rằng :

– Thưa Lão trại chủ, chẳng hay hai vị này có phải là hộ pháp của quý trại đấy không?

Gia Cát Ngọc nghe nói vội đỡ lời :

– Lão làm gì có phước như thế, hai vị này là Bích Mục song sát, đã oai trấn võ lâm năm xưa, nay thừa lệnh Phạm thiếu hiệp đến đây trợ giúp đấy thôi.

Nghe thấy bốn chữ Bích Mục song sát, Phi Quỳnh chợt nhớ tới lời của Đại Trí thiền sư, cả nàng lẫn Tư Đồ Sương đều giật mình đến thót một cái nhưng hai nàng không nghĩ ra được ai lại có tư cách sai khiến nổi Bích Mục song sát như thế?

Phi Quỳnh gượng trấn tĩnh tâm thần lẩm bẩm nói :

– Phạm thiếu hiệp?

Gia Cát Ngọc ngẩn người giây lát rồi mới đỡ lời :

– Phải, Phạm Tĩnh Nhân Phạm thiếu hiệp, chả lẽ cô nương quen biết hay sao?

Phi Quỳnh hình như đã nghĩ ra được người đó là ai, trong lòng rất cảm động, khẽ gật đầu nói tiếp :

– Phạm Tĩnh Nhân! Phải, Phạm Tĩnh Nhân…

Nàng lại lắc đầu đáp :

– Tiểu bối cũng không rõ người đó là ai?

Mọi người đang ngạc nhiên nhưng nàng vẫn mấp máy đôi môi lẩm bẩm tự nói hoài.

Bích Mục song sát rất kinh ngạc nhìn nàng một cái, Liễu Vật Tà cũng mấp máy môi một hồi hình như đang nói gì?

Phi Quỳnh bỗng lộ nụ cười nhưng lại nghiêm nét mặt ngay nên không ai để ý tới nàng ta làm gì và cũng không ai để ý tới Bích Mục song sát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN