Bá Y Thiên Hạ
Chương 337: Nha đích nô đãi thái phế liễu
Đoạn Vân bế quan tu luyện, rồi tới bảy đại cao thủ bế quan xuất quan, rồi lại cải tạo cho mười hai Thần Long… thời gian trôi nhanh vèo một cái đã hết tháng mười!
Ngày một tháng mười một, Đoạn Vân mang theo tám đại ác thú nô lệ, Âu Đặc Tư, Ny Khả, năm đại ma sủng và Diệp Cô Thành đi tới Nam cực Băng nguyên.
Đám bát đại ác thú lúc này đã ngoan ngoãn như thỏ, vài ngày trước còn được Đoạn Vân biến thái cấp cho rất nhiều dược hoàn, mặc dù nói dược hoàn không thể nâng cấp cho đám cao thủ cấp bậc này nữa, nhưng phục dụng dược hoàn cũng có thể có tác dụng tẩy cân phiệt tủy cho đám gia hỏa có diện mục dữ tợn này. Trải qua một phen cải tạo, tám tên gia hỏa tuy giai vị không có biến chuyển gì nhưng năng lực khống chế lực lượng thì tăng lên rất nhiều. Hơn nữa hình dáng bên ngoài của họ không còn ‘đáng sợ’ và xấu xí như trước kia; Đại Chương ngư trở nên sáng sủa hơn; Quái Đầu ngư thì trắng trẻo hơn; Song Đầu xà mượt mà ra, còn ba con Ngạc ngư tiền sử và hai con Vạn niên trùng đáy biển trông không còn khủng khiếp, ghê tởm như trước kia nữa. Thu hoạch lớn nhất chính là thực lực của họ đã được nội liễm đáng kể, hơn nữa thực lực bị phong ấn ngàn năm chưa hề biến chuyển bây giờ đã hoàn toàn được tự do phát ra tiềm lực của bản thân.
Nam cực Băng nguyên nơi có một đầu Băng Long tiền sử bị phong ấn, tên Băng Long tiền sử này có thực lực siêu cường hãn. Theo như Băng tuyết Nữ thần Lộ Lộ Tây tiết lộ, thực lực của đầu Băng Long này tuyệt đối bằng hoặc là cao hơn Chân thần trung giai. Đoạn Vân thích nhất loại gia hỏa như vậy. Mặc kệ giai vị của ngươi như thế nào, có cơ hội cứ thu ngươi làm nô lệ cái đã, ngươi càng mạnh bổn thiếu gia lại càng cao hứng.
– Chủ nhân, cái đại băng sơn phía trước chính là phong ấn của tiền sử Băng Long.
Quái Đầu ngư chỉ vào một tòa đại băng sơn phía trước nói.
– Cửa ở đâu?
Nhìn đại băng sơn lớn khủng khiếp trước mặt, Đoạn Vân nghi hoặc hỏi.
– Ai dám quấy rầy bổn đại nhân nghỉ ngơi đó?
Tòa băng sơn cao tới ngàn thước lúc này đột nhiên nhúc nhích rồi rung động mãnh liệt làm rung chuyển cả khối băng nơi bọn Đoạn Vân đang đứng. Một con vật trắng như tuyết hình rồng thật lớn từ trong băng sơn nhảy ra.
Chỉ cái đầu của hắn thôi cũng đã rất kinh khủng. Hắn đứng lên người cao tới hai trăm thước, chiều dài thân thể đạt tới bốn trăm thước! Mẹ kiếp, hắn mà cũng là sinh vật sống sao? Một tòa núi băng thì đúng hơn!
– Khặc, nguyên lai là bọn người các ngươi hả? Mấy hôm trước ta cảm giác thấy các ngươi phá giải phong ấn, nhưng thực lực của các ngươi bây giờ tựa như không lấy gì làm mạnh cho lắm.
Con Băng Long khổng lồ quay về phía đám bát đại ác thú đứng bên người Đoạn Vân nói với vẻ khinh thường.
Đoạn Vân cũng đánh giá được thực lực của con Băng Long khi nó vừa nhảy ra khỏi đại băng sơn, chỉ là Chân thần trung giai, một mình Âu Đặc Tư có thể thu phục được hắn rồi. Cố ý tìm và dò xét một lúc lâu, Đoạn Vân vẫn không thể tìm được chỗ phong ấn của tên gia hỏa này.
Chẳng lẽ hắn tự mình đã phá vỡ phong ấn? Trời đất, hắn không có phong ấn, bổn thiếu gia làm sao mà thu phục được hắn đây? Chẳng lẽ lại phải bỏ qua một tên nô lệ uy mãnh như vậy sao? Quả là lãng phí mà.
– Quái Đầu ngư, ngươi hỏi tên kia xem có phải là hắn tự mình phá vỡ phong ấn không?
Đoạn Vân dùng thần niệm ra lệnh cho Quái Đầu ngư.
– Băng Long đại ca, ngươi hình như tự mình phá vỡ phong ấn rồi à. Ta đã lâu không nghe tin tức gì của ngươi, vì sao bao nhiêu năm nay lại bặt vô âm tín thế?
Nghe lệnh của Đoạn Vân, Quái Đầu ngư quay về tòa Đại băng sơn hỏi.
– Ta? Phong ấn? Ha ha ha… các ngươi tưởng rằng lão gia hỏa Tái Bác Hi Đặc đã chết đó mà còn có năng lực nhốt được ta hay sao? Buồn cười chết ta mất! Sau khi hắn chết, ta chỉ bằng vào thực lực cường đại của mình trực tiếp phá được phong ấn rồi.
Đại băng sơn cười to nói.
Đoạn Vân rất hoài nghi những lời huênh hoang này. Nếu hắn sớm đã phá vỡ được phong ấn thì con cháu của Tái Bác Hi Đặc làm sao có thể sống bình yên bao lâu nay?
– Đã như thế vậy sao ngươi vẫn còn bị nhốt ở địa phương này?
Dựa theo chỉ thị của Đoạn Vân, Quái Đầu ngư hỏi tiếp.
– Khặc, xem ra hôm nay các ngươi có mục đích khác rồi. Quái Đầu ngư, tên gia hỏa phía sau ngươi là ai? Chúng hình như không phải là sinh vật hải giới hả?
Nhìn đám người Đoạn Vân, giọng nói của tòa Đại băng sơn lộ ra chút uy hiếp.
Ra hiệu cho Quái Đầu ngư lui về phía sau, Đoạn Vân bay lên phía trước hơn mười thước. Nhìn sinh vật khổng lồ trước mặt, Đoạn Vân cũng không thèm nhiều lời trực tiếp nói luôn:
– Ngươi hẳn là một đầu Băng Long tiền sử phải không? Khỏi vòng vo với ngươi cho mệt, tám người bọn họ đã là thuộc hạ của ta. Ngươi cũng đi theo ta đi, có ý kiến gì không? Còn nếu không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, tự lo cho cái mạng của ngươi đi.
– Ha ha, tên nhân loại vô tri, ngươi có mớ ngủ không đó? Ta không biết ngươi làm sao thu phục được tám tên gia hỏa vô sỉ đó, nhưng nếu ngươi mượn tám tên đó để uy hiếp ta thì ngươi chán sống rồi đó! Đám nhãi nhép đó mà dám động thủ với ta sao?
Nghe Đoạn Vân nói thế, Đại băng sơn cười nói như đang được nghe người ta kể chuyện cười.
Thấy Đại băng sơn không để ý gì tới mình, Đoạn Vân cười lạnh một tiếng:
– Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy chớ có trách ta sao không khách khí. Quái Đầu, tám người các ngươi cùng lên bắt cái tên không biết điều đó cho ta.
Đoạn Vân xoay người chỉ về trận doanh của đối phương ra lệnh.
Được lệnh của Đoạn Vân, tám đầu ác thú không thể kháng cự lập tức lao thẳng về tòa băng sơn khổng lồ kia. Nhưng từ tư thế chiến đấu của họ, xem ra chúng thật không dám đối kháng với đầu Băng Long này. Cả đám run lên, rồi nhìn lẫn nhau, không ai dám phát ra công kích đầu tiên.
– Ha ha ha… nhân loại không biết trời cao đất rộng kia, ngươi thấy chưa, mấy tên nhãi nhép đó mà dám chống lại ta sao.
Thấy vẻ mặt đùn đẩy của bát đại ác thú, Đại băng sơn cười to chế giễu.
Mẹ kiếp, nô lệ quả nhiên không bao giờ dùng cho việc lớn được. Câu này quả là không sai. Tám tên gia hỏa thực lực mạnh như vậy, thế mà toàn bộ đều mềm nhũn như con chi chi, đúng là phế vật! Đồ phế thải!
Thấy bát đại ác thú run rẩy, Đoạn Vân tức giận chửi vung lên:
– Tám tên phế vật các ngươi, ta bây giờ dùng thân phận chủ nhân ra lệnh cho các ngươi, đánh nó cho ta, đánh!
Thân là nô lệ cho dù Đoạn Vân muốn họ đi tìm chết họ cũng không có cách nào kháng cự được, chứ đừng nói là việc tiến công đầu Băng Long này. Sau khi bị Đoạn Vân dùng biện pháp cưỡng chế, bát đại ác thú lao vào công kích tòa đại băng sơn.
– Khặc! Tám người các ngươi lại dám can đảm phát khởi công kích, hống! Các ngươi đều phải chết. Dám quấy rầy bổn đại nhân nghỉ ngơi.
Băng sơn cao đến ngàn thước bắt đầu rung động. Chấn động mãnh liệt làm cho toàn bộ ma pháp công kích của bát đại ác thú trượt đi, lúc này Đại băng sơn mới triển khai phản kích. Tiền sử Băng Long cường đại bằng vào thân thể khổng lồ của mình trực tiếp oanh kích đám bát đại ác thú. Còn đám bát đại ác thú cố gắng hết sức phối hợp với nhau, nhưng kết quả lại làm cho Đoạn Vân rất buồn bực, bát đại ác thú chật vật đánh không lại một đầu Băng Long.
Mẹ kiếp, đều là phế vật! Bát đại cao thủ mà lại đánh không lại một đầu Băng Long. Bát đại ác thú có hai Chân thần sơ giai, ba Đấu thần đỉnh giai, còn có ba Đấu thần hậu giai, cả một đội quân cường đại như vậy lại đánh không lại một đầu Băng Long có thực lực Chân thần trung giai. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Bị đầu Băng Long một đường quét ngang, bát đại ác thú thay nhau bại lui. Nếu không nhờ Đoạn Vân đứng một bên điều khiển chỉ huy, phỏng chừng vài tên gia hỏa thực lực yếu ớt hơn sớm đã bị người ta giết chết rồi. Đoạn Vân không rõ tại sao giữa thủ hạ và nô lệ lại có sự khác biệt lớn đến như vậy? Uy áp Băng Long vừa tới, ba đầu Ngạc ngư tiền sử đã trực tiếp ngã lăn quay trên mặt đất.
Phương thức công kích của Đại băng sơn rất đơn giản. Chỉ dựa vào ưu thế giai vị, đầu tiên là một trận uy áp mãnh liệt, khi những ác thú đang bận ngăn cản uy áp, hắn trực tiếp dùng năng lượng công kích mãnh liệt vào đám ác thú. Trận chiến giữa đầu Băng Long và bát đại ác thú quả là một trận chiến điên cuồng. Đôi cánh Băng Long thật lớn vỗ mạnh, mấy đầu ác thú gần như bị đánh bay vài trăm thước. Còn long vĩ đảo qua, long trảo vỗ xuống, đám ác thú không có cách chi ngăn cản. Dưới sự công kích mãnh liệt của Đại băng sơn, bát đại ác thú tất cả đều bị những vết thương nặng nhẹ khác nhau.
– Toàn bộ đều là phế vật, các ngươi lui ra cho ta.
Sau khi toàn bộ bát đại ác thú bị trọng thương ngã xuống đất, Đoạn Vân phi thân tiến lên, trực tiếp một kích đánh Băng Long văng lui lại mấy chục thước. Nhìn tám tên nô lệ cả người thương tích đang run lên, Đoạn Vân cứ để cho chúng nằm đó. Mẹ kiếp, tại sao ta lại điên khùng đi nhận tám tên phế vật này làm nô lệ nữa không biết?
– Đại băng sơn, thực lực của ngươi cũng khá lắm, như thế nào, chịu làm thủ hạ của ta không? Ta đích thật không muốn giết ngươi.
Bát đại ác thú bị đánh lui, Đoạn Vân xem ra rất khó chịu nói với đầu Băng Long.
Băng Long lúc này cũng giật mình vì thực lực của Đoạn Vân. Vừa rồi chịu một kích của Đoạn Vân, mặc dù thừa dịp hắn không phòng bị mà công kích, nhưng cường độ năng lượng đó cũng làm cho hắn giật mình.
– Nhân loại, ngươi rất cường đại, nhưng muốn ta thần phục, ngươi còn hơi kém một chút. Bớt sàm ngôn mà ra chiêu đi.
Ngữ khí Băng Long trở nên nghiêm túc.
– Đại băng sơn, nếu ngươi dùng hình thể vĩ đại đó mà đánh ta không thể đảm bảo ngươi có thể còn sống sau trận chiến. Ngươi hóa thành hình người thì còn may ra.
Vẻ mặt Đoạn Vân tỏ ra rất có khí độ.
– Chẳng lẽ ngươi sợ công kích của ngươi không thể phá vỡ phòng ngự của ta?
Băng Long liếc xéo Đoạn Vân hỏi.
– Tốt lắm, ngươi đã muốn tìm chết, ta đây không khách khí nữa! Tiếp chiêu!
Đoạn Vân rút ra một thanh kiếm nho nhỏ rồi phi thân lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!