Tàn - 1. Trăng thanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tàn


1. Trăng thanh


Một làn gió đêm lạnh lùng lùa mạnh qua khung cửa sổ bằng sắt đã gỉ. Tấm rèm mỏng lướt nhè nhẹ trên mặt khiến tôi tỉnh giấc. 1:47AM. Lại nữa.

Khoác thêm một chiếc áo da nữa, tay tôi lại lỉnh kỉnh cầm túi đồ với đầy những lọ sơn đi ra ngoài. Tiếng khoá cửa kêu lên một tiếng cạch khiến tôi trở nên hụt hẫng.
Những cơn gió còn thốc mạnh hơn khi được tự do ở bên ngoài bầu trời. Ngoài đường vắng tanh lạ, khác hẳn với ban ngày. Chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc động và những chiếc lá vàng và tiếng inox vào được vào nhau. Hai bên vỉa hè tan hoang chỉ thấy những rác nhỏ chỗ này một chút chỗ kia một ít mất đi cái sự sầm uất, náo nhiệt của một con phố buôn bán trong trung tâm thị trấn. Dù đã giờ này nhưng trăng vẫn hãy còn sáng. Tôi có cảm tưởng như trăng hôm nay có cái gì đó rất lạ, không sáng mờ ảo như mọi hôm khi biết rằng mình sắp phải nhường chỗ lại cho mặt trời. Đêm tàn này, trăng có một màu sáng bạc, lạnh run người, sắc như kiểu chiếu hắt vào không gian mù mờ tăm tối. Hình trăng như ngưng động lại trong khoảnh giao thoa giữa không gian và thời gian.  Một mảnh trăng khô cứng lạnh lẽo.

          Thị trấn này là một phần của một hòn đảo nằm ở phía Đông-Nam của Thành phố chính, cách duy nhất để đi lại là qua một cây cầu 3 làn nối liền giữa hai bờ. Do đất đai ở trên hòn đảo này đặc biệt màu mỡ, những người đã sống ở Thành phố chính đã bắt đầu đến đây để sinh sống và trồng trọt từ rất lâu về trước để đến bây giờ, hòn đảo này trở thành nơi hoà trộn giữa cái cũ kĩ, tĩnh lặng của thế kỉ 19 với cái ồn ào, sôi nổi trong thế kỉ 21. Toàn bộ hòn đảo được với quanh bởi một hàng rào gỗ cao chừng 2m, với mục đích phòng tránh sự sạt lở ở bên rìa hòn đảo. Cư dân ở đây cũng chẳng phiền mà bận tâm khi càng ngày những căn nhà cao bốn năm tầng càng được xây dày đặc kin kít vào với nhau. Chắc chỉ có những kẻ lắm thời giờ như tôi mới đi để ý đến hàng rào gỗ ấy. Vào những đêm như thế này, khi bị mất ngủ, khi những nỗi đau cũ lại ập về, việc đi dạo dọc theo hàng rào gỗ này, mân mê đôi tay mình trên những vân gỗ với nếp sơn đã tróc vảy khiến tôi bình tâm lại phần nào. 
        Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy nó. Một mảng hàng rào gỗ gãy ngang bị che khuất bởi một góc tường. Với chiều cao và sức khoẻ của mình, tôi có thể dễ dàng trèo sang bên kia hàng rào. Tôi đã tò mò. Sự tò mò của một đứa trẻ năm tuổi khi được đưa cho tập vẽ và hộp sáp màu khi xưa.
         Đó có lẽ đã là điều duy nhất tôi làm khiến tôi không thấy hối tiếc.
         Một màu cát trắng hắt lên ánh trăng bạc dịu nhẹ xoa dịu đôi mắt khô khốc của tôi vì vị gió đêm tạt vào. Tiếng sóng nhè nhẹ tấp vào bãi cát tạo nên một điệu nhạc du dương làm say mê lòng người. Tôi ngồi quỳ xuống bằng hai đầu gối, nhìn trân trân vào mặt nước gợn. Sự ấm áp đến thân thuộc này đang ôm ấp và vỗ về trái tim đã thổn thức và đau nhói của tôi những ngày qua. Một lúc lâu sau, như sực tỉnh khỏi cơn mê, tôi quay lại nhìn hàng rào gỗ, nơi tôi sắp phải quay trở về khi bình minh đến. Tay tôi vô thức nắm lấy một nắm cát vàng mịn như nhung. Thật hèn nhát làm sao!
            Tôi đứng trầm ngâm nhớ lại cái đêm đẹp đẽ huyền ảo ấy rồi bắt đầu trèo sang bên kia của hàng rào gỗ. Nó đã sắp xong rồi. Bức tranh đầu tiên mà tôi đặt cả tâm hồn mình vào sau quá nhiều năm. Nhưng tôi chợt giật mình khi phát hiện trên cát hiện lên một dấu chân khác không phải của tôi. Trong lòng tôi bắt đầu nhen lên một tia bất an thì cũng là lúc tôi nghe thấy một tiếng hát dịu dàng, mềm mượt hoà vào trong không gian. Những bước chân cứ vô thức kéo lê tôi đến gần với âm thanh trong trẻo ấy. Để rồi khi kịp nhận ra, tôi đã đứng trước tâm hồn mình và một cô gái.

Em đứng đó, trong chiếc váy voan mỏng manh khiến tôi tự hỏi liệu em có phải là một hồn ma hay chỉ là một ảo giác nhất thời của tôi? Mái tóc dài đen nhánh  nhẹ nhàng buông trên đôi vai gầy của em. Nước da nâu ngăm ngăm của em trong ánh trăng toả ra một ánh sáng kì lạ. Tay tôi run bần bật rồi cả người tựa như mất hết sức, túi sơn trên tay rơi xuống. Tiếng những lọ sơn va vào nhau lỉnh kỉnh phá ngang giai điệu mượt mà em đàn hát. Em quay lại nhìn tôi. Tôi vẫn nhớ như in đôi mắt dài của em, đôi mắt sâu hun hút tựa như không có đáy. Em hỏi với giọng chẳng ngạc nhiên chút nào:” Anh vẽ thứ này sao?” Tôi nhìn lên hàng rào gỗ. Em đang chỉ tay vào tâm hồn của tôi. Đó là một mảng đen kịt hoà cùng với sắc đỏ trên nên của một hàng rào gỗ đã cũ. Đó là tâm hồn tôi. Nhưng tôi luôn cảm thấy sai. Đó liệu có thật sự là tâm hồn tôi? Tôi luôn cảm thấy một sự trống vắng lạ kì khi nhìn vào bức vẽ ấy. Một bức tự hoạ đầy khiếm khuyết. Tôi nhìn em, gượng gạo gật đầu. Tôi để ý ánh mắt em chuyển xuống nhìn những lọ sơn của tôi. Rồi một thoáng sau, em đã cầm gọn vài lọ sơn ở trên cười rồi buông tiếng nói: ” Ai bảo anh là chỉ đen và đỏ mới được dùng để diễn tả nỗi buồn thế?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN