Đời tổng thống KD thứ Tư - Chương 12 - Part 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Đời tổng thống KD thứ Tư


Chương 12 - Part 02



Christian nhận thấy Oracle và Goerge Greenwell ngớ người không hiểu ông đang nói gì. Nhưng Lawrence Salentine và Louis Inch nhếch mép cười, Inch bồn chồn nói:

– Điều đó không quan trọng, không hợp với nội dung cuộc họp tối nay của chúng ta.

– Các anh có ý đồ quái quỷ gì vậy? – Christian hỏi.

Salentine được trao nhiệm vụ trao đổi với Christian, nên ông ta nhẹ nhàng bình tĩnh nói:

– Chúng ta đang sống trong một thời kỳ cực kỳ khó khăn. Theo tôi, ta thậm chí còn có thể nói là thời kỳ nguy hiểm. Tất cả những người có trách nhiệm đều phải chung lưng đấu cật tìm ra giải pháp. Mọi người có mặt tại đây đều ủng hộ việc tạm bãi miễn Tổng thống Kennedy trong thời gian ba chục ngày. Tối mai, tại một phiên họp đặc biệt, Quốc hội sẽ bỏ phiếu. Phó Tổng thống khước từ không ký tên vào bản tuyên bố chỉ gây thêm khó khăn cho chúng tôi, chứ không ngăn được. Nếu với tư cách là thành viên trong bộ tham mưu của Tổng thống, anh hạ bút ký thì việc này hỗ trợ chúng tôi rất lớn. Đây là điều chúng tôi đang mong đợi anh.

Christian sững sờ tới mức chẳng còn biết nói sao. Oracle liền chen lời:

– Tôi tán thành đấy. Cách tốt nhất đối với Kennedy là đứng ngoài vụ này. Hành động của ông ta lúc này là hòan toàn không minh mẫn và mang đầy tính trả thù. Điều đó sẽ dẫn đến một loạt sự kiện khủng khiếp. Anh Christian, tôi can anh nên nghe theo lời của mấy người kia.

Christian rất thận trọng nói:

– Quái quỷ thật! – Rồi ông ta quay sang hỏi thẳng Oracle: – Sao bố lại tham gia vào vụ này thế? Sao bố lại cùng mọi người chống lại tôi?

Oracle lắc đầu và bảo:

– Tôi không chống anh.

Salentine lên tiếng:

– Ông ta không thể xóa sạch năm chục tỷ đô la chỉ vì nỗi đau trước tấn bi kịch cá nhân. Đấy là điều nền dân chủ không tán đồng.

Christian bình tĩnh trở lại. Ông ta nói, giọng điềm đạm:

– Không phải vậy đâu. Francis Kennedy đã suy nghĩ kỹ vấn đề này. Ông ta không muốn bọn cướp máy bay gây căng thần kinh chúng ta suốt nhiều tuần lễ, ngốn thời gian trong các chương trình phát sóng của ông, ông Salentine, để bôi nhọ Hoa Kỳ. Lạy Chúa, chúng đã ám sát Giáo hoàng nhà thờ Thiên chúa, giết hại con gái Tổng thống Hoa Kỳ. Bây giờ các ông lại muốn hợp tác với chúng sao? Các ông muốn thả tự do cho tên đã giết Giáo hoàng? Các ôgn tự nhận mình là những nhà ái quốc? Các ông bảo các ông lo cho đất nước này? Các ông là một bọn đạo đức giả.

Lần đầu tiên George Greenwell lên tiếng:

– Thế nào, những con tin khác thì sao? Ông định nướng họ?

Christian liền đốp luôn chẳng suy nghĩ:

– Đúng, – Christian ngừng lời một lát rồi nói tiếp: – Theo tôi, cách giải quyết của Tổng thống là cách tốt nhất để có thể đưa họ sống sót quay trở về.

Greenwell nói:

– Lúc này Bert Audick đang ở Sherhaben, ông cũng biết rõ điều đó. Anh ta đã bảo đảm với chúng tôi rằng anh ta có thể thuyết phục bọn bắt cóc máy bay và Quốc vương thả các con tin hiện đang bị giữ.

Christian khinh khỉnh bảo:

– Chính tai tôi được nghe ông ta bảo đảm với Tổng thống Hoa Kỳ, rằng Theresa Kennedy sẽ không gặp chuyện gì làm tổn hại. Thế mà bây giờ cô ta đã bị giết.

Salentine bảo:

– Ông Klee, chúng ta sẽ tranh luận tất cả những điểm thứ yếu cho đến ngày tận thế. Chúng ta không còn mấy thời gian. Chúng tôi hy vọng rằng ông hợp tác với chúng tôi và để vấn đề được giải quyết thuận lợi hơn. Dù ông có tán thành hay không thì mọi chuyện đã được an bài rồi. Tôi xin đảm bảo với ông như vậy đấy. Nhưng tại sao lại làm cho cuộc đấu này bị phân tán hơn nào? Tại sao ông lại không vừa phụng sự Tổng thống vừa làm việc với chúng tôi.

Christian lạnh lùng đưa mắt nhìn Salentine, rồi bảo:

– Chớ nên nói năng bậy bạ với tôi. Để tôi nói các ông nghe rõ điều này, tôi biết rõ rằng các ông là những người có tiếng nói có trọng lượng ở đất nước này, có trọng lượng nghĩa là trái với Hiến pháp. Ngay sau khi vượt qua cơn khủng hoảng này, cơ quan tôi sẽ sờ đến gáy tất cả các ông.

Greenwell thở dài. Bạo lực và sự nổi giận vô lý của lớp trẻ và điều tẻ ngắt với một người dày dạn kinh nghiệm và có tuổi tác. Ông ta nói với Christian:

– Ông Klee, tất cả chúng tôi đều bày tỏ lòng cảm ơn ông đã tới. Và tôi hy vọng rằng sẽ không có thù oán cá nhân. Chúng tôi hành động vì muốn hỗ trợ đất nước.

Christian đáp:

– Các vị hànhd dộng vì muốn cứu Audick, năm chục tỷ đô la của ông ấy. – Trong đầu Christian vụt lóe lên một ý. Những người này đã không thực sự hy vọng tuyển mộ được ông. Đây chri đơn thuần là một sự hăm dọa. Như vậy, ông vẫn có khả năng đứng trung lập. Sau đó ông ý thức thấy rõ nỗi sợ của họ. Họ sợ ông. Như vậy, ông là người có quyền lực, quan trọng hơn nữa, ông là người có ý chí. Và người duy nhất có thể báo cáo trước cho họ biết về ông là Oracle

Tất cả bọn họ đều im lặng. Sau đó Oracle lên tiếng bảo:

– Anh có thể về được rồi, tôi biết rằng đã đến lúc anh phải quay về. Anh gọi điện và báo cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Đừng để tôi không nắm bắt kịp tình thế.

Đau lòng trước sự phản trắc của Oracle, Christian đáp:

– Lẽ ra bố nên báo cho tôi biết trước.

Oracle lắc đầu:

– Nếu vậy anh sẽ không tới. Và tôi không thể thuyết phục bè bạn tôi tin rằng anh sẽ không ký, – Oracle ngừng lời một lát, rồi nói tiếp: – Tôi muốn gặp anh ở ngoài kia một chút, – nói xong lão cho chiếc ghế lắp bánh lăn ra khỏi phòng. Christian bước theo xe.

Trước khi Christian rời khỏi phòng, ông quay lại bảo mấy hội viên Câu lạc bộ Socrates:

– Thưa các quý vị, tôi van các vị, đừng để Quốc hội làm chuyện đó.

Trông Christian đầy vẻ hăm dọa nên chẳng ai đáp lại lời nào.

Khi Oracle và Christian còn lại một mình nơi hành lang dẫn vào chỗ giải lao. Oracle cho chiếc hế dừng lại. Lão ngửng đầu lên, để lộ rõ những mảng tàn hương ngả màu nâu vì lớp da bị lão hóa và bảo Christian:

– Anh là con đỡ đầu và là người thừa kế của tôi. Tất cả chuyện vừa rồi không hề làm thay chuyển tình cảm của tôi đối với anh. Nhưng anh nên cảnh giác. Tôi yêu đất nước tôi và tôi nhận thấy Francis Kennedy của anh là một mối hiểm họa lớn.

Lần đầu tiên Christian Klee chua xót thay cho ông lão già nua mà ông từng yêu mến này.

– Bố và Câu lạc bộ Socrates của bố đang dùng lá phiếu để đoạt Francis, – Christian nói, – Người của bố là một hiểm họa.

Oracle nhìn chằm chằm Christian:

– Nhưng mong anh đừng tỏ vẻ lo lắng hốt hoảng, anh Christian, tôi van anh, đừng hấp tấp vội vã. Đừng làm chuyện gì sau gỡ không được. Tôi biết anh nắm khá nhiều quyền lực, điều còn quan trọng hơn nữa, anh có khá nhiều ngón gian xảo. Tôi biết anh là người có tài. Nhưng anh đừng tìm cách áp đặt lịch sử.

– Tôi không biết bố đang nói gì, – Christian đáp. Bây giờ ông đang vội. Trước khi quay về Nhà Trắng ông còn phải ghé vào một nơi nữa.

Oracle thở dài:

– Anh nên nhớ kỹ rằng bất luận thế nào đi nữa, tình cảm của tôi đối với anh không hề giảm sút. Anh là người đang còn sống duy nhất tôi hằng yêu mến. Và nếu bất kỳ điều gì nằm trong phạm vi quyền lực của tôi mà xảy ra, tôi sẽ không bao giờ để nó gây thiệt hại cho anh. Gọi điện cho tôi, đừng để tôi không nắm bắt kịp tình thế.

Tuy đang trong cơn giận, Christian vẫn nhận thấy mối thiện cảm sâu nặng Oracle đối với ông. Ông ôm ghì đôi vai Oracle vào lòng và bảo:

– Có chuyện quái quỷ gì đâu, đây chẳng qua chỉ là một sự khác biệt về chính trị, trước đây tôi và bố đã chẳng từng vấp chuyện tương tự đó sao. Bố đừng áy náy, tôi sẽ gọi điện cho bố.

Oracle mỉm cười với Christian, vẻ thiếu chan thật và bảo:

– Đừng quên đến dự lễ sinh nhật của tôi đấy! Khi nào vụ này chấm dứt. Nếu cả hai ta đều sống sót.

Christian sửng sốt nhận thấy nước mắt Oracle chảy trên đôi gò má bị tuổi tác và nhăm nhúm của Oracle. Ông cúi xuống hôn lên khuôn mặt khô khan, lạnh như mặt kính ấy.

Christian Klee trở về Nhà Trắng khá khuya. Nơi cuối cùng ông phải ghé vào là để bí mật hỏi cung Gresse và Tibbot.

Ông đi thẳng đến ăn phòng của Oddblood Gray, nhưng thư ký riêng của Gray cho biết ông ta đang bận họp với nghị sĩ Jintz và thượng nghị sĩ Lambertino. Cô thư ký trông hốt hoảng. Cô được nghe tin đồn rằng Quốc hội đang tìm cách lật Francis Kennedy.

Christian liền bảo:

– Cô gọi điện riêng cho ông ta và bảo có tin quan trọng. Cô để tôi được sử dụng bàn làm việc và điện thoại của cô. Cô sang bên phòng dành cho nữ. Gray trả lời điện thoại, bụng nghĩ rằng mình đang nói chuyện với cô thư ký:

– Chẳng có chuyện gì đáng quan trọng cả, – Gray nói.

Christian liên nói luôn vào máy:

– Otto, Chris đây. Nghe này, vài gã ở Câu lạc bộ Socrates vừa yêu cầu tôi ký vào bản tuyên bố. Chúng đã yêu cầu cả Dazzy và dùng vụ dan díu của anh ta với cô vũ nữ để hăm dọa. Wix đang trên đường đi Sherhaben, như vậy anh ta không ký tên vào bản kiến nghị. anh ký không?

Oddblood Gray đáp, giọng rất ngọt xớt:

– Chuyện khôi hài. tôi vừa được hai quý ông ngồi trong văn phòng yêu cầu tôi ký đấy. Tôi trả lời thẳng là không ký. Ngoài ra tôi còn bảo họ rằng chẳng một ai trong bộ tham mưu của Tổng thống sẽ chịu ký tên. Tôi đã chẳng dò hỏi anh.

Giọng Oddblood Gray pha chất châm biém.

Christian sốt ruột hỏi:

– Tôi biết rằng anh không ký, Otto. Nhưng tôi vẫn hỏi, Otto này, anh hãy phóng ra vài ánh chớp. Anh nói với mấy gã đó rằng với tư cách chưởng lý, tôi sẽ mở một cuộc điều tra vụ hăm dọa Dazzy. Đồng thời anh bảo rằng tôi đã tóm được cả đống mánh lới làm ăn của các ông nghị sĩ và thượng nghị sĩ mà báo chí sẽ chộp đăng tin luôn. Đặc biệt là công việc kinh doanh của họ lại dính líu với các hội viên Câu lạc bộ Socrates.

Gray hòa nhã nói:

– Cảm ơn lời khuyên của anh, ông bạn cố tri. Nhưng tại sao anh không chăm lo gìn giữ các ngón của anh, còn tôi lo các ngón của tôi. Đừng yêu cầu người khác khua múa gươm của anh, anh nên tự mình múa lấy.

Giữa Oddblood Gray và Christian Klee thường có sự đối lập tế nhị. Bản thân hai người đều yêu mến kính trọng nhau. Cả hai đều có dáng vẻ oai vệ. Gray thuộc tầng lớp hào hoa phong nhã, nhưng tự bản thân ông ta vươn lên giành đạt mọi điều. Christian Klee sinh ra trong một gia đình có của, nhưng đã khước từ cuộc đời của một người giàu sang. Thế gian này kính trọng cả hai người. Cả hai đều tận tụy với Francis Kennedy. Cả hai đều là những luật sư tài giỏi.

Cả hai đều cảnh giác nhau. Gray docó lòng tin vào tiến bộ xã hội thông qua luật pháp, chính vì vậy ông là người liên lạc đáng tin cậy giữa Tổng thống và Quốc hội. Ông thường nghi ngờ những cố gắng thâu tóm quyền lực của Christian. Tại một đất nước như Hoa Kỳ, bất luận ai thì cũng không thể cùng một lúc nắm giữ các chức vụ giám đốc FBI, người đứng đầu An ninh và lại kiêm cả chưởng lý. Thật ra, Francis Kennedy đã giải thích lý do tapạ trung quyền như vậy là nhằm mục đích bảo vệ Tổng thống khỏi bị ám sát. Nhưng dẫu sao Gray vẫn không thoải mái chuyện này.

Klee thường tỏ ra sốt ruột trước thái độ quá thận trọng của Gray về tất cả những vấn đề liên quan đến lập pháp. Gray có đầy đủ các điều kiện để trở thành một người đúng mực trong việc quản lý nhà nước. Ông quan hệ với các chính khách và tiếp xúc với các vấn đề chính trị. Nhưng Christian Klee cảm thấy Gray không bận tâm đến những vụ giết hại nhau trong cuộc sống hàng ngày. Cuộc tuyển cử của Francis Kennedy đã làm bật rõ mọi sâu mọt tỏng bộ dui kè tạo dựng nên xã hội Hoa Kỳ. Chỉ mỗi mình Klee biết rõ hàng ngàn vụ dọa ám sát tổng thống. Chỉ mỗi mình Klee có thể nghiền nát lũ sâu mọt. Khi thực thi phấn ự của mình, chắnc gì bao giờ ông cũng nhận thấy rõ tất cả những điểm tinh tế về mặt luật pháp. Klee tin là như vậy.

Vụ này là một trường hợp điển hình. Klee muốn sử dụng quyền lực. Gray lại muốn dùng đôi găng tay bằng nhung.

– Thôi được rồi, – Christian nói. – Tôi sẽ làm những gì thấy cần phải làm. – Tốt lắm, – Gray bảo.

Bây giờ tôi và anh cùng đến gặp Tổng thống. Ông ta muốn gặp chúng ta tại Cabinet Room ngay sau khi tôi bứt được ra khỏi đây.

Gray tỏ vẻ thiếu thận trọng do đã suy tính kỹ khi nói chuyện qua điện thoại với Klee. Sau đó, ông buồn rầu mỉm cười với nghị sĩ Jintz và thượng nghị sĩ Lambertino và nói:

– Tôi thành thật xin lỗi vì đã bắt hai ông phải nghe chuyện vừa rồi. Christian không thích việc tạm bãi miễn này, nhưng việc quốc gia địa sự àm ông ta cứ coi như việc cá nhân riêng tư ấy.

Thượng nghị sĩ Lambertino nói:

– Tôi đã phản đối không tiếp xúc với Klee. Nhưng tôi cho rằng chúng tôi gặp may với anh, anh Otto. Khi Tổng thống bổ nhiệm anh là người liên lạc với Quốc hội, tôi nghĩ rằng đấy là một công việc liều mạng vô ích như trường hợp xảy ra với các bạn đồng nghiệp phía Nam của chúng ta. Nhưng tôi phải nói rằng trong ba năm vừa qua anh đã thấy họ. Nếu Tổng thống chịu nghe những lời can ngăn của anh thì nhiều điểm trong kế hoạch của ông ta đã không bị Quốc hội phản ứng lại.

Gray trầm tĩnh nói, giọng ngọt xớt.

– Tôi rất vui khi thấy các anh đến với tôi. Nhưng tôi cho rằng việc tiến hành bước lên án tạm bãi miễn này là một sai lầm lớn của Quốc hội. Phó Tổng thống đã không ký tên vào bản tuyên bố. Chắc chắn là các anh đã lấy được chữ ký của gần toàn bộ Nội các, nhưng không một ai trong bộ tham mưu chịu ký đâu. Do đó Quốc hội phải tiến hành bỏ phiéu để tự đứng ra với tư cách là pháp nhân lên án tạm bãi miễn. Đây là một bước tới trời xanh. Như vậy là Quốc hội dã phụ niềm tin của nhân dân đất nước này đối với mình. Gray đứng dậy và lững thững bước trong phòng. Thường thì trong khi đàm phán ông không bao giờ làm vậy, vì ông biết rõ ấn tượng ông gây nê. Trong ông tràn đấy sức sống,v à xem ra đây là một động tác mang tính tấn công áp đảo. Ông cao khoảng sáu phút (1) tư và lực lưỡng như một vận động viên Thế vận hội. Quần áo ông may rất khéo và giọng nói mang âm sắc tiếng Anh. Ông trông hệt như một người dẫn chương trình quảng cáco trên vô tuyến rất hoạt bát, trừ nước da không phải màu trắng mà ngả sẫm màu cà phê. Nhưng lần này ông muốn để lộ một chút ý hăm dọa.

– Trong Quốc hội, hai anh là người tôi hằng ngưỡng mộ. Chúng ta luôn có sự thông cảm hiểu biết nhau. Các anh đều biét rõ rằng tôi đã khuyên can Kennedy không nên đẩy mạnh các chương trình xã hội của ông ta chừng nào chưa đặt được nền tảng tốt đẹp hơn. Cả ba chúng ta đều hiểu rõ một điều quan trọng. Mù quáng sử dụng quyền lực sẽ dẫn đến bi kịch lớn. Đây là sia phạn ta thường bắt gặp trong chính trị. Nhưng Quốc hội lại rơi vào đúng vết bánh xe đó một khi lên án tạm bãi miễn Tổng thống. Nếu Quốc hội thành công thì sẽ tạo ra một tiền lệ nguy hiẻm trong chính phủ của ta, dẫn đến một tác động nguy hại khi mà trong tương lai, một Tổng thống mới được bầu nắm quyền bính. Ý định đầu tiên của vị Tổng thống mới là làm suy yếu Quốc hội. Những gì các anh giành được chỉ là tạm thời thôi. Các anh ngăn chặn được vụ tàn phá Dak và số tiền năm chục tỉ do Bert Audick đầu tư vào đấy. Còn nhân dân đất nước này sẽ coi thường các anh, sợ phạm sai lầm, vì nhân dân ủng hộ hành động của Kennedy. Có thể do sợ những lý lẽ thiếu sáng suốt, tất cả chúng ta đều biết rằng cử tri rất dễ bị những tình cảm bột phát chi phố, với tư cách là những người thống trị, chúng ta phải kiểm soát và lái các tình cảm này. Ngay lúc này Kennedy có thể ra lệnh ném bom nguyên tử xuống Sherhaben và nhân dân đất nước này sẽ tán thành. Ngu xuẩn ư, được thôi. Nhưng quần chúng nghĩ vậy đấy. Các anh cũng biết điều đó. Do đó tốt nhất là Quốc hội nên xem xét lại, suy nghĩ kỹ xem liệu các hành động của Kennedy có đưa được các con tin về và bắt bọn bắt cóc máy bay giam vòa nhà tù của chúng ta không. Như vậy mọi người đều vui vẻ cả. Nếu đường lối bị đổ vỡ, bọn bắt cóc máy bay tàn sát con tin, lúc đó các anh sẽ bãi miễn Tổng thống và được coi là những vị anh hùng.

Gray đã phải cố gắng hết mức, nhưng ông biết rằng cũng vô ích thôi. Qua kinh nghiệm lâu năm, ông dã nhận thức rõ là một khi họ muốn làm điều gì thì những người thông minh khôn khéo đều có thể làm được. Chẳng có cách gì có thể làm thay đổi được ý định của họ.

Nghị sĩ Jintz không làm ông thất vọng:

– Anh đã lập luận chống đối Quốc hội đấy, Otto.

Thượng nghị sĩ Lambertino bảo:

– Anh Otto này, anh đã thực sự chiến đấu ột mục tiêu đã bị thất bại. Tôi biết rõ tình cảm tận tụy của anh với Tổng thống. Tôi biết rằng nếu mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tổng thống sẽ cất nhắc anh giữ một ghế trong Nội các. Và tôi cũng nói để anh rõ. Hạ nghị viện sẽ phê chuẩn. Điều đó có thể đến với anh, nhưng không thể có một khi Kennedy còn đương nhiệm.

Gray gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

– Tôi xin đa tạ ông thượng nghị sĩ. Nhưng tôi không thể làm theo lời thỉnh cầu của ông. Theo tôi, Tổng thống đã cân nahức kỹ biện pháp xử lý. Theo tôi biện pháp này sẽ có hiệu quả. Theo tôi, con tin sẽ được trao trả và bọn tội phạm sẽ bị tống giam.

Jintz đột ngột thô bạo đốp:

– Ta đi lạc đề rồi. Chúng tôi không để ông ta phá hủy trung tâm công nghiệp dầu mỏ Dak.

Thượng nghị sĩ Lambertino nhẹ nhàng nói:

– Vấn đề này không chỉ là tiền bạc. Hành động man dại như vậy có thể làm tổn thương quan hệ của chúng ta với từng nước trên thế giới. anh cũng nhìn nhận rõ chuyện đó, anh Otto.

Gray đáp:

– Để tôi nói cho các anh nghe điều này. Nếu Quốc hội không bãi bỏ phiên họp đặc biệt ngày mai, nếu Quốc hội không hủy bỏ bản kiến nghị đòi tạm bãi miễn, Tổng thống sẽ lên vô tuyến trực tiếp kêu gọi nhân dân Hoa Kỳ. Phiền các anh trình bày rõ điều này với các bạn đồng nghiệp, – Gray ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, – và với Câu lạc bộ Socrates.

Hai người đùng đùng bỏ về sau khi đã tuôn ra cả tràng những lời phản đối và sau khi đã bày tỏ biết bao thiện cảm tâng bốc đề cao nhau theo đúng cung cách tốt đẹp, giữa các chính khách được hình thành từ lâu trước vụ giết hại Julius Caesar. Sau đó Gray đến đón Christian Klee cùng đi đến gặp Tổng thống.

Mấy lời nói cuối cùng của Gray đã làm nghị sĩ Jintz mất bình tĩnh. Jintz đã vớ bẫm trong suốt mấy năm lọt được vào Quốc hội. Vợ ông ta nắm trong tay mạng lưới phát sóng vô tuyến ở bang quê hương ông ta. Công ty luật sư của con trai ông ta là một công ty lớn nhất ở phía Nam. Ông ta không gặp khó khăn về vật chất. Nhưng ông thích cuộc đời một nghị sĩ, nó đem lại cho ông ta nhiều niềm vui mà không tiền bạc nào mua được. Là một chính khách thành đạt là một điều diệu kỳ đối với một người có tuổi không kém gì niềm hạnh phúc đối với tuổi trẻ. Tuy già nua lẩm cẩm, đầu óc chẳng còn minh mẫn, nhưng ai nấy đều kính trọng, chăm chú lắng nghe và ôm chân bạn. Bạn nắm trong tay các ban và tiểu ban của Quốc hội, bạn có thể đắm mình trong bao đặc quyền đặc lợi. Bạn vẫn có thể cầm lái điều hành hướng đi của một đất nước lớn nhất thế giới. Tuy cơ thể bạn già yếu, nhưng những tay trai trẻ cường tráng đều run lẩy bẩy trước mặt bạn. Đôi lúc Jintz biết rõ rằng nỗi khao khát đồ ăn thức uống và phụ nữ ở ông ta sẽ bị nhạt nhòa, nhưng còn một tế bào thần kinh não bộ não ở ông ta còn sống thì sông ta vẫn có thể tận hưởng quyền lực. Do đó chừng nào bè bạn bạn vẫn răm rắp tuân thủ bạn thì thử hỏi làm soa bạn có thể thực sự cảm thấy sợ hãi trước cái chết đang tiếp cận đến gần bạn?

Chính vì vậy nên Jintz mới mất bình tĩnh lo lắng. Liệu khả năng xảy ra một tai họa cuốn bay chiếc ghế của ông ta tại Quốc hội không? Không còn cách nào khác. Cuộc sống thiết thân của ông ta phụ thuộc vào việc có thể tạm bãi miễn được Francis Kennedy hay không. Ông ta lên tiếng bảo thượng nghị sĩ Lambertino:

– Ngày mai chúng ta không thể để Tổng thống phát biểu trên vô tuyến được.

………

(1) Đơn vị đo lường Anh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN