Bá Y Thiên Hạ
Chương 303: Nhân tử xuất sinh liễu, cơ bổn chính
Sau trận chiến ở bình nguyên đáy biển, Đoạn Vân ở lại lưỡng đại hải giới trong hai ngày, sắp xếp mọi việc lớn nhỏ ở hải giới giao cho tân nhậm Hải Long hoàng Âu Đặc Tư. Nguyên lai Bắc Hải và Đông hải bây giờ hợp lại thành một thể lấy tên mới là Trung Hoa hải. Về phần phạm vi hải vực của Trung Hoa hải giới thì bao trùm tất cả hải vực ngoại trừ Tây hải và Nam hải. Vô luận là vùng biển cạn hay biển sâu đều bị tên Đoạn Vân biến thái này ghép tuốt vào dưới lá cờ của gia tộc. Nói cách khác, Thần Long thống lĩnh toàn bộ hải giới, chiếm cứ đại bộ phận hải vực Hạ Lợi Ngõa hải dương. Tây hải vốn thực lực tương đối nhược tiểu, Nam hải tổn thất thảm trọng nên không đủ gây ra bất kỳ sự đe dọa nào.
Cho dù như vậy thì vẫn phải có bộ đội biên phòng trên biển, Đoạn Vân lấy một ngàn vạn hải tộc hình người có thực lực cấp năm, cấp sáu, thành lập một đội quân chia ra đóng các nơi. Sở dĩ tuyển đám hải tộc này nguyên nhân chủ yếu là vì hình thể họ tương đối phù hợp với quân đội. Họ căn bản không giống với đám hải thú hình thù kỳ lạ, đủ loại quái trạng. Những hải tộc này không phải hải thú bình thường, họ có văn minh và trí tuệ, tương tự như nhân loại trên đại lục, nhưng trình độ văn minh thì còn thua xa nhân loại. Cả hải giới nghe nói có gần năm mươi ức hải tộc hình người nhưng vì thực lực quá yếu nên từ trước đến giờ vẫn thuộc loại giai cấp bị khinh miệt. Thông qua việc này, Đoạn Vân mới hiểu được thực lực ở hải giới trọng yếu đến như thế nào. Hải tộc Nhân Ngư bộ tộc cũng nhờ vào thực lực cường đại của mình mà tự xưng là hoàng tộc.
Sau khi xử lý những sự tình ở đây, mọi việc ở hải giới xem ra cũng tạm thời yên ổn.
Từng ngày trôi qua, khoảng cách đến ngày Tiểu Nguyệt sinh con cũng càng ngày càng gần. Đối với đứa con trai đầu tiên, có thể nói Đoạn Vân vô cùng lo lắng. Máu của mình có thể làm cho cự mãng tiến hóa thành Thần Long, vậy nhi tử của mình biết đâu cũng trở thành Thần Long thì sao? Theo những luồng năng lượng kinh khủng mà Tiểu Nguyệt hấp thu hàng ngày, Đoạn Vân quả rất lo lắng đứa con đầu tiên của mình sẽ mang theo móng vuốt như quái vật. Nhưng, nếu là Thần Long thì hẳn sẽ không tuân theo qui luật mang thai chín tháng của đại lục đâu. Đã mang thai chín tháng, vậy hẳn là phải sinh ra người mới đúng. Cái làm cho Đoạn Vân hơi tâm an thì đó là một thai nhi chứ không phải một quả trứng.
Để cho việc sinh nở an toàn, Đoạn Vân đặc ý đưa sư nương Mã Lệ Lai của mình ở Thiên Long tới. Để làm gì? Chỉ là tùy thời có thể giúp cho Tiểu Nguyệt sinh nở. Tuy nói hắn là một thầy thuốc, nhưng dù sao cũng không phải bác sĩ phụ khoa, đối với việc đỡ đẻ căn bản là không biết gì nhiều. Hơn nữa, hắn lại là cha đứa nhỏ, khi nó xuất sinh, nếu quá kích động thì sẽ có thể có sai sót. Đương nhiên là, sư phụ Phổ Hi Kim tự nhiên cũng phải đi theo.
Phổ Hi Kim bây giờ đã khác hẳn lúc trước khi còn ở với Đoạn Vân ở Thiên Long. Lão đã tấn cấp vào hàng ngũ pháp thần rồi. Trải qua hơn chín tháng tu luyện, hơn nữa nhờ đệ tử Đoạn Vân vô cùng hiếu kính, Phổ lão đầu bây giờ đã là phong hệ pháp thần cấp mười một. Thực lực có thể nói là cao thủ đệ nhất trong số đám ma pháp giới của nhân tộc. Lúc này, Phổ Hi Kim – sư phó của Đoạn Vân, đang chỉ huy toàn bộ ma pháp sư đoàn Thiên Long. Cả vũ lực ma pháp ở Thiên Long cơ bản đều đặt dưới tay lão.
À! Còn đứa trẻ con trong tay Mã Lệ Á sư nương, hơn ba mươi ngày trước đã xuất thế rồi. Là một đứa con gái, nhìn qua rất đẹp. Đoạn Vân vẫn còn nhớ, khi đi chúc mừng sư phụ, đứa bé trên danh nghĩa là Tiểu sư muội của hắn vừa thấy đã nắm chặt lấy áo hắn không buông. Cuối cùng nó còn đái đầy cả người hắn nữa. Quả thật rất buồn cười.
Ngày chín tháng chín là một ngày thật tĩnh lặng. Đoạn Vân lúc này, đi tới đi lui ngoài cửa phòng. Ở đây còn có năm đại ma sủng, Diệp Cô Thành, long cung Âu Đặc Tư cũng chạy tới. Ồ, còn có sư phó của Đoạn Vân – Phổ Hi Kim nữa. Một đám lão bà và Thần Long công chúa Ny Khả sớm đã vào trong phòng hỗ trợ.
– Lão Đại, ngươi có cần phải khẩn trương như vậy không? Không phải chỉ sinh một đứa nhỏ thôi sao?
Tiểu Phi Hiệp cười nói với Đoạn Vân. Mấy con ma sủng khác của Đoạn Vân cũng hùa theo đùa cợt.
Đoạn Vân trợn mắt, nói:
– Cái gì mà không phải chỉ là sinh một đứa nhỏ? Lão bà sinh con chẳng lẽ còn không phải đại sự sao?
– Trời. Sinh một đứa nhỏ có gì là đại sự? Nhưng lão Đại nè, đợi đứa nhỏ sinh ra xong, để ta làm cha đỡ đầu cho nó nhé, được không? – Đạt Nhĩ Ba cười nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân không nói gì thêm, tiểu Phì Tử mũm mĩm lập tức phản đối:
– Dẹp, ta nhất định nhận hắn làm đệ đệ. Ngươi nghĩ xem, ngươi sau này sẽ là cha của tiểu thiếu gia? Vậy sau này ta gọi ngươi như thế nào?
– Đúng rồi. Đạt Nhĩ Ba, ngươi nhìn ngươi như vậy, sau này làm sao tiểu thiếu gia nhận ngươi làm cha đỡ đầu cho được. Vậy chẳng phải sẽ không có tương lại như ngươi sao? – Tiểu Phi Hiệp cười nói.
– Làm sao mà ta không có tương lai? Ta bây giờ đã là hắc Long Hoàng, có mười mấy vạn thủ hạ cường hãn. Hơn nữa thực lực của ta lúc này muốn vượt qua cả cái tên Long thần rồi. – Đạt Nhĩ Ba nói có chút không vui.
Đạt Nhĩ Khắc đứng một bên cười nói:
– Lão Đại, nếu để tiểu thiếu gia nhận đại ca ta làm cha nuôi, thì ta cũng làm cha nuôi sao?
– Dẹp hết đi. Các ngươi muốn thì tự sinh nhi tử cho mình đi. Đừng có mà dính vào nhi tử của ta.
Nhìn đám nhố nhăng trước mắt, Đoạn Vân cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Lúc này, một thành âm ồn ào truyền tới:
– Hắc… hắc! Lão Đại! Đợi khi tiểu thiếu gia xuất thế, có thể cho ta đây nhìn xem một cái.
Nghe thế, Đạt Nhĩ Ba lúc này cười nói:
– Lão Đại, việc này không được đâu. Ngươi nhìn Ngưu Ma Vương bự con như vậy, hơn nữa đầu óc lại không thông minh lắm. Nếu để hắn là người đầu tiên nhìn thấy tiểu thiếu gia, việc này không được tốt lắm đâu?
– Vì sao? – Đoạn Vân hơi khó hiểu hỏi.
Đạt Nhĩ Khắc nói theo Đạt Nhĩ Ba: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Lão Đại, đến cả việc này mà ngươi cũng không biết hả. Long tộc chúng ta, khi đứa nhỏ xuất sinh, nghe nói người nào đứa nhỏ nhìn thấy đầu tiên thì lớn lên sẽ giống như người đó.
Nghe thế, Đoạn Vân đảo con ngươi, nói:
– Đã như vậy, vì nhi tử tương lai của ta, ta không thể không hạ một đạo sắc lệnh. Ngưu Ma Vương nghe lệnh, ngươi bây giờ phải bảo trì khoảng cách hai ngàn thước với phòng này, hơn nữa không được quay mặt về đây.
– Lão Đại, hai ngàn thước có đủ không? Xa chút nữa đi. – Đạt Nhĩ Ba cười nói.
Đoạn Vân làm vẻ sực nhớ ra, khẽ gật đầu, nói:
– Đúng, xa chút nữa. Đạt Nhĩ Ba nghe lệnh, ngươi bây giờ lập tức bay về phía Bắc, chưa bay tới Ma Thú Sâm Lâm, thì không được quay đầu lại.
– A? Lão Đại, sao lại là ta? – Đạt Nhĩ Ba giật mình nói.
– Ái chà. Lão Đại chính là muốn đuổi Đạt Nhĩ Ba biến đi. Nếu hắn bị tiểu thiếu gia thấy được, đến lúc đó, tiểu thiếu gia sẽ bạo lực như hắn, vậy tình hình sẽ phức tạp lắm. – Phì Tử cười hì hì nói. Đám chung đoan gia tộc ở đây cũng cười ầm lên.
– Lão Đại, nghe xem. Làm sao mà không có động tĩnh gì nữa thế? Vừa rồi sư nương ngươi không phải vẫn còn hô lớn ” rặn” “rặn ” hay sao? – Tiểu Phi Hiệp đột nhiên nói với Đoạn Vân.
Dừng một chút, Đoạn Vân cẩn thận nghe ngóng một hồi, sau đó nói vẻ hưng phấn:
– Sinh rồi. Ha ha, bổn thiếu gia làm cha rồi.
Nói rồi Đoạn Vân hưng phấn vọt vào. Nhưng vừa bước khỏi bức rèm cửa, hắn phát hiện ra vẻ mặt sửng sốt của mấy người Mã Lệ Á, còn thấy một luồng ánh sáng kim quang chói mắt. Đoạn Vân tập trung nhìn vào, chỉ thấy một tiểu nam hài hoạt bát đáng yêu màu kim sắc, đang ngọ ngoạy trên giường, Tiểu Nguyệt vẻ mặt hạnh phúc pha chút hơi giật mình nhìn đứa nhỏ đó. (lại một thằng biến thái con ra đời – chán).
– Ba ba.
Tiểu hài tử kim sắc vừa thấy Đoạn Vân, lúc này cố loạng choạng đứng lên, muốn nhào vào trong lòng Đoạn Vân. Đứa trẻ vừa sinh ra đã nói chuyện, việc này ở ma thú giới căn bản cũng không phải là việc đáng ngạc nhiên. Nhưng tiếng gọi “Ba ba” của tiểu nam hài này làm cho Đoạn Vân thất kinh. Nguyên nhân là đứa nhỏ này dùng tiếng Hán để nói ra hai chữ này.
– Ba ba, ôm một cái.
Tiểu nam hài đứng trên giường, quay về Đoạn Vân mở rộng vòng tay bé tí đòi ôm.
Giật mình thì giật mình, nhưng dù sao đây cũng là nhi tử của Đoạn Vân. Đoạn Vân tiến lên ôm lấy nhi tử mình.
– Ha ha, tiểu tử kia.
Đoạn Vân vẻ mặt hạnh phúc ôm con trai của mình.
– A a, ba ba.
Tiểu nam hài cười rồi vặn vẹo trong lòng Đoạn Vân.
Ôm nhi tử mình, Đoạn Vân đi tới trước giường. Nhìn Tiểu Nguyệt rất suy yếu trước mặt, Đoạn Vân vẻ mặt cảm kích nói với Tiểu Nguyệt:
– Tiểu Nguyệt, khổ cực quá.
Tiểu Nguyệt trông hơi suy yếu nhưng vẻ mặt rất hạnh phúc, nàng cười nói với Đoạn Vân:
– Vân (mấy hôm trước, Đoạn Vân đã buộc Tiểu Nguyệt phải xưng hô với mình như thế )! cho ta ôm nhi tử một cái.
Lúc này, tiểu tử trong lòng Đoạn Vân bỗng thò đầu ra khỏi vòng tay hắn. Tiểu tử cười hì hì nói với Tiểu Nguyệt:
– Mẹ mẹ, ôm một cái.
Nhưng, lúc này lại một lần nữa làm cho Đoạn Vân hồ đồ. Bởi vì, lần này tiểu tử lại dùng tiếng thông dụng ở đại lục.
Đoạn Vân ôn nhu dùng cái gối đệm đầu Tiểu Nguyệt lên. Sau đó nhè nhẹ đưa nhi tử vào lòng Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt vẻ mặt hạnh phúc ôm nhi tử, vuốt ve nhè nhẹ sau lưng tiểu tử kia.
Lúc này, Đoạn Vân đánh giá cẩn thận đứa con trai của mình một phen. Tiểu tử này, so với tiểu hài tử sơ sinh bình thường thì lớn hơn khá nhiều, thân thể mũm mĩm có thể so được với Phì Tử. Hơn nữa, tiểu tử này có đôi mắt màu lam xinh đẹp của Tiểu Nguyệt, nhưng cũng lộ ra vài tia hắc sắc. Lớp da tiểu tử là da vàng như Đoạn Vân. Xương cốt thân thể cũng phù hợp với đặc thù của nhân loại. Nhưng hắn vừa mới sinh ra đã có một thân kim quang, hơn nữa năng lực ngôn ngữ quỷ dị đã làm cho Đoạn Vân nghĩ nát óc cũng không giải thích được.
Thông qua thăm dò về thuộc tính thân thể của nhi tử, Đoạn Vân không hề có thêm đầu mối gì. Tên tiểu tử này tuyệt đối là một tên ma vũ bạch si. Cơ thể khá giống mình khi vừa đến Mộng Đa Lợi Á lục địa. Đoạn Vân tựa hồ thấy được trên người tiểu tử một cỗ khí tức không gian rất mạnh, nhưng tiểu tử đó lại không phải là một cơ thể có thuộc tính không gian ma pháp. Đoạn Vân phỏng chừng, việc này có thể là vì Đoạn Vân và Tiểu Nguyệt vốn thuộc về hai thế giới bất đồng, còn tiểu tử này là một con lai được hình thành giữa hai không gian bất đồng.
Lúc này Mã Lệ Á và các cô gái cùng xông tới:
– Đoạn Vân, con trai ngươi rất cổ quái đó. Mới sinh ra không chỉ không khóc, mà lại còn biết gọi mẹ. Nó vừa chui ra là cả người trên dưới đều kim quang lấp lánh, rồi đứng trên giường gọi ba ba.
Mã Lệ Á vẻ mặt khiếp sợ nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười, nói:
– Có gì mà kỳ quái chứ. Nhi tử ta tự nhiên phải bất đồng rồi. Hơn nữa, Long tộc vừa sinh ra đã có một bộ phận ký ức được truyền thừa rồi. Nhi tử ta biết gọi ba ba mẹ mẹ thì có gì mà không được.
– Vân, bảo bảo đáng yêu quá.
Mấy cô gái không để ý đến những dị biến vừa xuất hiện, cả đám vẻ mặt hâm mộ nhìn tiểu tử mũm mĩm kia.
– Vân, đã nghĩ ra cái tên cho con trai chưa?
Đại lão bà Khải Lợi hỏi Đoạn Vân.
– Việc này… Việc này vẫn chưa nghĩ ra. – Đoạn Vân gãi gãi đầu, nói.
Đoạn Vân cau mày, nghĩ một hồi sau, nói:
– Ta họ Đoàn, nhi tử ta tự nhiên cũng theo họ Đoàn của ta. Nhi tử ta tên là Thiên Vũ ( vòm trời ) đi.
– Thiên Vũ? Sao tên lại kỳ quái y chang như ngươi vậy? Không tốt. – Tiểu Bạch đứng một bên nói.
– Vân, Thiên Vũ có ý gì? – Khải Lợi hỏi.
– Thiên Vũ, dùng ngôn ngữ bộ tộc Trung Hoa của ta mà nói, chính là bầu trời rộng lớn, là vũ trụ mênh mông.
– Được. Vậy thì đặt Thiên Vũ đi. Đoạn Thiên Vũ. Tiểu tử này, ngươi tên là Thiên Vũ nhé.
Khải Sắt Lâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia cười nói.
– A a, Thiên Vũ. Ba ba, mẹ mẹ của Thiên Vũ.
Tiểu tử cười hì hì.
– Lão Đại, tiểu thiếu gia lớn lên giống ai?
Đạt Nhĩ Ba cười đểu nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười, nói:
– Đương nhiên là giống ta rồi.
Đoạn Vân khẽ gật đầu, nói:
– Ta cũng không rõ ràng lắm, chờ nó lớn lên một chút, chắc là có thể hiểu rõ hơn. Nguyên lai ta còn tưởng rằng hắn sẽ là một tên Thần Long nữa cơ. Nhưng cũng may, lần này là một nhân loại.
– Lão Đại, nhi tử của ngươi sao lại là một ma vũ bạch si nhỉ?
Đạt Nhĩ Ba nói vẻ giật mình.
Đoạn Vân trợn mắt, nói:
– Nhi tử ta là ma vũ bạch si thì có cái gì là kỳ quái chứ? Ta vốn không phải là một ma vũ bạch si hay sao?
– Hắc hắc, lão Đại, muốn Thú hoàng này tìm cho tiểu thiếu gia một ma sủng giống như ta không?
Phì Tử cười hì hì, nói.
– Dẹp! Để ngươi làm ma sủng cho nhi tử ta cũng đừng hòng, chứ đừng nghĩ tới đám thủ hạ ma thú của ngươi?
Đoạn Vân gõ vào đầu Phì Tử nói.
Nhưng lúc này, Diệp Cô Thành một mạch cau mày đột nhiên như vừa ý thức được cái gì đó, hắn rất nghiêm túc nói với Đoạn Vân:
– Thiếu gia, lập tức tập kết tất cả lực lượng chung đoan, có hai luồng năng lượng cường đại bí ẩn đang hướng thẳng về phía chúng ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!