Kiếm Đàm Bí Kiếp - Chương 21: Bày kế gian phục kích tiểu cái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Kiếm Đàm Bí Kiếp


Chương 21: Bày kế gian phục kích tiểu cái



Lại nói Súy Chấn Vũ cùng quần hiệp rời khỏi Túy Diên lâu xong, ngay lập tức quay lại Bình An lâu mấy hôm trước bọn họ đã trọ, nhưng nghỉ ở dãy phòng bọn Độc Cô Minh Châu từng ở.

Súy Chấn Vũ vì trong lòng không yên, nhất thời không làm sao vận công điều tức được, chỉ ngồi ngóng ra bên song cửa, nghĩ ngợi quên cả cảnh trước mắt. Đúng lúc Thân Bá Truyền vẻ mặt nghiêm trang từ ngoài bước vào phòng. Vị Mê Hồ Tửu Cái này trước nay lúc nào cũng thấy cười đùa, chuyện tày trời cũng không hề để ý, có thể nói là một người vô cùng sung sướng cho nên Súy Chấn Vũ vừa thấy thần sắc ông ta như vậy, không kìm được sự ngạc nhiên kêu lên :

– Đại ca, người…

Thân Bá Truyền cười cười nói :

– Huynh đệ, ta đến từ biệt ngươi đây…

Súy Chấn Vũ sửng sốt hỏi :

– Có chuyện gì vậy?

Thân Bá Truyền nói :

– Mới rồi nhận được thư khẩn của sư điệt Bang chủ, nói là có việc muôn phần gấp rút, đề nghị ta lập tức về ngay Tổng đà.

Súy Chấn Vũ cau mày nói :

– Muôn phần gấp rút kia à? Hay là Tứ Tuyệt ma cung đã làm gì với Cái bang rồi?

Thân Bá Truyền nói :

– Ta cũng chưa rõ, nhưng về cả hai bề công tư thì ta đều phải lập tức lên đường.

Súy Chấn Vũ nói :

– Tổng đà chẳng phải là đặt ở Hạ Khẩu sao?

Thân Bá Truyền nói :

– Đúng thế!

Súy Chấn Vũ cau mày tự nói với mình :

– Đường đi không phải là gần, thế mà đêm nay ta lại có một cuộc hẹn hết sức quan trọng, không thì…

Thân Bá Truyền ngắt lời, cười nói :

– Nếu không thì ngươi sẽ đi cùng ta một đoạn phải không?

Súy Chấn Vũ nói :

– Đúng thế!

Thân Bá Truyền cười nói :

– Huynh đệ, ta đang áy náy vì bắt buộc phải chia tay ngươi lúc này, trong lòng rất không yên đây! Câu ngươi vừa nói lại làm cho lão ca ca ngươi thêm xấu hổ đấy!

Phương Diệc Viên ở ngoài cửa phòng nói theo :

– Thân đại ca, giờ này không còn sớm nữa đâu, muốn đi thì lên đường ngay đi thôi.

Thân Bá Truyền nghe xong nói :

– Phải, phải, lão ca ca cáo từ ở đây.

Nói xong nhìn bọn Súy Chấn Vũ, Phương Diệc Viên mấy người khẽ gật đầu, quay người vội vã bước đi. Nhìn theo bóng Thân Bá Truyền đang rời chân, Súy Chấn Vũ chợt động tâm hướng về Phương Diệc Viên và Triệu Tố Quyên vẫn còn đứng ở cửa phòng nói :

– Sư huynh, biểu muội, ta nghĩ là nên nhờ Trương Long, Triệu Hổ để hai vị ngầm theo hộ vệ Thân đại ca một đoạn đường.

Phương Diệc Viên gật gật đầu nói :

– Đúng thế, cho dù công việc của chúng ta đêm nay nặng nề thì có thêm hai người bọn họ lại đây cũng chưa chắc đã giúp được gì nhiều, cứ để họ theo cạnh Thân đại ca, có lẽ sẽ có lợi hơn.

Triệu Tố Quyên hơi nhíu mày nói :

– Chỉ sợ Thân đại ca không chịu…

Súy Chấn Vũ cười nụ, ngắt lời nói :

– Biểu muội, ta nói là ngầm hộ tống kia mà!

Lúc Triệu Tố Quyên còn đang ngớ ra, Súy Chấn Vũ đã gọi Trương Long, Triệu Hổ tới, hạ giọng phân phó một lúc xong. Trương Long, Triệu Hổ hai người cũng cải trang, vội vàng lên đường.

Xế chiều ngày hôm ấy, Súy Chấn Vũ, Phương Diệc Viên, Triệu Tố Quyên ba người dẫn bốn thị tỳ áo trắng tới chỗ ước hẹn ngoài trấn, trên đường chợt nghe xe xa khoảng một tầm tên bắn, chỗ một con suối nhỏ truyền tới một tràng tiếng binh khí chạm nhau, cùng với tiếng la hét, chửi mắng.

Lúc ấy, bọn họ đã đến cách rừng tùng chỗ ước hẹn với nhân vật bí ẩn (tức Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan) khoảng một dặm, trong sắc chiều buông lờ mờ, đã thấp thoáng nhìn thấy trước mắt.

Súy Chấn Vũ nghe tiếng ồn ào, bất giác nhíu mày tự nói với mình :

– Lạ thật…

Phương Diệc Viên cười nói :

– Chuyện đó có gì lạ đâu, nơi nào có người giang hồ thì không tránh được chuyện đánh đánh giết giết, mà hiện nay ở trấn Thảo Điếm này gió mây tụ hội, rồng rắn lẫn lộn…

Ông ta chưa dứt lời, một tiếng gào thảm ghê rợn văng vẳng truyền tới, ngay sau đó một giọng mạnh mẽ rõ ràng giận dữ quát :

– Lão ăn mày thối tha, thủ đoạn của ngươi tàn độc thật…

Mấy chữ lão ăn mày thối tha vừa vang tới, Súy Chấn Vũ bất giác giật mình buột miệng kêu lên :

– Sư huynh, e đúng là…

Gần như đồng thời, tiếng hò hét đánh giết lại tiếp tục, tiếng gào thảm thiết, tiếng rên đau đớn nối nhau liên tiếp, trong đó lại chen lẫn tiếng quát giận dữ :

– Tất cả xông lên, băm hắn ra!

Một giọng mạnh mẽ khác tức giận cười rộ nói :

– Được, được! Đỡ cho lão khiếu hóa cha ngươi mất công nhiều hơn.

Súy Chấn Vũ bất giác biến hẳn sắc mặt nói :

– Đúng là Thân đại ca rồi!

Ngay sau đó, chàng ngẩng đầu lên hú dài một tiếng như rồng ngâm, phi thân vọt tới như mũi tên rời dây cung hướng về chỗ khe nhỏ cạnh sông phóng mau tới. Đương nhiên Phương Diệc Viên cùng Triệu Tố Quyên cũng gia tăng tốc lực, sải thân vọt theo.

Lúc ấy, màn đêm đã buông xuống hẳn, trong màn đêm mờ mịt, ở bãi đất cạnh khe nhỏ, Thân Bá Truyền tóc tai dựng đứng, đang ác đấu với sáu lão nhân áo đen, bên cạnh là Trương Long, Triệu Hổ cải trang cũng đang mỗi người ra sức đánh nhau với hai lão nhân áo đen. Ba người tuy đều là lấy ít chống nhiều nhưng dũng mãnh như rồng như cọp. Nhưng mười hai lão nhân áo đen thân thủ quả thật cũng không kém, dù công lực cao như Thân Bá Truyền mà trong lúc nhất thời cũng không sao hạ được.

Ba người này có lẽ mới đây đã giết chết nhiều người, nên ai cũng toàn thân đẫm máu, trông rất đáng sợ. Trên bãi đất cạnh khe ngổn ngang hai ba mươi cái xác chết, ở trong đó có tám đệ tử Cái bang, còn lại đều là ăn mặc võ phục màu đen. Những cái tử thi ấy nếu không vỡ đầu gãy tay cũng là rách bụng thủng ngực, tình trạng thê thảm lúc chết dĩ nhiên đáng sợ, nhưng quang cảnh tàn khốc tại hiện trường còn khiến người ta không nỡ nhìn.

Nói ra thật đáng buồn cười mà cũng khiến người ra lấy làm kỳ quái, mười ba người đang ra sức quyết chiến vốn đều hung hãn liều mạng, chỉ hận không thể một đòn giết đối phương chết tươi, nhưng vừa nghe thấy một tiếng hú dài nhưng rồng ngâm của Súy Chấn Vũ xong, trong đó có một người lập tức lớn tiếng nói một câu tiếng lóng :

– Gió lớn, dừng thôi.

Đó là một câu nói lóng của giới hắc đạo, có nghĩa là :

– Tình hình nguy cấp, chạy mau.

Câu ấy vừa buông ra, mười lão nhân áo đen đều cùng ra sức đánh ra một đòn rồi bỏ chạy tứ tán.

Thân Bá Truyền cùng Trương Long, Triệu Hổ hai người cùng đồng thanh quát lớn :

– Bọn giặc, để mạng lại đây!

Thân Bá Truyền trong tiếng quát vung Đả Cẩu bổng một cái kèm theo tiếng thét giận dữ, một người bỏ chạy hơi chậm chân lập tức mất mạng. Vị Mê Hồ Tửu Cái xưa nay chưa từng khinh dị giết người này có lẽ đã căm giận tới cực điểm, mà có lẽ đã say máu. Ông ta một bổng đập chết một người xong, cũng không buồn ngoái nhìn, thân hình không hề dừng lại, lao theo một người đang chạy gần nhất.

Cùng lúc đó, Trương Long, Triệu Hổ mỗi người cũng đều chặn được một người áo đen, ra đòn tới tấp, khiến đối phương tay chân cuống quýt. Nói ra thì rất dài dòng, chứ thật ra thì câu chuyện phát sinh từ sau tiếng hú của Súy Chấn Vũ đến lúc đó chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Thân pháp của Súy Chấn Vũ cực kỳ mau lẹ, tiếng hú chưa dứt, người đã như thiên mã hành không chớp mắt lướt tới. Người chàng còn lơ lửng trên không, hai tay đã cùng vung ra, hai lão nhân áo đen đang bị Trương Long, Triệu Hổ áp đảo phải lùi liên tiếp lập tức bị đánh tung ra ngoài hai trượng, chết ngay tại chỗ.

Chân chàng vừa chạm đất, đang sắp vọt lên lần nữa truy sát đối phương, Thân Bá Truyền đã quay sang cản lại, nói :

– Huynh đệ, được rồi!

Tiếp đó lại ngẩng đầu cười một tràng hô hố nói :

– Lão khiếu hóa cùng Trương Long, Triệu Hổ đánh suốt nửa ngày không sao giải quyết cho xong, huynh đệ ngươi chỉ dùng một tiếng hú dài đã khiến bọn chúng chạy ráo cả.

Trong câu nói đã vỗ mạnh vào vai trái Súy Chấn Vũ, lại cười sang sảng nói tiếp :

– Huynh đệ, ngươi thật là kẻ…

Đột nhiên một giọng hiên ngang sang sảng cười lạnh nói :

– Đừng có rối rít lên thế! Đem ngựa hay đua với ngựa hèn, có thắng cũng chẳng vinh dự gì, ngươi lại còn…

Thân Bá Truyền không tức giận lại cười ngắt lời nói :

– Ngươi đã được là ngựa hay rồi phải không? Vậy thì mời bước ra đây, thử nhau với huynh đệ của ta đây vài chiêu xem sao.

Trong bóng đêm mời mịt, giọng hiên ngang cười nói :

– Bậc cao minh trước mặt, đâu lại bỏ qua cơ hội lãnh giáo được, có điều không phải ngay bây giờ.

Thân Bá Truyền nói :

– Vậy ngươi nói tới lúc nào?

Giọng hiên ngang cười nói :

– Các vị quên mất đến đây để làm gì rồi à?

Súy Chấn Vũ hỏi :

– Các hạ chính là nhân vật bí ẩn hẹn gặp bọn ta ở rừng tùng phải không?

Giọng hiên ngang ấy đáp :

– Tại hạ chỉ là người làm chủ một nửa.

Súy Chấn Vũ nói :

– Các hạ lại còn có cấp trên khác sao?

Giọng hiên ngang ấy nói :

– Bây giờ chẳng cần hỏi nhiều, tới lúc sẽ biết, tại hạ cáo từ ở đây.

Lúc ấy, bọn Phương Diệc Viên theo sao cũng đã tới, nhưng vì bọn họ chậm một bước, đã hoang mang vì không làm được gì, chỉ đứng yên một bên. Cho đến lúc ấy, Triệu Tố Quyên mới trầm giọng quát một tiếng :

– Khoan đi đã!

Giọng hiên ngang cười nói :

– Xin cô nương cứ đợi thêm một lát, tại hạ lén tới xem náo nhiệt nãy giờ cũng đã lâu quá rồi, lát nữa sẽ gặp. Xin chào!

Câu nói vừa dứt, trong đám lau sậy bên cạnh vọt lên một cái bóng người, hướng về phía khu rừng tùng cách đó một dặm lướt đi.

Súy Chấn Vũ im lặng một lúc mới nhìn Thân Bá Truyền hỏi :

– Thân đại ca, chuyện này là thế nào?

Thân Bá Truyền thở dài một tiếng nói :

– Huynh đệ, Cái bang đã gặp một cơn đại kỳ trước nay chưa từng có, nhất thời ta không biết nên bắt đầu kể từ đâu cho phải.

Súy Chấn Vũ nói :

– Trong thiên hạ, không có chuyện gì không giải quyết được. Thân đại ca đừng gấp, cứ từ từ mà kể.

Thân Bá Truyền nghiến răng nói :

– Không ngờ thằng súc sinh ấy đã quy đầu Tứ Tuyệt ma cung…

Súy Chấn Vũ, Phương Diệc Viên hai người không kềm được cùng ngắt lời hỏi :

– Ai chứ?

Thân Bá Truyền cười ngượng nói :

– Là tên sư điệt của ta đang làm Bang chủ Cái bang.

– Vậy thì… – Phương Diệc Viên hỏi tiếp – Phong thư khẩn cấp kia là giả à?

Thân Bá Truyền nói :

– Thư thì không phải là giả, chẳng qua mục đích của y là để dụ ta vào chỗ mai phục.

Bọn Phương Diệc Viên vừa mới đồng thanh ủa một tiếng, Thân Bá Truyền đã nói tiếp :

– Các vị đều biết, người trong Cái bang đều là hạng nam tử hán sắt đá đầy lòng nhiệt huyết, từ khi thành lập đến nay rất ít có kẻ phản đồ khi sư diệt tổ.

Súy Chấn Vũ chau mày nói :

– Lần này Bang chủ Cái bang làm phản, có lẽ cũng chỉ có một số ít ham tiền sợ oai theo giúp mà thôi.

Thân Bá Truyền nói :

– Nói thì đúng thế, nhưng y mưu đồ từ lâu, đã ngầm bố trí tay chân không ít, nên một khi thanh trừng nội bộ, không mất nhiều công sức.

Tiếp theo lão lại thở dài, nói :

– Lão khiếu hóa suốt đời chưa từng mở miệng nhờ người nào giúp đỡ, nhưng giờ đây chắc phải phá lệ nhờ hai vị lão đệ giúp cho.

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Thân đại ca, nếu ở đây có rượu thì phải phạt người ba chén!

Phương Diệc Viên cũng cười nói :

– Lão ca xưa nay không câu nệ tiểu tiết, hào mại hơn đời, mà nay lại nói ra câu như vậy, ta cũng phạt người ba chén!

Tiếp theo, y lấy vẻ nghiêm trang nói :

– Lão đại ca, chuyện của người cũng là chuyện của sư huynh đệ bọn ta, chỉ cần sức huynh đệ chúng ta có thể làm được, chỉ cần lão đại ca nói một câu thì dù cho nước sôi lửa bỏng, sư huynh đệ bọn ta cũng theo lệnh mà làm.

Súy Chấn Vũ cũng cười nụ nói :

– Lão đại ca, chắc không cần ta nói thêm gì nữa chứ?

Thân Bá Truyền khích động đến mức toàn thân run lên, giọng nói ngắt quãng :

– Được, được! Hai vị huynh đệ… Nghĩa khí xông mây…

Súy Chấn Vũ nhịn không được ngắt lời cười lớn nói :

– Lão đại ca, đừng chơi chữ nữa, thị tỳ mà khệnh khạng lối phu nhân, thật khiến người ta phải ôm bụng…

Triệu Tố Quyên nhịn không được cũng phì cười nói :

– Lão nhân gia, hào khí mọi ngày của người sao lại mất ráo cả rồi!

Thân Bá Truyền mới đang cười gượng, Phương Diệc Viên đã lấy lại vẻ nghiêm trang nói :

– Lão đại ca, nói vào chuyện chính đi, tin tức ấy làm sao người biết được?

– Chuyện đó à!

Thân Bá Truyền nghiêm trang nói :

– Các vị đều biết rõ rồi, đệ tử Cái bang ở khắp thiên hạ, truyền tin cũng rất mau lẹ, các môn phái khác không sao bằng được, cho nên một khi tin tức Bang chủ Cái bang làm phản truyền ra, thì tin tức về trưởng lão duy nhất là ta đang gặp nguy hiểm cũng truyền đi khắp tất cả các Phân đà ở mọi nơi…

Triệu Tố Quyên bất giác ngắt lời hỏi :

– Cái trấn Thảo Điếm bé xíu này cũng có đặt Phân đà của Cái bang à?

Thân Bá Truyền nói :

– Ở trấn Thảo Điếm này vốn không đặt Phân đà, nhưng mấy năm gần đây chỗ này đã thành một khu vực đặt biệt, nên vừa đặt thêm Phân đà tạm thời.

Ngừng lại một chút rồi thở dài nói tiếp :

– Chiều hôm nay sau khi ta rời khách điếm Bình An đã gặp một đệ tử trung thành của bản bang, báo cáo cho ta tin tức bất hạnh ấy, lại đưa cho ta danh sách bọn phản đồ trong Phân đà, đồng thời nói rõ là bọn chúng đã liên lạc với thủ hạ của Độc Cô Lam, định nhân lúc ta lẻ loi đi một mình mà ám sát. Xin các vị nghĩ xem, lúc ấy phản ứng của ta ra sao?

Súy Chấn Vũ cười nói :

– Nhất định là sau cơn tức giận, người sẽ đi thẳng tới Phân đà để thanh lý môn hộ!

Thân Bá Truyền gật gật đầu cười nói :

– Đúng thế đấy! Cười gượng nói :

– Mê Hồ Tửu Cái ta càng già càng hồ đồ, hồ đồ đến mức không phân biệt được cả người ngay kẻ gian, sự thật thì trong Phân đà không có một người nào tốt, ngay cả tên đệ tử trung thành kia cũng là phản đồ giả dạng, mục đích là để dụ ta vào chỗ mai phục mà thôi.

Phương Diệc Viên bất giác nghiến răng nói :

– Thật là một lũ chuột bọ vô sỉ!

Thân Bá Truyền cười gượng nói :

– Tính lại thì mạng lão khiếu hóa ta còn lớn, giao du được với những người bạn hết lòng như các ngươi, lần này nếu không có Trương Long, Triệu Hổ tới cứu viện kịp thời, thì chắc cái bị thịt thối tha này chắc đã nằm ở đây luôn rồi.

Ngừng một chút, nhìn Súy Chấn Vũ hỏi :

– Huynh đệ, hai vị Trương Triệu chác là do thằng ranh ma thối ngươi cử đi giúp ta phải không?

– Lão thật chẳng có chút nào là hồ đồ cả!

Phương Diệc Viên nói tiếp :

– Sư đệ không yên tâm, lại sợ người không chịu, nên chỉ dám nhờ hai vị bọn họ ngầm theo hộ tống thôi.

Triệu Tố Quyên nói :

– Các vị, bọn ta đi thôi chứ.

Thân Bá Truyền gật đầu lia lịa nói :

– Phải, phải, chúng ta đi tới chỗ hẹn thôi…

Khoảng cách một dặm đối với cước trình mau lẹ của quần hiệp chỉ trong khoảng khắc là tới. Lúc bọn họ vừa tới ngoài rừng tùng, phía trong đã vang ra giọng Vương Tử Vân sang sảng nói :

– Các vị mà tới chậm một chút nữa thì bọn ta đã bỏ đi rồi.

Thân Bá Truyền đang bực bội nghe xong tức giận quát luôn :

– Không muốn chờ thì cút đi!

Giọng hiên ngang cười nói :

– Câu nói của vị Mê Hồ Tửu Cái này tuy rất khó nghe, nhưng tại hạ rất vui lòng vâng mệnh, có điều đáng tiếc là các hạ ngươi hoàn toàn không phải là kẻ chủ chốt…

Trong câu nói ấy, quần hiệp đã tới ven rừng tùng, chỉ thấy dưới một thân cây lớn hai người ôm có một thiếu niên áo xanh dáng vẻ tinh anh hùng tráng đứng sững, đang hiên ngang cất tiếng nói. Thiếu niên áo xanh ấy chính là đồ đệ của Bệnh Gia Cát tức Vương Tử Vân, có điều là trong quần hiệp không có ai nhận biết được y cả.

Thân Bá Truyền lạnh lùng ngắt lời :

– Nếu là kẻ chủ chốt thì sao?

Vương Tử Vân ngẩng đầu cười lớn đáp :

– Nếu là kẻ chủ chốt thì tại hạ xin cảm ơn thôi!

Thân Bá Truyền trầm giọng hỏi :

– Nói thế là ý tứ gì?

Vương Tử Vân nói :

– Một vị đệ nhất mỹ nhân kiều diễm tuyệt vời trong võ lâm đâu phải dễ mà bắt được, nếu quả là các vị không thèm ngó ngàng tới, cứ để tại hạ cút đi cho xa, há chẳng phải là một việc hay ít có, muốn mà không được hay sao?

Y chưa dứt lời, trong chỗ rừng tùng dày đặc vang lên một giọng mạnh mẽ trầm trầm nói :

– Tử Vân, đừng nói nhiều, mau mau mời quý khách vào trong này.

Súy Chấn Vũ nãy giờ im lặng suy nghĩ lúc ấy mới hỏi :

– Các hạ, người trong rừng là thế nào với ngươi?

Vương Tử Vân cười cười nói :

– Đó là gia sư.

– À.

Súy Chấn Vũ hỏi tiếp :

– Vậy người ẩn núp ví mình như ngựa hay lúc nãy là các hạ phải không?

– Phải rồi!

Tiếp theo lại sang sảng cười nói :

– Nghe nói sư huynh đệ của Súy đại hiệp từ khi bước vào giang hồ đến nay đều đánh đâu thắng đó, chưa có địch thủ, nhưng Vương Tử Vân ta cũng rất kiêu ngạo lại chưa…

Giọng mạnh mẽ trong rừng tùng lại ngắt lời tức giận quát :

– Tử Vân, ngươi chưa nghe à?

Vương Tử Vân cao giọng đáp :

– Tới ngay đây, thưa sư phụ.

Ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua quần hiệp, cười nụ nói tiếp :

– Các vị, trên giang hồ có điều cấm kị gặp rừng chớ vào, không biết các vị đại hiệp có…

Súy Chấn Vũ nhướng mắt ngắt lời cười rộ nói :

– Các hạ không cần nói khích, Súy Chấn Vũ đã tới, thì dù cái rừng tùng này là đầm rồng hang hổ, rừng đao núi kiếm cũng đạp bằng thôi!

– Hay! Hay!

Vương Tử Vân gio ngón tay cái lên cười nói :

– Đệ tử chân truyền của Đinh Tứ tiên sinh quả nhiên không phải tầm thường!

Ngừng lại một chút, tay xòe ra như đang mời khách, nói :

– Xin mời!

Nói xong bước lên trước dẫn đường.

Súy Chấn Vũ bĩu môi cười khẩy, dẫn đầu quần hiệp sải bước vào trong rừng tùng. Một khu rừng tùng này diện tích cũng rộng, đoàn người đi một lúc vẫn chỉ thấy cây cối dày đặc chen chúc trước mắt.

Triệu Tố Quyên đi cạnh Súy Chấn Vũ bất giác cao giọng hỏi :

– Này! Còn xa không đấy?

Vương Tử Vân quay đầu lại cười nói :

– Đi một lúc nữa là tới thôi.

Tiếp theo lại ngượng ngập cười nói :

– À! Triệu cô nương, thật là thất lễ quá, mới rồi chỉ mải nói chuyện với Súy đại hiệp, chưa chào cô…

Triệu Tố Quyên bĩu môi dằn giọng :

– Bây giờ bổ túc cho đủ lễ số cũng chưa muộn đâu!

– Vâng!

Vương Tử Vân né qua lui lại một bên, hướng về phía trước mặt Triệu Tố Quyên vái một cái, nói :

– Tiểu sinh xin có lễ!

Triệu Tố Quyên nạt giọng :

– Cuồng đồ! Đừng có vờ vĩnh phỉnh phờ…

Trong tiếng quát vươn tay phải ra một cái, bùng một tiếng vang lên, hai bên mỗi người đều bị đẩy lùi một bước.

Triệu Tố Quyên sắc mặt sa sầm quát :

– Chẳng lạ gì ngươi dám cuồng ngạo, dường như cũng có một chút tà môn thì phải!

Vương Tử Vân quay người bước tiếp, vừa đi vừa cười đáp :

– Cảm ơn cô nương đã thưởng thức! Trò đùa của tiểu sinh chẳng phải chỉ có bấy nhiêu thôi đâu!

Triệu Tố Quyên trầm giọng quát :

– Cuồng đồ! Tiếp thêm bản cô nương một chưởng nữa!

Vương Tử Vân chẳng hề quay đầu lại mà chỉ cười nói :

– Triệu tam tiểu thư, Trương Quân Thụy nói rất là đúng: Ta vốn là người đa sầu đa bệnh, mà cô là bậc nghiêng nước nghiêng thành, tiểu sinh thấy mắt cô nương đầy dũng khí, đã sợ lắm rồi, cô nương tha cho ta một phen đi.

Triệu Tố Quyên vừa mới nghe nét mặt lạnh băng, mắt phượng trợn lên, Súy Chấn Vũ đã nhìn nàng xua xua tay nói :

– Biểu muội, xin thôi đi.

Tiếp theo lại hướng về phía Vương Tử Vân trầm giọng hỏi :

– Sao các hạ lại biết vị cô nương này là Triệu tam tiểu thư?

Vương Tử Vân vẫn không hề quay đầu, đáp :

– Biết người biết ta mới trăm trận không thua, nếu tại hạ không biết rõ về các vị, làm sao dám động thổ trên đầu Thái Tuế?

Súy Chấn Vũ lạnh lùng nói :

– Ta hỏi làm sao mà ngươi biết?

– Chuyện đó à?

Vương Tử Vân chậm rãi đáp :

– Nếu Súy đại hiệp biết rõ gia sư có ngoại hiệu là Bệnh Gia Cát, thì chắc là sẽ không hỏi như thế.

Thân Bá Truyền kinh ngạc hỏi luôn :

– Cái gì? Ngươi là đồ đệ của Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan à?

Vương Tử Vân quay đầu cười nói :

– Lão nhân gia, người nói đúng đấy…

Một giọng mạnh mẽ từ bên phải vang lên :

– Người vừa nói là vị bằng hữu nào vậy?

Thân Bá Truyền cười hô hố nói :

– Tư Mã Đan, đến cả giọng nói của lão khiếu hóa ta mà ngươi cũng không nhận ra à?

– A, té ra là lão ăn mày hồ đồ!

Tư Mã Đan từ sau một cây tùng lớn bước ra, nhìn Thân Bá Truyền ôm quyền khom người nói :

– Lâu quá không gặp, lão ca khiếu hóa vẫn khỏe!

Tiếp theo quay về phía quần hiệp cười nụ gật đầu nói :

– Các vị! Xin mời, xin mời!

Đi hơn một trượng về phía tay trái, mọi người đến một bãi đất trống rộng khoảng một mẫu. Ven bãi đất, đối diện với quần hiệp là tám thiếu niên vận võ phục màu đen, tuổi trạc hai mươi đứng thành hàng chữ nhất, còn Triệu Tố Chân ngồi xếp bằng chính giữa tám người, nghiễm nhiên là người đứng đầu của bọn họ.

Triệu Tố Quyên vừa trông thấy bất giác buộc miệng kêu lớn :

– Đại tỷ, tỷ…

Nhưng Triệu Tố Chân lập tức vẫy tay ngắt lời nói :

– Ta vẫn khỏe, tam muội đừng nóng ruột!

Triệu Tố Quyên trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, ngưng thần nhìn Tư Mã Đan tức giận hỏi :

– Ngươi chính là Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan?

Tư Mã Đan vuốt râu cười nói :

– Đúng thế! Lão phu chính là Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan già đây, cô nương ăn nói lịch sự một chút được không?

– Hừ! Lịch sự!

Triệu Tố Quyên lạnh lùng nói :

– Cô nương hỏi ngươi, ngươi đã làm trò gì với đại tỷ của ta?

Tư Mã Đan lặng lẽ cười nói :

– Tiểu cô nương chưa nghe đại tỷ cô mới nói à, nàng ta vẫn khỏe mà…

Phương Diệc Viên trầm giọng ngắt lời nói :

– Các hạ, chúng ta nói toẹt ra với nhau đi! Ngươi bắt Triệu cô nương vốn là để khích chúng ta tới đây, rốt cục lại là muốn gì?

Tư Mã Đan hô hố cười lớn nói :

– Phương đại hiệp đúng là người mau mắn! Đúng là người mau mắn. À! Các vị, xin mời ngồi xuống, xin mời ngồi xuống, câu chuyện sợ có chỗ hơi dài đấy…

Phương Diệc Viên lặng lẽ cười một tiếng nói :

– Được, bọn ta hãy ngồi xuống đi, xem y giở trò gì?

Nói xong, ngồi xuống đất trước, quần hiệp cũng nối nhau ngồi xuống đất, chỉ có Trương Long, Triệu Hổ và bốn thị tỳ áo xanh vẫn đứng như cũ. Lúc ấy đôi bên cách nhau khoảng năm trượng, không cần đề khí cao giọng, lấy giọng bình thường cũng có thể nói chuyện với nhau dễ dàng.

Tư Mã Đan ngồi xuống xong mới đưa mắt nhìn Triệu Tố Chân hỏi :

– Đại tiểu thư, cô nương nói hay là ta nói?

Triệu Tố Chân lạnh lùng đáp :

– Đây là chuyện của ngươi, thì do ngươi nói ra chứ!

– Phải! Phải!

Tư Mã Đan ngật đầu lia lịa nói :

– Các vị, sự tình là thế này….

Tiếp theo ông ta đưa câu chuyện giữa Võ lâm Tam thánh với Xuất Thủy Phù Dung Mộ Dung Quỳnh năm xưa ân ân oán oán ra sao như đã kể với Triệu Tố Chân ra kể lại một lượt.

Quần hiệp nghe xong rồi, Phương Diệc Viên mở lời nói trước :

– Các hạ, chuyện Mộ Dung tiền bối gặp phải như vậy kể cũng đáng thương cảm, yêu cầu của bà ta lúc lâm chung cũng hợp tình hợp lý, ta nghĩ ân sư cùng hai vị tiền bối Bách Liễu, Vạn Diệu chắc cũng vui vẻ đồng ý. Có điều lối hành xử của các hạ mới đây không những trái hẳn với ý nguyện của Mộ Dung tiền bối, mà còn khiến bạn bè đau lòng, kẻ thù vui sướng, có thể nói là sai lầm rất lớn vậy!

Tư Mã Đan cười khẽ nói :

– Có thể nói hai vị trách phạt rất đúng, nhưng Tư Mã Đan ta, ngoài việc điểm huyệt phá thần công ẩn thân của Triệu đại tiểu thư thì tự thấy có chỗ quá đáng thôi, chứ việc khác ra, đều không…

Phương Diệc Viên cười nhạt ngắt lời, nói :

– Chỉ một điều sai lầm ấy thôi, ngươi cũng đủ là tội nhân của võ lâm rồi.

Tư Mã Đan lặng lẽ cười nói :

– Lão đệ à, không nghiêm trọng đến thế đâu!

Thân Bá Truyền nghiêm trang nói :

– Tư Mã lão nhi, câu Phương lão đệ mới nói không phải quá đâu, ngươi thử nghĩ xem cục diện võ lâm hiện nay ra sao, Triệu đại tiểu thư nếu còn giữ được thần công ẩn thân, thì với việc trừ ma vệ đạo có ích lợi biết bao! Hiện nay cách hành sự của ngươi như vậy, không những là lỗ mãng, mà còn phải đem hai chữ Mê Hồ trong ngoại hiệu Mê Hồ Tửu Cái của ta tặng cho ngươi mới đúng!

Súy Chấn Vũ cũng trầm giọng, nhìn Tư Mã Đan nói :

– Các hạ, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để nói, xin vạch đường đi.

Tư Mã Đan gật đầu nói :

– Súy đại hiệp nói đúng lắm, có điều trước khi vạch đường, lão phu không thể không nói mấy câu rườm rà.

Ngừng lại một chút rồi nghiêm trang nói tiếp :

– Lão đệ, giữa lão phu với Võ lâm Tam thánh vốn không có gì khúc mắc, lại thêm vị hóa tử lão ca cùng đi với các ngươi đây cũng là bạn già với nhau, cho nên lão phu mong muốn là trên nguyên tắc không làm tổn thương hòa khí, các vị ủy khuất vài hôm…

Súy Chấn Vũ cười nhạt nói :

– Sao ngươi không nói thẳng ra là muốn chúng ta bó tay chịu trói?

– Lão đệ, xin đừng hiểu lầm.

Tư Mã Đan cười nhẹ nói tiếp :

– Ý tứ của lão phu là thế này, chỉ cần ngươi và Phương lão đệ, Triệu tam tiểu thư ba vị tự động ở lại, kể luôn cả Triệu đại tiểu thư nữa là bốn, cử ra người mời Võ lâm Tam thánh tới, thì ba vị còn lại sẽ lập tức được tự do.

Thân Bá Truyền nói ngay :

– Tư Mã lão nhi, biện pháp ấy không được. Nếu lão nhi ngươi coi lão khiếu hóa ta là bằng hữu, thì xin bỏ hết những suy nghĩ ấy đi, trả tự do cho Triệu đại tiểu thư ngay, lão phu xin bảo đảm là trong vòng nửa năm sẽ mời được Võ lâm Tam thánh cho ngươi kết thúc chuyện này.

Tư Mã Đan cười gượng, nói :

– Hóa tử lão ca, không phải ta không nể mặt bạn già như ngươi, nhưng Mã Đan ta đã thành thế cưỡi hổ rồi, không những không thể đồng ý, mà ngay cả gã đồ đệ nhỏ này của ta cũng không thể đồng ý.

Súy Chấn Vũ, Phương Diệc Viên, Triệu Tố Quyên ba người đứng phắt ngay dậy, Súy Chấn Vũ cười lớn nói :

– Thân lão ca, nói chuyện với người không thể nói chuyện thì phí lời, bọn ta phí lời đã nhầm rồi, hao tổn thời gian quý báu cũng không ít, bây giờ không cần bàn bạc gì nữa, cứ dựa vào võ công mà phân cao thấp thôi!

Thân Bá Truyền cười gượng nói :

– Huynh đệ, giữa đôi bên rốt lại chẳng có thù hận gì, cần gì phải đi tới chỗ cực đoan như thế?

Phương Diệc Viên cười nói :

– Thân đại ca cũng muốn sư huynh đệ bọn ta bó tay chịu trói à?

– Lão khiếu hóa không có ý đó.

Thân Bá Truyền xua tay lia lịa nói :

– Phương lão đệ, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được…

Cùng lúc ấy, Súy Chấn Vũ lại nhìn thẳng vào Tư Mã Đan trầm giọng nói :

– Các hạ, ta nhắc lại một lần nữa, là vạch đường đi…

Tư Mã Đan gật gật đầu nghĩ ngợi nói :

– Được! Được! Chúng ta chia ra đấu hai trận, một trận thì Súy lão đệ ngươi đấu với tiểu đồ, một trận nữa thì lão phu đấu với Phương lão đệ và hai vị cô nương của Triệu gia liên thủ hợp kích…

Phương Diệc Viên mắt chợt rực sáng, ngắt lời hỏi :

– Các hạ muốn lấy một chọi ba à?

Tư Mã Đan nói :

– Đúng thế, chứ nếu lão phu lại đối phó với từng người trong truyền nhân của Võ lâm Tam thánh, thì còn tư cách gì mà đặt điều kiện với Tam thánh nữa!

Súy Chấn Vũ chăm chú nhìn đối phương, hỏi :

– Các hạ định tạm thời khôi phục công lực cho Triệu đại tiểu thư sao?

Tư Mã Đan gật đầu đáp :

– Đúng thế, vì Súy lão đệ ngươi đã phải so tài với tiểu đồ, thì phải khôi phục công lực cho Triệu đại tiểu thư mới hợp đủ Tam anh chứ!

Tiếp theo lại lặng lẽ cười một tiếng nói :

– Lão phu tin rằng đồ đệ của Võ lâm Tam thánh không phải là đồ bị thịt, lão phu cũng nắm chắc là không sợ các ngươi.

– Đừng rườm lời, nói rõ điều kiện so tài đi.

Tư Mã Đan nghiêm trang nói :

– Hai trận đều lấy một trăm chiêu làm giới hạn, điểm tới là dừng. Trong hai trận, chỉ cần một trận hòa là kể như các ngươi thắng, lão phu sẽ lập tức đi ngay, không làm khó các ngươi…

Thân Bá Truyền chăm chú hỏi :

– Và lão nhi ngươi cũng không cần tìm Tam thánh nữa à?

Tư Mã Đan nói :

– Dĩ nhiên là phải tìm, có điều là lão phu trực tiếp đi tìm bọn họ.

Súy Chấn Vũ bĩu môi xì một cái, nói :

– Còn nếu các hạ ngươi thua thì sao?

Tư Mã Đan cười nói :

– Chuyện Súy lão đệ hỏi đó, lão phu không hề nghĩ tới.

Thử nghĩ câu nói đó đủ làm cho người ta căm tức đến mức nào. Súy Chấn Vũ lạnh lùng nói tiếp :

– Điều kiện thì phải đủ cả hai bên chứ, mà giả như ngươi công lực thông huyền, tự tin là không có địch thủ, thì cũng không thể không nói rõ điều kiện ra trước.

Tư Mã Đan gật gật đầu nói :

– Lão đệ nói đúng, vậy thì thế này! Trong hai trận so tài, chỉ cần thầy trò lão phu thua một trận, từ nay thầy trò lão phu sẽ ra ngoài biên cảnh xa xôi, trọn đời không trở về Trung Nguyên!

Súy Chấn Vũ vừa nghe xong câu nói, mắt liền ánh thần quang hừng hực, hai hang lông mày nhướng cao, sang sảng cất giọng nói :

– Được! Được! Chỉ mong ngươi thắng trong trận đánh cuộc này!

Tư Mã Đan nói :

– Chuyện lão phu thắng hay thua không cần ngươi lo giùm, chỉ cần trong hai trận so tài, các ngươi mà không giữ hòa được một trận, thì bốn người các vị đều ở lại đây để lão phu sắp xếp!

Súy Chấn Vũ gật đầu nói :

– Tốt lắm, cứ thế mà làm!

Tư Mã Đan quay người cách không phóng chỉ giải huyệt cho Triệu Tố Chân, nghiêm trang hỏi :

– Triệu cô nương, hai bên nói chuyện mới rồi, cô đều nghe rõ cả đấy nhé!

Triệu Tố Chân từ từ đứng đậy, lạnh lùng đáp :

– Ừ…

Tư Mã Đan nói :

– Vậy thì cô có thể nhân lúc Súy đại hiệp so tài với tiểu đồ trong trận đầu mà vận động cho đỡ mỏi.

Tiếp theo, quay người lại, ánh mắt quét qua Súy Chấn Vũ và Vương Tử Vân nói :

– Súy lão đệ, Tử Vân, hai người có thể bắt đầu được rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN