Kiếm Đàm Bí Kiếp - Chương 8: Gió tanh, mưa máu tưới Cúc viên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Kiếm Đàm Bí Kiếp


Chương 8: Gió tanh, mưa máu tưới Cúc viên



Nữ quỷ truyền âm vừa xong, bên ngoài nghe tiếng chân, Chúc Thiên Thu an tường đứng trước cửa, cười nói :

– Chung tiên sinh an khang.

Chung Thập Đầu cười :

– Chúc tiên sinh an khang.

Chúc Thiên Thu thản nhiên ngồi xuống ghế, nơi nữ quỷ khi nãy ngồi :

– Chung tiên sinh ở đây thấy thoải mái không?

Chung Thập Đầu nói :

– Chúc đại hiệp quá chu đáo, ở đây là quá tốt rồi.

– Chung tiên sinh quá khiêm tốn, ta cũng xin mạo muội hỏi tiên sinh có phải xuất thân bắt quỷ Phương lang không?

– Chúc đại hiệp, có sự thật tối qua chứng minh chả lẽ còn chuyện gì nữa.

– Đúng vậy, lão phu với mười mấy năm trong giang hồ cảm thấy tiên sinh không chỉ đơn thuần bắt quỷ và lão phu có tang chứng hẳn hoi…

Vừa nói bàn tay phải làm như vô tình đã đặt lên tay cầm của ghế.

Chung Thập Đầu cười mỉm :

– Chúc đại hiệp, uổng công ngài rồi, ám khí chiếc ghế này đã bị phá hư…

Nói chưa dứt lời, Chúc Thiên Thu đã biến sắc, tay phải ấn mạnh vào ghế nhưng không có tác dụng gì.

Chúc Thiên Thu hô lên :

– Tiểu tử muốn chết.

Tay phải quơ mạnh vào ngực Chung Thập Đầu, Chung Thập Đầu cười cười cả người và ghế búng ra sau nhanh như chớp người và ghế đã ở trên giường nằm. Cùng lúc một tiếng xẹt, bức vách sau giường ngủ bụi phấn tung bay hiện lên vết hằn của đầu năm ngón tay, hai bên cách sáu trượng, rõ là Chúc Thiên Thu này danh bất hư truyền, và thần sắc điềm tĩnh rõ là võ lâm cao thủ.

Chung Thập Đầu cười nói móc :

– Chúc đại hiệp dựa vào ám khí bị phá rồi, sao không mời luôn Thư đại hiệp đến giúp.

– Đối phó với tên vô danh tiểu tốt như ngươi, lão phu này dư sức.

– Lời Chúc đại hiệp quả to gan, Chung Thập Đầu này nay là chim trong lồng, cá trong chậu, vậy Chúc đại hiệp có thể nhường cho Chung Thập Đầu này nói vài câu trước khi bị bắt không?

– Được, lão phu cũng có việc muốn hỏi ngươi.

Chung Thập Đầu hỏi :

– Thái độ thù địch của Chúc tiên sinh đối với ta là do đâu?

– Phải hỏi ngươi mới đúng chớ, ngươi không phải là đệ tử của Đinh Tứ à, Phương Xích Viên là sư huynh của ngươi.

– Đúng vậy.

– Đinh Tứ tiên sinh là người võ lâm ngưỡng mộ như Thái Sơn Bắc Đẩu, Chúc Thiên Thu này cũng là kẻ nghĩa hiệp, hai sư huynh đệ ngươi sao lại chống ta?

– Cái này hả, xin mượn lời Chúc đại hiệp, phải hỏi người mới đúng.

– Lão phu ngước cổ không thẹn với trời, cúi mặt không hổ với đất…

– Chỉ có chuyện mờ ám không nhìn được người.

– Tiểu tử nói bậy.

– Ta có bằng chứng.

– Nói xem.

Chung Thập Đầu nói :

– Chứng cớ phạm tội sao có thể dễ dàng giao cho ngươi được, ta chỉ có thể nói trước hai sự thật cho ngươi biết, Chúc đại hiệp, Thời Phùng Nguyên đã khai hết rồi…

– Thời Phùng Nguyên là cái thá gì…

– Còn nữa, Chúc đại hiệp hãy bình tĩnh, nữ quỷ tối qua đã kể ra tất cả.

– Lời của quỷ cũng có thể kết tội người à, tiểu tử, ngươi đừng hòng rời khỏi đây.

– Đúng, hạn kỳ ba ngày chưa hết, ta chưa đi.

– Hừ, không cần ngươi hao công nữa, tiểu tử, ngươi cần hỏi gì không?

– Có, Chúc đại hiệp làm sao biết được tung tích ta?

– Nói ngươi biết, biệt quán Tây Lãnh đã đổi người quản lý.

Chung Thập Đầu hơi giật mình :

– Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chết…

Và mắt mở to với vẻ hào quang nói :

– Ngươi đã làm gì Đường Lập Hoàng?

– Lão phu có quyền giết kẻ phản nghịch.

– Được, nợ máu này tạm thời để đó.

– Tiểu tử, ngươi chỉ chờ kiếp sau trả.

Chung Thập Đầu cười :

– Nghiêm trọng vậy à, vô ân vô oán Chúc đại hiệp lại muốn giết hại ta à?

– Đừng có nói nhảm nữa, bỏ lớp ngụy trang của ngươi ra, báo tên thật…

– Thật đáng tiếc, chưa phải lúc…

Và đột nhiên nhíu mày :

– Thư đại hiệp phải không?

Ngoài cửa vọng vào :

– Đúng vậy, đúng là ta, Chung tiên sinh thật cao minh.

Chung Thập Đầu cười :

– Ngươi quá khen, thôi chuyện đáng nói đã nói, Chúc đại hiệp bây giờ có trợ thủ hãy ra tay đi.

Đang ở thế đầm rồng hang hổ đối mặt với hai cao thủ võ lâm mà dám bình tĩnh khiêu chiến quả Chung Thập Đầu cũng không vừa. Chúc hét :

– Lão phu sẽ siêu độ cho ngươi, Thư huynh tránh ra.

Chung Thập Đầu cười :

– Phải rồi, Thư đại hiệp sao lại đứng ngáng đường rút của quý hạ.

– Tiểu tử xem chưởng.

Lão liền tấn công Chung Thập Đầu ba chưởng.

– Hảo chưởng pháp!

Chung Thập Đầu cười nói, đồng thời búng mình lên vừa hóa giải tam chưởng và cười lớn nói :

– Đến không hoàn phi lễ dã, Chúc đại hiệp xem ba chưởng mọn này.

Bùng… Bùng… Bùng…

Chúc Thiên Thu đã bị đẩy ra khỏi cửa, Chung Thập Đầu thừa thế bay ra khỏi cửa nhìn vẻ mặt bối rối của Chúc Thiên Thu :

– Chúc đại hiệp quả là võ lâm cao thủ khiêm tốn rút lui khỏi phòng.

Rõ ràng Chúc Thiên Thu đã bị đẩy ra khỏi phòng, quả là Chung Thập Đầu đã nói móc thâm thúy. Chúc Thiên Thu giận run lên hô :

– Đưa kiếm đây!

Các bộ hạ đã đứng xung quanh liền có một tên dạ cung kính mang kiếm đến liền, hàn quang hiện lên, tay cầm chuôi kiếm quơ ra chín đóa kiếm hoa và nhẹ búng lưỡi kiếm, một trận Thanh Việt Long Ngân hướng Chung Thập Đầu hô to :

– Hãy xuất binh đao. Chung Thập Đầu cười :

– Chúc đại hiệp đã biết môn hạ Thiên Diện Du Long chắc đã biết binh khí thành danh của Thiên Diện Du Long.

– Hãy đưa Lãnh Sương Viên ra.

– Lãnh Sương Viên ở trong tay ta đây, xem này.

Một đoản đao dài khoảng ba xích bay tới, lạnh sâm sâm với lưỡi mỏng mềm đã ở trong tay Chung Thập Đầu. Té ra, Thiên Diện Du Long Đinh Tứ có cây Lãnh Sương Viên này từ một kẻ ngoại lai, khi sử dụng ngoài các đao nhỏ tất cả cái khác đều bằng một bảo kiếm độ sắc bén sánh được với cổ thần binh Can Tương, Mạc Tà khi không dùng có thể cuốn tròn lại giống như một trái cầu, cho nên mới có tên là Lãnh Sương Viên. Tay Chung Thập Đầu múa, quả nhiên cũng xuất hiện Cửu Tòa kiếm hoa.

Tuy cũng là Cửu Tòa kiếm hoa, nhưng thực hiện có vẻ thuần thục hơn Chúc Thiên Thu. Chúc Thiên Thu là cao thủ nên cũng thấy rõ Chung Thập Đầu vẫn còn giấu một phần chân lực, nếu hắn toàn lực chắc có thể xuất Thập Nhị Tòa kiếm hoa, nhưng xuất được mười tòa trở lên quả là siêu cao thủ.

Chúc Thiên Thu bất an nhưng vẫn ráng trấn tĩnh :

– Quả ngươi dám ngông cuồng là nhờ kiếm thuật quá cao siêu để lão phu dạy cho ngươi một bài học.

– Chúc đại hiệp trước khi động thủ, Chung Thập Đầu này muốn có một thỉnh cầu, ngươi và ta sẽ lấy thập chiêu làm hạn, trong mười chiêu nếu ta mà chưa thua, thì xin cho ta tự rời đây.

Chúc Thiên Thu cười :

– Không dễ vậy đâu.

Chung Thập Đầu cười :

– Đừng có tưởng Chung Thập Đầu này sợ ngươi, ta chỉ lo cho đám bộ hạ của ngươi.

– Quả là nói còn hay hơn làm.

– Chúc đại hiệp, còn nhớ chuyện Phụng Hoàng sơn tối qua không? Hãy phản tỉnh đã.

Chúc tái mặt :

– Tối qua yểm trợ Phương Xích Viên trốn cũng là ngươi à?

– Đúng vậy.

Chúc Thiên Thu quay lại phía sau dùng chân khí truyền âm nói chuyện với Thư Chính Văn.

Thư Chính Văn liền quay xuống lầu, Chúc Thiên Thu nói với Chung Thập Đầu :

– Ở đây quá chật hẹp không tiện thi triển, chúng ta xuống lầu đi.

Chung Thập Đầu cười :

– Không cần đâu, chỉ rộng một, hai trượng mà cản trở hoạt động của Chúc đại hiệp à, có đạo là khách không ép chủ, xin Chúc tiên sinh ra chiêu trước.

– Được, xem lão phu đây.

Soẹt soẹt soẹt… Công liền tam kiếm, Chung Thập Đầu dùng kiếm đỡ, tuy đã hóa giải được tam kiếm nhưng thân mình đã bị đẩy lùi năm bộ. Đúng thường tình, sau khi chịu ba chiêu, Chung Thập Đầu phải phản công, nhưng có lẽ tiên cơ đã mất, nhất thời không lấy lại thế được. Còn Chúc Thiên Thu thì thế giận dữ, sau sáu chiêu Chung Thập Đầu đã bị ép lùi thêm năm bộ và tiếp tục lùi. Chúc Thiên Thu càng tấn công và Chung Thập Đầu đã lùi ra khỏi hành lang nếu không phản công hậu quả sẽ khó lường.

Chúc Thiên Thu trong tay trường kiếm quơ quét, hàn quang chói mắt cười khẩy :

– Tiểu bối, ngươi muốn giả vờ đến khi nào?

Lời Chúc Thiên Thu cho là Chung Thập Đầu cố ý giả vờ yếu thế, lời nói chậm, lui đỡ nhanh Chung Thập Đầu quay đầu lại phát ra tiếng kinh sợ la lên :

– Chúc đại hiệp dưới tay hãy lượng tình…

Nói xong đã phóng từ lan can xuống đất né tránh chiêu, miệng còn giả vờ la :

– Tiêu mạng ta rồi.

Chúc Thiên Thu gồng mình kết hợp thân và kiếm như sao xẹt hướng Chung Thập Đầu mà đâm tới, khí thế đó làm những cao thủ ngó xem cũng phải rùng mình. Trong khoảnh khắc đó Chung Thập Đầu đã quay mình lại, nơi ánh chớp của kiếm, nghe tiếng keng kiếm của Chúc Thiên Thu đã bị đẩy văng ra, Chung Thập Đầu vừa đỡ vừa cười nói :

– Chúc đại hiệp, mười chiêu đã hết bảy chiêu, chiêu cuối sẽ là ta kính ngươi, vậy ngươi chỉ còn hai chiêu thôi… không, chỉ còn một.

Chúc Thiên Thu giận hét :

– Tiểu tử, ai thừa nhận giao ước mười chiêu của ngươi?

– Ý ta đã tận, nghe không nghe là do ngươi, Chúc đại hiệp, chín chiêu đã hết, hãy xem ta đây.

Nói xong, Lãnh Sương Viên lấp lánh như ánh dương phát ra muôn tia chớp, ly kỳ tuyệt luân hướng vào Chúc Thiên Thu mà phóng tới. Cũng đúng lúc này thanh Cang Trường kiếm của Chúc Thiên Thu đã bị chặt đứt đi một đoạn, áo quần bị rách nát, chòm râu dài tới ngực cũng còn một nửa.

Chúc Thiên Thu tâm can đều lạnh ớn. Chung Thập Đầu cười nói tiếp :

– Chúc Thiên Thu, ta chỉ cắt đi chòm râu của ngươi, tạm giữ mạng sống cho ngươi, mong ngươi phải biết ăn năn hối cải.

Nói xong trườn mình bay lên như thiên mã hành không, bay trên đầu những người xem mà quay hướng về quảng trường.

Chúc Thiên Thu hô lên :

– Tiểu bối muốn bỏ chạy à.

Và tất cả các bộ hạ đổ xô đến nơi Chung Thập Đầu vừa đáp xuống ở quảng trường. Chung Thập Đầu quát :

– Ai cản ta sẽ chết.

Ánh bạc bay ra, mưa máu văng tung tóe, phía trước năm mạng phía sau cả đám lâu la lại bao vây, Chung Thập Đầu muốn giết những người này nhẹ tựa hất tuyết, nhưng những tên lâu la đáng thương này, hạ thủ được không?

Tuy Chung Thập Đầu không nhẫn tâm hạ thủ, nhưng bọn này cứ như không sợ chết mà bu đến, Chung Thập Đầu bất đắc dĩ phải quơ kiếm và la lên :

– Chúc Thiên Thu, sao ngươi lại đẩy những kẻ đáng thương này đến chỗ chết.

– Tiểu tử đừng giả từ bi, ngươi muốn ly gián không có tác dụng đâu, hôm nay có ta không có ngươi… tất cả xông vào đi.

Chung Thập Đầu giận sôi lên quơ kiếm, bảy tám mạng gần liền rơi xuống, trong mưa máu tung tóe một bóng hình bay lên không như du long chuyển mình bay trên đám vây đánh.

Thư Chính Văn hô lên :

– Tiểu tử, nộp mạng đây.

Chung Thập Đầu cười :

– Thất phu muốn chết à.

Bùng… một tiếng, thân mình của Thư Chính Văn đã từ trên không văng xuống, và Chung Thập Đầu đã mượn lực nhanh chóng phóng về bên trái.

– Tiểu tử nằm xuống!

Tiếng la đinh tai, hai bóng đại hán từ nóc nhà cách đó mười trượng hướng Chung Thập Đầu phóng tới. Người chưa đến, hai thân bốn chưởng đã tạo thành một đám phùng lam và hồng vân trùm lấy cả hai trượng vuông rộng với thế nhanh như điện chụp lên đầu Chung Thập Đầu đang định phóng lên.

Kế đến là hai tên hung thần võ lâm Mạc Can song sát này. Lam mù là Tử Ngọ Đoạn Hồn tán, hồng vân là Hỏa Vân Hóa Cốt đan, độ độc quả là như tiếng gọi. Chung Thập Đầu dùng tay trái đẩy lam mù và hồng vân ra xa, búng thân về hướng phải năm trượng, chân ở trên đầu đám lâu la một tấc phất luyện hành không hướng Mạc Can song sát phóng đến :

– Lão tặc nộp mạng đây.

Lúc này Chung Thập Đầu đã dùng Vân Long Tam Hiện thân pháp thi triển một cách tuyệt đỉnh, quả giống như du long chuyển mình như trời và đất hợp một. Mạc Can song sát tuy hung danh khắp thiên hạ, nhưng chưa gặp qua thế trận này, bọn chúng ngày thường phát ra lam mù hồng vân bách phát bách trúng, không ngờ Chung Thập Đầu như thiên thần, cách họ từ trên đầu không quá một trượng, nhưng bóng hàn kiếm thì đã làm họ rùng mình, hồn bay phách tán không kịp tìm cách chống đỡ, hai người dưới chân đã nghe hơi gió. Chung Thập Đầu hô lên :

– Lão tặc, tránh đâu cho khỏi.

Một tiếng hét thảm Mạc Can song sát lão đại Lệnh Hồ Nhân đã bị trảm đứt mình, trảm xong Lệnh Hồ Nhân, Chung Thập Đầu vẫn chưa ngừng và linh không tăng tốc đuổi theo Lệnh Hồ Nghĩa và hét :

– Từ nay Mạc Can song sát đã bị xóa sổ trong võ lâm.

– Chưa chắc.

Tiếp đó là tiếng Chúc Thiên Thu phóng mình tìm cách cứu Lệnh Hồ Nghĩa, một tiếng la thảm, hai bóng người bị búng ra hai trượng đó là Chúc Thiên Thu và Lệnh Hồ Nghĩa tay ôm chân nghiêng ngả, tuy Chúc Thiên Thu liều mình bị thương để cứu nhưng Lệnh Hồ Nghĩa đã bị đứt lìa chân trái.

Chung Thập Đầu tiếp tục giận dữ :

– Chừa ngươi không được, Lệnh Hồ Nghĩa ngươi phải chết!

Và đằng mình hướng Lệnh Hồ Nghĩa phóng tới…

Lúc đó Chúc Thiên Thu hô lên :

– Các ngươi bốn người chặn tiểu tử lại.

Tay vừa giơ, bốn bóng người bay lên, tám chưởng cùng đánh, một luồng cuồng phong cực mạnh nhắm vào hướng Chung Thập Đầu đẩy chàng lộn mèo ra xa năm trượng. Chung Thập Đầu có lẽ đang hăng máu, quên rằng với công lực của mình như vậy còn bị đẩy ra xa quả là bốn tên này rất lợi hại, nên vẫn tiếp tục linh không nửa vòng với tư thế sấm chớp phóng trở về bốn tên khi nãy.

Chúc Thiên Thu hô lên :

– Bốn tên các ngươi hãy đưa vũ khí ra.

Trong lúc đó cũng nghe một tiếng hô :

– Sư đệ đừng đánh, không được giết.

Chung Thập Đầu nghe giật mình, liền thu thế kiếm bay ra xa bốn người đó, và ngước mắt nhìn mới nhìn rõ bốn người đó là Tăng, Ni, Tục, Đạo, tuổi tác đã ở tuổi cổ lai hi và thần sắc với ánh mắt lờ đờ âm hàn.

Trong lúc này, cao thủ Cúc viên cũng thừa cơ bao vây lại, còn bốn người Tăng, Ni, Tục, Đạo dưới sự điều khiển của Chúc Thiên Thu cũng lần lần bước tới. Cũng trong lúc Chung Thập Đầu đang chú ý bốn người, Phương Xích Viên đã như thiên mã phi xuống, không nói gì, tay nắm lấy Chung Thập Đầu nói nhỏ :

– Sư đệ đi thôi.

Lời vừa xong, cả hai đằng mình bay qua đám người hướng ra ngoài vòng rào bay đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN