Tổ Trọng Án - Chương 33: Vụ án 3 – Đại tống chi thuẫn (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Tổ Trọng Án


Chương 33: Vụ án 3 – Đại tống chi thuẫn (7)



Bạch Cẩm Đường cũng không trả lời câu Bạch Ngọc Đường hỏi, bản thân hắn có lẽ cũng chẳng xem vấn đề nguyên tắc là cái gì, hắn có thể đem chi tiết của án này nói cho em trai của Triển Huy, là vì hắn vốn không phải cảnh sát. Nhưng hắn lại là quân nhân, hắn có thể không tuân thủ theo nguyên tắc của cảnh sát, nhưng không thể không tuân theo quy tắc bảo hộ bí mật của quân đội. Chuyện Triển Huy năm đó là cơ mật cao cấp, nên hắn không cách nào tiệt lộ với Triển Chiêu, càng không thể nói với Bạch Ngọc Đường.

Thấy nụ cười áy náy trên mặt Bạch Cẩm Đường, Triển Chiêu thất vọng gật đầu một cái, cậu đã sớm biết kết quả rồi. Cứ vậy, cuối cùng lại rơi vào bế tắc, không biết chuyện xảy ra khi đó, không biết gút mắc trong lòng Triển Huy nằm ở đâu, đường này xem như bị chặn chết.

Sự cự tuyệt của Bạch Cẩm Đường làm không khí trong phòng trở nên lúng túng, Triển Chiêu không nói lời nào, cúi đầu trầm tư chuyện gì đó. Bạch Cẩm Đường cũng không nói, mà cứ nhìn chăm chăm vô vách tường như đang suy nghĩ, phảng phất chút hy vọng có thể nhìn xuyên qua vách tường thật mỏng để xem Triển Huy ở bên cạnh ngủ có an ổn hay không. Bạch Ngọc Đường là người duy nhất muốn mở miệng nói chuyện, anh muốn điều chỉnh lại không khí lúng túng này, nhưng lại nhận ra mình không tìm được chủ đề thích hợp.

Ngay lúc đó, tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên, ba người cùng lúc giật mình, cho đến khi Bạch Cẩm Đường nhận cuộc gọi.

Bạch Cẩm Đường vừa nhận điện, sắc mặt lập tức nghiêm trọng, cùng người bên kia đường dây trao đổi rất lâu mới đóng máy. Hắn trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu, biểu tình phức tạp.

“Triển Chiêu, anh có một tin xấu cùng một tin tốt.”

Triển Chiêu ngơ ngác, cậu không hiểu ý của Bạch Cẩm Đường, chẳng lẽ vị đại ca này đang nói đùa sao? Nhưng nói thật một chút cũng không cười nổi.

Bạch Cẩm Đường đương nhiên không nói đùa, hắn đứng dậy, bước nhanh tới cửa, quay sang hướng cửa phòng bên nhìn một cái, quay đầu lại nói với Triển Chiêu, “Tin tốt là nghi ngờ của Triển Huy đã được rửa sạch.”

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, khuôn mặt thoáng qua nét vui mừng, sau cùng lại trở nên nghiêm trọng. Gần như cùng lúc với Triển Chiêu, nét mặt Bạch Ngọc Đường cũng đổi liên tục, hiềm nghi của Triển Huy làm sao có thể dễ dàng được rửa sạch như thế? Nếu tin tốt của Bạch Cẩm Đường là sự thật, thì tin xấu nhất định sẽ là….

“Có người vừa bị hại.” Triển Chiêu cũng không sử dụng thể nghi vấn.

Bạch Cẩm Đường vội vàng giơ ngón tay lên đặt ở khóe miệng, hướng phòng Triển Huy nháy mắt. Triển Chiêu hiểu ý, gật đầu, cũng lo lo liếc qua cửa phòng một cái.

“Như vậy, bây giờ —-” Bạch Ngọc Đường giơ 4 ngón tay, thấp giọng nói…

Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Lần này cũng không phải ở thành phố S, mà ở thành phố D.”

“Thành phố D, nói cách khác—-” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, móc điện thoại ra từ trong túi, “Em nghĩ, chuyện này bây giờ là của tụi em.”

“Các chú?” Bạch Cẩm Đường nhíu mi.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Ý anh ấy là tổ trọng án đó.”

Thành phố D, Đại Đông

Người chết lần này gọi Triệu Cương, ba mươi bảy tuổi, trước mắt xác định thân phận là quản lý khách hàng của công ty xây dựng, vợ cũng làm việc cùng công ty nhưng khác ngành, hai người còn có một cặp con gái sinh đôi gần hai tuổi. Đương nhiên, lý do đem vụ án phát sinh ở thành phố D này gộp chung với ba vụ mưu sát ở thành phố S không phải vì những đặc điểm trên, mà bởi vì thân phận của Triệu Cương này — là lính đặc chủng, còn là cựu thành viên Lam Sư, đồng đội cùng kỳ với Triển Huy. Lần này, Triển Huy đã chứng minh được sự hiện diện của mình, không ai có thể hoài nghi anh nữa.

Tổ trọng án chính thức tiếp nhận vụ án này, cùng Bạch Cẩm Đường thay mặt quân đội hợp tác phá án, mà nếu Bao Chửng đã làm chủ, Triển Chiêu tự nhiên có thể tham gia. Triển Chiêu tham gia phá án, trước hết đã lập tức muốn Bạch Cẩm Đường tiết lộ thông tin bí mật liên quan tới anh trai của cậu, còn Bạch Ngọc Đường lại lập tức chạy đến hiện trường nơi Triệu Cương bị sát hại.

Địa điểm Triệu Cương bị giết cùng ba người trước không giống nhau, ba lính đặc chủng trước đều chết tại nhà riêng, mà nơi Triệu Cương chết lại ở chỗ công trường xây dựng nơi công ty hắn đang chịu trách nhiệm. Thời gian tử vong là đêm khuya, nguyên nhân tử vong đều giống với ba vụ án trước, chết do đạn bắn, toàn trúng nơi yếu hại. Qua kiểm tra của khoa vũ khí, hung khí giết người là súng săn tự chế, nhưng tay nghề chế tạo lại vô cùng chuyên nghiệp, có nghi ngờ hung thủ có nhiều kinh nghiệm trong việc chế tạo cùng sử dụng vũ khí.

“Cái này cũng là một trong những chuyên môn lính đặc chủng cần đào tạo sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày liếc ông anh nhà mình.

Bạch Cẩm Đường nhún vai, “Chuyện này nọ của tụi anh người thường không thể nào hiếu được.”

Cái rắm! Bạch Ngọc Đường ở đáy lòng khinh bỉ nhìn cái tên tự cao tự đại kia, ngồi xuống cẩn thận quan sát toàn bộ hiện trường.

“Người chết bị một thương trí mạng ngay ngực, một phát đoạt mạng, xuất huyết rất ít, chứng tỏ—” Bạch Ngọc Đường cau mày, ngồi sát lại chỗ ngực của người chết, nhẹ nhàng vén cổ áo của hắn lên, cẩn thận quan trát xung quanh vết thương một hồi, lại cởi những nút áo còn lại ra, trên làn da trẳng bệnh hiện rõ những vệt bầm tím.

Bạch Ngọc Đường nhìn qua gật đầu, “Quả nhiên. Người chết khi còn sống từng bị trói lại, sở dĩ mất máu không nhiều là vì cơ thể bị trói chặt không cách nào giãy giụa.”

“Cái này không giống với ba vụ án trước.” Bạch Cẩm Đường cau mày nhắc nhở.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ba vụ án trước, trừ người thứ nhất mất máu quá nhiều, hai người còn lại đều giống hệt lần này, có điều trên người họ cũng không có dấu vết bị trói. Lần đầu gây án, hung thủ còn hơi thiếu kinh nghiệm, hai lần sau hắn hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, nếu em đoán không sai, cảnh sát ở thành phố S nhất định bỏ sót chuyện gì đó, em đề nghị trước một bước nghiệm thi đi.”

“Được, chuyện này giao cho Bàng Thống qua đàm đạo với bọn họ.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Chú xem xét kỹ thêm lần nữa.”

“Không thành vấn đề, chỗ này cứ giao cho em, anh về coi chừng Triển Chiêu, cậu ta ở đó vẫn cần anh hơn.”

Bạch Cẩm Đường khẽ cau mày, chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần, Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, tạm thời dời lực chú ý trên người thi thể đi, nheo mắt hỏi “Cái gì?”

Bạch Cẩm Đường ngoắc miệng cười, “Chú còn nhớ lần cuối cùng chú dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh là lúc nào không?”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Giọng điệu thế nào?”

“Giọng điệu dặn dò.” Nụ cười của Bạch Cẩm Đường có chút ranh mãnh, “Chú hai năm đều không chủ động gọi điện thoại cho anh, Thời điểm anh giúp chú bận rộn cái gì cũng chỉ là thúc đẩy một cái. Vậy mà bây giờ chú lại chủ động nhờ anh chiếu cố bạn của chú, giống hệt chú hai năm về trước ấy, Ngọc Đường, Triển Chiêu đứa nhỏ này không giống người khác sao?”

Chân mày Bạch Ngọc Đường nhíu càng lúc càng chặt, anh liếc nhìn ông anh nhà mình một cái, quay đầu nhìn tiếp thi thể, vừa tra vừa lạnh tanh nói “Không có gì khác, cậu ta chẳng qua là bạn bè. Em nhờ anh đi xem cậu ta cũng chì vì tài liệu bên đó cần người rõ nội tình như anh giải thích qua, không có ý gì khác. Ngoài ra…” Bạch Ngọc Đường quay đầu trợn mắt nhìn Bạch Cẩm Đường,

“Anh hai, anh nhiều chuyện thật đấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN