Cờ Rồng Tay Máu - Chương 82: Kinh Viếng Cướp Thần Long
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Cờ Rồng Tay Máu


Chương 82: Kinh Viếng Cướp Thần Long



Tiểu Ngọc bỗng cười khẩy một tiếng, trợn ngược đôi lông mày liễu lên, nói :

– Theo ý kiến của tỳ nữ thì nhân lúc này phế hết võ công của chàng đi, để chàng khỏi…

– Nói bậy!

Diệm Cầm bỗng biến sắc mặt, khẽ quát bảo và trầm giọng nói tiếp :

– Đừng nói chàng với chúng ta không có thù oán gì cả, mà dù có thù cao như núi, oán sâu như bể, chúng ta cũng không nên làm như thế. Ngươi có nghĩ tới anh danh suốt đời của Lệnh chủ không? Và làm như thế sau này chúng ta còn mặt mũi nào làm cho người nữa? Vả lại một chàng học võ coi võ học không khác gì tính mạng của mình, suốt đời huyết hải thâm cừu chưa trả, khi nào, khi nào ta lại khiến chàng không còn hơi sức thì chàng thế nào cũng hổ thẹn với song thân ở dưới chín suối, như vậy có phải là ta đã hại cả một cuộc đời của chàng không?

Hình như Tiểu Ngọc bị oan ức, vẻ mặt rầu rĩ ai oán đáp :

– Thưa cô nương, vì cô nương mà tỳ nữ mới nghĩ…

– Ta biết rồi.

Diệm Cầm nghiêm nét mặt lại trả lời và hỏi tiếp :

– Nhưng làm thế không những hại chàng mà còn hại cả ta nữa.

Nói tới đó, nàng lại đổi giọng, rất ai oán nói tiếp :

– Nếu trách thì chỉ nên trách ngày nọ nhất thời ta không nên nói đến chữ yêu. Lúc ấy có ai ngờ lại có ngày hôm nay. Ta rất ân hận vì đã không nghe lời của Lệnh chủ, vẫn cứ chung tình với người trong võ lâm. Nhưng lúc bấy giờ chàng đâu có phải là nhân vật của võ lâm cơ chứ? Nếu ta mà phát giác sớm thì có lẽ còn có thể đánh liều cắt đứt giây tình, nhưng bây giờ đi sâu như thế này, không thể nào…

Nói tới đó, mặt nàng lại càng lộ vẻ đau đớn thêm và nín lời, không nói thêm nữa.

Song Thành với Tiểu Ngọc thấy thế rất đau lòng, chỉ muốn ôm chặt lấy Diệm Cầm. Danh nghĩa tuy là thầy trò, nhưng tình lại thân hơn chị em ruột thịt nhiều. Hai nàng chỉ muốn khóc kóc một hồi để phát tiết những sự bực mình trong lòng.

Hai nàng cũng biết cô nương là người cao quý, trong sạch và rất cứng rắn, không bao giờ lộ vẻ đau khổ như thế này cả. Nhưng nay vì chữ tình đã dày vò đến nổi tiều tụy như thế, thử hỏi hai nàng không đau lòng sao được?

Xưa nay Diệm Cầm rất kiêu ngạo, coi đàn ông trong thiên hạ như cỏ rác, không bao giờ thèm đoái hoài tới. Đây là lần thứ nhất mà nàng đã yêu một người và yêu một cách chân thật. Ngờ đâu lại gặp phải sự sui sẽo như thế này. Tạo hóa trêu người thật, sao lại cứ khiến hồng nhan phải bạc mệnh như thế? Nàng không những chung tình mà lại còn si tình là khác.

Lúc ấy Song Thành với Tiểu Ngọc khóc đến nổi nghẹn ngào, không sao khóc lên tiếng được.

Diệm Cầm lại không đếm xỉa tới, cứ ngồi đờ người ra như tượng gỗ. Sự thực lúc này nàng rất đau lòng, chỉ vì tính bướng bỉnh sui nên, nàng cố nghiến răng chịu đựng, không để cho nước mắt nhỏ xuống, trái lại, nàng cứ nuốt ngược nước mắt vào trong bụng. Như vậy lại còn đau khổ hơn là khóc òa lên như Tiểu Ngọc với Song Thành.

Một lát sau, nàng mới gượng cười nói :

– Hai người nín khóc đi. Bây giờ hai người cũng có thể nín được rồi đấy chứ?

Chính ta, ta cũng không coi chuyện đó vào đâu cả, vậy hai người hà tất phải oán trời hận đất và chịu đau khổ hộ ta làm chi? Cuộc đời của Nhị cô nương mới thật là hẩm hiu, mới thảm khốc hơn ta trăm lần, mà cô ta còn có thể coi thường được mọi sự, vậy tại sao chúng ta lại không bằng được Nhị cô nương?

Tuy nàng nói như thế, nhưng sự thực trong lòng đã đứt từng khúc ruột một rồi.

Nàng lại nói tiếp :

– Hiện giờ trước mặt chúng ta đang có rất nhiều việc đợi chờ chúng ta làm, như vết thương của Vi Hiểu Lam. Nhị cô nương hiện giờ đi đâu, và còn phải làm thế nào nói cho ông già họ Trà ở Mân Tây biết rõ câu chuyện của Nhị cô nương. Mấy việc đó đều là những việc rất khẩn cấp. Chúng ta phải làm ngay mới được. chắc hai người cũng biết tính nết của ông già họ Trà rồi chứ? Ông ta với Nhị cô nương tuy là thầy trò nhưng không khác gì cha con. Nếu không nói rõ sự thật cho ông ta hay và khuyên bảo ông ta thì chỉ e Hiểu Lam không sao tránh khỏi tai họa bị giết. Những việc đó cũng đủ làm cho chúng ta buồn phiền rồi. Hai người đừng có khóc lóc làm cho ta rối trí thêm nữa…

Song Thành với Tiểu Ngọc đành phải gượng gạt lệ, từ từ ngửng đầu lên, không dám khóc nữa.

Diệm Cầm thở dài một tem đưa mắt nhìn hai nàng gượng lộ nụ cười, với giọng dịu dàng nói tiếp :

Bây giờ hai người hãy đỡ chàng vào trong phòng ngủ, để cho chàng ngủ thêm tí nào, hay tí ấy.

Song Thành với Tiểu Ngọc từ từ đi tới chỗ cạnh Độc Cô Ngọc. Tiểu Ngọc còn dùng ngón tay điểm vào yếu huyệt ngủ của chàng một cái trước rồi hai nàng cùng đỡ Độc Cô Ngọc đem vào phòng ngủ của Diệm Cầm.

Một lát sau, Song Thành với Tiểu Ngọc đã quay trở ra. Cả hai liếc nhìn Diệm Cầm một cái rồi lẳng lặng đứng sang một bên.

Diệm Cầm cũng biết hai nữ tỳ của mình lúc này đau lòng không kém gì mình, nên nàng từ từ đứng dậy, mỉm cười và khuyên bảo rằng :

– Còn nhiều đại sự chưa làm xong, cấm hai người không được rầu rĩ như thế này nữa. Hai người phải ở nhà trông nom chàng. Ta phải đi nhị thập bát trại lấy một chút vật này, chỉ trong chốc lát là về tới ngay.

Nói xong, nàng từ từ đứng dậy đi luôn. Quả nhiên một lát sau nàng đã về tới, lấy một cái lọ bạch ngọc cao hơn tấc ra, đưa cho Song Thành và nói :

– Trong lọ này có mười viên thuốc, ngươi phải nhớ cứ cách ba ngày lại cho chàng uống một viên. Như vậy mười viên thuốc này đủ làm cho chàng ngủ luôn trong một tháng trời.

Song Thành đỡ lấy lọ ngọc, ngẩn người ra, đang định lên tiếng hỏi thì Diệm Cầm đã mỉm cười nói tiếp :

– Đây là vật rất quý báu của Gia Cát Lão trại chủ. Cái tên của nó rất đẹp, gọi là Thái Bạch Túy, hòa vào trong rượu dù người có tửu lượng cao đến đâu chỉ uống một ly thôi cũng phải say, ngủ liền ba ngày vẫn không tỉnh. Ta sợ dùng cách điểm huyệt sẽ có hại cho chàng, nên mới phải…

Tiểu Ngọc không sao nhịn được, vội hỏi tiếp :

– Đã có vật này, mười viên có thể cho chàng ngủ luôn ba mươi ngày, thế sao cô nương không hỏi lấy thêm một ít nữa.

Diệm Cầm đưa mắt nhìn nàng một cái vừa cười vừa trả lời :

– Nếu có thể lấy thêm được nữa, khi nào ta lại chịu lấy có mười viên như thế.

Mặt đỏ bừng, Tiểu Ngọc chẳng nói chẳng rằng.

Song Thành xếch ngược lông mày kiếm lên, mặt lộ vẻ thắc mắc và hỏi tiếp :

– Chả lẽ Gia Cát Ngọc hà tiện, không chịu cho thêm hay sao?

– Ngươi không được nói bừa như thế!

Diệm Cầm khẽ quát bảo như vậy và lắc đầu nói tiếp :

– Dù Lão trại chủ quý báu vật này đến như thế nào nhưng đối với cô nương thì không bao giờ ông ta lại hà tiện mà không đưa. Nếu ông ta hà tiện thì đừng có hòng xin mười viên, chỉ e cô nương xin một viên cũng chưa chắc xin nổi. Sự thực ông ta chỉ còn có mười viên và đã tặng hết cho cô nương rồi.

Tiểu Ngọc lại hỏi tiếp :

– Thế cô nương có gặp anh em Gia Cát Đởm không?

Diệm Cầm lắc đầu đáp :

– Khắp cả Động Đình thủy trại lớn rộng như thế, mà chỉ có một mình Lão trại chủ tiếp kiến cô nương thôi.

Tiểu Ngọc đỡ lời :

– Như vậy càng hay.

Diệm Cầm đưa mắt nhìn nàng ta hỏi tiếp :

– Có phải Tiểu Ngọc lo ngại anh em nhà ấy cảm thấy nghi ngờ mà tìm kiếm đến tận cửa nhà ta để tìm cho ra sự thực phải không?

Tiểu Ngọc gật đầu đáp :

– Tỳ nữ có nghĩ như thế thực.

– Tiểu Ngọc nghĩ như thế rất chu đáo, nhưng sự chu đáo đó là thừa. Xưa nay cô nương làm việc gì nếu không cẩn thận thì hỏng hết mọi việc từ lâu rồi.

Tiểu Ngọc vừa hổ thẹn vừa gượng cười rồi cúi đầu xuống, không nói năng gì nữa.

Diệm Cầm thấy thế mỉm cười nói tiếp :

– Sự thực Tiểu Ngọc nghĩ như vậy cũng phải, việc gì cũng thế, nên suy nghĩ kỹ thì hơn. Bằng không quá tự tin và để nước đến chân mới nhảy thì chỉ có thiệt thòi…

Tiểu Ngọc là người rất thông minh, chỉ nghe một chút đã hiểu ngay, biết Diệm Cầm nói như thế là có ý bảo mình nên làm việc gì cũng nên cẩn thận và nghĩ kỹ trước hãy làm, mới khỏi hối hận.

Nên nàng đỡ lời :

– Cảm ơn cô nương đã chỉ điểm cho.

Diệm Cầm gật đầu nói tiếp :

– Tiểu Ngọc thông minh lắm, nhưng vẫn còn phải nên học hỏi sự trầm tĩnh và lạnh lùng của Song Thành mới được.

Diệm Cầm nói không sai tí nào, trong bốn nữ tỳ chỉ có Song Thành là người văn võ kiêm toàn và tính nết cũng nhu mì ôn tĩnh, làm việc gì cũng bình tĩnh, khác hẳn với Tiểu Ngọc nên Diệm Cầm mới phải nói như thế.

Tiểu Ngọc thấy Diệm Cầm nói trúng sở đoản của mình ra như vậy, hổ thẹn đến đỏ bừng mặt. Cả Song Thành cũng ngượng và mặt đỏ theo.

Đang lúc ấy bỗng có tiếng rú ở đằng xa vọng tới.

Tiểu Ngọc biến sắc mặt vội đứng dậy nói :

– Tiếng rú của Tỷ Quyên đấy.

Nàng vừa nói dứt, đã thấy một cái bóng người màu lam nho nhỏ phi rất nhanh vào.

Tỷ Quyên mặt tái mét, thần sắc tiều tụy vừa trông thấy Diệm Cầm đã vội quỳ xuống, cúi đầu với giọng run run nói :

– Tỳ nữ đáng chết, nên đặc biệt về đây lãnh tội.

Diệm Cầm vẫn bình tĩnh như thường, còn Tiểu Ngọc thì đã vội xen lời hỏi :

– Tỷ Quyên, chuyện gì thế? Nói mau?

Tỷ Quyên vẫn chưa kịp nói vì nàng vừa thở hổn hển, vừa lo âu và còn mệt nhọc nữa.

Diệm Cầm liếc nhìn Tiểu Ngọc một cái, có vẻ khiển trách, rồi quay đầu lại nhìn Tỷ Quyên, vừa cười vừa hỏi :

– Cô nương biết Tỷ Quyên có việc cần muốn nói, nhưng dù việc tày đình đến đâu cũng cứ thư thả mà nói. Em hãy đứng dậy trước đi.

Tỷ Quyên do dự một lúc mới đứng dậy, mấy lần mở miệng định nói nhưng vì quá mệt mỏi, không sao nói lên tiếng được.

Song Thành đứng cạnh đó không nói nửa lời, còn Tiểu Ngọc mặt lộ vẻ lo âu nhưng không dám nói nữa. Diệm Cầm hơi cau mày nhìn Tiểu Ngọc và bảo rằng :

– Tiểu Ngọc, hãy đi lấy ghế cho Tỷ Quyên ngồi đã.

Tiểu Ngọc vội lấy cái ghế đưa cho Tỷ Quyên. Đỡ lấy cái ghế nhưng Tỷ Quyên không dám ngồi. Diệm Cầm thấy thế vội nói :

– Tỷ Quyên cứ ngồi xuống đi. Có việc gì cứ đợi chờ khỏi mệt mỏi đã rồi sẽ nói sau cũng chưa muộn.

Tỷ Quyên muốn nói lại thôi, ngập ngừng mãi mới thốt ra được một câu :

– Thưa cô nương, tỳ nữ đáng chết lắm, Vi Hiểu Lam… đã bị người ta… cướp mất rồi.

Dù trấn tĩnh đến đâu, nghe thấy tin ấy, Diệm Cầm cũng phải giật mình đến thót một cái, mặt hơi biến sắc, nhưng chỉ thoáng cái thôi, nàng lại trấn tĩnh ngay được.

Nàng chỉ cau mày chứ không nói năng gì cả.

Tiểu Ngọc bỗng thất kinh vội hỏi :

– Là người như thế nào?

Lần này Diệm Cầm không trách Tiểu Ngọc thiếu bình tĩnh vì chính nàng cũng đang ngẩn người ra bởi cái tin mà Tỷ Quyên vừa cho hay, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tỷ Quyên để chờ nàng ta trả lời.

Tỷ Quyên sợ sệt nhìn Diệm Cầm, mặt lộ vẻ hổ thẹn, cúi đầu xuống khẽ trả lời :

– Không biết.

Tuy võ học của Tỷ Quyên không bằng Song Thành và Tiểu Ngọc nhưng cũng có thể liệt vào cao thủ hạng nhất trong võ lâm được. Nàng phụ trách trông nom Hiểu Lam mà nay Hiểu Lam bị người ta cướp đi mà không biết người đã cướp Hiểu Lam là ai.

Tiểu Ngọc không sao nhịn được, trợn ngược đôi lông mày liễu lên hỏi tiếp :

– Không biết ư? Tỷ Quyên, em…

Nàng vừa hỏi tới đó, trông thấy Diệm Cầm có vẻ tức giận nên không dám khiển trách Tỷ Quyên tiếp :

Nguýt Tiểu Ngọc xong, Diệm Cầm lại hỏi Tỷ Quyên tiếp :

– Lúc ấy em ở đâu?

Tỷ Quyên càng hổ thẹn thêm, cứ cúi thấp đầu xuống và khẽ đáp :

– Tỳ nữ với Tố Nga ở bên ngoài.

Diệm Cầm kêu ồ một tiếng, nói tiếp :

– Chắc người ấy phải là một cao thủ phi phàm? Vậy em hãy nói tình hình lúc bấy giờ như thế nào cho cô nương nghe đi?

Tỷ Quyên ngửng đầu lên, nước mắt ràn rụa và khẽ nói tiếp :

– Lúc ấy tỳ nữ với Tố Nga đang nằm nghỉ ở bên phòng ngoài, bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng động khác lạ, cả hai chị em đều giật mình thức tỉnh. Thoạt tiên tỳ nữ với Tố Nga còn tưởng là Vi tướng công tỉnh dậy, không để ý mấy, nhưng một lát sau chúng con vào hầu hạ Vi tướng công uống thuốc, mới phát giác cửa sổ ở phía sau mở toang và không thấy Vi tướng công đâu nữa. Lúc ấy trời tối không có trăng, chúng con vội đuổi theo ra…

Diệm Cầm lạnh lùng đỡ lời :

– Căn cứ như ở tài ba của người ấy mà Tỷ Quyên vừa kể, thì có lẽ lúc ấy người đó đã ở ngoài xa trăm dặm rồi… thế vết thương của Vi Hiểu Lam ra sao?

Tỷ Quyên vẫn còn hổ thẹn, vội đáp :

– Thưa cô nương, đã khỏi được bảy tám thành rồi.

Diệm Cầm trầm ngâm giây lát lại hỏi tiếp :

– Sao hai người lại biết Vi tướng công bị cướp chứ không phải là tự động bỏ đi?

Tỷ Quyên chỉ yên lặng chứ không dám trả lời, Diệm Cầm tủm tỉm cười hỏi tiếp :

– Thế trong phòng có vết tích gì để lại không?

Tỷ Quyên vừa lắc đầu thì bỗng lại vội nói tiếp :

– Thưa cô nương có ạ! Vì đôi hia của Vi tướng công vẫn còn ở trong phòng. Như vậy đã chứng minh là Vi tướng công không phải đã tự động bỏ đi.

– Em nói như vậy rất phải.

Diệm Cầm mỉm cười gật đầu nói như vậy và tiếp :

– Nếu Vi tướng công tự bỏ đi thì không khi nào lại bỏ hia ở lại như thế! Hai người thử nghĩ xem ngoài đôi hia ra còn có vết tích gì khác nữa không?

Tỷ Quyên cau mày lại ngẫm nghĩ. Một lát sau nàng mới nói :

– Trên vách, chỗ đầu giường có mấy cây trúc bị gẩy, không biết…

Diệm Cầm mỉm cười vội đỡ lời :

– Đủ rồi, em khỏi phải nói thêm nữa. Xem như vậy người này có vẻ hận Vi Hiểu Lam lắm, định một chưởng đánh chàng chết ngay tại chỗ nhưng lại nhận thấy ra tay như thế sẽ thiếu quang minh lỗi lạc và lại sợ hai em ở bên ngoài biết nên mới đổi ý kiến mà bắt cóc Vi Hiểu Lam đi. Còn mấy cây trúc ở chỗ đầu giường bị gẫy là do y đã ra tay tấn công nhưng vội thâu lại ngay. Tuy vậy dư ba của chưởng lực vẫn còn làm gẫy được mấy cây trúc. Nếu không phải tức hận chàng ta quá nỗi thì không khi nào lại nhằm đầu của đối thủ mà tấn công như thế. Còn tiếng động mà hai người nghe thấy là tiếng của mấy cây trúc bị đánh gẫy đấy.

Nói tới đó nàng từ từ đứng dậy, đưa mắt liếc nhìn ba nữ tỳ một lượt rồi mới nói tiếp :

– Việc này không nên chậm trễ. Nếu chậm quá thì tính mạng của Vi Hiểu Lam khó mà bảo tồn được. Tỷ Quyên đã mệt nhọc, không nên bôn ba nữa, phải ở nhà giúp Song Thành trông nom bảo vệ Độc Cô tướng công. Tiểu Ngọc phải hỏa tốc đi ngay khắp mọi nơi, thể nào cũng phải tìm thấy Nhị cô nương, bảo ta mời Nhị cô nương về ngay Mân Tây tức thì.

Tiểu Ngọc hình như đã vỡ nhẽ, đột nhiên đỡ lời :

– Thưa cô nương, chả lẽ người đó là…

– Chính là ông cụ họ Trà. Chúng ta đã chậm một bước.

Diệm Cầm đỡ lời nói như vậy và tiếp :

– Người khác không có tài ba ấy và cũng không dám tới đây trêu ngươi như vậy.

Hơn nữa, người ngoài không ai hận Vi Hiểu Lam đến như thế. Cô nương chỉ ngại trong lúc quá tức giận ông cụ ấy không chịu nghe lời khuyên bảo của cô nương thôi, cho nên mới phải bảo Tiểu Ngọc đi kiếm ngay Nhị cô nương. Phải có Nhị cô nương ra mặt thì ông cụ họ Trà mới chịu nghe. Song Thành với Tỷ Quyên phải cẩn thận bảo vệ Độc Cô Ngọc tướng công, phải nhớ ba ngày cho Độc Cô tướng công uống một viên thuốc Thái Bạch Túy. Chậm lắm là mười ngày hay nửa tháng là cùng, cô nương thể nào cũng về tới. Thôi cô nương đi đây. Tiểu Ngọc sửa soạn xong chưa?

Tiếng nói chưa dứt thì nàng đã đi ra ngoài xa mấy chục trượng rồi. Tiểu Ngọc nhìn Tỷ Quyên, khẽ gật đầu dặn bảo rằng :

– Độc Cô tướng công khác hẳn Vi Hiểu Lam. Quyên muội phải cẩn thận mới được.

Nói xong nàng cũng vội đi theo Diệm Cầm luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN