Bá Y Thiên Hạ - Chương 287: Hải để ngư cung cừu nhân đa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Bá Y Thiên Hạ


Chương 287: Hải để ngư cung cừu nhân đa


Cao thủ bên trong tòa cung điện này cũng không ít. Dưới thần thức cường đại của Đoạn Vân, hắn phát hiện ra thực lực hộ vệ ở tòa cung điện này rất cường đại. Cơ hồ tất cả thực lực của Bắc Hải đều tề tụ ở đây, có hơn sáu mươi hải tộc có thực lực cấp mười một, những cao thủ thần cấp làm lính tuần tra cũng có tới mấy trăm. Nhưng Đoạn Vân còn giật mình hơn khi phát hiện trong đại điện hoàng cung cơ hồ toàn bộ lực lượng lãnh đạo của Bắc Hải và Đông hải đều đang tề tụ đông đủ.

Bắc Hải nhị Hải Vương Ai Tư Khoa Lâm, tam Hải Vương Mạc Khắc Tây Tư, ồ, còn có một thiếu phụ Nhân Ngư luôn luôn theo sát phía sau Mạc Khắc Tây Tư, phỏng chừng là vợ của Mạc Khắc Tây Tư, Đông Hải Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương, trải qua hơn một tháng tu dưỡng, thương thế cũng đã khôi phục không ít, nhưng thực lực của hắn cũng chỉ khoảng cấp mười một; Lạp Khắc Lí Á em trai Đông Hải Sa Ngư Hoàng, thực lực cấp mười hai hậu giai. Còn có tên hộ vệ trưởng của Đông hải lần trước đến đàm phán, cá mập thực lực cấp mười một hậu giai. Trong đại điện, Đoạn Vân còn phát hiện ra hai Nhân Ngư tiểu thư, một là người lần trước đến đàm phán với Đoạn Vân, nhìn rất giống Ngải Vi Nhi, còn người kia, phỏng chừng là ngoại tôn nữ của Bắc Hải Hải Vương Ba Nhĩ Hi Đặc, cũng là con gái của tam Hải Vương Mạc Khắc Tây Tư, Nhân Ngư Tam công chúa.

Hừ, một phòng cừu nhân, lần này chết chắc rồi!

Sau khi Mai Lan Ni áp giải Đoạn Vân đi vào trong đại điện, một đám hải tộc ùa ra, họ rất cung kính hành lễ với lão bà Mai Lan Ni.

Nhưng mặc cho đám hải tộc hành lễ, Mai Lan Ni không nói gì thêm. Còn Đoạn Vân thì sau khi bước vài bước về phía trước, hắn bỗng quay ra sau lớn tiếng nói với đám hải tộc:

– Các vị đừng khách khí, mau mau đứng lên, mau mau đứng lên. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nghe Đoạn Vân nói như vậy, đám hải tộc rất nghi hoặc nhìn Mai Lan Ni. Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Mai Lan Ni tung một cước đá vào Đoạn Vân, giận dữ hét:

– Còn không biết điều một chút, ta lập tức giết ngươi!

Một cước của mụ, cũng bị Đoạn Vân dùng Thái Cực quyền hóa giải đi. Tên biến thái này tuy không hề đau đớn gì, nhưng hắn lại giả bộ làm trò với một bộ mặt vô cùng khổ sở, lớn tiếng rên rỉ than đau.

– Thủy Mẫu đại nhân, đây là chuyện gì thế?

Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương nhìn nhìn Đoạn Vân té trên mặt đất, nghi hoặc hỏi.

Thủy Mẫu phất tà áo về phía sau, không giận tự uy nói:

– Trong lúc đàm phán, ta bị tên gia hỏa hèn hạ này vũ nhục. Sau đó xảy ra xung đột cùng bọn chúng, đại chiến một phen, ta bắt tên Đoạn Vân này về đây.

– Thủy Mẫu đại nhân, ngài bị thương hả?

Chú ý tới nghi thái khác thường của Mai Lan Ni, Sa Ngư Hoàng lo lắng hỏi.

Mai Lan Ni thở dài nói:

– Đứng đầu đại lục quả nhiên không tầm thường, thực lực thủ hạ hắn rất mạnh. Trên đại lục, cho dù là ta cũng không đánh lại một đám cao thủ thủ hạ của hắn vây công. Ta hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, phải sử dụng bí pháp ảo ảnh của Nhân Ngư chúng ta, tạm thời dùng phân thân lừa đám thủ hạ hắn, rồi nhân cơ hội đó bắt được tên gia hỏa hèn hạ này.

– Thật tốt quá, như thế sẽ không sợ hắn không cứu người.

Ba Lạp Cương cảm thấy vô cùng hưng phấn. Tuy rất hận Đoạn Vân, một nhân loại thần bí từng hành hạ hắn, nhưng Ba Lạp Cương vẫn luôn luôn tin tưởng vào tế tự thuật xuất thần nhập hóa của Đoạn Vân.

Bị hai hộ vệ giữ chặt, Đoạn Vân nói với Ba Lạp Cương:

– Cá mập lão huynh, thật không ngờ thương thế của ngươi lại khỏi nhanh đến thế!

– Nhờ hồng phúc của Đoạn Vân đại nhân, bổn hoàng không chết được đâu!

Ba Lạp Cương nói, vẻ mặt không chút thay đổi. Trạng thái lúc này của Ba Lạp Cương đều là do Đoạn Vân ban cho, nếu không nhờ vào trị liệu ma pháp tuyệt vô cận hữu của Thủy Mẫu Mai Lan Ni, hắn bây giờ cũng không biết mình sống hay chết nữa.

– Ừm, tốt, thân thể được chữa trị khá lắm. Khôi phục hẳn rồi đó. Phỏng chừng một năm nữa là thực lực của ngươi hẳn cũng sẽ khôi phục như cũ. Nếu tới Á Cương thành của ta mà rèn luyện một phen, thậm chí ngươi rất có thể sẽ có đột phá nữa đó. Chúc mừng, chúc mừng nhé! – Đoạn Vân trêu chọc nói.

– Việc này không cần Đoạn Vân đại nhân phí tâm.

Ba Lạp Cương cố nén lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Đoạn Vân, trong mắt hắn như lóe ra những tia sáng giết người. Nhưng còn Đoạn Vân thì căn bản không sinh ra nửa điểm ảnh hưởng.

– Hừ, hừ, thật không ngờ ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay. Đoạn Vân, ngươi còn nhớ ta không?

Nhị công chúa Nhân ngư lần trước đã từng đến đàm phán với Đoạn Vân, đi từng bước về phía Đoạn Vân. Trên mặt nàng mang theo vẻ tiếu ý quái dị, Đoạn Vân cũng đoán ra hôm nay Nhân Ngư này xem ra muốn bỏ đá xuống giếng rồi. Một công kích của Đoạn Vân lần trước đã khiến cho tiểu ny tử này ói ra một búng máu, Đoạn Vân trước giờ không ra tay với đàn bà, nếu không phải lần trước vừa vặn lúc năm mươi đầu Thần Long bị chết, Ny Khả bị bắt, thì cô Nhân Ngư xinh đẹp này nhất định sẽ được Đoạn Vân sắc lang này chiếu cố chiêu đãi nồng nhiệt.

Nhìn Nhân Ngư công chúa đang bước tới gần, Đoạn Vân cười cười vẻ không quan tâm, nói:

– Không phải là nhị công chúa xinh đẹp động lòng người của chúng ta đây sao? Hôm nay lại gặp ngươi, thật sự là một vinh hạnh của bổn thiếu gia. Sau từ biệt lần trước ta thật sự nhớ nàng nhiều lắm.

– Hừ. Biết mình sắp chết đến nơi, còn hoa ngôn xảo ngữ muốn lấy lòng ta hả? Đừng hòng. Ai bảo lần trước ngươi hung dữ với người ta.

Đoạn Vân nghe ngữ khí của tiểu ny tử này tựa hồ cũng có hận ý với mình lắm, nhưng hắn tựa hồ còn nghe ra hơi hướm làm nũng trong những lời đó. Người bị mình đánh cho một trận, chẳng lẽ lại thích mình sao? Ta xỉu, đây là đạo lý gì đây?

Đoạn Vân cười nói:

– Nhị công chúa khí chất thanh nhã, lượng lệ động lòng người, hoạt bát đáng yêu, nghi thái hào phóng như thế, thật là một hình mẫu của thiếu nữ, cũng là đối tượng tốt nhất trong lòng nam nhân. Nếu Đoạn Vân ta lúc này có thể không chết, ta nhất định sẽ cưới ngươi. Ồ, chắc để ngươi và tỷ tỷ của ngươi đồng thời cử hành hôn lễ với ta. Được rồi, vị giai nhân đứng sau ngươi là vị nào thế? Thật không ngờ Đoạn Vân ta trước khi chết lại còn có thể nhìn thấy hai vị tiểu thư xinh đẹp động lòng người như thế này! Hà, cuộc đời này quả là đáng giận mà.

– Thật không ngờ ngươi chết đến nơi mà vẫn còn phong lưu như thế. Thật là nhìn không ra nhỉ – Mai Lan Ni khinh nói với Đoạn Vân vẻ khinh bỉ.

Chú ý tới vẻ mặt của Mai Lan Ni, Đoạn Vân lập tức trở nên rất nghiêm túc:

– Hôm nay rơi vào tay ngươi, muốn giết muốn chém, ta đều nhận hết.

– Muốn chết? Không dễ dàng vậy đâu. Đoạn Vân, chỉ cần ngươi cứu sống những hải tộc trọng thương, ta có thể thả ngươi.

Mai Lan Ni uy nghiêm nói với Đoạn Vân.

Nghe thế, Đoạn Vân hừ nhẹ một tiếng:

– Nếu ta không đáp ứng thì sao?

– Ngươi đừng mơ tưởng còn sống mà đi ra khỏi nơi này. – Mai Lan Ni lộ vẻ hung dữ nói.

Đoạn Vân cười cười, nhè nhẹ cựa mình khỏi sự trói buộc của hai hộ vệ hải tộc, trên mặt xuất hiện một bộ dáng hưởng thụ, quay đầu ngang dọc bốn phía rồi nói:

– Nơi này đẹp như vậy, lại có hai vị tiểu thư Nhân Ngư xinh đẹp như thế, cho dù ngươi đuổi ta đi, ta còn không nhất định muốn đi. Hơn nữa, bây giờ Nam hải cử đại quân xâm lấn, hải tộc các ngươi chưa chắc đã thoát khỏi kiếp nạn. Nhân Ngư gặp phải khắc tinh là Bạch hùng bộ tộc, không biết chúng có dựa vào số lượng để đánh bại được Thủy Mẫu Nhân Ngư đã bị trọng thương không nhỉ? Vì hải tộc các ngươi lại đang xảy ra xung đột với Trung Hoa bộ tộc, một nửa số cao thủ của hai đại hải tộc các ngươi đã chết rồi. Đoạn Vân ta rất tò mò không biết lúc này các ngươi đến tột cùng sẽ lấy cái gì để ngăn cản mấy ngàn đầu Bạch hùng trưởng thành kia?

Nhìn vẻ mặt hải tộc có vẻ ngưng trọng, Đoạn Vân nói tiếp:

– Ba Lạp Cương, lúc này Nam hải hẳn là đã chiếm cứ không ít hải vực của Đông hải rồi, ngươi là Sa Ngư Hoàng xem sẽ phải ứng địch như thế nào đây? Mai Lan Ni, Bắc Hải các ngươi sẽ làm như thế nào đây? Cho dù trong vòng hai ngày ta có thể cứu sống lại lực lượng bị thương của các ngươi, nhưng ta cũng không dám cam đoan họ còn có thể có thực lực như ngày xưa hay không? Tuy nói Đoạn Vân ta tự nhận có tế tự thuật khoáng cổ tuyệt kim, nhưng ta không phải là thần. Lúc này song phương thế lực như nước với lửa, thù hận các ngươi giết năm mươi Thần Long của ta, Đoạn Vân ta luôn luôn nhỡ kỹ.

– Nếu ngươi dám không cứu người, ta lập tức sẽ giết ngươi.

Mai Lan Ni vốn mẫu tính mười phần dịu dàng, lại một lần nữa bị Đoạn Vân châm chích không nhịn được, gương mặt đã bắt đầu trở nên méo xệch biến hình.

Đoạn Vân nói với vẻ nghiêm túc:

– Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, nếu ta cứu sống đám hải tộc trọng thương này xong. Ta sẽ chết còn nhanh hơn.

– Đến tột cùng ngươi muốn thế nào?

Mai Lan Ni cố nén lửa giận trong lòng, thanh âm trở nên có chút ngưng trọng.

Đoạn Vân không hề kiêng kỵ đi về phía trước, tiêu dao thích ý trước những ánh mắt tóe lửa của đám hải tộc. Đột nhiên, Đoạn Vân quay đầu lại, vẻ mặt đây tiếu ý chỉ vào ngôi vị hoàng đế phía trước nói:

– Ta muốn vị trí đó.

Nói xong, Đoạn Vân nhè nhẹ nhảy lên, phắt một cái đã tới cái ghế đó.

Thấy Đoạn Vân phóng tứ như thế, đám hải tộc đang muốn tiến lên giáo huấn hắn một phen. Đoạn Vân lại từ từ đấy một chưởng về phía trước, à, là một chưởng không có uy lực, chỉ là dùng tay để ngăn cản đám hải tộc thôi.

– Chậm đã.

Sau khi Đoạn Vân kêu lớn một tiếng rung trời, đám hải tộc khựng lại một chút.

– Đoạn Vân, ngươi mau bước xuống cho ta.

Mai Lan Ni tiến lên một bước, vẻ mặt rất tức giận nói với Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười nói:

– Mai Lan Ni, ngươi có biết hôm nay ngươi phạm vào sai lầm gì không? Ta đây nói cho ngươi biết. Hôm nay ngươi phạm vào hai sai lầm trí mạng. Thứ nhất là khi ngươi bắt ta, ngươi không kịp thời phong bế thực lực của ta.

– Ngươi có bao nhiêu thực lực chứ? Căn bản không chịu nổi một kích.

Mai Lan Ni nói với ánh mắt bất thiện.

Đoạn Vân cười cười, không thèm giải thích nhiều hơn. Đoạn Vân đứng ở ngôi vị hoàng đế, nhìn đám hải tộc ở đây, rồi cười nói:

– Mai Lan Ni, ngươi có biết ngươi phạm sai lầm thứ hai là cái gì không?

– Đoạn Vân, ngươi đứng ở đó mà giả bộ. Ta không tin, trong vòng hải giới Bắc Hải của ta, ngươi muốn trốn còn khó hơn lên trời.

Mai Lan Ni không thèm tranh luận với Đoạn Vân, căn bản chỉ cười nhạt. Bây giờ phần đông cao thủ hải tộc đều tề tụ ở đây, cho dù Đoạn Vân có thực lực đến đâu đi nữa, cũng không có khả năng thoát thân. Bằng không hắn cũng không bị mình bắt sống như thế.

Đoạn Vân giơ giới tử trong tay mình ra nói:

– Mai Lan Ni, ngươi quên không lột giới tử trong tay ta.

– Long thần giới?

Mai Lan Ni trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ bối rối. Nếu Đoạn Vân chứa rất nhiều cao thủ trong Long thần giới, vậy thì hôm nay hai đại hải tộc sẽ gặp kiếp nạn còn lớn hơn cả bị Nam hải xâm lấn. Nhưng sau khi nghĩ lại cẩn thận thì mụ lại cảm thấy an tâm. Lúc đó ở Thần Long đảo, phần đông cao thủ của Đoạn Vân đều đã xuất hiện. Đương nhiên, ngoại trừ Thú nhân hộ vệ và đám ma thú. Nhưng dưới mắt Mai Lan Ni, đám vũ lực đại lục này cho dù có xuất hiện ở đây cũng tuyệt đối không có bao nhiêu lực chiến đấu cả.

Nhưng Mai Lan Ni không biết, Long thần giới trong tay Đoạn Vân còn có một bí mật, một bí mật đủ để làm cho nàng trí mạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN