Em Vẫn Thuộc Về Tôi - Chương 11: Bùng nổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Em Vẫn Thuộc Về Tôi


Chương 11: Bùng nổ


Chết, hai con người vừa đứng đó chết ngay, chết tất tửi, không kịp phòng bị, không có cơ hội hiểu vì sao mình chết. Chỉ có Thanh Nhã là biết rõ. Linh Đan giật bắn người ngã người té uỵch lên nền gạch ẩm lạnh. Mùi máu nồng tanh hôi chui vào mũi cô, cơ thể yếu ớt chịu không nổi đã kích nôn kịch liệt, mặt mày xanh như zombie.

– Linh Đan, muốn tin người khác không đơn giản như thế đâu. Cô không nhận thấy bọn họ có điều khác lạ sao? Vì sao họ lại không thu dọn hành lý như chúng ta, vì sao họ thường ra những ám hiệu ngầm, vì sao họ lại lén lúc đi ra ngoài nhiều lần trong khi chúng ta đang ngủ..

Thanh Nhã đưa tay lên vuốt mặt của mình một cái rồi đi lên phía gần nơi hai cái xác vẫn bị con chó cắn xé. Gần đấy, có một chiếc lọ nhỏ, bên trong chứa thứ chất lỏng trong suốt như nước biển. Cô nhặt lên, xoay xoay nhìn xung quanh cái lọ rồi mới nhìn vào đôi mắt khiếp đản của Linh Đan, cô mở miệng nói với giọng khuyếch đại sợ cô ấy không nghe rõ lời của mình:

– Chiếc lọ này là thuốc kích thích thần kinh mạnh, có lẽ nó dành cho tôi và các cô.. – Cô lắc nhẹ đầu, ngón tay bậc chiếc nấp nhỏ ra khỏi miệng chai, ngửa cổ, dòng nước màu trắng rót vào miệng không còn một giọt.

Chẳng ai dám lên tiếng mở miệng bao gồm cả bọn đàn ông đang đứng âm thầm quan sát cạnh bên, trên người cô tỏ ra một luồng khí chất khác lạ. Cứ tưởng đến gần sẽ bị nó làm ngạt thở mà chết đi.

Cô ném chiếc lọ thủy tinh trống rỗng một cách mạnh mẽ xuống nền gạch.

“Cốp..”

Chiếc lọ vỡ tan ra làm trăm mảnh văng tứ phía, một vài miếng văng vào tường rồi dội lại sượt qua mặt của cô, để lại một đường chỉ nhỏ rướm máu bên má trái. Cô không đau nhưng trái tim cô vẫn thắt lại. Cô cho tay mình vào túi quần Jean, rút ra con dao chuyên dùng trong quân sự. Cầm nó nhắm vào bọn đàn ông, cô cười tiếng cười nghe sao mà thê lương quá.

– Các người, bọn các người..

Nói rồi cô nhắm mắt lại như muốn nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp trước đây, ngày cô còn ba và bà nội, ba cô rất thương cô, cưng chiều đứa con gái út. Và cô lại nhớ đến mình đã từng chạm mặt cái chết vào cái năm lên tám, nhưng quá khứ chỉ còn lại mảnh ký ước mờ ảo và mông lung nằm trong trí nhớ cô hiện giờ bởi lẽ một người sắp chết làm sao khắc ghi mạnh mẽ chuỗi sự kiện đó trong tình trạng mà não bộ suy kiệt tê dại. Cô bé tám tuổi chỉ biết thế giới xung quanh cô ngày ấy chỉ toàn là một màu trắng đục. Mỗi lần mở đôi mắt chỉ nhìn thấy màu trắng.

Thứ màu cứ ngỡ và vẫn lầm tưởng là màu của thiên thần, thế ai từng nghĩ nó lại là cái màu dễ bị pha tạp nhất không, chỉ cần một ít màu đen thì nó chẳng còn lại là chính nó nữa, màu trắng là sự đau buồn thương tiếc của áo tang, khăn tang trắng dành cho những người mất đi người thân, rồi đến bệnh viện cũng trắng xóa lại chính là nơi ai đã từng khóc cạn nước mắt níu lấy tay bác sĩ cầu mong cứu lấy một sinh mạng bé nhỏ với khuôn mặt đáng yêu đang nằm trên tay người anh trai mình, cô bé vừa vĩnh biệt cuộc đời ở cái tuổi quá bé hay cái chết trắng của anh thanh niên bỏ lại người mẹ mù lòa của mình trên trang báo mạng vừa qua..

Thanh Nhã năm lên tám vẫn lầm tưởng thế giới màu trắng là đẹp đẽ, thuần khiết, cô cho rằng mình là thiên sứ có đôi cánh trắng đang đi lạc xuống trần gian này. Và cô vừa định trở về thiên đàn thì cha cô kéo cô ở lại, ông đã bảo vệ sự thuần khiết, ngây thơ của cô, người cha ấy đã đánh đổi mạng người cho màu trắng đấy. Để rồi.. Hôm nay lại cũng chính nó gây nên cho cô một con đường chông gai, vòng luân hồi lẫng quẫng không lối thoát.

Cô mở mắt ra, đôi con mắt trong veo như nước long lanh không gợn sóng nhìn con dao trên tay mình. Cô vẫn trong sáng và thuần khiết lại có chút ngờ nghệch, bởi chẳng ai dám cho cô biết sự thật đó, cái sự kiện chôn vùi 15 năm đằng đẵng và khó khăn vẫn còn phủ một màu đen huyền bí. Cô không biết và cô bây giờ cũng không biết nguyên nhân mình tại sao lại rơi vào cảnh này. Cô vẫn là cô bé năm tám tuổi yêu màu trắng của chậu hoa cúc trắng bên bậc của sổ của cậu con trai nào đó để lại.

– Tôi không giống mấy người có thể giết người mà không bị cắn rứt lương tâm. Bọn họ. – Thanh Nhã chỉ tay về phía đóng nát vụn, đồ thừa con chó bỏ lại, con chó ấy như ăn phải thuốc ngủ vẫn còn trong người hai người kia nó nằm ngủ ngon lành bên hai bộ xương không hoàn chỉnh.

– Họ chính là gậy ông đập lưng ông. Tôi chỉ trả lại thứ nước đó vào con chó này và ít thuốc ngủ còn dư trong thức ăn của mấy cô kia vào cho họ ăn. Còn mấy người, các người đã hành hạ hàng trăm nghìn cô con gái nhà lành, các người đã cướp đi sinh mạng bao nhiêu rồi, nhìn Linh Đan đi, các người đã gieo vào cô ấy điều gì. Sự không tin tưởng, sự ngu ngốc, thân xác tàn tạ. Hừ. Tôi biết dù sao cũng không thoát được nơi này rồi, thế cũng chẳng cần phải cần đôi tay dơ bẩn của các người ra tay.

Chữ cuối vừa dứt Thanh Nhã hai tay cầm chui dao đâm mũi nhọn vào bụng mình hai lần liên tục. Không khí như giảm xuống âm độ. Chỉ còn những khuôn mặt trắng dã, đôi mắt ngạc nhiên, sợ hãi.

—– hết chương 11 —–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN