Họa Mi Điểu
Chương 1: Lầu nam trân châu nát, Chim quái tối tô mày
Lầu nam nhạn lướt bóng song song,
Mưa sa tàu chuổi, gió lắc thùy dương
Phong linh trước cửa khua soang soảng,
Thê lương, sao không khiến người mắt sầu mộng tưởng.
Nhớ người ải ngàn dặm muôn dặm, nước thẳm non trường
Đợi chẳng nhớ thương, sao chẳng nhớ thương…
Nhạn qua lầu nam, nhạn lẻ.
Ngoài song chỉ có chuối, không có thùy dương.
Đêm nay cũng chỉ có gió, không có mưa.
Trong phòng của Trân Châu, trong lầu của Trân Châu. Nàng đang ca hát.
Nàng đang nhớ thương?
Canh hai.
Trăng mờ khói lạnh, nhạn lẻ buồn thương.
Tiếng hát của Trân Châu cũng đang ngân nga trong khói trong trăng.
Tiếng hát vừa vang lên, ngoài song lại như đang có tàu chuối sa mưa, thùy dương múa gió.
Nhạn lẻ bay qua lầu nam cũng mường tượng như thành cặp thành đôi.
Rõ ràng là cuối thu, mà lại trở lại đầu thu.
Tiếng ca thật động người, tiếng ca thật say người.
Trân Châu là cục cưng của Di Hồng viện, là một người số đỏ dưới quyền Hoa Đại cô.
Hoa Đại cô biết, người trong Di Hồng viện biết, những người có tiền trong thành Lạc Dương cũng biết, Trân Châu bán nghề không bán thân, hầu rượu không hầu người.
Canh hai.
Ngày thường vào lúc này, Trân Châu đã tắt đèn đi nghỉ, nhưng hiện tại trên ngôi tiểu lâu mà Trân Châu ở một mình vẫn có ánh đèn, vẫn vang ra tiếng hát của Trân Châu.
Ngay Hoa Đại cô cũng cảm thấy kỳ quái, bà ta cơ hồ nghi ngờ cả tai mình.
Tai Hoa Đại cô không có bệnh gì, cũng không nghe lầm, đó quả thật là tiếng hát của Trân Châu.
Vì ai mà nàng đêm khuya không ngủ, đêm khuya ca hát?
Tiếng ca đầy vẻ sợ hãi, đầy vẻ bi ai.
Nàng sợ hãi chuyện gì? Bi ai chuyện gì?
Tiếng ca đột nhiên đứt ngang.
Yết hầu của Trân Châu đã đứt, tiếng ca làm sao không đứt?
Máu từ yết hầu nàng chảy ra, nhuộm đỏ bộ ngực trần trắng như bạch ngọc của nàng, thấm ướt tất cả gối nệm xô lệch trên giường nàng.
Khuôn mặt của Trân Châu đầy vẻ kinh hoàng, hai tay co lại như móc câu, hướng về phía yết hầu.
Không giống như hướng về phía yết hầu mà giống như hướng về đôi mắt.
Hai mắt nàng hoàn toàn không nhắm lại, tròng mắt cũng đầy vẻ kinh hoàng, không hề động đậy.
Tròng mắt của người chết đương nhiên không thể động đậy.
Tròng mắt của nàng tuy không động đậy, so với lúc bình thời tựa hồ hoàn toàn không có gì khác, so với người thường tựa hồ cũng không khác lắm.
Chỗ khác lúc bình thời, chỗ khác với người thường chỉ là hai hàng lông mày của nàng.
Hai hàng lông mày của nàng bỗng nhiên lại màu trắng!
Đó căn bản không giống như lông mày của con người.
Hai hàng lông mày này căn bản là được vẽ lên.
Hai hàng lông mày này vẽ rất tinh tế, rất động người.
Nhưng nếu quả thật anh nhìn thấy Trân Châu lúc chưa chết, anh sẽ cảm thấy hai hàng lông mày này không đủ tinh tế, không đủ động người.
Hai hàng lông mày của Trân Châu vốn động người hơn, tinh tế hơn.
Trân Châu đương nhiên rất tiếc hai hàng lông mày vốn có.
Nếu có người nhẫn tâm cạo hai hàng lông mày của nàng đi, nhất định nàng sẽ không chịu.
Quả nhiên có người nhẫn tâm như thế.
Cho nên Trân Châu muốn ra tay giữ hai hàng lông mày của mình.
Hai tay nàng thật ra hoàn toàn không phải hướng về đôi mắt.
Chỉ tiếc là tuy nàng không chịu, tuy nàng động thủ, nhưng đó không phải là chuyện nàng làm chủ được.
Trên chiếc gối thêu uyên ương rơi rụng rất nhiều cọng lông mày, trên mặt cạnh mắt Trân Châu cũng có ít nhiều.
Đó mới là lông mày của Trân Châu.
Xem tình hình, hai hàng lông mày của Trân Châu mới bị cạo không lâu, hai hàng lông mày hiện tại là mới được vẽ lên.
Là ai cạo lông mày của nàng? Là ai vẽ lại lông mày cho nàng?
Một cánh cửa sổ mở tung.
Ngoài cửa sổ có vài tiếng chim hót.
Những người ưa thích chim chóc không khó nhận ra được rằng đó là tiếng của loài chim nào.
Chỉ có một loài chim hót như thế.
Chim họa mi!
Tiếng hót của chim họa mi rất dễ nghe.
Nhưng cho dù có dễ nghe hơn, Trân Châu cũng không nghe được nữa.
Gió từ cửa sổ thổi vào.
Gió thổi đi tiếng chim họa mi hót.
Gió thổi tan nước mắt như trân châu của Trân Châu.
* * * * *
Gió lại vi vút, đêm lại mênh mông.
Gió đêm nay càng gấp.
Nhưng gió gấp tới bao nhiêu cũng không thổi tan được trân châu trong phòng khuê của Giả Như Hoa.
Từng hạt từng hạt trân châu kết thành một chuỗi trân châu.
Từng chuỗi từng chuỗi trân châu kết thành một tấm rèm trân châu.
Rèm trân châu treo trên móc ngọc trắng.
Màn Lưu tô thì treo trên móc vàng tía.
Trong màn có máu, trên giường có người, máu tươi đầy giường, một cô gái khỏa thân nắm tấm màn Lưu tô, ngã trong vũng máu, trước giường ngà.
Giả Như Hoa!
Giả Như Hoa quả thật xinh đẹp như hoa.
Người biết Giả Nhân Nghĩa đều không ai không kinh ngạc về việc Giả Nhân Nghĩa như con vịt lại có được đứa con gái như Giả Như Hoa.
Chuyện đó thật ra cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Giả Nhân Nghĩa tuy giống một con vịt, nhưng thê thiếp đều là mỹ nhân trong các mỹ nhân.
Y có tất cả mười phòng thê thiếp.
Thê thiếp mỗi phòng cơ hồ đều sinh hạ cho y mười đứa con.
Y đã có ba mươi ba con trai, sáu mươi sáu con gái.
Năm nay y chỉ mới bốn mươi tuổi.
Mỗi khi nghĩ tới điểm ấy, ngay Giả Nhân Nghĩa cũng có phần cảm thấy khâm phục chính mình.
Muốn duy trì một gia đình lớn như thế quả thật không phải là chuyện đơn giản, bản lĩnh kiếm tiền của Giả Nhân Nghĩa ra sao có thể đoán mà biết được.
Mười đại phú gia trong thành Lạc Dương bất kể thế nào cũng không thể không có một phần của y.
Quả thật phải kể ra mười người thì mới có y, nhưng chín người kia cộng lại cũng không có được một nửa số con cái của y.
Cho nên có người nói chỉ cần Giả Nhân Nghĩa ít con cái đi một chút, thì người giàu nhất thành Lạc Dương phải kể tới y trước, rồi mới tới Trương Hổ Hầu.
Điều đó không phải không có đạo lý.
Trong chín mươi chín người con của Giả Nhân Nghĩa, đã có chín mươi tám đều là cục cưng rất giỏi tiêu tiền.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Giả Như Hoa.
Chỉ đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh.
Giả Như Hoa là chết trong phòng khuê, trên giường nệm thêu.
Khuôn mặt nàng co rút, răng cắn chặt môi, miệng đầy máu tươi, hai bàn tay nắm góc màn Lưu tô rất chặt, gân xanh nổi hết cả lên.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi của nàng trước khi chết to lớn tới mức nào.
Mái tóc trên đầu nàng xõa tung, như một thác nước đổ xuống vai, đổ xuống gối, đổ xuống trước ngực, đổ xuống trước trán.
Gió lại thổi vào rèm châu.
Gió thổi bay mớ tóc trước trán nàng, để lộ ra trán nàng, lộ ra lông mày của nàng.
Nàng không có lông mày.
Hai hàng lông mày của nàng rõ ràng là được vẽ lên.
Hai hàng lông mày vẽ rất tinh tế, rất động người.
Đáng tiếc là màu trắng, màu tử bạch.
Trên mặt một cô gái trẻ như thế lại thêm hai hàng lông mày như thế, anh nói có bao nhiêu phần rùng rợn thì có bấy nhiêu.
Gió thổi vào rèm châu.
Gió thổi vào tiếng chim hót.
Chim họa mi.
Chẳng lẽ hai hàng lông mày màu tử bạch của Giả Như Hoa là do con chim họa mi kia vẽ cho nàng sao?
Chim hót ngoài rèm.
Ngoài rèm châu trăng sáng sao thưa.
* * * * *
Trăng sáng sao thưa trời lạnh lạnh, Đêm dài lậu nhỏ khí trầm trầm.
Đây hoàn toàn không phải là lúc luyện kiếm.
Nhưng kiếm của Hồ Kiều đã tuốt ra khỏi vỏ.
Hồ Kiều căn bản cũng không có ý luyện kiếm, kiếm của nàng tuốt ra khỏi vỏ chẳng qua chỉ là để giữ mình, chỉ là để giết người.
Giết người xúc phạm nàng.
Kiếm cắm trên tường.
Kiếm hoàn toàn không nằm trong bàn tay thuôn thuôn trắng muốt của Hồ Kiều.
Kiếm cắm vào tường lún sâu nửa thước.
Nhát kiếm ấy của Hồ Kiều quả thật không phải tầm thường.
Chỉ đáng tiếc nhát kiếm ấy chỉ đâm vào tường, nhát kiếm ấy hoàn toàn không đâm trúng người kẻ muốn xúc phạm nàng.
Một kiếm ấy có lợi hại hơn cũng vô dụng.
Nhát kiếm ấy của Hồ Kiều đánh trượt, thanh kiếm ấy tung ra khỏi tay, hậu quả quả thật không thể tưởng tượng.
Quả thật không thể tưởng tượng.
Máu tươi nhuộm đỏ chăn nệm trên chiếc giường thêu, nhuộm đỏ bộ quần áo màu thủy lục của Hồ Kiều.
Quần áo rơi tung tóe dưới đất, người thì trên giường.
Hồ Kiều xuất thân từ Phi Yến môn, là cao thủ có hạng trong Phi Yến môn, là nữ tiêu sư duy nhất trong vòng một trăm dặm chung quanh thành Lạc Dương.
Nữ tiêu sư độc hành.
Với võ công của Hồ Kiều, cho dù mất võ khí, muốn khinh rẻ nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chiếc chăn gấm đẹp đẽ lúc ấy đã tan nát thành hàng trăm hàng ngàn mảnh, sợi bông vương vãi trên giường.
Hồ Kiều đã dùng hết sức lực.
Tròng mắt nàng đầy tia máu, hai hàm răng bạc cơ hồ đều bị nghiến nát, sự sợ hãi giận dữ ấy không phải là người ngoài cuộc có thể tưởng tượng được.
Nếu nàng còn có lông mày, thì lúc này hai hàng lông mày ắt sẽ nhíu lại, vẻ sợ hãi giận dữ trên mặt ắt còn tăng thêm mấy phần.
Chỉ đáng tiếc là nàng căn bản không có lông mày.
Hai hàng lông mày của nàng là vẽ lên, màu tử bạch.
Lông mày màu tử bạch, tròng mắt đỏ như máu, sợi bông trắng xóa đầy giường, khuôn mặt tức giận đỏ bừng.
Chỉ thêm vào một chút, sẽ thành một bức tranh chạm mắt là ghê lòng.
Vẫn không giống một bức tranh.
Bức tranh là vật chết, nhưng ở đây còn có sức sống, còn có sinh khí.
Gió đang thổi.
Tấm màn sa xanh lay động trong gió.
Phong linh trước rèm cửa đang khua thành tiếng.
Trong gió còn có tiếng chim hót.
Chim họa mi.
Gió xuyên qua cửa sổ đi ra.
Gió đi xa, tiếng chim họa mi hót càng đi xa.
Lúc gió lại thổi vào cửa sổ lần nữa, tiếng họa mi hót đã không biết ở nơi nào.
Phong linh lại khua vang, tấm màn sa lại lay động.
Sợi bông như hoa tuyết từng mảnh từng mảnh bay múa trong gió.
* * * * *
Hoa tuyết bay bay.
Hoa tuyết lả tả.
Hoa tuyết đầy trời như sợi bông bay, giống bươm bướm múa, tựa lông ngỗng rắc.
Thẩm Thăng Y đi giữa hoa tuyết đầy trời.
Hoa tuyết rơi trắng mái tóc xõa của y, rơi trắng hai vai y, làm mũi y đỏ lên, làm mặt y đỏ lên.
Y vốn mặc áo trắng đi hài trắng, lại thêm bấy nhiêu tuyết trắng phủ lên, toàn thân giống hệt một con gà trống lông trắng.
Đây là lần tuyết rơi đầu tiên ở thành Lạc Dương từ lúc vào đông đến nay.
Đây là hôm thứ hai từ lúc y vào thành Lạc Dương.
Sáng sớm y chui ra khỏi chăn, ra ngoài khách sạn, lang thang đầu phố dưới gió tuyết.
Phố dài vắng vẻ.
Băng lạnh làm ướt áo y, làm ướt ngực y.
Một bầu máu nóng, một sự khích động khó nói dâng lên tràn ngập lòng y.
Y không kìm được ưỡn ngực ra, lấy giọng há miệng, rướn cổ hát lớn.
Tuyết ngập trời,
Chín trời ngọc vụn bay.
Muôn dặm minh châu hiến,
Như vẩy rồng ngoài mây giương.
Như lông ngỗng trên sông hiện,
Như hoa dương cuồn cuộn rối bông bay.
Như cánh bướm con trong gió chuyển,
Tuyết ùn sóng ngàn đồi.
Tuyết cắt hoa tung sáu cánh,
Tuyết đè liễu ngủ ba canh.
Giọng hát tuy không hay, nhưng tiếng hát vô cùng vang dội.
Giọng của y ít nhất cũng to gấp mười lần tiếng gà trống.
Vừa tới câu Muôn dặm minh châu hiến thì hai bên phố ít nhất cũng có hai mươi nhà mở tung cửa sổ, ít nhất đã có hai mươi chín trong ba mươi người cào tuyết trên khung cửa sổ nắm thành nắm ném túi bụi vào y.
Lúc ấy y mới nhớ ra giọng hát của mình rất dở.
Lúc ấy y mới nhớ ra rằng lúc này đang còn quá sớm.
Nắm tuyết đầu tiên ném tới, thân hình y đã như con thỏ bị cọp đuổi, nhảy bật lên bỏ chạy.
Y chạy một mạch trở về khách sạn.
Cổng khách sạn chỉ đóng hờ.
Bọn người làm trong khách sạn căn bản còn chưa dậy, y căn bản là lén mở cửa lỏn ra.
Y đóng cửa lại xong, vừa thở phào một hơi, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh có một đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình.
Trên mặt quầy sát cửa có một con mèo vằn lớn đang cuộn tròn, hai mắt con mèo vằn lớn vừa to vừa tròn.
Con mèo vằn lớn đang trừng mắt nhìn y.
Y đưa tay vuốt vuốt mang tai con mèo vằn.
Con mèo vằn dụi đầu vào tay y lật người một cái trên mặt quầy.
“Mèo con, bây giờ còn sớm à?”, y hỏi con mèo vằn vừa lật người cái nữa đối diện với y.
Mắt con mèo vằn cũng vừa to vừa tròn.
Anh có biết lúc nào mắt mèo mới vừa to vừa tròn không?
“Quả nhiên còn sớm”, Thẩm Thăng Y cười một tiếng, một tay bế xốc con mèo vào lòng, nhón chân đi lên thang, mò mẫm vào tới trước cửa phòng mình.
Cửa phòng cũng khép hờ.
Thẩm Thăng Y nhẹ nhàng đẩy ra.
Cửa vừa đẩy ra, một mùi máu tanh xộc vào mặt.
Con mèo vằn vô cùng hoảng sợ, ngoao một tiếng giẫy ra khỏi tay Thẩm Thăng Y, nhảy phóc xuống đất rồi lập tức chạy mất hút.
Thẩm Thăng Y cũng hoảng sợ nhảy dựng lên.
Y chỉ hy vọng mùi máu tanh hoàn toàn không phải từ trong phòng mình bốc lên.
Chỉ tiếc y vừa nhìn một cái đã thấy một người.
Người chết.
Một cô gái quần áo đầy máu nằm chết trên giường y.
Chỉ nhìn một cái y đã biết cô gái này là người chết.
Sắc mặt của người chết rốt lại rất khác người sống.
Ai?
Y nheo nheo mắt nhìn.
Cái y nhìn thấy là một khuôn mặt xa lạ.
Y cơ hồ lập tức có thể khẳng định trước lúc đó chưa bao giờ gặp cô gái này.
Cô gái nhỏ xa lạ này lại chết trên giường của mình như thế, y quả thật không sao tin được.
Nhưng y không thể không tin, vì sự thật hiển hiện trước mắt.
Trước khi y rời đi, trên giường hoàn toàn không có người chết, người gì cũng không có, kể cả nữ nhân.
Người chết là trong thời gian y rời đi đã vào phòng y.
Y bước tới trước giường, nắm cánh tay trái của người chết rũ xuống mép giường.
Máu trên áo đã đông lại, làn da người chết đã lạnh như băng.
Rõ ràng người chết đã chết một thời gian khá dài.
Nhưng thời gian y rời khỏi khách sạn thì rất ngắn rất ngắn.
Người chết không thể chết trong gian phòng của mình.
Người chết không thể đi, người chết đương nhiên không thể tự động bước vào phòng mình.
Là ai đưa người chết vào phòng mình? Thẩm Thăng Y rơi vào cõi trầm tư.
Trong thời gian mình rời khỏi đây, rốt lại có người nào đã vào phòng mình?
Thẩm Thăng Y quả thật muốn tìm một người để hỏi một câu.
Y nhẹ nhàng buông cánh tay người chết xuống, thong thả xoay nửa người lại.
Y tựa hồ định bước tới nhưng lập tức thu bước chân lại.
Vừa xoay người y đã nhìn thấy hai người.
Y không thể không nhìn thấy hai người này.
Bất kể người nào trong hai người này thân hình cũng to gấp đôi y, đứng ở ngoài cửa, quả thật giống hệt hai hòn núi.
Cửa phòng có thể đủ cho hai Thẩm Thăng Y sóng vai bước qua, mà một trong hai người ấy cũng đã bằng hai Thẩm Thăng Y, chỉ một người đứng ở đó, Thẩm Thăng Y muốn bước ra cũng đã không dễ, huống hồ là hai người?
Vóc dáng hai người ấy tuy giống nhau, nhưng tướng mạo lại khác nhau, một người mặt rỗ, một người râu rậm.
Người râu rậm xem ra có vẻ oai phong hơn người mặt rỗ, ít nhất là chiếc lông gà cắm trên mũ y cũng đặc biệt dài hơn.
Loại mũ ấy chỉ có một loại người được đội.
Bổ khoái.
Hai người này cũng ăn mặc lối bổ khoái.
Vừa nhìn thấy hai người bổ khoái này, Thẩm Thăng Y đã thấy lùng bùng trong đầu.
Y biết sự phiền phức đối với mình lại tới, vả lại lần phiền phức này hoàn toàn không phải là ít.
Một nữ nhân chết trong phòng y, chết trên giường y, thì người bị nghi ngờ nhiều nhất là ai?
Chuyện đó cho dù anh hỏi chính y, y cũng chỉ còn cách trả lời anh là chính y.
Hai người bổ khoái kia chưa hỏi y, nhưng ánh mắt ấy, dáng vẻ ấy rõ ràng là đã coi y như hung thủ.
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách cười gượng.
Người râu rậm cũng cười, hàm râu như lông nhím cũng dựng lên.
“May là chúng ta còn tới kịp thời”, té ra người râu rậm muốn nói chuyện.
Câu ấy đương nhiên là nói với người mặt rỗ bên cạnh.
“Không phải sao?”, những nốt rỗ trên mặt người mặt rỗ lập tức nở tung ra như hoa “Người này đang định bỏ trốn, nếu chậm một bước thì chúng ta đã không tới kịp”.
“Xem kìa, còn cười nữa chứ”.
“Thế thì có đáng gì?”
“Thì là trong mắt không người”.
“Đại bổ đầu thành Lạc Dương Xích Thủ Cầm Cửu Tặc Khâu Lão Lục Khâu lão gia của bọn ta cũng không coi vào đâu, ngay cả Phó bổ đầu Tào Tiểu Thất ta cũng thấy tức giận”.
Hai người này lại là Chánh Phó bổ đầu thành Lạc Dương Khâu Lục và Tào Thất.
Thẩm Thăng Y quả thật có chút khâm phục.
Thời tiết thế này, giờ giấc thế này.
Phần tin tức linh thông ấy, phần tinh thần làm việc ấy, quả thật không dễ mà thấy được.
Y còn chưa kịp biểu lộ sự khâm phục, Khâu Lục và Tào Thất đã nhấc chân bước vào.
Khâu Lão Lục vừa nhích động, đã đứng chặn cửa sổ, cánh cửa sổ duy nhất.
Thẩm Thăng Y quả thật rất khâm phục.
Chuyện kế đó lại càng khiến y khâm phục.
Khâu Lão Lục chỉ liếc mắt lên giường một cái đã biết người chết là ai.
“Đó không phải là Trương Kim Phượng con gái duy nhất của Trương Hổ Hầu sao?”
“Đúng là Trương tiểu thư”, ánh mắt của Tào Tiểu Thất cũng không kém gì Khâu Lão Lục.
“Trương Hổ Hầu là người giàu có nhất chỗ chúng ta, con gái duy nhất của y bị người ta giết chết, chúng ta ở đây, không khỏi bị y quậy cho long trời lở đất, nhưng tính ra chúng ta tin tức linh thông, tính ra chúng ta hành động cũng còn mau lẹ”.
“Không biết Trương tiểu thư còn có hy vọng gì không?”
“Một kiếm đâm xuyên yết hầu, ta thấy không có đâu”.
Chỉ trong một cái nhìn mới rồi, Khâu Lão Lục thậm chí cả nguyên nhân cái chết và võ khí mà kẻ sát nhân sử dụng cũng đều thấy rõ.
Tinh minh tới mức như thế, chức vụ Bổ đầu của Khâu Lão Lục xem ra không phải may mắn mà có được.
“Trước khi chết dường như Trương tiểu thư còn trải qua một phen giãy giụa”.
“Sống chết là chuyện nhỏ, nhất là hoàng hoa khuê nữ, đời nào lại cam tâm chịu nhục”, Khâu Lão Lục thậm chí cũng nhìn rõ cả động cơ của hung thủ.
“Ngươi nhìn hai hàng lông mày của Trương tiểu thư kìa”, Tào Tiểu Thất đột nhiên la lên.
“Ta đã sớm thấy rồi”.
“Tại sao lại là màu trắng?”
“Ngươi đã thấy chim họa mi chưa?”
“Thấy rồi”.
“Lông mi trên mắt chim họa mi là màu gì?”
“Màu trắng”.
“Ngươi có nhìn thấy chim họa mi giết người chưa?”
“Chim họa mi cũng biết giết người à?”
“Tại sao không biết? Trân Châu ở Di Hồng viện, Giả Như Hoa con gái Giả Nhân Nghĩa, Hồ Kiều nữ tiêu sư độc hành không phái là chết dưới tay Họa Mi Điểu sao?”
“Được ngươi nhắc tới, ta cũng nhớ ra rồi”. Tào Tiểu Thất giống như sực nhớ ra, tròng mắt đảo một cái “Ngươi là nói tới Họa Mi Điếu trong mấy tháng nay quậy tung cả thành Lạc Dương này lên phải không?”
Khâu Lão Lục gật đầu hỏi lại “Họa Mi Điểu sau khi giết người luôn luôn không quên một chuyện, ngươi biết là chuyện gì không?”
“Vẽ lông mày”.
“Vẽ lông mày thế nào?”
“Cạo hết hai hàng lông mày đen vốn có của người chết, vẽ hai hàng lông mày trắng như của mình lên”.
“Tác phong giết người của Họa Mi Điểu là thế nào?”
“Trước cưỡng gian sau giết chết”.
“Hung khí sát nhân là gì?”
“Kiếm”.
“Kiếm đâm vào chỗ nào?”
“Yết hầu”.
“Ngươi nhìn xem vết thương trí mạng của Trương tiểu thư ở chỗ nào?”
“Yết hầu”.
“Là vật gì gây ra vết thương ấy?”
“Kiếm”.
“Trương tiểu thư y phục tán loạn, ngươi cho rằng vì sao cô ta chết?”
“Trước bị cưỡng gian, sau bị giết chết”.
“Sau khi cô ta chết, trên mặt thiếu mất một cái, ngươi biết là cái gì không?”
“Lông mày”, Tào Tiểu Thất có hỏi là đáp, mà lại đáp rất mau. “Hai hàng lông mày của cô ta bị cạo đi rồi vẽ lên, vẽ lên lông mày trắng của chim họa mi”.
“Được rồi, vậy ngươi nói người giết cô ta là ai?”
“Đương nhiên là Họa Mi Điểu”, Thẩm Thăng Y bất giác buột miệng trả lời.
Lần này thì Tào Tiểu Thất lại không đủ nhanh.
Khâu Lão Lục ánh mắt lập tức chuyển qua Thẩm Thăng Y “Ngươi trú trong gian phòng này à?”
“Ờ”, Thẩm Thăng Y không phủ nhận.
“Trương tiểu thư là chết chỗ ngươi phải không?”
“Ờ”, Thẩm Thăng Y chỉ còn cách gật đầu.
“Trương tiểu thư là chết dưới kiếm của Họa Mi Điểu chứ gì?”
“Ờ”, Thẩm Thăng Y cũng tin có thể đó là sự thật.
“Đủ rồi, vậy ngươi trả lời ta một câu, Họa Mi Điểu là ai?”
Đương nhiên là ta!
Câu ấy Thẩm Thăng Y suýt nói thành tiếng.
Đó quả thật giống như hỏi một cộng một có phải là hai không.
Người trả lời không được thì có thể xếp vào trẻ em thiểu năng.
Thẩm Thăng Y hoàn toàn không phải là trẻ em thiểu năng.
Tào Tiểu Thất cũng không phải, Thẩm Thăng Y không trả lời, y bèn trả lời thay Thẩm Thăng Y “Cần gì hỏi, đương nhiên chính là kẻ trước mắt chúng ta đây”.
Ánh mắt của Khâu Lão Lục lại chuyển qua mặt Tào Tiểu Thất “Nghe nói võ công của Họa Mi Điểu quả thật cũng có vài chiêu đấy”.
“Đâu phải chỉ là vài chiêu, ta thấy là mười phần lợi hại, nếu không thì làm sao giết được Hồ Kiều?”
“Cũng không thể giết được Trương Kim Phượng”.
“Ta suýt nữa quên mất, một thanh đao hai bàn tay của Trương đại gia năm xưa cũng từng oai chấn giang hồ, Trương tiểu thư luyện võ từ nhỏ, nghe nói đã được bảy phần hỏa hầu của Trương đại gia, cộng sức hai người chúng ta cũng chỉ e chưa phải là đối thủ của cô ta”.
“Nhưng Họa Mi Điểu lại một kiếm giết chết cô ta!”
“Đó là nói võ công của Họa Mi Điểu cao hơn Trương tiểu thư rất nhiều, cao hơn chúng ta rất nhiều, Trương tiểu thư không phải là đối thủ của Họa Mi Điểu, thì chúng ta càng không phải là đối thủ của Họa Mi Điểu”.
“Trương tiểu thư gặp Họa Mi Điểu chỉ có một đường chết, chúng ta gặp Họa Mi Điểu cũng chỉ có một đường chết như thế”.
“Không phải hiện chúng ta đã gặp Họa Mi Điểu sao?”
“Hiện tại không gặp thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp”.
“Trước mắt chúng ta há không phải chỉ có một đường chết sao?”
“Biết rõ là đường chết, chúng ta vẫn cứ phải đi!”. Khâu Lão Lục đột nhiên ưỡn ngực ra quát lớn một tiếng “Tào Tiểu Thất!”
“Có thuộc hạ!”. Tào Tiểu Thất ứng tiếng ưỡn ngực ra.
“Hiện tại chính là lúc ta và ngươi vì nước tận trung, vì dân hiến mạng, xấu tốt gì ta và ngươi cũng phải liều mạng với Họa Mi Điểu!”. Khâu Lão Lục soảng một tiếng tuốt thanh bội đao ở lưng ra, trên mặt đầy vẻ bi tráng khích liệt.
Thẩm Thăng Y lập tức trong đầu lại càng lùng bùng.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người hoàn toàn không biết Thẩm Thăng Y đau đầu như thế, vừa tuốt đao khỏi vỏ, đã nhấc chân sấn tới.
Thẩm Thăng Y biết nếu không biện hộ giúp mình vài câu thì sẽ không còn kịp, vội vàng vung tay một cái.
Khâu Lão Lục Tào Tiểu Thất hai người vừa thấy Thẩm Thăng Y động thủ, bất giác khẩn trương hẳn lên, vội vàng thu chân, dồn thế chờ phát.
Thẩm Thăng Y cười gượng một lúc, nói “Đừng hiểu lầm, ta chẳng qua chỉ là muốn xin hai vị tạm thời thu đao về, nghe ta nói vài câu đã”.
“Câu gì?”, Khâu Lão Lục liếc mắt ngạo nghễ nhìn Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y xoay nửa người trên, ánh mắt rơi vào người Trương tiểu thư “Vị Trương tiểu thư này tuy chết trên giường ta, nhưng không phải là chết trên giường ta”.
“Chết trong phòng ngươi cũng thế”, Khâu Lão Lục đảo mắt một cái “Cho dù ngươi không muốn làm kinh động người khác, đẩy xuống gầm giường đâm một kiếm mới dời lên giường, thì cũng không khó khăn gì”.
“Quả thật không có gì khó khăn, vấn đề là Trương tiểu thư đã không chết trên giường ta, cũng không phải chết trong phòng ta”.
“Vậy thì chết ở đâu?”
“Ớ đâu thì không biết nhưng chắc chắn không phải ở đây”.
“Bằng vào đâu mà khẳng định?”
“Trương tiểu thư toàn thân đẫm máu, nếu cô ta chết ở đây, cho dù trên mặt đất không có máu, thì trên giường cũng phải có máu, hiện tại trên mặt đất vốn không có máu, trên giường cũng không có máu như thế, Trương tiểu thư là sau khi đã chết, máu tươi đã khô rồi mới tới phòng ta, lên trên giường ta”.
“Người chết không đi được”.
“Ta không nói là cô ta tự đi tới đây”.
“Vậy thì là ngươi dời tới”. Khâu Lão Lục nheo nheo mắt “Nói cho ta biết, cô ta vốn chết ở đâu? Vốn là ngươi giết cô ta ở chỗ nào?”
“Ta căn bản không biết có Trương Kim Phượng, người này căn bản cũng không phải chết dưới tay ta”. Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng “Nếu chết dưới tay ta, thì tại sao ta lại dời xác cô ta vào phòng mình?”
“Ai mà biết được tại sao ngươi làm như thế”, Khâu Lão Lục cười nhạt.
“Ta nói nhé”, Tào Tiểu Thất nhịn không được chen vào “Người này mồm mép lợi hại như thế, nói chuyện với y cũng không biết phải nói đến lúc nào, theo ý ta cứ bắt y trước, tra hỏi một phen cho kỹ”.
“Ý hay”, Khâu Lão Lục sờ sờ cằm.
“Thứ nhất là kiểm tra thanh kiếm của y”.
Tào Tiểu Thất ánh mắt dời vào hông Thẩm Thăng Y “Ta dám nói thanh kiếm của y vẫn còn vết máu”.
Câu nói chưa dứt, soảng một tiếng, Thẩm Thăng Y đột nhiên tuốt kiếm khỏi vỏ.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người giật nảy mình.
“Ngươi nhìn thấy chưa!”, Tào Tiểu Thất nắm vai Khâu Lão Lục, cả giọng nói cơ hồ cũng đã thay đổi “Con chim họa mi này bị chúng ta nắm đúng chỗ yếu, lập tức trở mặt, muốn động binh khí rồi”.
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách thở dài “Ta chẳng qua chỉ là muốn cho ngươi kiểm tra thanh kiếm của ta rốt lại có vết máu hay không mà thôi”.
Tào Tiểu Thất nhìn thanh kiếm một cái “Sao ngươi chùi vết máu trên thanh kiếm mau thế?”
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách thở dài “Thanh kiếm này của ta vốn không có vết máu, vị Trương Kim Phượng nằm trên giường ta vốn không phải chết dưới kiếm, trước khi kiếm đâm vào yết hầu cô ta, cô ta đã chết rồi!”
“Vậy ngươi nói nguyên nhân cái chết của cô ta là gì?”, Khâu Lão Lục bên cạnh hỏi riết tới.
“Da thịt trên mặt co rút, tứ chi cứng đờ, máu chảy ra đỏ bầm, thì lý do cái chết rốt lại là gì?”
“Là gì?”
“Đương nhiên là trúng độc”.
“Ủa?”, Khâu Lão Lục sửng sốt, lại hỏi “Ngươi làm thế nào để hạ độc cô ta?”
Lần này thì đến lượt Thẩm Thăng Y sửng sốt.
“Cưỡng bức cô ta uống à?”, Khâu Lão Lục hỏi tiếp.
Thẩm Thăng Y vừa tức giận lại vừa buồn cười, lắc lắc đầu “Ta hoàn toàn không cưỡng bức cô ta, ta là để cô ta thích thế nào thì thích như thế”.
“Đây rốt lại là chuyện gì?”
“Trước tiên ta lấy ra một viên thuốc, nói với cô ta đây là độc dược, lại nói muốn giới thiệu với cô ta làm quen với Lục đại bổ đầu, Khâu phó bổ đầu ở đây một lúc, tùy cô ta chọn lựa, không ngờ cô ta lại thà chọn cách thứ nhất, nuốt luôn viên độc dược xuống”.
Câu nói chưa dứt Thẩm Thăng Y đã buông tiếng cười lớn.
Khâu Lão Lục không cười.
Tào Tiểu Thất cũng không cười.
Hai người mặt xám xanh, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y.
Khó khăn lắm mới chờ Thẩm Thăng Y thu tiếng cười lại, Khâu Lão Lục ánh mắt lúc ấy mới nhìn qua Tào Tiểu Thất “Tiểu Thất, ngươi nghe thấy có thú vị không?”
“Không”, Tào Tiểu Thất xo vai “Ta cũng không ngờ bản lãnh nói đùa của con chim họa mi này lại cao cường như thế”.
“Đó chưa chắc đã không phải là một chuyện hay, không phải đại nhân của chúng ta rất thích nghe chuyện cười sao?”
“Ta đang muốn gặp đại nhân của các ngươi một lần, nói chuyện với y rõ ràng một phen”, Thẩm Thăng Y bên cạnh ứng tiếng thu kiếm về.
“Thật như thế à?”, Khâu Lão Lục chợt quay phắt lại.
Thẩm Thăng Y sửa lại y phục “Lời ta nói các ngươi đều không tin, thì cũng chỉ còn cách ấy thôi”.
Khâu Lão Lục lại sửng sốt, lại quay qua Tào Tiểu Thất “Tiểu Thất, nghe khẩu khí của y, thì người này dường như quả thật không phải là con chim họa mi kia”.
“Sự thật đã bày ra trước mắt, chúng ta không có lý do gì mà nghe lời nói một phía của y”.
“Thế cũng đúng, nhưng bất kể thế nào, chúng ta trước tiên cũng phải hỏi rõ lai lịch của y”. Khâu Lão Lục quay lại Thẩm Thăng Y “Ngươi nói không phải là Họa Mi Điểu, vậy nói tên họ của ngươi ra đi”.
“Thẩm Thăng Y”.
“Người ở đâu… Ồ”, Khâu Lão Lục hỏi một câu xong đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái “Ngươi nói ngươi là Thẩm gì?”
“Thẩm Thăng Y”.
“Thẩm Thăng Y nào?”, Khâu Lão Lục hỏi riết tới.
“Theo chỗ ta biết, trước nay chỉ có một Thẩm Thăng Y”.
“Người trong một đêm phá vụ án Bạch Tri Thù ở phủ Ứng Thiên cũng là ngươi à?”
“Chuyện ấy tính ra cũng còn gần đây, ta cũng còn nhớ”.
Khâu Lão Lục không nói gì, ngẩn ra ở đó, lại nhìn nhìn Thẩm Thăng Y.
Tào Tiểu Thất cũng ngẩn ra bên cạnh.
Ánh mắt hai người đều đầy vẻ ngờ vực.
Bị hai người đàn ông nhìn nhìn như thế, quả thật không thú vị gì, Thẩm Thăng Y toàn thân thấy khó chịu, may mà hai người đàn ông này rất mau lạ thu ánh mắt lại.
“Tiểu Thất”, Khâu Lão Lục hạ giọng nói “Xem ra người này rất giống Thẩm đại hiệp trong truyền thuyết đấy”.
“Ờ”, Tào Tiểu Thất còn hạ giọng thấp hơn “Nếu đúng là Thẩm đại hiệp, thì nhất định không phải là Họa Mi Điểu, nhất định không làm loại chuyện này”.
“Khó nói lắm”, Khâu Lão Lục sờ sờ cằm, lại hạ giọng “Đại hiệp là người, Họa Mi Điểu cũng là người, lòng người khó lường”.
“Chúng ta nên làm thế nào?”
“Thẩm đại hiệp mang lòng hiệp nghĩa, nếu người này đúng là Thẩm đại hiệp, không phải là Họa Mi Điểu, nhất định không bỏ qua con chim họa mi này”.
Khâu Lão Lục tuy đã hạ giọng tới mức thấp nhất, nhưng vẫn không đủ thấp, Thẩm Thăng Y vẫn có thể nghe được, thở hắt ra một hơi “Ý tứ của hai vị Đại bổ đầu chắc là muốn ta tìm ra con chim họa mi kia, tìm ra hung thủ giết người thật sự để rửa sạch mối hiềm nghi cho mình chứ gì?”
“Cũng chỉ có cách ấy”.
Khâu Lão Lục quay qua Thẩm Thăng Y, xo xo vai, dáng vẻ như không biết làm sao.
Thẩm Thăng Y chỉ thở dài.
“Với võ công của Thẩm đại hiệp, căn bản có thể không coi con chim họa mi ấy vào đâu”.
“Với lối hành sự mau lẹ của Thẩm đại hiệp, trong một đêm đã bắt được con nhện trắng ở phủ Ứng Thiên, thì muốn bắt con chim họa mi ở thành Lạc Dương cũng không phải là chuyện hai ba ngày đâu”, Tào Tiểu Thất bên cạnh nói tiếp.
“Vì người vì mình, nhất cử lưỡng đắc, Thẩm đại hiệp có chỗ nào không vui vẻ mà làm chứ?”, Khâu Lão Lục lại bổ sung một câu.
“Nói như thế là vị Thẩm đại hiệp ta không có lý do gì từ chối, nếu không ưng thuận thì không xong rồi”, Thẩm Thăng Y cười gượng.
“Thẩm đại hiệp thế là ưng thuận phải không?”, Khâu Lão Lục vội vàng hỏi riết tới, không chịu bỏ qua.
“Ờ”, Thẩm Thăng Y cười gượng gật đầu.
“Một lời đã nói ra xe bốn ngựa khó đuổi”, Khâu Lão Lục lập tức buông ra câu ấy.
“Nhưng tám con ngựa thì có thể đuổi kịp đấy”.
Khâu Lão Lục sửng sốt “Thẩm đại hiệp cũng thích nói đùa”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, ngồi xuống.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng thở phào một tiếng.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy rất rõ, sờ sờ mũi “Chuyện này giống như có vẻ kỳ lạ”.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người ứng tiếng quay nhìn Thẩm Thăng Y đồng thanh nói “Không có gì kỳ lạ đâu”.
“Ủa?”, Thẩm Thăng Y càng ngạc nhiên, ngạc nhiên nhìn nhìn Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất lại luống cuống.
“Các ngươi giống như có chuyện gì giấu diếm ta”, Thẩm Thăng Y đột nhiên nhảy bật lên.
Bình một tiếng, hai cánh cửa phòng tung ra hai bên, suýt nữa đổ sập luôn xuống.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất vô cùng hoảng sợ, hai người nhảy bật lên so với Thẩm Thăng Y còn cao hơn.
Cửa phòng vừa mở ra, một người xuất hiện phía ngoài.
Một người đỏ rực như lửa.
Người này toàn thân y phục màu đỏ, tuổi khoảng hơn năm mươi, cao hơn bảy thước, râu dài tới ngực, mặt như hai quả táo chồng lên nhau, tướng mạo đường đường.
Thẩm Thăng Y không quen người này.
Người này cũng không đếm xỉa gì tới Thẩm Thăng Y, ánh mắt rơi vào mặt Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất.
Vừa nhìn thấy người ấy, Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất lập tức biến sắc.
Vừa chạm vào ánh mắt của người ấy, Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất lập tức cúi đầu xuống.
Sau lưng người ấy còn có một người.
Người kia toàn thân mặc y phục màu xanh, nhiều lắm cũng không đầy ba mươi tuổi, rất anh tuấn, rất tiêu sái.
Thẩm Thăng Y cũng không biết y.
Người áo xanh cũng không đếm xỉa gì tới Thẩm Thăng Y, ánh mắt cũng rơi vào mặt Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất.
“Hai vị chính là Khâu tổng bổ đầu, Tào phó bổ đầu trong thành Lạc Dương chúng ta”, người áo xanh lên tiếng trước.
Câu ấy đương nhiên là nói với người áo đỏ.
“Ủa, Khâu tổng bổ đầu, Tào phó bổ đầu”, người áo đỏ cười nhạt.
“Không dám”, Tào Tiểu Thất đầu càng cúi thấp.
Khâu Lão Lục run rẩy hỏi một câu “Không biết Trương đại gia có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo à?”, người áo đỏ chỉ cười nhạt “Chỉ giáo thì không dám, ta chỉ muốn biết hai vị Bổ đầu rốt lại muốn làm gì con gái ta”.
“Không có gì, tiểu thư hiện tại đang trên giường kia”.
Khâu Lão Lục câu nói còn chưa dứt, người áo đỏ đã như một mũi tên bắn vào phòng, sấn tới trước giường.
Trương Kim Phượng là con gái của người áo đỏ này, thì người áo đỏ không phải là Trương Hổ Hầu giàu có nhất thành Lạc Dương thì là ai?
Tay đã lạnh như băng.
Hai tay của người chết vốn là như thế.
Trương Hổ Hầu chạm vào tay, toàn thân lập tức run lên.
Sắc mặt Trương Kim Phượng trắng bệch, sắc mặt của Trương Hổ Hầu trong chớp mắt ấy đã từ đỏ chuyển sang trắng, trắng xanh.
Y chỉ có một con gái là Trương Kim Phượng.
Y hoàn toàn không phải là một người chưa bị trúng đòn, nhưng lần này đòn đánh đối với y mà nói không khỏi quá nặng.
Y cắn chặt môi, tựa hồ còn muốn khống chê sự khích động trong lòng.
Vốn y không phải là một người dễ dàng bộc lộ tình cảm trước mặt người khác.
Y quả nhiên không chế được tâm tình trong lòng.
Thân hình của y không ngừng run lên, nhưng ánh mắt đã trở lại cứng cỏi.
Y thong thả ngồi xuống cạnh giường, lạnh lùng nhìn Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất.
“Mới rồi ta nhận được tin, nói con gái ta bị Họa Mi Điểu cưỡng gian giết chết ở Phi Mộng hiên, nhưng lúc ta tới chỉ thấy máu không thấy người, hỏi ra mới biết là hai vị Đại bổ đầu đã mang người đi rồi”.
Té ra Trương Kim Phượng chết ở Phi Mộng hiên.
Thẩm Thăng Y đến hiện tại rốt lại đã biết.
Tào Tiểu Thất và Khâu Lão Lục hai người lại đã biết sớm hơn.
Thi thể còn do hai người mang đi.
Một phen mang đi, hai người mang thi thể tới chỗ nào?
Thẩm Thăng Y cười nhạt.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất nghe thấy, nhìn trộm Thẩm Thăng Y một cái, đều cùng thở dài một tiếng.
Trương Hố Hầu ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Vì thế ta tới nha môn, ngờ đâu người trong nha môn hoàn toàn không biết chuyện này, mấy lần hỏi dò, mới biết hai vị Đại bổ đầu đem xác con ta tới đây, đặt lên cái giường này”.
Trương Hổ Hầu sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo “Ta quả thật đoán không ra hai vị Đại bổ đầu có ý gì, hai vị Đại bổ đầu tốt nhất là cho ta một lời giải thích rõ ràng, nếu không thì, ha ha”.
Nếu không thì thế nào?
Bằng vào địa vị của Trương Hổ Hầu ở thành Lạc Dương, muốn thế nào thì là thế ấy.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người lập tức biến sắc.
Khâu Lão Lục trầm ngâm một lúc lại thở dài một tiếng “Chuyện này phải nói từ đầu”.
“Đầu cũng được, đuôi cũng được, chỉ cần ngươi giải – thích – rõ – ràng”. Trương Hổ Hầu từng tiếng từng tiếng buông ra.
“Trong tháng này Họa Mi Điểu quậy tới mức cả thành mưa gió, chuyện ấy chắc Trương đại gia đã nghe”.
“Đâu chỉ có nghe, hiện tại còn đã chính mắt nhìn thấy”.
“Họa Mi Điểu võ công cao cường, hành tung bí ẩn, những chuyện xảy ra trước nay, ngoài tiếng hót của chim họa mi thì không có bất cứ một manh mối nào lưu lại”.
“Tiếng hót của chim họa mi cũng tính là một đầu mối à?”
“Đương nhiên không tính, nuôi chim họa mi vốn là trò chơi thời thượng năm nay, người nuôi chim họa mi trong nhà không chỉ có hàng ngàn hàng vạn, nhưng bọn ta không thể coi đó là hung thủ”. Khâu Lão Lục khẽ chép miệng “Không có cách nào, bọn ta chỉ còn dốc hết sức lực, tăng cường nhân thủ, bất kể ngày đêm đổ ra bốn phía theo dõi, một mặt đề phòng chuyện tương tự phát sinh, một mặt truy tìm những nhân vật khả nghi”.
“Đó thì tính là biện pháp gì?”, người áo xanh đi theo Trương Hổ Hầu chen vào một câu chế nhạo.
“Lúc không có biện pháp…”, Khâu Lão Lục cơ hồ không ngẩng đầu lên được.
“Biện pháp lúc không có biện pháp hay thật”, người áo xanh vẻ chế nhạo trên mặt càng dày.
Khâu Lão Lục còn chưa kịp trả lời, Trương Hổ Hầu đã quay đầu quát im “Ngươi bớt nói vài câu có được không?”
Người áo xanh chợt đỏ mặt, im bặt.
Trương Hổ Hầu lúc ấy mới quay qua Khâu Lão Lục nói “Nói tiếp đi”.
“Biện pháp lúc không có biện pháp, nhưng kết quả cũng giúp bọn ta phát hiện được một người”.
“Họa Mi Điểu à?”
“Không phải Họa Mi Điểu, nhưng người này mà tới, thì Họa Mi Điểu sẽ gặp rủi ro”.
“Chuyện đó có quan hệ gì với tiểu thư bọn ta?”, người áo xanh nhịn không được lại chen vào “Họa Mi Điểu còn chưa gặp rủi ro, tiểu thư bọn ta đã gặp rủi ro, người kia tới hay không tới có gì khác nhau?”
Khâu Lão Lục không nói gì.
Lần này Trương Hổ Hầu cũng không quát bảo im.
Người áo xanh lại nói nhiều hơn “Họa Mi Điểu tới một lần tới lần nữa, phạm tội một lần phạm tội lần nữa, ta quả thật ngạc nhiên là các vị lão gia Bổ đầu chỗ chúng ta rốt lại muốn làm chuyện gì”.
Khâu Lão Lục lại thở dài một tiếng “Chuyện tiểu thư quả thật bọn ta rất xấu hổ, nhưng sự tình không phát sinh cũng phát sinh rồi, trước mắt chuyện bọn ta phải làm chỉ là tìm ra hung thủ nhanh nhất, ra sức đề phòng những chuyện như thế lại phát sinh”.
“Lại đề phòng”, người áo xanh hoàn toàn không khách sáo “Rốt lại các ngươi muốn dung túng cho Họa Mi Điểu bao lâu nữa?”
Đây lại là một câu hỏi khó.
Khâu Lão Lục cũng không biết nên trả lời thế nào, còn đang trầm ngâm, bên kia Thẩm Thăng Y chợt chen vào một câu “Vị này vui vẻ như thế, chẳng lẽ phát sinh hứng thú với chức vụ Bổ đầu sao?”
Người áo xanh dường như đến lúc ấy mới biết có sự tồn tại của Thẩm Thăng Y, ứng tiếng trừng mắt “Ngươi là cái gì?”
“Ta không phải là cái gì, ta là người”. Thẩm Thăng Y hỏi lại “Còn ngươi?”
Khâu Lão Lục vội vàng nói ngay “Vị này là Cố Hoành Ba công tử, chủ nhân Phi Mộng hiên”.
“Ủa?”
“Nghe rõ chưa hả?”, Cố Hoành Ba còn định nói gì nữa, Trương Hổ Hầu bên kia đã gầm lớn “Các ngươi định kéo câu chuyện đi đâu?”
Một tiếng gầm lớn, ít nhất có hai người im bặt như con ve mùa rét.
Trương Hổ Hầu lập tức chỉ vào Khâu Lão Lục “Mới rồi ngươi nói phát hiện ra cái gì?”
“Không phải là cái gì, mà là người”, Khâu Lão Lục học giọng nói của Thẩm Thăng Y giống hệt.
“Người nào?”
“Thẩm đại hiệp”.
“Thẩm đại hiệp nào?”
“Thẩm Thăng Y Thẩm đại hiệp”.
“Thẩm Thăng Y lại là…”, giọng nói của Trương Hổ Hầu đột nhiên hạ thấp xuống một lúc “Ngươi là nói Thẩm Thăng Y nào?”
“Người nào nữa, theo chỗ ta biết trước nay chỉ có một Thẩm Thăng Y”.
“Là người đánh nhau ngang tay với Tổ Kinh Hồng, đánh bại Kim Ty Yến, Liễu Mi Nhi, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh và Ủng Kiếm công tử à?”
“Chính là người ấy”.
“Là người một kiếm quét sạch mười ba sát thủ, trong một đêm phá được vụ án Bạch Tri Thù ở phủ Ứng Thiên à?”
“Chính là người ấy”.
Trương Hổ Hầu đột nhiên vỗ mạnh đầu gối “Ta nhất sinh rất thích kết giao với anh hùng hào kiệt, một anh hùng hào kiệt như thế tới đây, tại sao ta lại hoàn toàn không nghe thấy tin tức gì?”
“Bọn ta cũng chỉ mới biết hôm qua”.
Hôm qua Thẩm Thăng Y mới tới Lạc Dương.
Té ra y vừa vào tới Lạc Dương, hai người Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất đã biết.
Thẩm Thăng Y lại sửng sốt, trừng mắt nhìn Khâu Lão Lục.
Khâu Lão Lục né tránh ánh mắt của Thẩm Thăng Y.
“Các ngươi phát hiện ra Thẩm Thăng Y thì sao?”, Trương Hổ Hầu hỏi ngay.
“Thẩm đại hiệp trong một đêm phá được vụ án Bạch Tri Thù, thì loại giặc cướp nhãi nhép như Họa Mi Điểu đương nhiên càng không là cái gì đối với y”.
“Ủa”, người áo xanh lại nắm chắc cơ hội ấy “Té ra Đại bổ đầu trong thành Lạc Dương chúng ta không đối phó được với cả một gã giặc cướp nhãi nhép”.
Khâu Lão Lục không sao chịu nổi.
Trương Hổ Hầu tính ra cũng quát ngăn Cố Hoành Ba giúp Khâu Lão Lục “Nếu ngươi chỉ biết nói những chuyện ngoài lề như thế, thì tốt nhất câm mồm lại cho ta”.
“Ta vốn cũng không muốn thế”, Cố Hoành Ba liếc Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất một cái “Chẳng qua đối với hai người được gọi là Đại bổ đầu này, có lúc quả thật không sao kìm được”.
“Rất nhiều chuyện, ngươi đều không kìm được”, Trương Hổ Hầu cười nhạt “Ví dụ như không biết lễ phép, ví dụ như thiếu sự thông cảm, ví dụ như không biết thời vụ”.
Cố Hoành Ba khuôn mặt đỏ một trận xanh một trận, rốt lại im bặt.
Trương Hổ Hầu lại nói lại với Khâu Lão Lục lần nữa “Nói tiếp đi”.
“Làm sao bỏ qua một cơ hội tốt thế này, bọn ta không có lý do không thỉnh giáo Thẩm đại hiệp một phen, thì đúng lúc ấy, ở Phi Mộng hiên lại xảy ra vụ thảm án của tiểu thư”.
“Thế thì sao?”
“Bọn ta vốn định mời Thẩm đại hiệp tới xem một phen, nhưng lại sợ Thẩm đại hiệp không phải là loại người như bọn ta có thể mời được, thấy tiện đường bèn đem xác tiểu thư vào chỗ Thẩm đại hiệp, để tiện thỉnh giáo”.
“Té ra là thế”, Trương Hổ Hầu tính ra đã hoàn toàn hiểu rõ.
Té ra là thế! Thẩm Thăng Y tính ra đã ít nhiều minh bạch.
“Thẩm Thăng Y trú ở đây à?”, Trương Hổ Hầu lập tức truy vấn.
“Chính là ở đây”.
Trương Hổ Hầu ánh mắt lập tức chuyển qua Thẩm Thăng Y, trên trên dưới dưới nhìn qua mấy lượt.
Tựa hồ đến hiện tại y mới biết tới sự tồn tại của Thẩm Thăng Y.
“Ngươi là Thẩm Thăng Y à?”, ánh mắt của y dừng lại trên mặt Thẩm Thăng Y.
“Ta muốn nói là không phải, chỉ tiếc là ta chỉ có cái tên ấy”, Thẩm Thăng Y sờ sờ mũi.
“Ủa?”, Trương Hổ Hầu ánh mắt lóe lên, liếc Cố Hoành Ba một cái.
Cố Hoành Ba hội ý gật đầu, tay phải vuốt vào lưng một cái, trong tay đã lập tức có thêm một thanh kiếm, không nói tiếng nào, một kiếm phóng thẳng vào hậu tâm Thẩm Thăng Y.
Kiếm là nhuyễn kiếm, kiếm vừa động, vù một tiếng dựng thẳng lên, quả thật giống như một con độc xà.
Soạt một tiếng, một kiếm đã đâm trúng
Khâu Lão Lục Tào Tiểu Thất hai người lập tức cùng biến sắc.
Cố Hoành Ba cũng biến sắc.
Không có máu!
Cái ghế gỗ căn bản không có sinh mệnh, đương nhiên không có máu chảy ra.
Một kiếm ấy lại đâm trúng mặt ghế.
Cũng không biết lúc nào, tay trái Thẩm Thăng Y đã quờ cái ghế gỗ bên cạnh.
Cũng không biết làm thế nào, Thẩm Thăng Y đã dùng cái ghế gỗ chặn đứng một kiếm ấy của Cố Hoành Ba.
“Như thế thì đáng cái gì!”, Thẩm Thăng Y cười nhạt.
Trương Hổ Hầu sửng sốt rồi cười lớn “Chẳng qua là muốn chứng minh một phen xem Thẩm Thăng Y này là thật hay giả thôi”.
“Bây giờ ngươi chứng minh xong chưa?”
Trương Hổ Hầu gật đầu “Một kiếm ấy của Tiểu Cố tuy không là cái gì, nhưng có thể hời hợt đón đỡ như thế, ngoài Thẩm Thăng Y nhất thời ta nghĩ không ra còn có ai khác”.
Tâng bốc ghê gớm thật!
Thẩm Thăng Y cho dù khí tức đầy ruột, lúc ấy cũng không khó gì nén được xuống.
Trương Hổ Hầu lại hỏi tiếp “Thẩm đại hiệp có ý kiến gì về chuyện này?”
Thẩm Thăng Y còn chưa kịp trả lời, Khâu Lão Lục đã có chủ ý “Ưng thuận giúp chúng ta tìm ra con chim họa mi kia thật sớm”.
“Ờ?”, Trương Hổ Hầu gật đầu “Người chết không thể sống lại, tìm ra hung thủ sớm một ngày, ta cũng yên tâm sớm một ngày, như thế cũng được”.
Cố Hoành Ba bên cạnh đang thu thanh nhuyễn kiếm lại, nghe nói thế lập tức chen vào “Hay thì hay, có điều chuyện này do chúng ta đích thân điều tra, đích thân rửa hận thì hay hơn”.
Trương Hổ Hầu cười một tiếng “Ta lại không phải là loại người cứ khăng khăng so đo, tìm giết được Họa Mi Điểu giết chết con gái ta sớm được một ngày thì ai ra tay ta cũng không quan tâm, ngoài chuyện đó ra, còn có gì hay hơn nữa chứ?”
Cố Hoành Ba hơi biến sắc “Nhưng…”.
“Nhưng cái gì, Thẩm đại hiệp trong vòng một đêm đã tìm ra Bạch Tri Thù ở phủ Ứng Thiên, muốn tìm Họa Mi Điểu trong thành Lạc Dương cũng không phải là chuyện hai ba ngày, chuyện này ngoài Thẩm đại hiệp, ta nghĩ không ra có ai xứng đáng được chọn lựa hơn đấy”.
“Bọn ta cũng sớm có ý ấy”, Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người nhất tề ứng tiếng, đương nhiên là họ tán thành.
Ánh mắt của Trương Hổ Hầu lại rơi qua mặt Thẩm Thăng Y “Thẩm đại hiệp!”
Đối với Thẩm Thăng Y dường như y đã thay đổi cách xưng hô rất sớm, chỉ có điều tiếng gọi Thẩm đại hiệp này đặc biệt trịnh trọng.
Thẩm Thăng Y sửng sốt “Có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám, chỉ mong Thẩm đại hiệp đáp ứng ta một chuyện”.
“Còn phải xem là chuyện gì đã”.
“Chuyện này nhất định Thẩm đại hiệp có thể làm được”.
“Có rất nhiều chuyện ta không làm được đâu”.
“Nếu ngươi tìm được Họa Mi Điểu, xin giao cho ta trước”.
Thẩm Thăng Y còn chưa tỏ ý gì, Khâu Lão Lục đã ngẩng phắt đầu lên “Trương đại gia, chuyện này…”.
“Ta chẳng qua chỉ giữ y lại một ngày nửa buổi, sau đó sẽ giao cho các ngươi, yên tâm đi”.
Khâu Lão Lục làm sao có thể yên tâm “Trong một ngày nửa buổi ấy…”.
“Tóm lại ta sẽ không đưa một người chết tới nha môn đâu”, Trương Hổ Hầu trên mặt lộ vẻ cực kỳ tàn nhẫn.
Khâu Lão Lục Tào Tiểu Thất nhìn thấy rất rõ, bất giác trong lòng lạnh buốt.
Hai người Thẩm Thăng Y và Cố Hoành Ba cũng không phải ngoại lệ.
Trương Hổ Hầu nói tiếp “Cho dù người đang ở trong nha môn mà ta muốn mời tới nhà một chuyến, thì bằng vào địa vị của ta, chắc đại nhân của các ngươi cũng không đến nỗi không nể mặt, Khâu bổ đầu, ngươi nói có phải không?”
Khâu Lão Lục im lặng.
Trương Hổ Hầu chuyển qua Thẩm Thăng Y “Cho nên món nhân tình lớn này không ngại gì mà không làm”.
Thẩm Thăng Y nở một nụ cười xa xôi.
“Đây gần như Thẩm đại hiệp làm việc giúp ta, ta đương nhiên không để Thẩm đại hiệp ngươi có cảm giác bị thiệt thòi”. Trương Hổ Hầu lập tức rút trong bọc ra mấy tấm ngân phiếu “Đây là ngân phiếu năm ngàn lượng vàng, là ta giao một nửa số thù lao cho Thẩm đại hiệp. Bất kể sự tình thành công hay không, năm ngàn lượng vàng này cũng là của Thẩm đại hiệp. Còn hung thủ mà giao tới tay ta, ta sẽ dâng nốt năm ngàn còn lại”.
Năm ngàn thêm năm ngàn, là chẵn một vạn.
Một vạn lượng vàng!
Đó là một con số kinh người tới mức nào.
Là ra tay ghê người tới mức nào.
Thẩm Thăng Y cũng vì thế thay đổi sắc mặt.
Khâu Lão Lục Tào Tiểu Thất trên mặt lại càng đầy vẻ cung kính ngưỡng mộ.
“Một vạn lượng vàng”, Cố Hoành Ba cũng la hoảng một tiếng.
Trương Hổ Hầu đặt ngân phiếu xuống cái ghế bên cạnh, nở một nụ cười thê thảm “So với tính mạng con gái ta thì một vạn lượng vàng có đáng cái gì? Nếu có ai trả lại được cho ta một đứa con gái còn sống, cho dù y muốn mười vạn lượng vàng, chỉ cần ta đưa ra được, ta cũng đưa cho y”.
Đương nhiên không có người nào như thế.
Cho dù y đưa ra được, cũng không có ai có thể trả lại cho y một đứa con gái còn sống, để lấy của y mười vạn lượng vàng ấy.
Thẩm Thăng Y thì thậm chí cả năm ngàn lượng vàng ấy của y cũng không thấy hứng thú, lắc đầu một cái “Ta…”.
“Ngươi muốn tìm ta thì không còn gì dễ bằng”, Trương Hổ Hầu ngắt lời Thẩm Thăng Y “Ở đây cứ tùy tiện tìm một người mà hỏi, chắc chắn họ đều có thể nói cho ngươi biết ta ở chỗ nào”.
Vừa nói, Trương Hổ Hầu vừa bế xác Trương Kim Phượng lên, mấy câu ấy nói xong, thân hình y đã ngoài cửa phòng.
Lúc tới, thân hình y thẳng như ngọn bút.
Hiện tại ra đi, thân hình như ngọn bút của y đã còng xuống.
Lúc tới lúc đi, quả thật y giống như đã già đi mười năm.
Từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cùng tuy y không nói câu nào đau khổ, nhưng một nỗi đau đớn khó nói đã hiện ra giữa hai hàng chân mày của y, trong hành động cũng bộc lộ tất cả.
Sự đau đớn ấy càng sâu càng nặng.
Thẩm Thăng Y cũng cảm nhận được sự đau đớn ấy, không nói tiếng nào.
Cố Hoành Ba cũng không nói gì nữa, Trương Hổ Hầu vừa động thân, y cũng nhấc chân lên.
Trương Hổ Hầu ra tới ngoài phòng, y cũng bước qua bậc cửa.
Trương Hổ Hầu không quay đầu lại, nhưng y thì có quay lại, quay lại nhìn một cái.
Nhìn rất lạnh lùng.
Cái nhìn ấy giống như rơi lên mặt Thẩm Thăng Y, lại giống như rơi lên mớ ngân phiếu.
Thẩm Thăng Y không để ý, ánh mắt của y đang rơi lên mặt hai người Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người vừa tiếp xúc với ánh mắt của Thẩm Thăng Y đã cúi đầu xuống.
“Khâu tổng bổ đầu, Tào phó bổ đầu”, Thẩm Thăng Y sắc mặt đột nhiên lạnh băng băng.
Hai người càng cúi đầu thấp hơn.
“Ngẩng đầu lên cho ta”, Thẩm Thăng Y giọng nói càng trầm, giọng nói ấy, dáng vẻ ấy quả thật giống như đại lão gia đang tuyên án ở công đường.
Hai người ứng tiếng bất giác ngẩng đầu lên.
“Hai vị Đại bổ đầu tin tức quả thật linh thông, hành động quả thật mau lẹ!”
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất khuôn mặt nhất thời không biết để đâu.
“Trương Kim Phượng chết ở Phi Mộng hiên à?”
“Vâng”.
“Cái chết của Trương Kim Phượng không hề có quan hệ gì với ta phải không?”
“Vâng”.
“Mới rồi các ngươi nói gì?”
Khâu Lão Luc và Tào Tiểu Thất không nói tiếng nào, giống như đều quên hết.
“Là chủ ý của ai?”
Khâu Lão Lục liếc Tào Tiểu Thất một cái.
“Là ta”, Tào Tiểu Thất thở ra một tiếng.
“Ngươi nghĩ ra cái chủ ý khéo léo xấu xa ấy, cả ta cũng bắt đầu khâm phục đấy”.
Tào Tiểu Thất chỉ thở ra.
Khâu Lão Lục cũng thở ra một tiếng.
“Lúc đầu bọn ta chỉ định tới cửa bái phỏng, nài nỉ Thẩm đại hiệp giúp đỡ, nhưng nghĩ kỹ thì loại người như bọn ta chưa chắc Thẩm đại hiệp đã coi vào đâu, chưa chắc đã chịu giúp đỡ, còn đang ngần ngừ chưa quyết, thì gã Tào Tiểu Thất đáng chết này không biết tại sao lại nghĩ ra cái chủ ý ấy giúp ta”.
“Có đúng thế không?”
“Ta làm sao dám lừa dối Thẩm đại hiệp lần nữa, ngoài Tào Tiểu Thất, còn ai nghĩ được cái chủ ý khôn khiếp như thế chứ?”
Thẩm Thăng Y trừng mắt nhìn Khâu Lão Lục, lắc đầu “Ta vốn cũng có phần tin, vấn đề là hai vị Bổ đầu các ngươi đều là thiên tài đóng kịch, nghĩ tới nghĩ lui, nên thấy không tin là hay”.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất nhìn nhau một cái, cười gượng một tiếng, đều có dáng vẻ không biết làm sao.
Thẩm Thăng Y tay trái lập tức nắm chặt chuôi kiếm “Là chủ ý của ai cũng được, hai người các ngươi xông cả vào đi”.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất bất giác giật nảy mình “Thẩm đại hiệp…”.
“Gọi ta là Họa Mi Điểu được rồi”, Thẩm Thăng Y liên tiếp cười nhạt “Không phải đây là lúc các ngươi vì nước tận trung, vì dân hiến mạng sao, bây giờ ta thành toàn cho các ngươi”.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hoảng sợ xua tay rối rít “Thẩm đại hiệp đừng đem bọn ta ra đùa mà”.
“Đùa à? Ta cả tức giận cũng không có thời gian, thời giờ đâu mà đùa với các ngươi”. Thẩm Thăng Y làm mặt lạnh “Hai thanh đao của các ngươi đã trong tay, sao không xuất thủ?”
Khâu Lão Lục, Tào Tiểu Thất hai thanh đao vội vàng tra vào vỏ.
Khâu Lão Lục lập tức vái một vái sát đất “Lần này rõ ràng bọn ta làm chuyện quá phận, nhưng hy vọng Thẩm đại hiệp ngươi hiểu rõ cho tâm tình của bọn ta lúc ấy, Thẩm đại hiệp ngươi nếu vẫn còn khó chịu, trong lòng không thoải mái, thì cứ đâm cho bọn ta mỗi người một kiếm để hả giận”.
Khâu Lão Lục nói như thế, Thẩm Thăng Y cho dù quả thật giận dữ đầy lòng, có muốn đâm mỗi người một kiếm cũng không nhẫn tâm được nữa.
Thẩm Thăng Y cũng căn bản không có ý ấy, Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai thanh đao tra lại vào vỏ, tay trái của y cũng đã rời khỏi chuôi kiếm “Mỗi người một kiếm à, ta không ở không mà có loại hứng thú ấy, nghĩ cách làm sao lỏn đi còn hay hơn nhiều”.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất hai người lúc ấy mới thật sự phát hoảng “Thẩm đại hiệp…”.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng “Chỉ đáng tiếc là vị Thấm đại hiệp ta cả đời còn chưa ngồi xe tám ngựa, cho dù xe năm ngựa kéo cũng chưa”.
Một lời đã nói ra, xe bốn ngựa khó đuổi.
Vị Thẩm đại hiệp này đã chưa từng ngồi xe tám ngựa, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất rốt lại đã yên tâm.
“Ta đã sớm biết Thẩm đại hiệp thấy việc nghĩa là làm, tuyệt đối không phải là kẻ tụ thủ bàng quan mà”, Khâu Lão Lục lại tâng bốc Thẩm Thăng Y.
“Huống hồ hiện tại còn có một vạn lượng vàng dễ lấy”, vừa nói tới vàng, Tào Tiểu Thất bộ mặt rỗ sáng bừng lên.
“Nói tới số vàng này, ta vốn không có chút hứng thú nào, quả thật cũng thấy có chỗ áy náy, nhưng hiện tại…”, Thẩm Thăng Y đột nhiên đưa tay ra quờ lấy mấy tấm ngân phiếu trên ghế “Ít nhất ta cũng có thể nghĩ ra được mười lý do để thu nhận”.
Thẩm Thăng Y nói thế mà làm thế thật, nhét luôn mớ ngân phiếu vào bọc, không để lại tờ nào.
Tào Tiểu Thất trố mắt ra “Làm đại hiệp té ra cũng có chỗ hay như thế”.
“Ngươi không ngại gì cũng làm thử đại hiệp một phen”, Thẩm Thăng Y rút tay ra, sửa sửa lại áo.
“Ta làm sao có được bản lãnh ấy”.
“Ngươi biết đóng kịch là được”.
“Thẩm đại hiệp là đùa giỡn với ta”. Tào Tiểu Thất sờ sờ cái mặt rỗ “Bằng vào cái mặt rỗ của ta, có người tin mới là chuyện lạ đấy”.
“Ngươi cho rằng danh tiếng đại hiệp của ta là đem cái mặt đổi lấy à?”, Thẩm Thăng Y nói.
“Ta không có ý ấy, có điều tự hỏi lòng, thì Thẩm đại hiệp khuôn mặt tuấn tú cũng đã đủ cho người ta biết là một đại hiệp rồi”.
“Ủa?”
“Thẩm đại hiệp mới rồi đón một kiếm ấy mới cực kỳ đẹp đẽ”, Tào Tiểu Thất luôn miệng “Muốn ta đóng vai đại hiệp, người ta cũng tới thử ta một kiếm như thế, ta mà không hoảng sợ thành ngu ngốc luôn thì không xong”.
“Làm đại hiệp vốn phải dựa vào bản lãnh thật”, Khâu Lão Lục bên cạnh nói tiếp “Ngươi cho rằng Thẩm đại hiệp dễ mà kiếm được một vạn lượng vàng ấy à?”
Thẩm Thăng Y cười một tiếng “Biết đâu một vạn lượng vàng này là để lấy cái đầu của Thẩm đại hiệp ta đấy”.
“Đời nào có chuyện ấy”, Khâu Lão Lục trên mặt đầy vẻ tin tưởng “Bọn ta thấy rõ Thẩm đại hiệp mà”.
Tào Tiểu Thất lập tức phụ họa “So với Thẩm đại hiệp của bọn ta, thì Họa Mi Điểu đã là cái gì”.
“Họa Mi Điểu vốn chẳng là cái quái gì”.
“Chỉ là một thằng giặc hái hoa!”, câu ấy của Tào Tiểu Thất đặc biệt nhấn mạnh.
Khâu Lão Lục nói ngay “Thẩm đại hiệp đương nhiên sẽ không bỏ qua cho thằng giặc hái hoa ấy”.
“Hiện tại muốn ta bỏ qua cho y cũng không xong”, Thẩm Thăng Y phủi tay áo “Đã nhận ngân phiếu của người ta, thì Thẩm đại hiệp ta cũng nên lên đường thôi”.
“Thẩm đại hiệp định bắt đầu từ chỗ nào?”
“Là ai đưa ngân phiếu cho ta?”, Thẩm Thăng Y hỏi lại.
“Trương Hổ Hầu”.
“Tại sao?”
“Vì Họa Mi Điểu cưỡng gian giết chết Trương Kim Phượng con gái y”.
“Trương Kim Phượng chết ở đâu?”
“Phi Mộng hiên”.
“Vậy ngươi nói ta nên bắt đầu từ Phi Mộng hiên phải không?”
“Đương nhiên là từ Phi Mộng hiên”.
“Té ra ngươi cũng là một thần đồng”, Thẩm Thăng Y cười hỏi “Phi Mộng hiên rốt lại là chỗ nào?”
“Là một nơi bán rượu”.
“Có rượu ắt sẽ say, có say sẽ có mộng, cái tên Phi Mộng hiên chắc là có ý ấy”.
“Ờ”.
“Phi Mộng hiên ấy ra sao?”
“Ta không biết Thẩm đại hiệp muốn hỏi chuyện gì, nhưng nếu nói đại hiệp hỏi ở Lạc Dương nơi nào uống rượu hay nhất, cứ tùy tiện tìm một người mà hỏi, thế nào y cũng sẽ chỉ Thẩm đại hiệp tới Phi Mộng hiên”.
“Ủa?”
“Thẩm đại hiệp còn muốn biết gì nữa?”
“Cố Hoành Ba là chủ nhân của Phi Mộng hiên à?”
“Mới rồi ta đã giới thiệu qua mà”.
“Phi Mộng hiên đương nhiên là một nơi kiếm tiền, thân giá của Cố Hoành Ba đương nhiên cũng khả quan”.
“Đương nhiên đương nhiên”.
“Y đối với Trương Hổ Hầu dường như lại có một phần sợ sệt”.
“Người không sợ Trương Hổ Hầu ở vùng này dường như không có ai”.
“Trương Hổ Hầu là người giàu nhất vùng này à?”
“Người có thể tùy tiện bỏ ra một vạn lượng vàng, ở vùng này ngoài y ra chắc chắn không có người thứ hai đâu”.
“Y là làm gì?”
“Chủ nhân Bích Ngọc trai chính là y”.
“Bích Ngọc trai là cái gì?”
“Cửa hiệu châu báu”.
“Té ra y là thương nhân buôn bán châu báu”.
“Chỉ e Thẩm đại hiệp lần đầu tiên tới Lạc Dương của bọn ta”.
“Sao ngươi biết?”
“Nếu Thẩm đại hiệp từng tới đây, thì không có lý do gì lại hoàn toàn không có ấn tượng với hai nơi Bích Ngọc trai và Phi Mộng hiên”.
“Ủa?”
“Thẩm đại hiệp đương nhiên lại càng không biết hai chỗ Lạc Nguyệt đường, Trùng Nhị các phải không?”
“Hai chỗ ấy là thế nào?”
“Lạc Nguyệt đường là sòng bạc lớn nhất ở Lạc Dương bọn ta, sòng bạc ấy khác chỗ khác là không chia sáng tối, làm ăn suốt đêm, chỉ cần anh có hứng thú, cho dù anh đánh bạc tới lúc trăng lặn sao mờ cũng được, cũng có người bồi tiếp”.
“Còn Trùng Nhị các?”
“Có phải Thẩm đại hiệp cảm thấy cái tên Trùng Nhị các rất kỳ lạ phải không?”
“Ờ”.
“Thật ra đó là ý Phong nguyệt vô biên”.
“Trùng nhị, ờ, quả nhiên chính là Phong nguyệt vô biên”.
“Phong nguyệt vô biên, thì Thẩm đại hiệp chắc có thể tưởng tượng được Trùng Nhị các là một nơi thế nào rồi”, Khâu Lão Lục nháy mắt một cái.
Thẩm Thăng Y hội ý cười khẽ.
“Phi Mộng hiên, Trùng Nhị các, Lạc Nguyệt đường, Bích Ngọc trai cũng chính là bốn nơi tài sắc tửu khí ở Lạc Dương bọn ta”.
“Tửu là Phi Mộng hiên, sắc là Trùng Nhị các, tài là Lạc Nguyệt đường, khí là Bích Ngọc trai à?”
Khâu Lão Lục gật đầu lia lịa “Cũng tức là nói thích rượu thì tới Phi Mộng hiên, hiếu sắc thì tới Trùng Nhị các, muốn phát tài thì tới Lạc Nguyệt đường, còn muốn tức giận thì có thể tới Bích Ngọc trai một chuyến”.
“Muốn tức giận thì tới Bích Ngọc trai một chuyến, câu ấy là có ý gì?”.
“Những châu báu ngọc thạch Bích Ngọc trai bày ra tuy hoàn toàn không nhiều, nhưng không món nào không phải là kỳ trân hiếm có trên đời, giá trị liên thành, nằm mơ cũng khó cầu, người mua nổi có thể nói là không có cái thứ hai, Trương Hổ Hầu căn bản cũng không có ý bán, chỉ bày ra để khoe khoang thân phận của mình một phen, nếu anh không có bấy nhiêu tiền vốn mà chỉ muốn mở rộng tầm mắt, không sai, thì y cho anh xem, nhưng lúc trở ra, nhất định anh sẽ khí tức đầy lòng”.
“Ủa?”
“Vị Trương đại gia của bọn ta tính tình lúc khó lúc dễ, lúc khó chịu thì thế nào cũng tìm người để trút giận”.
“Ủa?”
“Còn có vị tiểu thư ở Bích Ngọc trai kia, là ta nói Trương Kim Phượng, nếu nói là chim phượng, không bằng nói là một con chim, chim Yên chi”.
“Ý của ngươi là rất khó đối phó phải không?”
“Cô ta đã không nổi giận còn khá, chứ đã nổi giận thì quả thật không ai đối phó được”.
“Là nói lúc ấy những người ở bên cạnh cô ta chỉ đành chịu tức giận?”
“Ờ”, Khâu Lão Lục khẽ chép miệng một tiếng “Tóm lại sự tức giận chỗ Bích Ngọc trai đối với bọn ta mà nói là tức giận, chứ không phải hả giận”.
“Thế là nói chỗ Bích Ngọc trai ấy có thể không tới thì tốt nhất là đừng tới phải không?”
“Nhưng Thẩm đại hiệp thì dường như sớm muộn gì cũng không tới một chuyến không được”.
“Không phải là ngươi nhắc thì suýt nữa ta đã quên còn năm ngàn lượng vàng ở chỗ Bích Ngọc trai của Trương Hổ Hầu”.
“Lần này Trương Hổ Hầu có chuyện nhờ vả Thẩm đại hiệp, chắc thế nào cũng không làm Thẩm đại hiệp tức giận đâu”.
“Chuyện đó khó nói lắm”, Thẩm Thăng Y sờ sờ mũi “Ngay cả chỗ có thể không tới thì tốt nhất là không tới ấy ta cũng phải tới, thì ba chỗ kia nếu ta không tới để biết một phen, thì có chỗ không phải với chính mình”.
Khâu Lão Lục nói “Thẩm đại hiệp định tới chỗ nào để biết để biết trước tiên?”
Thẩm Thăng Y nhìn Khâu Lão Lục, lập tức lắc đầu “Mới rồi ta còn nói ngươi là một thần đồng, bây giờ ta muốn rút câu ấy lại rồi”.
“Thẩm đại hiệp muốn tới Phi Mộng hiên trước à?”, Khâu Lão Lục trở thành thông minh hẳn lên.
“Chính là Phi Mộng hiên”.
* * * * *
Phi Mộng hiên.
Thẩm Thăng Y chưa vào tới Phi Mộng hiên, còn đang trên đoạn cầu chín khúc, mùi rượu thơm đã theo gió bay tới.
Mùi rượu xộc vào mũi.
Mùi rượu thơm ngát, Thẩm Thăng Y suýt nữa đã say ngã trên cầu, suýt nữa đã hồn bay ngoài trời.
Phi Mộng hiên quả nhiên danh bất hư truyền.
Thẩm Thăng Y rốt lại cũng là một người thành thật, y biết Phi Mộng hiên này không phải những tửu lâu bình thường có thể sánh được.
Chỗ Phi Mộng hiên cũng không phải những tửu lâu khác có thể sánh được.
Hiên ở phía đông thành, ở ngoài thành, tất cả có bảy gian, xây dựng trên một cái ao lớn.
Bảy gian thủy hiên đều rất rộng rãi, nối với nhau bằng chiếc cầu chín khúc.
Nước dưới cầu đã đóng băng.
Tuyết vẫn đầy trời như cũ.
Tuyết bay rơi trên ngọn cầy, trên lan can, nhỏ nước trước mái hiên.
Trong hoa tuyết bay đầy trời nhìn ra, khắp nơi chỉ là một màu mờ mịt. Người cũng mờ mịt trong hoa tuyết bay đầy trời.
Cảnh sắc ấy mới hùng tráng làm sao, mới động người làm sao.
Mùa xuân mùa hạ dưới ao đầy hương sen, dựa lan can uống một chén, tình thú lại càng không cần phải nói.
“Quả nhiên là nơi đẹp”, Thẩm Thăng Y không kìm được khẽ thở dài một tiếng “Nếu được chọn lựa, nếu muốn uống rượu ta cũng sẽ chọn nơi này”.
“Rượu ở chỗ này thì không phải ai uống cũng được”, Khâu Lão Lục cũng khẽ thở dài một tiếng.
“Ngươi là nói về giá cả à?”
“Ờ, ít nhất cũng đắt gấp đôi”.
“Rượu ngon nơi uống đẹp, có đắt gấp đôi cũng không thể tính là quá đáng”.
“Chuyện đó còn phải xem là ai, như Thẩm đại hiệp thì cho dù có đắt gấp tư cũng không phải chuyện lớn”.
“Nếu đắt gấp tư thì ta cũng phải suy nghĩ cho kỹ đấy”.
“Thẩm đại hiệp phải suy nghĩ chuyện gì?”
“Ở đây cách thành không xa, tiết trời thế này, bỏ nơi ấm áp không tới, tới đây hít gió bấc, còn phải bỏ ra nhiều tiền hơn, không suy nghĩ kỹ mà được à?”
“Ngươi cho rằng ở đây không đủ ấm áp sao?”
Thẩm Thăng Y đang định trả lời, trước mắt đột nhiên hiện ra ánh lửa sáng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!