Kiếm Đàm Bí Kiếp - Chương 10: Mười năm dâu bể chuyện Tùng viên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Kiếm Đàm Bí Kiếp


Chương 10: Mười năm dâu bể chuyện Tùng viên



Hôm đó vào buổi trưa, Chung Thập Đầu vẻ cô tịch đi trên bờ Dung Hồ vào một quán nổi. Dung Hồ tuy tên là hồ nhưng mặt hồ không lớn, giữa hồ có nhà thủy tạ Dung Hồ, có cầu vồng, giữa hồ có núi phong cảnh thật tuyệt. Lúc này là giữa hè lại là giờ khắc làm việc nên quán ít người. Chung Thập Đầu, một người khách lạ kỳ, kêu một tách trà Hương Phiến sau đó hỏi tiểu nhị :

– Ta định hỏi về một người, tuy không giàu sang nhưng trong giới giang hồ cũng tương đối có danh tiếng.

Tiểu nhị nói :

– Vậy thì dễ tìm, vậy người đó tên gì?

– Mười năm trước có một người tên Tiểu Cẩu Tử.

– À, chắc khách quan định tìm tên có biệt danh là Tên Nghe Lén được gọi là Tiểu Cẩu.

– Đúng vậy.

– Vậy thật là may, khi nãy tiểu đệ gặp Tiểu Cẩu đang uống rượu ở một quán thịt bò, xem ra tài chính của hắn mấy ngày nay chắc đều đặn.

Chung Thập Đầu nói :

– Bằng hữu nhờ người dẫn hắn đến đây, báo là có một người bạn cũ kiếm.

Nói xong nhét cho hắn một mớ tiền.

– Cảm ơn khách quan, tiểu đệ sẽ đi đây.

Không lâu hắn quay về với một tên mặc áo ngắn, từ xa đã chỉ về bàn Chung Thập Đầu.

Tiểu Cẩu ngay ngắn ngồi vào bàn Chung Thập Đầu.

– Tiểu Cẩu Tử, nhìn ra ta không?

– Vị công tử này dường như ta có gặp qua nhưng không nhớ là gặp ở đâu, à ta nhớ ra rồi… lúc trước công tử ở…

Chung Thập Đầu xịt một tiếng, ý kêu hắn đừng nói tiếp :

– Tiểu Cẩu Tử, trí nhớ của ngươi thật là tốt, đã mười năm rồi, lại đây chúng ta nhậu một chầu sẽ tính sau, tiểu nhị thêm một dĩa thịt bò, có gì ngon cứ đưa ra đây với một bầu rượu.

Quang cảnh nơi quán anh một ly, tôi một ly. Chung Thập Đầu hướng Tiểu Cẩu hỏi thăm nhiều thứ, nhưng giọng rất nhỏ, sau đó không lâu, Chung Thập Đầu nói với Tiểu Cẩu vài câu và Tiểu Cẩu nhẹ nhàng rời chỗ đi.

Tên áo ngắn Tiểu Cẩu vừa đi, ngồi ở gần cửa tên áo dài xanh cũng vội bước ra. Chung Thập Đầu nhìn thấy bất giác giật mình và trả tiền bước ra luôn. Rõ là hoàng oanh canh thằn lằn, thằn lằn canh con dế, một người này theo dõi người kia. Lúc này đã là chiều tối, trà quán đã đông người, đối với ba người trước sau rời đi không ai chú ý.

Ba người khoảng cách mười trượng, tên Tiểu Cẩu như có việc bước nhanh đầu cũng không quay lại, bước vào một tiệm tuấn mã, chọn một con khỏe nhất, gắn yên cương vào và cưỡi ra. Nhưng lúc hắn định phóng ngựa tên áo dài xanh liền bước tới chặn lại :

– Tiểu Cẩu, ngươi phát tài rồi à?

Tiểu Cẩu giật mình nhưng giả bộ bình tĩnh nói :

– Lý lão gia ông nói đùa, đây chỉ là mua giùm người ta thôi.

– Phải không, ai vậy?

– Một người bạn lâu ngày gặp lại, bạn ta đang ở cửa nam chờ, Lý lão gia nếu thích ta sẽ dẫn ông đến hội kiến.

– Được, chúng ta cùng đi.

Tiểu Cẩu nói :

– Lý lão gia, con ngựa này không ngồi được hai người.

Lúc đó có tiếng truyền âm vào tai Tiểu Cẩu :

– Tiểu Cẩu để hắn cùng đi.

Tiểu Cẩu tuy là kẻ nông dân nhưng cũng biết kẻ truyền âm phải là người có võ công cao cường nên an tâm nói :

– Thôi được, đường cũng không xa, Lý lão gia muốn lên thì lên.

Khi lão áo dài cùng ngồi xong, ngựa phóng tới hướng cửa nam, khoảnh khắc đã ra khỏi cửa nam đến ngoại ô, tên áo dài cười lạnh nói :

– Tiểu Cẩu Tử, người bạn của ngươi đâu?

– Hắn nói rõ chờ ta ở cửa nam.

– Tiểu Cẩu Tử, nếu ngươi muốn múa rìu trước mắt ta, thì dãy núi Vòi Voi phía trước sẽ là nơi chôn ngươi. Nói mau hắn ở đâu?

Đột nhiên một giọng còn lạnh hơn hắn phát ra từ sau lưng :

– Lý lão gia, người ở đây này.

Lời đột nhiên này làm tên áo dài toát mồ hôi nhưng Tiểu Cẩu lại thấy nhẹ nhõm. Cả hai cùng quay đầu người về xem.

Chỉ thấy Chung Thập Đầu đứng một chân trên mình ngựa, và tên áo dài tự phụ không biết được kẻ thù đã ở sau lưng khi nào, vì sợ nhưng với bản năng cầu sinh hắn liền nhanh chóng xuất chưởng đánh vào Linh Đài huyệt của Tiểu Cẩu, tay phải Đảo Đả Kim Chung hướng về Chung Thập Đầu. Phản ứng của hắn tuy nhanh nhưng không qua khỏi Chung Thập Đầu, chỉ thấy linh không phất chưởng tên áo dài đã như quả bóng xì hơi rơi từ trên yên ngựa xuống.

Lúc này Tiểu Cẩu Tử vui mừng reo lên :

– Chung lão gia quả là thần.

– Tiểu Cẩu huynh, cứ gọi ta là Chung huynh được rồi, và bây giờ hãy phóng thẳng ngựa lên núi Vòi Voi.

– Chung huynh, tên Lý này nghe nói là đứng thứ ba trong Tùng viên dưới Túc tổng quản, nhưng dưới tay Chung huynh hắn đã dễ dàng bị trị, xem ra Chung huynh còn hơn Triệu đại hiệp.

Dưới núi Vòi Voi, Ly Giang và Dương Giang hợp lại, có một vách dương ra như mũi voi nên được gọi là núi mũi voi.

Quế Lâm nổi tiếng phong cảnh giáp thiên hạ, ngoài cảnh đẹp còn có một sơn động, nước trong xanh. Núi Vòi Voi ở ngoại ô thành, tự nhiên cũng có rất nhiều miếu thờ quỷ thần. Lúc đến núi, Chung Thập Đầu mang tên áo dài xuống và nói :

– Tiểu Cẩu Tử, chúc huynh thượng lộ bình an.

Tiểu Cẩu Tử nói :

– Chung huynh, có người võ công như huynh, tiểu đệ này định không đi.

Nhưng con ngựa đã bị Chung vỗ cho chạy :

– Đừng có trẻ con Tiểu Cẩu Tử, ta không có thì giờ bảo vệ ngươi, nhớ lời dặn nơi quán.

Chung Thập Đầu xách tên áo dài vào trong một sơn động, giải huyệt và lạnh lùng nói :

– Lý Điển Tu, ngươi muốn sống hay muốn chết?

Lý Điển Tu giật mình hỏi :

– Sao… ngươi biết ta?

– Chả lẽ Túc Thừa Cân kêu ngươi theo dõi ta và không cho ngươi biết ta là bạn của Súy Chấn Vũ sao?

– Đúng vậy, Túc tổng quản chỉ kêu ta ám trung theo dõi và dặn không được lộ mặt.

– Không nghe lời lão già nên phiền toái ở trước mắt ngươi thấy chưa?

– Chỉ trách ta quá hấp tấp muốn lập công, không ngờ ngươi thật cao minh. Nhưng nếu là bạn của Súy Chấn Vũ chưa chắc đã biết ta.

– Chuyện ngươi không hiểu còn nhiều, nói cho ngươi biết ta còn am hiểu cả một cây một cọng cỏ trong Tùng viên nữa là.

– Ta tin.

Điển Tu gật đầu.

– Bây giờ ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, muốn sống hay muốn chết?

– Kiến còn ham sống, ta dĩ nhiên là muốn sống, nay đã lọt vào tay ngươi, muốn sống thì sao, muốn chết thì sao?

Chung Thập Đầu nói :

– Muốn chết thì dễ, động này sẽ là nơi chôn ngươi, muốn sống thì ngoan ngoãn nghe ta dặn.

Lý Điển Tu nói :

– Nói đi, chỉ cần ta làm được sẽ tuân lệnh làm.

– Về bí mật giữa đại tiểu thư và nhị tiểu thư, chắc ngươi biết chứ?

– Ngươi muốn biết bí mật gì?

– Ta xem ngươi kể ra bí mật gì?

– Vậy hỏi ta để làm gì?

Chung gằn :

– Lý Điển Tu, đừng quên thân phận của ngươi.

– Vâng, ta sẵn sàng nghe.

– Lát nữa, ta sẽ mang ngươi về Tùng viên, ta sẽ thổ lộ bí mật trước mặt Túc Thừa Cân, ngươi chỉ đứng bên xác nhận là được.

– Nếu vậy thì cho ta chết khỏe đi, làm vậy ta sẽ bị chết thảm.

– Ngươi không tin ta có sức bảo vệ ngươi?

– Công lực ngươi quả cao, nhưng trong tình thế một chống trăm sẽ thành vấn đề, muốn bảo vệ cho ta e rằng khó.

Chung Thập Đầu cười sảng khoái :

– Lý Điển Tu, không phải Chung Thập Đầu này khoác lác, với những tên tay sai của Tùng viên ta chỉ coi như gà đất chó ngói, không nhằm nhò gì ta được.

– Được, ta chấp nhận.

– Thật ra ngươi cũng chỉ có con đường này, xong chuyện ngươi sẽ cao bay xa chạy, nhưng ta báo trước nếu ngươi không cải hối canh tân tái phạm pháp thì ta sẽ không tha.

– Có thể cho ta theo bên huynh để đoái công chuộc tội được hay không?

– Nếu ngươi cải thiện có lẽ ta sẽ thu dụng ngươi. Thôi chúng ta quay về.

Nửa thời khắc sau, Chung Thập Đầu một mình về phạn điếm bên Dung Hồ, trước tiên hắn hỏi chưởng quầy, quả có một thư sinh anh tuấn vô vàn, mặc áo trắng mướn một phòng trọ ở đây, và Chung Thập Đầu liền mướn một phòng ở sát bên, và nghe tiểu nhị báo rằng thư sinh áo trắng ăn cơm tối xong đã đóng cửa phòng ngủ. Nhưng lạ một điểm Chung Thập Đầu dùng nội công quan sát thấy phòng trống trơn. Lúc này đã nửa khuya, Chung Thập Đầu bất giác nhíu mày, chả lẽ tên này đã đến Tùng viên. Chung Thập Đầu liền qua phòng bên đẩy thử cửa, cửa chỉ khép hờ. Chung Thập Đầu liền hiểu, về phòng gài cửa, phóng từ cửa sổ băng mình về hướng Tùng viên đã nghe từ xa có tiếng gõ gần Tùng viên. Nhưng khi đến gần tiếng gõ này lại không còn. Chung liền triển khai Vân Long Tam Hiện vượt qua vách tường, như thiên mã hành không phóng tới phòng khách, tất cả có mười mấy tên lâu la đang bao vây thư sinh áo trắng, quả như tiểu nhị nói, đây đúng là một kỳ mỹ nam tử hiếm thấy. Thấy Túc tổng quản đứng đó, có lẽ khi nãy trải qua một trận đấu với thư sinh và Túc tổng quản xuất hiện nên trận đấu tạm dừng, có lẽ trước mắt đang bàn bạc.

Đột nhiên Chung Thập Đầu xuất hiện làm mọi người kinh ngạc, Túc Thừa Cân bất giác hỏi :

– Chung bằng hữu sao lại đến đây?

Chung Thập Đầu quét mắt nhìn thấy Lý Điển Tu trong đám lâu la :

– Ngươi có thể đến, sao ta không đến được?

– Sao, các ngươi chung một đạo à?

Túc Thừa Cân chỉ thư sinh áo trắng nói.

– Tuy không cùng đạo nhưng mục đích giống nhau.

Bạch y thư sinh hỏi :

– Các hạ là ai?

Thư sinh áo trắng ồ lên một tiếng ngạc nhiên :

– Té ra là người quấy phá tan tành Thiên Hạ Đệ Nhất Gia bên Tây Hồ.

Thư sinh vừa nói dứt làm sắc mặt Túc Thừa Cân trắng bợt, quả là chuyện kinh động thiên hạ, hắn với danh nghĩa Tổng quản của Tùng viên mà không biết.

Chung Thập Đầu nói :

– Huynh đài quá lời khen, xin cho biết quý danh.

– Trước hết chưa cần thiết báo danh tính, huynh cứ lo việc chính của huynh đi.

– Cảm ơn huynh đài.

Quay sang Túc Thừa Cân nói :

– Túc đại hiệp, ngươi biết mục đích ta đến rồi chứ?

– Lão phu đang muốn biết.

– Chủ nhân Tùng viên ở đâu?

– Đang bế quan.

– Vậy Triệu nhị tiểu thư?

– Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư xuất du.

Chung Thập Đầu cười ha hả :

– Túc đại hiệp, chuyện này ai bảo ngươi nói đó?

Túc Thừa Cân nói :

– Đây là sự thật.

Thư sinh áo trắng tức giận nói :

– Thật là lũ vong ân bội nghĩa.

– Ngươi chửi ai?

Chung Thập Đầu nói :

– Mọi người hãy im lặng, Lý Điển Tu, lão Viên chủ ở đâu ngươi hãy nói trước mặt mọi người.

Lý Điển Tu cung kính nói :

– Lão Viên chủ từ lâu đã bị bắt cóc khỏi Quế Lâm, đại tiểu thư đã chết, hiện nay nhị tiểu thư chính là phu nhân Cúc viên.

Đột nhiên một tiếng thánh thót từ xa :

– Im mồm.

Lý Điển Tu giật mình, Chung Thập Đầu cũng bất giác giật mình và đang nghĩ: “Tiểu nha đầu này đến nhanh thật”.

Liền quay sang Lý Điển Tu hô :

– Nói tiếp.

– Ai dám.

Tiếp theo một tiếng thánh thót, một luồng gió lạnh đến, Lý Điển Tu đã bị tát tai hai cái, bị đánh nhưng không thấy người làm. Lý Điển Tu mặt không còn chút máu, ngay cả Túc tổng quản lùi liền ba bước sợ hãi.

Người bình tĩnh nhất chính là Chung Thập Đầu, người đã biết đại bộ phận nội tình :

– Cô nương ngươi quá lộng rồi, người đáng đánh không phải là Lý Điển Tu.

Nữ quỷ la :

– Ngươi không cần xía vào.

Lúc này thư sinh áo trắng mới hồi thần la lên :

– Đại tỷ, tỷ đã… quả nhiên…

Nữ quỷ u u nói :

– Tam muội, bình tĩnh đã, chờ lát tỷ tỷ sẽ kể rõ cho muội biết.

Té ra bạch y thư sinh chính là tam tiểu thư của Tùng viên Triệu Tố Quyên.

Lão gian tặc Túc Thừa Cân cũng trố mắt nhìn, chấp quyền hướng về nữ quỷ cung kính :

– Đại tiểu thư anh linh bất diệt, sẽ hiểu chuyện này không liên can gì đến lão phu.

Nữ quỷ nói :

– Hừ, ngươi quả đổ tội cho kẻ khác quá giỏi.

Túc lại quay qua tam tiểu thư Triệu Tố Quyên nói :

– Tam tiểu thư, lúc nãy lão phu không biết là tiểu thư hồi gia, xin thứ lỗi.

Triệu Tố Quyên nói móc :

– Túc tổng quản, tam tiểu thư đã cùng nhị tiểu thư xuất du rồi mà. Phải rồi, ta biết Tùng viên này bây giờ không phải là của Triệu gia nữa.

– Tam tiểu thư, lão phu đáng tội chết, tiểu thư muốn đánh muốn mắng sao cũng được.

Nữ quỷ quát :

– Im mồm.

– Vâng, vâng, đại tiểu thư.

Chung Thập Đầu nói thẳng :

– Đại tiểu thư, lúc này đáng lẽ phải trở về với chính mình rồi đó.

Nữ quỷ u u than :

– Thân này đã là ma, còn gì mà hoàn bổn nữa?

Triệu Tố Quyên trố mắt nhìn Chung Thập Đầu :

– Chung đại hiệp, chẳng lẽ chàng cho là đại tỷ chưa…

Nữ quỷ quát :

– Tam muội đừng nghĩ bậy.

Chung Thập Đầu cười đau khổ, nữ quỷ lại quát :

– Chung Thập Đầu, ngươi đừng có nhiều chuyện.

– Được, ta không nói là xong.

Triệu Tố Quyên bất giác bàng hoàng :

– Vậy nghĩa là sao?

– Tam muội, lần sau muội sẽ biết.

Và quay sang Chung Thập Đầu :

– Chung Thập Đầu, kẻ phải hoàn bổn chính là ngươi, ngươi còn giả đò gì nữa?

– Ta là Chung Thập Đầu còn gì phải hoàn bổn?

– Ngươi cho rằng ta không biết ngươi là ai à?

– Cô nương, nếu tại hạ có bộ mặt khác, ngươi cũng không đoán ra đâu.

– Nếu đoán đúng thì sao?

– Ta sẽ hoàn bổn liền.

Nữ quỷ nói :

– Được, quân tử nhất ngôn.

– Nhưng cô nương phải cho ta biết dựa vào đâu mà quyết đoán.

– Kẻ kế thừa Thiên Diện Du Long hóa thân thiên vạn, không ai biết thật giả, nhưng đối với quỷ như ta thì lại khác.

– Lý do này hơi miễn cưỡng, vì ta không tin…

– Đừng có tự cho mình thông minh, ta còn đủ lý do khiến ngươi tin.

– Hãy nói đi, ta đang nghe đây.

– Lý do này từ sư huynh của ngươi.

Chung giật mình hỏi :

– Sư huynh ta đã nói rồi sao?

– Ngươi nghĩ sư huynh của ngươi sẽ nói à, lúc đó ta chỉ hỏi trên thế gian hóa trang thì dễ nhưng khó che đậy được ánh mắt, nhất là ánh mắt người thân thương, Chung Thập Đầu, ngươi xem hiểu biết của ta có lý không?

– Có lý, có lý.

– Vì vậy lúc đó ta đã xác định ngươi là Súy Chấn Vũ.

Nữ quỷ nói xong chẳng những Chung Thập Đầu giật mình mà tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Sắc mặt Túc tổng quản đại biến lâm râm :

– Chả trách hắn biết rành về Tùng viên quá.

– Còn nữa, lúc đó ta không dám chắc, nhưng về tới đây gặp ngươi, ta có thể khẳng định suy đoán của ta là chính xác.

– Cao minh, cao minh, quả là cao minh.

Nữ quỷ nói :

– Vậy ngươi thừa nhận mình là Súy Chấn Vũ rồi à?

Chung Thập Đầu cười :

– Ta không thừa nhận có được không?

– Vậy sao ngươi chưa chịu khôi phục chính mình?

– Đáng lý, ta định xong công án này mới hiện nguyên hình chính mình, bây giờ bị đại tiểu thư làm phát hiện, thôi thì phải lộ mặt thôi.

Nói xong vận nội công xoay chuyển, bộ mặt pháp sư xanh và bộ râu dài đã văng ra, hiện lên là một trang thanh niên tuấn tú khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mọi người trừng mắt nhìn.

Triệu Tố Quyên la lên :

– Đại ca, quả nhiên là huynh.

Súy Chấn Vũ (đây là tên thật của Chung Thập Đầu) mỉm cười :

– Đúng vậy, Quyên muội.

Tố Quyên nói :

– Chúc mừng huynh, Vũ ca.

Súy Chấn Vũ ngạc nhiên :

– Chúc mừng ta? Chúc mừng gì?

Tố Quyên nói :

– Chúc mừng Vũ ca đã luyện được một thân võ công tuyệt thế, không phải sao?

Súy Chấn Vũ bùi ngùi :

– Cảnh vật như xưa, nhân sự hoàn toàn khác, Quyên muội à, ngu ca đã luyện được võ công nhưng tất cả đã trễ rồi.

– Quyên muội, em định nói gì?

Tố Quyên nói :

– Cái gì đã qua cho qua đi. Vũ ca, dù sao đi nữa, máu nồng hơn nước lã, huynh và muội kể như thân thích, hy vọng huynh quên quá khứ giúp muội cứu lại cha mẹ, trùng tu lại Tùng viên này.

– Quên quá khứ này đi đâu có dễ, muội cũng biết ký ức thời thơ ấu sẽ không bao giờ quên.

– Huynh nói vậy là sẽ không giúp muội?

– Quyên muội cho là huynh không quên được vết thương quá khứ, nhưng như muội đã nói máu nồng hơn nước lã dù sao đi nữa huynh cũng cứu cô dượng, tái tạo lại nét hùng phong của Tùng viên ngày nào.

Nữ quỷ nói :

– Chuyện Tùng viên không cần ngươi lo.

Tố Quyên đau khổ :

– Đại tỷ, tỷ…

– Tam muội, trong lòng muội nếu còn người tỷ tỷ đã chết này thì hãy bớt nói.

Quay sang Túc tổng quản :

– Túc tổng quản, phòng ba tỷ muội ta lúc trước, bây giờ ai ở?

– Bẩm tiểu thư, tịnh lầu đó vẫn trống không nhưng lão đã cho người quét dọn hàng ngày.

– Được, ngươi dẫn đường, Tam muội, Chấn Vũ theo ta lên tịnh lầu, ta có chuyện cần bàn với các người.

Lúc này Túc Thừa Cân nghe lời đã hướng dẫn họ lên tịnh lầu, tất cả đều lui ra, chỉ có Lý Điển Tu đang hướng mắt cầu cứu đến Súy Chấn Vũ.

Chấn Vũ bảo :

– Lý quản sự, ngươi đi cùng ta.

Tố Quyên và Chấn Vũ sánh vai nhau vừa đi vừa nói chuyện :

– Vũ ca, khi nãy đại ca nói đại tỷ sẽ hoàn bổn nghĩa là sao?

– Ta chắc chắn tỷ tỷ của muội không chết.

Tố Quyên như muốn vui mừng la lên nhưng lại hỏi :

– Thật vậy không?

Chấn Vũ tiếp :

– Muội cứ chịu khó quan sát một chút sẽ rõ.

Hai người nói chuyện bằng truyền âm nữ quỷ đều nghe nên ra lệnh :

– Tam muội, muội lên phòng bỏ cải trang ra.

– Vâng, thưa tỷ.

Tới phòng khách, Túc tổng quản cười với Súy Chấn Vũ trước nói :

– Mời Súy công tử ngồi.

Nữ quỷ nói :

– Không, không, lên lầu.

– Vâng, vâng, lão quá hồ đồ.

Nữ quỷ hỏi Súy Chấn Vũ :

– Lý Điển Tu là người tâm phúc của huynh phải không?

– Đúng vậy.

– Tin được không?

– Tuyệt đối tin được.

– Được, ngươi điểm huyệt Túc tổng quản, giao hắn cho Lý Điển Tu giữ, chúng ta cùng lên lầu.

Chấn Vũ nói với Lý Điển Tu :

– Nhớ không cho ai đến gần gác lầu và trông coi Túc tổng quản.

Khi nãy Túc Thừa Cân nói đúng, phòng không có người ở, nhưng vẫn sạch sẽ được quét dọn. Súy Chấn Vũ đất cũ quay về nên chàng bất giác hướng về phòng đại tiểu thư. Nhưng nữ quỷ la lên :

– Đến phòng tam muội của ta.

Chấn Vũ hơi ngạc nhiên, lúc này phòng tam tiểu thư vừa mới mở, nay đã trở thành cô gái đẹp. Tố Quyên đang đứng đó gọi :

– Đại tỷ tỷ, Vũ ca, mời vào đây.

Cách trang trí trong phòng quả là điển nhã, rèm thêu và mùi thơm u lan. Nhưng Chấn Vũ đang chìm vào trầm tư, ngay cả trước mặt cô gái đẹp như Tố Quyên hắn cũng không nhìn thấy, rõ ràng chàng đang nhớ về quá khứ. Và cũng may trong phòng này không có kẻ thù nếu không trong tình trạng này chắc chắn Súy Chấn Vũ sẽ bị triệt bằng đòn dễ dàng. Tố Quyên thở dài :

– Vũ ca, mời ngồi.

– Đại tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng vào đi.

– Tỷ tỷ vào nãy giờ rồi.

Nữ quỷ nói :

– Chấn Vũ, vững vàng lên đi, đường đường là nam tử hán.

– Cảm ơn muội, Tố Chân.

– Tên ta từ nay không được để ngươi gọi.

Chấn Vũ :

– Muội, chuyện đã lâu rồi còn giận huynh à?

Nữ quỷ nói :

– Không giận huynh, giận ai, huynh nghĩ coi, huynh lúc đó ma mộc bất nhân, tự mình trụy lạc, nếu không vậy, hôm nay muội đâu đến nông nỗi này…

Đang nói đột nhiên ngưng và hỏi :

– Phòng bên có ai?

Tố Quyên nói :

– Đại tỷ tỷ, đó là lão a đầu quét dọn phòng, cũng là lão a đầu mười năm trước ở đây.

– Kêu ả tránh đi, xuống dưới lầu.

Tố Quyên kêu :

– Sương nhi, tỷ tỷ xuống dưới lầu một chút đi, nơi đây chưa có gì để tỷ tỷ phục vụ.

Nữ quỷ tiếp :

– Chấn Vũ, ngươi nói xem ngươi có đáng chết không?

– Phải, huynh đáng chết.

– Chuyện này hãy bỏ qua, điều không thể tha thứ nhất là ngươi không nên phụ lòng cha mẹ ta, lúc ly biệt không nên nói những lời đoạn tuyệt như vậy, làm đau lòng cha mẹ ta, ngươi biết tội không?

– Biểu muội, ngu huynh thật đáng tội, muội không để huynh có cơ hội chuộc tội sao?

– Chuộc tội, nói quá dễ dàng, nay song thân ta đã trở thành chim lồng cá chậu, Tố Chân này tan gia vong mạng, tội ngươi sẽ chuộc cách nào?

Chấn Vũ nói :

– Như khi nãy huynh nói, cứu lại song thân, chấn hưng Tùng viên.

– Nói thật nghĩa khí, nhưng ngươi lấy gì chuộc những gì Tố Chân đã mất?

– Huynh sẽ tận lực bù đắp những gì mất mát.

Nữ quỷ cười :

– Ngay cả sinh mạng ta?

Chấn Vũ nhíu mày :

– Chân muội, nếu huynh nói huynh sẽ chết theo muội, có lẽ muội không tin, vì huynh dám chắc là muội chưa chết.

– Thế gian làm gì có người muốn giả quỷ, ngươi cũng có thể giả quỷ cho ta xem được không?

Chấn Vũ nói :

– Chân muội, lúc trước ngu huynh làm sai nên không có tư cách gì đòi hỏi, nhưng chả lẽ muội lại bỏ qua chuyện muội muội của mình sao? Chân muội, nếu muốn huynh phải đền tội, huynh sẽ sẵn sàng.

– Vậy thì ngươi chết cho ta xem.

– Huynh sẽ chết nhưng không phải bây giờ.

– Nói qua nói lại, ngươi cũng là người sợ chết.

– Chân muội, trước mắt huynh có nhiệm vụ ân sư giao, nay tự tử chỉ là chuyện nhi nữ, ta không thể vì tư bỏ công, ta muốn chết khi nào hoàn thành nhiệm vụ ân sư giao.

– Có lẽ huynh nói thật, nhưng muội không muốn huynh chết, chỉ muốn huynh từ nay đừng xía vào chuyện Triệu gia nữa, được không?

– Tại sao?

– Ngươi đừng hỏi.

– Vậy Chân muội đã cứu song thân rồi à?

– Đúng vậy.

– Món nợ của lão tặc Chúc Thiên Thu vậy là xong, không thể được.

– Không xong thì thế nào, bất hạnh của muội đã làm tổ tiên Triệu gia hổ thẹn nơi chín suối, chả lẽ chưa đủ sao, còn phải cho thiên hạ võ lâm biết cả, còn nữa, nhị muội ta hy sinh cũng quá thảm, vì hạnh phúc của nó mong ngươi cũng đừng làm ầm nữa.

– Biểu muội, ở lập trường muội lý do này rất đúng, huynh cũng sẽ chấp nhận lời yêu cầu của muội, nhưng ở việc công, huynh sẽ không thể bỏ qua Chúc Thiên Thu.

– Huynh chỉ việc Chúc Thiên Thu câu kết với Độc Cô Phong Bích Nhãn Ma Vương.

– Đúng vậy, muội cũng đã biết, ở lập trường võ lâm, muội cũng sẽ không chối từ.

– Muội đã là quỷ, không xứng đáng là một phần tử của võ lâm. Ta không can thiệp việc phá tà vệ đạo của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng kéo ta xuống nước. Nhưng ta có một yêu cầu khi hành động với Chúc Thiên Thu, đừng kéo chuyện Triệu gia vào, và phải hiểu cho nhị muội ta, đối với Chúc Thiên Thu người phải chừa một lối thoát.

– Được, ta chấp nhận.

– Vậy ta cũng cảm ơn lời hứa của ngươi, bây giờ ngươi có thể đi.

– Chân muội, khoan hạ lệnh đuổi khách, ngu huynh hỏi một việc rồi sẽ đi.

– Ngươi hãy suy nghĩ trước khi hỏi để khỏi uổng lời.

– Dĩ nhiên, Chân muội, cô dượng hiện ở đâu?

– Ở một nơi rất an toàn và ẩn mật.

– Hiện do ai chăm sóc?

– Chăm sóc hai người trừ cao thủ như ngươi, và còn những người Chúc Thiên Thu không thể đến tìm đánh được.

– Nhị vị có được bình thường không?

– Đúng vậy, ta đã kiểm tra qua, và song thân cũng vận chân khí bảo thân mật sát, đều thấy bình thường.

– Hy vọng là vậy, ngu huynh trước khi đi nhắc muội một việc, là nên xem kỹ tình hình song thân của muội gần đây và có gì khả nghi liền báo cho huynh biết.

– Ý huynh là sao? – Nữ quỷ hỏi.

– Rất đơn giản, huynh thấy lão tặc đó không dễ dàng thả song thân ra.

– Huynh nghĩ là Chúc Thiên Thu có thể làm gì đó ở trên mình song thân ta?

– Đúng vậy.

– Nhưng khi nãy muội nói, khi song thân rời Cúc viên không có gì lạ.

– Chân muội, muội biết Võ lâm Tứ quỷ chứ?

– Có chứ, sự thật Võ lâm Tứ quỷ cũng là đệ tử của Độc Cô Phong Bích Nhãn Ma Vương nhưng tình hình này ít ai biết.

– Đây là một bí mật của võ lâm, sao huynh biết?

– Huynh biết từ miệng Hắc Tâm Ải Quỷ Thời Phùng Nguyên, sự thật Phùng Nguyên đã được huynh thu phục, nhưng nhị vị biểu muội phải giữ bí mật.

– Dĩ nhiên. – Cả hai cùng nói.

– Võ lâm Tứ quỷ Độc Nhãn Độc Quỷ Trọng Tôn Nghiêm dùng độc nổi tiếng do hắn học được Bách Độc môn kinh đã lâu.

– Cho nên Vũ ca nghi ngờ Độc Nhãn Độc Quỷ hạ độc song thân?

– Đúng vậy, mà không phải nghi ngờ mà chắc chắn vì trong thời gian qua Bách Độc môn ở trong mình kiểm tra không ra.

Nữ quỷ nói :

– Ta nghĩ Chúc lão tặc không dám có lòng này để hạ thủ song thân ta.

– Đừng quá tự tin.

– Thực ra lão tặc đó đã nghe theo ta.

– Bây giờ thì khác rồi, Chân muội, chỗ dựa của Chúc Thiên Thu là đám hổ sắc biến Độc Cô Phong.

– Ta không xem Độc Cô Phong trong mắt.

– Chân muội, đó là cách nghĩ của muội, Chúc Thiên Thu làm vậy để không lỡ mà thủ, thôi bây giờ muội về Cúc viên nếu thấy đại hội siêu độ ngừng giữa chừng thì đó là dấu hiệu bất hạnh, muội phải quay về nơi song thân liền để chuẩn bị chưa mưa mặc áo.

– Chấn Vũ ca, nếu song thân muội bất hạnh trúng Vô Ảnh Độc thì phải làm sao?

– Hy vọng sẽ không như thế, vì thuốc giải chỉ có ở bọn Bách Độc môn, không ai giải được.

Nữ quỷ dường như bị lời của Súy Chấn Vũ hơi rung rinh và hỏi :

– Đinh lão tiền bối y thuật thông thần, và huynh đã được toàn bộ chân truyền, chả lẽ không giải độc được?

– Chân muội, khi nãy huynh đã nói Vô Ảnh độc không ai giải được, nhưng nếu phát hiện sớm huynh sẽ tìm cách chặn đứng phát triển và chờ thuốc giải.

Tố Quyên rất lo lắng nói :

– Đại tỷ, thà tin còn hơn không kịp, tỷ tỷ mau cùng muội đến đó.

Nữ quỷ ưu ưu thở dài :

– Chuyện này gấp không được, Vũ ca, nếu huynh nói đúng, chuyện này huynh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Chấn Vũ bất giác cười thầm nghĩ: “Con nhỏ này, vẫn cái tính ngang ngược hồi nhỏ…”

Nhưng vẫn trả lời :

– Dĩ nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm.

Tố Quyên hỏi :

– Vũ ca, huynh có thể tìm được thuốc giải không?

– Có khả năng tìm được.

– Thuốc giải không phải huynh có, đừng có mà quá khẳng định.

– Đúng vậy, thuốc giải không phải ta có, nhưng Chân muội đừng quên ta nắm trong tay một Thời Phùng Nguyên.

– Được, cứ quyết định như vậy, ngươi có thể đi.

Súy Chấn Vũ đứng dậy định đi, nữ quỷ nói :

– Khoan đã, có lẽ ta còn việc phải bàn với huynh, huynh hiện đang ở đâu?

– Huynh đang ở biệt quán Dung Hồ, kế phòng tam muội.

Nữ quỷ trầm ngâm :

– Ta xem ngươi không cần về lữ quán nữa, hãy ở lại phòng khách của bổn viên đi.

– Được, ngu huynh tuân lệnh.

– Bây giờ phiền huynh giải huyệt cho Túc tổng quản, kêu hắn lên đây, ta có lời dặn.

Súy Chấn Vũ xuống dưới lầu giải huyệt cho Túc Thừa Cân, cười nói :

– Đại tổng quản, đại tiểu thư và tam tiểu thư mời, xin lên lầu.

Sau đó quay qua Lý Điển Tu nói :

– Lý quản sự, Tùng viên này không còn là nơi an thân của ngươi nữa, và ta nhiều nhất ngày mai lên đường rời Quế Lâm.

Lý biến sắc :

– Vậy công tử, tiểu nhân sẽ ra sao?

– Đừng có gấp, ta đã hứa giữ an toàn cho ngươi, mặc dù ta không mang ngươi đi, nhưng cũng có sắp xếp, bây giờ ngươi mang hành lý theo ta đến biệt quán Dung Hồ, chuyện mai sẽ tính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN