Kiếm Đàm Bí Kiếp - Chương 13: Nơi tửu điếm nam chính nữ tà tương hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Kiếm Đàm Bí Kiếp


Chương 13: Nơi tửu điếm nam chính nữ tà tương hội



Thân Bá Truyền cười ruồi nói :

– Bình sinh ta rất sợ giao thiệp với đám hòa thượng và đạo sĩ. Nên theo ta, chúng ta nên tìm một tửu lâu nào ở đây mà trọ.

Vừa vặn lúc ấy hai người đã tới trước cửa tửu lâu Bình An, một tửu lâu sang trọng nhất trong trấn Thảo Điếm. Súy Chấn Vũ kìm cương ngựa, giơ roi chỉ đôi câu đối ở cổng tửu lâu cười nụ nói :

– Ngày xế khách đừng dong ngựa nữa! A! Hay quá lão ca à, chúng ta ghé trọ ở đây cũng tốt.

Thân Bá Truyền cũng cũng mỉm cười đọc tiếp vế kia :

– Sáng ra ta chẳng giữ người đâu! Hay! Sáng ra rồi ngươi có giữ cũng không giữ được mà!

Ngừng một lát rồi vừa nhảy xuống ngựa vừa cười nói :

– Đúng, chúng ta nên trọ lại ở chỗ này thôi.

Súy Chấn Vũ cũng xuống ngựa, điếm tiểu nhị đứng đón khách ở cổng liền khom mình đón lấy dây cương, xong hai người sóng vai bước vào tửu lâu. Hai người vừa bước qua cổng lớn thì nghe nhạc ngựa leng keng, tiếng vó ngựa rầm rập và bánh xe nghiến ken két váng tai cũng dừng lại trước tửu lâu Bình An, khiến họ bất giác cùng nổi tính hiếu kỳ, ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy bốn con ngựa hoàng tông khỏe mạnh vừa vặn phi tới trước cửa, trên ngựa là bốn thiếu nữ tóc xõa ngang vai, đều mặc võ phục lối người hầu, áo xanh tung gió vai đeo trường kiếm, tuy không nhìn rõ mặt mũi, nhưng theo dáng vẻ sau lưng mà đoán thì nhan sắc ắt không phải xấu xí.

Phía sau bốn con ngựa hoàng tông là một cỗ hương xa có mui buông rèm, bốn bề phủ đầy bụi đường nên cũng giảm vẻ sang trọng. Theo sau cỗ hương xa lại là bốn con ngựa vàng khỏe mạnh do bốn thiếu nữ đeo kiếm ăn vận như bốn người đi trước cưỡi. Đoàn người ngựa rầm rộ trên đường cái vừa tới cổng tửu lâu Bình An trong xe chợt vang ra một mệnh lệnh ngắn gọn :

– Dừng lại!

Cả đoàn người ngựa nhất tề đứng im, người đánh xe quay đầu hỏi :

– Lão bà có gì sai khiến?

Giọng nói trong xe oai nghiêm vang ra :

– Chúng ta nghỉ lại ở đây!

Người đánh xe ngạc nhiên hỏi :

– Lão bà, người đi tiền trạm của chúng ta đã tới Ngộ Châu bố trí hành cung, tại sao lại nghỉ ở đây?

Giọng nói oai nghiêm trong xe đáp :

– Đó là chủ ý của Công chúa, ngươi đừng hỏi lôi thôi!

Mấy chữ “hành cung” và “Công chúa” cùng với bề ngoài rõ ràng không phải là người hoàng tộc của bọn họ khiến Súy Chấn Vũ giật mình, dùng chân khí truyền âm hỏi Thân Bá Truyền :

– Lão ca, có lẽ bọn họ là người của Tứ Tuyệt ma cung chăng?

Tứ Tuyệt ma cung tức cung điện của Bích Mục Thần Quân Độc Cô Lam xây dựng ở núi Phục Ngưu. Bốn mươi năm trước, Độc Cô Lam lấy bốn môn tuyệt nghệ là cầm, kiếm, quyền, chưởng ngang dọc võ lâm, cho nên lấy đó đặt tên cho cung điện là Tứ Tuyệt ma cung.

Thân Bá Truyền cười nụ gật đầu, kế đó truyền âm đáp :

– Chúng ta lên trước chiếm lấy hai phòng hạng nhất.

Đúng lúc ấy, rèm xe kết ngọc kêu leng keng, một bà già tóc trắng như bạc, mặt đầy nếp nhăn nhưng mắt sáng như điện, trang phục lối người hầu từ trong xe bước ra cùng với một thiếu nữ áo hồng vóc dáng trung bình. Thiếu nữ này tóc búi cao, vận cung trang, quần dài rũ đất, dáng dấp đẹp đẽ không bút nào tả hết, nhưng đáng tiếc là bịt một tấm khăn sa, không có cách nào nhìn thấy được dung mạo, khiến cho người ta đều thấy ngơ ngác.

Đang lúc ánh mắt Súy Chấn Vũ vừa liếc qua thì ánh mắt trong trẻo của thiếu nữ áo hồng sau tấm khăn che mặt cũng vừa chằm chằm nhìn vào chàng. Tình hình này khiến Súy Chấn Vũ bất giác nhíu mày, rồi liền quay người lại bước lên cầu thang trong tửu lâu.

Thân Bá Truyền vừa đi vừa truyền âm cười nói :

– Huynh đệ, xem tình hình này thì ngươi bị chấm làm Phò mã rồi.

Súy Chấn Vũ cười gượng đáp :

– Lão ca sao lại cho ta ăn kẹo vậy…

Thân Bá Truyền cười nói :

– Huynh đệ, lão ca ta đây tuyệt đối không hồ đồ, ta dám đoán chắc sở dĩ con yêu nữ ấy bất ngờ quyết định dừng lại trọ ở đây chín phần mười là vì ngươi.

Súy Chấn Vũ quay đầu kinh ngạc hỏi :

– Câu đó là có ý gì?

– Nàng ta thấy ngươi vừa mắt mà!

Thân Bá Truyền cười bí ẩn nói :

– Mới rồi chúng ta vừa đứng lại trước cửa tửu lâu, tuy chúng ta không nhìn thấy cô ta, nhưng nàng ta trong xe đã nhìn thấy chúng ta rồi.

Ông ta chợt đập vào vai Súy Chấn Vũ, cười hô hố nói lớn :

– Rõ chưa, ông em ngu ngốc!

Điếm tiểu nhị dẫn đường không rõ ông khách cười chuyện gì, cũng ngu ngơ cười theo. Bọn họ vừa mới mở hai cửa phòng trên lầu thì một tràng cười nói ríu rít vang lên, thiếu nữ áo hồng được đám tùy tùng tiền hô hậu ủng mang một trận gió thơm lướt qua trước cửa. Chỗ thiếu nữ áo hồng thuê là một dãy phòng nối liền bình thường duy nhất trong tửu lâu, so với phòng hạng nhất của Súy Chấn Vũ cũng chỉ hơn có một cái cửa vòm mà thôi.

Súy Chấn Vũ đang rửa mặt, điếm tiểu nhị cầm một ngọn đuốc bước vào nói :

– Tướng công, có một vị khách quan muốn gặp ngài.

Vừa lúc ấy Thân Bá Truyền từ căn phòng sát vách bên cạnh bước qua, lớn tiếng nói :

– Mời vào!

Điếm tiểu nhị cung kính dạ một tiếng rồi lui ra, Thân Bá Truyền mới nheo mắt nhìn Súy Chấn Vũ cười bí ẩn nói :

– Huynh đệ, có thể là chuyện ta nói đấy! Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói ngay :

– Căn cứ vào đâu đã?

Thân Bá Truyền cũng đáp ngay :

– Thì như vừa thấy đó thôi.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng đằng hắng, ngay sau đó một giọng nói sang sảng vang lên :

– Hai vị, tiểu nhân vào trong đó ngồi chơi được không?

Súy Chấn Vũ và Thân Bá Truyền hai người vừa nghe tiếng im lặng ngẩng nhìn, chỉ thấy ở cửa sừng sững một văn sĩ trung niên đang mỉm cười, hai mắt sáng quắc nhìn lướt qua hai người.

Thân Bá Truyền sang sảng cười nói :

– Được chứ, xin mời!

Văn sĩ trung niên bình thản vừa bước vào phòng, vừa như tự nói với mình :

– Lời đồn thật không đáng tin, người lấy chữ Mê Hồ làm hiệu thật ra lại rất sáng suốt.

Súy Chấn Vũ và Thân Bá Truyền hai người đồng thời thoáng ngạc nhiên nhìn nhau, Súy Chấn Vũ chăm chú nhìn văn sĩ trung niên hỏi :

– Các hạ tìm tới đây là có ý gì? Có gì dạy bảo chăng?

Văn sĩ trung niên quét ánh mắt qua gian phòng, không trả lời mà lại hỏi :

– Có chỗ cho tiểu nhân ngồi không?

Súy Chấn Vũ vừa ngượng ngập cười, vừa chỉ vào ghế khách nói :

– Thất lễ quá, thất lễ quá, xin mời!

Văn sĩ trung niên nghênh ngang ngồi xuống xong nhìn Thân Bá Truyền chăm chú nói tiếp :

– Tiểu nhân đến đây là muốn tìm hai vị kỳ hiệp trong võ lâm.

Súy Chấn Vũ và Thân Bá Truyền gần như đồng thanh hỏi :

– Ai?

– Một vị trưởng lão duy nhất của Cái bang, Mê Hồ Tửu Cái Thân lão tiền bối.

Văn sĩ trung niên cười khẽ rồi hạ giọng thật thấp nói :

– Còn vị kia là đồ đệ chân truyền của Thiên Diên Du Long Đinh lão tiền bối, thiếu hiệp Súy Chấn Vũ.

Thân Bá Truyền cười nụ nói :

– Bằng hữu, ngươi tìm đúng người rồi đấy.

Súy Chấn Vũ trong mắt lóe lên ánh sáng lạ cũng đồng thời cười nói :

– Tiểu nhân cũng muốn hỏi các hạ về một người.

Văn sĩ trung niên cười nói :

– Lão đệ muốn hỏi về ai?

Súy Chấn Vũ nghiêm trang hạ giọng :

– Đó là người mà bọn khốn kiếp trên giang hồ, lũ bại hoại trong võ lâm nghe tên mất mật, Lãnh Diện Tu La Phương Diệc Viên đại hiệp!

Thân Bá Truyền lập tức cười nụ nói :

– Huynh đệ cũng hỏi rất đúng…

Văn sĩ trung niên cười nói :

– Thân lão, người thì không có một chút nào là mê man hồ đồ!

– Tạm tạm vậy thôi!

Thân Bá Truyền nhịn cười nói :

– Lãnh Diện Tu La Phương Diệc Viên chẳng phải cũng có một bộ mặt dễ thương sao!

Té ra vị văn sĩ trung niên này chính là Lãnh Diện Tu La Phương Diệc Viên cải trang. Phương Diệc Viên đứng dậy ôm quyền cung kính, lấy lại giọng bình thường nói :

– Thân lão tiền bối…

Thân Bá Truyền xua tay lia lịa nói :

– Lão đệ, đừng khách sáo, lão khiếu hóa đã xưng huynh đệ với sư đệ này của ngươi thì giữa ta và ngươi nên xưng hô thế nào ngươi tự biết rồi!

Phương Diệc Viên ngồi phịch lại xuống ghế cười nói :

– Nếu thế thì Phương Diệc Viên xin lớn mật gọi người là Thân lão đại ca vậy.

Ngừng lại một chút, đổi giọng nói chuyện khác :

– Kể ra phải có rượu trà gì uống mới được.

Lại quay sang nhìn Súy Chấn Vũ hỏi :

– Sư đệ, đệ nhìn ra chỗ sơ hở nào của ta vậy?

Súy Chấn Vũ cười khẽ nói :

– Sư huynh, đệ không nhìn ra chỗ sơ hở nào của huynh cả, chẳng qua chỉ là có linh cảm rồi nói bừa thôi.

Phương Diệc Viên nói :

– Nói bừa thì cũng phải có cơ sở chứ!

Súy Chấn Vũ cười nụ nhìn thẳng Phương Diệc Viên nói :

– Nếu huynh nhất định đòi đệ phải nói ra chỗ sơ hở, thì sư huynh hoàn toàn không giấu được vóc dáng.

Phương Diệc Viên không kìm được bộ mặt ngẩn ngơ nói :

– Ân sư nói rất đúng, thuật cải trang thì nửa chỗ sơ hở cũng không được.

Ngừng lại một chút, thở ra một hơi nói :

– Sư đệ, ngu huynh đã được dạy bảo rồi.

Thân Bá Truyền nhăn tít đôi hàng lông mày nói :

– Này hai huynh đệ, nói chuyện vui quá, chừng nào xong?

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Lão ca à, vị sư huynh này của ta cũng có cái dạ dày kỳ lạ lắm.

Nói xong nhìn Phương Diệc Viên hỏi :

– Sư huynh sao cũng đến chỗ này?

Phương Diệc Viên cười gượng nói :

– Ta không đến đây, lại ngu ngốc chạy rông ở Hoàng Châu sao?

Súy Chấn Vũ lại hỏi :

– Ý huynh muốn nói gì vậy?

Phương Diệc Viên đáp :

– Chuyện vợ chồng Triệu đại hiệp đã thoát khỏi nguy hiểm sư đệ biết chưa? Ngươi rời Hoàng Châu được khoảng mươi ngày thì có người ẩn mặt nói với ta rằng thế nào ngươi cũng đổi ý đi tới Quế Lâm trước.

Súy Chấn Vũ hỏi :

– Người đó trông thế nào?

Phương Diệc Viên nói :

– Đó là khẩu âm của một nữ nhân trẻ tuổi, lúc ấy là ban đêm, nàng ta đầu tiên nói rõ với ta rằng không được hỏi lai lịch của nàng, cũng không được theo dò xét hành tung của nàng, nếu không sẽ không đem những tin tức quan trọng ra nói cho ta biết.

Ngừng lại một lát rồi gượng cười nói tiếp :

– Lúc ấy ta nghĩ rằng nàng ta là một nữ quỷ thần bí, nên cũng đồng ý những điều kiện ấy.

Thân Bá Truyền cũng không kìm được tò mò, hỏi xen vào :

– Nữ lang thần bí ấy nói những gì?

Phương Diệc Viên kể :

– Nàng ta đầu tiên đem chuyện bí mật của cha con Chúc Thiếu Thu và tỷ muội Triệu Tố Châu, Triệu Tố Ngọc ra nói rõ với ta, kế đó cũng đoán Chung Thập Đầu là Súy Chấn Vũ, chuyến đi này sẽ đến Quế Lâm trước.

Súy Chấn Vũ hỏi :

– Lúc ấy sư huynh có hỏi nàng ta là quỷ hay là người không?

– Có hỏi, nhưng nàng ta không đáp, thật rất là tà môn.

Phương Diệc Viên kể tiếp :

– Tiếp theo nàng ta lại nói rõ với ta rằng Chúc Thiếu Thu sẽ đi Võ Đang, không cần phải tiếp tục ở lại Hàng Châu nữa, bảo ta tốt nhất là tới Võ Đang trước, để tiện gặp đệ.

Súy Chấn Vũ cau mày hỏi :

– Nàng ta cũng biết rằng đệ đi Võ Đang à?

Phương Diệc Viên cười nói :

– Chẳng phải chỉ có bấy nhiêu mà thôi đâu! Sư đệ, buổi sáng hôm nay, nàng ta còn nhân lúc ta ra ngoài, bỏ một lá thư vào trong phòng ta, đem cả chuyện đệ tới Quế Lâm, về Hàng Châu ra sao tóm tắt hết cho ta biết, ở cuối lại nói rõ là trước buổi tối hôm nay hai người các vị nhất định sẽ tới đây!

Súy Chấn Vũ bất giác ánh mắt sáng quắc nói :

– Sư huynh, cái thư ấy huynh còn giữ không?

Phương Diệc Viên đáp :

– Còn.

Nói xong đưa tay vào trong túi lấy ra một lá thư chi chít chữ đưa cho Súy Chấn Vũ. Chàng mở ra xem thì nội dung chủ yếu hoàn toàn phù hợp với hành trình đã qua của mình, nhưng tự tích thì không những viết không ra chương pháp gì mà còn xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng là cố ý làm ra như vậy. Súy Chấn Vũ vốn nghĩ là sẽ dựa vào nét chữ để tìm ra manh mối, nhưng đến lúc ấy thì không còn hy vọng gì nữa, bất giác cau mày nhìn Thân Bá Truyền nói :

– Lão ca, nữ lang thần bí này có thể là người đã núp trên nóc nhà Lữ đại ca.

Thân Bá Truyền gật đầu nói :

– Ta cũng có cảm tưởng như vậy.

Phương Diệc Viên bất giác kinh ngạc hỏi :

– Hai người đã gặp vị nữ lang thần bí này rồi sao?

Súy Chấn Vũ gật đầu nói :

– Có thể là đã gặp qua…

Kế đó đem việc nữ lang thần bí trên nóc nhà Lữ Dung Chi và lời kể của Triệu Tố Chân vắn tắt thuật lại một lượt.

Phương Diệc Viên cau mày nói :

– Nói như thế thì nữ lang thần bí này và Triệu Tố Chân tự xưng là quỷ là hai người.

Lúc ấy điếm tiểu nhị đã bưng một mâm thức ăn và bình rượu bước vào, vừa dọn dẹp bàn ghế, vừa đon đả cười nói :

– Khách quan, người xem thức ăn có được ngon không?

Trên mâm có bốn món đồ ăn nóng, một món nguội, màu sắc mùi vị đều đẹp đẽ thơm tho, có thể biết là ngon tới mức nào rồi. Thân Bá Truyền vừa nhìn thấy đã nuốt nước bọt nói :

– Ăn thôi, ăn thôi, ừa.

Cùng lúc ấy Súy Chấn Vũ cũng ừa lên một tiếng nói :

– Cái thư này là ai gửi tới?

Té ra ở một góc mâm có một phong thư dán kín, ngoài viết bảy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:

“Kính gửi Súy Chấn Vũ thiếu hiệp”.

Điếm tiểu nhị bất giác trợn mắt líu lưỡi nói :

– Tiểu nhân… tiểu nhân… tiểu nhân… tiểu nhân… thật không biết!

Súy Chấn Vũ bóc thư ra, lặng lẽ cười nói :

– Không biết cũng không sao.

Nói xong rút ra một tờ giấy đầy nét chữ xiêu vẹo, rõ ràng cùng là một nét chữ với bức thư gửi Phương Diệc Viên. Chàng mở ra xem thấy nội dung đại khái thế này: Nữ lang áo hồng mới vào tửu lâu là Độc Cô Minh Châu, con gái duy nhất của Độc Cô Lam, nàng ta mặt đẹp như hoa nhưng lòng độc như rắn rết, vả lại còn tiêm nhiễm rất sâu tính tình dâm đãng, mới rồi quyết định vào trọ tửu lâu, mười phần có đến chín là vì nhìn thấy Súy Chấn Vũ, dặn chàng phải đặc biệt lưu ý, đoạn cuối lại nói rõ yêu nữ ấy vốn đã biết rõ thân phận của Súy Chấn Vũ, nếu sử dụng được chàng thì sẽ thu hoạch được cái lợi không nhỏ… Súy Chấn Vũ xem xong đưa qua Thân Bá Truyền. Thân Bá Truyền xem lướt qua rồi đưa Phương Diệc Viên, lại nhìn Súy Chấn Vũ chành miệng ra cười nói :

– Thế nào, lão ca hoàn toàn không mơ hồ chứ?

Súy Chấn Vũ cau mày cười gượng giọng đáp :

– Lão ca đừng có cười vội, người có gì dạy ta không?

Thân Bá Truyền cười nói :

– Cái đó hả, chúng ta phải đến miếu Ngũ Tạng mới nói được.

Phương Diệc Viên đưa lá thư lại cho Súy Chấn Vũ, và cũng mỉm cười nói :

– Đúng, có thực mới vực được đạo, ăn no mới có sức khỏe bàn công việc.

Nói xong già trẻ ba người lập tức xoay qua bàn ăn. Trong bữa cơm, Thân Bá Truyền, Phương Diệc Viên hai người ăn uống vui vẻ như vô sự, cười nói luôn miệng, chỉ có Súy Chấn Vũ lúc nào cũng nghĩ ngợi cau mày, bất giác dừng chén trầm tư.

Thân Bá Truyền thấy dáng vẻ chàng như vậy, bất giác cười nói :

– Huynh đệ, hơn hai mươi tuổi đầu rồi, chẳng lẽ chưa từng biết mùi vị phong lưu?

Súy Chấn Vũ cười gượng nói :

– Lão ca chỉ thích đùa. Ta chỉ đang suy nghĩ về lai lịch nữ lang thần bí kia thôi.

Thân Bá Truyền rượu thịt đầy miệng, ú ú ớ ớ nói :

– Thì… cũng thế…

Phương Diệc Viên cũng cười nói :

– Súy đệ, thấy quái sự mà không lấy làm kỳ lạ thì quái sự sẽ tự mất đi. Cứ xem tình hình trước mắt mà bàn, nàng ta là bạn chứ không phải thù, cứ chờ nàng ta tự mình xuất hiện thôi.

Súy Chấn Vũ bất giác thở dài nói :

– Thật ra chúng ta cũng chỉ còn cách ấy.

Thân Bá Truyền nhìn Phương Diệc Viên hỏi :

– Lão đệ đến đây được mấy hôm rồi?

Phương Diệc Viên đáp :

– Tiểu đệ đến đã ba hôm.

Súy Chấn Vũ hỏi tiếp :

– Có phát hiện được gì không?

Phương Diệc Viên nói :

– Phát hiện thì không thể nói đến, có điều trong ba ngày nay có nhiều nhân vật võ lâm qua đây để tiến vào trong núi Võ Đang.

– Họ là những ai vậy?

Súy Chấn Vũ thấy câu hỏi của mình có vẻ hàm hồ, liền thêm vào :

– Ý tiểu đệ muốn hỏi sư huynh có nhận ra ai trong bọn họ không?

Phương Diệc Viên cười gượng nói :

– Bọn họ đều cải trang, trà trộn trong đám lữ khách thông thường, ta chỉ nhờ vào cước bộ trầm ổn của bọn họ mà nhận ra là các cao thủ trong võ lâm mà thôi.

Súy Chấn Vũ hạ giọng hỏi :

– Chúc Thiếu Thu cũng đến Võ Đang chứ?

Phương Diệc Viên nói :

– Đúng vậy, ta đã theo đuổi y tới đây, tên lão tặc ấy cải trang…

Súy Chấn Vũ cau mày tự nói một mình :

– Chuyện này nhiêu khê lắm đây…

Ngoài cửa chợt thoảng một làm gió thơm, tiếp theo là một giọng ngọt ngào dịu dàng vang lên :

– A! Vị tướng công này, Công chúa của tôi có lời mời.

Ba người trong phòng nghe tiếng nhìn ra, chỉ thấy ngoài cửa có một nữ lang tóc xõa ngang vai đang đứng, rõ ràng là một trong tám tùy tùng của nữ lang áo hồng. Súy Chấn Vũ nghĩ thầm trong lòng :

– Tới mau thật! Mà cũng thật to gan…

Thân Bá Truyền cười hề hề hỏi :

– Tiểu cô nương, ngươi gọi ta phải không?

Thiếu nữ áo xanh hỉnh mũi một cái nói :

– Gọi lão đầu ngươi làm cái gì!

Phương Diệc Viên cũng cười nói :

– Công chúa của ngươi là ai?

– Công chúa là Công chúa thôi.

Nữ lang áo xanh không ngần ngại nói luôn :

– Cũng không phải là mời ngươi, ngươi chen vào làm gì?

Ngừng lại một lát, lại nhìn Súy Chấn Vũ nhoẻn miệng cười nói :

– Vị tướng công này, mau đi theo tôi thôi chứ! Đừng để Công chúa chờ lâu, người đang đói bụng đấy!

Phương Diệc Viên nhìn Súy Chấn Vũ cười nói :

– Lão đệ, đi mau đi, đừng để người ta chờ mỏi mắt.

Súy Chấn Vũ cười khan một tiếng, nhìn nữ lang áo xanh hỏi :

– Cô nương, Công chúa của ngươi triệu ta có chuyện gì vậy?

Nữ lang áo xanh cười nói :

– Tướng công gặp Công chúa của ta rồi sẽ biết mà!

Súy Chấn Vũ nói :

– Xin về phúc bẩm với quý nhân là tiểu nhân với quý nhân vốn không có quen biết, không tiện tới ra mắt.

Nữ lang áo xanh cười nói :

– Nhìn người không phải kẻ tầm thường, mà khi nói chuyện sao lại nói ra câu: “Vốn không quen biết” tầm thường như vậy? Hai bên gặp nhau một lần thì sẽ quen biết chứ gì!

Súy Chấn Vũ cau mày nói :

– Cô nương…

Nữ lang áo xanh ngắt lời cười nói :

– Tướng công, hai chữ “cô nương” ấy tôi nghe như bị chọc vào tai, tôi là A Đào, người ta đều gọi như vậy, tướng công cũng cứ gọi tôi là A Đào thôi.

Súy Chấn Vũ nói :

– Xin lỗi, xin về bẩm lại quý nhân, ta hiện không có rảnh.

A Đào chằm chằm nhìn Súy Chấn Vũ nói :

– Tướng công, người là người hẹp hòi, các vị đang nói chuyện trên trời dưới đất mà.

Súy Chấn Vũ cau mày nói :

– Đừng nói lung tung, bọn ta đang bàn chuyện quan trọng.

– Không được! Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của Công chúa tôi.

A Đào lại lấy giọng nài nỉ nói tiếp :

– Tôi xin người đi với tôi. Đi mời không được người, Công chúa sẽ giết tôi mất…

Cùng lúc ấy, Phương Diệc Viên dùng chân khí truyền âm nói :

– Sư đệ, đây cũng là một cơ hội, đi đi. Nhưng hành động phải thật cẩn thận mới được…

Thân Bá Truyền nghe xong câu nói của A Đào cười nói luôn :

– Mạng người là lớn, đâu thể coi thường như chuyện đùa được. Lão đệ đừng làm khó cô nương đây, đi đi!

Súy Chấn Vũ lấy lại vẻ mặt bình thường nói :

– Được, A Đào, xin dẫn đường!

A Đào vẻ mặt hớn hở đi trước, quay đầu nhìn Súy Chấn Vũ cười nói :

– Tướng công, người thật là độ lượng.

Súy Chấn Vũ thoáng cười, không trả lời. Khi chàng vừa bước tới lan can chỗ dãy phòng riêng biệt, phía sau lưng chợt vang lên một giọng nói sang sảng :

– Biểu ca!

Súy Chấn Vũ dừng bước quay người nhìn, còn đang ngạc nhiên thì thấy Triệu Tố Quyên cải dạng nam trang bước tới ba bước, hạ giọng nói :

– Tình hình phụ mẫu muội rất lạ, xin biểu ca lập tức đi ngay.

Tuy Súy Chấn Vũ đã tiên liệu điều này, nhưng vừa nghe xong cũng không kìm được sự giật mình, bật hỏi :

– Không nghiêm trọng chứ?

Triệu Tố Quyên nói :

– Tốt nhất là biểu ca lập tức đi ngay.

Mặc dù hoàn toàn không nói rõ tình hình nghiêm trọng tới mức nào, nhưng ý tứ thì đã biểu hiện rất rõ.

Súy Chấn Vũ nhìn A Đào cười nói :

– A Đào, xin về bẩm lại với quý nhân là tại hạ không có cách nào phân thân…

A Đào ngắt lời nói :

– Không được! Tướng công đã đáp ứng tôi rồi mà.

Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói :

– A Đào, ta cần phải cấp cứu người. Vả lại đây là cô nương cầu ta.

A Đào kiên quyết nói :

– Cứu người cũng phải gặp qua Công chúa của tôi đã.

Nói xong hướng về Triệu Tố Quyên nói :

– Vị tướng công này đã là khách quý của Công chúa tôi, người nên biết điều một chút!

– Ta không biết điều!

Triệu Tố Quyên cười nhạt nói :

– Công chúa nhà cô là cành vàng lá ngọc của hoàng tộc nào?

A Đào sầm nét mặt nói :

– Ngươi dám móc mỉa ta à?

Triệu Tố Quyên bĩu môi cười khẩy nói :

– Hạng nha đầu như ngươi mà cũng đòi mở miệng nói tới hai chữ móc mỉa ư!

A Đào biến sắc nói :

– Nếu ngươi không phải là biểu đệ của vị tướng công đây thì ta phải dạy dỗ ngươi…

Triệu Tố Quyên cười nhạt một tiếng nhìn Súy Chấn Vũ nói :

– Biểu ca, huynh nói sao?

Súy Chấn Vũ kiên quyết lắc đầu nói :

– Đừng có đôi co với cô ta. Chúng ta đi ngay thôi!

– Đi à!

A Đào hừ mạnh một tiếng nói :

– Đâu có giản đơn như vậy!

Ngay trong khi nói đã vươn tay nắm trúng uyển mạch cổ tay phải của Súy Chấn Vũ, thủ pháp lợi hại xảo diệu không kém bậc cao thủ nhất lưu. Súy Chấn Vũ nhướng mày nói :

– Cô nương muốn động võ sao?

A Đào tự cho rằng đã kiềm chế được đối phương, lập tức đắc ý cười nói :

– Ngươi đã không chịu uống rượu mời thì không tránh khỏi phải uống rượu phạt đâu…

Câu nói chưa dứt, bên trong dãy phòng đã truyền ra một giọng nói ngọt ngào êm ái :

– A Đào, ngươi cãi nhau với ai đấy?

Câu nói chưa dứt, một làn gió thơm thoảng tới, một nữ lang áo hồng rất xinh đẹp xuất hiện.

Công lực tu vi của Súy Chấn Vũ rất cao, cả trong đêm tối cũng nhìn thấy rõ ràng như ban ngày. Chỉ thấy nữ lang dung mạo đẹp đẽ, nhưng nét mặt có vẻ phóng đãng dâm tà. Xem vẻ mặt, nghe tiếng nói, có thể biết đây chính là người được gọi là Công chúa, tức Độc Cô Minh Châu. Quả nhiên A Đào hạ giọng đáp :

– Công chúa, xin người tới mau, vị tướng công này vốn đã chịu đáp ứng lời mời, nhưng rồi đột nhiên đổi ý.

Súy Chấn Vũ nhìn thẳng nữ lang áo hồng nói :

– Vị cô nương này là Công chúa triệu kiến tiểu nhân phải không?

Nữ lang áo hồng mỉm cười đáp :

– Không dám, tiểu nữ là Độc Cô Minh Châu.

Nói xong nhìn qua A Đào nói :

– A Đào, sao còn chưa buông tay ra!

A Đào cau mày nói :

– Công chúa, tôi mà buông tay ra y sẽ chạy mất!

– Không đâu!

Độc Cô Minh Châu nói :

– Vị tướng công này đã đáp ứng lời mời rồi!

Súy Chấn Vũ ngắt lời nói :

– Độc Cô Minh Châu cô nương, tại hạ có chuyện gấp, không đi không được.

Độc Cô Minh Châu gằn giọng :

– Cho ngươi biết, bản cung bắt buộc phải đối phó với ngươi nếu ngươi còn từ chối.

Súy Chấn Vũ hỏi :

– Nhất định phải vậy sao?

Độc Cô Minh Châu nói :

– Đương nhiên là nhất định phải như vậy. Vì muốn rõ lai lịch của ngươi thế nào, cho nên bản cung phải đích thân ra tay.

Súy Chấn Vũ nhếch mép cười nói :

– Người của Tứ Tuyệt ma cung lấy cầm, kiếm, quyền, chưởng ngạo thị võ lâm mà lại không nhìn ra được chiêu thức của đối phương…

Độc Cô Minh Châu kinh sợ lùi lại một bước dài trợn mắt ngắt lời hỏi :

– Ngươi… ngươi cũng biết lai lịch của bản cung à?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN