Lời Nói Dối Của Thần - Quyển 1 - Chương 20: Người đàn bà muốn cướp cha
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Lời Nói Dối Của Thần


Quyển 1 - Chương 20: Người đàn bà muốn cướp cha



Quá khứ là câu chuyện được nhìn nhận dưới góc độ của riêng nó chứ không phải câu chuyện của mình nó. Xung quanh nó vẫn còn tồn tại vô số người khác với những câu chuyện khác, tỷ như cha nó, như Gabriel hay ngay cả Lyn và mẹ hắn chẳng hạn. Quá khứ với họ hoàn toàn khác, đó sẽ trở thành câu chuyện mà nó chưa chắc đã còn là bản thân nó như nó nhận định.

Nó ghét Lyn, nó nghĩ hắn cũng ghét nó thế. Lyn và mẹ của hắn là hai kẻ mà nguyên sự xuất hiện của họ đã là bất thường, đáng tiếc hình như ngoài nó chẳng ai thấy việc một bà mẹ đơn thân dẫn theo con nhỏ xuất hiện nửa đường trùng hợp gặp đúng cha nó thì có gì kỳ lạ cả. Mẹ của Lyn tên là Anathia, một người phụ nữ chưa đến ba mươi còn đầy xuân sắc và cực kỳ xinh đẹp, nét đẹp hiền dịu ngây thơ như một cô tiểu thư trong gia tộc nổi danh nào đó. Lyn may mắn thừa hưởng khá nhiều nét đẹp của mẹ mình nên xét chung hắn ta cũng là một thiếu niên ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt hắn, đôi mắt ướt nước màu tro đặc mơ màng và cuốn hút, rất dễ lấy thiện cảm của người đối diện. Hai mẹ con hắn tới đây xin cha nó cho lưu lại trong khi chẳng biết gì về y thuật, cha cũng không đành đuổi họ đi nên sắp xếp cho mẹ Lyn làm bên thu chi. Và thế là một nàng kế toán đẹp như mộng tá túc lại trong bệnh viện, ai đi qua nàng cũng phải ngoái đầu nhìn thêm vài lần. Nếu Lyn được quý mến một thì mẹ hắn chắc phải được hoan nghênh mười, đẹp, lại dịu dàng và tốt bụng, ai không thích một cô gái như thế? Cho dù cô ta đã có một đời chồng!

Nhưng nó biết đằng sau vỏ bọc dịu dàng thùy mị người đàn bà này không hề đơn giản, thân thế cô ta là bí mật và bộ mặt của cô ta cũng là giả dối. Nó từng tình cờ chứng kiến trong góc khuất cô ta thẳng tay tát Lyn một cái thật mạnh và sỉ vả hắn bằng những lời nó nghe chẳng rõ, khi ấy gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên nhăn nhúm dữ dội và hung ác như một con quỷ, khác hẳn cô gái đoan trang thùy mị hằng ngày. Một kẻ có thể tàn nhẫn đánh đập con ruột mình không tiếc tay sau đó thương xót rớm lệ kể với mọi người rằng Lyn vô tình bị ngã để lấp liếm, chẳng mấy phút sau lại giả lả cười nói dịu dàng với Gillian như yêu thương anh ta lắm, kẻ như vậy chẳng phải quá đáng sợ sao?

Anathia sẵn sàng đối xử tốt với bất cứ ai cho cô ta bày tỏ lòng nhân ái, trừ Lyn kẻ đã biết bộ mặt thật của mình. Nhưng có lẽ ai cũng dễ dàng nhận ra cách đối xử của cô ta với cha nó là đặc biệt hơn cả, chuẩn bị đồ ăn khuya tẩm bổ, giặt đồ may áo, dọn phòng quét tước… tất cả những việc vụn vặt lệch ra khỏi ranh giới của lòng biết ơn thông thường. Lúc đầu mọi người còn nghi ngờ, nhưng tới khi Anathia lần lượt từ chối hàng loạt lời tỏ tình với lý do “Tôi đã có người trong lòng” thì tất cả đều đã hiểu ra. Xét thấy cha nó không có người chăm sóc đã lâu, lại xét tới Anathia “có vẻ tốt” thì hầu hết mọi người đều lén tác hợp cho cha nó và cô ta. Họ đùa đùa hỏi Gillian:

– Gil có thích có mẹ sống cùng không?

– Có! – Ngu ngơ Gillian cười. – Thích.

– Vậy Gil thấy cô Anathia thế nào?

– Tốt ạ.

– Vậy nếu cô Anathia là mẹ Gil thì sao?

Nói tới đây có vẻ Gillian không hiểu, anh ta nghiêng đầu thắc mắc.

– Cô Anathia là mẹ anh Lyn mà? Liên quan gì tới Gil?

Xung quanh mọi người cười xòa, dù trong công việc Gillian được nhận định như một thầy thuốc độc lập thì sự thật anh ta vẫn là đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, ngây ngô và trẻ con. Mọi người nghĩ thế, buồn cười thay là chính nó cũng nghĩ thế, chẳng hề xét tới nó còn là em anh ta.

Anathia vẫn lẳng lặng bày tỏ tình cảm của mình còn cha nó thì quá bận rộn để chú ý đến những hành động đó khiến cục diện trở thành mờ ám khi ai cũng hiểu rằng cha nó ngầm đồng ý cho cô ta làm thế. Đỉnh điểm là tới một buổi sáng Anathia đi từ phòng của cha nó ra, mọi người ngạc nhiên ào đến hỏi thì cô ta chỉ thẹn thùng đỏ mặt lắc lắc đầu. Một tiếng “Òa” nổ ra rõ to xen theo tiếng vỗ tay cùng hàng loạt lời chúc mừng vì cô ta đã được như nguyện.

– Vậy thầy ấy đâu rồi?

Xen trong đó có người hỏi.

– Đã chúc thì phải chúc cả đôi chứ, thầy Esme, thầy đâu rồi?

Họ gọi vang tên cha nó, Anathia giật giật tay ngượng ngùng bẽn lẽn tính mở miệng nhưng trước khi cô ta kịp làm thế nó đã giành lời.

– Thầy ấy đi hái thuốc từ sáng sớm nay rồi.

Hầu hết mọi người đều giật mình, họ đã quên đi giọng nói của nó như lãng quên sự tồn tại của chính nó vậy. Mà buồn cười là cứ mỗi lần nó lên tiếng thì không khí có đang vui vẻ chộn rộn tới mấy cũng phải xẹp lại, cứ như ai đâm thủng một quả bóng bay. Chẳng lẽ là nó?

– Gabriel, cháu tới từ bao giờ thế? – Anathia tươi cười đi tới, nếu nhìn không kỹ sẽ chẳng nhận ra gương mặt cô ta chỉ mất tự nhiên hơn một chút. – Đã ăn sáng chưa, cô làm gì đó cho cháu ăn nhé?

– Thôi khỏi – Nó gạt tay mình khỏi bàn tay đang vươn tới của cô ta – Tôi ăn sáng với cha tôi rồi.

Lần này sắc mặt Anathia mới trở nên khó coi hơn, cô ta gượng gạo bảo.

– Cô còn đang định làm bữa sáng cho thầy và các cháu, thì ra mọi người đã ăn rồi à. Thầy đi sớm quá cô không kịp…

– Đương nhiên cô không kịp rồi! – Nó lạnh lùng cắt ngang – Cha tôi rời khỏi đây từ bốn giờ sáng, sau khi ở với tôi cả đêm qua, cái giờ ấy cô còn đang bận làm gì? Quan tâm bằng cách lẻn vào phòng cha tôi sao?

Anathia lặng câm, ngay giây tiếp theo nước mắt đã viền lưng tròng, nó cũng phải bội phục tốc độ thay mặt của cô ta. Trông ả giờ hệt như một người phụ nữ yếu đuối bị bắt nạt mà không thể nói ra, hướng chú ý của mọi người cũng bị rời đi.

– Sao thế Ana, có chuyện gì vậy?

– Đừng khóc Ana…

– Cô sao thế?

– Đúng rồi, đừng có khóc. – Nó lạnh nhạt bảo thêm, nó không thể đơn giản cho qua như thế! – Đợi tôi tìm ra phòng cha tôi có mất gì, lúc ấy cô khóc một thể!

Và đúng là cô ta khóc thật, mọi người xúm vào rối rít dỗ dành, thậm chí còn tặng cho nó hàng loạt những ánh mắt chán ghét, hệt như một vở hài kịch. Nó chẳng buồn quan tâm mà bước qua luôn, liếc về góc khuất xa nó thấy Lyn đang nhìn mình. Hắn ta trông thật giận dữ, nhưng chắc không phải vì nó “bắt nạt” mẹ hắn mà khả năng cao hơn hắn đang lo cho tương lai chính mình. Sở dĩ Anathia dám lẻn vào phòng cha nó như vậy là vì Lyn đã tìm hiểu sẵn và biết chắc cha nó không có ở đây, không ai biết ông đi đâu, thỉnh thoảng ông lại biến mất một lần như vậy. Cha nó biến mất, họ có thể nói bậy sao không nghĩ tới nó cũng có thể làm thế nhỉ? Và dù cả hai phía đều là nói dối nhưng lời nói của đứa con là nó đương nhiên đáng tin hơn chứ nhỉ? Vì nó lên tiếng sau và vì sự thật thì không ai biết nên ngay cả mẹ con Lyn cũng nghĩ những gì nó bảo là đúng. Vậy nên Anathia hẳn đang rất giận dữ vì Lyn không hoàn thành được nhiệm vụ ả ta giao cho, ả sẽ không cho qua dễ dàng.

Đúng thế thật, ngày hôm sau người ta lại thấy Lyn “không cẩn thận” mà vấp té bầm dập. Lúc gặp hắn nó tính đi qua luôn cho nhanh, không ngờ hắn lại gọi nó lại.

– Thằng khốn!

Và càng không ngờ hơn khi hắn chửi nó như thế. Nó cũng phải bất ngờ:

– Tao nghe nhầm không?

– Mày là thằng khốn!

Lần này thì nó thấy buồn cười thật nhưng vì nể hắn vừa bị cho ăn đòn nên không nói gì thêm định đi luôn, ai ngờ hắn bồi cho một câu:

– Cứ vênh váo đi, mày chẳng là cái thá gì cả!

Thành công câu này kìm chân nó lại, nó thở ra một hơi, vỗ vỗ vai hắn.

– Đừng ngu thế anh bạn! Sao lại nói tao không là gì? Chẳng phải mày vừa bảo tao là thằng khốn sao?

– Mày…

– Và dù tao có là thằng khốn thì mày vẫn mong được là tao, còn mẹ mày lại muốn ngồi vào vị trí mẹ tao, không thấy tức cười à? Mày nói xem mày đáng là gì?!

– Mày… Đừng tưởng mình tài giỏi! Cái thằng sống bằng lòng thương hại! Mãi mãi mày chẳng là cái thá gì!

Mối quan hệ giữa nó và Lyn cứ luôn như thế chẳng khi nào dính được đến hai chữ tốt đẹp. Hai đứa trẻ mang trong mình tâm hồn u tối chẳng vừa mắt nhau, nghĩ lại vừa đáng thương lại vừa nực cười.

Sau lần ấy không dè dặt gì Anathia vẫn dính lấy cha nó, có lẽ mặt dày cũng là một thế mạnh của cô ta. Ngoài ra cô ả cũng cố gắng đối xử thật tốt với Gillian, vui vẻ với tất thảy mọi người và cố tránh nó càng xa càng tốt. Nó thì không muốn thấy thằng ngốc anh mình tiếp xúc nhiều với ả nên mới gọi anh ta ra bảo, ai dè anh ta lại vô tư nói.

– Sao lại phải tránh? Anh thấy có sao đâu?

Nó lười nói lý với anh ta nên chỉ gắt lên cụt lủn.

– Tôi bảo thì anh cứ tránh xa ra!

– Anh biết rồi, biết rồi! – Gillian xua tay cười tủm tỉm cực đáng đánh. – Thế anh tránh xa cô ấy thì có được đến gần em không?

– Biến!

Nó vẫn nghĩ thằng anh mình ngu ngốc và quyết không để tâm đến anh ta nữa. Ai ngờ vài ngày sau bệnh viện được chào đón một vị khách vô cùng đặc biệt đến khám căn bệnh cũng đặc biệt chẳng kém: quý bà Helen Allen – mẹ nó, bà nói bà mắc bệnh tương tư!

Sự hiện diện của bà là một bất ngờ lớn với nó, bởi lẽ người mẹ mà ngay cả khi nghe tin con mình không có pháp thuật cũng không thể dời chân giờ tự nhiên xuất hiện chẳng nguyên do thì hơi vô lý. Chẳng lẽ lại vì tình thế bây giờ đã bớt nguy hiểm nên tình mẫu tử trong bà mới được dịp vùng dậy? Thật vậy sao?

Sau này nó mới được biết bà đến là vì Gillian đã viết thư vô tình nói qua về sự có mặt của một cô gái xinh đẹp bên cha, thư viết hôm trước hôm sau bà đã tới nơi đủ biết vị trí của cha trong lòng bà lớn đến cỡ nào. Và cũng đủ thấy cách hành xử của Gillian khôn khéo và nhẹ nhàng hơn nó khá nhiều, gặp dây rối thay vì tự cắt anh ta đi tìm người giữ nút dây. Gillian có thể hiền nhưng không ngu, chỉ tiếc là khi ấy nó không nhận ra điều đó!

Lần đầu tiên gặp mẹ hóa ra cũng không mùi mẫn tình cảm như nó tưởng. Bà ôm nó rất chặt, vòng tay rất ấm áp, trong xa lạ cũng có chút thân thuộc. Nó dựa vào vai bà, vuốt nhẹ lên mái tóc vàng của bà nhẹ nhàng gọi một câu.

– Mẹ!

Bà gật đầu hôn lên trán nó, hệt như cách cha nó hay làm. Sau này thì nó mới hiểu, đây cũng là nụ hôn ông hay dành cho bà, bà chỉ mang nguyên tình cảm ấy gửi gắm lên người tụi nó. Không thể nói mẹ không yêu hai anh em nó, chỉ có thể bảo vì bà lỡ yêu cha nó quá nhiều.

Đương nhiên với tình cảm đó làm sao bà chịu để yên cho một kẻ lăm le muốn chiếm vị trí của mình, ngay ngày đầu tiên đến bà đã tỏ rõ vị thế chủ nhà khi mang đồ vào phòng cha nó ở. Gillian hỏi:

– Mẹ không sợ người ta nhòm ngó à?

Thì bà đáp.

– Sao phải sợ, thời thế khác rồi. Giờ họ mới là người phải sợ mẹ!

– Oa, mẹ giỏi thế!

– Mẹ của hai cậu lúc nào chẳng giỏi!

Đương nhiên điều bà nói cũng không hoàn toàn là thật, bà chỉ không muốn làm tụi nó lo lắng, vì nếu ngoài kia không có bất cứ nguy hiểm gì thật bà cũng sẽ chẳng phải đợi tới lá thư của Gillian thì mới đến. Nhưng trái với suy nghĩ của nó rằng bà là người điềm tĩnh và lạnh lùng, mẹ nó lại thẳng tính quyết đoán đến đáng sợ. Đến buổi sáng ngồi chưa ấm chỗ, ngay trưa bà đã kéo cha nó đi khắp viện đòi ông giới thiệu về mình. Cha nó lại là người kín đáo hay xấu hổ nhưng vì chiều bà ông vẫn đi theo, hai người họ tay bế nó tay dắt Gillian cùng nhau dạo qua vườn hoa bên kia quả đồi. Đó là một chiều hoàng hôn mùa hạ, nắng đỏ rực cả góc trời, lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm nhận rõ ràng được hai tiếng gia đình!

Sáng hôm sau, khi bước ra khỏi phòng của cha nó cuối cùng mẹ nó cũng đụng mặt Anathia, cuộc gặp gỡ này thu hút sự chú ý của không ít người dù phần đa họ có giả bộ không chú ý. Đứng đối diện người mẹ quyền uy, tiểu thư hàng thật giá thật của tụi nó vẻ ngây thơ hiền lành của Anathia trở nên bị lu mờ, có lẽ lần đầu tiên người ta nhìn rõ cô ta cũng chẳng đẹp tới vậy, càng không nói tới có xứng với cha nó hay không. Mẹ nó chẳng vòng vo gì mà nói thẳng.

– Nghe bảo cô thích chồng tôi?

– Chồng tiểu thư là ai cơ? – Anathia ngây ngô cười. – Tiểu thư đang độc thân mà, sao lại nói thế?

– Khi cả hai đều hiểu thì bớt giả bộ đi! – Mẹ nó rõ ràng không thích thái độ của ả ta. – Một tờ giấy kết hôn thì chứng minh cái gì – Bà nói – Tình cảm của chúng tôi đủ xé rách hàng trăm tờ giấy ly hôn…

– Tiểu thư…

– Gọi tôi phu nhân! Nhớ rõ, muốn sống tốt thì thu mình lại cô gái, cô cũng đã nghe về tôi đúng không? Nếu cô có ý định bất chính gì với Esme, tôi sẵn sàng xé nát cô như xé một tờ giấy!

Mẹ nó cũng không ở lại được lâu, ngay sau khi gặp Anathia mẹ đến tạm biệt ba cha con rồi vội vã rời đi, nhanh như một cơn gió.

Còn về Anathia, có lẽ cô ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ nếu không phải ngay khi mẹ nó vừa đi cha nó đã tới xin lỗi cô ta: “phu nhân nhà tôi” có gì không phải cô bỏ quá cho. Vẻ mặt của ả lúc đó đủ đặc sắc khiến nó nhớ mãi không quên. Sau lần đó cô ả cũng có vẻ an phận hơn nên nó chẳng chú ý nhiều nữa, dù sao miễn không phải lớ xớ muốn động đến cha nó thì nó cũng không dư sức quan tâm thêm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN