Lã Mai Nương - Chương 12: Vào Tầm Hắc Điếm, Gái Đẹp Mê Luyến Anh Hùng Đại Chiến Nhị Cô, Đụng Độ Cùng Bạch Liên Giáo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Lã Mai Nương


Chương 12: Vào Tầm Hắc Điếm, Gái Đẹp Mê Luyến Anh Hùng Đại Chiến Nhị Cô, Đụng Độ Cùng Bạch Liên Giáo



Sáng hôm sau, Song hiệp và mẹ con Lâm gia lên đường. Vó câu dong ruổi, bốn người vừa đi vừa chuyện trò tương đắc trong khung cảnh trời mây lồng lộn, núi non hùng vĩ, rừng cây xanh ngắt bạt ngàn, chẳng mấy chốc đã hoàng hôn và Khương gia thôn cũng đã ló dạng xa xa phía trước.

Lá chiêu bài lữ quán Kê Sơn phất phơ trước gió. Bốn người xuống ngựa trước cổng tre. Nhận ra Song hiệp, bọn tửu bảo vội chạy ra đón lấy cương ngựa :

– A, khách quan và tiểu thư đã trở lại, người ngủ đêm ở bổn quán chớ?

Cam Tử Long nói :

– Đã đành! Dẹp hai phòng tốt nhé. Họ Phùng còn ở đây không?

– Dạ, còn ạ. Ngày đêm Phùng tiên sinh mong chờ khách quan như con mong mẹ về chợ vậy.

Bốn người dở hành lý buộc trên mông ngựa, khoác lên vai vào quán. Chủ quán từ trên lầu chạy xuống đón tiếp. Trong quán có mươi thực khách đang ăn. Chủ quán hỏi :

– Khách quan dùng bữa trên lầy hay dưới nhà?

Tử Long nói :

– Trên lầu cho tiện nói chuyện. Tôi lấy hai phòng đó!

– Thưa, cũng còn đúng có hai phòng đầu nhà bên này.

Thấy khách lạ vào quán, người nào cũng võ trang hùng dũng, lại thêm cả một lão bà, các thực khách chăm chú nhìn.

Phùng Nguyên Thành đang ở trong phòng, nghe tiếng khách lạ đến vội chạy ra đầu thang lầu ngó, thì ra hai vị ân nhân mình trở về. Mừng rỡ, chàng chắp tay vái lạy.

Tử Long xua tay :

– Chà! Xin miễn lễ đi! Phùng tiên sinh mạnh giỏi chớ? Lát nữa, mời sang phòng tôi dùng rượu, sẽ nói chuyện nhé?

– Dạ, tôi sang hầu tiếp.

Chủ quán đi trước mở cửa phòng. Cam, Lã vào phòng đầu dãy đặt hành lý xuống. Mẹ con Lâm gia vào phòng thứ nhì. Tiểu nhị hầu nước rửa mặt, sửa soạn xong thì họ Phùng cũng vừa đến. Mai Nương mời cả Lâm thái thái và Lâm Hồng Vân sang ngồi chơi. Cam Tử Long hỏi Phùng Nguyên Thành :

– Hôm chúng tôi ra đi, thôn chức có làm khó dễ gì cho việc chôn cất lệnh phu nhân không?

– Thưa không, nhờ có chủ quán tận tâm giúp đỡ, mọi việc được ổn thỏa cả.

– Hay lắm! Báo tin để tiên sinh mừng rằng, tên lão tặc sát hại lệnh phu nhân đã nộp mạng dưới lưỡi Hổ Đầu câu của Lâm thái thái đây. Thái thái cũng có thù với tên đạo tặc ấy.

Phùng Nguyên Thành đứng lên vái lão bà :

– Ơn trả thù ấy tiểu sinh xin ghi lòng tạc dạ, tiện nội bạc phước cũng được ngậm cười nơi chín suối.

Lâm thái thái đáp lễ mà rằng :

– Chính tôi hạ sát tên tặc ấy thật, nhưng vạn sự chẳng qua cũng nhờ ở nhị vị đại hiệp mới đạt được mục đích đó.

Nói đoạn, Lâm thái thái đem chuyện gặp Bành Khoát Hải bên Túc Kỳ Châu và sau đó mới sang Hoa Châu hỏa thiêu Bành gia ổ cho Phùng sinh nghe.

Phùng Nguyên Thành kinh ngạc :

– Ghê gớm thật. Từ nay, vùng này bớt được một mối nguy vì bọn họ Bành đã về chầu Diêm La điện.

Lã Mai Nương lấy gói bạc của Phùng sinh đặt lên thồi :

– Tìm thấy bọc bạc này trong rương Bành tặc, chưa giở ra nên đoán là của tiên sinh, phải không?

Phùng Nguyên Thành cung kính gật đầu :

– Dạ, chính gói này ạ.

– Nếu vậy xin hoàn cố chủ và nên cầm thêm mấy thứ lấy được trong phòng tên ác bá, coi như là được bồi thường vật chất trong vụ đáng buồn này.

Nói đoạn, Lã Mai Nương lấy các đồ trang sức châu báu bảo đưa cho Phùng sinh. Nguyên Thành từ chối không dám nhận nhưng mọi người nói là việc chính đáng, mãi sau họ Phùng mới đành nhận vậy. Cam Tử Long nói :

– Tiên sinh thận trọng trong việc hành trình. Sau khi chúng tôi đi khỏi, tiên sinh nên chờ có đoàn khách thương nào qua đây mà nhập bọn. Mạo hiểm coi thường độc hành e lại xảy ra chuyện chẳng lành. Lục lâm đại đạo không thiếu gì. Định đi hướng nào?

– Thưa, tôi về Kim Ngưu trấn bên Sơn Tây.

– Nếu vậy, nên nghe lời tôi ở đây chờ có dịp thuận tiện sẽ khởi hành.

Hôm sau, Song hiệp và hai mẹ con Lâm gia từ biệt Phùng Nguyên Thành lên đường chỉ nẻo Đồng Quan. Ngày đi, đêm nghỉ, ngót nửa tuần trăng, bốn người về tới Đồng Quan. Lâm thái thái và Hồng Vân giữ Cam, Lã ở lại nhà chơi mấy ngày. Hai người nhân dịp đi thăm thú khắp nội ngoại thành và ra chơi bến sông Hoàng Hà.

Đồng Quan quả là một ngôi thành trì thiên hiểm, thành đắp bằng đá xanh vừa dày vừa cao vòi vọi, quân quan canh phòng nghiêm ngặt. Lã Mai Nương và Lâm Hồng Vân trở thành đôi bạn rất thân. Hôm Song hiệp từ biệt ra đi, Hồng Vân bịn rịn không nỡ cùng Mai Nương chia tay. Nàng lên ngựa thân đưa hai người ra khỏi Đồng Môn.

Mai Nương cầm tay bạn :

– Dù có tiễn đưa ngàn dặm cũng chẳng tránh nổi sự chia tay. Hiền muội nên trở về kẻo bá mẫu trông chờ. Chừng nào tiện dịp, chúng tôi sẽ trở về Đồng Quan thăm và sẽ ở chơi lâu hơn. Hiện nay, Cam sư huynh nóng tìm kiếm kẻ thù nhà, không lẽ để sư huynh mất thì giờ vàng ngọc vì chúng ta, phải không?

Nghe Mai Nương giảng giải hơn thiệt, Lâm Hồng Vân đành cùng Song hiệp chia tay, hẹn kỳ tái ngộ. Nàng dừng ngựa nhìn theo đến khi hai người khuất nẻo ngàn cây mới lững thững buồn bã vào thành.

Một hôm đi tới khúc đường hai bên toàn rừng rậm núi cao hiểm trở, mây đen tứ phía kéo tới, khiến bầu trời đang sáng sủa tươi đẹp bỗng tối sầm hẳn lại. Gió bấc thổi phần phật khua lá rừng xào xạc. Lã Mai Nương nói :

– Sắp mưa lớn rồi và trời đã xế chiều mà không hề có bóng quán trọ.

Nhìn trời, Cam Tử Long đáp :

– Ta phóng ngựa chạy lệ đi, may ra gặp nhà sơn phu xin trọ tạm cũng được.

Tức thì hai người thúc ngựa phi lướt như bay trên mặt đường được vài dặm thì trời lác đác đổ hột, nhưng hai người cũng vừa kịp thấy ánh đèn le lói phía trước mặt.

Mai Nương mừng rỡ :

– Chiêu bài phất phơ trên nóc cổng, quán trọ kia rồi, may quá!

Song hiệp vừa tới cổng quán thì mưa bắt đầu lớn. Tiểu nhị chạy vội ra dắt hai tuấn mã vào tàu ngựa, còn Cam, Lã xách hành lý vào thẳng trong quán. Trời mưa tối sớm nên quán đã lên đèn. Lão chủ quán trạc năm mươi tuổi, râu để lơ thơ, vóc dáng khỏe mạnh, từ trong quầy hàng bước ra đón tiếp – Mời nhị vị tạm nghỉ ngơi, bổn quán có phòng rộng rãi sạch sẽ.

Dứt lời hắn quay sang bảo hai tiểu nhị :

– Các ngươi đỡ lấy hành lý hầu, quý khách đi đường trường chắc mệt nhọc lắm.

Tử Long nói :

– Khỏi cần, mặc chúng tôi. Phòng nào lớn nhất ở đây?

– Chúng tôi có ba căn phòng rộng lớn như nhau, quý khách muốn lựa căn nào cũng được.

Tiểu nhị vội lấy chìa khóa định đưa khách chọn phòng thì chợt có tiếng phụ nữ nói từ trong vọng ra :

– Tiểu nhị hãy vào sửa soạn nước rửa mắt, để ta hầu phòng cho!

Lã Mai Nương nhìn theo hướng có tiếng nói, thấy một người thiếu nữ mặt hoa da phấn, dong dỏng cao, đon đả đi ra khẽ cúi đầu chào khách lạ, rồi cầm lấy chùm chìa khóa do tiểu nhị đưa cho mà rằng :

– Mời nhị vị theo tôi.

Nói đoạn, nàng đi trước dẫn đường, qua căn nhà ngoài là thực phòng vào đến dãy hành lang bên tả có ba căn phòng liền nhau, trước mặt là thửa vườn nhỏ trồng hoa.

Trời mưa rào, nước đọng thành vũng trên mặt đất.

Cam, Lã lựa phòng đầu, đặt hai bọc hành lý trên mặt án thứ kê giáp tường. Trong phòng bài trí gọn mắt, sạch sẽ có hai giường một lớn, một nhỏ. Mai Nương nhìn kỹ thiếu nữ khá kiều diễm, nhưng cặp mắt huyền mở lớn hết sức đa tình, luôn luôn nhìn trộm Cam Tử Long. Thiếu nữ nói :

– Ở đây không có muỗi đâu nhưng cũng để tôi lấy mùng…

Mai Nương ngắt lời :

– Lấy hai mùng nhé.

Thiếu nữ ngạc nhiên che miệng mỉm cười :

– Ủa! Xin lỗi tôi cứ tưởng nhị vị là… là…

Mai Nương nói ngay :

– Đây là gia huynh.

Thiếu nữ tươi hẳn nét mặt, đưa mắt nhìn Tử Long :

– Tiểu muội là Giản Kim Liên, người ngồi quầy hàng là gia thúc, chủ quán này đó… Xưng danh để quý khách sai gọi cho tiện…

Nói đoạn, nàng ra khỏi phòng đi lấy mùng. Tiểu nhị xách nước lên để vào trong phòng tắm phía trong cùng. Cam Tử Long hỏi :

– Quán này tên chi? Hồi nãy gió lớn cuộn tròn chiêu bài, ta không kịp nhìn.

– Dạ, đây là Nhu Lâm điếm, dựng được ngót chục năm ở địa hạt Sơn Thành huyện này rồi.

– Điếm chủ tên chi?

– Chủ nhân tôi họ Giản tên Bình. Cô vừa rồi là Kim Liên, cháu ruột chủ nhân. Còn có một người nữa là Giản Hà Cô, ái nữ của điếm chủ và cùng làm việc ở… đây. Nhị vị dùng những món ăn nào? Ăn ở đây hay ngoài thực phòng?

Vừa lúc ấy, Giản Kim Liên ôm hai chiếc mùng the bước vào, trừng mắt khẽ mắng tiểu nhị :

– Lấy nước cho đầy, chớ ngươi định bép xép mãi sao? Sắp tối rồi!

Tiểu nhị sợ hãi, vội vàng xách thùng đi lấy nước. Trong khi Kim Liên mắc mùng, Lã Mai Nương vào phòng tắm rửa mặt. Lúc nàng đi ra thì Kim Liên chăng mùng vừa xong và đang say sưa nhìn Tử Long. Họ Cam xây lưng lại đăm đăm nhìn cảnh trời sẩm tối nên không để ý tới thiếu nữ họ Giản. Chăng mùng rồi, Kim Liên không còn cớ gì ở lại trong phòng nữa nên đành đi ra. Nhưng nàng không quên nói với Tử Long :

– Khi cần việc gì khách quan cứ gọi… tiểu muội nhé.

Mai Nương ra khỏi phòng tắm :

– Nước lấy sẵn rồi, sư huynh vào rửa mặt đi.

Lát sau, Tử Long bước ra :

– Đi ăn cơm chớ, đói bụng quá rồi!

Mai Nương nói :

– Giản Kim Liên vừa rồi mải miết nhìn, vậy hoa kia hữu ý bướm nọ vô tình, sư huynh cứ ngắm mãi cảnh trời mưa gió mãi thôi.

Tử Long chậm rãi :

– Ngu huynh đâu có nhìn cảnh trời mưa!

– Thế mải miết chi vậy ở ngoài trời?

– Nghĩ đến thái độ của Giản Kim Liên…

– A!…

– Phải! Sư muội không nhận ra là nó kỳ quặc hay sao?

– Nó đa tình và mê luyến nhìn huynh.

– Chính vì thế ngu huynh mới ngờ có ẩn ý gì.

– Được! Chúng ta để ý xem sao. Ra ngoài hàng dùng bữa chứ?

– Ừ, ra ngoài hàng, nhưng đã nghi ngờ thì báu kiếm bất ly thân

– Sư huynh ra trước gọi thực đơn, tiểu muội sẽ theo sau.

Chờ Tử Long đi khỏi, Lã Mai Nương xếp lại hai bọc hành lý, bỏ hai báu kiếm vào túi vải cầm theo khóa cửa phòng rồi lững thững đi ra…

Nói về Cam Tử Long ra ngoài thực phòng, lựa một thồi bên tường kéo ghế ngồi. Giản Kim Liên đang đứng bên quầy hàng vội đon đả bước tới :

– Quý khách dùng thứ gì?… Đi đường trường chắc mệt lắm phải không?

Tử Long khó chịu đưa mắt nhìn, bất chợt gặp đôi mắt lẳng lơ đang say đắm nhìn mình. Chàng hỏi :

– Có cháo gà không?

Kim Liên cười duyên dáng đưa tình :

– Dạ, có gà làm sẵn nấu cháo được ngay. Người dùng rượu không?

– Nấu hai con cho ngọt nước.

– Khách quan dùng rượu cho khỏe, đỡ mệt nhé?… Rượu cất lâu năm ngon lắm.

– Không! Không muốn uống. Lấy trà ra đây.

Từ nãy, Giản Bình ngồi ở quầy hàng gảy bàn tính biên chép, cũng bỏ quầy đi vào nhà trong. Bên ngoài trời đã tối hẳn, mưa cũng ngớt hột.

Chợt có người gọi ngoài cổng tửu quán :

– Mở cổng! Mở cổng!

Hai tên tửu bảo từ nhà trong vội cầm đèn lồng chạy ra. Giản Bình cũng trở ra đứng ngoài hàng hiên. Một thiếu nữ xinh đẹp vóc dáng hao hao Kim Liên thong thả từ nhà trong đi ra, khẽ nghiêng mình chào Cam, Lã rồi vào thẳng quầy hàng ngồi.

Từ ngoài sân, một người nhỏ nhắn trạc ngoại tứ tuần, bước lên thềm gạt chân đầy bùn, rũ tấm khăn bằng da che mưa, không để ý đến câu chào thường xuyên của chủ quán, nói lớn :

– Gớm, lữ quán gì mà mới chập tối đã đóng cổng, bộ không muốn tiếp khách tới trễ sao?

Giản Bình đáp :

– Xin lỗi quý khách, chúng tôi thấy mưa tưởng không ai qua đây nữa. Mời người vào nhà cho ấm. Tửu bảo sẽ lấy lửa sưởi.

– Không cần.

Người đó vào thực phòng nhìn qua mọi người, vắt tấm da che mưa lên thành ghế, đặt gói hành lý đánh thịch một cái xuống mặt ghế.

Giản Bình hỏi :

– Quý khách nghỉ đêm nay tại đây?

– Dĩ nhiên nhưng ăn đã! Đói bụng lắm rồi. Có gì ăn đây?

– Thứ gì cũng có, xin cứ gọi.

– Lấy ba cân thịt bò xào tái và mấy hồ rượu hảo hạng ra đây. Lẹ lên, lấy rượu ra trước, khát quá!

Nói đoạn, người nọ tháo bảo đao ra để lên gói hành lý, kéo ghế ngồi. Tửu bảo đem ba hồ rượu ra.

Nhìn chiếc ly nhỏ, người ấy lắc đầu tặc lưỡi :

– Đổi ly lớn, ngươi định để trùng rượu đục thủng bao tử của ta vì không chờ được sao?

Tửu bảo vội chạy vào lấy chiếc ly khác ra.

Người khách liền rót đầy ly uống ừng ực một hơi cạn và uống luôn ly thứ thứ nhì nữa.

Khà một tiếng khoan khoái, xoa hai tay vào nhau, người ấy khen :

– Ngon! Rượu ngon đấy. Lấy thịt ra mau. Chịu khó hầu cho chu đáo ta sẽ thưởng tiền không thiếu gì trong bọc này.

Mai Nương, Tử Long kín đáo quan sát thấy người đó vận võ phục đen kiểu áo Thanh Hải, Tân Cương dài tới gần đầu gối, dây lưng buộc ngắn không bỏ mối, chân vận ủng da thấp cổ. Nét mặt gầy guộc, râu mép và râu cằm rất lơ thơ, tóc buông xỏa chùm ra sau gáy, ngang đầu chỉ quấn một giải khăn xanh bạc màu buộc nối ra trước gáy. Dáng người và cử chỉ có vẻ cổ quái khác thường.

Giản Hà Cô, vì chính nàng, ngồi sau quầy hàng lặng lẽ nhìn Cam Tử Long không hề chớp mắt.

Lã Mai Nương mỉm cười, nói nhỏ :

– Sư huynh à, chị em họ Giản đến đánh nhau vì sư huynh mất. Lữ quán này kỳ quá! Hai thiếu nữ lẳng lơ và mới đây thêm một tửu vương quái khách.

Tử Long gật đầu :

– Miễn là chúng ta không quái như họ là được rồi!

Lúc đó, Giản Kim Liên bưng khay cháo gà và mấy thứ gia vị lên.

Nàng mở nắp liễn ra khói bốc thơm nực, tự tay vớt gà ra tô lớn và múc cháo ra chén cho Cam, Lã. Nàng vừa làm vừa nhìn Tử Long :

– Tự tôi nấu đó, mời quý khách xơi đi kẻo nguội. Có cần tôi ngồi đây hầu tiếp không?

Tử Long lắc đầu :

– Khỏi phiền cô nương, sang tiếp ông khách bên kia kìa.

Giản Kim Liên nguýt dài, cầm khay không đi thẳng vào nhà trong.

Ở thồi bên kia, quái khách ngốn thịt như vòi voi ngốn lá và chỉ trong chốc lát uống hết ba hồ rượu lớn và ăn hết năm cân thịt.

Vỗ bụng đứng lên, quái khách gọi tửu bảo :

– Sẵn phòng chưa? Có cháy nhà cũng mặc, no nê rồi nay ta đi ngủ không ai được quấy rầy nhé.

– Dạ, sẵn sàng rồi, để con mang hành lý giúp.

– Khỏi cần, mặc ta. Ngươi đi trước dẫn đường.

Biết trong giới giang hồ không thiếu dị nhân quái khách, Song hiệp không để ý thản nhiên ăn như thường.

Bỗng Giản Hà Cô đon đả đi ra đứng bên thồi :

– Quý khách cần lấy thêm gì nữa không?

Tử Long ngửng đầu nhìn kỹ thấy Hà Cô còn ưa nhìn hơn Kim Liên :

– Ăn hết hai con gà lớn và một liễn cháo, chúng tôi đủ no rồi, cảm ơn.

– Trông nhị vị đây quen mặt quá, có lẽ thiếp đã được gặp ở đâu rồi?

Mai Nương cười khẩy :

– Chúng tôi tuy chưa biết được nhiều nơi, nhưng những nơi đã từng đi qua, chắc chắn không được gặp cô nương lần nào. Chắc chắn như vậy đó.

Giản Hà Cô đưa mắt lừ lừ nhìn Mai Nương :

– Trong thiên hạ thiếu gì người giống nhau, nếu tôi không lầm chắc cũng không phải là một lỗi lớn để cô nương phải bận tâm không vui.

Mai Nương phì cười :

– Nghĩ lầm đó! Nếu tôi gắt gao thì chắc lệnh biểu tỉ đã bị mất vui từ lâu rồi! Muốn điều cho nữa, xin cứ tự nhiên. Hoặc tôi, hoặc tiên sinh đây rất sẵn lòng trả lời.

Hà Cô lạnh lùng đáp :

– Hỏi có vậy, không phải thì thôi.

Nói đoạn nàng nguây nguẩy trở bước. Cam Tử Long lẳng lặng tủm tỉm cười nhìn theo thiếu nữ họ Giản.

Uống trà xong, Cam, Lã về phòng… Mưa đã tạnh hẳn. Trời tối như mực. Làn chớp sáng lóe thỉnh thoảng lại vạch ngang trời u ám. Kim Liên ngồi ở nhà trong chống nạnh đăm đăm nhìn ngọn đèn lồng kính trắng, Hà Cô hầm hầm bước vào. Giản Kim Liên ngước mắt hỏi :

– Thế nào, có đạt ý nguyện không?

Hà Cô ngồi phịch xuống ghế :

– Chàng trai coi ưng mắt quá, chưa bao giờ gặp được một hảo nam tử như y, chẳng lẽ bỏ qua thì uổng! Dụ dỗ được y cũng không khó khăn gì đâu, hiềm gì con bé ấy có vẻ ghen ghen chắc không phải anh em, biểu muội có nhận thấy không?

Hà Cô đứng vùng lên đi đi lại lại trong phòng, cặp mày liễu cau hẳn lại :

– Còn nhận thấy chi nữa. Nó vừa nói xa xôi mấy câu khiến ta tức điên ruột đây nè!

Kim Liên chậm rãi :

– Coi nó có bản lãnh đó.

Hà Cô dậm chân :

– Vì thế chúng mình mới theo đúng nguyên tắc quyến rũ tên mỹ nam tử để cho cả hai cùng nhập hội. Với sắc kiều diễm ấy, đứa con gái sẽ rất đắc lực, có phần hơn cả hai chị em ta. Còn tên nam tử chắc cũng chẳng kém, lợi cho hội mà… tiện cả cho ta, phải không?

Kim Liên gật đầu, im lặng, Hà Cô nói tiếp :

– Bây giờ, xôi hỏng bỏng không, cả hai đứa cùng không chịu, chi bằng phải hạ thiếu nữ đi thì may ra giữ nổi anh hùng kia. Tiếc quá! Nếu cứ nghe tôi phục thuốc mê cho cả hai, mọi việc sẽ định sau có hơn không? Chắc sáng mai chúng sẽ khởi hành. Làm thế nào bây giờ?

– Phục muội hương thủ tiêu thiếu nữ cũng được chớ sao?

– Ờ, biểu muội nói phải. Lát nữa thử xem…

Hai chị em Kim Liên, Hà Cô đang bàn tán thì Giản Bình đi tới :

– Các con bàn chuyện gì sôi nổi vậy?

Hà Cô nói :

– Chuyện hai nam, nữ thanh niên khách trọ đó, phụ thân à. Chúng đem theo nhiều của cải lắm. Không toan được việc nọ thì phải tính việc kia chớ. Bỏ uổng quá. Kim Liên tính dùng muội hương đêm nay để bắt cả đôi.

Giản Bình gật gù :

– Hai con nên tiểu tâm. Hai đứa ấy chẳng phải tay vừa đâu. Còn tên uống hết ba vò rượu lớn nữa, khăn gói nặng lém, nhân dịp ta hành động luôn thể.

Giản Kim Liên nói :

– Tên tửu quỷ ấy thì không cần dùng đến muội hương nữa. Uống hết ba hồ lớn, tửu lượng cao đến mấy cũng bị say như chết, huống hồ lại còn có thuốc mê nữa. Tới trưa mai vị tất nó đã tỉnh!

– Chưa chắc như thế đâu, điệt nữ ạ. Tên ấy xem chừng cũng quái lắm. Kẻ đã uống nổi một lúc ba hồ rượu lớn, lục phủ ngũ tạng quen với hơi rượu rồi, vị tất y đã say nhiều! Cẩn thận là hơn.

Nói về Song hiệp khi về đến phòng, cài then trong lại cẩn thận, Mai Nương hỏi :

– Hai con yêu nữ họ Giản cố ý làm sư huynh mê luyến tất phải có mục đích gì! Nếu chúng chỉ đa tình, trăng hoa không thôi thì trên quãng đường này thiếu gì khách viễn du dễ dãi hơn sư huynh! Khó hiểu thật.

Cam Tử Long nói :

– Hơi đâu nghĩ tới mấy đứa ấy? Sửa soạn đi nghỉ sớm mai lên đường cho khỏe.

Dứt lời chàng đi lại chỗ để hành lý định lấy áo thay, Mai Nương gọi giựt lại :

– Thong thả, đừng cầm vào bọc hành lý, để ngu muội xem đã.

Tử Long ngạc nhiên :

– Ủa! Có sự gì vậy, hiền muội?

Không trả lời, Mai Nương nhìn qua hai bọc hành trang rồi nói :

– Hồi nãy, lúc sư huynh ra ngoài thực phòng trước, tiểu muội để bọc hành lý của sư huynh xuống dưới bọc hành trang của tiểu muội cố ý đánh dấu xem kẻ nào có lẩn vào trong phòng này xét không. Bây giờ, sư huynh hãy trông sự thay đổi.

Cam Tử Long nhìn kỹ thấy trái ngược hẳn. Bọc hành lý của Mai Nương đã do bàn tay vô hình nào đặt xuống dưới. Chàng nói :

– Lạ quá nhỉ. Cửa phòng khóa ngoài hẳn hoi còn ai vào được đây nữa? Tiểu muội cố ý đánh dấu để thử mà!

– Hay là có kẻ dùng chìa khóa riêng lẻn vào phòng trong khi bọn ta dùng bữa ngoài quán.

– Cũng không phải. Vì khi khóa cửa phòng tiểu muội có để đấu cả chìa khóa. Vừa rồi lại vẫn nguyên dấu cũ. Như vậy nghĩa là có kẻ nào đã vào phòng này mà không đi qua lối cửa…

– Do đó, sư muội dự đoán là kẻ gian đã đi vào căn phòng này bằng lối khác, vì cửa sổ thì vẫn y nguyên cài then và cửa ra vào vẫn khóa?

Mai Nương gật đầu :

– Chính vậy đó!

– Không lẽ chúng biết tàng hình sao? Hay kẻ gian đã vào bằng lối bí mật?

– Điều thứ nhì thì đúng hơn. Ta thử tìm coi.

Nói đoạn, Mai Nương khêu to bấc đèn rồi cầm đèn cùng Tử Long soi khắp mặt đất căn phòng.

Không có dấu vết chi lạ, Tử Long nói :

– Ta quên chưa soi bốn mặt tường. Nào thử coi!

Song hiệp một lần nữa soi khắp các mặt tường. Khi vào tới bức tường trong căn phòng tắm, Mai Nương chợt thấy một viên gạch hơi so le không ăn khớp với mặt tường, liền bảo Tử Long :

– Có lẽ đầu mối cơ quan đây rồi!

Tử Long nhận xét cẩn thận, đoạn bắc ghế cho vừa tay, tay ấn thử vào viên gạch đó. Mai Nương nhìn quanh không thấy gì lạ, bèn chạy ra phòng ngoài thì mừng rỡ reo nhỏ :

– Ô! Đây rồi!…

Tử Long vội chạy trở ra. Mai Nương chỉ chiếc án nơi có đặt hai gói hành lý, đã chệch hẳn sang bên nhường chỗ cho một miệng hầm hình chữ nhật lớn bằng mặt án :

– Chúng đã thừa dịp anh em ta dùng bữa ngoài thực phòng, lẻn qua lối địa huyệt vào đây dò xét xem có nhiều vàng bạc trong gói hành lý hay không mới ra tay.

– Bọn này ghê gớm thật! Bây giờ vận động cơ quan lại như cũ, chờ khuya ta xuống địa huyệt do thám xem sao nhé?

Mai Nương khen phải. Tử Long trở vào phòng tắm ấn lên viên gạch như lúc trước rồi chạy ra ngoài xem. Cửa hầm từ từ di chuyển lại chỗ cũ rồi thụt xuống ngay mặt gạch khít khao như thường, nhìn kỹ mới thấy vết theo đường gạch lát. Chàng tặc lưỡi khen :

– Ai ngờ một tửu quán bề ngoài tầm thường thế này mà lại được tổ chức tinh xảo đến thế!

Mai Nương nói :

– Chắc căn phòng nào cũng có lối xuống địa huyệt. Không hiểu gã tửu vương hồi nãy có biết đường phòng bị không? Thấm rượu say như chết rồi cũng chưa biết chừng!

– Không cần uống nhiều rượu mới say, tất trong rượu có thuốc mê.

– Gã đến tô thịt lớn gã cũng ngốn ngấu như voi cuốn lá có lẽ cũng là thịt người. Cũng may sư huynh lại bảo nấu cháo gà, nếu không chúng ta cũng ăn phải thứ thịt đó rồi!

Tử Long suy nghĩ giây lát :

– Chưa chắc gã tửu vương đã ăn nhằm thịt người, có lẽ vì y gọi thịt bò ăn nhiều như vậy tất phải hiểu chứ? Hiền muội che ngọn đèn đi để ngu huynh xem gã ở căn phòng nào.

Chờ Mai Nương đem ngọn đèn khuất hẳn vào phòng tắm, Tử Long nhẹ theo tay mở cửa lẻn ra ngoài hành lang tối om. Nép người vào tường chàng định thần nhận xét rồi lần sang cửa phòng bên áp tai nghe ngóng nhưng chàng biết căn phòng đó trống vì từ căn thứ ba vọng ra tiếng ngáy đều đều. Tức thì, bước nhẹ sang căn đó, chàng khẽ gõ vào cánh cửa. Tiếng ngáy vẫn đều đều như thường. Tử Long gõ cửa mạnh hơn. Như truyền cảm, tiếng ngáy càng lớn hơn. Biết dù có gõ nữa cũng vô ích, chàng trở về phòng. mai Nương mở cửa hỏi :

– Thế nào? Gã say rượu ngáy bên này cũng nghe tiếng.

– Gõ cửa hai lần. Không biết y ngủ say thật hay giả đò?!

– Thôi mặc, tùy cơ ứng biến. Nghỉ ngơi, lát còn hành động hả sư huynh.

Để nguyên y phục, hai người tháo kiếm ngồi xuống bên giường nhắm mắt định thần. Chợt nghĩ ra điều gì, Tử Long móc túi lấy ra một liều thuốc đưa cho Mai Nương :

– Sư muội cầm sẵn thuốc giải mê phòng khi chúng có muội hương.

Song hiệp ngồi dưỡng thần đến ngót canh ba cũng không thấy động tĩnh gì cả. Tử Long ghé tai Mai Nương :

– Khuya rồi, yên lặng quá!…

Chàng vừa dứt lời thì Mai Nương bỗng nắm chặt lấy tay chàng mà rằng :

– Nghe kìa, y như vừa có tiếng mở cổng quán. Ta lên nóc nhà xem sao?

Hai người lặng lẽ đeo kiếm lên lưng, mở cửa, băng qua lan can ra vườn, phi thân lên nóc nhà chuyền ra mái trước thì vừa kịp thấy toán đông độ năm, sau người từ sân trước quán đi khuất vào dưới mái. Chính Giản Bình cầm đèn lồng gài then cổng quán rồi vào sau cùng. Đứng trên nóc, Cam, Lã căn cứ theo hình thể mái nhà mới nhận ra Nhu Lâm điếm rộng rãi. Nóc bên hữu ăn sâu vào phía sau vườn tới ngót trăm thước nữa. Đoàn người đi vòng hành lang bên hữu vào phía trong. Song hiệp đi lần theo mái lắng tai nghe rõ ràng tiếng Giản Bình.

– Sao các giáo hữu tới trễ hơn thường lệ vậy? Tôi tưởng đã có sự gì cản trở.

Một người đáp :

– Cơm mưa hồi chập tối lớn quá, nước động thành vũng không đi lẹ được. Các giáo hữu khác đến đủ chưa? Có khách trọ không?

– Đủ rồi, họ vừa xuống địa đường xong. Có ba người khách trọ, giờ này chúng ngủ say rồi.

Đồng bọn vào nhà, đóng cửa lại.

Tử Long nói nhỏ :

– Chúng họp nhau dưới địa đường, ta đề phòng noi theo địa huyệt xem thế nào nhé?

– Phải đó.

Hai người theo lối cũ về phòng, Mai Nương nói :

– Chờ một lát cho chúng an vị hãy xuống kẻo đụng độ.

Tử Long nói :

– Bên căn thứ ba, gã tửu vương cũng không ngáy nữa, kỳ quá!

Chờ lát sau, chàng vào phòng tắm vận động cơ quan. Miệng hầm từ từ mở ra. Nằm sát trên miệng hầm, Cam, Lã nhìn xuống huyệt tối nhận ra có bực gạch dẫn xuống địa huyệt sâu độ một trượng. Hai người noi theo bực gạch xuống tới mặt đất. Lãnh khí bốc lên rợn người. Địa huyệt khá rộng, một đầu dẫn ra phía ngoài, một đầu ăn sâu vào lối trong. Tử Long đi trước lần vào trong. Mai Nương đoạn hậu.

Ánh sáng rất lờ mờ không hiểu từ đâu rọi ra. Đi được độ hai mươi bước, địa huyệt rẽ thước thợ quắt sang phía hữu.

Nguyên khúc này có tất cả ba bực thang ăn thông lên ba căn phòng khách trọ. Song hiệp noi theo khúc rẽ. Ánh sáng tuy lờ mờ nhưng vẫn tối hơn trước. Hai người lặng lẽ như hai bóng ma đi được độ năm sải tay thì tới khúc rẽ tay tả, con đường phía trước mặt có lẽ ăn thông sang trái bên hữu tửu điếm.

Ánh sáng xuất phát từ cuối địa huyệt tay tả, và cùng từ hướng ấy có tiếng người vọng ra. Tử Long vẫn dẫn đầu đi thẳng vào trong cùng lối có ánh sáng được độ vài chục bước thì tới cuối địa huyệt. Giáp vách bên hữu có cánh cửa gỗ khép dở dang. Nhìn lại phía sau, chắc chắn không có ai theo, Cam, Lã cùng ghé nhìn qua khe cửa, bên trong là một căn phòng lớn bài trí trang nghiêm, đèn thắp sáng choang. Một toán độ hai chục người, ngồi trên bốn hàng ghế dài kê ở giữa phòng, xây lưng lại phía cửa, người nào cũng võ trang đoản khí. Trong căn phòng, giăng một lá cờ màu xanh dương cực lớn có hình bông sen trăng, trên bục dưới lá cờ, Giản Hà Cô vận đạo bào trắng ngồi sau chiếc án thư có bày văn phòng tứ bửu. Ngay đầu án bên tả, Giản Kim Liên trang phục y hệt Hà Cô, ngồi ghi chép những gì vào một cuốn sổ lớn. Giản Bình ngồi ở đầu án bên hữu.

Song hiệp lắng tai nghe Hà Cô lúc đó đang nói dở dang :

– … nhân phiên họp hôm nay, tôi báo cho các giáo hữu rõ Thanh huyện hiện đã có được bao nhiêu người nhập giáo rồi. Vậy yêu cầu quý vị lập mỗi người một bản kê khai để tôi có thể căn cứ vào đó làm tờ phúc trình tổng quát về sự bành trướng của giáo phái trong khu vực này. Căn cứ vào bản phúc trình của tôi, Lưu thủ lãnh sẽ tùy giáo công tặng thưởng và mời ba người đầu bàng về họp mặt.

Mọi tổn phí về cuộc hành trình đều do Lưu thủ lãnh đài thọ. Điều đáng chú ý hơn cả là ba người đứng đầu bảng sẽ được lên chức khu trưởng đứng đầu giáo phái tại một huyện lân cận Sơn Thành. Vậy yêu cầu quý hữu đừng bỏ uổng dịp hiếm có này…

Không muốn nghe hơn nữa vì đã nhận thức được vị trí của Giản Bình, Hà Cô và Kim Liên là nhân viên của đảng Bạch Liên giáo hành động dưới sự điều khiển của Lưu Chí Hiệp, viên thủ lãnh mà triều đình nhà Thanh muốn tiễu trừ. Song hiệp bấm nhau ra hiệu rút lui theo đường cũ về phòng. Tử Long vận dụng cơ quan đóng miệng địa huyệt lại như cũ.

Lã Mai Nương nói :

– Thế ra Bạch Liên giáo vẫn ưa dùng phụ nữ có sắc để lôi cuốn kẻ nhẹ dạ vào đảng như thường.

– Thực sự đảng ấy vô hại cho chính quyền Thanh triều, và trái lại có hại nhiều cho Hán tộc. Tuy việc luyện tập võ thuật là một phần trong chương tình hành động của giáo phái ấy nhưng không hiểu vì lẽ gì họ lại chuyên về bàng môn tà đạo mở rộng giáo hội trong dân gian, mê hoặc quần chúng sai lạc hẳn tôn chỉ chính đạo. Còn về phần chính trị, các vị như Chiêu Dương thiền sư và Lã Tứ Nương đại sư, cũng không nhận thấy Bạch Liên giáo có chính sách bài Thanh. Như vậy triều đình nhà Thanh bài trừ giáo phái ấy há chẳng thất sách lắm ư? Trái lại đáng lẽ người Mãn phải làm thinh mặc cho Bạch Liên giáo bành trướng. Người Hán càng bị mê hoặc bao nhiêu thì quan lại Thanh triều càng dễ trị bấy nhiêu! Sư muội có đồng ý với ngu huynh về điểm đó không?

Lã Mai Nương gật đầu :

– Sư huynh suy luận xác đáng lắm. Các tiền triều Hán tộc diệt trừ Bạch Liên giáo cốt để tránh cho nhân gian khỏi bị bọn bàng môn tả đạo mê hoặc, khiến dân trí do đó bị thấp kém. Nay người Mãn cũng bắt chước tiễu trừ giáo phía ấy, tức là họ không hiểu các chi tiết phản tiến hóa của Bạch Liên giáo rồi!

– Nếu giáo phái ấy cũng lấy võ thuật làm căn bản như các môn phái khác, truyền bá cách tập luyện công phu cho mọi người thì Hán tộc sẽ có nhiều võ công oanh liệt, mạnh biết nhường nào. Thật đáng tiếc!

– Như lữ quán Nhu Lâm này chẳng hạn, tiểu muội còn nghi bọn Giản Bình, Hà Cô, Kim Liên đã lợi dụng vị trí truyền bá đạo của chúng để làm hắc điếm sát hại khách đoạt của cải để làm giàu đó. Nếu đúng như vậy, sư huynh sẽ xử trí ra sao?

Cam Tử Long nghiêm nét mặt :

– Còn xử trí ra sao nữa nếu không coi chúng là lục lâm đại đạo?

Mai Nương ranh mãnh :

– Sư huynh có nỡ hạ kiếm xuống hai chiếc cổ nõn nà của giai nhân không?

– Ủa sư muội nói lạ! Trường kiếm Huyền Tiễn của gia phụ truyền lại chưa bao giờ biết dung thứ kẻ bất lương. hơn nữa, sau mười năm trường đằng đẵng thọ huấn công phu trên Mã Dương cương, mục đích của ngu huynh là moi gan kẻ thù cha, sau nữa trong bước giang hồ diệt gian trừ ác há chẳng phải tôn chỉ của môn phái chung hai ta đó ư? Kẻ anh hùng nói như dao chém thạch, huống hồ hai ta đã có lời nguyền trước mặt nhị vị sư phụ chí tôn chí chính?

Mai Nương mỉm cười duyên dáng làm lành :

– Tiểu muội thử lòng xem sư huynh có lùi bước trước sắc đẹp của Bạch Liên nữ quái đó thôi!… Thật ra bao giờ tiểu muội cũng rất mến phục chính tâm hào khí của bạn đồng môn… Xin lỗi nhé.

Nói đoạn, nàng chăm chú nhìn vào khoảng không như thả hồn theo đuổi một ý tưởng gì kín đáo… Nếu đủ ánh sáng, Cam Tử Long sẽ nhận thấy đôi má mịn màng của cô bạn cân quắc anh thư bỗng đỏ như trái đào mới chín. Liếc nhìn khuôn mặt trái xoan đẹp như vẽ của Lã Mai Nương, chàng thiếu niên anh tuấn họ Cam tủm tỉm nở nhẹ nụ cười sung sướng trong bóng tối.

Hai người cùng im lặng hồi lâu, bỗng Tử Long nói :

– Kìa sư muội, lắng nghe!… Chúng họp xong ra về thì phải?…

– Đúng rồi! Ta đi nằm chờ xem bọn họ Giản hành động thế nào và sẽ ứng biến theo.

– Sư muội để ý phía cửa nhé, ngu huynh chú ý miệng địa huyệt. Có sự gì lạ ta sẽ giơ tay ra hiệu nhé.

Song hiệp đeo lại bảo kiếm ra trước ngực, ngả lưng xuống giường. Hồi lâu, bỗng có tiếng chân rất nhẹ phía ngoài cửa sổ rồi từ kẽ cửa ló ra một chấm lửa đỏ bằng đầu cây nhang, làn khói nhẹ tỏa vào trong phòng. Mai Nương nhận xét rõ ràng biết là có bàn tay bí mật nào đó ở phía ngoài đang thả muội hương qua khe cửa sổ. Nàng giơ tay ra hiệu chỉ về phía đó. Tử Long biết vậy nhìn theo. Hai người nhét thuốc giải mê vào mũi, đặng nằm im chờ đợi. Lát sau, phía ngoài cửa sổ, tiếng chân lại rón rén bước đi. Đoán rằng tên gian đạo đã gài cây nhang vào khe cửa rồi bỏ đi, Mai Nương chồi dậy, đi nhẹ không một tiếng động đến cửa sổ tắt cây nhang, đoạn trở lại giường vẫy tay gọi Tử Long. Chồi nhẹ dậy, Tử Long từ từ mở khóa cửa phòng, khi cần tới ra ngoài cho dễ dàng.

Trong khi ấy, Mai Nương đứng ngay bên chiếc án thư, lối xuống địa huyệt. Chờ một lát sau, khi khói muội hương đã tan hết, Song hiệp lấy mồi thuốc giải mê ở mũi ra thì vừa lúc miệng địa huyệt từ từ mở. Mai Nương và Tử Long vội đứng núp vào trong cửa phòng tắm hé mắt nhìn ra. Ánh đèn từ dưới địa huyệt chiếu lên căn phòng đồng thời vọng lên tiếng người nói đủ nghe :

– Hai người sang căn phòng thứ ba trói thằng ma men lại. Còn hai đứa phòng này chắn chắn bị muội hương mê man rồi. Điêu Ngũ và Triệu Thất lên trói chúng lại, khiêng thiếu nữ về phòng cho ta!… Hai bọc hành lý cứ để đó, ta lên sau.

Điêu Ngũ, Triệu Thất không e dè, vượt các bực gạch lên thẳng trên phòng, tên nào cũng lăm lăm cầm đao và một cuộn dây thừng. Nhưng khi chúng nhận ra có hai cái giường tranh tối tranh sáng, trống trơn, giựt mình chưa kịp nhìn quanh thì đã bị hai bàn tay sắt nắm chặt lấy cổ siết mạnh. Máu dội lên đầu khiến chúng bị ngất lịm…

Mai Nương, Tử Long đỡ lấy hai thanh đao cho khỏi bị rớt xuống gạch đoạn nhấc bổng Điêu Ngũ và Triệu Thất lên đặt nằm dài trong phòng tắm. Song hiệp hành động rất nhẹ, không một tiếng động nhỏ. Vừa xong thì có tiếng gõ cửa.

Có lẽ vì không thấy trả lời nên người nào đó đẩy mạnh. Then trong đã được Tử Long rút ra từ hồi nãy, hai cánh cửa tự khắc bung nhường lối cho ba người, dao tuốt trần bước vào. Giản Bình đi trước. Không thấy bộ hạ đâu mà ngay giữa khuôn cửa nhà tắm cặp thanh niên nam nữ đang đứng lù lù sẵn sàng chiến đấu, ba tên cùng giựt mình chạy trở ra.

Nhưng Cam Tử Long đã đuổi theo quát :

– Tặc đạo lừa sao nổi ta!

Ra tới hành lang, Giản Bình múa đao chém Cam Tử Long miệng quát :

– Đừng hòng ra khỏi nơi đây. Coi này!…

Tử Long dùng thanh đao vừa đoạt được gạt mạnh. Chát!… Đao của họ giản bật ngược hẳn lại, suýt vuột khỏi tay. Giản Bình khen :

– Khá lắm!

Tử Long cười :

– Biết người biết của đấy!

Chàng hoa đao nhằm ngực đối phương xỉa luôn một nhát. Giản Bình bị lỗi bộ lùi hẳn lại hai ba bước. Hai tên đi theo thấy vậy nhảy vào tương chiến cản Tử Long. Nhưng họ Cam đã thâu đao lại, lia luôn hai lát tấn công liền, buộc hai tên kia phải thoái bộ trước thế đòn bay bướm ấy. Thừa dịp tốt, Tử Long nhằm tên gần nhất phóng luôn thanh đao. Lưỡi đao xẹt như làn chớp cắm phập vào tên ấy.

– Chao ơi!…

Tên trúng tử thương chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo vướng phải lan can té lộn ngược ra ngoài vườn, hết thở. Giản Bình và tên còn lại nghiến răng xông vào chém địch thủ. Tử Long thoái bộ tránh đòn. Hai lưỡi đao chém hụt chỉ cách mặt chàng chừng một gang tay.

Chàng thoái luôn hai ba bộ nữa tuốt kiếm ra. Tên còn lại ham đòn xông tới bổ thượng một lát đao nhằm đỉnh đầu đối phương. Chỉ chờ có thế, trong khi thanh đao địch còn đang giơ cao, Tử Long lẹ như cắt quay người lại, thích luôn mũi kiếm trúng yết hầu địch. Tên nọ té vật sang bên dãy dụa, huyết phun lênh láng. Thế kiếm của Tử Long vừa dùng là Thái Dương Hồi Mã Kiếm do bà Lã Tứ Nương, kiếm khách Nga Mi sơn truyền dạy. Tùy theo từng trường hợp, người sử dụng thế võ danh gia đó có thể hoặc đâm hoặc chém địch thủ không chừng.

Đó là một thế trong bài danh kiếm Thái Dương truyền lại bởi Lam Y đại sư, thủy tổ phái Nga Mi, một nhân vật hữu danh sống một trăm hai mươi hai tuổi, đã từng biết đến sáu đời vua nhà Minh, kể từ đời Thành Tổ Vĩnh Lạc đến Minh Hiến Tông hiệu Thành Hóa.

Hạ xong kẻ địch thứ hai, Tử Long ào ạt tấn công nhằm Giản Bình hạ luôn mấy lát kiếm cực kỳ dữ dỗi, dồn y vào cuối hành lang. E hành lang địa thế khó xoay xở, Giản Bình liền nhảy qua lan can ra vườn.

Tử Long toan đuổi theo thì từ trên nóc nhà bỗng có tiếng người nói :

– Đại hiệp nhường tên này cho tôi, đánh thế đủ rồi. Xuống ngay địa huyệt còn việc khác.

Dứt lời có một bóng người nhảy từ nóc nhà xuống hoa đao chém họ Giản. Cam Tử Long nhận ra gã tửu vương say rượu hồi chập tối! Chàng liền trở vào phòng, không thấy Lã Mai Nương đâu cả.

Tử Long theo lối cũ đi vào căn địa đường có đảng viên Bạch Liên giáo họp hồi nãy. Lúc qua chân bực gạch dẫn lên căn phòng của gã tửu vương chàng nhìn lên thấy miệng địa huyệt cũng đã mở rộng nhưng bên phòng mình.

Bỏ qua, chàng chạy thẳng vào địa đường, vắng ngắt. Đảo qua một vòng không thấy gì lạ, chàng chạy ngược trở ra vì không thấy Mai Nương. Lúc này mỗi khúc quanh trong địa huyệt đều có treo một chiếc đèn lồng nhỏ đủ sức soi sáng lối đi. Qua mấy khúc quanh nữa, tiếng sát phạt mỗi lúc một gần. Tử Long thận trọng cầm trường kiếm phòng vệ. Đi qua khúc chót, Tử Long theo địa huyệt vào tới một địa đường rất lớn. Tiếng sát phạt vọng ra từ đó, dữ dội…

Nói về Mai Nương khi thấy Tử Long đuổi theo Giản Bình và hai đồng lõa, nàng thấy không cần phải theo giúp vì thừa hiểu tài sức bạn đồng môn.

Nhìn xuống địa huyệt thấy sáng rõ lối đi, nàng không do dự lần xuống bực gạch theo đường cũ vào căn phòng họp nhưng ở đó vắng tanh nên nàng trở ra.

Chẳng ngờ khi vừa qua bực gạch nàng chợt thấy tiếng động nhẹ sau lưng, quay phắt lại vừa kịp thấy hai tên bị đánh ngất hồi nãy đã tỉnh dậy lẻn xuống núp sau bực gạch từ bao giờ, cầm dao găm định đâm mình. Nổi giận vì đã than chết mà chúng lại trả ơn bằng cách đâm lén, Mai Nương lia luôn một lát kiếm lẹ như chớp vào yết hầu cả hai đứa. Đoạn không thèm ngó lại nữa, nàng thoăn thoắt lần theo địa huyệt ra phía ngoài. Khi tới gần căn địa đường lớn thì vừa lúc Hà Cô, Kim Liên từ đó bước ra.

Giản Hà Cô cười gằn ghê rợn :

– A! Yêu nữ này còn tỉnh và thoát ra đây à? Tình lang của mi đâu rồi? Phải biết gặp ta thì không có lối thoát đâu nhé!

Mai Nương mắng lại :

– Bây tài nghệ được bao nhiêu mà đòi chắn lối ta? Ngờ đâu bọn Bạch Liên giáo chúng bây buôn nữ sắc mà lại mở luôn cả hắc điếm nữa! Coi kiếm đây!

Tức thì, Mai Nương nhào tới bóc kiếm đánh liền. Bỏ chỗ hẹp, hai chị em họ Giản chạy lùi vào địa đường.

hà Cô nói :

– Yêu nữ vào đây, đấu với bản cô nương trăm hiệp chơi!

Ba người rượt nhau đến giữa địa đường rộng lớn. Hà Cô xốc song đao vào trận. Kim Liên cũng hơ song tiên trợ giúp Hà Cô.

Mai Nương cười rộ :

– Chấp cả hai chúng bây. Ráng cẩn thận, nghe!

Tức thì nàng đảo bộ uyển chuyển, hoa kiếm báu vùn vụt rít lên tựa gió, đánh đỡ cực kỳ mãnh liệt. Thanh trường kiếm Yểm Nhật loang loáng tỏa ra làn lãnh khí ghê người, quằn quại tựa giao long quẫy khúc đánh bạt cả song đao lẫn song tiên khá lợi hại của chị em họ Giản sang bên.

Nguyên trong giáo giới Bạch Liên, Hà Cô và Kim Liên đều nổi danh võ dũng sắc tài rất được thủ lãnh Lưu Chí Hiệp và các đảng viên chuộng nể. Cũng vì thế mà hai người có ý kiêu ngạo, khinh thường nữ giới ít kẻ bằng mình. Chẳng ngờ gặp phải Lã Mai Nương, một danh đồ Bắc phái Sơn Đông dày công luyện tập, nên hai người dù trổ hết tài năng cũng khó lòng cầm cự chớ đừng hòng thắng.

Tuy vậy, Hà Cô và Kim Liên không nao núng, trổ hết tài năng đánh lại. Ba món võ khí va chạm chan chát. Ba viên nữ tướng hằm hè quyết đánh tạo nên một trường chiến đầu hồi hộp, dữ dội. Khi địa đường ấy có bực gạch thông lên hậu phòng tửu quán.

Bọn tửu bảo vốn cũng là đảng viên Bạch Liên giáo trá hình, nghe có tiếng sát phạt dưới phía hầm, bèn hò nhau vác khí giới kéo xuống đánh giúp. Chúng vây trong Mai Nương vào giữa. Nữ hiệp họ Lã vừa đánh vừa cười lanh lảnh :

– Bây càng đông càng tốt! Coi đây!

Tức thì lưỡi kiếm yểm Nhật vụt ra chập chờn tựa chớp giựt, lia trúng đồng loạt hai tên tửu bảo, rạch đứt ngang ngực.

Trúng thương nặng, hai người té vật ra sau rên siết quằn quại, hai món võ khí rớt xuống gạch loảng xoảng. Mai Nương thừa thế xử một đường Liên Tinh Uyên Ương Kiếm cực kỳ lợi hại đánh bật vòng vây ra tứ phía. Hai tên tửu bảo nữa không kịp tránh bị Yểm Nhật kiếm lia trúng bụng lòi cả ruột ra kinh khủng…

Vừa hay lúc ấy một tiếng quát vang dậy cả địa đường :

– Hay quá! Ta cùng đánh cho vui!

Lẹ làng như con báo, Cam Tử Long nhảy vụt vào hoa kiếm nhập trận.

Đấu với Mai Nương còn chẳng xong, nay lại thêm anh chàng mỹ mạo nam tử oai dũng thế kia, quân bình càng khó giữ. Hà Cô biết vậy nên không do dự cắp song đao nhảy lên miệng hầm tẩu thoát. Thấy vậy Kim Liên cũng liều mạng hoa cặp song tiên mở huyết lộ phi thân lên miệng hầm chạy theo Hà Cô.

Lúc đó, trong địa đường chỉ còn trơ lại hai tên tửu bảo. Chúng sợ hãi vội buông khí giới xin hàng.

Mai Nương nói :

– Sư huynh trói hai tên này lại, tiểu muội lên khỏi địa đường xem tình hình thế nào.

Dứt lời nàng nhảy lên miệng hầm. Phía trên là căn phòng khách bày biện gọn ghẽ, có hai cửa thông sang hai phòng tả hữu và cửa chính. Mai Nương thận trọng vào phòng bên tả. Hai chiếc giường lịch sự đối diện nhau ở hai bên tường. Trông cách bài trí và y phục treo trên mắc áo, nàng hiểu đó là tư phòng của chị em Hà Cô, Kim Liên. Không thấy gì lạ, nàng qua phòng khách sang căn bên hữu. Vừa hay lúc ấy Tử Long dẫn hai tên tửu bảo bị trói tay lên khỏi miệng hầm.

Mai Nương bắt chúng đi trước dẫn đường. Nàng hỏi :

– Đây là phòng của Giản Bình phải không?

– Dạ. Bên trong là chỗ ở của nhân viên trong quán chúng tôi và hảo phòng.

Chúng dẫn Song hiệp vào phía trong xem xét rồi ra thẳng căn thực phòng bên ngoài cùng.

Trong lúc Tử Long cật vấn hai tên tửu bảo còn sống sót lại, Mai Nương vào phòng mình rồi sang phòng quái khách xem xét. Phòng vắng tanh, hành lý của quái khách cũng biến đâu mất. Nàng trở ra nói với Tử Long :

– Tửu vương có lẽ đi rồi, hành trang không còn trong phòng.

– Sau khi ngu huynh hạ hai tên đồng bọn của Giản Bình y liền nhảy ra vườn thì ngay lúc đó quái khách đứng trên mái bảo ngu huynh nhường Giản Bình cho y. Bởi vậy ngu huynh mới rảnh tay xuống địa huyệt tìm sư muội.

– Kỳ thay, không thấy tử thi Giản Bình, có lẽ y chạy thoát!

Nói đoạn Mai Nương vượt lan can ra nhìn quanh rồi phi thân lên mái nhà. Lúc đó trời đã tảng sáng. Tử thi Giản Bình nằm gục ngay ở chỗ hai mái giáp nhau. Mai Nương tiến tới gần, thấy cái tử thi có một vệt tím bầm. Nàng đạp xác đó ra, không thấy vết thương nào khác cả. Nhìn quanh một hồi, cảnh vật mờ mờ bao phủ bởi một màn sương trắng đục, tiếng gà rừng eo óc gáy xa xa… Nàng bèn nhảy xuống vườn, trở vào hành lang, nói với Tử Long.

– Giản Bình hết thở rồi, bị dọng dao quật trúng gáy.

Tử Long cột hai tên tửu bảo vào lan can, đoạn bảo Mai Nương :

– Sư muội vào phòng kiếm xem có thứ gì điểm tâm được không? Đói bụng quá!

– Phải đó, tiểu muội cũng thấy đói, tối qua ăn cháo nên đói sớm.

Nàng quày quả đi ra lối ngoài.

Trong khi chờ đợi, Tử Long hỏi hai tên tửu bảo :

– Những người hộp đêm qua dưới địa đường từ đâu tới?

– Thưa, họ là các đảng viên ở Sơn Thành huyện.

– Đảng viên Bạch Liên giáo trong khu vực này họp luôn như vậy sao?

– Thưa không. Mỗi tháng họp chính thức một phiên vào ngày cuối tháng thôi. Còn phiên đêm qua họp bất thường do Giản Hà Cô triệu tập.

– Có chuyến nào họp ban ngày không?

– Thưa không, vì e lộ liễu.

– Các ngươi đã hạ sát hết bao nhiêu khách trọ vào lầm điếm này rồi?

– Việc đó là do chủ ý của chủ quán, chúng tôi chỉ biết theo lệnh thôi.

– Giản bình ám hại người ta thế nào?

– Thưa, không phải bất cứ ai cũng bị hại. Chỉ những khách trọ lẻ loi hay ít người, chắc chắn có đem theo nhiều tiền bạc chủ quán mới ra tay. Trong khi khách trọ vô ý để hành lý trong phòng, rồi ra ngoài hàng dùng bữa, chủ quán theo địa huyệt vào phòng thám thử xem có chắc được nhiều tiền mới dùng muội hương làm cho mê đi rồi đem vào khe núi thủ tiêu.

– Chị em Hà Cô, Kim Liên cũng đồng lõa như vậy sao?

– Thưa, hai người ấy mặc ý Giản Bình. Cả hai chỉ can thiệp khi nào có khách trọ là mỹ nam tử được hai nàng đặc biệt chú ý thôi. Trong trường hợp đó khách không bị thủ tiêu nhưng mê luyến sắc đẹp ở lại quán và nhập đảng. Ít lâu sau hai nàng chán liền tìm cách gửi khách về đảng bộ trung ương cho thủ lãnh sử dụng. Nhưng tới khi ấy kẻ kia cũng bạc nhược xác xơ không ra hồn người nữa sau một thời gian truy hoan cùng chị em họ Giản.

Suy tính hồi lâu, Cam Tử Long bảo :

– Chừng nào quan quân tới đây các ngươi cũng cứ như vậy mà khai, nghe?

Hai tên tửu bảo nhăn nhó năn nỉ :

– Xin nhị vị đại hiệp tha cho chúng con, chúng con chỉ là người hành động theo lệnh trên thôi.

Tử Long cười gằn :

– Các ngươi chuyên sát hại người lương thiện nay còn kêu oan nữa ư? Sao không tố cáo hành động bất chính cướp của giết người của họ Giản?

Nói đoạn, chàng bỏ chúng đó, đi thẳng ra quầy hàng tìm giấy bút viết mấy hàng như sau:

“Gởi Huyện quan Sơn Thành,

Nhân qua đây gặp những sự lạ trong Nhu Lâm tửu quán nên chúng tôi buộc lòng phải hành động.

Mong đại quan phái người đến làm biên bản ngay, sẽ hiểu rõ tự tư.

Song hiệp, ký”.

Viết xong, Tử Long bỏ lá thư vào phong bì thì vừa lúc Mai Nương đon đả bê một khay cơm từ trong nhà đi ra. Tử Long ngửng đầu mỉm cười :

– Chà! Nữ hỏa đầu làm món gì ăn đấy?

Bày thức ăn ra thồi, Mai Nương đáp :

– Có cơm chiên thịt gà đây thôi! Vào hỏa phòng thấy còn cơm nguội và thịt gà để sạch sẽ nên tiểu muội chiên ăn cho lẹ.

Tử Long ra khỏi quầy :

– Mùi chiên thơm như đơm vào mũi. Hỏa đầu khéo tay quá!

Mai Nương cười :

– Nào mời… khách quan dùng bữa, chắc chắn không có thịt… người đâu.

Hai người kéo ghế ngồi ăn. Xong, cùng lên ngựa ra đi bất giác gặp một người tiều phu liền kêu lại tặng tiền và nhờ đem thơ lên huyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN