Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Chương 76: Tim đập thình thịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc


Chương 76: Tim đập thình thịch



Vô Tà xoay người né tránh, mặc dù tránh được Hiên Viên Nam Lăng đè ngã nhưng trên mặt chợt lạnh cũng đủ biết đã để hắn đắc thủ. Vô Tà sầm mặt, mỗi lần đụng vào người này nàng đều sơ suất, lần này suýt nữa lại bị hành vi bừa bãi của hắn lừa.

Hiên Viên Nam Lăng luống cuống tay chân bò dậy từ dưới đất, sắc mặt hơi đỏ, có lẽ cảm thấy xấu hổ khi ngã sấp xuống đất trước mặt mọi người nên hắn để tay lên môi hắng giọng ho khan vài tiếng để che giấu lúng túng.

Biến cố xảy ra liên tiếp khiến mọi người nhất thời không có phản ứng, chỉ trợn mắt há mồm nhìn Hiên Viên Nam Lăng, đợi bọn họ nhìn thấy khăn lụa mỏng trong tay hắn thì bên trong Hoa Mãn Lâu đều hỗn loạn: có bất khả tư nghị, có hưng phấn, có mong đợi. Ánh mắt từ Hiên Viên Nam Lăng ào ào nhìn về phía Vô Tà.

Chỉ thấy động tác của tiểu tiên nữ trong lòng bọn họ cực nhanh, xoay người ôm đàn cổ nhảy ra mấy bước rồi thong thả lấy tay áo che mặt, mọi người không nhìn được đều thất vọng…

Hiên Viên Nam Lăng giật mình không biết xảy ra chuyện gì, đến khi phát hiện khăn lụa trong tay mình thì đỏ mặt, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt không nồng đậm lại thấm vào trong lòng, động tác cầm khăn lụa cũng trở nên cứng ngắc. Hắn xấu hổ đi tới muốn trả nó lại cho cô nương đang đứng cách mình mấy bước kia, vội cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, đã quấy rầy cô nương, vật này trả lại cho cô nương, kính xin cô nương…”

Vô Tà cũng không động, đôi mắt trong trẻo lẳng lặng nhìn Hiên Viên Nam Lăng đang đến gần. Chợt đáy mắt nàng chậm rãi nhiễm ý cười, không để Hiên Viên Nam Lăng đến gần đã bật người nhảy xuống trong tiếng kinh hô của mọi người?

Mọi người không kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Hiên Viên Nam Lăng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, kinh ngạc đứng đó duy trì động tác cầm khăn che mặt giơ ra giữa không trung.

Nhưng vào lúc này, một bóng dáng màu trắng từ hành lang lầu đông nhẹ nhàng bay tới, tay áo tung bay giữa không trung giống như tiên giáng trần. Trên gương mặt tuấn mỹ của nam tử kia có nét ôn hòa lạnh nhạt, đuôi chân mày thanh tú xinh đẹp, khóe mắt thoáng qua tia bất đắc dĩ. Đến khi mọi người kịp phản ứng đó là Tuyên vương Tần Yến Quy thì tiếng sợ hãi kinh ngạc nổ ra, không chỉ bọn họ mà ngay cả những tiểu thư khuê các sau sân khấu cũng không nhịn được nhoài người ra.

Chỉ thấy Tần Yến Quy dễ dàng tiếp được cô nương đang rơi xuống kia, cảnh tượng huyền ảo này giống như trong tranh làm người ta sợ hãi cảm thán. Sau đó mọi người nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô nương kia vang lên, người đã được Tần Yến Quy ôm trước ngực.

Dựa sát vào mùi đàn hương quen thuộc khiến Vô Tà không tự chủ được cười ra tiếng, trong mắt nàng nhộn nhạo vui vẻ. Tuy bị lấy đi khăn che mặt nhưng giờ phút này nàng khẽ tựa đầu vào trong ngực Tuyên vương nên mọi người không nhìn thấy được mặt của nàng, chỉ thấy ống tay áo và làn váy tung bay trong gió ở trước mắt, tóc đen lụa xanh nhẹ nhàng vung lên độ cong xinh đẹp giữa không trung, hình ảnh vô cùng hài hòa như vậy làm cho người ta không dám khuấy động, chỉ có thể cảm thấy khuynh đảo và tiếc nuối.

Cảm thấy khuynh đảo vì bản thân cực kỳ may mắn để có thể nghe được một khúc kinh thiên của cô nương thần bí kia, lại tiếc nuối vì bản thân chỉ có thể làm người đứng xem mà không phải người đang ở giữa không trung.

Dường như Vô Tà đã sớm đoán được Tần Yến Quy sẽ tiếp được nàng, đáy mắt nàng chứa ý cười có chút giảo hoạt như là thực hiện được âm mưu như ý muốn. Đây là lần đầu tiên Tần Yến Quy hắn nằm trong kế hoạch của người khác, mà người này lại đang cười cực kỳ sáng lạng không hề khiêm tốn cũng không hề che giấu chút nào, lại chắc chắc hắn sẽ ra tay tiếp được nàng.

Không có khăn che mặt nên nụ cười trên mặt nàng vô cùng tươi sáng như ánh trăng mới ló dạng như pháo hoa đang tỏa sáng rực rỡ đầy sức sống, đôi mắt xinh đẹp duyên dáng xoay chuyển, bởi vì tuổi còn nhỏ nên trong vẻ xinh đẹp này nhiều hơn vài phần ngây thơ.

Vẻ mặt sinh động này của nàng này khiến Tần Yến Quy trong nháy mắt thất thần, đáy lòng như có thứ gì đó đang ầm ầm vỡ vụn…

Ngày xưa hắn ban tên Vô Tà cho nàng, mà nụ cười tinh nghịch này của nàng quả thật giống câu thiên chân vô tà kia, rực rỡ vô cùng. Đáy mắt chứa nét trẻ con giảo hoạt, trong suốt sáng ngời, còn lóa mắt hơn ánh sáng của trân châu mã não, giống như nàng không hề bị bất cứ chuyện gì trói buộc, tự do tự tại.

Dưới con mắt mọi người, Tần Yến Quy không coi ai ra gì ôm Vô Tà đi ra khỏi Hoa Mãn Lâu.

Đến khi bọn họ rời đi lâu rồi, mọi người bên trong lâu mới có phản ứng.

Ngay cả Tần Thương cũng một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, khóe miệng giật giật không phát ra được âm thanh nào, thật sự quá mức kinh hãi, ba, vừa rồi Tam ca…

Theo Tần Yến Quy rời đi Hoa Mãn Lâu, Vô Tà khẽ ngửi mùi đàn hương quen thuộc, tim đập càng ngày càng nhanh, gò má ửng đỏ nhưng ý cười trên môi lại càng ngày càng sáng rỡ như ánh mặt trời buổi sớm mai.

Tần Yến Quy ôm nàng đến chiếc xe ngựa phía trước, ánh mắt hắn đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, không có khen ngợi biểu hiện kinh người vừa rồi của Vô Tà, cũng không trách cứ nàng đột nhiên nhảy xuống. Mọi thứ giống như không hề có quan hệ gì với hắn, cảm xúc không hề có dao động quá lớn, thậm chí bình tĩnh có chút giống đang che giấu.

Tần Yến Quy đặt Vô Tà trên xe ngựa xong thì nhàn nhạt nói: “Trở về đi.”

Vô Tà theo bản năng kéo Tần Yến Quy lại, hình như gần đây nàng càng lúc càng lớn mật với Tần Yến Quy…

Tần Yến Quy lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt có chút bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này đang đắc ý vênh váo, dđlquýđ6on nàng cẩn thận tính toán hắn vào bên trong, điểm này

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN