Bá Y Thiên Hạ - Chương 325: Tựu giá dạng địa phá khai liễu nhĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Bá Y Thiên Hạ


Chương 325: Tựu giá dạng địa phá khai liễu nhĩ


Sau khi Đoạn Vân kiểm tra toàn bộ cả không gian phong ấn, hắn phát hiện đúng là có một cái chụp trùm lên.

Đầu tiên, vị trí huyệt động này chính là một cái mỏ huyền thiết. Nói cách khác, lúc tên gia hỏa kiến tạo phong ấn này, trực tiếp đem một bộ phận huyền thiết quáng san bằng, sau đó chụp lên một cái chụp bằng huyền thiết khác. Trên khối huyền thiết bị san bằng có một ma pháp trận rất tinh diệu được khắc trên mặt. Còn ma pháp trận này, phỏng chừng chính là phong ấn đại trận, cũng chính là cái thứ sinh ra vòng năng lượng quái quỉ đó.

Một lần nữa, Đoạn Vân phải khâm phục khí lực của tên Hải Thần quả là cường đại. Một cái chụp khổng lồ như vậy, lại được hắn chuẩn xác chụp kín toàn bộ. Thật sự là quá kinh người!

Nhưng, cho dù cái chụp của tên gia hỏa Hải Thần này lớn cỡ nào, Đoạn Vân cũng có biện pháp dời nó đi. Di chuyển như thế nào à? Nói nhảm, ta có nhiều người như thế mà không di chuyển nổi một cái chụp bằng sắt sao?

Đương nhiên, cái chụp này thật sự hơi lớn, cũng hơi nặng. Dày hai thước gì đó, hơn nữa bên trong có tới cả ngàn mét khối không gian. Có thể tính như thế này: nếu coi nó là các khối lập phương xếp lên nhau, mỗi một vách có thể tích giống nhau, đều là 10 X 10 X 2=200m³. Năm mặt cũng là 1000m³. Dựa theo mật độ sắt bình thường thì mỗi khối lập phương cũng nặng 7.8 tấn. Hừ hừ, xem ra hơi lớn một chút, cứ coi như là mỗi khối lập phương nặng 10 tấn đi. Do đó, cái chụp này tổng cộng nặng một vạn tấn. Đối với riêng Đoạn Vân thì có thể là một số quá lớn, nhưng ngược lại đối với đám ma thú của Đoạn Vân, hoặc là đám thủ hạ Thần Long thì cái này căn bản không có vấn đề gì. Một tên Đạt Nhĩ Ba nặng bao nhiêu? Hơn trăm tấn. Hắn khí lực có kém cũng có thể thừa nhận trọng lực nặng hơn hắn tám mươi lần, nâng lên nửa vạn tấn, hẳn là không có vấn đề gì chứ? Nếu không được, cho Đạt Nhĩ Khắc lên tương trợ. Mà vẫn không được? Mười Thần Long, kéo cả lên nhấc cả cái chụp đó bay lên.

Sau đó cứ như vậy, dưới biện pháp đơn giản của Đoạn Vân, cái chụp được lật ngửa ra. Nói cách khác, bây giờ bên trong đại điện này, cũng chỉ còn lại tầng năng lượng đang tỏa hào quang mà thôi.

– Lão Đại, ngươi hay thật đấy. Cứ như vậy mà lật ngửa cái chụp ra. – Tiểu Phi Hiệp cười nói với Đoạn Vân.

– Ta thông qua thần thức, mới xác định đây là một cái chụp. Nhưng chụp này, ta nghĩ không phải do Hải Thần chụp vào. Chắc hẳn đây là do Bát trảo Quái thú tự mình chụp vào đó. Có thể là để bảo vệ vật lí cho linh hồn của hắn.

Nhìn cái vòng năng lượng trước mắt, Đoạn Vân cười cười bình luận

– Lão Đại, ta phỏng chừng hắn sợ không dám nhìn linh hồn mình thôi. – Phì Tử cười nói.

– Lão Đại, làm sao bây giờ? Hình như đây mới là cái chụp chính thức – Nhìn vòng năng lượng này, Tiểu Phi Hiệp nói có chút lo lắng.

Triển khai thần thức ra, Đoạn Vân thử đưa thần thức mình xuyên thấu qua tầng năng lượng đó. Nhưng đáng tiếc, căn bản không làm nên chuyện gì. Tầng năng lượng đó phản chấn hất ngược thần thức Đoạn Vân lại. Mẹ kiếp, khó khăn nhất có lẽ chính là cái này đây.

– Lão Đại, Bát trảo Quái thú thân ở bên ngoài nhưng vì sao không tự mình phá vỡ phong ấn. Sau đó giải cứu linh hồn của hắn ra?

Nhìn nửa vòng tròn đầy năng lượng trước mắt, Phì Tử bảo bảo thông minh này không khỏi thắc mắc một câu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nghe thế, Đoạn Vân cũng không khỏi trầm tư. Đích xác, nếu phong ấn này dễ dàng có thể bị phá vỡ, vậy nói cách khác, đầu ác thú đó tự mình cũng có thể phá vỡ nó ra, sau đó cứu linh hồn mình ra ngoài. Nhưng tại sao ác thú không làm như vậy?

– Tạp Nhĩ Lỗ Tư, ngươi và Băng tuyết Nữ thần có tiếp xúc nhất định. Ngươi hẳn là biết lý do tại sao chứ?

Nghĩ không ra, vậy cũng chẳng có gì xấu hổ khi hỏi thăm.

– Thiếu gia, ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ biết, nữ thần muốn phá vỡ phong ấn, là dựa vào một chỗ yếu nhất của vòng năng lượng rồi tiêu hao dần. Hơn nữa, khi phong ấn ổn định, ở Nam hải căn bản không nhìn thấy tung tích ác thú. Nói cách khác, mấy ngàn năm trước, phong ấn này khóa chặt thân thể và linh hồn ác thú, hoặc là thân thể ác thú vì linh hồn bị phong ấn nên căn bản không thể hành động bình thường. Sau khi Hải Thần chết đi, có thể là vì năng lượng phong ấn giảm xuống, thân thể ác thú lúc này mới đi ra khỏi phong ấn, còn linh hồn của hắn lại vẫn ở lại bên trong như trước.

Được Đoạn Vân hỏi, Tạp Nhĩ Lỗ Tư bèn đem ý nghĩ của mình trình bày.

Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân cầm một cái xương hải thú trên đất, ném thẳng vào cái phong ấn. Nhưng, kết quả không như Đoạn Vân tưởng tượng, chỉ bị bật ngược trở lại thôi.

– Diệp Cô Thành, ngươi dùng tài quyết thần nhận, chém mạnh xuống thử xem. Những người khác lui về phía sau, khi có dị thường, lập tức tiến vào giới tử trong tay ta.

Mặc kệ ác thú có dám phá vỡ phong ấn không, Đoạn Vân hôm nay cũng muốn thử một lần. Dù sao nếu có gì dị thường, mình cũng có thể thông qua Long thần giới và truyền tống trận chuồn đi.

Nhưng khi Diệp Cô Thành giơ tài quyết thần nhận lên, vận đủ đấu khí đang muốn chém xuống, vòng năng lượng bên trong phong ấn lại có một thanh âm suy yếu truyền ra:

– Đừng… Đừng… Đại nhân, van ngươi đừng làm như vậy.

Nghe thanh âm có chút quen thuộc, khóe miệng Đoạn Vân lúc này lộ ra nụ cười. Mẹ kiếp, đương sự hẳn phải biết chuyện.

– Ngươi hẳn là linh hồn của Bát trảo Quái thú rồi?

Đứng trước phong ấn, ngữ khí Đoạn Vân lộ ra vẻ kiêu ngạo.

– Đúng vậy đại nhân, ta chính là linh hồn của cái thi thể đã bị ngài đánh bại. Đại nhân, ngài ngàn vạn lần đừng dùng lực phá vỡ phong ấn, ta van ngươi. – Linh hồn này tựa hồ đang cầu khẩn.

– Ngươi bị thương? – Đoạn Vân hỏi.

– Đúng vậy, một kiếm của ngươi đâm vào lưng ta, trực tiếp tổn thương tới linh hồn ta. Đại nhân, có thể làm tổn thương linh hồn. Bản lĩnh chủ…À…. không phải, tiểu nhân nguyện ý đầu thân làm thủ hạ cho đại nhân, cả đời thuần phục.

Ác thú dùng ngữ khí rất khiêm nhường nói với Đoạn Vân.

Đảo con ngươi vài vòng, Đoạn Vân nói:

– Được, ta nhận sự thuần phục của ngươi. Nhưng ngươi trước tiên phải nói cho ta biết, làm sao phá vỡ phong ấn này được.

– Đại nhân, ta cũng không biết làm sao phá vỡ phong ấn này. Nếu ta biết, hơn một ngàn năm trước, ta đã phá vỡ phong ấn này rồi. Nhưng đại nhân, sau khi Hải Thần chết, năng lượng phong ấn bắt đầu trở nên không ổn định. Sức mạnh của vòng năng lượng yếu bớt dần đi. Mặc dù ta tạm thời không ra ngoài được, cũng không thể gặp mặt ngài. Nhưng đại nhân, ta vẫn có thể làm việc cho ngài, ta có thể giúp ngươi trấn thủ chỗ này, làm cho nơi này trở thành hải vực của ngài.

Có thể là vì sinh tồn, đầu ác thú này cố lấy lòng Đoạn Vân, bày tỏ giá trị của mình.

– Không nói việc này, tại sao ta không thể phá vỡ phong ấn này? Ngươi tựa hồ rất sợ việc phá vỡ phong ấn.

Khóe miệng Đoạn Vân lộ nụ cười tà dị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vào vòng năng lượng.

– Đại nhân, phong ấn này có một hiệu quả rất quỷ dị. Nếu bị người ta mạnh mẽ phá vỡ, nó sẽ trực tiếp giết chết tất cả những gì bên trong phong ấn.

– Phải không? Cám ơn ngươi nói cho ta phương pháp giết chết ngươi.

– Đại nhân, người muốn làm gì? Ta nguyện ý trung thành với ngài mà. Đại nhân! – Nghe hắn nói thế, con ác thú rất giật mình.

– Ta mặc dù rất coi trọng thực lực ngươi, nhưng ta không thích phẩm giá ngươi, lại cái hình dáng của ngươi nữa chứ. Nhớ đó, kiếp sau đừng quá xấu, nếu không, không ai nguyện ý thu ngươi làm thủ hạ.

Nói xong, Đoạn Vân giơ lên cổ kiếm trong tay mình, vận đủ chân khí, rồi phá không chém xuống.

Nhưng, sự tình quỷ dị lại một lần nữa xảy ra. Bởi vì, năng lượng va chạm lại không xảy ra như tưởng tượng. Một kiếm của Đoạn Vân vừa chém ra cường đại chân khí, trực tiếp rạch lên vòng năng lượng một đường rách. Xuyên qua đường rách này, Đoạn Vân phát hiện ra một kiếm của hắn đã trực tiếp chém linh hồn của tên xấu xí đó thành hai nửa.

Một kiếm vừa qua đi, tầng năng lượng lại khép lại. Nói cách khác, một kiếm này của Đoạn Vân, chỉ giết chết đầu ác thú bị giam giữ thôi.

Thấy sự tình quỷ dị như thế, Đoạn Vân tò mò một lần nữa tiến lên phía trước, dùng chân khí áp vào tầng năng lượng đó. Chỉ một chút như vậy đã làm cho Đoạn Vân hưng phấn vô cùng reo lên. Bởi vì Đoạn Vân phát hiện ra, mình lại có thể hấp thu tầng năng lượng này.

Tầng năng lượng có thuộc tính nghiêng về Thủy năng lượng. Năng lượng ẩn chứa bên trong không chỉ là thủy hệ ma lực bình thường. Năng lượng này, so với năng lượng của Tinh Linh nữ thần cho vào tượng đá người khổng lồ thì mạnh hơn rất nhiều.

Không nói gì thêm, hắn khoanh chân ngồi xuống, hấp thu trước rồi nói sau. Nhưng, sau một phen hấp thu, Đoạn Vân phát hiện ma lực mình hấp thu chẳng thấm tháp gì so với khối lượng ma lực của cái phong ấn cả. Nhưng Đoạn Vân vẫn không muốn ngừng việc hấp thu năng lượng này. Sau khi năng lượng bản thân đạt tới bão hòa, Đoạn Vân phát hiện không thể tiêu hóa được năng lượng nữa. Hắn thông qua một thông đạo năng lượng quỷ dị, truyền tới vào cơ thể Âu Đặc Tư. Một Thần Long có thể hấp thu bao nhiêu năng lượng? Dùng kich cỡ của hắn cũng có thể tính ra được mà.

Đoạn Vân và Âu Đặc Tư thông qua liên lạc của Thần Long huyết mạch chủ tớ, giữa họ có một thông đạo có thể tự do câu thông. Hôm nay, Đoạn Vân phát hiện ra thêm một tác dụng khác của khế ước – Năng lượng truyền thâu.

Thần lực cường đại của Hải Thần, sau khi Đoạn Vân hấp thu tiêu hao rất nhiều, thông qua thông đạo năng lượng quỷ dị, truyền tới cả trên người Âu Đặc Tư.

Sau khi hấp thu một thời gian, vòng năng lượng bắt đầu nhạt dần, rồi trở nên càng ngày càng trong suốt. Cuối cùng, sau khi Đoạn Vân đình chỉ hấp thu năng lượng, trực tiếp dùng một quyền, mở bung vòng năng lượng nhạt đến mức không thể nhạt hơn được nữa. Nhưng đáng tiếc là, bên trong ngoại trừ linh hồn đã bị Đoạn Vân giết thì chẳng còn cái gì khác.

Nhưng việc hấp thu năng lượng cũng làm cho Đoạn Vân hưng phấn vô cùng rồi. Bởi vì, thông qua lần hấp thu này, Đoạn Vân đã tiến vào hàng ngũ cao thủ cấp bậc Đấu thần. Còn thủy hệ ma lực của hắn, trực tiếp vượt cấp tới cấp mười hai rồi. Đoạn Vân là người tu luyện chân khí, dựa theo cấp bậc bình thường thì hẳn là ma pháp và chân khí cũng như nhau, nhưng vì ma pháp của hắn phát triển chậm, do đó ma lực trong cơ thể hắn cũng giống như xe đạp chạy trên đường cao tốc. Tinh thần lực cường hãn như vậy, chỉ có chừng đó ma lực, nói ra thật sự có chút buồn cười. Lúc này, cuối cùng cũng đã có thể coi như trở thành một cái xe mô tô chạy trên ngoài cao tốc rồi. Nhưng, ma lực của Đoạn Vân xem ra có chút không ổn, phải trải qua một thời gian nữa để củng cố mấy thứ vừa hấp thu.

Âu Đặc Tư, lại là người thu hoạch năng lượng lớn nhất. Bởi vì, bằng vào thần lực của Hải Thần, Âu Đặc Tư vượt giai tới Đấu thần trung giai. Một tên vừa mới bước vào hàng ngũ Đấu thần sơ giai mà lại tiến nhanh tới Đấu thần trung giai, việc này không thể không nói là một kỳ tích. Hơn nữa, trong cơ thể hắn, vẫn tồn trữ không ít thần lực Hải Thần như trước, đợi thần lực Hải Thần bị tiêu hóa hấp thu hoàn toàn, Âu Đặc Tư rất có thể lại một lần nữa tiến giai tới cấp hậu giai.

Thu hồi linh hồn đã chết kia xong, Đoạn Vân rất nhìn nhìn đám thủ hạ ở đây với vẻ hài lòng, nói rất đểu giả:

– Được rồi, thu bảo tàng đi. Diệp Cô Thành, ngươi vể Á Cương một chuyến, bảo Lai Bố Ni Tư điều một vạn Địa Tinh tới thu thập mấy ma hạch cấp thấp và mấy bộ xương hải thú hữu dụng. Nhớ bảo chúng mang theo đủ trang bị không gian. Tiểu Phi Hiệp, bảo bối của Bát trảo Cự thú dấu ở nơi nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN