Kiếm Đàm Bí Kiếp - Chương 14: Thiên Vận ma cầm gặp kình địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Kiếm Đàm Bí Kiếp


Chương 14: Thiên Vận ma cầm gặp kình địch



Súy Chấn Vũ cười nói :

– Chẳng lẽ cô nương lại thấy là không công bằng?

Độc Cô Minh Châu vừa sa sầm nét mặt thì một giọng nói như tiếng chím cú vang lên :

– Công chúa, phải bắt gã tiểu tử này trước đã.

Lời tới người tới, bên cạnh Độc Cô Minh Châu đã xuất hiện thêm một lão bà áo xanh tóc trắng mắt biếc.

Độc Cô Minh Châu khẽ gật đầu nói :

– Được, Tam nương hãy ra trước cân xem gã tiểu tử này được bao nhiêu cân lạng.

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Cô nương, nếu muốn cân tại hạ, sợ Tứ Tuyệt ma cung không có quả cân nào đủ lớn đâu.

Lão bà mắt biếc cười nhạt nói :

– Cho dù ngươi có nặng bằng con trâu lão thân cũng có cách, chặt ngươi ra từng mảnh mà cân.

Tiếp theo lại trầm giọng nói :

– Cuồng đồ, nếu ngươi quả là nam tử hán thì bước vào trong này xem.

Triệu Tố Quyên ngang nhiên phi thân vọt ra nói :

– Biểu ca, chim con bay trước, trận này xin để cho đệ.

Triệu Tố Quyên vốn đã cải nam trang, lời nói lại hào hùng nên chẳng có ai biết nàng là con gái vả chăng thân pháp mau lẹ khiến đối phương hai người cảm thấy lạ lùng.

Lão bà mắt biếc cười nhạt nói :

– Ngươi đã tự tìm cái chết, lão thân sẽ thành toàn cho ngươi.

Lời buông chiêu ra, nghiêng người giơ chưởng, đạp cung trung đổi phương vị đánh luôn một chưởng vào ngực Triệu Tố Quyên. Đạp cung trung, đổi phương vị đều là những động tác người thường không nhìn thấy kịp, rõ ràng lão bà mắt biếc rất thận trọng. Tuy đối với đối phương tỏ vẻ khinh thường, song chiêu thức thì tỏ ra rất cẩn trọng, đã dùng tới lối Thiên Ma chưởng của Tứ Tuyệt ma cung. Hơn thế, xét theo kình lực đánh ra, hiển nhiên công lực của bà ta chẳng kém gì so với Cúc viên chủ nhân Chúc Thiếu Thu.

Súy Chấn Vũ vừa nhìn thấy tình hình, bất giác giật mình dùng chân khí truyền âm nói :

– Biểu muội hãy cẩn thận…

Mhưng chàng truyền âm chưa xong đã nghe tiếng kêu thảng thốt, hai bóng người đang ác đấu phân khai, lão bà mắt biếc cánh tay phải rũ xuống kinh hãi hỏi :

– Thiên Cang chỉ. Ngươi… ngươi là đồ đệ của Vạn Diệu tiên cô Hứa Ngạo Sương?

Lão bà mắt biếc sau lúc nóng nảy khinh địch bất giác mất hết vẻ hung hăng, run run hỏi. Súy Chấn Vũ nhìn thấy biểu muội sử dụng công phu Thiên Cang chỉ của Vạn Diệu tiên cô Hứa Ngạo Sương cũng lộ vẻ kinh ngạc. Vì Vạn Diệu tiên cô trong Tam thánh Nho, Thích, Đạo xuất thân là đệ tử của Tam thánh, mà Thiên Cang chỉ là tuyệt nghệ độc môn của Hứa Ngạo Sương, làm sao không khiến chàng ngạc nhiên và mừng rỡ?

Độc Cô Minh Châu cũng ngạc nhiên hỏi :

– Đồ đệ của Hứa Ngạo Sương lại là nam nhân à?

Nhưng nàng lập tức hiểu ra, amột tiếng nói :

– Té ra là một người giả trai…

Lão bà mắt biếc vừa giải khai huyệt đạo bị điểm trúng, vừa trừng mắt hung dữ lớn tiếng nói :

– Con tiện tỳ! Báo danh đi để chịu chết!

Triệu Tố Quyên bĩu môi cười khẩy nói :

– Đồ yêu quái già, mới rồi ta còn nương tay, nếu ngươi cứng đầu không biết lui tới, ta không để cho ngươi được dễ dàng như vậy nữa đâu.

Lão bà mắt biếc hừ một tiếng, lại phi thân vọt lên. Nhưng Độc Cô Minh Châu vươn nhẹ tay ra một cái giữ bà ta đứng lại, nói :

– Tam nương đừng hấp tấp.

Lão bà mắt biếc hung hăng nói :

– Công chúa, lão nô không sợ gì y, Công chúa cũng thấy đấy, mới rồi lão nô chỉ vì khinh địch mà thua thôi.

Độc Cô Minh Châu nói :

– Bản cung biết rồi, ngươi nên đứng qua một bên.

Lão bà mắt biếc nói :

– Không, lão nô phải hả giận mới được.

Độc Cô Minh Châu trầm giọng nói :

– Để bản cung hả giận thay ngươi, có được không?

Lão bà chợt chán nản thở dài nói :

– Vâng, lão nô tuân lệnh.

Nói xong lui qua một bên. Lúc ấy tám thị tỳ của Độc Cô Minh Châu đã nhất tề đứng cả trên thềm, còn bọn chưởng quỹ, khách trọ, Phương Diệc Viên, Thân Bá Tuyền nghe ồn ào cũng kéo tới xem. Nhưng Súy Chấn Vũ mồm năm miệng mười phân bua để họ giải tán, còn tự chàng cũng từ từ sánh vai cùng Triệu Tố Quyên bước vào trong dãy phòng, một mặt truyền âm cười nói :

– Biểu muội, em giấu diếm công phu kín đáo thật đấy!

Triệu Tố Quyên cũng truyền âm cười nói :

– Biểu ca nói là em giấu diếm về sư môn à?

Súy Chấn Vũ nói :

– Chẳng lẽ em không giấu diếm sao?

Triệu Tố Quyên cười gượng nói :

– Biểu ca, xin đừng trách, từ lúc gặp lại nhau, em chưa có thời gian nói tới sư thừa mà.

Điều này là sự thật, lần trước hai người thoáng gặp nhau ở Cúc viên, Triệu Tố Chân tự xưng là nữ quỷ kéo Súy Chấn Vũ đi ngay lập tức, vả lại trong thời gian Súy Chấn Vũ ở Cúc viên, Triệu Tố Chân trước sau cũng chỉ kịp bàn bạc với em gái kế hoạch từ đó về sau, vốn chẳng có thời giờ mà đề cập tới sư thừa của mỗi người.

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Ta nói đùa thôi mà, biểu muội sao lại cho là thật…

Hai người vừa truyền âm tới đó, Độc Cô Minh Châu đã nhìn họ nói :

– Hai vị thật thân thiết quá!

Triệu Tố Quyên gương mặt tuấn tú vừa đỏ ửng, Độc Cô Minh Châu lại nhìn Súy Chấn Vũ cười bí ẩn nói :

– Vị biểu đệ này của các hạ đẹp thật đấy!

Súy Chấn Vũ nét mặt sa sầm nói :

– Cô nương tứ giáo những điều không hay, tại hạ xin cáo từ.

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Đã tới đây thì ngồi đã, chuyện có gấp cũng phải một giờ nửa khắc mà!

Dừng lại một chút rồi lấy lại vẻ nghiêm trang nói tiếp :

– Các hạ, bản cung hỏi lại lần nữa, xin báo rõ quý danh?

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Súy Chấn Vũ!

Độc Cô Minh Châu thoáng kinh ngạc nói :

– Họ này thật chưa từng nghe qua.

Cô gái này chắc chưa bắt liên lạc được với bọn Chúc Thiếu Thu, cho nên mới không biết Súy Chấn Vũ chính là Chung Thập Đầu mới rồi đã gây náo loạn long trời chuyển đất ở Cúc viên.

Độc Cô Minh Châu dừng lại một chút hỏi tiếp :

– Xin thỉnh giáo sư thừa là ai?

Súy Chấn Vũ chậm rãi nói :

– Súy Chấn Vũ này không quen đem các chiêu bài sư môn ra làm phách với người ta, có điều ta có thể nói tới một cái tên chắc cô nương cũng đã nghe tới. Cô nương đã nghe nói tới người nào tên Chung Thập Đầu chưa?

Độc Cô Minh Châu mở to mắt hỏi :

– Ngươi là mười người Chung Thập Đầu?

Súy Chấn Vũ cười nhẹ nói :

– Không phải. Chung Thập Đầu chính là tiểu nhân đây!

Độc Cô Minh Châu chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ :

– Thật là may mắn được gặp, may mắn được gặp!

Dừng lại một chút, lại nhìn chằm chằm nói tiếp :

– Các hạ có biết vì sao bản cung vào Trung Nguyên không?

Súy Chấn Vũ chậm rãi nói :

– Chắc hoàn toàn không phải vì tiểu nhân ta chứ?

– Sai rồi!

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Các hạ, bản cung chỉ vì muốn gặp ngươi mà đến đây.

Súy Chấn Vũ cũng cười nói :

– Súy Chấn Vũ rất là vinh dự, cũng rất là xấu hổ.

Tiếp theo lấy lại vẻ nghiêm nghị nói :

– Cái gì cần nói đều đã nói cả rồi, xin cô nương vạch đường lối đi!

Độc Cô Minh Châu nhìn chằm chằm nói :

– Các hạ, câu đó do tự ngươi nói ra, bản cung vạch đường lối xong, ngươi không được từ chối đấy nhé!

Súy Chấn Vũ hiên ngang cười nói :

– Bất kể là nước sôi lửa bỏng, cũng bất kể là rừng đao mũi kiếm, chỉ cần cô nương nói cho đúng, Súy mỗ nhất định xả thân bồi tiếp!

Độc Cô Minh Châu giơ ngón tay cái lên nói :

– Hay! Thật không thẹn là môn đệ của Thiên Diện Du Long!

Bàn tay phải đang giơ ngón cái lên đổi thành dáng xòe ra mời khách nói :

– Xin mời.

Súy Chấn Vũ nói :

– Đi đâu?

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Đó không phải là nước sôi lửa bỏng, cũng không phải là rừng đao mũi kiếm chỉ cần các hạ bước vào hành cung tạm thời của bản cung thôi!

Súy Chấn Vũ thoáng kinh ngạc hỏi :

– Cô nương muốn Súy mỗ vào trong phòng à?

Độc Cô Minh Châu nói :

– Đúng thế!

Súy Chấn Vũ chau mày nói :

– Chỗ sân nhỏ này… đủ để đánh nhau một trận, tại sao lại muốn vào trong phòng nhỏ hẹp chật chội?

Độc Cô Minh Châu đổi nét mặt cười nói :

– Nghe nói các hạ đã học hết được chân truyền của Đinh… bản cung này gặp được bậc cao minh, tất nhiên phải đem hết công phu học được ra thỉnh giáo.

Súy Chấn Vũ ánh mắt lóe lên tia sáng lạ nói :

– Cô nương định đem cầm âm trong bốn môn tuyệt nghệ cầm, kiếm, quyền, chưởng ra tứ giáo à?

Độc Cô Minh Châu gật gật đầu nói :

– Đúng thế!

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Thiên Vận ma cầm của Tứ Tuyệt ma cung là Võ lâm nhất tuyệt, Súy Chấn Vũ vừa ra khỏi nhà cỏ lập tức được gặp gỡ, thật là vui sướng nào bằng!

Ngừng lại một chút, lại nhìn chằm chằm vào Độc Cô Minh Châu nói :

– Có điều Thiên Vận ma cầm một khi thi triển có thể giết người trong chốn vô hình, cô nương lại đem sử dụng tại nơi mọi người đông đúc thế này, không sợ giết cả kẻ vô tội sao?

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Các hạ thật là lòng dạ bồ tát, chẳng thẹn là nhân vật đại biểu cho phái hiệp nghĩa.

Súy Chấn Vũ ngượng ngùng cười nói :

– Súy mỗ mới rồi lỡ lời, rất là xấu hổ.

– Cũng không có gì đâu!

Độc Cô Minh Châu nói tiếp :

– Cũng có thể thấy rõ trong lòng các hạ còn ngờ vực, là không biết tại sao có thể đánh đấu trong sân mà lại mời vào trong phòng, phải không?

Súy Chấn Vũ cười nụ gật đầu nói :

– Súy mỗ quả có ý ấy, vậy xin được nghe lời cao luận.

Độc Cô Minh Châu nói :

– Đó là vì bản cung luyện Thiên Vận ma cầm chưa tới chỗ tinh thâm, nếu thi triển ở chỗ rộng rãi khoáng đãng, uy lực cũng bị ảnh hưởng.

Súy Chấn Vũ lạnh lùng tự nhủ:

“Đã có ý muốn bắt người, làm sao lại còn bị ảnh hưởng của chỗ này chỗ nọ, hừ, ta sẽ vào xem thử ngươi sẽ giở trò gì…”

Nhưng ngoài mặt chàng lại “à” lên một tiếng nói :

– Té ra là thế!

Độc Cô Minh Châu nói :

– Còn nếu các hạ tự nhận thấy chưa nắm vững phần thắng, bản cung này không kiên trì giữ ý thi triển trong phòng hẹp.

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Cô nương không cần nói khích, trong từ điển của Súy Chấn Vũ không có chữ sợ, xin cô nương dẫn đường.

Triệu Tố Quyên buột miệng nói tiếp :

– Biểu ca, muội cũng đi.

Súy Chấn Vũ nói :

– Không được! Muội đứng ở ngoài được rồi.

Độc Cô Minh Châu đi trước dẫn đường ngoảnh đầu cười nói :

– Súy đại hùng, ngươi cứ kêu nàng theo vào cũng hay, lúc ngươi vận công kháng cự cầm âm, cũng cần có người làm hộ pháp!

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Cám ơn cô nương chỉ dạy! Biểu muội, vậy thì muội cũng vào đây!

Ba người vào tới trong phòng rồi, Độc Cô Minh Châu nghiêm trang nói :

– Súy đại hiệp, đánh đàn phải tắm gội thay áo trước, xin hai vị vui lòng chờ một lát.

Súy Chấn Vũ nói :

– Cái đó tại hạ đã biết, xin cô nương tùy tiện.

Độc Cô Minh Châu xoay người đi vào phía trong, Súy Chấn Vũ và Triệu Tố Quyên nhân cơ hội quan sát cách bài trí trong phòng. Tuy chỉ là một phòng khách bình thường, nhưng qua tay Độc Cô Minh Châu sắp xếp lại đã rực rỡ khác hẳn, ngay đến cả cái bàn trà cũng đã phủ một tấm thảm trải bàn thêu dệt công phu. Một lát thì có hai thị tỳ áo xanh từ phía trong cung kính bước ra, người đi trước bưng một cây dao cầm cổ đã lên màu bóng loáng, người đi sau bưng một cái lò hương xinh xắn. Hai người lặng lẽ đặt cây đàn và lò hương xuống cái bàn trà bốn người uống bên cạnh, bỏ hương đàn mộc vào đốt rồi lặng lẽ lui ra. Súy Chấn Vũ chăm chú nhìn vào làn khói lan tỏa trên cái lò hương, bất giác trong lòng chợt hiểu, nói :

– À, té ra là thế…

Triệu Tố Quyên nhìn Súy Chấn Vũ truyền âm nói :

– Biểu ca, huynh phát hiện được điều gì rồi phải không?

Súy Chấn Vũ truyền âm đáp :

– Biểu muội, muội nghĩ xem giữa cái lò hương với việc con yêu nữ kia nhất định đòi chúng ta vào trong phòng có điểm nào quan hệ đáng ngờ không?

Triệu Tố Quyên gật gật đầu nói :

– Đúng thế, nếu trong cái lò hương này có chỗ nào nhiêu khê, thì không thể phát huy tác dụng ở ngoài trời.

Súy Chấn Vũ nói :

– Đánh đàn phải tắm gội thay áo, đó là lệ thường, con yêu nữ này thật không có chút nào sơ hở…

Trong lúc truyền âm chàng đã móc trong bọc ra một viên thuốc, nhưng sợ có người nép nghe ngóng, bèn cầm tay đối phương ngắm nghía chiếc nhẫn, tiện tay nhét viên thuốc vào tay trái Triệu Tố Quyên, lấy giọng bình thường nói :

– Biểu muội, cái nhẫn của muội thật là đẹp.

Triệu Tố Quyên cười cười nói :

– Đó là của ân sư ban cho, trên có khắc chữ huấn thị của ân sư là: “Thể theo lòng trời, đừng khinh phòng tối” tất cả tám chữ.

Súy Chấn Vũ ca ngợi :

– Lời ít ý sâu, thật là lời vàng ngọc.

Song tiếp theo chàng lại dùng chân khí truyền âm nói :

– Viên thuốc này nên lấy tay áo mà uống, đừng để yêu nữ nghi ngờ.

Triệu Tố Quyên truyền âm nói :

– Còn huynh?

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Huynh tự lo cho huynh được rồi…

Truyền âm tới đó, Độc Cô Minh Châu đã từ phía trong từ từ đi ra, mặt ngài kẻ nhạt, nét mặt đầy vẻ xuân tình, dưới ánh đèn sáng càng làm người ta ngây ngất. Súy Chấn Vũ và Triệu Tố Quyên vừa nhìn thấy lập tức đều đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Triệu Tố Quyên cau mày mắng thầm: “Độc Cô Minh Châu vô sỉ này…”

Độc Cô Minh Châu thướt tha bước đến trước cây đàn dao cầm, vừa ngồi xuống vừa cười nói :

– Xin lỗi, để hai vị phải chờ lâu.

Nàng ta tuy miệng nói với hai người, nhưng hai con mắt đầy vẻ quyến rũ khêu gợi chỉ nhìn vào Súy Chấn Vũ lúng liếng đong đưa.

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Cô nương không cần khách sáo… Bây giờ bắt đầu được chưa?

Độc Cô Minh Châu nói :

– Sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Xin mời Súy đại hiệp tới ngồi dưới cửa sổ đối diện với bản cung đây.

Súy Chấn Vũ mang chiếc ghế tới ngồi cạnh chỗ cửa sổ đối diện với Độc Cô Minh Châu xong, Độc Cô Minh Châu lại cười nói :

– Khoảng cách này có vẻ quá gần, nhưng hoàn cảnh bó buộc, mong Súy đại hiệp…

Súy Chấn Vũ ngắt lời cười nói :

– Không quan trọng, cô nương hạ thủ lưu tình là được rồi.

Triệu Tố Quyên đồng thời cũng nói :

– Biểu ca, phân thắng bại rồi thì tính sao, bây giờ phải nói rõ ra trước chứ.

Độc Cô Minh Châu nói :

– Hơn là thắng kém là bại, bên thắng tự nhiên có toàn quyền sinh sát.

Ngừng lại một chút lại liếc Súy Chấn Vũ ngọt ngào nói :

– Súy đại hiệp đồng ý chứ?

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Súy mỗ đã thành con vịt trên thớt rồi, lại có quyền tự do không đồng ý sao!

Độc Cô Minh Châu nói :

– Súy đại hiệp khiêm tốn quá. Nếu Súy đại hiệp không đồng ý, chúng ta thương lượng lại điều kiện cũng được mà.

– Không cần.

Súy Chấn Vũ nói luôn :

– Cô nương có lẽ nên bắt đầu sớm đi.

Độc Cô Minh Châu cười nhạt một tiếng. Tinh, một tiếng đàn vang lên, ngọn đèn đầu bàn và làn khói thơm từ lò hương bay lên đều đồng thời lay động.

Độc Cô Minh Châu vẻ mặt nghiêm trang, ngón tay di động theo tiết tấu trên dây đàn, tiếng đàn tình tang theo đó nổi lên. Đồng thời trong phòng vang ra một giọng ngâm nga buồn buồn u oán.

Hải thượng phồn hoa

Giang Nam nhân vật

Vẫn còn đủ nét phong lưu

Rèm xanh cửa đỏ

Mười dặm rực khoe màu

Một sớm lửa binh cùng nổi

Tinh kỳ qua muôn vạn tỳ hưu

Thừa thắng ruổi

Gió thổi rụng hoa sầu

Thanh bình ba trăm năm cũ

Điển chương nhân vật

Chớp mắt sạch làu làu

May thân này chưa chết

Còn làm khách ở Nam Châu

Nhung nhớ Từ lang đưa mắt mãi.

Bốn bên trời đất

Chẳng thấy người đâu

Từ nay về sau muôn thủa

Hồn tiêu ngàn dặm

Đêm đêm còn mỗi Nhạc Dương lâu.

Giọng ngâm vừa trỗi, Triệu Tố Quyên bên cạnh đã nghe ra là bài từ Mãn Đình Phương của vợ Từ Quân Bảo đời Tống. Tương truyền vợ Từ Quân Bảo vốn người Nhạc Châu gặp cơn ly loạn vợ chồng lạc mất nhau, bị bắt đưa theo đường sông tới Hàng Châu, trên đường đi tướng giặc mấy lần muốn cưỡng bức, nhưng nàng đều dùng mưu kế thoát được, vì nàng có sắc đẹp nên tướng giặc không nỡ giết. Một buổi tướng giặc nổi giận, chuẩn bị cưỡng bách, vợ họ Từ nói :

– Xin chờ thiếp tế tiên phu, rồi sẽ làm vợ ông cũng không muộn.

Tướng giặc vui vẻ đồng ý, nàng bèn nghiêm trang đốt hương, vái lạy cầu khẩn, nhìn về phía nam khóc lóc, đề bài từ Mãn Đình Phương lên vách thuyền rồi nhảy xuống sông tự tử. Nhưng Triệu Tố Quyên ngồi nghe chỉ thấy ngoài tiếng đàn buồn bã, giọng ngâm ai oán khiến người ta cảm động thương tâm thì chẳng có gì khác lạ. Nhưng khi nàng đưa mắt nhìn tới Súy Chấn Vũ thì trong lòng bất giác hoảng sợ, suýt bật ra tiếng la. Bởi vì Súy Chấn Vũ tuy vẫn nghiêm trang ngồi yên như là vô sự, nhưng chiếc ghế chàng ngồi đã gãy nát, thật ra Súy Chấn Vũ giữ dáng ngồi như cũ chỉ là giữ yên tư thế mà thôi.

Triệu Tố Quyên trong lòng đang ngấm ngầm khâm phục công lực của đôi bên, bên tai đã nghe văng vẳng một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng :

– Biểu muội, muội hãy giả làm ra vẻ trúng độc, gục xuống trên ghế, nhưng phải cẩn thận đề phòng.

Câu nói ấy rõ ràng là truyền ra từ Súy Chấn Vũ, song Triệu Tố Quyên hoàn toàn không thấy môi chàng mấp máy, rõ ràng không phải là dùng chân khí truyền âm. Lúc ấy nàng vừa cố ý thở hắt ra một cái, người cũng giả từ từ xiêu đi ngả vào lưng chiếc ghế dựa, vừa nghĩ thầm:

“Chẳng lẽ biểu ca lại luyện không được công phu Tuệ Xưng Tâm Ngữ của Phật môn hay sao…”

Nàng vừa nghĩ tới đó thì vẻ mặt Súy Chấn Vũ đang nghiêm trang chợt biến thành lạnh lẽo, tay phải cũng đồng thời vung về phía sau một cái, phía ngoài cửa sổ cũng lập tức vang lên một tiếng hự đau đớn rồi tiếp theo là một tiếng bình.

Rõ ràng phía ngoài cửa sổ có người rình mò định ám toán, nhưng bị Súy Chấn Vũ làm ra vẻ thản nhiên bất ngờ chế phục.

Đang lúc chàng ngưng thần kháng cự cầm thanh của đối phương mà còn có thể phát giác và chế phục kẻ địch lén lút tới ngoài cửa sổ, tình hình này khiến Độc Cô Minh Châu bất giác biến sắc, khúc hát vừa xong, tiếng đàn cũng im bặt.

Lúc ấy Triệu Tố Quyên giả làm vẻ biến sắc la hoảng :

– Biểu ca, chúng ta trúng độc rồi…

Câu nói chưa dứt người đã ngả vào lưng ghế, nhắm mắt ngất luôn.

Súy Chấn Vũ kêu ái chà, một tiếng, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ, lắc đầu một cái ra dáng khổ não, cũng ngã quỵ xuống trên mặt đất. Nhưng chàng lại trấn tĩnh tinh thần cười nói :

– Cô nương, khúc đàn ấy ở trên trời, Súy mỗ được nghe rồi, có lẽ… Ái chà! Không phải.

Tiếp theo biến sắc trừng mắt giận dữ quát :

– Ngươi… ngươi đã ngấm ngầm giở trò gì?

Độc Cô Minh Châu cười khanh khách nói :

– Súy đại hiệp, chuyện đó chỉ cần lưu ý một chút…

Súy Chấn Vũ trợn mắt tức giận quát :

– Ngươi muốn thắng phải không?

Độc Cô Minh Châu nói :

– Thực tế sẽ chứng minh.

Súy Chấn Vũ cười nhạt nói :

– Ngươi thắng rất quang minh đấy!

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Cái đó gọi là việc lành không ngại lừa dối mà!

Súy Chấn Vũ nhếch môi cười khẩy, Độc Cô Minh Châu lại cười nói tiếp :

– Lệnh biểu muội đã mê man rồi mà Súy đại hiệp không những kháng cự tiếng đàn nhiếp hồn của bản cung mà còn đồng thời kháng cự lại Hòa Hợp mê hương của bản cung đặc chế, thế mà vẫn giữ được thần trí sáng suốt, quả không hổ là đệ tử chân truyền của Đinh Tứ tiên sinh.

Súy Chấn Vũ lạnh lùng hỏi :

– Ngươi định làm gì ta?

– Chẳng làm gì cả.

Độc Cô Minh Châu nói :

– Tuy chúng ta đã giao hẹn trước là bên thắng có toàn quyền sinh sát, nhưng bản cung không giết ngươi, chẳng qua từ nay trở đi, hai người các ngươi phải nghe theo sự sắp đặt của bản cung.

Súy Chấn Vũ nhìn chằm chằm vào đối phương hỏi :

– Ngươi định sắp đặt bọn ta ra sao?

Độc Cô Minh Châu nói :

– Đi với ta về tới Tứ Tuyệt ma cung xong, ngươi sẽ thấy nhiều cái hay bất ngờ.

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Liệu có hy vọng được chọn làm phò mã không?

Độc Cô Minh Châu sắc mặt chợt đỏ bừng, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh nói :

– Chỉ cần ngươi thật tâm, chịu đầu hàng, cũng không phải là không có khả năng ấy.

Súy Chấn Vũ không kìm được vẻ hớn ha hớn hở cười hỏi :

– Vậy vị biểu muội đây cũng được thu nạp làm phi tử phải không?

Độc Cô Minh Châu liếc qua Triệu Tố Quyên đang gục trên ghế, cười bí ẩn nói :

– Ủa! Trước mắt là người đẹp trai cuối cùng trên đời, nếu khôi phục lại dáng vẻ phụ nữ, có thể biết là sẽ làm biết bao nhiêu đàn ông phát điên!

Ngừng lại một lát, lại đưa mắt nhìn Súy Chấn Vũ nói tiếp :

– Hy vọng ấy của ngươi, cũng có khả năng.

Súy Chấn Vũ hỏi tiếp :

– Quý cung có bao nhiêu vị Điện hạ và Công chúa?

Độc Cô Minh Châu nói :

– Đế quân hoàn toàn không có con, chỉ có bản cung và Chúc Thiếu Thu hai người.

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Vậy thì Công chúa và Điện hạ đều là con nuôi sao?

Độc Cô Minh Châu trừng mắt nói :

– Đế quân không có con trai con gái, con nuôi cũng chẳng khác gì con ruột!

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Làm nhiều điều bất nghĩa, không có người nối dõi là đúng thôi.

Độc Cô Minh Châu biến sắc mặt nói :

– Ngươi nói cái gì?

Súy Chấn Vũ vội nói :

– Có gì đâu, có gì đâu, chẳng qua có chút ít cảm khái vậy mà.

Độc Cô Minh Châu thoáng lộ vẻ lo sợ chăm chú quan sát Súy Chấn Vũ. Có thể nói Súy Chấn Vũ làm ra vẻ bị trúng độc rất giống thật, không thể nhìn chỗ nào sơ hở. Đang lúc nàng còn cau mày ngẫm nghĩ Súy Chấn Vũ lại hỏi :

– Chúc Thiếu Thu chẳng phải không có một vị phi tử là Võ lâm đệ nhất mỹ nhân rồi sao?

– Đúng thế.

Độc Cô Minh Châu vẫn chăm chú quan sát đối phương, nói tiếp :

– Nhưng hai người bọn họ lại không thương yêu nhau, có thể nói là chung giường khác mộng.

– Nếu nói như vậy thì vị biểu muội này của ta chắc có hy vọng được làm Phi tử phải không?

– Ủa…

– Sao cô nương không trả lời?

Độc Cô Minh Châu cười nhạt một tiếng, đột nhiên trầm giọng gọi :

– Người đâu!

Hai thị nữ áo xanh ứng tiếng từ trong bước ra. Độc Cô Minh Châu chỉ vào Súy Chấn Vũ và Triệu Tố Quyên nói :

– Điểm vào huyệt Kiên Tĩnh của họ rồi mang vào trong.

Súy Chấn Vũ làm ra vẻ bị trúng độc để ỡm ờ trò chuyện dông dài, cốt nhằm nhân cơ hội hỏi dò tình hình đối phương qua miệng Độc Cô Minh Châu, không ngờ câu, làm nhiều điều bất nghĩa, không có người nối dõi, lại làm Độc Cô Minh Châu sinh nghi. Lúc ấy chàng bất giác lắc đầu lia lịa nói :

– Không! Không!

Độc Cô Minh Châu lạnh lùng nói :

– Không cái gì? Các hạ đừng có quên người là tù nhân dưới thềm!

Súy Chấn Vũ nói :

– Mới rồi nói chuyện rất hay, tại hạ đã là Chuẩn phò mã gia rồi, cô đã không cấp thuốc giải độc lại điểm huyệt ta là nghĩa làm sao?

Độc Cô Minh Châu chăm chú nhìn đối phương nói :

– Ngươi vẫn khỏe lắm mà, còn đòi thuốc giải gì?

– Nhưng mà ta không gượng được nữa rồi!

Súy Chấn Vũ vội nói :

– Cô không thấy trán ta đầy cả mồ hôi lạnh đây sao?

Độc Cô Minh Châu vẫn chăm chú nhìn như cũ nói :

– Cũng không hề gì, điểm huyệt xong sẽ đem thuốc giải ra cho ngươi uống.

Súy Chấn Vũ cau mày nói :

– Cô vẫn không tin à?

Độc Cô Minh Châu cười nhạt nói :

– Bản cung là hạng người nào, sao lại khinh xuất dễ dàng tin ngườ i?

Ngừng lại một chút, quay đầu quát khẽ :

– Hai người các ngươi sao còn chưa ra tay!

Hai thị tỳ áo xanh cung kính dạ một tiếng, thân hình vọt lên chia ra điểm huyệt Súy Chấn Vũ và Triệu Tố Quyên. Đúng lúc ấy chợt Triệu Tố Quyên vươn tay phải ra nắm lấy uyển mạch tay phải phất ra phong bế huyệt đạo của nữ tỳ áo xanh, tay trái ra chiêu Truy Vân Nã Nhật đồng thời chụp vào vai phải Độc Cô Minh Châu. Tuy là biến cố bất ngờ nhưng Độc Cô Minh Châu phản ứng mau lẹ phi thường, trong tiếng cười nhạt đã vung chiếc đàn ra tình tang mấy tiếng vang lên, hai mũi cương trâm tẩm độc đã chia ra bắn tới Triệu Tố Quyên và Súy Chấn Vũ.

Triệu Tố Quyên cùng lúc chế ngự thị tỳ áo xanh đã thuận tay điểm huyệt đối phương, nàng vừa đẩy thị tỳ áo xanh qua một bên thì mũi cương trâm tẩm độc của Độc Cô Minh Châu đã bắn tới trước mặt. Trong lúc cấp bách, Triệu Tố Quyên thân hình khẽ nghiêng một cái, tránh qua mũi cương trâm của đối phương, đồng thời quát khẽ một tiếng giơ chưởng đánh vào vai Độc Cô Minh Châu.

Súy Chấn Vũ thấy mũi cương trâm tẩm độc bắn tới trước mặt thì chúm môi thổi một cái, một luồng kình phong đẩy mũi kim châm bắn nhanh trở lại, tay trái vẫn giữ nguyên chiêu thức lại chụp mau vào vai phải đối phương. Chuyện nói thì dài chứ thật ra chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Độc Cô Minh Châu thấy mình sơ xuất một chút mà thất bại rõ ràng, trong khoảnh khắc đã rơi vào thế hiểm nghèo bị đối phương hai người liên thủ tập kích, giữa lúc gấp rút chỉ kịp đảo người một cái tránh qua một đòn của đối phương, trong chớp mắt đảo người né tránh thì lại gảy luôn một tràng Thiên Vận ma cầm, cương trâm tẩm độc lại phát ra theo thức Mãn Thiên Hoa Vũ tua tủa bắn tới.

Súy Chấn Vũ phất tay áo một cái đánh bay hết cương trâm, đồng thời trầm giọng nói :

– Biểu muội, muội lui ra ngoài phòng trước đi.

Độc Cô Minh Châu đã trải qua một phen hoảng sợ, lúc ấy cũng đang muốn lui vào phòng trong, cất tiếng quát lớn :

– Kiếm đâu!

Một tiếng dạ vang lên, một đạo ánh sáng lạnh từ phía trong vọt ra. Một tràng cười rộ vang lên, Súy Chấn Vũ như mũi tên ra khỏi cung phóng lên, tay phải chiêu Kinh Đào Phách Ngạn đánh vào vai Độc Cô Minh Châu, tay trái vươn ra nắm lấy thanh trường kiếm, đồng thời lặng lẽ cười nói :

– Không cần phải vung đao múa kiếm, chúng ta đùa giỡn với nhau bằng tay không thôi…

Trong câu nói hất tay một cái, thanh kiếm bay lên nóc nhà xuyên qua tường, mũi kiếm lộ ra cùng phần cán kiếm đều khẽ rung rung.

Độc Cô Minh Châu trợn mắt tức giận quát :

– Họ Súy kia, ngươi khinh người quá lắm!

Thuận tay để luôn chiếc đàn xuống mặt bàn trà, căm hờn nói tiếp :

– Bản cung không cần dùng binh khí cũng thu thập được ngươi.

Trong câu nói đã triển khai chiêu thức như một trận cuồng phong đánh tới, chớp mắt đã thấy bóng chưởng chập trùng, kình phong ồ ạt bao bọc lấy Súy Chấn Vũ trong một luồng khí lạnh ghê người.

Súy Chấn Vũ một mặt lấy chiêu đỡ chiêu, thỉnh thoảng đánh trả một hai chưởng, một mặt cười rộ nói :

– Công chúa, công phu Băng Phách Hàn Sát của cô vẫn chưa cao minh bằng Chúc Thiếu Thu điện hạ đâu!

Thật ra công lực của Độc Cô Minh Châu còn cao hơn Chúc Thiếu Thu một hai tầng, Súy Chấn Vũ bất quá chủ cố ý nói vậy để trêu tức nàng mà thôi.

Độc Cô Minh Châu cười nhạt nói :

– Cuồng đồ ngươi cứ chờ mà xem!

Trong khoảnh khắc hai người đã qua lại hơn hai chục chiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN