Kiếm Đàm Bí Kiếp
Chương 28: Còn một người thừa sau kiếp nạn
Một hàng người lặng lẽ đi xuyên qua rừng dày, khoảng nửa bữa cơm, Đinh Tứ tiên sinh quay đầu nhìn Súy Chấn Vũ hỏi :
– Chấn Vũ, ông bạn văn sĩ áo trắng ấy, ngươi đã giao du được bao lâu rồi?
Súy Chấn Vũ khom người nói :
– Sư phụ, câu chuyện là thế này…
Kế đó, chàng đem việc kết giao với người văn sĩ áo trắng kể rõ một lượt, rồi hỏi :
– Sư phụ, người nói võ công của y là từ Chú Kiếm đàm à?
Đinh Tứ tiên sinh đang nghĩ ngợi về những uẩn khúc trong câu chuyên học trò vừa kể, nên nghe câu hỏi chỉ ậm ừ một tiếng.
Súy Chấn Vũ lại hỏi :
– Chú Kiếm đàm là ở nơi nào vậy?
– Câu chuyện này dài lắm, lúc nào có dịp ta sẽ nói.
Súy Chấn Vũ hơi thấy cụt hứng, tự nói một mình :
– Quái lạ. Y nói là đi một lúc rồi quay lại, sao lại thất tín như vậy?
Một tiếng cười nhẹ phát ra từ ngọn cây :
– Ai nói là ta thất tín!
Súy Chấn Vũ không kìm được tiếng reo mừng :
– Hay lắm, Thặng nhân các hạ, sao ngươi không xuống đây?
Câu nói chưa dứt, một cái bóng trắng xẹt xuống như chớp, chưa kịp nhìn rõ đã thấy văn sĩ áo trắng đứng ngay bên cạnh! Chỉ thấy hướng về Đinh tiên sinh ôm quyền vái dài nói :
– Tiểu tử xin ra mắt lão tiền bối!
Đinh Tứ tiên sinh vội vàng đáp lễ nói :
– Lão đệ, không dám đâu, không dám đâu!
Miệng nói nhưng đôi mắt hai ánh sáng lạnh quét qua đối phương từ đầu tới chân.
Lúc ấy có thể thấy rõ văn sĩ áo trắng có vẻ mất tự nhiên, cúi đầu nhìn lướt lại chính mình, rối cưới một tiếng nói :
– Lão tiền bối, trên người tiểu nhân có chỗ nào sơ suất chăng?
Đinh Tứ tiên sinh ha hả cười nói :
– Không có gì đâu, không có gì đâu, lão đệ cẩn thận quá!
Kế nắm lấy cổ tay đối phương, nói tiếp :
– Lão đệ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Văn sĩ nói thoáng ngượng nghịu nhưng lập tức lấy lại vẻ thản nhiên, cùng Đinh Tứ tiên sinh nắm tay sánh vai đi tiếp.
Đinh Tứ tiên sinh cười nhẹ một tiếng nói :
– Lão đệ, lão có một câu không nên nói ra, không biết hỏi có được không?
Văn sĩ áo trắng cười nói :
– Nếu quả lão tiền bối thấy là không nên. Thì tốt nhất là đừng nói ra!
Đinh Tứ tiên sinh bỏ tay đối phương ra, rồi nói :
– Có điều lão hủ đã nói ra rồi, không hỏi cũng không được. Chẳng qua, nếu lão đệ thấy quá khó trả lời, thì không trả lời cũng được.
Rồi đổi giọng lại :
– Một thân võ công kinh thế hãi tục của lão đệ, phải chăng học từ Chú Kiếm đàm.
Văn sĩ áo trắng kinh ngạc nói :
– Tiểu nhân tự biết không thể thoát khỏi pháp nhãn của lão tiền bối. Về điểm này, tiểu nhân không phủ nhận.
Thừa nhận thì thừa nhận rồi, nhưng chàng dường như cố ý tránh chuyện ấy, bèn nói sang chuyện khác, quay đấu nhìn Súy Chấn Vũ đi phía sau nói :
– Súy huynh, ngươi biết vì sao ta đã sớm quay lại nhưng cứ chần chừ không chịu xuất hiện không?
Súy Chấn Vũ cười nhẹ nói :
– Có thể vì cục diện hôm nay đã được giải quyết một cách hòa bình, không cần các hạ ra tay chăng? Nhưng ngươi đem con Linh Chi mã giấu ở đâu rồi?
– Ta đem giấu ở một chỗ vô cùng hiểm trở và kín đáo.
Đinh Tứ tiên sinh không kìm được lời tán tụng :
– Lão đệ thật phi thường, trong hoàn cảnh như vậy, thật giống như giữa đám ngàn quân muôn ngựa lấy đầu thượng tướng…
Văn sĩ áo trắng cười khiêm tốn cắt ngang :
– Lão tiền bối quá khen.
Tiếp đó lại cười khan nói :
– Nghĩ lại tiểu nhân chỗ hang động ấy cứu được con Linh Chi mã giống như giữa dòng sâu lật thuyền vậy.
Thầy trò Đinh Tứ tiên sinh cơ hồ đồng thanh hỏi :
– Có chuyện gì vậy?
Văn sĩ áo trắng thở dài một tiếng nói :
– Theo hai vị thì trong cốc đêm nay có phải Tư Mã Đan và quái nhân áo đen là võ công cao nhất không?
Súy Chấn Vũ đáp trước :
– Đúng vậy.
– Còn ai là thứ hai?
– Thứ hai đương nhiên là Độc Cô Lam và Vương Tử Vân.
– Không phải.
Văn sĩ áo trắng nói tiếp :
– Còn có ba người nữa, võ công chắc chắn phải cao hơn Độc Cô Lam.
Đinh Tứ tiên sinh không nén được kinh ngạc hỏi :
– Ai vậy?
Văn sĩ áo trắng nói :
– Hai người trong đó chia hai bên Độc Cô Lam, về sau vâng lệnh đem người ra giữ hai bên cửa đường hẻm ra vào cốc, tức là hai người đeo mặt nạ da người, một nam một nữ.
Đinh Tứ tiên sinh bấc giác ồ một tiếng nói :
– Kỳ lạ thật.
Súy Chấn Vũ hỏi tiếp luôn :
– Các hạ đã giao thủ với họ rồi à?
– Không phải thế.
Văn sĩ áo trắng cười gượng nói :
– Như ta đã nói, giống như giữa dòng sâu lật thuyền, là chỉ ba người bọn họ đấy.
Tiếp theo lại thở dài nhè nhẹ nói :
– Lúc đầu, ta nghĩ là kình địch trong cốc là Tư Mã Đan, Độc Cô Lam, chỉ vì con Linh Chi mã là của báu trong trời đất hiếm thấy khó cầu, không phải trên ngàn năm không thề thành hình được, từ đạo lý hiệp nghĩa mà nhìn dĩ nhiên không thề ngồi nhìn nó bị người ta tàn hại, còn từ thực tế hiện tại mà nhìn càng không thể để báu vật ấy giúp ích cho công lực của lũ tà ma. Cho nên bất kể là góc độ nào ta cũng đều phải mạo hiểm cứu lấy nó.
Dừng lại một lúc, lại nói tiếp :
– Cũng vì ta đối với Độc Cô Lam và Tư Mã Đan đã có thành kiến nên chỉ nhờ Súy huynh nói với lão tiền bối cùng giữ chắc chỗ cửa động, nhưng lại không tính tới chỗ trong động lại có cường địch, không những khiến ta suýt một phen hao tổn tâm cơ, mà còn suýt chết dưới một chưởng nữa.
Đinh Tứ tiên sinh thần sắc nghiêm trang hỏi :
– Lão đệ đã nhận ra lai lịch của ba người ấy chưa?
– Chưa nhận ra được.
Văn sĩ áo trắng nói :
– Tuy nhiên, lộ số võ công của bọn họ, tựa hồ có cùng nguồn gốc với quái nhân áo đen và Tư Mã Đan, cũng có thể nói là cùng nguồn gốc với tiểu nhân.
Đinh Tứ tiên sinh bấc giác kinh hoảng nói :
– Võ công của bọn họ đều là từ Chú Kiếm đàm?
Văn sĩ áo trắng gật đầu đáp :
– Đúng thế.
Lúc ấy một dãy người đã ra khỏi rừng rậm. Văn sĩ áo trắng dừng bước đổi giọng nói :
– Lão tiền bối, tiểu nhân có một điều thất nhân tình muốn xin, mong được tiền bối rủ lòng thương ban cho.
Đinh Tứ tiên sinh nói :
– Lão đệ đã có lời xin cứ nói hết ra, chỉ cần sức lão hủ làm được, thì quyết không để người thất vọng.
– Đa tạ lão tiền bối.
Văn sĩ áo trắng lặng lẽ cười nói :
– Thật ra, tiểu nhân chỉ xin một điều rất đơn giản, chỉ xin tiền bối cho phép Súy huynh đi chơi với tiểu nhân một trăm ngày.
Đinh Tứ tiên sinh không kìm được tiếng kêu, cười lớn nói :
– Lão đệ, đó là cái ơn thành toàn cho tệ đồ, lão phu mừng còn không hết, lẽ nào lại không đáp ứng?
Văn sĩ áo trắng ôm quyền vái dài nói :
– Đa tạ tiền bối, tiều nhân xin cáo từ ở đây.
Đinh Tứ tiên sinh vừa ôm quyền đáp lễ, văn sĩ áo trắng đã hướng về phía Súy Chấn Vũ cười nhẹ nói :
– Súy huynh sao còn chưa chào sư phụ?
Đinh Tứ tiên sinh bấc giác kinh ngạc nói :
– Đi ngay bây giờ à?
– Đúng vậy.
Văn sĩ áo trắng nghiêm nét mặt mà tiếp :
– Tính từ hôm nay, đúng một trăm ngày nữa, tiểu nhân xin gặp lại ở Túy Tiên cư tửu lâu tại Thảo Điếm trấn…
* * * * *
Nửa giờ sau, tại một nơi hiểm trở nhất trong dãy núi Võ Đang. Trong chỗ hẻm núi cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, xuất hiện hai bóng người lướt nhanh cơ hồ mắt thường không nhìn thấy được, loáng cái đã vào trong khu rừng già.
Hai người ấy chính là Súy Chấn Vũ và văn sĩ áo trắng huyền bí. Hai người mải miết đi băng qua rừng. Súy Chấn Vũ bắt đầu mỏi mệt bèn nói :
– Thặng nhân các hạ, trong bầu của ngươi có thuốc men gì không?
– Dùng lầm thuốc còn tệ hơn là uống thuốc độc.
Văn sĩ áo trắng cười nụ nói :
– Đi thêm một lúc nữa thì rõ ngay.
Súy Chấn Vũ hỏi tiếp :
– Còn xa không?
Văn sĩ áo trắng nói :
– Đi mau lên, Súy huynh, ngươi thấy chỗ này ra sao?
– Hiểm trở, kín đáo, đủ cả hai bề, quả phía trên chắc có nơi ở tốt.
Trong lúc trả lời, trong óc chợt lóe lên tia sáng, chàng không kìm được một tiếng ồ nói :
– Ta minh bạch rồi.
Văn sĩ áo trắng cười hỏi :
– Súy huynh minh bạch cái gì rồi?
Súy Chấn Vũ hạ giọng nói nhỏ :
– Con Linh Chi mã được giấu ở đây phải không?
Văn sĩ áo trắng gật đầu nói :
– Đúng rồi… Từ nay tới trăm ngày nữa, nó sẽ là người bạn duy nhất của ngươi.
Súy Chấn Vũ không giấu được sự kinh ngạc, hỏi :
– Cái gì, ngươi muốn ta ở một mình tại chỗ này trong một trăm ngày à?
– Phải.
Văn sĩ áo trắng cười nói :
– Tới rồi.
Trước mắt họ là một vách đá dựng đứng, trong đêm tối nên ngửa nhìn lên càng không thấy đỉnh, không rõ là cao bao nhiêu, dây leo mọc khắp nơi chen lấn với rêu xanh, ở trên thì toàn một màu xám xịt, không cây cỏ nào mọc được.
Súy Chấn Vũ chăm chú nhìn để ước lượng, trước mắt thấy một cái bóng trắng xẹt qua, văn sĩ áo trắng đã phi thân lên vách đá, lợi dụng dây leo thoăn thoắt leo lên như con mèo, trong phút chốc đã khuất trong đám dây leo, cũng hơn trăm trượng, ngoài lại vẫy vẫy Súy Chấn Vũ phía dưới, rồi thoáng cái đã mất hút vào trong vách đá.
Súy Chấn Vũ chỉ biết theo đúng phương pháp trèo lên tới chỗ văn sĩ áo trắng mất hút. Té ra đó là một hang núi tự nhiên có dây leo phủ kín bên ngoài, cửa hang là một chỗ trống phải khom người mới chui vào được, nhưng trong hang rộng khoảng năm trượng vuông… Khi Súy Chấn Vũ chui vào, văn sĩ áo trắng đang ngồi xếp bằng cạnh cửa hang, trong lòng ôm con Linh Chi mã, cùng nó đùa giỡn, đôi bên đều có vẻ gần gũi thương mến nhau lắm. Con Linh Chi mã vừa thấy người lạ bước vào, chợt kêu chóe một tiếng, dúi đầu vào lòng văn sĩ áo trắng. Văn sĩ áo trắng vỗ vỗ đầu mà nói :
– Cưng ơi đừng sợ, đây là một người bạn tốt của ta, cũng là người ta vẫn nói đấy, mày phải giúp đỡ mới được.
Súy Chấn Vũ bất giác kinh ngạc hỏi :
– Nó giúp đỡ ta à?
Văn sĩ áo trắng gật gật đầu nói :
– Đúng thề, chuyện này sẽ từ từ nói… Nào, Tiểu Thúy, chào người bạn tốt của ta đi.
Con Linh Chi mã nghe câu nói ấy bèn từ từ quay đầu ra, dáng còn sợ sệt, nhìn Súy Chấn Vũ gật đầu liên tiếp, hai con mắt lóe lên ánh sáng chiếu khắp bốn phía, trong đêm tối nhìn như hai viên dạ minh châu.
Súy Chấn Vũ nhìn thấy ngươi, bất giác nổi tính trẻ thơ, vừa đưa tay ra bế, vừa cười nói :
– Khôn lắm, mà đáng yêu lắm. Tiểu Thúy lại đây nào!
Con Linh Chi mã từ trong lòng văn sĩ áo trắng nhảy vào lòng Súy Chấn Vũ, được Súy Chấn Vũ hôn hít vỗ về, có vẻ thích lắm.
Văn sĩ áo trắng cười nói :
– Nó là tinh hoa của cây cỏ, tất nhiên rất khôn. Súy huynh đừng thấy nó nhỏ mà coi thường. Nó suýt bị hại nên rất đáng thương, Súy huynh nên tỏ rõ ý tốt.
Tiếp theo nghiêm sắc mặt nói :
– Con Linh Chi mã này cũng may mà thoát khỏi tay bọn tà ma ngoại đạo. Ăn thịt nó có thể thoát thai hoán cốt, mà trích huyết nó có thể tăng thêm công lực.
Súy Chấn Vũ bất giác kinh ngạc hỏi :
– Nếu vậy tại sao nó rơi vào tay Độc Cô Lam lâu như vậy mà vẫn còn sống được đến nay?
– Đó là một chuyện không thể nào hiểu nổi.
Văn sĩ áo trắng nói tiếp :
– Cũng có lẽ vì nó không đủ cho bọn họ mỗi người một miếng chăng?
Rồi giọng lặng lẽ cười hỏi :
– Súy huynh ngươi xem chỗ này thế nào?
Súy Chấn Vũ gật đầu liên tiếp nói :
– Tốt, rất tốt… Nói thật không biết ngươi làm sao phát hiện được chỗ này vậy?
Văn sĩ áo trắng nói :
– Vì việc con Tiểu Thúy giúp ngươi mà tìm chỗ này, ta gần như đi khắp cả dãy Võ Đang. Năm ngày trước mới tới đây.
Súy Chấn Vũ mới kêu lên một tiếng “a”, văn sĩ áo trắng lại nói tiếp :
– Ngươi xem, ở đây có suối trong, có giường đá, gối chiếu, thức ăn và vật dụng hàng ngày, đủ cho ngươi trong một trăm ngày.
Súy Chấn Vũ cười khổ nói :
– Đa tạ các hạ đã sắp xếp! Bây giờ thì mở nút hồ lô được chưa?
Văn sĩ áo trắng thoáng trầm ngâm nói :
– Súy huynh, ngươi nghe qua câu chuyện về Chú Kiếm đàm chưa?
– Chưa.
Súy Chấn Vũ nói tiếp :
– Đêm nay tại hạ mới được nghe thấy cái tên ấy lần đầu, do gia sư nói.
Văn sĩ áo trắng nói :
– Nói ra thì chẳng có gì là lạ, đó là một câu chuyện đã xảy ra ít nhất từ một trăm năm trước.
Dừng lại một lúc, lại buồn bã nói :
– Lúc bấy giờ, võ công của Chú Kiếm đàm chủ được gọi là thiên hạ vô địch, được đông đảo võ lâm suy tôn là Võ lâm chí tôn. Nhưng chẳng may có lần động đất, Chú Kiếm đàm bị núi sụt lấp mất, không ai thoát được. Võ học khoáng thế của Chú Kiếm đàm bị thất truyền từ lúc đó là vì vậy.
Súy Chấn Vũ hỏi :
– Như vậy các hạ có dịp kỳ ngộ ra sao mà học được?
Văn sĩ áo trắng thở dài nói :
– Cũng là trời xanh thường ta gặp chuyện không may, nên đem chuyện ấy để đền bù!
Nói tới đó, trên mặt lộ vẻ xa xăm như nhớ lại dĩ vãng, nói :
– Đâu sáu bảy năm trước, trong một lần ngẫu nhiên đi chơi, tại một bãi cát bên thác ta phát hiện một cái hộp sắt bị rỉ sét hết. Ta hiếu kỳ mở ra xem, không ngờ lại là cuộc kỳ ngộ hiếm có. Đó là tâm pháp võ công của Chú Kiếm đàm, song chỉ vẻn vẹn có tập cuối, sau khi ta xem thật kỹ, mới rõ là bí kíp của võ công này chia làm ba tập để trong ba cái hộp sắt. Nhưng nội dung tập cuối hay hơn hai tập kia, lại bao hàm cả yếu quyết cơ bản của hai tập kia, có điều thiếu cơ sở của hai tập đầu và giữa, nên cũng có chỗ không trọn vẹn đáng tiếc.
Súy Chấn Vũ hỏi tiếp :
– Sau đó ngươi có tìm quanh khu vực phụ cận bãi cát đó không?
Văn sĩ áo trắng không kìm được cười gượng nói :
– Đương nhiên là đã tìm kiếm, nhưng không có kết quả. Song trước mắt thì hai tập đầu và giữa ấy đã có chủ, vậy thì đã có toàn bộ rồi.
Súy Chấn Vũ như chợt nghĩ ra, kêu lên một tiếng rồi nói :
– Ngươi muốn nói đến Tư Mã Đan và quái nhân áo đen phải không?
Văn sĩ áo trắng gật gật đầu, Súy Chấn Vũ trầm ngâm nói tiếp :
– Vậy chắc là sau khi Chú Kiếm đàm bị động đất lấy mất, qua nhiều ngày tháng, núi lửa lại phun ra, cho nên ba cái hộp sắt nằm ở ba nơi mà các ngươi mỗi người được một?
– Đúng vậy. Ta cũng nghĩ đến khả năng ấy.
Súy Chấn Vũ nói :
– Theo tình trạng mới đây mà xét, thì võ công của quái nhân áo đen và Tư Mã Đan so với các hạ chẳng phải là chỉ chênh lệch một ít.
Văn sĩ áo trắng nói :
– Sự thật là như thế, nhưng nếu hai người bọn họ liên thủ lại thì khác, huống hồ họ đều còn huấn luyện một đám thủ hạ làm nanh vuốt, cho nên câu chuyện này không dễ giải quyết đâu.
Súy Chấn Vũ lấy lại vẻ mặt nghiêm trang nói :
– Các hạ muốn thành toàn cho ta, để ta làm trợ thủ cho người phải không?
Văn sĩ áo trắng cười nói :
– Súy huynh chỉ nói đúng có một nửa. Đúng thế, mục đích của việc này là muốn thành toàn cho ngươi, nhưng không phải để ngươi làm trợ thủ cho ta.
Súy Chấn Vũ không kìm được nụ cười khổ, nói :
– Chẳng lẽ trong vòng một trăm ngày mà lại biến ta thành một người giỏi được?
Văn sĩ áo trắng đổi vẻ mặt nói :
– Đúng vậy, tuy thời gian một trăm ngày là ngắn, nhưng ngươi có phước lộc dày hơn ta nhiều, thành tựu chỉ có cao hơn thôi.
– Cao hơn ngươi à?
Súy Chấn Vũ nói :
– Nếu chỉ bằng ngươi thôi ta cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi!
Văn sĩ áo trắng lấy lại vẻ nghiêm trang nói :
– Súy huynh, ta không nói đùa đâu. Thứ nhất, người có căn bản võ công cao cường, không phải như ta là kẻ học tắt. Thứ hai, về mặt tư chất, trí tuệ thiên phú thì ngươi hơn ta nhiều. Thứ ba, ta biết ngươi tuy không có bản lĩnh đọc qua một lượt là nhớ không quên, nhưng cũng gần như vậy…
Súy Chấn Vũ ngắt lời cười nói :
– Các hạ có vẻ biết ta rõ lắm thì phải?
Văn sĩ áo trắng cười nói :
– Chuyện ấy có gì là lạ, ai bảo ngươi là một vị phong trần kỳ hiệp danh chấn giang hồ làm chi!
Kẻ đổi giọng lấy lại vẻ mặt nghiêm trang nói tiếp :
– Thứ tư, cũng có một điểm rất quan trọng…
Nói tới đó bèn đưa tay chỉ vào con Linh Chi mã trong lòng đối phương nói :
– Ngươi còn được cục cưng này hết sức giúp đỡ.
Súy Chấn Vũ không kìm được sự kinh hãi :
– Ngươi nói con vật này giúp đỡ ta được cái gì?
Văn sĩ áo trắng nói :
– Ta bảo nó cứ cách một ngày thì trích máu cho ngươi một lần!
Súy Chấn Vũ hốt hoảng nói :
– Sao lại làm như vậy? Cách một ngày trích máu một lần, một trăm ngày là năm mươi lần, nó nhỏ bé thế này làm sao chịu nổi?
Văn sĩ áo trắng nói :
– Ta nghĩ con vật này không nên ăn thịt, chỉ cần cách nhật lấy máu một lần, tuy khó tránh khỏi ảnh hưởng tới thể chất của nó, nhưng sau đó dưỡng sức cho nó hai ba tháng, thì có thể trở lại bình thường thôi.
Súy Chấn Vũ nhăn tít mày nói :
– Chuyện ấy ngươi biết rõ nên làm thế nào là tốt rồi, nhưng tại sao lại cần phải nhốt ta vào một cái chuồng để luyện cho thành người giỏi?
Văn sĩ áo trắng thở dài một tiếng nói :
– Những khúc mắc bên trong ta không tiện nói, cũng không muốn nói, tóm lại chỉ cần một lời thôi, là mọi chuyện trên đời này ta đều đã nhìn thấy cả rồi, như người ta vẫn nói rằng trăm tuổi đời đời người đều giấc mộng, vạn dặm giang sơn một ván cờ. Ta là một kẻ còn sống thừa sau kiếp nạn, có việc gì mà phải dấn thân vào vũng nước đục?
Súy Chấn Vũ cười nhẹ nói :
– Ngươi đã bôn tẩu giang hồ, hết sức trừ ma vệ đạo, đủ thấy người với tình đời chưa phải đã hoàn toàn…
Văn sĩ áo trắng cười khổ ngắt lời nói :
– Sai rồi Súy huynh, đó chỉ vì ta phải làm tròn hết trách nhiệm với sư môn mà thôi.
Nói xong lại thở dài một tiếng nói :
– Nếu quả thật ta có một chút ý khí hào hùng trượng nghĩa hành hiệp, thì gã Vương Tử Vân kia chắc chắn đã chết rồi.
Súy Chấn Vũ bấc giác lẩm bẩm nói :
– Cái đó… cái đó thật không thể bàn được.
Văn sĩ áo trắng buồn bã thở dài nói :
– Một ngày nào đó, ngươi sẽ rõ hết toàn bộ câu chuyện bên trong, lúc ấy ngươi sẽ thấy toàn bộ hành động của ta là không thể bàn được.
Nói xong rút trong bọc ra một quyển sách mỏng bìa lụa, hai tay đưa cho Súy Chấn Vũ, nghiêm trang nói :
– Súy huynh, đây là quyển ba trong bí kíp của Chú Kiếm đàm, tinh hoa võ công của Chú Kiếm đàm cũng ở đây, mong ngươi trân trọng giữ gìn nó. Sau một trăm ngày, chờ cho ngươi luyện xong thần công, ta sẽ lập tức đem con Tiểu Thúy ở ẩn non sâu, vĩnh viễn không trở lại cõi người nữa…
Súy Chấn Vũ chưa kịp nhận bí kíp, nghe xong câu nói, bấc giác giật nảy mình, hòi :
– Cái gì, ngươi đem trách nhiệm nặng nề này giao cho ta à?
– Đúng vậy.
Văn sĩ áo trắng nghiêm trang đáp :
– Từ nay trở đi, ngươi là Đàm chủ mới của Chú Kiếm đàm, trừ ma vệ đạo thế nào, lấy lại trong cuốn đầu và giữa trong bí kíp võ công của bản môn thế nào, đều là trông cậy vào ngươi cả đấy.
Súy Chấn Vũ đang còn ngần ngại, văn sĩ áo trắng nói tiếp :
– Trong vòng một trăm ngày, tuy ta không ở lại nơi này, nhưng tất nhiên cũng ở chung quanh đây để bảo vệ cho ngươi. Cho nên chỗ này chỉ cách sào huyệt bọn ma đầu trong gang tấc nhưng ngươi bất tất lo lắng.
Nói xong, lại đổi vẻ mặt nói tiếp :
– Thôi được rồi, cái gì cần nói ta đã nói rõ, bây giờ thì vào việc chính thôi. Tiểu Thúy, lại đây nào.
Con Linh Chi mã nghe tiếng kêu bèn nhảy tót vào trong lòng văn sĩ áo trắng. Văn sĩ áo trắng rút trên đầu một trâm bạc gài tóc, ướm ướm vào dưới môi con Linh Chi mã, nhẹ nhàng như nói với trẻ con rằng :
– Đừng sợ, Tiểu Thúy, có lẽ đau một chút, nhưng nhịn một chút là được thôi.
Con Linh Chi mã tuy ngoan ngoãn gật đầu, nhưng toàn thân vẫn giật nảy lên một cái. Súy Chấn Vũ nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng bất nhẫn, xoay mặt nhìn ra chỗ khác.
Văn sĩ áo trắng không nhịn được nụ cười nói :
– Có thể xông pha vào đám nghìn quân muôn ngựa, giết địch như nhổ cỏ, lại không dám nhìn thấy con Tiểu Thúy của ta chảy máu, ngươi thật là kẻ có tình đấy…
Súy Chấn Vũ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy con Linh Chi mã đang ứa ra một giọt dịch trắng to bằng hạt đậu vàng, trong lòng đang ngờ vực, văn sĩ áo trắng đã gọi :
– Mau lên, lại đây chứ.
Súy Chấn Vũ chỉ biết cúi xống trước con Linh Chi mã hứng lấy nuốt vào trong miệng. Giọt dịch trắng ấy khi đã vào trong miệng rồi, lập tức hóa thành một mùi vị thơm tho mát rượi, theo cổ họng đi xuống, trong phút chốc như được uống rượu đề hồ, toàn thân cảm thấy khoan khoái khôn tả.
Văn sĩ áo trắng vỗ vai con Chi mã, nói :
– Tiểu Thúy, mày nghỉ ngơi đi, ngày mai cũng vào giờ này ta sẽ lại tới.
Con Linh Chi mã gật gật đầu, kêu chóc một tiếng, nhảy xuống đất, chạy vào kẽ đá chỗ cạnh một dòng suối nhỏ từ vách đá phun ra.
Văn sĩ áo trắng đưa mắt nhìn lướt ra cửa hang đá nói :
– Trời sáng nhanh thật. Súy huynh, ngươi nên lập tức vận công điều tức, để tăng thêm hiệu quả của sức thuốc. Từ nay trở đi, cứ cách một ngày, trước buổi sáng, ta sẽ lên tới. Nhưng nếu có chuyện gì bất ngờ ta không tới kịp, lúc ấy ngươi phải nhẫn tâm, tự trích máu con Linh Chi mã mà uống.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu. Văn sĩ áo trắng cầm chiếc trâm bạc đưa cho chàng nói :
– Đây, cái trâm này đưa cho ngươi dùng. Ta đi đây. Xin chào.
Nói đi là đi, thân hình xẹt một cái, đã vọt ra ngoài hang đá…
Cùng lúc mà Súy Chấn Vũ và văn sĩ áo trắng nói chuyện trong hang đá, nhóm quần hào do Đinh Tứ tiên sinh dẫn đầu cũng đang họp nhau ở một góc núi, bàn về công việc của mỗi người từ đó trở đi, sau đó chia tay nhau cùng xuống núi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!