Kiếm Đàm Bí Kiếp - Chương 37: Gái oán trị phu quân khai sát giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Kiếm Đàm Bí Kiếp


Chương 37: Gái oán trị phu quân khai sát giới



Đôi bên ranh giới rõ ràng, bày thành trận thế ở đường cái xong, Mộ Dung Quỳnh cao giọng lên tiếng nói trước :

– Bên kia do ai đứng đầu?

Bách Liễu thần ni thong thả bước ra nói :

– Bên phía ta thì bần ni lớn tuổi nhất, tạm thời do bần ni làm đại biểu để nói chuyện.

– Nghe nói người áo trắng bí ẩn của các người đã để lộ gương mặt thật có đúng hay không?

Bách Liễu thần ni cười nói :

– Tin tức của Mộ Dung Quỳnh thí chủ thật là mau lẹ…

Mộ Dung Quỳnh lạnh lùng ngắt lời nói :

– Đừng rườm lời, hãy trả lời câu hỏi của ta.

Bách Liễu thần ni nói :

– Đúng thế, vị áo trắng ấy chính là nhị tiểu thư của Tùng viên chủ nhân Triệu Nguyên Lượng đại hiệp.

Mộ Dung Quỳnh biết sắc, thoáng trầm ngâm rồi nói :

– Tốt lắm, người mời nàng ta ra đây nói chuyện.

Bách Liễu thần ni nói :

– Không có vấn đề gì, song có một việc ngoài lề mà chúng ta phải nói trước cho rõ ràng. Những người trong tiêu cục này, hy vọng ngươi đừng làm phiền họ…

Mộ Dung Quỳnh tức giận ngắt lời nói :

– Đừng nhảm nhí! Những việc vừa qua ta đã nghe chính miệng Uất Trì Huyền báo cáo lại, thì còn làm phiền họ cái gì.

– Nếu vậy thì tốt!

Bách Liễu thần ni ngoái đầu nhìn nhóm người của Trấn Viễn tiêu cục cao giọng nói :

– Các vị thí chủ! Ở đây đã không còn việc cho các vị làm, thì có thể yên tâm đi được rồi.

Sau khi nhóm người của Trấn Viễn tiêu cục im lặng rút đi rồi, Triệu Tố Ngọc cũng thong thả bước ra đứng cạnh Bách Liễu thần ni, nhìn Mộ Dung Quỳnh lặng lẽ cười nói :

– Thái thượng triệu ra gặp, có điều gì dạy dỗ vậy?

Mộ Dung Quỳnh ánh mắt xa xôi nhìn lên phía trên đầu Triệu Tố Ngọc một lúc rồi mới cười gằn nói :

– Cô nương khách sáo quá, có việc dạy dỗ thì lại không phải là lão bà này.

Quay đầu hạ giọng gọi một tiếng :

– Thiếu Thu, ngươi còn chưa ra đây à?

Chúc Thiếu Thu dạ một tiếng ngang nhiên tiến ra. Triệu Tố Ngọc nét mặt đanh lại, hạ giọng quát :

– Chúc Thiếu Thu, ngươi còn dám vác mặt ra gặp ta à?

Chúc Thiếu Thu cậy có Mộ Dung Quỳnh và nghĩa phụ Độc Cô Lam, lại cười nhạt ra vẻ đầy sức mạn có lý lẽ nói :

– Triệu Tố Ngọc, đừng quên rằng cô là vợ ta, cô còn dám ra mặt gặp người, ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, tại sao không thể ra gặp mặt ngươi?

Triệu Tố Ngọc sắc mặt biến đổi mấy lần, thân hình mảnh dẻ khẽ run lên một lúc mới cố trấn tĩnh lại được, mắt chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn vào Chúc Thiên Thu trầm giọng nói :

– Chúc Thiên Thu, nếu ngươi còn muốn giữ được thằng con một của ngươi, thì mau mau cản nó lại…

Chúc Thiếu Thu cậy có Mộ Dung Quỳnh đứng liền bên cạnh, lại phóng tâm không úy kỵ gì cười sang sảng ngắt lời nói :

– Triệu Tố Ngọc, chứ không phải là ngươi mưu giết phu quân không thành…

Câu nói của y chưa dứt, Triệu Tố Ngọc đưa cổ tay phải ra, thân hình Chúc Thiêu Thu chợt vọt lên bay tới trước mặt Triệu Tố Ngọc. Mộ Dung Quỳnh cười lạnh một tiếng, người cũng lập tức vọt lên. Bên phía quần hiệp, Bách Liễu thần ni cũng phi thân ra nói :

– Bần ni xin bồi tiếp thí chỉ đùa giỡn…

Trong câu nói, hai người đã đối nhau một chưởng, nghe bình một tiếng vang rền, hai người đang vọt lên trên không đều bị chấn động rơi xuống. Bách Liễu thần ni rơi xuống đất còn lùi lại hai bước, nhưng bà như chân không chấm đất, lại lập tức phi thân vọt lên lần nữa, liền mở ra một trường ác đấu kịch liệt. Lúc ấy Triệu Tố Ngọc giang thẳng tay bốp bốp chát chát, đánh Chúc Thiếu Thu bốn cái tát đổ lửa ù tai. Chúc Thiếu Thu răng gãy môi dập, mũi miệng ứa máu, khuôn mặt thanh tú vốn có lúc bấy giờ đổi thành tím bầm.

Thật ra đó là chuyện chỉ diễn ra trong khoảng chớp mắt. Lúc Triệu Tố Ngọc trừng mắt Chúc Thiếu Thu, Độc Cô Lam cũng quát lên một tiếng, phi thân vọt ra, thân người chưa đến nơi, một chưởng phác không đã đánh tới Triệu Tố Ngọc. Triệu Tố Ngọc vung chưởng cười lạnh một tiếng :

– Cút về chỗ.

Bình… một tiếng, Độc Cô Lam bị chấn động tung lên không lộn một vòng rồi lật người lại. Triệu Tố Ngọc chỉ vào mặt Chúc Thiếu Thu cười nhạt một tiếng nói :

– Chúc Thiếu Thu, ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?

Chúc Thiếu Thu như người đã quyết liều mạng, nghe xong câu nói, lập tức gào lên :

– Tiện nhân! Chỉ vì ngươi sợ mang tiếng giết phu quân thôi!

Triệu Tố Ngọc giọng lạnh như băng nói :

– Hạnh phúc Triệu Tố Ngọc một đời tan nát vì một đôi cha con chẳng bằng chó má chúng bay, đúng ra mà xét, có đem băm vằm cha con ngươi làm vạn mảnh cũng không có cách nào làm cho ta tiêu tan oán hận!

Ngưng lại một chút, lại quắc mắt cười lạnh nói :

– Ngươi nghĩ ta sợ mang tội giết phu quân gì đó à?

Giọng nói lạnh lẽo khiến Chúc Thiếu Thu run lên cầm cập. Triệu Tố Ngọc trong mắt lóe ra tia sáng lạnh nói :

– Nói thật cho ngươi rõ, Triệu Tố Ngọc ta từ trước tới nay chưa từng giết ai, ta không muốn vì một đôi cha con chẳng bằng chó má các ngươi mà lại mở sát giới.

Giọng nói ngừng một lát, nàng nghiêm sắc mặt nói :

– Thất phu, ngươi liệu mà nhớ đấy, từ nay trở đi, ngươi mà dám tới trước mặt ta mở mồm một chữ nửa câu nhắc tới chuyện cũ, ta sẽ cho cha con các ngươi kẻ sống người chết chia lìa.

Nói xong lại quát lớn hỏi :

– Nghe rõ chưa?

Chúc Thiếu Thu không biết làm sao chỉ gật gật đầu nói :

– Nghe rõ rồi.

Triệu Tố Ngọc lạnh lùng cười nói :

– Nghe rõ rồi thì ráng mà nhớ!

Rồi phi luôn một cước, giận dữ quát :

– Cút!

Thân hình Chúc Thiếu Thu như con diều đứt dây tung tới trước mặt Chúc Thiên Thu. Lúc ấy Bách Liễu thần ni ác đấu với Mộ Dung Quỳnh ngoài trăm chiêu, đã hoàn toàn không còn khả năng đánh trả. Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói :

– Hồ Hồng Ngọc ngươi mà chống đỡ được trăm chiêu nữa, Mộ Dung Quỳnh ta lập tức tự động rút lui khỏi giang hồ!

Nhưng câu nói của bà ta vừa dứt, Triệu Tố Ngọc đã tiếp luôn :

– Giết gà cần gì tới dao mổ trâu, thần ni tiền bối, xin người lùi lại.

Mộ Dung Quỳnh cười nói :

– Còn lui được sao?

Rồi hô hô hô đánh luôn ba chưởng, đẩy Bách Liễu thần ni lùi lại ba bước. Lúc ấy Độc Cô Lam vẻ mặt hung ác như lệ quỷ, vung chưởng giận dữ quát :

– Mau lên, chặn con nha đầu lại.

Một công một hầu trong thủ hạ của ông ta và Phổ Độ đại sư, Thái Ất chân nhân bốn người cùng dạ một tiếng, hướng về Triệu Tố Ngọc vọt tới. Triệu Tố Ngọc cao giọng quát :

– Mộ Dung Quỳnh, ngươi thật lòng muốn ta mở sát giới phải không.

Thì đã bị bốn cao thủ vây quanh, còn Độc Cô Lam cũng đồng thời phi thân vọt tới Triệu Tố Quyên.

Công lực của Độc Cô Lam, ngày trước đã phải người người trong Tam thánh hợp lại mới đánh thắng được, đến nay thân thủ của ông ta càng cao, một kẻ hậu bối như Triệu Tố Quyên không phải là địch thủ, nên vừa giao thủ, Triệu Tố Quyên đã bị đẩy lùi liên tiếp về phía sau, Triệu Tố Chân và Thân Bá Truyền hai người vừa nhìn thấy tình hình, vội vàng phi thân tới chi viện mới miễn cưỡng chi trì được. Cách đó một khoảng, Bạch đại nương, Lữ Dung Chi, Túc Bảo Nguyên, Liễu Văn Hùng và hai thị nữ của Triệu Tố Chân cũng đồng thời bị tám người lạ mặt bao vây vào giữa, chỉ còn cha con Chúc Thiên Thu đứng im chưa tham chiến mà thôi.

Về mặt nhân số thì quần hiệp vốn đã rơi vào thế kém, một trường hỗn chiến vừa mở ra, dĩ nhiên thế bất lợi nghiêng về phía họ. Triệu Tố Ngọc vừa quát xong thì trường hỗn chiến cũng phát sinh. Mộ Dung Quỳnh cao giọng quát :

– Con nha đầu đừng khoe khoang, lão thân thu thập Hồ Hồng Ngọc xong sẽ tới thu thập ngươi…

Lúc ấy Bách Liễu thần ni cũng lướt tới nói :

– Triệu cô nương, xin ra tay vãn hồi thế yếu, bảo hộ an toàn cho mọi người, bần ni ít nhất cũng còn giữ vững được một trăm chiêu nữa…

Trong lúc câu nói vang lên, bọn Triệu Tố Chận, Triệu Tố Quyên, Thân Bá Truyền ra sức chống Độc Cô Lam đã rơi vào thế nguy hiểm còn bọn Bạch đại nương, Túc Bảo Nguyên cũng đã hiện rõ vẻ không chống cự nổi. Triệu Tố Ngọc bèn nghĩ đến sự an toàn của mọi người, nhưng chính nàng bị bốn cao thủ cầm chân, trong lúc nóng ruột, nàng quắc mắt giận dữ quát :

– Bốn người các ngươi không biết sống chết, thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!

Câu nói của nàng chưa dứt, chỉ nghe Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói :

– Hồ Hồng Ngọc, chỉ cần ngươi giữ nổi được một trăm chiêu, thì ta sẽ tha cho ngươi.

Triệu Tố Ngọc quát vang :

– Kẻ nào chống ta là chết.

Bình một tiếng vang rền, Thái Ất chân nhân xông vào vào trước bị chấn động tung ra ngoài hai trượng, thanh Tùng Văn cổ kiếm đã nằm trong tay Triệu Tố Ngọc. Thanh kiếm trong tay, Triệu Tố Ngọc lúc ấy như hổ thêm cánh, tay phải vung kiếm, tay trái phát chưởng, thân hình xoay một vòng, Phổ Độ đại sư theo tay tung ra ngoài một trượng, ánh sáng lạnh chớp theo, một công hầu đã bị chém ngang lưng đứt thành bốn đoạn.

Đây là lần đầu tiên Triệu Tố Ngọc giết người, chỉ vì nàng trong tình thế cấp bách phải giận dữ đại khai sát giới, nhưng ra tay cũng có tính toán, đối với hai Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang là Phổ Độ đại sư và Thái Ất chân nhân thì chỉ đánh cho trọng thương thôi. Triệu Tố Ngọc ra khỏi vùng vây, hú lên một tiếng trong trẻo, toàn thân hóa thành một cái cầu vồng trút xuống Độc Cô Lam. Đây là Ngự kiếm thuật tối cao trong kiếm đạo, chỉ người nào có công lực tương đương mới có thể chống đỡ còn ngoài ra chỉ còn cách nhắm mắt chờ chết mà thôi.

Độc Cô Lam là đại hành gia, đương nhiên biết rõ sự lợi hại, vừa trông thấy thế kiếm cũng không giữ thể diện nữa, mà phi thân trốn tránh, vừa cao giọng gọi lớn :

– Thái thượng, mau chặn con nha đầu này lại.

Triệu Tố Ngọc ngự kiếm đuổi theo Độc Cô Lam, chạy ngang chỗ bọn Bạch đại nương hỗn chiến, tiện tay giải vây cho bọn họ, chỉ thấy một cái cầu vồng trắng lướt qua, tiếng gào thảm nối nhau vàng lên, tám người lạ mặt bao vây bọn Bạch đại nương đã có ba người bị chém chết.

Bọn Bạch đại nương áp lực giảm hẳn, tinh thần lại phấn chấn, đồng thời bọn Thân Bá Truyền, Triệu Tố Quyên, Thiêu Tố Chân ba người cũng nhân lúc Độc Cô Lam tháo lui, lại xông qua tăng viện, chuyển bại thành thắng, lại thành thế bao vây năm người lạ mặt. Lúc ấy Bách Liễu thần ni đơn độc chống chọi với đệ nhất ma đầu một thời, thật ra đã đem toàn lực ra đối phó, cũng không còn cách nào chống đỡ nữa. Nhưng bà ta thấy mình đã chuyển bại thành thắng, đổi nguy làm yên, tự nhiên cũng phấn khởi tinh thần. Đúng lúc ấy Triệu Tố Ngọc ngự kiếm phi nhanh tới, người chưa tới nơi đã quát vang :

– Thần ni tiền bối, xin mau mau lui ra.

Bách Liễu thần ni hết sức đánh ra một chiêu, lui ngay ra ngoài năm trượng. Công lực của Mộ Dung Quỳnh so với Triệu Tố Ngọc chẳng qua cũng chỉ kém chút, nhưng bà ta ra sức đánh với Bách Liễu thần ni đã tiêu hao không ít chân lực, trong lúc gấp rút, tự biết không thể chống lại ngự kiếm, cũng chỉ còn cách né tránh thoát ra khỏi đòn sát thủ của Triệu Tố Ngọc, tức giận quát :

– Con nha đầu, ngươi đứng lại cho ta.

Triệu Tố Ngọc thu kình đứng lại cách bà ta một trượng, tay cầm thanh Tùng Văn Cổ Kiếm, lạnh lùng cười nói :

– Mộ Dung Quỳnh, ta với ngươi sơm muộn gì cũng không tránh khỏi một phen quyết chiến với nhau, thôi thì việc gì hôm nay làm được đừng để ngày mai, chúng ta giải quyết với nhau hôm nay cũng hay.

Mộ Dung Quỳnh quét mắt nhìn qua, bà ta mang theo mười sáu người lúc này thì Phổ Độ đại sư, Thái Ất chân nhân bị thương, một công hầu cùng ba người khác bị ngự kiếm của Triệu Tố Ngọc chém chết, cha con Chúc Thiên Thu trong lòng đã sợ sệt không dám vọng động, đã trở thành hai người thừa. Chỉ còn có một người lạ mặt cố gắng chống cự một bên, thật ra nếu không có Độc Cô Lam phi thân tránh khỏi một kiếm của Triệu Tố Ngọc xong lập tức quay lại chi viện thì họ cũng đã dữ nhiều lành ít rồi. Tình hình này khiến Mộ Dung Quỳnh trong lòng hoảng sợ, nhưng bà ta bên ngoài vẫn lạnh lùng hừ một tiếng nói :

– Ngươi cho rằng đã nắm chắc phần thắng rồi à?

Triệu Tố Ngọc lặng lẽ cười nói :

– Thời gian của chúng ta đều rất quý báu, không nên nhiều lời. Mộ Dung Quỳnh, ta biết ngươi không mang binh khí, nên mau tới bên cạnh người chết mà lấy!

Mộ Dung Quỳnh lạnh lung ngắt lời nói :

– Lão thân mang hay không mang binh khí, không cần ngươi phải lo!

Ngừng lại một chút, ngoảnh đầu trầm giọng quát một tiếng :

– Mau mau dừng tay.

Bọn Độc Cô Lam và Triệu Tố Chân đang kịch chiến nghe câu nói đều vội vàng lùi khỏi vòng chiến. Mộ Dung Quỳnh mới nhìn thẳng Triệu Tố Ngọc cười mà như không phải cười nói :

– Nha đầu, ta không nói bậy, xem tình hình trước mắt thì ngươi đã chiếm thế thượng phong?

Triệu Tố Ngọc trề môi xì một cái nói :

– Thế nào thì ngươi cũng đã biết rõ rồi…

Mộ Dung Quỳnh ngắt lời cười nhạt nói :

– Có điều ta muốn cho ngươi rõ, phụ mẫu của ngươi đều đang nằm trong tay ta.

Triệu Tố Ngọc cũng cười nhạt nói :

– Thì chỉ cần bắt người trước, có sợ gì ngươi không vội vàng giao ra.

Mộ Dung Quỳnh ngẩng đầu cười ha hả nói :

– Nha đầu, ngươi thử nghĩ lại xem, ngươi có bắt nổi ta hay không?

Triệu Tố Ngọc nói :

– Lời nói không đủ làm bằng cớ, thử qua sẽ biết.

Mộ Dung Quỳnh nói :

– Quả là ỷ mạnh lấn người, nha đầu, ta thừa nhận rằng trước mắt bên ngươi đã chiếm được thượng phong, cũng thừa nhận rằng công lực của ngươi cao hơn ta một mực, nhưng bằng vào bấy nhiêu mà nghĩ là bắt được ta, thì ta không dám nói khoe, chứ ngươi không có cách nào làm được đâu.

Mộ Dung Quỳnh nói mấy câu ấy thật ra rất đúng, khiến cho Triệu Tố Ngọc trong lúc nhất thời không có cách nào đối đáp.

Mộ Dung Quỳnh vừa mới cười lạnh, Triệu Tố Ngọc cũng lặng lẽ cười nói :

– Ta vừa nói rồi cứ thử qua sẽ biết.

Mộ Dung Quỳnh nói :

– Ngươi trong lòng cũng chưa nắm chắc phần thắng, theo ý lão bà tử ta thấy, hôm nay chúng ta nên dừng lại ở đây.

Không chờ đối phương trả lời, lại lập tức nói tiếp :

– Ngươi cần cứu được phụ mẫu, ta cũng cần phải sắp xếp lại công việc, chúng ta hai người đều có chuyện, sao lại phải mất công đánh nhau vô vị, để phí thời gian quý báu.

Triệu Tố Ngọc cau mày suy nghĩ, Thiêu Tố Chân truyền âm hỏi :

– Nhị muội, muội nắm chắc sẽ chế phục được bà ta không?

Triệu Tố Ngọc truyền âm nói :

– Không dễ dàng đâu.

Triệu Tố Chân nói :

– Vậy thì chúng ta cứ bàn cách cứu phụ mẫu trước rồi sẽ tính tiếp.

Vừa lúc ấy Bách Liễu thần ni cũng nghiêm trang nói :

– Cô nương nếu không nắm chắc sẽ bắt được bà ta, thì nên tính việc cứu các vị lệnh đường trước.

– Đúng quá!

Mộ Dung Quỳnh cười lớn nói :

– Đúng thật là người có mưu trí thường nghĩ giống nhau.

Bách Liễu thần ni lạnh lùng nói luôn :

– Mộ Dung thí chủ, xin đừng nói chuyện đưa đẩy, bần ni có một câu muốn nói trước mắt ngươi biết là với địa vị và thân phận của ngươi mà lại bắt hiếp phụ mẫu người ta, cũng chẳng phải là…

Mộ Dung Quỳnh ngắt lời cười nói :

– Hồ Hồng Ngọc, phu thê Triệu đại hiệp thì ngươi cũng gặp cách đây không lâu, bọn họ có phải là bị ta bắt hiếp hay không?

Bách Liễu thần ni nói :

– Bất kể thế nào, bần ni cũng mong ngươi giữ gìn thân phận, đừng giở trò gì đối với Triệu đại hiệp.

Mộ Dung Quỳnh gật đầu nói :

– Cái đó dĩ nhiên, có điều không làm gì đối với phu thê Triệu đại hiệp cũng có kỳ hạn.

Bách Liễu thần ni kinh ngạc hỏi :

– Câu ấy có ý gì?

Mộ Dung Quỳnh nói :

– Lý do này rất đơn giản, cho đến hôm nay Đinh Tứ, Lưu Bán Tăng và phu thê Triệu Nguyên Lượng đã thành bốn đại vương của chúa tể võ lâm là ta, cho dù các ngươi muốn cứu bằng được, nhưng ta lại không thể dễ dàng để các người đắc thủ.

Bách Liễu thần ni nói :

– Thế thì bần ni rõ rồi. Bây giờ xin nói rõ kỳ hạn của ngươi.

Mộ Dung Quỳnh nói luôn :

– Tính từ giờ này, cho tới giờ này tối nay.

Triệu Tố Ngọc hỏi tiếp :

– Như ngươi nói nếu ta không thể trong thời hạn ấy cứu phụ mẫu ta, thì ngươi sẽ ra tay chế ngự họ?

Mộ Dung Quỳnh nhìn Bách Liễu thần ni nói :

– Đúng thế, kỳ hạn ấy cũng dành luôn cho Đinh Tứ và Lưu Bán Tăng.

Bách Liễu thần ni nhìn Triệu Tố Ngọc hỏi luôn :

– Triệu cô nương nghĩ sao?

Triệu Tố Ngọc thoáng suy nghĩ rồi cắn răng nói :

– Được, ta đồng ý.

Bách Liễu thần ni chau mày nói :

– Cô nương, cô vẫn chưa biết nơi họ ở mà!

Mộ Dung Quỳnh nói luôn :

– Về chuyện ấy thì ta cấp cho ngươi một điều tiện nghi, sẽ chỉ cho ngươi biết khu vực, khỏi phải đi tìm quá xa.

Triệu Tố Quyên cướp lời nói :

– Được, ngươi nói ra khu vực ấy đi.

Mộ Dung Quỳnh nói :

– Trong vòng hai dặm phía đông thành Vũ Xương.

Triệu Tố Ngọc quả quyết gật đầu nói :

– Được, đêm nay trước khi trời sáng, ta quyết sẽ tìm tới. Cho dù ngươi có bày rừng đao núi kiếm, đầm rồng hay hang rắn, ta cũng coi như đất bằng thôi!

– Thì rõ là như vậy rồi.

Mộ Dung Quỳnh giơ ngón tay cái lên nói :

– Đúng là người thừa kế của Chú Kiếm đàm Đàm chủ! Lão bà ta bây giờ xin cáo từ vậy.

Giơ tay vẫy một cái trầm giọng nói luôn :

– Chúng ta đi thôi.

Nhìn theo hàng người mỗi lúc một xa rồi, Bách Liễu thần ni mới thở dài một tiếng nói :

– Các vị, chúng ta cũng nên bàn bạc một lúc mới được.

* * * * *

Đến chiều hôm ấy, khi trời chạng vạng, phía đông thành Vũ Xương, trước một gian nhà cũ lớn, có hai hán tử vận võ phục màu đen tuổi trạc trung niên núp sau cành của một cây bách cổ sau nhà, ánh mắt sáng quắc chăm chăm nhìn ra ngoài.

Trong gian nhà lớn đèn đuốc sáng rực bóng người lố nhố, tiếng cười đùa uống rượu vang ra tận ngoài cổng, tình hình như là có tiệc lớn gì. Hai hán tử vận võ phục núp trên cây bách có một người trẻ hơn, nuốt nước bọt hạ giọng mắng khẽ :

– Con bà nó, sáng cũng trực, tối cũng trực, tới giờ này còn phải đứng đây đớp gió.

Người lớn tuổi hơn vội hạ giọng nói :

– Đừng nói tào lao, một lúc nữa thôi sẽ giao ban mà.

Người trẻ tuổi gật đầu, lại chau mày nói tiếp :

– Chu huynh, ta nghĩ mãi không ra, cấp trên giao canh gác rất nghiêm ngặt, chắc là có chuyện nghiêm trọng phi thường, tại sao lại còn bày yến tiệc rầm rộ như vậy?

Người lớn tuổi hơn nói mau :

– Ngươi hỏi ta, thì ta hỏi ai?

Người trẻ tuổi ngớ ra cười xòa nói :

– Chu huynh, huynh có biết người đến đêm nay là nhân vật lợi hại nào không?

Người lớn tuổi nói :

– Trong Võ lâm Tam thánh thì Đinh Tứ tiên sinh và Vạn Diệu tiên cô Hứa Ngạo Sương đã thành khách quý của bản hội mình, ngươi nghĩ là còn ai nữa?

Người trẻ tuổi nói :

– Ý của Chu huynh muốn chỉ ra người lợi hại sắp đến là Bách Liễu thần ni phải không?

– Ồ.

Người lớn tuổi nghiêm trang nói :

– Có thể là nhân vật còn lợi hại hơn cả Bách Liễu thần ni nữa kìa.

Người trẻ tuổi “à” lên một tiếng nói :

– Ta rõ rồi, nhất định là người áo trắng thần bí khôn lường.

Kế đó lại cười gượng nói :

– Chỉ mong y đừng đến từ phía chúng ta canh gác…

Nhưng chuyện đời rất lạ lùng, cứ chuyện gì càng sợ lại càng dễ gặp. Câu nói của hán tử trẻ tuổi chưa dứt, bên cạnh đã vang lên một giọng cười trong trẻo rồi tiếp theo là một câu nói lạnh lù ng :

– Thật có lỗi quá, ta lại đến đúng từ phía này…

Trong câu nói có một luồng gió thơm thoảng tới, Triệu Tố Ngọc mặt lạnh như băng đã sừng sững hiện ra trước mặt họ.

Triệu Tố Ngọc lúc ấy mặt thoa phấn mỏng, mày tô mực nhạt, gió đem thổi tung áo là màu tía phảng phất để lộ đường nét thân hình thon thả, càng nhìn càng lộng lẫy khiến hai hán tử vận võ phục vừa trông thấy đã hoang mang ngờ là tiên tử từ trên trời ngẫu nhiên giáng trần. Người lớn tuổi có phần lão luyện hơn, sau khi sửng sốt nuốt nước bọt một cái, cười nụ hỏi :

– Xin hỏi cô nương đến đây để…

Triệu Tố Ngọc lạnh lùng nói :

– Để tìm Thái thượng minh chủ Mộ Dung Quỳnh của các ngươi.

Hán tử lớn tuổi trong lòng kinh hoảng, nhưng trên mặt vẫn cười nói :

– Quý tính của cô nương là gì?

– Triệu Tố Ngọc.

Triệu Tố Ngọc lại nhoẻn đôi môi anh đào nói :

– Cũng chính là người các ngươi vừa gọi là người áo trắng đấy.

Hai hán tử võ phục không kìm được sự giặt mình, cùng la hoảng một tiếng, kinh hoàng lùi lại ba bước dài. Triệu Tố Ngọc trầm giọng nói tiếp :

– Mộ Dung Quỳnh có ở đây chứ?

– Có, có…

Hai hán tử vận võ phục đồng thanh ứng tiếng kính cẩn đáp :

– Còn ba vị Hộ pháp tối cao?

– Cũng có mặt ở đây.

Người lớn tuổi đảo mắt một cái nói :

– Triệu cô nương chỉ đến có một mình thôi sao?

Triệu Tố Ngọc lạnh lùng nói :

– Một mình thôi thì sao? Mau vào thông báo đi.

– Dạ, dạ.

Người lớn tuổi kính cẩn gật đầu lia lịa, rồi quay đầu nhìn người trẻ tuổi nói :

– Vương lão đệ, ngươi đứng lại đây, để ta vào bẩm báo với Thái thượng.

Nói xong quay mình đi về phía cửa lớn.

Triệu Tố Ngọc nhìn hán tử trẻ tuổi hỏi :

– Mặt trước đang tiếp khách à?

Người tre tuổi run run nói :

– Dạ, dạ… tiểu nhân không rõ.

Triệu Tố Ngọc cau mày nói :

– Không rõ! Mặt trước bày tiệc tùng như vậy, mà ngươi lại không biết chuyện gì à?

Hán tử trẻ tuổi cười gượng nói :

– Triệu cô nương, tiểu nhân chức thấp phận hèn, bề trên có khách quý nào tới cũng không thể biết được.

Triệu Tố Ngọc chằm chằm nhìn vào y hỏi :

– Đinh địa hiệp ở trong Võ lâm Tam thánh có ở đây không?

Hán tử trẻ tuổi vẫn cười gượng như cũ nói :

– Bọn họ vẫn ở Hạ Khẩu…

Một tràng tiếng bước chân hối hả từ xa vang tới, phía trong cửa lớn vang ra một giọng nói mạnh mẽ :

– Lão phu vâng mệnh Thái thượng, kính mời Triệu cô nương vào trong uống trà.

Theo giọng nói, một vị lão nhân râu dài bước ra, hường về Triệu Tố Ngọc khom lưng thi lễ. Triệu Tố Ngọc nhếch mép cười nói :

– Lễ số thật chu đáo quá!

Lão nhân áo xanh cưới khan một tiếng nói :

– Có gì đâu, có gì đâu, Triệu cô nương là quý khách mời đi mời lại còn chưa…

Triệu Tố Ngọc lạnh lùng ngắt lời nói :

– Dẫn đương!

– Vâng!

Lão nhân áo xanh buông tay ung dung nói :

– Triệu cô nương, xin mời!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN