Lời Nói Dối Của Thần
Quyển 2 - Chương 21: Tri kỷ
Hòa chung với những rối loạn đang ầm ĩ khắp chốn Đông cung thì bầu không khí trong phòng chính điện lại vô cùng ngưng trọng. Nhật Đế vẫn ngồi trên ngai vàng, những vị thần thân thiết nhất xung quanh người như Tả – Hữu thần, Thất thần đều không thấy đâu, quỳ dưới sàn điện đều là những vị thần quan đứng đầu các bộ.
– Tính đến nay, con số những người trúng tà đã lên tới gần hai trăm.
Thần quan Y bộ báo cáo.
– Nhẹ nhất là choáng váng, khó chịu không vận hành được pháp thuật, nặng hơn có hôn mê bất tỉnh, mà nặng nhất là mất thần chí không ngừng quấy phá. Hiện tại chúng thần đã dùng thuốc an thần và bùa thanh tẩy cho họ nhưng kết quả cũng chưa mấy khả quan.
– Thần đã sai lính phong toả những nơi phát hiện tà khí trú ngụ, chúng thần đang lập đàn thanh tẩy và đều đã cưỡng chế mọi người ra khỏi vùng nguy hiểm.
Thần quan phụ trách hộ vệ báo cáo.
– Nơi tà khí dày đặc nhất hiện tại vẫn là Thủy Tinh cung, vì là nơi trận pháp được phát động. Chúng thần vẫn đang phong tỏa nó, nhờ kết giới của Tả thần trợ giúp tránh cho Tà khí tiếp tục lan tràn.
– Tránh xa Thủy Tinh Cung ra.
Nhật Đế trầm giọng lên tiếng.
– Các ngươi hãy tiếp tục chữa trị cho những người đã nhiễm tà khí và hạn chế tác hại của nó, phần việc ở Thuỷ Tinh cung, ta sẽ cùng Tả Hữu thần giải quyết.
– Rõ!
– Điện hạ, chúng ta vẫn chưa thấy tung tích của Nguyệt thần. Lần cuối cùng được trông thấy ngài ấy vẫn đi cùng Thủy thần, liệu có nguy hiểm gì…
– Ta đã sai Tả thần rà soát trên dưới Đông cung, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy Nguyệt thần, các ngươi không cần lo lắng.
Nhật Đế nhìn quanh điện một lượt.
– Kể cả Thất thần, tuy ngoài Phong thần toàn bộ những người còn lại đều nhiễm tà khí nhưng ta và Hữu thần đang dùng hết sức thanh tẩy tà khí trên người họ. Việc này cũng cần chút thời gian, nhưng ta tin mọi sự sẽ ổn thỏa, các ngươi hãy trấn an mọi người, chớ để hỗn loạn xảy ra.
– Điện hạ, vậy còn việc tra hỏi Thủy thần.
Thần quan Hình bộ vẫn không an tâm.
– Thứ cho thần nói thẳng, việc chúng ta đang làm chỉ là cấp cứu tình thế còn muốn giải quyết dứt điểm chuyện này phải tìm đến người đã gây ra nó. Dù chẳng ai hiểu Thuỷ thần tại sao lại làm vậy nhưng chuyện đã rồi, Thuỷ thần lại quá tài giỏi, nếu ngài ta vẫn cố tình làm loạn chỉ sợ chúng ta có muốn chống lại cũng khó. Điện hạ, nếu không tra hỏi rõ ràng, biết đâu đằng sau việc này còn là âm mưu to lớn nào đó…
– Việc điều tra Thuỷ thần ta đã giao cho Phong thần đảm nhiệm. Dù sao Phong thần cũng là thủ lĩnh Thất thần, riêng chuyện này Hình bộ không cần nhúng tay.
– Nhưng…
– Chẳng lẽ Hình bộ lo lắng ta sẽ thiên vị? Các ngươi an tâm, liên quan tới an nguy Đông cung ta tuyệt đối không niệm tình!
– Điện hạ anh minh!
Sau buổi họp, các vị Thần quan lục tục ra về, bên ngoài Đông cung mọi sự đều đang rất hỗn loạn, họ cần dốc hết sức giữ yên trị an nơi này. Trong điện chỉ còn lại Nhật Đế, ngài cho gọi nội quan thân thiết bên người là Tiết Hải tới gần.
– Phía Tả thần thế nào?
– Bẩm, ngài ấy nói kết giới không hề bị ảnh hưởng, xin điện hạ hãy an tâm.
– Còn Hữu thần?
– Tin báo, vừa có hai người lạ mặt tự xưng là thần Sinh mệnh và thần Thông thái của Tây viện theo chân Zaza tiểu thư trở lại Đông cung. Hai người này đều được Hữu thần mời tới Hữu thần cung, sau đó họ cầm theo Hữu thần lệnh tới Ngục giam gặp Thủy thần rồi ạ.
– Theo sát họ, không được lỗ mãng.
– Người tự xưng là thần Thông thái hiện giờ dường như còn muốn tới Thủy Tinh cung…
– Cứ để cậu ta tới. Dù sao Thủy Tinh cung chỉ mở nếu người đó đồng ý.
– Bẩm, còn có một sự lạ, ấy là mọi vết thương trên người Thủy thần đều tự động lành…
– Hãy cứ nói đó là do thuốc của Diên Họa, tránh lan truyền xa.
– Còn phía kia thì sao?
– Không có động tĩnh gì thêm.
Nhật Đế không nói gì thêm nữa, ngài im lặng nhìn chồng tấu sớ cao như núi trước mặt mà chẳng biết đang nghĩ gì. Hồi lâu ngài đứng dậy, ngài chậm rãi bước từng bước về phía sau chính điện. Đằng sau đó là một cánh cửa vẫn đang đóng kín.
Thường ngày đó là phòng nghỉ của Nhật Đế mỗi khi ngài mệt mỏi, hôm nay thì khác, căn phòng ấy đột nhiên lại có rất nhiều người. Mà những người ấy lại chẳng xa lạ gì mà chính là năm vị thần còn lại trong Thất thần, vốn được đồn đại là trúng tà ốm liệt giường cùng với kẻ trước nay vốn chẳng khỏe khoắn gì – cậu út Nhược Thủy. Sáu người họ ngồi thẳng trên ghế, gương mặt cứng ngắc một cách quỷ dị. Chẳng khó để một người chỉ cần có am hiểu bùa phép tầm trung cũng có thể nhận ra, sáu người này đều đã bị yểm phép bất động. Vừa thấy Nhật Đế vào, cả sáu cặp mắt đều phóng qua dán chặt lấy ngài, vừa hoang mang lại vừa giận dữ.
Nhật Đế thở hắt ra một hơi phiền muộn, ngài đóng cửa lại để Tiết Hải đứng canh bên ngoài. Đoạn ngài vẽ thêm một bùa chú củng cố kết giới xung quanh phòng, bấy giờ ngài mới an tâm búng tay một cái cởi bỏ đám bùa chú đang phong ấn sáu vị thần của mình.
Vừa được tự do, lập tức họ đã đứng bật dậy.
– Điện Hạ, người làm gì vậy!
– Sao lại làm vậy với chúng thần?
– Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
– Phong thần đâu? Như Hà đâu? Phù Du đâu?
Hàng loạt những câu hỏi được tuôn ra, người to tiếng nhất là Hoả thần Phục Minh. Mái tóc đỏ rực của gã chia chỉa dựng lên như lông nhím. Trông gã vô cùng sốt ruột, tiếc là Nhật Đế chẳng vội trả lời câu hỏi của gã, ngài mệt mỏi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó nhất.
– Điện hạ, có chuyện gì vậy?
Địa thần Nhược Ngôn vẫn rất bình tĩnh, trên thực tế sống hơn ba ngàn năm người ta cũng chưa thấy Nhược Ngôn mất bình tĩnh bao giờ.
– Chuyện ngoài điện ban nãy chúng thần đều đã nghe rõ.
Vì Nhật Đế vốn chủ tâm nói cho mọi người nghe.
– Chúng thần nghĩ mình cần một lời giải thích.
Nhật Đế im lặng, ngược lại Diên Họa mới là người lên tiếng.
– Người đã đồng ý với Như Hà điều gì?
Đôi mày của cậu cau lại cố kìm nén mớ cảm xúc rối loạn trong lòng.
– Tên điên ấy lại muốn làm gì? Ba ngàn năm rồi hắn lại muốn làm cái gì!
Cuối cùng cảm xúc trong cậu vẫn vỡ òa. Những bí mật một mình cậu chôn giấu suốt ba ngàn năm, những tâm tư không thể nói cho ai biết, sự bức bối năm ngày qua khi Phù Du quay lại, mọi thứ cậu cố dồn nén lâu nay ngỡ tưởng cứ chịu đựng rồi tất cả sẽ qua, rồi kẻ ấy sẽ hạnh phúc, cậu sẽ im lặng, cậu sao cũng được. Thế mà kết quả cuối cùng nhận được lại là cái tin sét đánh ngang tai, kẻ đó vẫn quyết tâm đi rồi.
– Trâm hoa mai gãy? Trận pháp chuyển nghịch? Đừng đùa giỡn như vậy! Nếu thực sự trận pháp ấy khởi động chắc chắn không phải chỉ có hai trăm người trúng tà đâu! Thậm chí, điện hạ, chúng thần, Tả thần, Hữu thần, các thần quan vừa đứng trong điện khi nãy mới là những người đầu tiên gánh chịu hậu quả! Nhưng chúng ta đều bình an. Người chắc chắn hiểu rõ hơn ai hết! Một lời nói dối đầy lỗ hổng như vậy, người muốn che giấu điều gì? Không! Kẻ đó muốn làm cái gì?
-…
– Ba ngàn năm trước người đã đồng ý cho hắn một mình xông vào Ma giới… – Cố nén mình lại, Diên Họa tiếp tục chất vấn. – May phước, hắn thành công, hắn không chết. Còn bây giờ? Người vẫn tin hắn? Người vẫn chấp nhận những hành động ngu xuẩn của hắn? Thần nghĩ người sẽ bảo vệ hắn chứ…
– Diên Họa, đủ rồi.
Nhật Đế mệt mỏi giơ tay, gương mặt người chốc lát nom già nua hơn rất nhiều.
– Chuyện này các cậu đều không hiểu…
– Vì người không nói cho chúng thần hiểu!
Phục Minh tức tối gằn lên. Nhật Đế vẫn chầm chậm nói tiếp.
– Như Hà nói, chính cậu ấy sẽ giải thích cho mọi người hiểu. Ta sẽ đưa từng người các cậu đến gặp Như Hà, từng người một! Rồi khi trở lại, ta sẵn sàng lắng nghe mọi điều!
Đông cung hỗn loạn, sau trận đại chiến ba ngàn năm trước đây là lần đầu tiên nơi này lại phải đối diện với cảm giác bất an đầy nguy hiểm như thế. Trớ trêu thay, người reo rắc nỗi sợ hãi khắp Đông cung bấy giờ lại là vị anh hùng ba ngàn năm trước đã cứu vớt chốn này, người ta hoang mang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ một đêm thôi mà thế sự đã xoay vần. Anh hùng năm đó bị bắt, y bị giải vào ngục sâu, tại hầm ngục tối tăm y chẳng có lấy một lời bào chữa cho hành động của mình. Nhật Đế vô cùng thất vọng, ngài gấp rút triệu tập các thần quan giải quyết mớ rắc rối mà vị hiền thần bao năm ngài tin tưởng gây ra, còn y thì ngài đặc biệt giao lại cho Phong thần toàn quyền tra hỏi. Trong ngục tối, người ta nghe tiếng Phong thần đau đớn gào lên: “Chuyện đó có thật không! Có thật cậu đã khơi mào tất cả? Cậu dám bất chấp tất cả như vậy?”. Kẻ đó chỉ khẽ gật đầu, y chậm rãi nói, “Đều là do tôi.”. Phong thần như phát điên, vỏ bọc lạnh lùng bấy lâu của hắn vỡ nát theo từng nhát roi khi tay hắn vung lên, người ta nói khoảnh khắc ấy hắn như con dã thú muốn giết chết kẻ tội đồ trước mặt mình. Nhưng cuối cùng Phong thần đã dừng lại, đôi mắt hắn xoáy sâu hận thù, hắn nói: “Ngươi nhất định sẽ phải trả giá!”
Người ta lại thấy y ngước mắt ngó ra ô cửa sổ, bên ngoài đó vài tia nắng yếu ớt chiếu xiên xiên, y hờ hững cười lạnh nhạt, người ta nói Thủy thần cũng điên rồi. Ngày hôm sau, người ta lại thấy năm vị thần khác trong Thất thần lần lượt tới ngục giam thăm y, chẳng biết họ đã nói những gì, đã khuyên răn y những gì, nhưng khi đến họ quyết chí kiên định bao nhiêu thì lúc rời đi họ lại ngơ ngẩn thất hồn lạc phách bấy nhiêu. Người ta đồn rằng, họ thất bại rồi, họ không lay chuyển nổi y, Thủy thần đã sa đọa vô phương cứu chữa. Chuyện thực hư thế nào có lẽ chỉ mình Thất thần mới hiểu, chỉ là không may, sau khi trở về họ thực sự ốm liệt giường rồi…
Người cuối cùng được đưa tới gặp Như Hà là Diên Họa, cậu bước từng bước thật nhanh xuyên qua hành lang ngục giam tối tăm và ẩm ướt, phía cuối con đường ấy là căn phòng giam giữ kẻ mà cậu đang nóng lòng gặp mặt. Khi cậu đến, y đứng quay lưng về phía cậu, đầu ngẩng cao ngước mắt ra ngoài ô cửa sổ, mái tóc bạc của y buông dài xõa tung như suối. Nắng dần tắt hắt vào chút u ám buổi chiều tà.
– Cậu tới rồi.
Nghe tiếng mở cửa Như Hà quay lại, y vui vẻ cười chào Diên Họa. Khác hẳn với nụ cười hờ hững mọi khi, đối mặt Diên Họa y vẫn luôn nhiệt thành như thế.
Trái ngược với y, vẻ mặt Diên Họa lạnh như băng, cậu ngắm y từ trên xuống dưới một lượt. Kẻ trước mặt cậu có vẻ vừa thay một bộ y phục mới, trông y chẳng khác gì người mà cậu mới gặp vài ngày trước ở Thủy Tinh cung. Chỉ có điều đây là ngục giam, và căn phòng này vẫn còn vương vất mùi máu tươi chưa dứt. Nghĩ tới đây lửa giận trong lòng cậu chốc lát bùng cháy.
– Sống tốt nhỉ?
Câu hỏi khó khăn lắm mới thốt ra khỏi kẽ răng cậu, Như Hà nhìn cậu, y cười cười.
– Vẫn tốt.
– Nếu đã tốt, làm sao lại muốn chết!
Như Hà hơi ngạc nhiên, y cũng không ngờ cậu sẽ bộc phát sớm thế. Hơi bất đắc dĩ, y vươn tay ra tính làm cho Diên Họa bình tĩnh lại ai ngờ cánh tay còn đang ở lưng chừng đã bị cậu bắt lấy.
Đôi mắt phượng long lên như có lửa, nỗi giận dữ căng tràn qua từng lời nói của cậu.
– Ba ngàn năm huynh điên chưa đủ à? Ba ngàn năm tôi níu kéo huynh chưa đủ à? Một cánh tay này cũng chưa đủ à!
Cậu nắm chặt lấy tay trái của y, dưới bàn tay cậu từng vòng lụa trắng vẫn quấn kín xung quanh cổ tay y. Dải lụa này là cậu băng cho y, dải lụa ấy đã thấm máu y, cũng thấm đẫm nước mắt của cậu, nó là thứ y vì cậu mà giữ gìn, vậy mà bây giờ cậu chỉ muốn bóp nát nó, muốn hủy hoại y, để kẻ khốn nạn trước mắt cậu không bao giờ có thể tự làm mình tổn thương thêm nữa.
– Không phải Phù Du trở về rồi sao?
Diên Họa cũng không tin nổi cậu còn có thể ghìm mình lại để tiếp tục nói cùng y.
– Không phải huynh luôn đợi con bé trở về? Huynh đợi nó làm gì? Để nó quay lại nhìn huynh chết sao!!!
– Họa…
Một tiếng than thật khẽ, Diên Họa phút chốc im bặt. Hốc mắt cậu nóng lên, cậu cố ngăn bản thân không chớp mắt, cậu cứng đầu nhìn thẳng vào y, quyết không để tiếng “Họa” của y lay động mình. Y cũng không trốn tránh ánh mắt cậu, cũng vẫn để cậu nắm tay mình, y nói.
– Có những chuyện tôi gây ra, tôi nên chịu trách nhiệm… Tỉ dụ như, cậu cũng biết, đại chiến ba ngàn năm trước chính tôi là kẻ khơi mào!
Trong chốc lát, dường như toàn bộ máu trên người Diên Họa đều chạy đi đâu mất, cảm giác lạnh toát lướt qua cậu từ chân tới đầu, rất nhiều ý nghĩ không ngừng đổ xô tới, cổ họng cậu khô khốc, cậu cứng nhắc mở miệng.
– Dạ Đằng biết rồi…
Thậm chí đây còn chẳng phải là câu hỏi, nó như đáp án cậu tự nói cho bản thân mình. Ra đây là lý do Dạ Đằng cư xử như thế… Nhưng bây giờ điều ấy cũng chẳng quan trọng, cậu vẫn tưởng lần này y lại phát điên gì đó thôi, như ba ngàn năm nay y vẫn điên loạn như vậy, cậu vẫn tự nghĩ mình có thể thuyết phục y, không ngờ…
– Nhữ Huyền tìm huynh?
Như Hà không gật đầu, nhưng y cũng không phủ nhận. Diên Họa đã hiểu, giọng cậu nhỏ dần.
– Huynh muốn gánh trách nhiệm một mình?
Như Hà vẫn im lặng, nhưng Diên Họa lại đứng trên bờ vực bùng nổ một lần nữa. Cậu gằn lên.
– Đừng có điên! Như Hà, cuộc chiến ba ngàn năm trước ai cũng hiểu là chuyện không tránh khỏi, không ai có thể ngăn nổi nó, việc huynh làm nói cho cùng chỉ là rút ngắn thời gian bắt đầu! Đã chiến tranh tất sẽ có thắng thua, ba ngàn năm trước Ma giới thua trận, giờ đây chúng lại muốn gì? Gây chiến trở lại? Chúng ta sợ chúng? Không! Đông cung bây giờ đâu có yếu ớt như ba ngàn năm trước, chiến tranh có nổ ra, chúng ta cũng không thua trận, huynh sợ cái gì! Hay là chuyện của Nhữ Dạ và hoàng tôn? Ba ngàn năm chúng vẫn giữ họ sống, huynh nghĩ chúng còn dám làm gì? Nhữ Dạ không ngốc, nàng chắc chắn tự bảo vệ được đứa con của mình. Vậy huynh nói đi, còn điều gì khiến huynh lo sợ?!
– Không phải chúng ta không thua, là chúng ta chưa chắc sẽ thua.
Như Hà chậm rãi sửa lại.
– Đông cung không còn là Đông cung của ba ngàn năm trước, nhưng Ma giới cũng vậy. Nhữ Huyền là một vị vua vô cùng có tài, cậu cũng hiểu. Chiến tranh nếu nổ ra, ngoài thắng thua chính là thương vong và tổn thất, sẽ không phải là vài trăm người trúng tà mà sẽ là hàng ngàn người chết… Nếu chúng ta có thể ngăn cản, tại sao lại không làm vậy?
– Bằng cái gì? Một mình huynh?
– Nhữ Huyền hận tôi, toàn Ma giới đều hận tôi. Đông cung và Ma giới hiện tại không còn chênh lệch như xưa, tham vọng chiếm lĩnh nơi này của Ma giới cũng không còn, cuộc chiến bây giờ nếu nổ ra đơn thuần chỉ vì hận thù năm đó. Nếu đã vậy…
– Huynh điên rồi, Như Hà!
Diên Họa nhìn y không sao tin nổi, chốc lát cậu liên tục lắc đầu.
– Huynh định nói với tôi huynh mất ba ngàn năm đợi Phù Du chỉ để chờ con bé về rồi quẳng nó ở lại rồi tiếp tục một mình đơn độc hy sinh?
Ánh mắt của y đã thay đổi, y không còn tuyệt vọng như trước. Rõ ràng có thứ gì đó không đúng…
– Huynh yêu nó đến vậy… Huynh đầu hàng dễ dàng như thế? Huynh nghĩ tôi sẽ tin? Huynh đang đùa tôi chắc!
Như Hà vẫn im lặng ngắm cậu, cứ như thể ba ngàn năm cũng chưa đủ để y thôi ngây ngẩn vì sắc đẹp của người bạn thân nhất này. Khoé miệng y dần nhướn lên, đuôi mắt dài cong cong, y bật cười vui vẻ.
– Quả là tri kỷ. Tôi biết sẽ không dễ gì lừa được cậu mà…
Diên Họa nghi hoặc ngó y, thậm chí cậu còn có xung động muốn quay ra sau y xem con hồ ly trước mặt cậu có mọc ra cái đuôi nào không. Như Hà vẫn cười, y dùng cánh tay còn lại vỗ nhẹ lên vai cậu.
– Đương nhiên mọi việc tôi làm đều có lý do của nó. Vì cậu là tri kỷ duy nhất của tôi, tôi đã thề sẽ không bao giờ lừa dối cậu…
Nói rồi, y ghé sát bên tai Diên Họa thầm thì. Nghe xong, Diên Họa cau mày.
– Họa, cậu là người hiểu tôi hơn ai hết. Tôi tin, cậu sẽ sớm tìm được câu trả lời!
Nụ cười của y ngọt ngào như nắng, cho dù ngoài ô cửa kia, nắng tà đã tắt hẳn rồi…
~~~~~
Mọi người đoán xem, Như Hà coi Diên Họa là tri kỷ, còn Diên Họa coi y là gì?
Trong chương này mọi người có thấy chỗ nào lấn cấn k?
Như Hà là nhân vật có lắm ẩn số nhất trong câu chuyện này, mọi người cứ thoải mái phỏng đoán về y, nhưng đừng chắc chắn tin rằng y là con người thế nào, không chừng đến cuối lại hố.
Tác giả lại chuẩn bị thi Răng Hàm Mặt, giờ trong đầu nguyên có răng với lợi, nhưng sẽ cố gặp mọi người thật sớm. Phần 3 này dài quá nhỉ, ước chừng đâu mới đi được tầm 1/3 thôi. Chẳng biết bao giờ mới bò xong nữa. ==
Cầu cổ vũ, cầu cmt ủn mông để chúng mình sớm gặp lại nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!