Lời Nói Dối Của Thần
Quyển 1 - Chương 3: Vị chủ nhân tháp Bắc
“Cộng đồng pháp thuật là tên gọi chung của hơn 130 chủng tộc pháp thuật khác nhau đã được thống kê trong lịch sử vài triệu năm thành lập. Chúng ta chia ra sinh sống ở khắp nơi trên toàn lãnh thổ tựu chung lại chia làm bốn phương Đông – Tây – Nam – Bắc.
Đông có Đông cung làm chủ.
Tây có Tây viện đứng đầu.
Nam thành Bắc điện, tứ trụ chia nhau cai quản.
Triệu năm bình an ngàn năm hoà hảo.
Tôn trọng tương giao cùng nhau phát triển…
Tây viện là một tổ chức thần non trẻ so với bề dày lịch sử thánh thần chúng ta từng biết tới. Tây viện được lập ra từ hơn 6000 năm trước bởi thánh Fly với chín vị thần dưới trướng ngài cai quản một phương Tây rộng lớn. Nhưng non trẻ không phải là điều đặc biệt nhất, người ta gọi Tây viện là tổ chức thần bị lãng quên vì ngoại trừ thánh tối cao chín vị thần còn lại của người không hề được Thượng Đế ban cho đặc quyền bất tử, cũng vì thế Tây viện lại trở thành thứ bí ẩn nhất trong mắt người đời. Chín vị thần Tây viện không ngừng chết đi, luân hồi tái sinh rồi tử vong và lặp lại một lần nữa. Thống kê 6000 năm Tây viện đã trải qua hàng trăm thế hệ thần nhưng danh tính của họ vẫn luôn được giấu kín, không ai biết rải rác trong thế gian họ ở đâu là ai và làm gì. Chỉ tới khi dấu hiệu của thần lộ ra thì bản thân họ mới được giác ngộ về thần tính của mình…”
Từng trang sách lật mở lộ ra những dòng chữ vàng nghiêng nghiêng, trên lầu cao tháp Bắc gió ào thổi qua mang theo hương hoa và chút ẩm ướt cuối hạ. Cạnh những cuốn sách xếp chồng có một cô gái đang say ngủ, mái tóc bạch kim phủ xõa bờ vai lấp lánh trong ánh nắng, gương mặt an bình và nhẹ nhàng dạo chơi trong những giấc mơ.
– Em lại ngủ quên nữa rồi!
Đứng cạnh nhìn là một chàng thanh niên tóc tím, cậu vừa nói vừa cười xem chừng cũng chẳng biết làm sao, ý cười yêu thương nhảy múa trong đôi mắt cậu. Cậu là Gillian Ivient– con trưởng thế hệ hiện thời của gia tộc có truyền thống hành nghề y lâu đời nhất trong thế giới pháp thuật, gia tộc nằm trong danh sách năm đại gia tộc nổi danh của cộng đồng phù thủy mặc dù cho có lẽ là gia tộc nghèo nhất trong bản danh sách này. Một điều nữa cả giới pháp thuật ai cũng biết nhưng không ai công nhận, Gillian còn là con của Helen Allen, nữ chính khách tài giỏi một mình vực cả gia tộc Allen từ đống đổ nát. Tuy rằng để đạt được điều đó, Helen đã phải ly hôn với chồng mình, bỏ quyền nuôi con để quay về là người nhà Allen danh chính ngôn thuận.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện mười sáu năm trước, trở lại với hiện tại, giờ là chín giờ sáng Gillian vừa rời khỏi bệnh viện nằm kế cận học viện Dark Deity sau một ca trực dài, chưa nghỉ ngơi gì cậu đã lập tức đi thẳng tới đây và không nằm ngoài dự đoán cái người bảy giờ gửi thư cho cậu sau hai tiếng rảnh rỗi ngồi chờ đã lăn ra ngủ. Gillian cúi xuống đưa ngón tay của mình chọt lên má cô gái đang ngủ say.
– Heo! Đã nói sẽ đợi anh rồi vẫn lăn ra ngủ! Fleur, em đúng là heo!
Nghe tiếng gọi Fleur lơ mơ hé mắt, đôi mắt xanh bạc mở ra phủ mờ một tầng hơi nước không đầy ba giây lại nhắm kín, nàng lắc mình tránh khỏi cái tay đang quấy nhiễu giấc ngủ của mình rồi thản nhiên ôm mộng tiếp. Chẳng biết có phải vì đã quen rồi không nên Gillian cũng không mấy để ý, cậu cúi xuống thu gọn từng cuốn sách đang đọc dở xếp gọn chúng lại lên giá sách cạnh giường, vừa làm vừa nói.
– Dạo này em lại thích đọc Thần học à? Cái này khó hiểu lắm, anh cứ đọc là buồn ngủ nên chắc em chỉ có thể nói chuyện với bé El thôi. Em đã ăn sáng chưa? Bữa sáng hôm nay ngon chứ? Anh nghĩ bánh kẹp kem sẽ hợp vị lắm…
Gillian cứ nói, cũng chẳng biết có ai nghe không, sau khi cất hết sách lên giá, cậu quay lại xếp mấy cái gối trên giường, và đương nhiên là vẫn không ngừng nói.
– Đêm qua bệnh viện đông cực, càng gần hội thì bệnh nhân càng đông, mà cũng trùng hôm qua chợ họp nữa. Tự dưng anh muốn bảo chợ họp ít đi một chút quá, họp thì họp sao phải đánh nhau…- Giờ cậu chuyển qua thay nước cho lọ hoa – Hỏi ra đánh nhau toàn vì lý do đâu đâu ấy, xong nằm viện thì vui rồi – Tiện tay tưới luôn nước cho dãy cây xanh treo trên cửa sổ – Đông quá trời, khéo dịp này anh phải tranh thủ xin thánh Fly mở rộng đất bệnh viện ra nữa, không biết người có đồng ý không – Và rắc bánh cho mấy chú chim– Mà này em đã biết chưa, nữ thần may mắn đang chờ gặp em đấy?
Khi căn phòng đã dọn xong xuôi Gillian quay lại thì cũng là lúc con sâu ngủ phải phá kén chui ra, Fleur ngồi trên giường ngó cậu bằng con mắt đờ đẫn. Tủm tỉm cười Gillian bước lại gần, cậu ngồi xuống bên giường bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của Fleur.
– Em chịu tỉnh rồi hả? Đi thôi, Clover đang chờ đó!
Bên ngoài phòng khách đúng là có hai người ngồi đó, là đôi trai gái vừa dạo chơi trong chợ đêm trước. Trong thế giới phù thủy, cặp đôi này khá nổi tiếng, chàng trai là Louis William, con trai duy nhất của đại gia tộc William giàu có, chuyên kinh doanh thông thương giữa các giới, còn cô gái tên Claira Green, tuy xuất thân không có gì đặc biệt nhưng từ nhỏ đã được ngợi ca là nữ phù thủy thiên tài, có trong tay tất cả mọi thứ từ nhan sắc tài năng cho tới một anh bạn trai thật bảnh, nói tóm lại là trái ngược hoàn toàn với Fleur Allen chẳng được tích sự gì kia. Câu hỏi đặt ra là, hai người này tới đây làm gì?
Để trả lời cần phải quay ngược mốc thời gian về hơn một tháng trước, vào một buổi chiều bình an như bao buổi chiều khác khi Claira đang ngồi chăm chỉ đọc sách luyện bùa thì chợt nhiên thấy có thứ gì đó nhói lên ở mu bàn tay phải. Ban đầu nó cũng chẳng để ý chỉ cho là không may có con gì đốt mình, ai biết vết tấy mỗi lúc một lan dần, lúc đầu màu đỏ sau chuyển đen hình dạng ngày càng rõ ràng là một nhánh cỏ ba lá đậm nét. Không để nó ngây người tự hỏi chuyện gì được bao lâu thì dấu hiệu kỳ lạ ấy lại tự động biến mất như chưa từng xuất hiện, còn mình nó đần mặt với đầy rẫy nghi ngờ. Ngay đêm ấy có một phong thư tức tốc được gửi tới cho nó, thư viết ngắn gọn vài chữ với dòng ký tên làm nó trợn mắt há mồm: “Thánh tối cao”. Người nhanh chóng thông báo và thừa nhận nó là nữ thần may mắn Clover của thế hệ thần này, bảo nó đừng lo lắng, có gì không hiểu cứ tìm tới chỗ Fleur Allen nghe giải thích thêm. Vậy là chuyện thật như đùa, bằng một cách khó hiểu nó trở thành nữ thần may mắn!
Chuyện có lẽ cũng không phải quá khó chấp nhận nếu như mọi thứ không xảy ra đột ngột quá thế, vì từ bé tới lớn may mắn đến với nó rất nhiều. Chỉ có điều nó chưa từng nghĩ rằng Tây viện trong sách vở mình biết đã bí ẩn lại… qua loa và khác thường như thế, nó nhận chức thần mà không có ai tới giải thích phải tự đi tìm câu trả lời cho bản thân mình. Và manh mối duy nhất là tìm tới vị nữ thần tình yêu nó đã biết danh tính, đúng lúc hội Siêu trăng lại sắp diễn ra, Claira nghiễm nhiên trở thành khách mời danh dự. Trước khi tới đây Claira có hỏi Louis về tiểu thư Allen nó không mấy khi nghe thấy tên kia thì nhận đc câu trả lời là Louis cũng chẳng biết gì hơn nó, dù anh đã không ít lần gặp gỡ người nhà Allen nhưng tuyệt nhiên cô gái bí ẩn kia cứ như bị giấu kín. Cộng thêm những gì nó nghe đồn đại thì sự tò mò của Claira đã chạm tới đỉnh, không biết Fleur Allen là con người thế nào, có bình thường không, có lành lặn không, có nguy hiểm không, nhỡ cô ấy nửa điên nửa tỉnh thì nó biết làm sao… hàng loạt câu hỏi như pháo bông nổ ra trong đầu nó khiến Claira bất chợt quên bẵng đi mục đích ban đầu nó tới đây làm gì.
Mang theo tâm tình thấp thỏm thế Claira đi tới tháp Bắc nơi nó được hẹn sẽ gặp mặt tiểu thư Allen, không ngờ người ra mở cửa cho nó lại là Gillian Ivient nổi danh. Cậu rất lịch sự mời nó và Louis vào, bảo tụi nó ngồi đợi rồi một mạch đi vào trong nhà mất hút.
– Sao lâu thế anh nhỉ?– Claira quay sang bảo Louis, nó hạ giọng thầm thì – Anh nghĩ lát nữa gặp Fleur Allen cô ấy trông thế nào? Liệu có phải đi xe lăn đi ra không? Nhỡ đâu trông cô ấy như này như này như này thì sao…
– Đừng đoán lung tung nữa! – Giữ tay cô bạn gái lại đang lên cơn, cười cười Louis nói thầm lại – Họ ra rồi!
Claira lập tức ngồi thẳng sống lưng, con bé đường hoàng quay đầu lại, miệng cười mỉm rất chuẩn mực. Nhưng chưa được ba giây nụ cười ấy đã trở nên ngơ ngẩn.
Người đi ra là một cô gái trẻ người dong dỏng cao, làn da trắng nhợt mong manh, mái tóc dài buông xõa, nàng mặc váy trắng, tay khoác hờ hững một chiếc khăn tối màu, gương mặt nàng tĩnh lặng như nước, đôi mắt đượm xanh, nàng nhìn tụi nó chăm chú, bước chân chậm rãi tiến tới.
Claira nhìn nàng không chớp mắt, ngay cả khi nàng đã ngồi vào ghế đối diện cùng Gillian nó vẫn chưa thể dứt mắt nổi. Người con gái này lẽ nào…
– Chẳng phải mọi người muốn gặp nhau sao? – Tiếng Gillian vang lên thật vui, ẩn thêm chút gì hãnh diện – Có cần tôi giới thiệu không? Đây là Fleur Allen!
Ngay cả khi đã được nghe chính xác tên của cô gái, Claira vẫn có hơi thẫn thờ. Nó không nhịn được lẩm bẩm.
– Đúng là đồn đại linh tinh…
Louis huých nhẹ vào tay làm nó tỉnh ra, bên đối diện Gillian tủm tỉm nhìn nó cười. Lấy lại tinh thần nó cũng nhe răng cười lại với cậu ta.
– Thất lễ quá rồi! Tớ là Claira Green, các cậu có thể gọi tớ là Claira.
– Ừ– Gillian điềm đạm nắm lấy tay nó – Tớ là Gillian Ivient, cứ gọi là Gil cũng được.
– Ở đây chắc chỉ mình tiểu thư Allen chưa biết tôi thôi nhỉ – Louis cũng lên tiếng – Tôi là Louis William, lần đầu được gặp tiểu thư.
Đáp lại lời chào của Louis, Fleur chẳng lắc chẳng gật và đương nhiên càng không thèm nói, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Claira như ngay từ giây đầu tiên thấy nó. Một hai phút Claira còn ổn, nhưng cứ bị đôi mắt lạnh lạnh ấy chiếu hoài thì nó cũng phải chột dạ.
– Em… có gì lạ lắm à? – Nó sờ sờ gương mặt mình – Louis, Louis…
– Không có gì đâu Claira! – Người đáp lời nó lại là Gil, cậu ta mới trở lại từ trong nhà với một khay trà bánh đầy ắp, vừa bày biện Gil vừa vui vẻ cười – Đừng hiểu nhầm, Fleur nhìn cậu chỉ vì cô ấy thích cậu thôi. Hai người uống trà đi.
Trà mới pha thơm mùi thảo dược, bánh quy khô ròn rụm thơm phức kích thích hứng thèm ăn của Claira, nó nhón lên một chiếc bánh nhấm nháp rồi ca ngợi.
– Ngon thật đấy, đây là bánh Fleur làm à?
– Lần sau tới có lẽ Fleur sẽ mời cậu ăn bánh cô ấy làm – Vừa nói Gil vừa đưa riêng cho Fleur một cốc chocalate nóng hổi – Lần này ăn tạm đồ tớ làm đi.
– Cậu giỏi nhỉ – Dù chẳng thích ăn đồ ngọt nhưng vì hương bánh quá quyến rũ Louis cũng phá lệ ăn đến cái thứ hai – Khéo tay sướng thật, nói nghe xem còn gì mà cậu không làm được không?
– Nhiều chứ – Gil bật cười – Ở đây có ai chưa biết tôi không có pháp thuật không nào?
Gil thản nhiên hỏi đổi lại hai người đối diện cậu không biết nói gì. Sự thật cậu cả nhà Ivient là người “thiểu năng pháp thuật” chẳng phải bí mật gì với thế giới nhưng thay vì thái độ khinh thường thế giới lựa chọn im lặng như chấp nhận, còn sự chấp nhận này bắt đầu từ bao giờ hay vì sao người ta làm thế thì không ai giải thích được rõ ràng, có thể vì cậu ta là người của gia tộc Ivient nổi danh, cũng có thể vì y thuật cậu ta vẫn đủ tài giỏi để thế giới phải cần tới, cũng có thể vì thế giới không muốn thừa nhận mình lại thua kém cả một kẻ không có pháp thuật, túm lại đây được coi như là một bí mật công khai của cả thế giới. Chỉ có điều chắc không mấy ai nghĩ nhân vật chính của bí mật này lại vô tư phơi bày ra thế.
– Lắm khi cậu thẳng thắn đến phát ghét Gil ạ! – Louis cau mày.
– Vậy sao – Gil ha ha cười, cậu cũng chẳng để ý – Tôi nghĩ cần phải làm rõ điểm này với người lần đầu gặp như Claira. Cậu cứ thoải mái đi, tớ chưa từng thấy ngại về việc mình thiếu hụt pháp thuật đâu… Và còn một việc này cậu cũng nên biết, đừng tin những gì người ta đồn đại, Fleur giỏi pháp thuật lắm đấy.
– Ừ… – Nhìn Gil cười rạng rỡ bất chợt Claira lại chẳng biết nói sao. Nó nghĩ giây lát rồi lẩm bẩm – Mấy người ngoài đó đúng là chẳng biết gì cả!
– Tớ cũng nghĩ thế.
Rót thêm cho mỗi người một chén trà Gil tự nhiên chuyển chủ đề.
– Hai người các cậu đến thật chuẩn giờ, sớm chút nữa là tớ sẽ không kịp về rồi, ca trực đêm qua kéo dài quá. Nhưng tớ nghĩ cũng khó mà không chuẩn được, dù gì cậu cũng là nữ thần may mắn cơ
mà…
– Sao cậu biết? – Claira hơi giật mình, nó cứ tưởng chuyện nó là nữ thần may mắn phải giữ bí mật chứ. Nghĩ thêm chút nữa càng lúc nó càng thấy có cái gì đó sai sai…
– Phải hỏi là sao cậu lại ở đây mới đúng chứ? – Người lên tiếng là Louis, anh đặt chén trà xuống. Ai cũng biết cậu con trai trước mặt này là cháu ngoại không được thừa nhận của tộc Allen, cũng là anh họ của tiểu thư Allen nhưng mà – Trùng hợp thế sao? – Nhất là khi vị tiểu thư kia chẳng hề đau ốm một thầy thuốc như cậu ta có mặt ở đây làm gì?
– Hai người nghĩ sao? – Đôi mắt Gil hấp háy – Đương nhiên không phải trùng hợp rồi. Tớ nhận sự ủy thác của một người để đón tiếp cậu Claira ạ.
– Ai cơ?
– Thế ai đã bảo cậu tới đây?
– Ai… thánh tối cao á?
Claira trợn tròn mắt, cuối cùng nó cũng lờ mờ nhận ra điều không đúng ở đây là gì. Nó chăm chú nhìn cậu con trai trước mặt nhỏ giọng hỏi.
– Thực ra cậu là ai thế Gillian?
– Ha ha ha – Gil phá ra cười trước vẻ mặt thú vị của Claira, cậu lịch thiệp cúi người – Để tớ giới thiệu lại, tớ là thần Bác ái Lotus, chào mừng cậu gia nhập Tây viện, Clover!
Đôi mắt Claira tròn xoe, bên cạnh nó Louis còn có vẻ giật mình hơn nữa nhưng có vẻ Gil chẳng bận tâm mấy, cậu tiếp tục nói.
– Vài tuần trước tớ cũng có gặp thánh Fly, người bảo tớ cuối cùng Clover cũng chịu xuất hiện, trông người vui lắm. Người dặn bọn tớ đón tiếp cậu cẩn thận, người đã hẹn cậu hãy tới gặp Fleur đúng không? Dễ hiểu mà, vì trong chín chúng ta Fleur là người duy nhất không chạy lung tung và mọi người thì thỉnh thoảng vẫn hay ghé qua đây. Từ nay cậu cứ coi tháp Bắc là nơi gặp mặt của Tây viện chúng ta cũng được.
– Vậy là từ giờ tớ có thể thường xuyên tới đây chứ?
– Lúc nào cũng chào mừng cậu!
Một tuần trà bánh trôi qua, không khí càng lúc càng thân mật và ấm áp, thoải mái tới nỗi đối diện với Claira, Fleur đã thiu thiu buồn ngủ. Nàng gà gật nhìn mọi người nói chuyện, tâm lý rất đấu tranh không biết nên ở lại nghe tiếp hay trở lại phòng ngủ luôn cho rồi. Cuối cùng thì nàng vẫn ở lại, đôi tay chống cằm mắt chăm chú nhìn Claira cố gắng không để hai mí mắt tách ra. Gil thấy thế
liền bật cười, cậu xoa nhẹ bàn tay Fleur rồi bảo.
– Đúng là Fleur thích cậu lắm đấy.
– Biểu lộ thích của cô ấy thật lạ – Louis lẩm bẩm – Nói như cậu chắc cổ phải ghét tôi dữ lắm, nào giờ chưa nhìn lấy một lần
Cả Gil và Claira đều cười. Gil rót thêm trà cho ba người.
– Với ai cô ấy cũng thế cả, đương nhiên là trừ cậu Claira, cậu là người đặc biệt! – Không để thời gian cho Claira thắc mắc Gil cứ tiếp tục nói.– Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhiệm vụ lớn nhất của tớ là giới thiệu cho cậu nghe về Tây viện. Thực ra việc này El làm tốt hơn tớ nhiều chỉ là hôm nay thằng bé lại có hẹn rồi…
– El? – Louis nghi ngờ – El mà cậu nói có phải El tôi biết không vậy?
– Còn tùy anh biết bao nhiêu El chứ!
– Gabriel?
– Ha ha… được rồi, Claira, cậu đã biết những gì về Tây viện?
– Có chín thần, và người đứng đầu là thánh Fly…- Claira nghĩ nghĩ – Hình như tớ chỉ biết mỗi vậy.
– Điều ấy chứng tỏ sự bảo mật của Tây viện chúng ta vẫn tốt lắm đúng không? Ngay cả Louis dù có là tín chủ của nhà William thì cũng không biết gì hơn cậu.– Gil nói – Bảo mật là quy tắc đầu tiên của chúng ta. Quy tắc này để bảo vệ chúng ta, cũng để tránh rối loạn cho thế giới, cậu cũng có thể tưởng tượng nếu một ngày danh tính cậu lộ diện, sự tín ngưỡng của mọi người sẽ hóa thành ham muốn giành giật, nhất là khi cậu còn là nữ thần may mắn. Chúng ta không can dự vào trật tự thế giới khi nó đang bình ổn mà chỉ lộ diện khi có chuyện xảy ra, đây là quy tắc thứ hai. Đương nhiên thì mọi thứ chỉ tương đối, Tây viện chúng ta cũng không nghiêm khắc tới thế, cậu cứ làm điều gì cậu muốn, không sao cả.
– Nghe cứ kiểu quy tắc nêu ra cho có ấy nhỉ? – Claira bật cười, Gil cũng cười theo.
– Thánh tối cao để cho chúng ta tự do hết mức mà – Cậu nói tiếp – Về Tây viện, người đứng đầu đương nhiên là thánh Fly. Trước khi Tây viện được thành lập vào gần 6000 năm trước, Tây phương chỉ do mình thánh Fly cai quản, đã nói tới Tây phương thì không thể bỏ qua Người. Chắc mỗi người các cậu sẽ tưởng tượng khác nhau về Người, nhưng trước khi hai cậu gặp Thánh Fly tớ cá mọi sự tưởng tượng của các cậu đều là trật lất!
– Là sao? – Claira chẳng hiểu gì.
– Tớ cũng không thể nói rõ, mà thậm chí có nói chưa chắc các cậu đã tin. Thôi cứ để các cậu tự mình cảm nhận!– Gil nháy mắt – Dưới quyền thánh Fly, Tây viện chỉ có chín chúng ta, thật vui được thông báo chúng ta đã là cấp cuối cùng rồi, cậu không thăng chức cũng không từ chức được đâu. Và may thay là chỉ có chúng ta chứ nếu Tây viện cũng phức tạp như Đông cung thì chẳng biết tớ phải giới thiệu với cậu tới bao giờ.
– Cậu định giới thiệu tớ nghe cả Đông cung nữa à?
– Không phải hôm nay đâu. Chuyện này phần lại cho El thôi, tớ không giỏi kể chuyện lắm. Nói về Tây viện trước đi, cậu cũng biết Tây viện có chín vị thần, trừ đi cậu, tớ Fleur đi là sáu. Đầu tiên, – Gil hướng về phía Lotus. – Tôi nghĩ là anh đúng, đó là Gabriel, em trai song sinh của tớ, nó là thần Thông thái – Iris. Tiếp theo anh sẽ thấy khá quen, cha của chúng tôi, ngài Esme Ivient, ngài ấy là thần Sinh mệnh Esme hay anh trai của Fleur, Deneger Allen đó là thần Thời không Nil. Họ hay ghé qua đây lắm, cậu sẽ sớm gặp họ thôi. Còn mấy vị thần nữa, cặp đôi nữ thần Mặt trời và thần Thiên nhiên họ cũng là phù thủy nhưng sống tách biệt cách đây khá xa, có lẽ vài tuần nữa họ mới đến nhập hội. Người cuối cùng là thần bí ẩn Rinie, ngài ấy thì đúng như tên chúng ta không nên quá mong đợi, tớ gia nhập Tây viện từ bốn tuổi mà còn chưa gặp qua nữa. Hết chưa nhỉ – Gil vui vẻ nghĩ nghĩ – A, hết rồi, có nhiêu đó thôi.
Giọng Gil rất điềm nhiên như thể đang chỉ tay giới thiệu: “Nơi đây là một vườn cà, bên cạnh vườn cà là một luống hoa” hoàn toàn không hề để ý gương mặt đã nghệt ra của hai người đối diện. Claira rùng mình một cái rõ thật.
– Tớ sao cứ có cảm giác như thể mình được thông báo là Clover lần hai ấy. Phong cách của Tây viện lúc nào cũng thế này à?
– Là sao nhỉ?
– Không có gì.
Louis còn giật mình hơn, những vị thần vừa được điểm tên anh đã gặp quá nửa, thậm chí còn gặp khá thường xuyên, năm nào cũng vài ba ngày hội họp, một trong số họ Deneger còn là bạn thân của anh thế mà anh chẳng biết gì cả.
– Chẳng trách nào dịp này nhà Allen lại dễ dàng lập nhiều cổng không gian tới thế. – Bình thường đây là chuyện rất hạn chế cần sự phê chuẩn của Tây viện mới có thể tiến hành – Ra là đâu cần xin
phép gì đâu, chính nó là thần Thời không rồi mà! – Nói rồi anh lại nhìn Gil – Nhà Ivient các cậu tài thật, có bao nhiêu người là thần hết cả…
– Đâu cần là Thần chúng tôi mới tài – Gil đùa lại. – Tổ tiên chúng tôi vẫn tuyệt lắm mà, đúng không?
– Có thể – Louis nhún vai. – Nhưng thế hệ này có phải thánh Fly thiên vị phù thủy quá không. Đành rằng phù thủy chúng ta đông nhưng chín người mà có ít nhất tám người là phù thủy thì cũng hơi nhiều…
– Luân hồi không thuộc thẩm quyền của thánh tối cao đâu – Gil lắc đầu – Nếu anh muốn coi tầng lớp thần dừng lại ở thánh Fly thì chuyện này là ngẫu nhiên, còn nếu phát triển ở những vị cao hơn nữa thì… tôi cũng không biết được.
– Vậy coi ra tớ là thần cuối cùng gia nhập của thế hệ này rồi nhỉ? – Claira nói – Mọi người đều xuất hiện dấu hiệu sớm thế sao?
– Thường là trước mười tuổi. Nhưng cậu cũng không phải người cuối cùng đâu.
– Sao lại thế?
– Tây viện chúng ta vốn được coi như một thể thống nhất, thường một thế hệ thần luôn luân hồi cùng nhau. Nhưng cha tớ, ngài Esme ấy lại là ngoại lệ, ông là người cuối cùng của thế hệ thần trước. Tính ra tới giờ thần Sinh mệnh vẫn chưa luân hồi.
– Người cuối cùng? – Louis hơi giật mình – Tôi nhớ ngài ấy mới ba sáu tuổi?
– Ừ. Già rồi mà – Gil cũng không giải thích gì nhiều, cậu uống hớp trà rồi lảng qua chuyện khác – Nói tớ nghe xem, Clover, cậu có thắc mắc gì không?
– Ừm… có cái này tớ vẫn chưa hiểu lắm. – Claira ngần ngừ – Tây viện hoạt động thế nào? Chúng ta có phải họp gì không? Đúng hơn thì tớ cần phải làm gì?
– Cậu không cần làm gì cả – Gil trả lời ngay – Hãy cứ sống như trước nay cậu vẫn sống. Trước khi thế giới xảy ra biến động, Tây viện của chúng ta luôn ở trạng thái đóng băng. Hay nói nguyên lời
thánh Fly thì… cậu cứ sống cho tốt là được!
Claira ngẩn mặt, phút chốc nó phì ra cười. Gil nhìn nó, cậu cũng cười.
– Có vẻ mọi thứ đều không được như cậu nghĩ nhỉ?
– Ừ. – Claira gật đầu thừa nhận. – Đơn giản hơn tớ nghĩ. Nhưng mà – Con bé thở ra một hơi nhẹ nhõm – Như vậy sẽ thoải mái hơn. Tớ thích!
– Vậy là xem như hôm nay tớ cũng thành công rồi hen. Còn một buổi nữa giới thiệu qua cho cậu về giới thần phương khác thì cứ để lại phần El đi. Thằng bé sẽ cho cậu một trải nghiệm thú vị. Nó hẹn chắc một lát là về, nếu các cậu có rảnh thì cũng không lâu lắm đâu.
– Phải để hôm khác rồi. Hôm nay chúng tôi cũng có hẹn.
Ngồi thêm một lát, Louis và Claira đứng dậy ra về, Gil tiễn họ ra tận cửa, còn Fleur, nàng tặng cho Claira một gói hạt Cacao mà nàng yêu thích sau đó về phòng ngủ sớm, vẫn không nói một lời. Đợi bóng nàng đi khuất Gil mới bảo.
– Fleur không thích nói chuyện, nhưng cô ấy thực sự rất quý cậu, Claira ạ, cậu là sự tồn tại đặc biệt với Fleur! Vì vậy nhờ cậu, khi nào rảnh hãy tới với cô ấy thường xuyên nhé.
– Ừ – Claira vui vẻ gật đầu – Tớ sẽ tới. Nhưng mà… – Nó nhìn xuống gói Cacao được thắt nơ xinh xắn – Đặc biệt là sao hả Gil?
Gil nhìn Claira chăm chú một lúc lâu, lâu tới độ Claira ngỡ tưởng sẽ không nghe được câu trả lời thì cậu lại lên tiếng.
– Vì mẹ cô ấy là Nữ thần may mắn, Claira ạ.
Cánh cửa đóng lại trong con mắt tròn xoe của Claira. Nó ngỡ ngàng quay sang Louis.
– Anh có nghe cậu ấy vừa nói gì không? Nghĩa là… CON GÁI EM ĐÓ HẢ?
… Nắng vàng trải rực rỡ góc sân trường vui nhộn. Nắng tháng sáu, ngọt như mật…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!