Tung Hoành Đại Thiếu - Chương 42: Nhiệm vụ mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Tung Hoành Đại Thiếu


Chương 42: Nhiệm vụ mới



Bạch Vô Ngân truy đuổi hai tên ẩn nấp sát thủ ra đến ngoại vi Quân phủ, nộ khí của hắn đã dần dần biến thành uất ức.

Không sai, hắn rất uất ức.

Mẹ nó, hai tên sát thủ này tu vi rõ ràng rất yếu kém, nhưng khả năng ẩn nấp, đặt bẫy, đánh lén, quả thực vô cùng cao siêu.

Bạch Vô Ngân hắn một thân man lực không có đất dụng võ, bị hai tên này vừa lui vừa núp ở phía xa phóng ám khí. Quyết tâm truy đuổi thì toàn bị các loại cạm bẫy khiến cho mất dấu, hoàn toàn không có cơ hội cận chiến.

Liên tục bị xa luân chiến tiêu hao, khiến cho Bạch Vô Ngân tràn đầy chán nản.

Hắn cũng không ngốc, nếu tu vi hắn yếu kém, hẳn đã nối gót đám oan hồn sư đệ lâu rồi, bây giờ thuần túy chỉ là ỷ vào đẳng cấp cao truy đuổi.

Đã không có tác dụng, thì đuổi còn có ý nghĩa gì?

– Hừ, hai con chuột nhắt.

Mắt thấy một đòn phi kiếm của mình lại đâm vào trên khoảng tường không, khiến cho một đám gạch vụn rơi lả tả, Bạch Vô Ngân khinh miệt nói, thu kiếm dứt khoát rời đi.

Qua mấy giây sau.

Hai đạo bóng đen mờ ảo dần dần xuất hiện, ngưng thực rõ ràng.

Chính là A Điền A Thất.

– Con kiến hôi này, nếu không phải ta chưa quen thuộc Đường Môn ám khí, ngươi đã sớm chết.

A Thất căm tức nói, đoạn quay đầu nhìn về phía A Điền.

– Tên này chạy, nói sao với chủ nhân bây giờ.

A Điền trầm ngâm nhìn về phía bóng lưng Bạch Vô Ngân bay nhảy trên các mái nhà, nhàn nhạt trả lời:

– Trở lại, tiếp tục bám lấy hắn. Lần đầu tiên chủ nhân giao phó nhiệm vụ, nên hoàn thành viên mãn.

– Ám khí sắp hết rồi a..

– Hắc hắc, không phải còn có cơ thể chúng ta để liều mạng sao..

Hai tên hạ nhân nhìn nhau, ha hả cười, đoạn gật đầu.

Mê Tung Ảnh thi triển, hai đạo bóng đen mờ ảo biến mất.

“Im lặng thế này, xong việc rồi sao?”

Bạch Vô Ngân đến sát tường Quân phủ, không nghe thấy âm thanh ở phía trong, cho rằng chiến đấu đã chấm dứt, không khỏi hơi chút buồn bã.

Chuyến này, chính mình hẳn là nên ở lại đấu trường chính thể hiện, để ba tên trưởng lão và chúng sư đệ nhìn vào trong mắt, chiêm ngưỡng tuyệt thế phong tư, chứ không phải đuổi hai tên sát thủ, thậm chí còn đuổi không được a.

Được rồi, không có công lao, tốt xấu cũng có khổ lao.

Nội tâm nghĩ ngợi, hắn phi thân nhảy lên bờ tường cao vút.

Đợi cho Bạch Vô Ngân nhìn rõ hoàn cảnh bên trong, tròng mắt hắn dần dần trừng lớn, mồ hôi hột nặng hạt tuôn ra, cánh tay cầm kiếm cũng run rẩy lẩy bẩy.

Giữa sân, Quân Đại Soái hai bàn tay đỏ sẫm, y phục tung tóe máu tưới bắn ra thấm ướt, sừng sững đứng trước người hai cái xác không đầu, nhìn qua như một tôn sát thần.

Quân phủ hạ nhân không có vui mừng tung hô sống sót sau tai nạn, Minh Kiếm sơn trang đệ tử cũng không có kêu gào khóc thương ba tên trưởng lão, chỉ có câm lặng tái nhợt nhìn hắn.

Chạy.

Đó là ý niệm duy nhất của Bạch Vô Ngân trong đầu lúc này.

Bước chân vừa muốn di chuyển, Quân Đại Soái đã nhàn nhạt quay đầu, lạnh lẽo nhìn hắn.

– Xuống đây.

Giọng điệu ra lệnh rét lạnh, khiến Bạch Vô Ngân đánh mất dũng khí chạy trốn. Hắn chật vật nhảy xuống, cố gắng dời ánh mắt khỏi cái xác của hai tên trưởng lão, đoạn rất dứt khoát quỳ rạp xuống đất.

– Đại nhân, tha mạng..

Quân Đại Soái thật muốn một đấm bể đầu hắn, nhưng mới vừa hệ thống phát ra nhiệm vụ, khiến hắn suy nghĩ lại.

Nhiệm vụ đại khái chính là: đuổi đến Minh Kiếm sơn trang, truyền bá uy danh đại thiếu…

Cho nên, hắn để tên này lại, mục đích để hắn làm người dẫn đường.

Có thể sẽ có người nghi vấn, giết thì giết mẹ đi, rồi lấy một tên đệ tử khác dẫn đường thay cũng được.

Khụ, nếu thế lại phải nghĩ ra một cái tên cho đệ tử khác kia. Tác giả ta rất lười a..

– Nhốt hắn vào, còn có tác dụng.

Quân Đại Soái một chưởng chấn nát kinh mạch Bạch Vô Ngân, đoạn nhàn nhạt nói, nhưng đám hạ nhân Quân phủ chết trân nhìn lấy, hoàn toàn không có động tác.

Triệu Vân rốt cuộc động thân mà ra, dây thừng xuất hiện, trói chặt tên họ Bạch thành một cục.

Quân đại thiếu hờ hững nhìn xem, phát hiện, tư thế trói này, ưm… tốt quen thuộc.

Ân, vô cùng giống kiểu trói SM trong mấy bộ phim võ thuật Nhật Bản mà hắn đã từng thâu đêm nghiên cứu..

Hắn âm thầm giơ ngón cái.

Triệu cô nương, quả thật tài giỏi, ngộ tính siêu phàm, vô sự tự thông, quả nhiên là một cái mầm mống tốt a.

Quân Đại Dũng rốt cuộc hoàn hồn, mang theo vô tận kinh ngạc nhìn xem đã chuyển sang bỉ ổi trạng thái Quân đại dâm tặc, hắn chỉ huy đám hạ nhân thu thập đám đệ tử đã không còn ý chí kia, rất nhanh chiến đấu kết thúc.

Quân Đại Soái từ chối tất cả hỏi thăm của hai vị phụ mẫu và những kẻ khác, mang theo Pikachu và Hỏa long thú trở lại trong phòng, tĩnh tâm thể ngộ.

Chiến đấu vừa rồi, hắn đã phải nói có thể rất chật vật. Lý do chính là hắn đã khinh thường đám nhân vật phụ này, mà lại, không có vũ khí cứng đối cứng, cùng với chiêu thức có chút đơn điệu.

“Xem ra, từ sau nên cẩn thận làm việc hơn, giết kẻ nào thì thuận tiện giết hết kẻ có mặt, tránh phát sinh hậu họa. Đến một tên Võ vương, không biết ta có thể đối phó được không?”

Nội tâm thầm nghĩ, đoạn nhớ đến còn có nhiệm vụ, phải tiến tới Minh Kiếm sơn trang truyền bá uy danh kia, Quân Đại Soái đau khổ vò đầu.

Minh Kiếm sơn trang, lục phẩm môn phái, đương nhiên tồn tại Võ vương tọa trấn, còn không chỉ một.

Chuyến này, khó làm a..

– Chủ nhân, thuộc hạ vô năng..

A Điền A Thất xuất hiện trong phòng, quỳ xuống hành lễ nói.

– Đứng lên đi, không trách các ngươi.

Quân Đại Soái nhàm chán phất phất tay, nghĩ ra gì đó, hắn cười nói.

– Đúng rồi, về sau dưới tay ta thủ hạ, đều gọi nhau là đồng chí đi.

A Điền A Thất cẩn tuân một tiếng, đoạn không hiểu ra sao liếc mắt nhìn nhau.

Đồng chí ư, cái quỷ gì đây.

Tuy nhiên chủ nhân đã bảo, chỉ có thể vâng lệnh nghe theo, không cần thiết nghi vấn làm gì.

– Đúng rồi, bổn soái muốn thành lập một cái cơ quan tình báo, các ngươi phụ trách được không?

Nghe lời Quân đại thiếu hỏi, hai vị đồng chí này lóe lên tinh mang, tự tin trả lời.

– Tình báo sao, bọn thuộc hạ có thể đảm nhiệm.

Sở trường a.

Ảnh Tử linh hồn đều là đỉnh cấp sát thủ, am hiểu thu thập tìm hiểu tin tức, chính là mỗi kẻ đều cần thiết phải có kỹ năng.

Quân Đại Soái gật đầu hài lòng, lại bắt đầu phát huy tinh lực nghĩ ra một cái tên để đặt, qua một hồi mệt mỏi vô lực, chán nản nói ra.

Mẹ kiếp, đặt tên, chính là công việc vô cùng gian khổ a..

– Tốt, vậy về sau cơ quan này, thì gọi Ảnh Tử đi. Từ bây giờ, hai ngươi đều là Ảnh Tử đường chủ.

– Đa tạ chủ nhân..

A Điền A Thất tạ ơn mừng rỡ, trong mắt như ẩn như hiện lệ quang..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN