Xuyên Thư Chi Điều Hương Sư - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Xuyên Thư Chi Điều Hương Sư


Chương 8



Vì sớm ngày có thể nhìn thấy phối phương trong quyển “Điều Hương Đại Sư” kia, cũng vì mong muốn sớm thoát khỏi cái lao động khổ cực tự mình gieo trồng một ngàn hạt giống này, Tô Hử mỗi tối đều rút ra hai giờ tiến vào không gian vườn hoa, đem hoa tươi đã thu hoạch đi tinh luyện lấy tinh du. Khoảng thời gian gián đoạn giữa quá trình này, Tô Hử đem toàn bộ không gian thăm dò một lần,kinh hỉ phát hiện vườn hoa có tính tuần hoàn không nhỏ, hắn nguyên bản nghĩ mỗi lần trồng hoa ở khu đất, hắn thu hoạch chỉ cùng lắm là một ngàn cây, mà ở lần trồng sau, hắn đem khu đất ấy trồng đầy, lượng thu hoạch tăng gấp vài lần, chỉ tiêu nhập môn rất mau sẽ được hoàn thành, tuy biết đại giới phải trả chính là lưng đau eo đau.

Trừ lần đó ra, Tô Hử còn phát hiện trong phòng làm việc còn có vài hộp pha lê trong suốt, hắn thử mở nắp hộp, phát hiện nắp hộp dính chặt với phần thân, căn bản là mở không ra.

“Để ta nhìn xem.” Ai Đức kẻ luôn kè kè theo sau Tô Hử bất kể hắn làm gì nghiêng đầu qua nói, dùng móng vuốt bao phủ bởi những sợi lông thật dài sờ sờ hộp, cuối cùng hạ kết luận, “Xem ra chỉ có thể hoàn thành chỉ tiêu nhập môn mới có thể mở.” Sau đó nó cảm thán một câu, “Ở trên đối với ngươi thật tốt, cho ngươi nhiều đại lễ bao như vậy.”

Tô Hử hừ lạnh một tiếng: “Muốn tốt với ta thì mau đem ta trở về.”

Nhưng mà, thời điểm Tô Hử nói ra những lời này, thân ảnh Thẩm Gia Duệ đột ngột hiện lên trong đầu, nam hài nhi ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn nghiêm túc nói “Ba ba đói lả thì phải làm sao”, trong nháy mắt làm cho ý niệm trở về thế giới cũ của hắn dao động.

Tuy rằng nhiệm vụ Ai Đức là chiếu cố cùng dẫn đường cho Tô Hử, nhưng vẫn luôn ở bên trong không gian, căn bản chưa từng gặp qua nhân vật trung tâm thế giới này – Thẩm Gia Duệ, mấy ngày nay tại thời điểm Tô Hử ở tong không gian chuẩn bị cho chỉ tiêu nhập môn, nó thường xuyên cùng hắn nói chuyện, các đề tài trong đó, cơ hồ 90% là xoay quanh Thẩm Gia Duệ, nên đối với Thẩm Gia Duệ nó có chút hiểu biết. Huống hồ Ai Đức cũng không phải thực sự là cẩu, làm một động vật có chỉ số thông minh cao, tự nhiên nó có thể nghe ra tình cảm của Tô Hử dành cho Thẩm Gia Duệ trong đó.

“Đừng như vậy, A Hử thân ái ~” Ai Đức linh hoạt nhảy lên bàn công tác, bộ dáng cao cao tại thượng nâng cằm, nhếch môi, lộ ra hàm răng bén nhọn trắng phếu đều tăm tắp, nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống Tô Hử, “Ngươi đi rồi, tiểu bằng hữu Thẩm Gia Duệ ngươi yêu quý phải làm sao? Ngươi không thể dẫn hắn đi, chẳng lẽ ngươi muốn đem hắn một mình lưu lại nơi này? Một mình đối mặt sinh hoạt sóng lớn cùng gió lốc?”

Tô Hử nhíu mày, trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Tựa như ngươi nói, hắn là trung tâm thế giới này, hắn nhất định có ý chí chịu khổ, sóng gió là điều cần thiết hắn phải trải qua, đó là nhiệm vụ của hắn, cho nên tất cả không phải ta muốn là có thể che chở cho hắn được. Mệnh hắn là trở thành hào quang sáng chói nhất thế giới này, ta có ở hay không bên người hắn cũng không quan hệ. Các ngươi đem ta đến đây, vốn dĩ cũng chỉ muốn hắn thuận lợi thành niên mà thôi, chờ ta rời đi, các ngươi cũng sẽ an bài người mới, cho đến cùng ta rời đi không gây xung đột……”

Ai Đức nghe Tô Hử nói những lời lộn xộn này, không biết là nên phản bác hắn, hay công nhận phục hắn, thật mạnh đánh cái hắt xì, cố ý thở dài thật dài,âm dương quái khí nói: “Tiểu bằng hữu Gia Duệ đáng thương, còn tưởng ba ba thân ái sẽ luôn bồi hắn.”

Nói xong, Ai Đức nhẹ nhàng nhảy khỏi bàn, một đường chạy chậm tới cửa, duỗi cái mũi dài ngửi ngửi, nói: “Từ luống thứ hai mươi hai đến luống hai mươi bốn khu hoa linh lan* còn có luống hai mươi bảy đến luống ba mươi mốt khu hoa hồng trắng sẽ lập tức sẽ thành thục, ngươi chuẩn bị một chút đi.”

*Hoa Linh Lan: hay lan chuông (có tên khoa học là Convallaria majalis), trước đây được xem là loài duy nhất trong chi Convallaria thuộc một họ thực vật có hoa là họ Ruscaceae. Linh Lan có nguồn gốc trong khu vực ôn đới mát của Bắc bán cầu tại châu Á, châu Âu và Bắc Mỹ.

Tô Hử nhìn Ai Đức cùng đoàn sương khói màu bạc giống nhau chậm rãi đi xa, mới thở dài một hơi, xoa nắn bả vai, duỗi tay xoa mắt. Ở chung bất quá chỉ mới một tuần, hắn đã luyến tiếc rời xa Thẩm Gia Duệ. Trở về ý nghĩa chính là vĩnh biệt, mà ở tại chỗ này……

Ở tại chỗ này có gì không hảo đâu? Tô Hử đột nhiên nghi hoặc. Tuy rằng thế giới kia hắn có cha mẹ cùng huynh đệ tỉ muội, nhưng từ nhỏ hắn và họ đã không ở cạnh nhau, quan hệ thân nhân luôn tương đối xa lạ, tình cảm cũng không thâm hậu, ngày thường rất ít khi quấy rầy đối phương. Thời điểm mới đến thế giới này, Tô Hử cảm thấy không quen, đối với tương lai thấy khủng hoảng cùng mờ mịt, mới dị thường tưởng niệm đến thân nhân, mà tới hiện tại, bất quá hơn một tuần, tinh thần hắn đã ổn định, đối với tương lai cũng đã nghĩ ra những bước đi đầu tiên, ở thế giới này đã đứng vững gót chân, nên đối với người nhà tưởng niệm đã dần phai nhạt. Ở trong lòng hắn, Thẩm Gia Duệ ở chung mới có mấy ngày phân lượng đã có thể cùng thân nhân hắn đánh đồng, nói không chừng còn quan trọng hơn.

Như vậy, trở lại thế giới cũ còn có ý nghĩa gì? Hắn vì cái gì còn muốn chấp nhất về vấn đề này?

Tô Hử xoa ấn đường, trong lòng một mảnh mờ mịt, mà ngay lúc này, tiếng chuông thanh thúy trong phòng làm việc vang lên đại biểu cho hoa tươi đã trưởng thành có thể thu hoạch, hắn chỉ có thể buông tha vấn đề này, hắn đặt sọt trước khu linh lan và hoa hồng trắng, sọt vừa rồi còn trống trơn bây giờ đã đầy ắp hoa tươi, hắn khiêng một sọt hoa hồng trắng lên, đem chúng đổ vào máy chưng cất.

Vì mau chóng hoàn thành nhập môn chỉ tiêu, Tô Hử mỗi ngày chỉ có thể đến rạng sáng mới đi ngủ. Tuy nhiên ở thế giới thực, Tô Hử chỉ hi sinh hai giờ ngủ thôi, nhưng cũng ở thực tế hắn dành tới mười mấy giờ ở siêu thị, nửa đêm còn phải tốn sức như thế này, cuối cùng chỉ ngủ được có vài tiếng. Hơn hai mươi tiếng làm việc quần quật ảnh hưởng cực lớn đến cơ thể hắn, nhìn thấy phá lệ ghê người: Chỉ mới qua mấy ngày, sắc mặt Tô Hử tái nhợt xanh lè, hai mắt hãm sâu, tựa như quỷ hút máu chui ra từ mộ địa hơn trăm năm chưa được hút máu người, tiều tụy suy yếu tựa như phút tiếp theo liền ngất xỉu. Tổ trưởng nghi hoặc có phải hay không hắn bị bệnh nặng, uyển chuyển nhắc nhở hắn không cần phải liều mạng làm việc như vậy.

Cũng may cơ thể này mới hai mươi hai, tuy rằng thiếu khuyết giấc ngủ cùng làm việc cường độ cao, Tô Hử vẫn miễn cưỡng làm được. Huống hồ cũng chỉ vài ngày như thế thôi, kiên trì kiên trì cũng liền qua.

Chính hắn không sao, nhưng lại làm Thẩm Gia Duệ đau lòng không thôi. Thẩm Gia Duệ thông minh hơn người, cũng không tưởng được trên người Tô Hử có cái không gian không phù hợp với lý luận khoa học, càng không tưởng được hắn không phải là làm việc quá mệt mỏi nên vừa đặt đầu dính gối liền ngủ sâu, mà vì hắn tiến vào không gian a. Bất quá y biết, Tô Hử hiện tại vất vả như vậy, tất cả đều là vì chính mình sống tốt hơn.

Thẩm Gia Duệ khát vọng quyền lợi cùng tiền tài, đây là bản năng từ khi sinh ra y đã có. Chỉ là lúc này, thời điểm y thấy khuôn mặt mệt mỏi đến cực độ của Tô Hử, loại bản năng trở thành một chấp niệm, đối với cơ thể nhỏ bé và vô năng, loại chấp niệm này khiến y càng thêm thống khổ và hổ thẹn.

Thẩm Gia Duệ đem tâm tình biến hóa như bão tố chặt chẽ chôn trong lòng, thời điểm đối mặt với Tô Hử, y như cũ là một đứa trẻ mềm mại, nhút nhát, khát vọng quan ái, là một tiểu hài nhi thích ôm lấy phụ thân làm nũng, Tô Hử tự nhiên không phát hiện có gì bất thường.

Một tuần sau, nguyên liệu cho nước hoa “Đêm Hè” đã được thu thập đầy đủ, Tô Hử vào ban đêm thời điểm tan làm đến phòng giám đốc xin nghỉ ba ngày, chuẩn bị về nhà hảo hảo ngủ một giấc, lại ra cửa tìm khách sạn để thuê phòng, trong hoàn cảnh không có người quấy rầy điều chế “Đêm Hè”, sau khi hoàn thành chỉ tiêu nhập môn, hắn chính thức bắt tay vào phỏng chế nước hoa.

Mấy ngày nay thừa dịp thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, Tô Hử cùng lão bản của gian phô hảo hảo bàn về giá cả, trừ bỏ ba tháng chín trăm đồng tiền thuê, hắn còn chủ động nâng lợi nhuận phân phối lên 6%, thỉnh chủ tiệm lưỡi xán hoa sen kia chiếu cố đến hắn. Tô Hử ở gian phô gửi bán là loại nước hoa thịnh hành nhất ở Âu Mỹ, tuy so với giá cả ở cửa hàng bán chính phẩm trong khu thương mại tiện nghi hơn, nhưng giá cả cũng mấy trăm đồng một lọ, so với những loại nước hoa không nhãn hiệu còn dùng tinh du hóa chất pha loãng tự nhiên quý hơn nhiều. Vì muốn nâng cao khả năng cạnh tranh, hắn yêu cầu chủ tiệm chủ động hướng đến khách hàng giới thiệu, khiến khách sạn hàng tin tưởng đây là hàng chính hãng, đặc biệt lợi dụng sự khác nhau giữa phỏng phẩm hoàn chỉnh cả tiền trung hậu vị của hắn với những loại rẻ tiền kia. Sau một phen đắn đo suy nghĩ, tất nhiên vì điều này mà chủ tiệm yêu cầu lợi nhuận phân phối phải tăng thêm.

Nguyên liệu điều phối nước hoa chủ yếu là hương liệu cùng cồn, trong đó hương liệu chỉ chiếm 15-25%. Cho nên chất lượng của cồn có ảnh hưởng cực lớn đến phẩm chất nước hoa. Nói như vậy, nước hoa bình thường sử dụng cồn ủ từ lương thực, mà loại nước hoa xa hoa phải sử dụng cồn ủ từ quả nho. Nhưng cồn như thế không thể trực tiếp sử dụng điều chế nước hoa, còn phải thêm 10% Sodium Hydroxide*, đun nóng rồi tiến hành tinh lọc, phần lọc tinh tuần nhất mới dùng có thể tiến hành điều chế.

*Sodium Hydroxide: được sử dụng như một chất điều chỉnh độ pH trong mỹ phẩm.

Tô Hử còn nghĩ phải tự mình ủ nho, cũng may dưới sự hướng dẫn của Ai Đức hắn đã tìm một bình cồn lớn, Tô Hử ngửi ngửi, xác thật là cồn tinh chế từ quả nho, thần kì hơn là, bình cồn này dùng không bao giờ cạn, hoàn toàn giải quyết vấn đề của hắn về cồn.

Trừ lần đó ra, Tô Hử còn phát hiện trên bàn công tác có vài bình nhựa thơm Peru*, hương Thổ Lỗ, An Tức Hương**, cao ngâm, diên vĩ*** cao ngâm cùng hương anh lan đậu, những thứ này yêu cầu phân lượng từ 0.05% đến 0.1% pha với với cồn đã tinh lọc tiến hành trần hóa, chất lỏng cuối cùng mới là cồn chế nước hoa.

*Nhựa thơm Peru: được lấy từ cây Myroxylon, với hương thơm mát, dịu mát nhựa thơm peru dùng trong sản xuất nước hoa.

**An Tức Hương: là nhựa của cây cánh kiến trắng. Loài cây này thường sống ở Hoàng Liên Sơn, Hà Tuyên, Sơn La, Lai Châu, Hà Sơn Bình, Thanh Hóa, Nghệ Tĩnh.

***Diên vĩ: tên tiếng Anh là iris, cây có nguồn gốc từ vùng Địa Trung Hải và phía Nam Châu Âu, diên vĩ là loài cây lưu niên có thân thảo vươn cao, lá hình lưỡi kiếm và những đóa hoa to nhiều màu sắc với ba cánh và ba đài hoa rũ xuống. Hoa Diên Vĩ được coi là loài hoa mang vẻ đẹp của thánh thần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN