Long Phụng Bảo Thoa Duyên
Chương 10: Quần Thoa Mới Biết Giang Hồ Hiểm - Mỹ Nữ Anh Tài Chiến Ác Nhân
Thư sinh kia phe phẩy Chiết phiến, cũng tự mình lẩm bẩm:
“Bằng hữu kết giao, coi trọng chính là tâm, chí khí tương đồng, điều này miễn cưỡng cũng không được”.
Hán tử mặt thịt trừng mắt nhìn hắn hỏi:
“Ngươi nói cái gì?”
Thư sinh mỉm cười đáp:
“Không có gì, xin đừng nóng giận, chúng ta kết giao bằng hữu đi”.
Hán tử kia đúng lúc đang phiền muộn, liền lớn tiếng nói:
“Hay lắm, chúng ta thân mật chút”.
Hắn liền đưa tay nắm chặt lấy tay thư sinh, hắn cố tình muốn cho thư sinh kia nếm mùi đau khổ cho nên hung hăng dốc hết sức tăng thêm kình lực bóp mạnh. Không ngờ thần sắc của thư sinh trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại tựa như không hề có cảm giác gì. Hán tử kia trong lòng rúng động, rồi đột nhiên hắn cảm thấy tựa như trong tay đang nắm một khối thép nóng rưc, hắn hoảng sợ vội vàng rút tay lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay đã bị phồng đỏ lên một mảng. Thư sinh kia nói:
“Huynh đài, sao sắc mặt tái nhợt như vậy, không muốn cùng tiểu đệ kết giao bằng hữu à?”
Hán tử kia đúng là dở khóc dở cười,hắn vội vàng nói thác:
“Tiểu đệ cũng đi đường mệt mỏi, xin thứ cho không thể bồi tiếp”.
Thư sinh kia cũng lại học theo bộ dạng vừa rồi của hắn, y “hừ” một tiếng rồi lẩm bẩm:
“Bộ dạng thật cao ngạo”.
Hán tử kia cũng không dám có phản ứng, hắn làm bộ như không nghe thấy rồi vội vội vàng vàng đi về phòng mình.
Chưởng quỹ đưa Sử Nhược Mai vào trong phòng, Sử Nhược Mai mới nhìn qua, nàng không khỏi nhíu đôi mày liễu. Cửa sổ của gian phòng này có hai cánh, cả hai đều bị hư hỏng, vách tường thì loang lổ xám bẩn, mùng màn thủng vài lỗ nhỏ màu sắc xám ố, hiển nhiên là đã lâu chưa được giặt qua, trong phòng lại còn hầm hập mùi ẩm thấp bốc lên. Chưởng quỹ cười trừ nói:
“Đây là gian thượng phòng tốt nhất trong tiểu điếm này rồi, tướng công xin người ủy khuất ngủ tại đây một đêm”.
Sử Nhược Mai trong lòng tự nhủ không cầu kỳ nữa: “Ta đã quyết ý làm một nhi nữ giang hồ, cũng không thể làm gì khác hơn là thích ứng với mọi hoàn cảnh”. Lập tức nàng đáp:
“Tốt rồi, ngày mai khi trời vừa sáng, ngươi gọi ta dậy, ta phải sớm lên đường. Còn nữa, ta muốn hai bộ bố y, ngươi nhanh mua giúp ta mang đến đây”.
Chưởng quỹ vội đáp:
“Đã gọi người đi mua rồi, sẽ rất nhanh mang đến cho ngài, công tử ăn một chút gì không? Tôi sẽ mang đến cho người dùng trước”.
Sử Nhược Mai đáp:
“Tùy tiện làm mấy món thanh đạm gọn nhẹ, ta chỉ cần sạch sẽ là được”.
Một lát sau, chưởng quỹ kia dẫn theo một tiểu nhị, mang theo đồ ăn bưng tới, mặt khác còn có một cái hộp, bên trong hộp là hai bộ bố y. Tiểu nhị kia ân cần nói:
“Công tử người mặc thử bộ đồ này xem sao, nếu không vừa người, tiểu nhân lập tức bảo người đi đổi cho công tử”.
Sử Nhược Mai đáp:
“Không cần phải thử, ngươi cứ để xuống đi”.
Tiểu nhị kia rất lấy làm kỳ quái, trong lòng hắn thầm nghĩ:
“Người này chẳng lẽ mắc chút bệnh thần kinh, tơ lụa sang trọng thì không muốn lại muốn mặc bố y. Mua đến một bộ đồ mới cũng kông chịu mặc thử qua, chẳng biết có hợp hay không hợp thân?” Nhưng Sử Nhược Mai là vị khách rộng rãi chưa từng có của khách điếm từ trước đến nay, cho nên chưởng quỹ và tiểu nhị không làm gì khác là cứ vâng vâng dạ dạ, không dám nói thêm nửa câu.
Sử Nhược Mai mặc dù chỉ phân phó bọn họ tùy tiện làm mấy món thức ăn nhẹ thanh đạm, thế nhưng bọn họ vẫn mang đến một con gà, ngoài ra còn vài món thức ăn, có cá có thịt. Sử Nhược Mai thật sự không có tâm trạng ăn uống, nàng uống một nửa bát canh, ăn một cái đùi gà, rồi lại gọi bọn họ đến dọn đi.
Sử Nhược Mai phải khó khăn lắm mới đè nén bản thân mình khỏi chán ghét căn phòng này, thế nhưng thực sự nàng chưa từng ngủ qua căn phòng nào tệ hại như vậy, lại nhìn thấy cửa sổ đã bị hư hỏng, thật sự không thể an tâm, không dám cởi bỏ quần áo đi ngủ. Nàng thấy có chiếc bàn đã được lau sạch sẽ, liền tính sẽ phục lên bàn mà ngủ. Trong lòng nàng, tâm sự như sóng triều, làm sao mà có thể ngủ được? Xa xa ngoài phố vang lại tiếng mõ báo canh, ánh trăng đã ngả về tây, vậy là đã vào canh ba. Sử Nhược Mai đang cảm thấy rầu rĩ vô cùng, chợt thấy hai bên phía trước cửa sổ có hai phiến lá bay xuống, hình như còn có tiếng động rất nhỏ vang lên.
Bên ngoài cửa sổ vốn là một cái sân nhỏ, trong sân có một một gốc táo vừa cao vừa lớn, cành lá rậm rạp che kín cả ánh trăng. Sử Nhược Mai trong lòng thoáng động, nàng thầm nghĩ: “Trời không có gió, sao lá cây lại rơi được?” Nghi ngờ trỗi dậy, nàng liền theo song cửa sổ bị hỏng nhìn ra, nhìn một hồi, chỉ thấy lại có thêm vài phiến lá rơi xuống. Sử Nhược Mai theo hướng phía trên mấy phiến lá vừa rơi xuống ngưng thần quan sát kỹ, lúc này mới phát hiện ra có một bóng đen nấp phía bên trong đám lá rậm rạp, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ trong lòng:
“Tục ngữ nói, tiền tài không thể lộ, nhất định là vừa rồi ta xuất kim đậu đổi tiền, đã dẫn dụ chủ ý của cường đạo đối với ta. Cũng may mà ta còn chưa thay đổi y phục, bằng không chắc hổ thẹn đến chết”. Nàng nghĩ đến đây thì vô cùng tức giận, lấy ra một nắm Mai Hoa châm, nhẹ nhàng bước đến gần song cửa sổ, tự nhủ: “Ngươi vô lễ nhìn trộm, ta phải cho ngươi biết sự lợi hại của ta”.
Nhưng cây táo này cơ hồ phải cao đến ba trượng, lực bàn tay của Sử Nhược Mai ngày thường luyện Mai Hoa châm cũng chỉ có thể phóng xa được hơn hai trượng, nàng ước lượng một chút, thấy muốn dùng Mai Hoa châm đánh tặc nhân ngã xuống thật sự không làm nổi, trừ phi tự mình thi triển khinh công bay lên thân cây táo, nhưng như vậy tất nhiên sẽ làm kinh động đến mọi người, sẽ nhốn nháo đến long trời lở đất.
Sử Nhược Mai tâm ý đang trù trừ, nhất thời không quyết định được, chợt nàng nghe thấy “Bách” một tiếng, không biết từ phương nào bắn tới một viên đá nhỏ hướng lên phía ngọn cây, bóng đen trên cây bị viên đá kia làm kinh hoảng, đột nhiên đám lá tách ra, bóng đen nhanh như lưu tinh bay xuống, thoắt một cái đã biến mất. Nguyên do là vì thân hình người này đã đáp xuống bên ngoài bờ rào, ánh trăng mông lung lại có thêm bờ rào và cây táo ngăn trở, cho nên căn bản Sử Nhược Mai không nhìn thấy diện mạo của hắn, thâm chí hắn là nam hay nữ, già hay trẻ cũng không biết.
Bất quá có một điểm Sử Nhược Mai biết rõ, đó là khinh công của người này rất cao minh, ít nhất cũng không dưới nàng, những tên trộm thông thường tuyệt không thể so sánh được. Thế nhưng người phóng ra viên đá kia, ngay cả bóng dáng của hắn ở phương nào Sử Nhược Mai cũng không biết, võ công cao cường như vậy, càng không cần phải nói.
Sử Nhược Mai trong lòng hồ nghi, thầm nghĩ: “Không biết là vị hiệp sĩ nào đã âm thầm trợ giúp ta, dọa tên cường đạo hoảng sợ bỏ đi? Chẳng lẽ lại là Đoàn Khắc Tà?” Nghĩ đến danh tự này, nàng không khỏi mặt lại hồng vựng, liền tự trách mình, tự nhủ: “Ngươi đừng vọng tưởng nữa, hắn và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, mặt khác, hắn đã có ý trung nhân lại còn đến đây tương trợ ngươi sao?”
Sử Nhược Mai suy nghĩ mông lung, nàng canh chừng phía trước cửa sổ, qua một hồi lâu bên ngoài không còn tiếng động, Sử Nhược Mai vẫn chần chừ chưa dám đi ngủ. Chờ đến khi nghe thấy tiếng báo canh đi, nàng mới phục lên bàn chợp mắt. Không lâu sau, chưởng quỹ nọ đánh thức nàng dậy. Sử Nhược Mai vẫn chưa có thời gian để thay y phục, nàng vẫn mặc bộ y phục trước. Chuởng quỹ này vì nhận của nàng hai mươi lượng bạc, cho nên hết sức chu đáo với nàng, nửa đêm y trở dậy hấp cho nàng một lồng bánh bao, nhất định là muốn nàng mang theo trên đường để dùng. Tuấn mã cũng đã sớm được tắm rửa sạch sẽ, y kêu tiểu nhị dắt chờ ở ngoài cửa.
Sử Nhược Mai nghĩ thầm: “Chưởng quỹ này mặc dù có chút hám lợi, nhưng cách làm người cũng không tệ”. Nàng liền vội cười nói lời cảm tạ:
“Đa tạ ngươi đã chu đáo mọi chuyện, ta lại tặng cho ngươi một viên kim đậu nữa. Mặt khác, ta còn có một lời muốn phụng cáo: sau này nếu có khách nhân nào không trả nổi tiền phòng, ngươi cũng đừng lột sạch y phục của họ nhé”.
Chưởng quỹ kia vừa mừng lại vừa sợ, hắn nhận lấy kim đậu, luôn miệng tán tụng. Sử Nhược Mai không tiếp tục để ý đến hắn nữa, nàng nhảy lên lưng ngựa liền vung roi thúc ngựa đi.
Thớt ngựa này của nàng vốn là ngự mã do Thanh Hải tiến cống, nhưng hôm nay không biết làm sao, mới đi được mười bước đã hí lên, càng đi càng chậm, đi được một bước lại dừng một chút, dường như không hề muốn tiếp tục đi về phía trước.
Sử Nhược Mai bực tức nói:
“Ta hôm qua còn không được ngủ, ngươi ngủ ngon một đêm, lại được chăm sóc, ăn no ngủ kỹ, sao còn yếu ớt như vậy!” Nàng quất mấy roi, giục ngựa đi lên trước. Tuấn mã sau khi bị nàng quất, liền chạy được một đoạn ngắn, sau đó lại hí dài lên, nhìn cách nó chậm rãi nhấc vó trước lên, qua một hồi mới nhẹ đạp xuống, dường như là muốn quay trở lại.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Không đúng, chẳng lẽ nó đã bị thương sao? Hôm qua vẫn còn rất khỏe mà”. Nàng đang muốn xuống ngựa coi xem, chợt nghe phía sau lưng có âm thanh “đắc đắc” vang lên, thì là tên hán tử mặt nung núc thịt đuổi theo.
Hán tử kia cười nói:
“Ngươi không phải nói là hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện hay sao? Sao vừa mới sáng đã một mình bỏ đi, ta không xứng làm bằng hữu sao?”
Sử Nhược Mai tức giận, mỉa mai hắn:
“Ta có chuyện riêng, không có thời gian kết giao bằng hữu”.
Hán tử kia ha hả cười lớn:
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu có được không?”
Con ngựa mà Sử Nhược Mai đang cưỡi không hiểu mắc chứng gì, muốn chạy cũng không chạy được, nàng chỉ đành nén giận hỏi:
“Được rồi, ngươi muốn hỏi gì?”
Hán tử kia con mắt xảo quyệt, khe khẽ nói:
“Chúng ta rốt cục cũng đã một hồi quen biết, cho dù không kết giao thành bằng hữu, cũng nên lưu lại danh tánh. Tiểu khả họ Hách, tên chỉ có một chữ Bằng. Cô nương, xin thỉnh giáo phương danh cô nương”.
Sử Nhược Mai lại càng hoảng hốt, thất thanh kêu lên:
“Ngươi nói cái gì?”
Hán tử kia cười đáp:
“Trước mặt chân nhân không dám nói láo, cô nương, ta đã sớm nhìn ra cô là thân nữ nhi, cô đừng hoảng sợ, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài”.
Sử Nhược Mai tức giận hỏi:
“Ngươi muốn gì?”
Hán tử kia lại hi hi cười nói:
“Không có gì, ta lại hỏi cô nương, mới sáng sớm đã vội vã lên đường có phải là đến gặp tình lang không?”
Sử Nhược Mai đại nộ, mắng hắn:
“Miệng chó không mọc được ngà voi!”
Lập tức nàng vung roi ngựa lên, phóng ra một roi đánh về phía hán tử, hán tử kia lại cười nói:
“Gặp tình lang cũng không phải chuyện xấu xa gì”.
Hắn liền dùng một thế “Đăng Lý Tàng Thân”, tránh khỏi một roi của Sử Nhược Mai. Con ngựa của Sử Nhược Mai đột nhiên bốn vó khụy xuống, hất nàng ngã xuống.
Hán tử kia cũng thả người xuống ngựa, đưa tay muốn kéo Sử Nhược Mai. Sử Nhược Mai sớm đã dùng thế “Lý Ngư Đả Đỉnh” bật thân mình trở dậy, liền lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ, mắng lớn:
“Cút ngay! Nếu còn tiến thêm một bước, ta sẽ không khách khí đâu!”
Hán tử kia hấp háy con mắt cười nói:
“Ta vốn có lòng hảo tâm, ngựa của cô nương bị thương rồi, ta sẽ đưa cô một đoạn”.
Sử Nhược Mai cả giận quát:
“Không cần ngươi đưa!”
Hán tử kia lại cười nói:
“Cô nương một mình đi đường sẽ rất nguy hiểm đó, chi bằng theo ta. Cô có thể nghe ngóng xem, trên giang hồ này ai mà không biết đến tên Hách Bằng, vị tất đã kém hơn tình lang của cô”.
Sử Nhược Mai khí giận cơ hồ phá vỡ lồng ngực, lại càng không thèm nói một lời, nàng liền một kiếm chém tới. Hán tử kia không lường trước được kiếm pháp của nàng lại lợi hại đến như vậy, hắn vội vàng rút tay về, chỉ nghe xoẹt một tiếng, ống tay áo của hắn đã bị cắt mất.
Thân thủ của hán tử kia cũng rất nhanh nhẹn, kiếm thứ hai của Sử Nhược Mai đâm vào khoảng không, đến khi kiếm thứ ba của nàng đâm ra, hán tử kia cũng đã rút song đao ra chặn lấy thanh Cương kiếm của nàng.
Hai người đao qua kiếm lại được hơn mươi chiêu, hán tử kia không chiếm được chút tiện nghi nào, thế nhưng Sử Nhược Mai khí lực không bằng hắn, mấy lần sử ra kiếm chiêu tinh diệu, mắt thấy sẽ đâm trúng hắn, nhưng đều bị song đao của hắn gạt ra.
Hán tử kia đột nhiên cười lên ha hả:
“Nguyên lai nàng cũng biết võ công, như thế càng tuyệt diệu, chúng ta sau này đúng là có thể phu xướng phụ tùng”.
Sử Nhược Mai giận dữ mắng:
“Cẩu cường đạo, miệng phun ra toàn ròi bọ, ta xẻ thịt ngươi!”
Hán tử kia lại cười nói:
“Xẻ thịt ta, nàng chẳng phải là sẽ biến thành quả phụ sao, trời ơi, làm quả phụ thê lương lắm, nàng có chịu được không?”
Sử Nhược Mai càng tức giân, hán tử kia lại càng nói lời thô tục. Nguyên lai hán tử đó chính là muốn khích nộ Sử Nhược Mai, phải biết nếu luận về chiêu số tinh diệu, Sử Nhược Mai vượt hơn hắn, cho nên hắn mới cố ý kích nộ nàng, khiến cho nàng rối loạn tâm thần.
Sử Nhược Mai thiếu kinh nghiệm lâm địch, quả nhiên trúng kế, lửa giận công tâm, chỉ mong muốn nhanh chóng một kiếm giết chết tên cường đạo này, để khỏi phải nghe hắn nói những lời nhơ nhuốc. Vậy mà, hễ không gấp thì thôi, nàng càng gáp, kiếm pháp liền loạn, hán tử kia thấy được sơ hở liền hét lớn lên một tiếng:
“Buông tay”.
Song đao của hắn đã xâm nhập vào trong vòng kiếm phong cắt xuống cổ tay Sử Nhược Mai.
Nếu là người bình thường, trong tình huống đó thì xác thực phải buông kiếm không thể khác. Thế nhưng Sử Nhược Mai đang lúc lửa giận thiêu đốt, nàng quyết chí liều mạng cùng địch nhân đồng quy vu tận, nên không những không buông kiếm mà ngược lại nàng nhoài lên phía trước một bước, càng không thèm để ý đao phong của địch nhân sẽ chặt đứt cổ tay của mình, mũi kiếm vẫn nhằm đâm thẳng vào ngực hắn.
Hán tử này vốn là một đạo tặc hái hoa trên giang hồ, hắn vốn chỉ thèm thuồng mỹ sắc của Sử Nhược Mai, cũng không có đại hận thâm thù gì với nàng, đương nhiên hắn cũng không nguyện cùng nàng liều mạng. Cho nên hắn vội vàng khom người tránh sang một bên, một kiếm của Sử Nhược Mai đâm xuyên qua cạnh sườn hắn không trúng vào người hắn. Bởi vì hắn khom lưng tránh cho nên song đao của hắn đương nhiên cũng chém vào khoảng không.
Hán tử này trong lòng thầm nhủ:
“Thật không ngờ nha đầu này lại ngoan độc đến như vậy, ta muốn đánh rơi kiếm của ả, xem ra thực sự không chém đứt một cổ tay của ả không xong, thế nhưng chém đứt một tay của ả rồi, ả cũng sẽ không còn là mỹ nhân xinh đẹp nữa, khi đó thì còn ý vị gì nữa?”
Đang lúc hắn chưa tìm ra giải pháp, chợt phía sau lại có một khoái mã phi tới, hán tử ngồi trên lưng ngựa hét lớn:
“Hách đại ca, ngươi không phải là bằng hữu, sao lại gạt ta, một mình đi kiếm ăn như vậy?”
Sử Nhược Mai nhận ra người này, hắn chính là hán tử hôm qua đi cùng với tên hán tử mặt nung núc thịt kia.
Hách Bằng mừng rỡ vô cùng, hoan hỉ nói:
“Phong đại ca, nhanh đến đây! Ngươi điểm ngã ả ta, tiền tài trên người ả toàn bộ đều thuộc về ngươi, nhưng ngươi cần hạ thủ lưu tình, không được điểm vào tử huyệt!”
Nguyên lai hán tử nhỏ bé loắt choắt này tên gọi Phong Chấn Vũ, hắn là một danh thủ thiện dụng cây Phán Quan bút điểm huyệt.
Phong Chấn Vũ nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hấp háy mắt cười:
“Hách đại ca tại sao lại khẳng khái như vậy, chỉ muốn người không muốn tiền sao? Ha…, ha, ha, ha, ta đã minh bạch rồi, ả này so với toàn bộ số kim đậu mang theo trên người còn đáng giá hơn nhiều, giao dịch này, đều là ngươi chiếm lấy tiện nghi!”
Hách Bằng đã biết hắn cũng đã nhìn ra Sử Nhược Mai, liền vội vàng nói:
“Chúng ta vốn là huynh đệ cùng đường, ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, chỉ cần lão ca giúp đỡ, ta còn tặng thêm mười lượng vàng”.
Phong Chấn Vũ cười nói:
“Tốt, tốt, tốt! Ngươi háo sắc, ta tham tiền, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Hắn liền rút Phán Quan bút ra, nhập vào vòng chiến.
Thủ pháp điểm huyệt của Phong Chấn Vũ quả thực rất cao, hắn động thân nhẹ tiến lên, Phán Quan bút tả thủ điểm thẳng vào mặt, Sử Nhược Mai hơi nghiêng mặt tránh, nàng trở tay, thanh Cương kiếm chém xuống, nào ngờ Phong Chấn Vũ chỉ dùng hư chiêu, tả thủ vừa rút lại, Phán Quan bút mới đến nửa vời đã vòng ra ngoài, thoắt cái hắn đã hoành thân, mũi bút đã điểm tới Vân Thai Huyệt trên ngực Sử Nhược Mai. May mắn Sử Nhược Mai thân pháp khinh linh, nàng bất chợt xoay người lướt ra, cũng trong sát na vừa tránh né, nàng còn tức tốc đánh trả lại một chiêu, thanh Cương kiếm chém xéo vào bờ vai hắn, thuận thế chặt vào mạch môn. Phong Chấn Vũ kêu lên một tiếng, múa tròn đôi Phán Quan bút quanh thân hóa giải một chiêu này của Sử Nhược Mai. Hắn đột nhiên nói:
“Hách đại ca, miếng bánh bao đến cửa miệng này thật sự là rất khó nuốt, chỉ sợ nuốt không nổi”.
Hách Bằng hỏi:
“Là sao?”
Phong Chấn Vũ đáp:
“Ngươi nhìn không ra sao, kiếm pháp của ả chính là chiêu số của Diệu Tuệ thần ni đó!”
Hách Bằng trong lòng rúng động, nhưng lập tức nghĩ: “Diệu Tuệ thần ni tuyệt tích giang hồ đã lâu, có còn trên nhân thế hay không cũng không biết chắc, miếng bánh bao đến tận cửa miệng này, ta làm sao có thể vứt bỏ được?” Hắn đã bị sắc làm loạn trí, mặc dù đối với Diệu Tuệ thần ni có vài phần cố kỵ nhưng cũng bất chấp. Hắn liền nói:
“Phong đại ca, ngươi có thể an tâm, người la do ta chiếm, cho dù lão ni kia còn sống trên đời, tương lai sau này nếu có chuyện thì cũng một mình ta chịu. Phong đại ca, ngươi giúp thì giúp tới cùng, nếu như ngươi chê mười lượng vàng còn ít, ta sẽ tăng lên gấp đôi, tặng ngươi hai mươi lượng vàng, thế nào?”
Phong Chấn Vũ lắc lắc đầu nói:
“Nếu là đệ tử của Diệu Tuệ thần ni, ta sẽ gặp phải nguy hiểm rất nhiều, không thể chỉ bằng hai mươi lượng vàng mà khiến liên lụy đến ta phải chịu bồi một mạng”.
Hách Bằng cắn răng hỏi lại:
“Không nói dông dài, ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu?”
Phong Chấn Vũ nói:
“Tối thiểu là năm mươi lượng vàng ta mới có thể thương lượng!”
Hắch Bằng cũng đành cắn răng chịu nhịn nói:
“Được, theo ý ngươi!”
Phong Chấn Vũ tham nhất là tiền, tục ngữ có câu: “Có mức thưởng lớn, tất sinh dũng khí”, huống chi theo như lời Hách Bằng vừa nói thì Diệu Tuệ thần ni vị tất còn sống trên đời, thâm chí ngay cả khi còn sống, tương lai truy xét ra, Phong Chấn Vũ hắn cũng chỉ là một tòng phạm, Diệu Tuệ thần ni vị tất sẽ giết hắn.
Khi nghĩ đến đây, Phong Chấn Vũ để cho tiền bạc lóa mắt, gạt bỏ mọi lo lắng, hắn cười một tiếng rồi nói:
“Tốt, giao dịch này coi như đã định xong!”
Lập tức song bút chia ra, lại hướng đến Sử Nhược Mai triển khai công kích, bút bên tay phải ra chiêu “Tiên Nhân Chi Lộ”, bút bên tay trái ra chiêu “Ngư Phụ Vấn Tân”, cả hai cùng nhằm kỳ môn huyệt dưới sườn của Sử Nhược Mai điểm tới.
Sử Nhược Mai thi triển kiếm pháp phản công, toàn lực phản kích lại một chiêu “Thiết Tỏa Hoành Giang”. Phong Chấn Vũ thiết bút khua lên, “đương” một tiếng, đã đánh lệch mũi kiếm của Sử Nhược Mai ra, song bút bên trái điểm tới Kỳ Môn, bên phải điểm tới Tinh Bạch. Sử Nhược Mai kiếm chiêu đã sử hết, liền dựa vào thân pháp khinh linh, nàng dùng một thế “Diêu Tử Phiên Thân”, bay nghiêng ra ngoài một trượng. Thế nhưng, mặc dù nàng đã tránh thoát mối nguy huyệt đạo bị điểm, vạt áo cũng đã bị thiết bút đâm thủng, suýt chút nữa là bị thương. Nói thì chậm nhưng lúc ấy rất nhanh, Phong Chấn Vũ như bóng theo hình, bám theo lên phía trước, Hách Bằng kêu lên:
“Phong đại ca! Đừng đả thương ả!”
Phong Chấn Vũ đáp:
“Ta biết rồi! Ngươi đừng nhiều lời!”
Song bút của hắn múa tít, mỗi bút đều hướng vào huyệt đạo yếu hại của Sử Nhược Mai điểm đến.
Thủ pháp điểm huyệt của Phong Chấn Vũ quả thật bất phàm, chỉ qua một thời gian ngắn đã biến hóa thành hàng ngàn bút ảnh tầng tầng lớp lớp bao chặt lấy thân hình Sử Nhược Mai. Thế nhưng bởi vì Hách Bằng không đồng ý cho hắn đả thương Sử Nhược Mai, cho nên song bút của hắn mặc dù mỗi bút đều hướng đến các huyệt đạo yếu hại của Sử Nhược Mai, song trong đó mười phần thì đến chín chỉ là hư chiêu, lại phải tránh tử huyệt, huyệt mà điểm sẽ bị thương cũng không được điểm, chỉ có thể tìm ma huyệt mà điểm tới. Hắn có cố kỵ như vậy, Sư Nhược Mai không có cố kỵ gì, cho nên hắn muốn nhanh chóng đắc thủ cũng không thể được.
Nhưng võ công của Phong Chấn Vũ rốt cục so với Sử Nhược Mai cũng hơn rất nhiều, sau khi trải qua ba mươi chiêu, Sử Nhược Mai đã dần dần đuối khí, kiếm pháp không còn chặt chẽ cẩn mật như lúc đầu. Phong Chấn Vũ thừa cơ áp sát, chỉ chờ nàng lộ ra một sơ hở là lập tức điểm trúng ma huyệt. Hách Bằng nhìn thấy nàng đã lộ ra vẻ chống đỡ không được, trong lòng vô cùng mừng rỡ, hắn chuyển hết cả song đao sang tả thủ, để hữu thủ trống không, chuẩn bị chờ có cơ hội đến sẽ thi triển thủ pháp Cầm Nã Thủ bắt sống Sử Nhược Mai.
Sử Nhược Mai hơi thở như gió vút, tròng lòng thầm nghĩ: “Ta sao có thể rơi vào tay tên tặc tử này để chịu hắn vũ nhục được?” Nàng đang muốn hồi kiếm lại tự sát, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phóng tới như cuồng phong bạo vũ.
Tâm niệm của nàng còn chưa dứt, đã thấy một khoái mã phi đến trước măt, một người nhảy xuống ngựa, người này chính là chàng thư sinh hôm qua gặp tại quán điếm.
Thư sinh kia tay cầm Chiết phiến, lạnh lùng nói:
“Đây là cách đối đãi với bằng hữu sao?”
Hách Bằng đã lãnh giáo qua lợi hại của y, cho nên lấy làm kinh hãi vô cùng, vội vàng nói:
“Xin huynh đài hãy nể mặt, đừng quản chuyện không đâu, tiểu đệ có thù phải báo”.
Thư sinh kia lại cuời lạnh nói:
“Tốt lắm, ngươi muốn cùng ta kết giao làm bằng hữu, vậy chúng ta lại thân cận, thân cận!”
Chàng ta nói rồi khẽ mở thiết phiến ra, hướng thẳng chỗ Hách Bằng đi tới, Hách Bằng vội vàng lui lại vài bước hỏi:
“Ngươi có ý gì?”
Thư sinh kia đáp:
“Chúng ta kết giao bằng hữu nha, ngươi không phải luôn miệng nói là muốn kết giao bằng hữu với vị tướng công này hay sao? Nguyên lai là ngươi muốn dùng đao để kết giao. Ta hiện tại cũng học theo ngươi, ta không dùng đao mà chỉ dùng chiếc quạt này cùng ngươi kết giao bằng hữu”.
Lời vừa nói ra thì người cũng đã đến, rất nhanh chàng ta đã vung Chiết phiến đến trước mặt hắn.
Hách Bằng đại nộ, lại khinh thường đối phương không có binh khí, nên trong lòng nghĩ: “Ngươi nội công tuy cao, nhưng chỉ với chiếc quạt này, vị tất đã chống được song đao của ta”. Lập tức hắn cử song đao lên, một đao chặt tới Chiết phiến, đao còn lại thì nhằm cổ tay chàng ta chém tới.
Thư sinh kia ha hả cười, Chiết phiến lập tức xoay tròn, chỉ nghe “đương” một tiếng, một đao mà Hách Bằng chém xuống cổ tay chàng ta đã bị Chiết phiến đánh bật ra, đao còn lại bị thiết phiết dính chặt lấy gạt qua một bên.
Trên giang hồ vốn có môn võ khí “Chiết Thiết phiến” này, thế nhưng Chiết phiến của thư sinh lại không phải làm bằng sắt thép mà chỉ được làm bằng nan trúc, do xảo thủ của một nghệ nhân chế ra, trên Chiết phiến còn chạm trổ hoa văn, hết sức tinh xảo mỹ lệ. Đương thời các văn sĩ có chút tiền đều thích dùng lại Chiết phiến này để ra dáng phong nhã. Cho nên loại Chiết phiến này chỉ dùng để làm đồ trang sức chứ không dùng làm võ khí. Hai cây đao của Hách Bằng lại là miễn đao đã qua bách luyện, sắc bén dị thường, Hách Bằng vốn nghĩ rằng chỉ một đao cũng có thể chém nát Chiết phiến này, nào ngờ thủ pháp của thiếu niên này vô cùng kỳ diệu. Trong khi Chiết phiến tiếp xúc với sống đao của hắn từ dính chặt lấy, chiến phiến lập tức xoay tròn, Hách Bằng không làm chủ được thanh đao của mình cũng phải chuyển động theo, xem chừng sẽ giữ chặt lấy không cho hắn thoát ra.
Phong Chấn Vũ vừa nhìn qua, hắn biết ngay là kình địch mới đến, khiến cho hắn nóng lòng muốn điểm ngã Sử Nhược Mai, cho nên không tiếp tục cố tìm cách điểm vào ma huyệt nữa. Hắn sử một chiêu “Song Tinh Xảo Hội”, song bút áp sát ra chiêu hiểm độc, trên thì điểm vào huyệt Hoa cái, dưới thì điểm vào huyệt Trường cường. Huyệt Hoa cái là một trong ba mươi sáu đại huyệt trên thân người, nếu như bị điểm trúng thì không chết cũng sẽ tàn phế. Sử Nhược Mai vội vàng dùng một chiêu Cử Hỏa Liêu Thiên nâng kiếm lên phía trên, toàn bộ tinh thần ứng phó với cây Phán Quan bút điểm vào huyệt Hoa cái. Nào ngờ Phong Chấn Vũ chính là muốn nàng làm như vậy, mũi bút trong tay hắn đâm ra, mũi bút cấp tốc chỉ tới huyệt Trường cường của nàng, huyệt Trường cường này không phải là tử huyệt cũng không phải là ma huyệt, nhưng nếu như bị điểm trúng lập tức gân cốt nhuyễn ra, một bên chân sẽ bị hủy. Phong Chấn Vũ nghĩ thầm trong bụng: “Cường địch trước mắt, ta không điểm vào huyệt đạo của ả, chỉ hủy đi một bên chân ả, cũng xem như đủ giao phó với lão Hách rồi. Đây là việc vạn bất đắc dĩ, ước chừng lão Hách cũng sẽ không dám lật lọng không trả ngân lượng cho ta”.
Hắn còn chưa nghĩ xong, đầu bút đã chạm đến y phục của Sử Nhược Mai, chợt cảm thấy có một luồng kình phong tạt tới, Phong Chấn Vũ kêu lên một tiếng, “Không hay”. Hắn lập tức vội vàng chuyển thân lướt ra, nhưng vẫn chậm nửa bước, chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, đầu vai đã bị thư sinh kia đập xuống một nhát thật mạnh.
Thư sinh kia vừa ra tay để cứu Sử Nhược Mai, cho nên chàng ta cũng buông Hách Bằng ra. Hách Bằng kêu lên:
“Phong đại ca, chúng ta liên thủ thu thập tên tiểu tử không biết tốt xấu này trước”.
Thư sinh kia cười nói:
“Tối lắm, ta đang muốn xem ngươi làm thế nào để thu thập ta đây?”
Chàng ta mở Chiết phiến gạt song đao của Hách Bằng ra, sau đó Chiết phiến lại tức thời xếp lại cuộn lấy Phán Quan bút đang phi tới dẫn sang một bên. Chàng ta cười nói:
“Ngươi là cao thủ điểm huyệt, ta đây múa búa trước của Lỗ Ban, xin nhờ ngươi chỉ giáo!”
Trong lúc đang nói, thư sinh cũng đã phóng ra ba chiêu liên hoàn lần lượt điểm vào Lao Cung, Thiên Trụ, Trường Cường, Dũ Khí, Tuyền Ky năm đại huyệt của Phong Chấn Vũ. Phong Chấn Vũ phải sử ra hết bản lĩnh, khó khắn lắm mới có thể giải khai được, trong lòng không khỏi rúng động, kinh hãi vô cùng. Công phu điểm huyệt của thiếu niên này so với hắn cao minh hơn rất nhiều, chỉ một cây Chiết phiến cũng đã thắng hơn cả song bút của hắn.
Sử Nhược Mai rất căm hận Hách Bằng, nàng thấy thư sinh ngăn chặn Phong Chấn Vũ cho mình, nàng lập tức lui ra, nhằm hướng Hách Bằng phóng tới xuất ra một kiếm. Hách Bằng cắn chặt hàm răng, trong lòng hắn nghĩ: “Ta không đả thương ngươi, tánh mạng của ta cũng nguy. Có lẽ phải cho ngươi một chút thiệt hại, chân của mỹ nhân xem ra cũng không có gì hay ho lắm”.
Hắn liền cử song đao, một trên một dưới, đao bên trên thì đỡ thấy thanh Cương kiếm của Sử Nhược Mai, đao bên dưới thì chém xuống đầu gối của nàng. Lưỡng đao này chính là chỗ tinh hoa trong đao pháp của hắn, lợi hại phi thường.
Sử Nhược Mai đã đạt chân truyền kiếm thuật của Diệu Tuệ thần ni, nếu luận về chiêu số tinh diệu, nàng thật sự hơn Hách Bằng rất xa. Một đao hai thức của Hách Bằng mặc dù rất ác liệt tàn độc, nhưng nếu như nàng trấn tĩnh ứng phó thì cũng có thể dư sức chống đỡ. Chỉ là bởi vì thứ nhất do nàng lần đầu lâm địch, kinh nghiệm còn chưa đủ, thứ hai là do đã trải qua giao đấu một hồi lâu, khí lực không còn nhiều, với đao này đúng ra nàng nên thừa dịp đối phương một đao trên một đao dưới, trung bàn bị hở, lập tức phải rút kiếm lại đổi chiêu nhằm trung bàn đâm tới liền sẽ có thể chuyển bại thành thắng. Thế nhưng vì nàng thấy đối phương mãnh liệt chém đến, trong lòng lửa giận bốc lên, nàng cũng hoành kiếm chém mạnh tới. Khí lực của nàng lại không bằng được Hách Bằng, cho nên tự mình chịu thiệt thòi lớn. Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, đao trên của Hách Bằng đã kìm chặt lấy thanh Cương kiếm của nàng, đao dưới nhanh như ánh chớp, mắt thấy sẽ chặt đứt đầu gối nàng.
Sử Nhược Mai dựa vào thân pháp khinh xảo, hai chân vội vàng cấp tốc búng lên, nàng dùng khinh công “Di Hình Hoán Vị”, nhảy lên ba lần mới thoát khỏi ba đao liên hoàn của Hách Bằng. Thế nhưng đao bên trên của Hách Bằng đang kìm chặt thanh Cương kiếm của nàng không chịu buông ra, không để cho nàng có cơ hội rút kiếm hoàn chiêu. Đao bên dưới của hắn thì không ngừng chặt xuống hai chân nàng. Sử Nhược Mai sau vài lần nhảy tránh, hơi thở đã hổn hển, hiểm cảnh lại phát sinh.
Thiếu niên kia lông mày nhíu lại, trong lòng chàng thầm nghĩ: “Người này sử dụng đúng là kiếm pháp thượng thừa, nhưng đáng tiếc là còn chưa thể sử đến mức thuần thục tinh xảo, vận dụng tự nhiên”. Lập tức chàng công gấp ba chiêu, đánh bật Phong Chấn Vũ ra, rồi nhanh chóng chuyển hướng lao đến phía sau Hách Bằng. Chàng vốn không chịu đánh lén sau lưng, cho nên quát lên:
“Xem chiêu!”
Hách Bằng hoảng kinh, vội vàng dùng dao bên dưới, trở tay chém ngược lại. Thiếu niên kia thi triển tuyệt kỹ như trước, Chiết phiến lật nghiêng, chàng dùng thủ pháp chữ “Niêm” dính chặt lấy thanh đao của Hách Bằng. Chiết phiến liền xoay tròn, lần này thì Hách Bằng cũng không giữ vững được nữa, một thanh đao của hắn rời tay bay ra!
Phong Chấn Vũ đột nhiên kêu lên:
“Lão Hách, vàng của ngươi ta không lấy nữa, ngươi tự mình tiêu đi!”
Hắn nhìn thấy thiếu niên kia quá mức lợi hại, tự nghĩ mình cũng không phải là đối thủ, nên nhân có cơ hội này, hắn lập tức vắt chân lên cổ, vội vàng bỏ chạy thật nhanh.
Hách Bằng lúc này kinh sợ vô cùng, trong lúc hắn đang thất hồn lạc phách, không còn chút đấu chí nào, với sức một tay thì sao có thể chống đỡ được Sử Nhược Mai. Chỉ nghe một tiếng “đương” vang lên, thanh đao bên trên của hắn đã bị Sử Nhược Mai đánh rơi. Hách Bằng vội kêu lớn:
“Cô, cô….”
Hắn những muốn nói: “Cô nương tha mạng”, thế nhưng chỉ kịp kêu ra một chữ “cô” thì Sử Nhược Mai đã đâm tới một kiếm từ trước ngực xuyên qua sau hậu tâm hắn. Chữ “cô” chỉ mơ hồ không rõ ràng, tựa như là tiếng kêu tuyệt mệnh của hắn, thiếu niên kia làm sao có thể hiểu được rằng là do hắn đang muốn gọi chính là từ: “Cô nương”.
Sử Nhược Mai không tránh được phải hướng thiếu niên cảm tạ, thiếu niên kia nói:
“Tiểu đệ mang họ “Độc Cô”, đơn danh có một chữ “Vũ”, xin hỏi cao danh quý tánh của huynh đài, không biết vì sao lại cùng hai tên cường đạo này kết oán?”
Sử Nhược Mai tiện miệng nói ra một cái tên rồi đáp:
“Ta cũng không biết bọn chúng cớ vì sao muốn hạ độc thủ, đoán chừng là tham tiền tài cho nên mới bị thiệt mạng như vậy”.
Độc Cô Vũ lại hỏi:
“Sử huynh đài đi lại trên giang hồ, trong mình có mang theo kỳ trân dị bảo nào không?”
Sử Nhược Mai thoáng ngẩn người nghĩ: “Chẳng lẽ y cũng có ý đồ với ta hay sao?” Nhưng nàng nhận thấy thiếu niên này đúng là nhất biểu tư văn, không có chút vẻ gì của cường đạo cả, nàng lại không hề có chút kinh nghiệm giang hồ nào, nên nghĩ sao liền nói thẳng ra như vậy:
“Trên người ta chỉ có một nắm kim đậu, đều ở trong đây!”
Sử Nhược Mai tưởng rằng thiếu niên kia muốn được trả công đã ra tay tương trợ, nhưng thấy chàng ta khí chất bất phàm, cho nên lại sợ vạn nhất không phải, thì e là mình quá mạo muội mang vàng ra trả công cứu mạng, như vậy không phải là đáng chê cười sao, ngược lại sẽ khiến cho mình có vẻ thiển cận quá. Bởi vậy nàng nghĩ tới nghĩ lui, liền nảy ra một chủ ý, nàng lấy kim đậu mang ra, nhưng bản thân mình lại không lên tiếng trước, chờ xem thiếu niên kia sẽ nói sao.
Sử Nhược Mai nghĩ như vậy là ý hay, nào ngờ sự tình lại không diễn ra như vậy. Chỉ thấy thiếu niên kia mỉm cười:
“Nói như vậy, hai tên cường đạo này hôm nay thật sự là đã bỏ mắt đi rồi!”
Sử Nhược Mai ngẩn người hỏi lại:
“Nghĩa là sao?”
Độc Cô Vũ giải thích:
“Sử huynh xem chừng còn chưa biết lai lịch hai tên cường đạo này, tiểu đệ ngày hôm qua đến khách điếm thì cũng chưa biết, nhưng bây giờ thì đã rõ rồi. Huynh không nghe thấy bọn họ xưng hô với nhau là “Hách đại ca” với “Phong đại ca” gì đó sao? Huynh ngẫm lại xem, trong giới cường đạo, kẻ mà việc không ác không làm, mang họ Hách và họ Phong thì có những ai?”
Sử Nhược Mai đỏ mặt xấu hổ nói:
“Thật không dám giấu, tiểu đệ lần đầu đi lại trên giang hồ, đối với các nhân vật trong giới lục lâm, thật không có một chút hiểu biết nào. Mong được huynh đài chỉ giáo cho”.
Độc Cô Vũ đáp:
“Hai tên cường đạo này, theo như ta thấy đến chín mươi chín phần chính là Hách Bằng và Phong Chấn Vũ”.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Rốt cuộc chúng có lai đầu như thế nào?”
Độc Cô Vũ nói:
“Hách Bằng trên giang hồ có ác danh là một đạo tặc hái hoa, Phong Chấn Vũ là một độc cước đại đạo chuyên vào các nhà giàu có. Bản lãnh của hai người bọn chúng trong giới lục lâm cũng được liệt vào hạng nhất lưu. Hách Bằng ngoại trừ thích chiếm đoạt mỹ sắc, tiền tài hắn cũng thích, bất quá nếu như vụ làm ăn không đủ béo bở hắn tuyệt đối không làm. Còn Phong Chấn Vũ đặc biệt chỉ chuyên cướp đoạt của phú hào, những vụ làm ăn chỉ có vài chục lượng vàng, hắn không để trong lòng đâu”.
Độc Cô Vũ nói đến đây liền mỉm cười nói tiếp:
“Số kim đậu này của Sử huynh mặc dù không ít, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi lượng vàng, cho nên ta mới nói hai tên cường đạo này đã bỏ mắt đi rồi. Bất quá, Sử huynh sau này cẩn thận một chút, tiền tài không thể để lộ ra ngoài, sẽ khơi dậy lòng tham của người khác. Nghĩ lại bộ dáng rộng rãi của Sử huynh tối hôm qua, không trách hai tên cường đạo này sinh nghi, ta đoán bọn chúng nhất định cho rằng Sử huynh còn có trân bảo gì nữa, cho nên mới đánh rớt cặp mắt như vậy, kết quả là một chết, một bị thương. Lần này xem như bọn chúng gặp xui xẻo rồi”.
Sử Nhược Mai nghe nói tên Hách Bằng kia là một đạo tặc hái hoa thì lập tức trên mặt càng hồng vựng. Nhân vì tức giận chưa tiêu hết, nàng liền đá thi thể Hách Bằng một cước bay ra, hậm hực nói:
“Nguyên lai hắn là một tên dâm tặc, ta hận không thể đâm hắn thêm một kiếm nữa”.
Độc Cô Vũ nói:
“Sử huynh giết chết tên dâm tặc này, vì giang hồ mà trừ đi một mối hại, thật rất đáng mừng”.
Chàng ta chỉ nghĩ rằng do Sử Nhược Mai ghét ác như cừu, chứ không nghĩ đến Sử Nhược Mai lại là một thân nữ tử. Sử Nhược Mai đáp:
“Đây là đều nhờ có huynh đài tương trợ, tiểu đệ làm sao có thể chiếm công được”.
Sử Nhược Mai đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng hỏi:
“Tối qua, ta phát hiện có kẻ nấp trên cây táo trong vườn, sau lại có người phóng một viên đá dọa hắn bỏ chạy, người đó chính là huynh đài phải không?”
Độc Cô Vũ cười nói:
“Đúng là tiểu đệ, còn kẻ rình trên cây chính là Hách Bằng”.
Đang nói đến đây thì thất mã của Sử Nhược Mai lại phát ra tiếng kêu thống khổ, Độc Cô Vũ đưa mắt nhìn, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Độc Cô Vũ nói:
“Sử huynh, thất mã của huynh đã bị người ám toán rồi”.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Thảo nào nó không chịu đi, ta còn tưởng rằng nó bị nhiễm bệnh, lại không biết là nó bị ám toán ở đâu?”
Độc Cô Vũ nói:
“Để ta khám xem sao”.
Chỉ thấy vó trước của thất mã cứ nhấc lên không muốn hạ xuống đất, tựa hồ như rất sợ đau. Độc Cô Vũ vừa xem qua liền nói:
“Đúng rồi, nó bị kẻ khác ám toán bằng ám khí ‘Hối Hoa châm’.”
Lập tức chàng ta lấy từ trong tay nải ra một khối từ thạch, nhẹ nhàng vỗ thất mã nói:
“Ngươi không cần phải sợ, ta giúp ngươi trị thương. Sử huynh, huynh giữ lấy nó, cho ta mượn kiếm của huynh dùng một cái”.
Độc Cô Vũ lấy mũi kiếm khoét một chút thịt, rồi lại dùng từ thạch áp lên trên, quả nhiên tại cả hai vó trước của thất mã đều hút ra một cây ngân châm trong suốt. Độc Cô Vũ lại đắp thuốc lên miệng vết thương rồi cười nói:
“Tốt rồi, thất mã này thể chất rất tốt, cho nghỉ ngơi một hồi là lại có thể bước đi được. Chỉ là chưa thể chạy nhanh được, ước chừng phải đến ngày mai mới hồi phục như cũ”.
Sử Nhược Mai mừng rỡ vô cùng, liền tạ ơn Độc Cô Vũ một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ: “Người này thật tốt, chỉ không biết thuộc tầng lớp nào, niên kỷ tựa hồ cũng không lớn hơn ta nhiều lắm, nhưng lại thành thạo đến như vậy, còn mang theo cả hộp đồ nghề của lang trung, mọi thứ thuốc đều đầy đủ”. Độc Cô Vũ nói:
“Giữa đường gặp người hoạn nạn thì giúp đỡ lẫn nhau, đó là việc nên làm, chuyện nhỏ như vậy không đáng để nhắc tới, khiến ta càng nghĩ càng thêm xấu hổ”.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Xấu hổ điều gì?”
Độc Cô Vũ đáp:
“Không nói cũng biết, cái này đương nhiên là thủ đoạn của nhóm người của Hách Bằng làm ra. Tối hôm qua ta đã nhìn ra hắn có ý đồ không tốt với Sử huynh, thế nhưng ta thực sự chỉ đề phòng hắn ám toán Sử huynh, lại không đề phòng bọn chúng hạ độc thủ đối với thất mã của huynh”.
Sử Nhược Mai đáp:
“Những thủ đoạn nham hiểm trên giang hồ muốn đề phòng cũng khó mà đề phòng được”.
Sử Nhược Mai đối với thân phận của Độc Cô Vũ có chút hoài nghi, Độc Cô Vũ cũng tương tự như vậy, sau khi chàng ta trị thương xong cho thất mã, không nhịn được liền hỏi:
“Con ngựa này tựa hồ là giống ngựa Khang Cư danh tiếng, không biết có đúng không?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Có lẽ là như vậy. Ta đối với những hiểu biết về ngựa thực sự là người ngoại đạo”.
Độc Cô Vũ lại hỏi:
“Sử huynh mua nó tại đâu vậy? Chủng ngựa danh tiếng này ở Trung nguyên thực sự rất ít thấy”.
Sử Nhược Mai chầm chậm nói:
“Đây vốn là một vị bằng hữu tặng ta”.
Nàng vốn không quen nói dối bao giờ cho nên lời nói ra rất không tự nhiên. Độc Cô Vũ thầm nghĩ: “Vị bằng hữu mà chịu tặng cho một tuấn mã như thế này đương nhiên là giao tình không tầm thường. Đối với lai lịch của thất mã thì theo lý sẽ phải nói cho biết chứ. Tại sao người này ngay cả việc thất mã này là giống ngựa Khang Cư cũng không biết vậy?”
Dù sao đi nữa, rốt cuộc chàng ta và Sử Nhược Mai cũng chỉ là mới quen biết, cho nên không hỏi tiếp nữa, hơn nữa lại thấy Sử Nhược Mai đúng là chú chim non mới lần đầu xuất đạo, quyết không phải là kẻ xấu, cho nên nghĩ thầm: “Chỉ nhìn y vừa rồi mang tất cả kim đậu bỏ ra, lại không hề thấy y có một chút úy kỵ nào, rõ ràng là người thẳng thắn. Y đã không muốn nói, ta hà tất hỏi nhiều làm gì”.
Sử Nhược Mai nói:
“Đa tạ đại ân của huynh đài, sau này xin báo đáp”.
Đang lúc nàng định chắp tay nói lời từ biệt, Độc Cô Vũ chợt hỏi:
“Sử huynh định đi đâu vậy?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Ta, ta cũng không có nơi cố định để đi”.
Độc Cô Vũ lại hỏi:
“Có chuyện gì quan trọng cần làm không?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Cũng không có”.
Độc Cô Vũ liền mời:
“Đã như vậy, hàn xá của ta cách đây cũng không xa, cưỡi ngựa đi cũng chỉ mất có nửa ngày đường, không biết Sử huynh có chịu nể mặt, đến hàn xá của ta hàn huyên mấy ngày không?”
Sử Nhược Mai giật mình hoảng hốt, lúng túng nói không nên lời:
“Cái này, cái này…. xin thứ cho tiểu đệ trái mệnh, chỉ có thể tâm lĩnh hảo ý của huynh”.
Độc Cô Vũ có vẻ không vui, liền nói:
“Sử huynh không phải là trách ta đã quá mạo muội đấy chứ?”
Sử Nhược Mai vội đáp:
“Không phải, không phải, ta vừa rồi nhất thời chưa kịp nhớ ra, ta, ta còn chút chuyện nhỏ bên mình, mặc dù không phải là đại sự gì, nhưng cũng cần phải thu xếp. Ân của Độc Cô huynh, sẽ có ngày báo đáp, xin thứ cho tiểu đệ không thể phụng bồi”.
Độc Cô Vũ thấy nàng nói năng ấp a ấp úng, vừa nghe qua đã biết ngay là nàng nói dối, trong lòng có chút không hài lòng, “Người này tính cách cũng thật là đặc biệt, lúc thì rất thẳng thắn bộc trực, không che giấu điều gì, lúc thì lại tỏ vẻ xấu hổ như con gái vậy”. Chàng ta lại không biết kỳ thật Sử Nhược Mai đúng là “con gái”.
Độc Cô Vũ nói:
“Sử huynh nếu đã có việc, ta cũng không tiện cưỡng ép. Sử huynh định đi đường nào vậy?”
Sử Nhược Mai hỏi lại:
“Nhà của Độc Cô huynh ở phương nào vậy?”
Độc Cô Vũ đáp:
“Nhà của tiểu đệ ở Bạch Thạch Cương, phía đông của Vân Thành Trấn”.
Sử Nhược Mai nói:
“Vậy là sẽ đi theo đường này về phía đông phải không?”
Độc Cô Vũ đáp:
“Không sai”.
Chàng ta còn đang nghĩ là nàng sẽ đi cùng đường thì Sử Nhược Mai cướp lời nói:
“Thật là rất không khéo, tiểu đệ phải đi về phía tây. Hôm khác nếu có duyên, tiểu đệ sẽ thân hành đến phủ bái yết”.
Nói xong nàng vội vội vàng vàng, tựa như sợ Độc Cô Vũ sẽ giữ nàng lại, lập tức chắp tay bái biệt.
Độc Cô Vũ lại thêm vài phần không hài lòng, trong lòng nghĩ: “Người này thật quá bất cận nhân tình, ta cùng với ngươi mặc dù là bình thủy tương phùng, nhưng nói sao đi nữa thì cũng đã từng trợ giúp ngươi thoát khỏi một trường hiểm họa. Ờ, mà người này xem ra không giống nhân vật giang hồ, ngôn từ lại úp mở như vậy, kiếm pháp cũng không hề tầm thường, lại có một tuấn mã Tây Vực hiếm thấy, rốt cục hắn là hạng người nào, thật là khiến cho người khác đoán không ra!”
Chàng ta càng nghĩ lại càng hoài nghi, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, khi đã đi được một đoạn đường liền âm thầm rẽ vào một con đường nhỏ, đổi sang hướng tây mà đi.
Sử Nhược Mai một mình đi về phía tây, nàng vốn đi không có mục đích, dẫu là đi về phía đông, phía tây, phía bắc hay nam thì hướng nào cũng được, chỉ bởi vì Độc Cô Vũ nói phải đi về phía đông, cho nên nàng mới cố ý đi ngược lại về phía tây.
Đường đi về phía tây đúng là một quan đạo đi thông qua Bình Lô, từ Bình Lô đi về phía tây khả dĩ có thể đến được Trường An.
Nàng đi được một hồi, chợt nghe thấy phía sau có tiếng người ngựa huyên náo, có người quát lớn:
“Tiểu phú chạy đi đâu?”
Sử Nhược Mai đại nộ, nàng còn tưởng là bè đảng của Hách Bằng đã đuổi tới, nàng quay đầu lại nhìn thì không khỏi chấn động.
Chỉ thấy đuổi theo phía sau ước chừng có nười lăm mười sáu kỵ sĩ, quả nhiên đều phục sức của võ lâm quân. Nguyên lai là hơn mười kỵ sĩ này chính là đội tiền trạm của vũ lâm quân, nhân mã của vũ lâm quân rất đông đảo, khi muốn đi qua một châu huyện nào nhất thiết phải cần có cung ứng, cho nên mới phải phái một tiểu đội nhân mã đi trước ít nhất nửa ngày thông tri cho quan lại địa phương biết, để bọn họ còn chuẩn bị trước. Sử Nhược Mai chỉ nghĩ rằng đi theo đại lộ thì sẽ không tương ngộ với quần đạo nữa, nhưng nàng lại không nghĩ đến sẽ gặp phải quan quân, phiền toái lại càng lớn hơn.
Vốn là Sử Nhược Mai quần áo sang trọng, đến mười phần là một quan gia đệ tử, theo lý sẽ không khiến cho quan quân hoài nghi, thế nhưng thất mã nàng đang cưỡi lại là ngự mã do Thanh Hải Phiên Vương mang cống tiến, những đám quan quân khác sẽ không nhận ra, nhưng trong vũ lâm quân, loại chủng mã Khang Cư này rất nhiều, cho nên từ xa xa cũng sẽ nhìn ra.
Viên quan quân đầu lĩnh tiểu đội vũ lâm quân này tên gọi An Định Viễn, chức quan của y là Hổ Nha đô úy. Trong vũ lâm quân cấp bậc cao nhất là Long Kỵ đô úy, tiếp theo chính là Hổ Nha đô úy.
Trong vũ lâm quân, An Định Viễn là đệ ngũ cao thủ, chỉ đứng sau Tần Tương, Uất Trì Bắc (đều là Long Kỵ đô úy), Uất Trì Nam (là Hổ Nha đô úy) và một vị Hổ Nha đô úy khác là Khang Ban Hầu, y chính là một viên kiêu tướng thiện chiến.
An Định Viễn vừa nhìn liền nhận ra ngay thất mã mà Sử Nhược Mai cưỡi chính là ngự mã, y không khỏi chấn động liền kêu lên:
“Đây nhất định là tiểu tặc Kim Kê lĩnh đã lọt lưới!”
Lập tức y nắm trường thương, suất lĩnh vũ lâm quân kéo đến vây bắt nàng.
Khoái mã của An Định Viễn đến trước tiên, gã phẫn nộ quát:
“Tiểu tặc thật to gan, dám nghênh ngang cưỡi ngự mã trên quan đạo, lại cả gan làm cao như vậy, còn không mau xuống ngựa cho ta!”
Nói thì chậm, nhưng khi đó rất nhanh, hai thớt ngựa đầu đuôi mới gặp nhau, An Định Viễn đã hét lớn một tiếng, trường thương rung lên nhằm hậu tâm Sử Nhược Mai đâm tới.
Sử Nhược Mai trở tay chém ra một kiếm đánh bạt mũi thương của An Định Viễn, thế nhưng nàng không quen giao chiến trên ngựa, khí lực cũng không bằng đối phương, cho nên bị An Định Viễn dùng sức mạnh đâm tới thì toàn thân chấn động tựa hồ muốn rơi xuống ngựa. Chợt nàng nghe thấy một tiếng hô lớn, nguyên lai là có người thiện dụng “bán mã tắc” (dây buộc ngựa), đã quay tròn bán mã tắc một vòng rồi hướng cổ ngựa của nàng quăng tới.
Sử Nhược Mai lo được người chứ không lo được ngựa. Thất mã của nàng liền bị dây thừng buộc chặt vào cổ, lập tức bốn vó khụy xuống. An Định Viễn ngay lập tức lại đâm tới một thương.
Sử Nhược Mai kêu lên:
“Các ngươi muốn thất mã này, thì ta trả lại cho các ngươi ngay, tại sao lại cậy mạnh không nói đạo lý như vậy?”
Lập tức nàng thi triển khinh công, mũi chân điểm vào yên ngựa, đằng thân bay lên. An Định Viễn thúc ngựa bám theo, lại xuất thương đâm tới. Sử Nhược Mai cả giận:
“Ngươi cũng mau xuống ngựa cho ta!”
Thân hình nàng vừa hạ xuống đất, còn chưa có đứng vững, mũi thương của An Định Viễn đã đâm tới trước ngực nàng, Sử Ngược Mai cũng không chống lại chiêu này, eo thon của nàng liền gập lại tựa như nhành liễu uốn mình nhanh chóng thoát khỏi một thương của An Định Viễn. Nàng nhân thế phóng ngang ra một kiếm, chém đứt một chân thất mã của An Định Viễn. An Định Viễn rống to lên một tiếng, bất đắc dĩ cũng phải xuống ngựa.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Ngươi vì sao lại ngang ngược vu cho ta là cường đạo?”
An Định Viễn cười lạnh:
“Ngươi không phải cường đạo, thế ngự mã này từ đâu tới?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Là do bằng hữu tặng cho ta, ta không biết đây là ngự mã”.
An Định Viễn lại gặng hỏi:
“Là ai tặng cho ngươi?”
Sử Nhược Mai không đáp được, nên chỉ có thể nói:
“Ta quả thực không phải cường đạo, tin hay không là tùy ngươi!”
An Định Viễn lại hỏi:
“Ngươi không phải cường đạo, vậy ngươi là ai?”
Sử Nhược Mai không muốn nói cho hắn rằng thân phận mình là tiểu thơ Lộ Châu tiết độ sứ nên nhất thời cứng lưỡi không biết phải trả lời thế nào.
An Định Viễn cười lạnh:
“Ta chỉ biết cường đạo Kim Kê lĩnh đều là những hán tử cứng cỏi, không ngờ nhà ngươi lại là thứ hèn nhát như vậy, làm cường đạo mà cũng không dám nhận! Thiết Ma Lặc, Tân Thiên Hùng có bộ hạ như nhà ngươi, cũng coi như là bọn họ bị mất hết mặt mũi!”
Sử Nhược Mai kỳ thật không muốn cùng với quan quân triều đình giao thủ, thế nhưng nàng luôn được mọi người nịnh nọt thành quen, cho nên cũng có vài phần tính tiểu thơ, chưa từng bị người khác nhục mạ như vậy bao giờ. An Định Viễn giơ trường thương lên chỉ vào Sử Nhược Mai, đang muốn phân phó cho hộ binh mang dây trói lại, chợt hắn nghe “choang” một tiếng, Sử Nhược Mai đã rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, nàng lạnh lùng nói:
“Quan bức dân làm phản, ngươi cứ ngang ngược nói ta làm cường đạo, ta sẽ làm cường đạo liền, xem kiếm!”
Nàng liền phóng ra một chiêu “Ngọc Nữ Thoa Đầu”, kiếm quang tựa như dải lụa đâm tới An Định Viễn.
An Định Viễn có chút sửng sốt: “Ta chỉ nghĩ hắn là tên tiểu tặc tham sống sợ chết, không ngờ kiếm pháp của tiểu tặc này lại tinh diệu đến như vậy”. Lập tức hắn hét lên:
“Đến hay lắm!”
Ngọn thương rung lên, mũi thương hóa thành một bông hoa lớn, hắn liền sử ra chiêu “Trung Bình thương”, thương cao bằng ngực nhằm thẳng lồng ngực Sử Nhược Mai phóng tới.
Sử Nhược Mai biết khí lực của hắn rất mạnh, cho nên nàng đã quyết định, không lấy cứng đối cứng. Nàng lập tức dùng kiếm pháp khinh linh, thân liền với kiếm, tránh phương chính diện, rồi đột nhiên mũi kiếm bung ra thừa cơ đột nhập vào giữa đóa hoa thương, mũi kiếm tiếp dính lấy cây thương, nàng hét lên một tiếng:
“Buông tay” rồi chém nhanh xuống ngón tay An Định Viễn.
An Định Viễn là đại tướng thân trải trăm trận, lâm nguy bất loạn. Mũi kiếm của Sử Nhược Mai lướt trên cán thương, mắt thấy sắp chém đứt cổ tay hắn, thì trường thương đã nhanh chóng xoay tròn một vòng, thanh Cương kiếm của Sử Nhược Mai đang ghìm giữ bị đánh bạt ra, hắn cũng đồng thời hét lên một tiếng:
“Buông ra”.
Hắn dùng cây thương làm thành cây côn, từ ngang lưng quét ra.
Sử Nhược Mai dùng thế “Loan Yêu Sáp Liễu” ngay trong sát na tránh chiêu thức mãnh liệt của hắn, nàng lại cấp tốc sử dụng thế “Phượng Điểm Đầu”, tránh khỏi mũi thương bám theo truy kích. Hai bên đều không ai chiếm được tiện nghi, vũ khí của cả hai đều chưa bị rời khỏi tay.
An Định Viễn quát hỏi:
“Ngươi là ai, mau báo danh!”
Sử Nhược Mai đáp:
“Ta chỉ là một tiểu tặc vô danh, xem kiếm!”
An Định Viễn ngầm kinh ngạc, trong lòng nghĩ: “Thằng nhóc này võ nghệ cao cường, cố nhiên không phải là hạng vô danh. Nhưng sao ta chưa từng nghe qua Tần đô úy nói Kim Kê lĩnh có nhân vật nào như thế này”. Nguyên lai là Tần Tương đối với các nhân vật đầu lĩnh của Kim Kê lĩnh như đám người Thiết Ma Lặc, Tân Thiên Hùng, Đỗ Bách Anh đều rất quen biết, trước khi vây núi tấn công, y đã mang võ công, tướng mạo của những người này nói tỉ mỉ cho An Định Viễn hay, nhắc hắn đặc biệt cẩn thận, nếu như gặp phải những người này, có thể chiến được thì chiến, không chiến được thì chạy. Đó cũng là vì y một lòng bảo hộ cho bộ hạ và cũng bảo toàn cho nhóm người Thiết Ma Lặc.
An Định Viễn thấy nàng không nói gì, nên nghĩ thầm: “Chỉ sợ đây là đầu mục mới của Kim Kê lĩnh cũng chưa biết chừng”. Hắn mặc nhiên nhận định Sử Nhược Mai là một đầu mục mang thân phận trọng yếu, cho nên lại càng không chịu buông, lập tức phấn chấn tinh thần, một thương khẩn cấp nối tiếp một thương, trong chu vi mấy trượng đều là kiếm quang thương ảnh.
Hắn vốn thân phận là đại tướng, hôm nay chỉ cùng giao phong với một tiểu tặc, cho nên cả tiểu đội vũ lâm quân đều không tiện nhúng tay vào, chỉ dám giúp hắn vây Sử Nhược Mai lại. Trường thương An Định Viễn sử dụng dài một trượng hai, vốn lợi hại nhất khi giao phong trên mình ngựa, còn khi giao chiến dưới mặt đất thì lại không được linh hoạt như đoản kiếm của Sử Nhược Mai.
Sử Nhược Mai ỷ vào thân pháp linh hoạt, cây Thanh Cương kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, quả nhiên là chiếm lấy sáu phần thế công. An Định Viễn đâm ra mấy thương mãnh liệt nhưng ngay cả một chéo áo của nàng cũng không đâm trúng, bất đắc dĩ phải chuyển công sang thủ. Thương của hắn kình lực rất trầm trọng, sử ra rất cẩn mật kín kẽ, tiếng gió rít hu hu, một giọt nước cũng không lọt. Sử Nhược Mai cũng không dám cùng với hắn ngạnh tiếp, cho nên chỉ có thể nhằm những chỗ sơ hở của hắn mà tấn công, cùng với hắn triển khai du đấu. Sử Nhược Mai khí lực vốn không bằng hắn, huống hồ nàng lại vừa mới trải qua một trường ác chiến, cho nên lúc đầu thì nàng chiếm được thượng phong, nhưng sau khi ba muơi chiêu qua đi, nàng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, mồ hôi toát như mưa.
Nhưng đám vũ lâm quân này cũng chưa nhìn ra được tình thế đang thay đổi, mỗi tên đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Phải biết An Định Viễn là đệ ngũ cao thủ trong vũ lâm quân, bọn họ lúc đầu đều tưởng rằng An Định Viễn đã tự thân xuất mã thì chỉ hai ba chiêu là có thể thu thập được tiểu tặc này, vậy mà bây giờ đã đấu đến ngoài ba muơi hiệp, tiểu tặc này vẫn công nhiều hơn thủ, điều này khiến bọn họ không khỏi nhìn “tiểu tặc” này bằng cặp mắt khác.
Một viên hạ tướng nhắc:
“An đô úy, chúng ta còn phải đi đến tiền trạm phía trước, bất tất cần bắt sống hắn làm chi?”
An Định Viễn ngẩng đầu nhìn, thấy mặt trời đã quá ngọ, trong lòng nghĩ: “Nếu tiếp tục giao chiến, ta có thể khiến cho hắn cân bì lực kiệt rồi bắt sống hắn, thế nhưng chỉ sợ tối thiếu phải mất đến một nửa canh giờ nữa, e rằng sẽ lỡ việc quan”. Viên hạ tướng kia vốn là một tay thần tiễn trong quân, hắn nói lời này kỳ thật là để hỏi An Định Viễn muốn hay không muốn hắn phát tiễn hỗ trợ. An Định Viễn múa tít trường thương bao chặt lấy Sử Nhược Mai, rồi nói:
“Tốt, tốt nhất là bắn vào những chỗ không yếu hại của hắn, nếu như lỡ tay bắn chết thì cũng thôi”.
Sử Nhược Mai nhảy đông né tây, bộ pháp biến ảo khó lường, hơn nữa lại đang cùng với An Định Viễn giao chiến, cho dù xạ thủ cao minh cỡ nào cũng không thể chỉ bắn thương nàng mà không bắn chết được.
Thế nhưng bởi vì ý tứ của An Định Viễn là tốt nhất phải bắt sống Sử Nhược Mai, viên hạ tướng này cố ý ở trước mặt chủ tướng mà khoe tài, lập tức nghĩ ra một diệu pháp. “Xuy”, một mũi tên đã nhằm hướng bên phải Sử Nhược Mai bắn đến, mũi tên thứ hai tiếp theo nhằm hướng bên trái bắn đến, hai mũi tên này là hắn cố ý bắn kém, phát thứ ba hắn chỉ giả vờ bật dây cung mà không có tên. Sử Nhược Mai vốn biết qua “Liên Châu tiễn pháp”, liên châu tiễn theo thông thường là một trái, một phải, một giữa, nàng vừa rồi vì tránh né hai mũi tên kia, thân hình đã vọt đến phương vị đúng như tiễn thủ sở liệu. Lần này nàng nghe thấy tiếng dây cung bật lên, đương nhiên sẽ hướng vào trung bàn bắn tới, nên theo bản năng nhảy lên để tránh. Viên hạ tướng kia lập tức bắn tên ra, hắn cố ý bắn cao ba thước, Sử Nhược Mai nhảy lên, vừa vặn mang thân mình hứng lấy mũi tên. “Phập” một tiếng vang lên, mũi tên đã cắm ngập vào cánh tay nàng, tức thì máu tuôn như suối.
An Định Viễn quát lên:
“Xem ngươi cũng là một trang hán tử, ta sẽ không lấy tính mạng của ngươi, mau mau buông kiếm đầu hàng!”
Sử Nhược Mai cắn chặt hàm răng nói:
“Hảo hán của Kim Kê lĩnh không có thứ hèn nhát đi đầu hàng”.
Nàng vì bị An Định Viễn nhục mạ cho nên liều chết, hít một hơi, dùng lực lại xuất ra một chiêu chặn mũi thương của An Định Viễn lại. Thế nhưng sau khi nàng bị thương, khí lực càng không đủ, một chiêu hoàn lại này làm sao có thể ngăn cản được. Nàng chỉ cảm thấy hai tay tê dại, đầu óc choáng váng, đôi chân mềm ra, Thanh Cương kiếm trong tay cũng gần như không cầm được, chỉ cần An Định Viễn gia tăng thêm chút kình lực thì kiếm của nàng nhất định sẽ rời khỏi tay không chút nghi ngờ.
Đúng trong lúc nguy cấp, tức thì chợt nghe thấy một tiếng “Lạt”, đột nhiên một mũi đoản tiễn phóng đến, nhưng lại không phải nhằm vào Sử Nhược Mai mà là bắn về phía An Định Viễn. An Định Viễn kinh ngạc thầm nghĩ: “Thần tiễn của Hoắc đô hộ sao lại bắn trượt như vậy?” Hắn vừa mới tránh ra thì lập mũi thứ hai, thứ ba đã bắn tới, An Định Viễn không thể làm gì khác hơn đành phải buông Sử Nhược Mai ra, thu trường thương lại đánh bay mấy mũi liên châu tiễn đang bắn đến. Đến lúc đó hắn mới biết là có người khác đã phóng tên chứ không phải hạ tướng của mình.
Chỉ thấy một con khoái mã từ trong rừng tùng bên đường đi ra, cưỡi trên lưng ngựa là một hán tử che mặt, y chính là đang dùng tay mà phóng tên. Chỉ dụng lực của cánh tay phát ra, từ mãi xa phóng đến, mà uy lực mạnh mẽ vô cùng, so với bắn bằng Thiết Thai cung còn muốn kinh nhân hơn!
Hán tử che mặt này dùng tay phóng tên, không những kình lực mạnh mẽ mà còn cực kỳ chuẩn xác, An Định Viễn múa trường thương hộ thân, một giọt nước không lọt nhưng cũng bị trúng phải một mũi, trùng hợp là hắn cũng bị bắn trúng cánh tay, máu tuôn như suối. Hán tử che mặt thấy An Định Viễn đã thụ thương cũng không nhắm hắn bắn nữa, mà chỉ tiếp tục phóng ra sáu bảy mũi nhắm đến đám ngựa của vũ lâm quân, tên bắn không trật, mỗi mũi tên phóng ra đều bắn trúng một thất mã. Đám chiến mã bị đau chạy lồng lên, Sử Nhược Mai nhờ đó mà được giải vây.
Tên hạ tướng được mệnh danh “Vũ lâm quân thần tiễn thủ” thốt nhiên giận dữ hét lớn:
“Ác tặc chớ có càn rỡ, ngươi cũng nếm của ta một tên đi!”
Dây cung bật lên, mũi tên vừa mới bắn ra đã bị một mũi đoản tiễn của đối phương đánh rơi. Hán tử che mặt kia cũng đã phóng tên, so với viên hạ tướng còn nhanh hơn nhiều. Viên hạ tướng kia vốn muốn sử Liên Châu tiễn pháp, thế nhưng chính lúc còn đang giương cung, chợt nghe thấy tiếng “phi, phi”, đối phương đã bắn đến một mũi tên chẻ đôi Thiết Thai cung của hắn. Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, mũi đoản tiễn thứ hai lại phóng tới, bắn trúng giữa đùi hắn, nhất thời khiến hắn ngã xuống lưng ngựa. Hán tử che mặt gọi:
“Sử huynh, nhanh đi!”
An Định Viễn tức giận mắt đỏ rực, chuyển thương sang tay trái, một thương đâm tới, Sử Nhược Mai nhịn đau, phi thân nhảy lên, sớm đã nhảy lên lưng ngựa của viên hạ tướng, lúc này nhân mã của vũ lâm quân chưa bị thương chỉ còn lại có sáu bảy người sao có thể giữ nàng nổi. Trong nháy mắt Sử Nhược Mai đã cùng với hán tử che mặt song song cho ngựa chạy vào trong rừng. An Định Viễn rất đố kỵ thần tiễn của hán tử kia, thế nhưng hắn cũng sợ trong rừng còn có mai phục, cho nên chỉ đành nuốt giận, chỉnh đốn nhân mã, đi khắc phục hậu quả.
Hán tử che mặt kia đưa Sử Nhược Mai đi, xuyên qua rừng tùng, chạy lên một sơn đạo hẻo lánh, y một mực im lặng không lên tiếng. Sử Nhược Mai quay đầu lại, nhìn không thấy có người đuổi theo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng sự khẩn trương trong lòng vừa qua đi, nàng liền lập tức cảm thấy cánh tay đau như dao cắt, đau đến mồ hôi lạnh toát ra thành dòng, mặt mày tái nhợt, cơ hồ không thể ngồi yên trên ngựa. Nàng một mực cắn chặt răng, đang muốn đưa tay nhổ mũi tên ra, hán tử che mặt quay đầu lại nhìn thấy vội vàng kêu lên:
“Không làm thế được, không làm thế được!”
Trong khi nói chuyện, hán tử che mặt và Sử Nhược Mai đều đang ngồi trên lưng ngựa, hán tử kia ha hả cười nói:
“Sử huynh, thật không ngờ, chúng ta lại tương hội”.
Y vừa bỏ chiếc khăn che mặt xuống, Sử Nhược Mai kinh ngạc kêu lên:
“Thì ra là huynh!”
Thực là:
Ngỡ tưởng từ nay thành khách lạ
Nào hay khách lạ lại tương phùng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!