Những mảnh trời nhỏ bé.
Truyện ngắn 2: Bố tôi là thê nô.
~oOo~
Tôi đang cày game cho lọt top thì nghe thấy tiếng bố dưới bếp:
– Thùy ơi, ăn cháo đậu xanh không?
Tôi phân vân nhìn nhân vật trong game lẫn tin nhắn thằng bạn thân vừa gửi. Cuối cùng tắt máy, chạy xuống bếp. Tôi lấy thìa, bưng tô cháo lên, thì bố nói:
– Mang lên phòng cho mẹ mày rồi xuống ăn.
– Ơ…
– Đứng đấy làm gì, mang đi.
Ứ ừ, lần sau con sẽ không ham ăn mà bị bố sai bảo nữa đâu. Tôi nhủ thầm, nhưng chẳng lần nào thành, bởi bố tôi nấu ăn ngon lắm. *ham ăn*
~oOo~
Ngày 25 Tết, bố bảo tôi thay đồ để về nhà bác chơi. Tôi kì kèo đòi ở nhà:
– Bố, bố… Con không về nhà bác đâu.
– Thay quần áo.
Dù tôi có nói thế nào đi chăng nữa thì bố vẫn bất biến. Aizzzz x 10000000000. Thì lúc đó mẹ từ trong phòng đi ra:
– Bố gọi điện bảo tí về ngoại ăn vào Tết.
Bố tôi nghe vậy thì cầm điện thoại, gọi xin lỗi bác vì không đi được.
Aizzzz x 100000000000, bố, Dù ai nói ngả nói nghiêng. Lòng ta vẫn vững như kiềng bà chân chứ bố. -_-
~oOo~
Học hết 5 tiết, tôi như lê cái thân tàn tạ về nhà, lòng nhủ: Về nhanh còn ăn cơm bố nấu. Nhưng, aizzz, bếp vắng tanh, bố thì ăn cỗ về đi ngủ rồi. Ai bảo hôm nay mẹ làm ngày chứ… Lại phải lấy gói mì, đun ấm nước sôi, aizzzz vạn lần.
~oOo~
Bình thường, bữa trưa sẽ là tôi nấu. Ừm, mặc dù tôi không tình nguyện cho lắm… Nhưng hôm nay đi học về đã thấy bố đeo tạp dề trong bếp rồi. Vừa thấy tôi, bố bảo:
– Thay quần áo rồi luộc cho bố bát rau.
– Ớ.
Tại sao??? Tại sao bố nấu rồi mà còn sai tôi nấu rau??? Trọng điểm không phải sai tôi nấu, bởi tôi biết bố tôi lười… Nhưng cá kho với sườn chua ngọt còn nấu mất nhiều thời gian hơn luộc rau mà. Bố nhìn tôi rồi nói:
– Bố làm cả năm không đủ tiền cho mày mua muối.
– Ứ, ngày nào con chả nấu. Bố có chê cái gì đâu. -.-
Bị chê kìa, hức hức, muốn ra góc nhà vẽ bánh quá đi.
– Mẹ mày không ăn được mặn. – Bố vừa lật khoanh cá vừa nói.
Đó, biết ngay mà. Huhu, con từ chối cẩu lương.
~oOo~
Tôi vừa vào phòng tắm liền thấy vòi nước đang mở, liền hét vọng ra ngoài:
– Mẹ, mẹ chưa khóa vòi nước à?
Chưa thấy mẹ nói gì, tôi đã thấy giọng bố từ trong bếp:
– Mẹ mày chưa khóa thì mày khóa không được à?
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, lắm chuyện.
Ớ, đau thương vạn lần, hức, tại sao chứ???? Lúc trước tôi cũng quên không khóa nước nhưng kết cục là bị bố mẹ song kiếm hợp bích chửi cho một hồi nào là: Con gái con đứa bất cẩn sau này không tìm được việc, không biết tiết kiệm nước, bla bla. T_T Bố không phải bố con đúng không???
~oOo~
Bố mua một cân nhãn, chia làm hai phần. Ba bố con (à, tôi chưa nhắc gì tới em trai tôi nhỉ ^^) ăn một phần, phần còn lại cất tủ lạnh, theo cách bố nói thì là :
“Cất tủ lạnh, tối mẹ mày về ăn. Giờ mấy bố con ăn rồi, tối nhường mẹ.”
Aaaaaaaaa
~oOo~
Cuối đông, đầu xuân, tôi nhảy chạy tới trước chỗ bố đang xem Tivi, cố nở nụ cười ngoan hiền nhất.
– Bố, bố, bố cho con cắt tóc ngắn nhé, trời này nóng lắm.
– Mày cạo chọc đầu đi. Con gái con đứa gì mà suốt ngày như thằng con trai.
Aizzz, tôi cũng hiền lành, dịu dàng mà. Bố tôi lại không thích nhìn con gái tóc ngắn đâu. Có lần tôi đưa điện thoại trước mặt bố rồi nói:
– Bố, bố, chị này cắt tóc đẹp nhỉ?
Bố tôi chỉ nhìn qua rồi nói:
– Sao không đi cạo chọc đầu cho xong?
Đang nghĩ đến đây thì mẹ tôi đi làm tóc về, mẹ cắt tóc đến ngang vai, nhuộm màu hạt dẻ, tóc ép cụp vào cần cổ. Bố tôi không nhìn tôi nữa, nói vọng ra với mẹ.
– Mẹ nó làm tóc về à? Kiểu này đẹp lắm.
Tôi: “…” Còn biết nói gì nữa đây???
~oOo~
Còn rất nhiều nữa, tôi chưa nghĩ ra. Nhưng nhiêu đây đủ chứng minh bố tôi là thê nô rồi chứ???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!