Ta Là Pokemon (Pokemon_Đấu La) - Chương 10 - Đại Sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Ta Là Pokemon (Pokemon_Đấu La)


Chương 10 - Đại Sư



Thời gian một năm nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn…Trong một năm, Bạch Li sinh hoạt vẫn bình thường, theo một nhịp điệu rõ ràng. Sáng sớm tu luyện, trưa dọn dẹp nhà cửa tuy không mấy khả quan nhưng vẫn tính là có gọn gàng ngăn nắp, chiều thì chạy vào rừng luyện tập với kiếm chút thảo dược, gia vị hay rau quả dại. Đồng thời cô thường hay chú ý tới Đường Hạo, thời gian này hắn trầm mặt hơn nhiều giống như đang suy nghĩ gì đó và thi thoảng thì hắn rời nhà từ sáng, rồi khoảng một hay hai ngày sau mới về. Những lúc như thế thì hắn bảo cô ở nhà, Bạch Li không nói gì chỉ cười rồi đưa tiễn, cô biết là Đường Hạo đi thăm Đường Tam một cách…lén lút đi… Tuy nhịp điệu hằng ngày của cô bận rộn, nhịp nhàng nhưng kết quả cho quá trình… đối với Bạch Li thì một năm này, cô đã vượt qua mức yêu cầu mà bản thân tự đặt ra và điều này khiến cô rất vừa lòng

Nguyễn Bạch Li

Nickname: Tiểu Vi

Giới tính: Nữ

Loài: Eevee, Pokemon tiến hoá

Level 36

Ability: Run away

HP_88

Attack _72

Defense _70

Sp. Attack_70

Sp. Defense_70

Speed_78

Attack moves:

Wish _ Tackle _ Swift _ Tail whip _ Sand Attack _ Quick Attack _ Bite _ Refresh _ Protect

Điểm: 16965

Ngày hôm nay vẫn như mọi khi, tu luyện xong thì Bạch Li về nhà…cô thật sự mừng là sau khi Đường Tam đi thì Đường Hạo chịu khó nấu cháo… chứ nếu để cô nấu thì… việc này là bất khả thi rồi…(=-=) Cô vừa bước vào nhà thì đã thấy Đường Hạo đang vớt cháo ra chén

Vi Hạo thúc, con về rồi Bạch Li nhảy lên bàn cười

Đường Hạo nhàn nhạt liếc nhìn cô Về rồi à Tuy lạnh nhạt nhưng Bạch Li hiểu là hắn đang chào cô về. Bạch Li cười cười nhìn tô cháo được đặt trước mặt, cô cúi đầu thong thả ăn cùng với Đường Hạo, người đang ngồi húp cháo đối diện cô Ăn xong rồi đi theo ta Giọng nói của Đường Hạo vang lên, khiến cô ngạc nhiên nhìn hắn

Vi? Bạch Li khó hiểu nhìn hắn nhưng Đường Hạo mặc kệ cô, hắn đi vào buồng trong. Bạch Li vội ăn xong liền kêu Vii~ Nhìn thấy Đường Hạo bước ra với bộ trường bào đơn giản màu xám ‘Nha…Hạo thúc định đi thăm Tam ca sao?’

Xong rồi thì đi Đường Hạo nhìn Bạch Li rồi để một lá thư lên bàn…hắn nhìn lá thư một chốc sau đó xoay người đi

Vi vii? Hạo thúc, chúng ta đi đâu thế? Lúc Đường Hạo đi ngang qua, Bạch Li nhân cơ hội nhảy lên vai hắn.

Không cần thắc mắc Đường Hạo trả lời, trong suốt một năm ở cùng cô thì hắn phát hiện những điều hắn làm, nói, cô đều hiểu. Đồng thời hắn cũng hiểu được cô muốn nói gì…vì ánh mắt của cô không hề có bất kỳ một tạp chất nào, và cũng rất dễ đọc ý nghĩ cùng với tâm trạng của cô… Điều này khiến Đường Hạo suy nghĩ rất nhiều, theo hắn biết thì hồn thú có trí khôn hiểu được tiếng người và hành động đáp lại là cũng phải hơn 6 vạn năm tuổi. Nhưng Bạch Li lại không có dấu hiệu hơn 10 năm huống chi 6 vạn năm, nếu đây là thiên phú của cô thì cũng quá kinh người rồi. Nên hắn quyết định sẽ đưa cô đến chỗ người kia… sẵn tiện cho cô ở cùng Đường Tam, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.

Một người, một thú biến mất dần mà không ai biết…mãi cho đến khi Lão Kiệt Khắc tới…

Ngồi trên vai Đường Hạo, Bạch Li tò mò nhìn xung quanh Nặc Đinh thành. Cũng phải thôi, kể từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy phố phường ở đây. Thử hỏi sao cô không phấn khích với tò mò chứ? Tuy rất muốn chạy vòng vòng nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân, ai biểu cô không biết đường, ai biểu cô hiện giờ là Pokemon đâu? Bạch Li cảm thấy cuộc đời thật tối tăm a~ (TT^TT) Cô chìm trong sự u ám mãi cho đến khi nghe tiếng của Đường Hạo

Chờ ta Bạch Li gật đầu rồi nhảy xuống đứng một bên chờ, nhìn Đường Hạo gõ cửa

Mời vào Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên, Đường Hạo mở cửa, khiến cho cô tò mò nhìn vào. Thấy được trong phòng hơi bừa bộn, toàn là sách với sách khiến cho Bạch Li đổ mồ hôi hột ‘Chẳng lẽ đàn ông con trai bắt buộc phải bừa bộn sao? Gọn gàng một chút là chết người à?!’ Bạch Li nhịn không được kêu gào trong lòng (=□=) Nhìn người ở trong phòng là người đàn ông khoảng 40, tóc ngắn đen, ăn mặc sạch sẽ, giản dị, gương mặt nhìn… không biết nói thế nào nhưng theo ý của Bạch Li là…cứng ngắc và nhìn thế nào thì người này rất có nét của mấy vị giáo sư trong trường đại học, hay mấy vị dược sĩ bán thuốc

Chào ngài, Đại sư Đường Hạo nhìn người ngồi trước mặt ‘Người này là Đại sư sao?’ Bạch Li bước vài bước vào phòng để nhìn rõ hơn, dù thế cô vẫn đứng sau Đường Hạo

Ngươi là? Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại sư chứa đựng sự nghi hoặc

Nói ra thì chúng ta cũng hơn 20 năm không gặp rồi. Với bộ dáng đồi bại của ta hiện nay, khó trách ngươi không nhận ra ta. Ta gọi Đường Hạo

Đường Hạo?! Gương mặt cứng ngắc của Đại sư chợt đại biến, hắn gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, hai tay chộp bàn làm việc, ngón tay dần biến thành màu trắng Ngươi…ngươi là Hạo…

Đường Hạo phất tay ngăn lời của Đại sư, hắn lạnh lùng nói Xưng hào của quá khứ không cần phải nhắc lại nữa. Năm đó chúng ta cũng tính có duyên gặp mặt vài lần, người khác có lẽ chỉ nghĩ ngươi là người điên. Nhưng ta biết, ngươi là một người chấp nhất

Tâm tình của Đại sư dần tỉnh táo lại, gương mặt cứng ngắc thoáng nhúc nhích Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên chính là cha của Tiểu Tam. Hắn đã về nhà rồi, tại sao ngươi còn ở chỗ này? Bạch Li ngạc nhiên khi nghe Đại sư nói vậy, cô ngước nhìn lên Đường Hạo ‘Hoá ra Hạo thúc biết hôm nay Tam ca về nên mới đưa mình tới đây sao?’

Đường Hạo gật đầu, nhàn nhạt nói Chính vì hắn về nhà rồi nên ta mới có thể ở đây. Ta biết, ngươi thu hắn làm đồ đệ. Làm cha, ta nên sớm gặp ngươi. Ta phải đi, duy nhất lo lắng của ta cũng chỉ có hắn, cho nên ta hy vọng mang Tiểu Tam phó thác cho ngươi

Ngươi phải đi? Đi đâu? Hắn chính là nhi tử của ngươi! Đại sư gắt gao nhìn Đường Hạo, ánh mắt trở nên sắc bén

Bộ dáng của Đường Hạo vẫn lạnh lùng như trước Hắn cũng là đồ đệ của ngươi. Ta phải đi, có rất nhiều việc mà ta cần làm. Hắn đi theo ta sẽ không được vui vẻ, ta không có yêu cầu gì nhiều. Cuộc đời của hắn, do chính hắn lựa chọn. 10 năm, ta đã rời thế giới này 10 năm, bây giờ hắn đã lớn, có một số việc ta cần phải làm

Đại sư hít một hơi thật sâu Ta không biết trên người ngươi phát sinh ra chuyện gì, nhưng ta nhìn ra được. Tiểu Tam đối với ngươi thập phần quyến luyến, ngươi không nghĩ là như vậy rời đi là đối với hắn là quá tàn nhẫn sao?!

Hắn quyết định đi một con đường không tầm thường, ở cùng một chỗ với ta mới là tàn nhẫn với hắn Đường Hạo nhìn Đại sư Và còn một việc khác ta muốn nhờ ngươi Đường Hạo liếc nhìn đằng sau hắn mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Đại sư Ra đi

Bạch Li bước qua một bên rồi nghiên đầu nhìn Đại sư Vii Chào Đại sư cô nhìn thấy trong mắt Đại sư là sự tò mò, đứng kế bên Đường Hạo rồi mà ánh mắt này của hắn khiến cô đổ mồ hôi ròng ròng ‘Tình cảnh này… sao có chút quen quen?’ (=,= )

Đây là…?

Đây là Tiểu Vi, ở cùng ta với Tiểu Tam một thời gian trước khi hắn vào học viện Đường Hạo nhìn Bạch Li Ta không biết nó là hồn thú gì, nhưng nó rất có linh tính và hiểu được chúng ta đang nói gì Nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt Đại sư. Đường Hạo biết, những gì Đại sư đang nghĩ về Bạch Li cũng giống như hắn từng nghĩ về cô Nên ta gửi nó ở chỗ ngươi…vả lại Tiểu Tam cùng Tiểu Vi rất thân nhau, để nó bên cạnh cùng hắn cũng tốt. Ta tin rằng sau này trong tương lai, nó sẽ là trợ thủ đắc lực cho Tiểu Tam Đường Hạo ngồi xổm xuống, vuốt đầu Bạch Li

Vii… Hạo thúc… Đôi tai dài của Bạch Li xụ xuống, cô nhìn hắn

Ta không sao, đừng lo Đường Hạo nhàn nhạt trả lời, đôi môi của hắn lại cười nhẹ nhưng mà cũng chỉ thoáng qua…Đường Hạo đứng lên, lạnh nhạt nhìn Đại sư Được rồi, những gì muốn nói, ta đã nói xong. Bất luận lúc nào xin hãy nhớ kỹ, hắn là nhi tử của ta Nói xong, hắn vung tay lên. Lập tức một khối lệnh bài màu đen xuất hiện trên bàn, cửa phòng đóng lại. Đường Hạo biến mất bỏ lại Bạch Li và Đại sư trong phòng…

Bạch Li nhìn chằm chằm vào cách cửa đã đóng…’Hạo thúc…ý câu cuối cùng của thúc là đe dọa người ta hả?!’ (==) Còn Đại sư một lúc lâu mới thở dài rồi cười khổ

Không nghĩ tới thần tượng của ta đã biến thành bộ dáng này Bạch Li nhìn Đại sư, đổ mồ hôi hột ‘Đại sư…đó không phải là trọng điểm! Thần tượng của người vừa mới đe dọa người a!’ (=0=’)

Chương này mình viết hơi vội, nếu có sơ sót thì cho mình biết nha~

Cảm ơn mọi người đã chờ đợi ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN