Bất Diệt Kiếm Thể
Chương 23: Bích Thủy tam điệp lãng Lĩnh ngộ Cử trọng nhược khinh
Những người có nhãn quan cao, hai mắt đều sáng ngời. Một kiếm Bát Vân Kiến Nhật phối hợp với cây cự kiếm quái dị chưa khai mũi của Lục Thanh thực sự đã đạt tới tuyệt đỉnh. Với thân hình nhỏ bé của Minh Tuyết Nhi chỉ có thể né tránh, chực sử dụng lực lượng của Kiếm Giả.
Sắc mặt nàng trong nháy mặt xị xuống bởi không ngờ chiêu đầu tiên của mình lại bị phá vỡ như thế. Minh Tuyết Nhi điểm nhẹ chân, thân thể trở nên phiêu hốt, giống như một cánh bướm bay lượn giữa rừng hoa. Lam Ngọc kiếm cũng trở nên phiêu hốt giống như một cơn mưa xuân làm cho người ta không thể nắm bắt. Nhất thời, Lục Thanh giống như rơi vào giữa một cơn mưa phùn liên miên bất tuyệt, thi thoảng lại có một cơn gió lạnh tản ra từ mũi kiếm. Kiếm khí cắt qua không trung phát ra những tiếng rít.
Lúc này, tinh thần Lục Thanh hết sức bình tĩnh. Trong mắt hắn thì cơn mưa phùn liên miên bất tuyệt đó vẫn còn kém những dòng chảy ngầm nơi Minh Nguyệt đầm. Từng chiêu từng thức thi triển bởi Luyện Tâm cứ liên tục biến hóa. Từ Triêu Dương thất thức cho tới Đằng Vân cửu kiếm. Cây cự kiếm phát ra những tiếng vù vù, tạo thành một cái lưới dầy đặc.
Dưới sự biến hóa của kiếm chiêu, Lục Thanh lúc thì tiến lên khi thì lui lại vài bước. Chiêu thức thay đổi hết sức tự nhiên giữa hai loại kiếm pháp.
Điều này khiến cho đám người Huyền Thanh đứng xem không khỏi giật mình. Không ngờ, kiếm pháp của tiểu tử đã tiếp xúc với cánh cửa Cử trọng nhược khinh.
Một số đệ tử đứng xem chưa đạt tới cảnh giới đó, nhưng cũng có một chút kiến thức. Vì vậy mà bọn họ hết sức kinh ngạc đối với kiếm pháp của Lục Thanh. Đồng thời trong lòng họ cảm thấy tiếc nuối. Nếu biết sớm như thế thì ngay từ đầu đã kéo Lục Thanh vào trong viện. Mới bằng này tuổi đã có sự lĩnh ngộ đối với kiếm pháp như vậy thì sau khi Trúc Cơ còn đạt tới mức độ nào?
Mẫu thân của Minh Tuyết Nhi vốn là chủ phong nên bình thường dưới con mắt của nàng chẳng hề có một người nào khác. Sau khi tấn công hai mươi chiêu, nàng liền phát hiện ra sự quái dị của Lục Thanh. Tuy nhiên, Minh Tuyết Nhi vẫn hết sức bình tĩnh. Bởi vì, gần đây nàng cũng đã thử tiếp xúc, lĩnh ngộ cảnh giới đầu tiên của kiếm pháp: Cử trọng nhược khinh nhưng do tính tình hiếu động nên vẫn không thể lĩnh ngộ được. Cho tới hôm nay, thấy Lục Thanh thi triển chỉ cần nhấc tay, nhấc chân làm cho công kích liên miên bất tuyệt của nàng biến mất.
Quát lớn một tiếng, Lam Ngọc kiếm trong tay Minh Tuyết Nhi tỏa ra hàn khí mạnh hơn. Thậm chí thân kiếm còn có một làn sương lạnh. Tốc độ xuất chiêu cũng tăng lên rất nhiều. Kiếm Nguyên khí trong cơ thể giữ ở mức Kiếm Thị đỉnh phong. Hơn nữa, điểm độc đáo của Kiếm Giả chính là kiếm khí. Mặc dù, mỗi chiêu công kích đều bị Lục Thanh ngăn cản hoặc phá giải, nhưng cổ tay của hắn cũng bắt đầu có chút tê dại do tu vi không ngang bằng. Kiếm khí sắc bén trên Lam Ngọc kiếm nhẹ nhàng xuyên thủng tầng Kiếm Nguyên khí đang bao quanh Luyện Tâm kiếm. Thậm chí cánh tay cầm kiếm của Lục Thanh còn cảm nhận được Luyện Tâm đang rung lên bần bật.
Lục Thanh bừng tỉnh. Lúc này, hắn đoán được thanh kiếm màu lam kia ít nhất cũng phải tới lục phẩm. Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng vận chuyển Kiếm Nguyên khí. Một dòng hơi ấm lưu chuyển toàn thân, nhanh chóng đẩy hàn khí vừa mới xâm nhập vào cơ thể ra ngoài.
Hắn hét lớn một tiếng, dồn hết sức lực toàn thân khiến cho cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Khí thế toàn thân chợt tỏa ra mãnh liệt. Luyện Tâm kiếm chém thẳng xuống không hề sử dụng một chút kỹ xảo. Kình khí từ lưỡi kiếm phát ra như muốn cắt nát không khí.
“Vù…”
Do tốc độ va chạm với không khí quá nhanh khiến cho không khí phát ra những tiếng động.
Minh Tuyết Nhi đang di chuyển không ngừng đột nhiên hoảng sợ. Lam Ngọc kiếm chắn ngang trước ngực.
“Ầm”
Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Hai vầng sáng màu lam và màu tím lóe lên. Minh Tuyết Nhi nhanh chóng lùi lại ba bước, không tin được vào sự thực mà nhìn Vương Lâm chằm chằm. Không ngờ hắn có thể nhìn thấy được Phiêu Miễu bộ của nàng. Mặc dù tu vi của bản thân không cao, không thể phát huy được uy lực của nó. Nhưng với tu vi Kiếm Thị không thể khám phá ra.
Mà Lục Thanh cũng không cho nàng thời gian suy nghĩ. Dưới sự vận chuyển của Luyện Hồn quyết, đầu óc của bản thân càng lúc càng minh mẫn, phán đoán hết sức tự nhiên. Cũng chẳng cần quan tâm tới chiêu thức kiếm pháp. Thậm chí là chỉ dùng tới kiếm pháp căn bản ban đầu tương ứng với cấp bậc Kiếm Nô, nhưng do nhiều năm thường xuyên rèn luyện thân thể khiến cho hắn có được khí lực hơn xa những người cùng tuổi. Hơn nữa, sức nặng của Luyện Tâm kiếm cơ bản là Minh Tuyết Nhi không thể so sánh.
“Vù…”
Thân hình hắn nhanh chóng dịch chuyển, không để cho Minh Tuyết Nhi có cơ hội phản ứng, một kiếm của Lục Thanh lại tiếp tục chém xuống.
Do thân pháp bị phá nên Minh Tuyết Nhi chỉ có thể vội vàng nâng kiếm, dựa vào kiếm khí phân bố bên ngoài Lam Ngọc kiếm để ngăn cản. Một nguồn lực mạnh mẽ nhanh chóng lan tới cánh tay nhỏ nhắn mềm mại khiến cho nàng phải lùi lại hai bước.
Ý chí chiến đấu tăng cao khiến cho Lục Thanh cảm thấy toàn thân hừng hực khí thế. Máu nóng trong cơ thể sôi lên sùng sục, chân phải nhấc lên dậm xuống mặt đất khiến cho trong đại điện trống trải nhất thời vang lên một tiếng động.
Ánh mắt của Dịch Nhược Vũ đang đứng bên cạnh lấp lánh, nhìn chăm chú vào động tác của Lục Thanh, không biết đang nghĩ cái gì. Mà Tố Vân đứng bên cạnh thì lại đang lo lắng. Hai nhóm đệ tử đứng xung quanh, nét mặt của có vẻ ngưng trọng. Cái nhìn của bọn họ đối với tiểu sư đệ có một chút thay đổi.
Lại nói tới cuộc chiến của hai người giữa sân. Khí thế của Lục Thanh càng lúc càng mạnh. Luyện Tâm kiếm liên tục chém xuống. Mỗi một lần đều hết sức nặng nề khiến cho trong đại điện phát ra những tiếng gió rít. Hai người, một người thì tiến lên còn một người thì lùi lại. Tiếng kiếm va chạm nhau không ngừng vang lên.
Lúc này, Minh Tuyết Nhi đang cắn chặt răng. Bị thứ kiếm pháp vô lại của Lục Thanh bức cho tới mức này khiến cho nàng cảm thấy tức giận. Ngày thường, bất cứ người nào cùng nàng luận bàn cũng phải nhường nhịn, không hề giống như Lục Thanh vào lúc này. Nhưng nói đi nói lại, nếu nàng vận dụng lực lượng của Kiếm Giả thì bản thân cũng đã nhận thua.
Cắn chặt răng, Minh Tuyết Nhi nương theo thế kiếm mà lui lại năm bước. Lam Ngọc kiếm nhanh chóng xuất ra một tư thế kỳ lại. Những tia sáng trên thân kiếm màu lam nhanh chóng thu lại, kiếm khí càng thêm ngưng kết:
– Tiếp được chiêu này thì ngươi thắng. Bích Thủy tam điệp lãng…
Thanh âm yêu kiều quát lên. Minh Tuyết Nhi vọt lên không trung, phảng phất Lam Ngọc kiếm giống như biến mất, chỉ còn lại một luồng kiếm quang màu lam. Kiếm quang có ba tầng giống như ba con sóng nối tiếp nhau trong không khí phát ra những tiếng xé gió. Phía sau kiếm quang, những tiếng nổ trong không khí liên tiếp vang lên mà hướng về phía Lục Thanh.
Huyền Thanh nhíu mày, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Hai nàng Dịch Nhược Vũ đứng bên cạnh cảm thấy xấu hổ. Các nàng cũng biết hôm nay, Minh Tuyết Nhi đã bị buộc phải xuất ra tuyệt chiêu bảo mệnh mà phong chủ đã sáng tạo. Hơn nữa, tu vi của Minh Tuyết Nhi vốn là Kiếm Giả. Mặc dù hạn chế tu vi ở mức độ Kiếm Thị, nhưng Kiếm Nguyên khí trong cơ thể hùng hậu hơn Lục Thanh rất nhiều. Vì vậy có thể nói là đã thua. Nhưng Huyền Thanh là chủ nhân ở đây không mở miệng, thì các nàng cũng chẳng dám ngăn cản.
Có điều, trong lòng các nàng có phần lo lắng cho Lục Thanh. Bích Thủy Tam điệp lãng là một tuyệt chiêu duy nhất do sư phụ Minh Tịch Nguyệt của các nàng sáng chế có thể sử dụng cho tất cả cấp bậc tu vi. Theo tu vi và sự lĩnh ngộ đối với kiếm pháp tăng lên, uy lực của chiêu thức cũng tăng lên theo. Hôm nay, cho dù Minh Tuyết Nhi áp chế tu vi ở cấp độ Kiếm Thị nhưng ngay cả Kiếm Giả tiểu thiên vị cũng không dám đón đỡ, chứ đừng nói tới Lục Thanh.
Đối với một kiếm mang theo khí thế cuồn cuộn, Lục Thanh ngẩn người. Trong nháy mắt, hắn như nhớ lại gợn sóng bên dưới tảng đá đen trong Minh Nguyệt đầm. Ở chỗ đó, dao động do dòng chảy ngầm tập trung. Trong tai hắn như ngay thấy tiếng nước chảy ầm ầm của thác nước đập mạnh lên tảng đá đen bóng, phát ra những tiếng động điếc tai. Dòng thác chảy lên tảng đá làm bắn tung những bọt nước trắng xóa rơi vào trong đầm nước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từng khung cảnh luyện kiếm nơi Minh Nguyệt đầm trong thời gian qua, theo dòng khí màu lam do trường kiếm biến thành càng lúc càng rõ ràng. Sự lĩnh ngộ tích lũy trong đầu giống như trăm sông đổ về biển lớn không ngừng dung hợp. Chỉ trong nháy mắt một điêm sáng xuất hiện chiếu khắp mọi ngõ ngách trong Thức Hải.
Cùng lúc đó, Lục Thanh càm thấy Luyện Hồn quyết không bị khống chế liền vận chuyển với một tốc độ rất cao. Thức Hải nơi huyệt Thần Đình trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, nhanh chóng đạt tới đỉnh điểm. Lục Thanh còn chưa kịp kêu lên thì một dòng khí mát rượi giống như dòng suối mát lạnh giữa mùa hè oi bức được sinh ra trong Thức Hải. Ngay lập tức, hơi nóng ở trong Thức Hải liền biến mất không còn thấy tăm tích.
Trong nháy mắt, điểm sáng trong Thức Hải chợt to lên. Gần như vô thức, Lục Thanh bổ ra một kiếm. Một kiếm đó cũng chính là đệ nhất thức trong Triêu Dương thất thức: Bát Vân Kiến Nhật.
Hoàn toàn khác với lúc nãy, trong mắt mọi người thanh kiếm của Lục Thanh vốn rất nặng nhưng vào lúc này lại chẳng khác gì một cây kiếm gỗ, có thể nói là hết sức nhẹ nhàng. Tuy vậy nó vẫn khiến cho người ta cảm thấy một luồng khí thế giống như một ngọn núi cao, xuyên qua mây mù mà thấy được Nhật Nguyệt.
“Cử trọng nhược khinh”!
Trong hai hàng đệ tử có người nhận ra không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc. Nhất thời, giữa sân xuất hiện vô số âm thanh xôn xao. Bọn họ nắm rất rõ về những gì mà Lục Thanh đã đăng ký trong nhóm đệ tử nội tông. Hôm nay hắn mới mười hai tuổi lại có thể lĩnh ngộ được cảnh giới Cử trọng nhược khinh. Cảnh giới kiếm pháp như vậy có thể tiến vào hàng ngũ hai mươi người đứng đầu trên Triêu Dương phong, vượt qua hơn nửa các vị sư huynh có tu vi hơn hắn. Chỉ sợ rằng hắn chính là một đóa kỳ hoa. Cho đến lúc này, những người lúc đầu có chút hối hận vì không nhận Lục Thanh lại càng thêm đau khổ.
Hai người Dịch Nhược Vũ đang đứng quan sát cũng kinh ngạc. Cả hai thầm nghĩ ngộ tính của thiếu niên đúng là rất cao. Dịch Nhược Vũ vốn chú ý Lục Thanh từ đầu thì vào lúc này, hai mắt lại càng thêm sáng. Tuy nhiên, sau khi liếc nhìn Huyền Thanh, chút ánh sáng đó nhanh chóng biến mất, trở lại lạnh lẽo như cũ.
So với sự kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, thậm chí có đệ tử còn lộ ra sự ghen ghét thì Huyền Thanh chỉ hơi kinh ngạc sau đó liền gật đầu, hài lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!