Những mảnh trời nhỏ bé.
Truyện ngắn 5: Giọt nắng trên bông tuyết
Cuối đông nhưng vẫn còn rét lắm, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, đóng thành mảng dày trên đường đi. Cây lười mọc lá, người lười ra đường… Đúng thôi, lạnh như này, em cũng không muốn ở đây đâu. Nhưng em còn có cách nào khác chứ.
Caleb lê trên vỉa hè, làn da em tím tái vì rét. Caleb mặc trên người mỗi chiếc quần xà lỏn sờn cũ, cái áo gió mỏng tanh rách lỗ chỗ lộ ra da thịt trước ngực và cánh tay em. Em cắn chặt hàm răng đang run lên cằm cặp, cố lết về phía ánh sáng phía trước, nơi đó chắc chắn sẽ rất ấm… Nhưng… họ sẽ không nhìn em khinh thường như hôm trước chứ? Họ sẽ không thả con chó săn màu đen to lớn ra đuổi em đi chứ? Caleb ngẩn người một chút, bàn tay đặt trên làn tuyết lạnh giá khẽ chuyển sang hướng khác. Có, chắc chắn họ sẽ xua đuổi em nữa thôi, làm gì có ai muốn thương hại đứa bé bẩn thỉu xấu xí dị tật như em chứ.
– Keng, keng…
Hai đồng ơ – rô rơi vào cái bát sứ sứt mẻ trên tay trái Celeb, khi em ngẩng đầu lên thì người đó đã vội vàng rời đi. Em nhìn theo bóng người đó một lúc lâu rồi lại ngẩn người nhìn vào mấy đồng xu trong bát mình.
Hôm nay em xin được tiền rồi, bọn chúng sẽ không đánh đập em chứ? Hay sẽ cấm em ăn cơm vì em xin được ít quá? Celeb run lên, không biết là do rét hay sợ hãi, đôi mắt to của em nhìn về người cách em vài mét. Người ấy mặc cảnh phục màu đen*, dáng người cao ráo đang rảo những bước chân trầm ổn về phía em.
Nanel cảm thấy, mình càng tới gần thì cậu bé trên đất càng co rúm lại, ánh mắt sợ sệt mà nhìn anh. Nanel lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, anh ngồi xuống đối diện với Caleb, vươn tay về phía cậu:
– Chào cháu.
Caleb run lên cầm cập, giọng nói của Nanel nhưng kéo em về kí ức đáng sợ ấy.
– Vút… Vút
– Huhu… con xin lỗi… con không dám nữa… huhu
Đan xen với tiếng dây da ma sát với với không khí là tiếng khóc của bé Macie. Nhưng bọn họ cứ chửi, một tên thì đánh, càng đánh càng hăng. Mắt hắn đỏ ngầu, bộ râu xồm xoàm như dựng ngược lên:
– Ai cho mày nói cho mày ra ngoài mà sủa với người khác hả? Nói.
Vút… vút…
– Con… hức… Con không dám nữa… chú… chú tha cho… con đi… hức… mà
Macie đau đến nỗi khuôn mặt vốn xanh xao giờ còn nhợt nhạt đến đáng sợ, đôi tay quơ loạn xạ trong không khí. Ánh mắt em ấy nhìn chằm chằm về phía bọn Caleb, ánh mắt ấy chứa đầy đau khổ và tuyệt vọng…
Chuyện là sáng nay lúc đi ăn xin, Macie thấy một viên cảnh sát đang đứng bên vỉa hè, em liền chạy tới báo rằng mình bị bắt cóc… Nhưng ai biết được tên cảnh sát chó chết ấy lại có thể vì tiền mà quay gót bỏ đi, không màng tới Macie bị bọn buôn người giữ lại.
Bọn chúng tra tấn Macie, bỏ đói Macie và tất nhiên bọn Caleb phải chứng kiến, không được bỏ đi cũng như giúp đỡ Macie. Caleb nhìn Macie, em mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không thành lời.
Mấy ngày sau, Macie chết. Đến chết rồi mà Macie vẫn không có được con búp bê Babie em hằng mơ ước ở tiệm đồ chơi đối diện quảng trường. Macie vẫn chưa trở thành ca sĩ như em muốn… Và hơn hết em còn chưa được gặp lại daddy, mommy.
Caleb đã khóc, nước mắt em rơi trên đôi bàn tay dưới đất. Khóc cho Macie hay chính là bản thân em???
Đôi chân em, gia đình em vậy mà chỉ vì bọn buôn người mà bị phá hủy. Vì muốn gây sự thương hại từ người khác, bọn chúng không từ thủ đoạn, biến bọn em – những đứa trẻ ngu ngốc bị chúng bắt đến đây – thành những người tàn tật. Anh Halien bị cắt lưỡi, chị Hatta thì bị gãy tay, bé Anna thì bị chọc mù mắt, còn em Caleb thì bị đánh đến gãy cả hai chân…. Bé Macie nhỏ tuổi nhất vừa mới bị chúng dẫn đến đây tuần trước, em mới 5 tuổi nên chúng chưa làm gì em cả. Vậy mà, đứa em ấy giờ lại nằm đây, không chút hơi ấm. Em đã không chống chịu lại được sự khắc nghiệt của cuộc đời.
Cái chết của Macie như sự cảnh cáo của bọn họ đối với mấy đứa tụi em.
– Sao thế cậu bé? – Nanel cố làm cho khuôn mặt trông hiền lành nhất có thể.
Caleb không đáp lời, đôi tay trên tuyết của em di chuyển càng nhanh hơn, em còn phải sống, còn phải tìm về với bố mẹ ở Somerset. Vì vậy, em không thể bắt chuyện với những người này.
Nanel ngạc nhiên, chẳng lẽ bản thân đáng sợ đến vậy sao?
– Chúng ta có thể làm quen không?
Caleb lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ đề phòng và sợ hãi lộ rõ trên gương mặt xám tro bẩn thỉu.
– Anh sẽ không làm hại em đâu.
Thấy được vẻ mặt ấy của Caleb, Nanel giật mình không biết chuyện gì xảy ra mà đứa bé ấy lại có ác cảm với anh như vậy.
– Thật chứ?
Giọng nói khàn khàn của Caleb vang lên, phải nói là lâu lắm rồi em vẫn chưa nói một tiếng nào. Họng em đau rát, nhưng ánh mắt em vẫn không rời Nanel. Em sợ bị đánh, sợ bị bỏ đói, sợ chết… nhưng em vẫn muốn tin cái người trước mặt này. “Trẻ con là vậy, tựa như những thiên thần, luôn luôn nghĩ tốt về người khác.”
– Tại sao anh phải làm hại em chứ?
Hai người cũng đến bên chiếc ghế đá ở gần đấy, Nanel bế Caleb lên, đôi chân em lủng lẳng trong không khí, nhưng em chẳng cảm thấy đau gì cả. Phải thôi, đã gần hai năm rồi em chưa được cảm nhận cái việc được nhìn mọi thứ từ trên cao chứ không phải mặt đất nữa rồi.
– Em tên là gì?
– Caleb, Caleb Yona **
– Bố mẹ hay gia đình em đâu mà bây giờ trời lạnh như này em vẫn ở đây?
Trong mắt Nanel không kìm nổi sự thương hại. Đến cho cùng thì Caleb cũng chỉ là một đứa bé gầy yếu, tại sao gia đình cậu có thể để Caleb đi ăn xin trong điều kiện thời tiết như thế này, đã vậy còn ăn mặc phong phanh vậy nữa chứ.
– Somerset.
Nói xong chữ này, mắt Caleb như mờ đi, mờ bởi nước mắt. Em nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ bác Handri hàng xóm, nhớ cả con Windy nữa. Nếu thời gian quay lại, em sẽ không bao giờ, không bao giờ bị bọn bắt cóc lừa nữa. Chắc chắn giờ bố mẹ sẽ nhớ em lắm, sẽ lo cho em lắm…
– Cái gì? Thế sao em lại ở đây?
Caleb nhấp môi định nói gì đó thì tên bắt cóc luôn quan sát em lúc này đã gọi được thêm mấy tên nữa tới. Cả bọn đi đến bên Caleb và Nanel, nở nụ cười nộ ra hàm răng vàng ố sau bộ râu xồm xoàm của gã, Kener nói:
– Chào anh cảnh sát, đây là con trai tôi. Không biết anh và nó có chuyện gì để nói với nhau. (LoBe: Chắc đây là câu thoại bọn bắt cóc quen dùng trong nhiều trường hợp rồi, nên mới có lỗ hổng nhé.)
Nanel nghi hoặc nhìn 5 người lạ mặt, lại nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của Caleb. Chắc những người này tra tấn Caleb lắm đây… Khoan, họ chắc chắn không có ai là bố Caleb, bởi em nói gia đình em ở một vùng quê nghèo mà.
– Không có gì, tôi thấy trời rét như vậy mà Caleb vẫn mặc phong phanh, chân thì bị thương. Tôi không hiểu người cha như anh sao lại có thể làm điều như vậy chứ?
Kener giả bộ đau khổ:
– Anh cũng biết đó anh cảnh sát, chúng tôi cũng chỉ là mấy con chuột nghèo đói ở nơi thủ đô rộng lớn này thôi, chúng tôi ăn còn chẳng no chứ nói gì tới có tiền mà mua quần áo mới, đi bệnh viện. Vậy chứ, đồ trên người tôi với mấy người bạn đều là do người dân cho đấy chứ.
Nanel đưa mắt nhìn chằm chằm Kener đến nỗi như muốn thấu xem ông ta mặc bao nhiêu lớp áo.
– Được rồi, vậy các ông hãy chăm sóc tốt cho Caleb một chút, tôi đi trước.
Nói rồi, Nanel quay lưng bức đi, bàn tay luôn để giữa anh và Caleb giơ lên, bàn tay có vài vệt nước lạnh do tuyết tan ra: Bọn bắt cóc, còn 4 đứa trẻ, khu ổ chuột trong thị trấn.
Nanel khẽ mỉm cười, đúng là một đứa trẻ thông minh và vị tha. Caleb có thể lựa chọn tự cứu bản thân, nhưng không, em lại muốn bảo vệ cả những đứa bé khác nữa. Nanel đưa bộ đàm bên hông lên, gọi thêm vài người.
…
Bọn Kener vừa lôi vừa kéo Caleb qua đống đổ nát của khu ổ chuột, vừa vào trong thì mấy đứa trẻ khác cũng đã tụ tập đông đủ. Kener liền lấy dây da trên xà nhà, dây da nhàu nát đen xì. Đen từ đầu hay bởi máu của những đứa trẻ?
– Nói, mày nói gì với nó? – Thực ra Kener luôn đứng đằng sau nghe cuộc đối thoại của Caleb và Nanel, cũng may Caleb chưa kịp nói gì về bọn chúng.
– Không có.
– Không có hả? Tao thấy mày và nó nói chuyện một lúc cơ mà. – Càng nói mặt Kener càng đỏ lên, ông ta vụt vào người Caleb, từng tiếng “vút” vang lên, người Caleb lại run lên một trận, cậu cắm chặt răng, bố đã nói: Là con trai thì không được khóc, sau này con còn phải bảo vệ vợ của con nữa. Đúng vậy, cậu sẽ không khóc, chỉ mong chú cảnh sát sẽ tới giúp cậu và những đứa trẻ đáng thương này.
– Lũ chó săn tới – Một tên đang đứng ở cửa thì thấy xe cảnh sát đi tới.
– Mày nói với nó đúng không? – Kener hung hăng nhìn Caleb. – Được lắm thằng ranh con, để xem tao không giết mày thì không là người.
Sau đó hắn đi đến bên tủ khóa, mở ra lấy cái hộp sắt đựng tiền mà bọn trẻ xin được. Cả bọn kéo nhau bỏ chạy nhưng một lúc sau, bọn bắt cóc nhận ra rằng mang theo những đứa dị tật này thật phiền phức, cuối cùng bọn chúng bỏ lại hết rồi chạy về phía chiếc xe tải cũ của chúng. Tới nơi mới, chúng còn có thể bắt được nhiều đứa trẻ hơn, đúng vậy.
Nhưng, chưa kịp bỏ trốn thì cả bọn đã bị bắt.
…
Mắt Caleb dừng lại trên người Nanel, anh ấy quay lại, anh ấy đã hiểu những gì mình viết. Mắt cậu mờ dần đi rồi chìm vào bóng tối.
Tỉnh lại lần nữa, Caleb thấy mình đang nằm trên một chiếc giường ở nhà thương, cậu lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Cậu thoát rồi, cậu sẽ không phải đi ăn xin, không bị đánh, bị bỏ đói nữa, đúng không?
Nanel bước vào thì thấy cảnh tượng như vậy. Anh khẽ lắc đầu đi đến bên giường bệnh:
– Caleb, bọn cướp đã bị bắt, nhưng chân của em…
– Không đi được ạ. – Ánh mắt Caleb bình thản nhìn đôi chân trong lớp chăn, từ khi bị họ đánh em cũng biết mình sẽ bị vậy.
– Caleb – Nanel nắm lấy tay cậu – Anh đã liên hệ với làng Somerset, nhưng phải mấy ngày nữa mới có tin tức phản hồi.
– Vâng ạ.
Caleb nhìn ra cảnh tượng bên ngoài phòng bệnh, một vài ánh nắng nghịch ngợm nhảy nhót bên làn tuyết đang tan. Nanel như giọt nắng ấy vậy, sưởi ấm mọi ngõ ngách tối tăm trong cậu. Giúp cậu tin vào một nghề mà bấy lâu nay cậu luôn nghĩ nghề ấy bắt tay với bọn bắt cóc đầy đọa những đứa trẻ như cậu. Chúa à, thì ra trên đời còn nhiều người tốt. Cảm ơn chúa đã cho con gặp anh ấy.
_______________________
*LoBe: Hửm??? Mị cũng chẳng biết cảnh phục nước Anh màu gì nữa, search mạng thấy màu này
**: Người Anh thường viết tên trước -> tên đệm -> họ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!