Nữ Phụ Độc Ác Cướp Bàn Tay Vàng
Chương 19
Cô khoác tay Đông Nhật Minh khập khiễng đi ra
” Cậu sống ở đâu tôi đưa cậu về ” Cô đưa Đông Nhật Minh đến chỗ ô tô đen
” Không cần tôi tự về được ” Đông Nhật Minh định buông cô ra thì bị giữ lại
” Cậu định nhảy lò cò về à ? ”
“…”
Không để Đông Nhật Minh trả lời cô tống luôn cậu vào xe, Đông Nhật Minh đành phải nói địa chỉ cho cô
Bác Tài thấy cô nhét một nam sinh vào xe thì ngạc nhiên, ông chưa bao giờ thấy Lam Thiên Nguyệt hứng thú với bất kì ai, vậy mà trông cô rất quan tâm đến nam sinh này. Ông định hỏi nam sinh này là lại thì sợ cô nói ‘Phiền phức’ lên chỉ im lặng lái xe
Lam Thiên Nguyệt dìu Đông Nhật Minh vào khu chung cư, đến cửa phòng 401 thì dừng lại
” Cảm ơn đã đưa tôi về, giờ cậu có thể về được rồi ” Đông Nhật Minh quay lại nói với cô
” Tôi băng bó cho cậu ” Cô lấy ra hộp y tá ở sau lưng giơ lên
Nhật Minh: “…” Cô ấy mang theo nó từ lúc nào vậy? Doremon hóa à ?
Sau vái lần giằng co, Đông Nhật Minh đành mở cửa cho cô vào
Căn hộ của Đông Nhật Minh rất gọn gàng: Phòng khách với nhà bếp nối liền với nhau, 1 phòng ngủ và nhà vệ sinh
Vừa bước vào cửa, cô không cho Đông Nhật Minh hoạt động nhiều mạnh bạo nhấn vai cậu ngồi xuống ghế sofa, còn cô ngồi xổm nhấc chân Đông Nhật Minh lên bắt đầu băng bó
” Đau không? ” Cô nhẹ giọng hỏi
” ..Không…”
Đầu óc Đông Nhật Minh bắt đầu hoảng loạn không biết nên vui hay nên buồn. Khác với lần trước lần này cô băng bó cho hắn rất cẩn thận, mặc dù cô không có biểu lộ gì nhưng hắn biết cô đang lo lắng cho hắn
” Đừng đối với tôi tốt như vậy tôi không giúp được gì cho cô đâu ” Đông Nhật Minh không nhịn được nói một câu. Hắn cảm thấy khó chịu và áy náy cô lúc nào cũng giúp hắn nhưng hắn chẳng làm gì được cảm giác như mình thật Vô dụng
“…Ban đầu tôi cũng không có ý định giúp cậu nhưng khi nghĩ đến có người đụng vào cậu tôi lại cảm thấy rất khó chịu… ” Cô mặt không cảm xúc nói
Đông Nhật Minh: “…” Cô nói vậy tôi hiểu lầm đấy
” Tôi…là gì đối với cô ? ” Đông Nhật Minh có hơi chần chừ khi hỏi câu này
” Là gì nhỉ?ừm…Trong mắt tôi cậu là một bé cừu nhỏ bé… Ừm đúng vậy ” Cô vừa hỏi vừa đáp còn gật đầu phụ họa
Đông Nhật Minh: “…” Bé cừu nhỏ bé !???
Quả nhiên cô ấy đâu có coi mình là đàn ông
Mình đang hy vọng cái gì? Đúng là tức chết mà !!
_____
Suzue: Chap sau chị ấy mặt dày đòi ở lại nhà người ta … ( Tự nhiên tui lười quá )
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!