Long Phụng Bảo Thoa Duyên - Chương 33: Phá Vỡ Mưu Gian Hay Quỷ Mị - Kinh Qua Hoạn Nạn Rõ Chân Tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Long Phụng Bảo Thoa Duyên


Chương 33: Phá Vỡ Mưu Gian Hay Quỷ Mị - Kinh Qua Hoạn Nạn Rõ Chân Tình



Chàng thanh niên này chẳng phải ai khác mà chính là Phương Ích Phù, nguyên lai y đến Đồ Trung thì đụng độ với đạo binh đi đầu của Ẩm Mã Xuyên, đám quân đó muốn cướp ngựa của y, ngược lại chúng bị y bắt mất một tiểu đầu mục, nhờ vào khoái mã mà phá vây chạy thoát. Phương Ích Phù mặc dù khiếm khuyết kinh nghiệm giang hồ, nhưng cũng còn có mấy phần cơ trí. Lập tức y liền tra hỏi cặn kẽ tiểu đầu mục kia, hỏi tường tận tình hình sơn trại của Ẩm Mã Xuyên, sau đó lại lấy yêu bài của tiểu đầu mục, liền đóng giả thân phận của hắn, đến Thổ Cốc Bảo bẩm báo quân tình, quả nhiên là qua mắt quân địch đến gặp được Mưu Thế Kiệt.

Sử Triêu Anh mặc dù không lâu trước đây từng gặp mặt Phương Ích Phù một lần tại tiểu khách điếm độ nào, nhưng lúc ấy đang là đêm tối, nàng cũng không thấy rõ ràng ra sao, huống chi Phương Ích Phù lại thay đổi y phục mấy lần, trong lúc nhất thời cũng không dám đoán định rằng chàng trai này là người mình đã từng gặp qua, đang mơ hồ thấy nghi ngờ, muốn tra hỏi cẩn thận, không ngờ Niếp Ẩn Nương đã đi ra, lại liền kêu Phương Ích Phù động thủ.

Phương Ích Phù sớm đã chuẩn bị làm khó dễ, lập tức hét lớn một tiếng, dùng thủ pháp sấm đánh không kịp bưng tai, chớp nhoáng đã lướt đến trước người Sử Triêu Anh, vươn tay liền điểm huyệt đạo của nàng. Mưu Thế Kiệt vừa kinh hãi vừa tức giân, một chưởng bổ tới, Phương Ích Phù đã mang Sử Triêu Anh ra làm lá chắn, đẩy ra phía trước. Mưu Thế Kiệt thực sự võ công bất phàm, cấp tốc thu tay lại biến chiêu, phi cước bay ra đá vào đầu gối Phương Ích Phù, tả chưởng lại dùng thủ pháp đại cầm nã, hướng không môn bên sườn phải Phương Ích Phù mà trảo tới.

Phương Ích Phù lùi nhanh về sau ba bước, chỉ nghe một tiếng xoẹt, y phục bên sườn phải đã bị Mưu Thế Kiệt chụp rách một mảnh. Phương Ích Phù cười lạnh một tiếng, rút xoạt thanh Cương kiếm ra, quát:

“Mưu Thế Kiệt, ngươi còn tiến lên một bước, ta sẽ giết ngay yêu nữ này!”

Mưu Thế Kiệt tức giận đến trợn tròn mắt, nhưng ném chuột sợ vỡ bình, y cũng không dám tiến lên nữa.

Niếp Ẩn Nương nhạt nhẽo nói:

“Mưu Thế Kiệt chúng ta bây giờ có thể dựa theo quy củ của hắc đạo, bình đẳng mà thương lượng. Nếu ngươi muốn có lại tân nương tử, xin giao liền giải dược đây cho ta”.

Mưu Thế Kiệt đáp:

“Ta vốn muốn mang giải dược giao cho nàng, các ngươi hà tất phải dùng thủ đoạn loại này?”

Phương Ích Phù giật mình kinh hãi, kêu lên:

“Sư tỷ, tỷ trúng độc của bọn chúng sao?”

Niếp Ẩn Nương cười đáp:

“Không có gì đáng ngại, loại Tô Cốt Tán này cũng chưa coi là lợi hại quá, nhưng yêu nữ này tâm địa so với độc dược còn độc hơn nhiều lắm”.

Mưu Thế Kiệt trở lại trong phòng tìm giải dược, vừa mới bước ra thì đã thấy Niếp Ẩn Nương và Phương Ích Phù đứng chung một chỗ, Phương Ích Phù hai mắt lớn toát ra thần tình kinh hỉ vô cùng, hai gò má cũng nhân vì hưng phấn mà hiện ra một mảng đỏ hồng. Mưu Thế Kiệt minh bạch bảy tám phần, mặc dù y không di tình biệt hướng, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi có mấy phần ghen tức, y cười khổ rồi nói:

“Ẩn Nương, sư đệ nàng mạo hiểm chẳng sợ chết đến cứu nàng, thực sự là khó cầu được! Chúc nàng hạnh phúc”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Đưa giải dược đây, chúng ta bình đẳng trao đổi, không ai cần phải lĩnh tình của ai, những lời vớ vẩn cũng không cần nói nhiều”.

Niếp Ẩn Nương nhận lấy giải dược, Mưu Thế Kiệt bảo:

“Các ngươi có thể thả người chưa!”

Phương Ích Phù đáp:

“Bây giờ còn chưa được!”

Mưu Thế Kiệt giận dữ:

“Ngươi còn đợi như thế nào!”

Phương Ích Phù mặc nhiên không lý tới, một lát sau mới bắt đầu hỏi:

“Sư tỷ, giải dược thế nào?”

Niếp Ẩn Nương cười đáp:

“Giải dược này linh nghiệm như thần, chúng ta có thể đi rồi”.

Mưu Thế Kiệt lúc này mới hiểu dụng ý của nàng, tức thì giận dữ nói:

“Lý đâu ra vậy, nàng coi Mưu Thế Kiệt ta là hạng người nào? Ta lại mang giả dược lừa gạt các ngươi sao? Bây giờ nàng có thể thả người được chưa?”

Phương Ích Phù lại lãnh đạm trả lời:

“Bây giờ còn chưa được”.

Mưu Thế Kiệt đại nộ hét:

“Ẩn Nương, sư đệ của nàng mới lần đầu gặp mặt ta, nhưng nàng đã biết ta làm người như thế nào, lời ta đã nói có tính hay không, chẳng lẽ nàng còn không thể tin tưởng ta sao?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Mưu đại Minh chủ, đừng sốt ruột, chúng ta đương nhiên sẽ trả tân nương tử lại cho ngươi, bất quá nên phiền ả đưa chúng ta một đoạn đường. Sư đệ, có phải đệ có ý này hay không?”

Phương Ích Phù đáp:

“Chính vậy, Mưu đại Minh chủ, ngươi phải biết, không phải ta không tin ngươi mà là không thể tin yêu nữ này”.

Niếp Ẩn Nương lại bảo:

“Phương sư đệ, đệ mang Sử cô nương cho ta, tránh cho người ta nghi ngờ”.

Phuơng Ích Phù đáp:

“Không sai, đúng là sư tỷ tỉ mỉ. Tân nương của Minh chủ nếu như cùng tiểu đầu mục ta ngồi chung một ngựa, như vậy sẽ rất khó coi”.

Niếp Ẩn Nương công lực đã khôi phục được bảy tám phần, lập tức tiếp lấy Sử Triêu Anh, nàng nắm chặt huyệt đạo ở hậu tâm của cô ta rồi nói

“Cảm phiền, thỉnh Mưu đại Minh chủ mang giúp thất mã của ta lại đây”.

Mưu Thế Kiệt nghe bọn họ một xướng một họa, thì tức giận cùng mình, nhưng lại không dám phát tác, còn phải tạm thời làm mã phu dắt con Ngũ Hoa Mã lại cho Niếp Ẩn Nương. Niếp Ẩn Nương nhấc Sử Triêu Anh rồi búng mình lên lưng ngựa. Con Chiếu Dạ Sư Tử của Phương Ích Phù còn đương gặm cỏ bên ngoài cổng, Phương Ích Phù bảo:

“Các người đi phía trước, để tiểu đầu mục ta tạm làm tùy tùng cho”.

Nói đoạn y hướng Mưu Thế Kiệt cung tay nói:

“Mưu đại Minh chủ, nếu ngươi không yên tâm, ngươi cũng theo đi”.

Sau đó y lập tức cũng phi thân lên ngựa. Mưu Thế Kiệt đương nhiên chẳng thể yên tâm, lập tức giục ngựa đi theo. Ngựa Mưu Thế Kiệt cưỡi cũng là lương câu của Đại Uyên, thế nhưng sao có thể so được với ngựa mà Tần Tương tặng cho Phương, Niếp hai người nên bị rơi lại mãi xa phía sau. Niếp Ẩn Nương cười bảo:

“Phương sư đệ, chúng ta chạy chậm một chút, lúc này xem như ra ngoài nhàn du. Cũng tránh cho Mưu đại Minh chủ tưởng rằng chúng ta muốn bắt tân nương của hắn đi”.

Bốn người ba ngựa, hướng ra ngoài thành mà chạy. Đây là khu vực đóng quân của Mưu Thế Kiệt, ven đường đều là binh lính. Niếp Ẩn Nương một tay giữ roi ngựa, còn tay kia dán chặt vào lưng Sử Triêu Anh, thấp giọng nói:

“Sử cô nương, thỉnh cô làm bộ tươi cười lên, ngàn vạn lần đừng làm mặt mày ủ ê như vậy!”

Sử Triêu Anh nghiến răng thống hận, nhưng lại không thể không giả bộ tươi cười. Binh lính thuộc hạ của Mưu Thế Kiệt thấy bộ dáng thân thiết của hai nàng như vậy, thì chỉ nghĩ là Sử Triêu An có ý lôi kéo nữ đầu mục thuộc hạ của Cái Thiên Tiên, không ai có lòng nghi ngờ.

Không lâu sau thì đến cửa ngoại thành, binh sĩ thủ thành thấy Mưu Thế Kiệt và Sử Triêu Anh thì liền vội vàng mở cửa, cung cung kính kính chào hỏi:

“Minh chủ, Công chúa hôm nay hứng thú muốn nên thảo nguyên đua ngựa sao?”

Mưu Thế Kiệt chẳng vui vẻ đáp:

“Các ngươi không cần xen vào việc người khác, sau này bất luận là lộ huynh đệ nào đến, cho dù có yêu bài cũng phải chờ ta phái người kiểm tra, khi đó mới cho phép hắn vào”.

Phương, Niếp hai người vừa ra khỏi thành bảo, lập tức phóng ngựa như bay, bỏ lại Mưu Thế Kiệt ở mãi sau.

Mưu Thế Kiệt không khỏi âm thầm kinh hoảng, “Nếu như là bọn chúng làm phản bắt Triêu Anh đi, như vậy thì phải làm sao mới được?”

Tâm niệm còn chưa dứt, thì trông thấy Niếp Ẩn Nương đã dừng cương ngựa ở ngoài nửa dặm, nhẹ nhàng thả Sử Triêu Anh xuống, rồi quay đầu lại nói:

“Tân nương tử giao trả lại cho ngươi, huyệt đạo ngươi tự mình đến giải khai, chúng ta phải đi đây”.

Mưu Thế kiệt nói:

“Ẩn Nương, chẳng lẽ chúng ta nhất định chẳng trên sa trường thì không thể gặp lại nhau ư?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Những gì ta muốn nói đều đã nói hết, sau này cũng chỉ có thể xem ngươi như là kẻ địch, chỉ mong ngươi suy nghĩ cẩn trọng mà làm, tốt nhất là không gặp lại nhau trên sa trường”.

Mưu Thế Kiệt chợt thấy một trận chua xót, đưa mắt nhìn Niếp Ẩn Nương và Phương Ích Phù sóng cương đồng hành, ngẩn ngơ như có điều mất mát. Cho dù y với Niếp Ẩn Nương cách nghĩ khác nhau, nhưng cũng không thể không âm thầm bội phục nàng. Y nghĩ bụng, “Ta cùng với nàng ta quen biết mấy năm, cho đến hôm nay mới biết nàng ta thực sự là cô nương cứng cỏi, trọng tình trọng nghĩa lại có kiến thức! Nàng ta mạo hiểm đến đây, chính là vì khuyên ta một phen, mặc dù cách nghĩ khác nhau, nhưng tấm tình nghĩa này có thể thấy được!”

Một người thường thường đều như vậy, khi mất đi một bằng hữu mới phát hiện ra chỗ đáng quý của bằng hữu. Lúc này bóng lưng của Niếp Ẩn Nương đã dần dần nhỏ lại, thế nhưng hình ảnh nàng trong lòng Mưu Thế Kiệt càng lúc càng lớn lên, thậm chí trong lúc này còn lớn hơn cả Sử Triêu Anh. Mưu Thế Kiệt một mảng mịt mờ, đột nhiên lại tự hoài nghi, không biết rằng lựa chọn của mình là đúng hay sai. Thế nhưng chỉ là chuyện thoáng qua, trong sát na y đương tâm sự như sóng triều thì Sử Triêu Anh đã kêu lên:

“Thế Kiệt, huynh còn không nhanh đến đây, giải huyệt đạo cho muội”.

Mưu Thế Kiệt bỗng nhiên tỉnh lại, đột nhiên nghĩ đến câu Sử Triêu Anh đã từng nói, “chúng ta là hai con châu chấu buộc chung một sợi”, đúng vậy, y muốn trục lộc Trung Nguyên, vấn đỉnh Trường An, vậy không thể không cùng bước với Sử Triêu Anh được. Cả cõi giang sơn đè xuống lòng y, tức thì liền đẩy hình ảnh Niếp Ẩn Nương xuống. Y ứng thanh “Đến đây!” rồi liền chạy đến giải khai huyệt đạo cho Sử Triêu Anh.

Niếp Ẩn Nương cùng Phương Ích Phù sóng cương chạy băng băng, cũng còn chưa đi được xa, chợt thấy phía trước có một nữ nhân, lưng gài phất trần, yêu đeo trường kiếm, đối diện mà đến, thế tới cực kỳ mau lẹ, quyết không thua ngựa chạy, trong lúc nhất thời còn chưa thấy rõ diện mạo nàng ta, Phương Ích Phù giật mình kinh hãi, nghĩ bụng, “Nữ tử này khinh công thế nào lại cao đến mức như vậy!”

Nữ tử kia vừa mới khen một tiếng:

“Một đôi tuấn mã rất tuyệt!”

Chợt nghe có tiếng Sử Triêu Anh hét lớn:

“Sư phụ, mau bắt hai người đó lại! Bọn chúng đã khi dễ đồ đệ của người!”

Nguyên lai nữ tử mang trang phục cổ quái không phải ai khác mà chính là sư phụ của Sử Triêu Anh tức Tân Chỉ Cô. Không Không Nhi đã cùng bà định hôn ước, nhưng bởi vì Không Không Nhi muốn cùng Sở Bình Nguyên truy đuổi Tinh Tinh Nhi, không tiện đồng hành với bà, cho nên mới ước hẹn với bà, thỉnh bà đến Thổ Cốc Bảo rồi sau tương hội.

Tân Chỉ Cô được xưng là Vô Tình Kiếm, vốn là nhân vật nửa chính nửa tà, nhưng kỳ thật bà hoàn toàn không phải vô tình, hơn nữa còn ngược lại, rất coi trọng tình cảm, chỉ làm việc theo yêu ghét bản thân. Bình sinh bà xiêu lòng nhất là Không Không Nhi, sủng ái nhất chính là đồ đệ cuối cùng tức Sử Triêu Anh, nay lại nghe Sử Triêu Anh hô hoán là bị ngoại nhân khi dễ, bà vốn muốn cướp đôi bảo mã, nay lại tìm được một chút cớ thì chẳng cần phải phân biệt trắng đen phải trái, lập tức nói:

“Đồ nhi không cần tức giận, ta bắt hai tên tiểu tặc này xuống ngay”.

Phất trần vung ra, nhanh như chớp sử ra tuyệt chiêu sát thủ.

Phương, Niếp hai người đang tung ngựa chạy nhanh, khoảng cách với Tân Chỉ Cô chỉ còn mười mấy trượng, tuấn mã chợt cùng hí vang, vó trước khụy đất, liền ngã xuống. Nguyên lai Tân Chỉ cô vung phất trần ra, đã ngầm vận nội lực vào mấy sợi trần vĩ, biến chúng làm ám khí mà bắn ra. Trần vĩ nhỏ như tơ nhện, vô thanh vô tức, so với Mai Hoa châm còn khó phòng bị hơn. Bà ta theo tông chỉ “Xạ nhân tiên xạ mã”, bốn sợi trần vĩ bắn ra vừa vặn bắn trúng khớp xương của vó trước đôi bảo mã, tổn thương không lớn, sau này cũng có thể dễ dàng chữa trị, thế nhưng trần vĩ cắm vào khớp xương thì cũng đủ cho hai thất tuấn mã không thể chạy được nữa.

Ngựa tuy ngã xuống nhưng người lại bay lên, Phương Ích Phù trong cơn giận dữ, thét lên một tiếng, cũng tựa như tên rời khỏi cung, từ trên lưng ngựa đằng không bay lên phía trước đón đầu Tân Chỉ Cô đang lao như chớp đến. Một chiêu “Ưng Kích Trường Không” lập tức lăng không đâm xuống, Tân Chỉ Cô phất trần bó lại dùng như Phán Quan bút, “choang” một tiếng đã đánh bật trường kiếm của Phương Ích Phù ra, chấn động khiến y cảm thấy hổ khẩu ê ẩm.

Tân Chỉ Cô thấy Phương Ích Phù không bị bà chấn bay trường kiếm thì cũng có mấy phần kinh ngạc, nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, Niếp Ẩn Nương cũng đã đuổi đến, nàng sử ra kiếm pháp khinh linh “Phi Hoa Phác Điệp”, thanh Cương kiếm dương không chớp động, hóa ra bảy đóa kiếm hoa, mỗi một chiêu đều tấn công vào bảy huyệt đạo của Tân Chỉ Cô.

Tân Chỉ Cô phất trần chụp xuống, chợt lại tản ra, ngàn vạn sợi tơ cùng phủ xuống, chiêu này liền phá giải kiếm pháp của Niếp Ẩn Nương, một cây phất trần vung lên tức thì điểm tới mười ba huyệt đạo của Niếp Ẩn Nương. Phương Ích Phù quát lên một lớn, trường kiếm cuốn tròn dùng như đại đao, đây chính là độc môn kiếm pháp mà sư phụ Ma Kính lão nhân và sư huynh Thiết Ma Lặc hợp sáng ra, uy mãnh vô luân. Tân Chỉ Cô trong lòng rúng động, bị bức bách phải cuộn phất trần lại, trở tay chém ra hóa giải chiêu kiếm này của Phương Ích Phù.

Qua mấy chiêu, Tân Chỉ Cô càng giật mình kinh ngạc. Bà ta không phải bởi vì bản lĩnh của hai người Phương, Niếp cao cường mà bởi vì nhận ra lai lịch kiếm pháp của bọn họ, lập tức Tân Chỉ Cô sử ra chiêu “Phong Quyển Tàn Vân”, gạt cả kiếm của Phương Ích Phù lẫn Niếp Ẩn Nương ra, rồi quát hỏi:

“Diệu Tuệ thần ni và Ma Kính lão nhân là gì của các ngươi?”

Niếp Ẩn Nương lúc này đã nhận ra Tân Chỉ Cô chính là nữ nhân ngày đó tại anh hùng đại hội cùng đi với Không Không Nhi, đại náo giáo trường. Nàng là người thông minh tuyệt đỉnh, khi đó mặc dù không biết được quan hệ giữa Không Không Nhi với Tân Chỉ Cô, nhưng cũng đoán được mấy phần.

Phương Ích Phù đang nghĩ sẽ đánh tới, đối với lời gặng hỏi của Tân Chỉ Cô hoàn toàn không thèm để ý, còn đang tiến công. Niếp Ẩn Nương đã nói:

“Diệu Tuệ thần ni là sư phụ ta, cũng là cô cô của y, y lại là đệ tử cuối cùng của Ma Kính lão nhân, Thiết Ma Lặc là sư huynh y. Người là Tân lão tiền bối à, ngày nọ tại giáo trường chúng ta đã từng gặp qua rồi”.

Tân Chỉ Cô mặc dù là nữ ma đầu giết người không nháy mắt, nhưng đối với Diệu Tuệ thần ni và Ma Kính lão nhân hai vị danh đầu của võ lâm thì cũng có mấy phần cố kỵ. Lại còn thêm giao tình giữa Không Không Nhi với Thiết Ma Lặc, sau hôm anh hùng đại hội bà cũng đã được biết, cho nên không khỏi nghĩ bụng, “Nguyên lai chàng trai này là sư đệ của Thiết Ma Lặc, nếu như ta làm tổn thương hắn, chỉ sợ Không Không Nhi sẽ không vui”. Trong lòng còn đang trù trừ, nhất thời bà không quyết định được.

Sử Triêu Anh lại không biến những mối quan hệ khúc chiết trong đó, nàng cười khẩy bảo:

“Bất kể các ngươi ỷ vào quan hệ thế nào, ngươi đưa sư phụ và Thiết Ma Lặc ra, chẳng lẽ sư phụ ta lại sợ các ngươi không dám làm hay sao?”

Phương Ích Phù giận dữ nói:

“’phi’, là ai mong ỷ vào giao tình? Là sư phụ ngươi hỏi chúng ta trước, không phải là chúng ta cần mang sư phụ ra”.

Tân Chỉ Cô cực kỳ hiếu thắng, mặc dù có vài phần cố kỵ, nhưng cũng sợ người khác hiểu nhầm nói rằng bà sợ mấy người Diệu Tuệ thần ni, Ma Kính lão nhân với Thiết Ma Lặc. Sử Triêu Anh đúng là biết tính khí này của sư phụ, lời nói bề ngoài mềm mỏng mà bên trong âm hiểm, khiến cho sư phụ khó thể dừng tay được. Phương Ích Phù mấy bận lại không biết tiến thối, nói ra càng khiến Tân Chỉ Cô nghe được mà khó chịu.

Không lâu sau đã qua hơn ba mươi chiêu, Sử Triêu Anh lại kêu lên:

“Thế Kiệt, huynh còn không lại giúp sư phụ bắt hai tên tiểu tặc này?”

Mưu Thế Kiệt trong lòng thấy khó khăn, y đối với Niếp Ẩn Nương có vài phần kính ái, đối với Phương Ích Phù có vài phần đó kị, đối với Sử Triêu Anh lại có vài phần kiêng sợ, mấy loại tâm tình khác nhau hỗn loạn trong lòng. Y đã không muốn làm thương tổn đến Niếp Ẩn Nương, nhưng lại cũng không muốn thả nàng….

Mục quang của Sử Triêu Anh chầm chậm quét qua nét mặt y, tựa như muốn xuyên thấu tâm sự của y, nàng lạnh lùng cười nói:

“Thế Kiệt, huynh chỉ biết cô ta là Niếp gia muội tử của huynh, nhưng đã quên cô ta là con gái của Niếp Phong rồi sao?”

Mưu Thế Kiệt bỗng nhiên tỉnh lại, vội vàng nói:

“Không sai, không thể buông tha cho bọn họ được”.

Tâm tình trong lòng y vô cùng phức tạp, nhưng rốt cuộc cũng bước đến. Kỳ thật Sử Triêu Anh muốn Mưu Thế Kiệt tiến lên tương trợ, những lời này chỉ là để khích tướng sư phụ nàng ta, bất quá sau lại thấy Mưu Thế Kiệt do dự không quyết, trong lòng cũng rất không vui, thế là biến giả thành thật, bức bách Mưu Thế Kiệt phải bước lên.

Tân Chỉ Cô ha hả cười nói:

“Anh nhi, ngươi theo ta nhiều năm, còn không biết bản lĩnh của vi sư hay sao? Ngươi cho rằng ta thực sự không bắt được hai tên tiểu bối này à?”

Tiếng cười vừa thu lại, bỗng dưng bà quát:

“Vô Tình kiếm của ta rời vỏ, ắt phải thấy máu rơi. Bây giờ nể mặt Diệu Tuệ thần ni và Ma Kính lão nhân, tạm thời phá lệ một lần!”

Phương Ích Phù cả giận nói:

“Vô Tình kiếm thì đã sao? Cần gì phải giả bộ ra oai…”

Chữ “thế” còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì đột nhiên chỉ thấy hàn quan chói mắt, Tân Chỉ Cô vừa mới rút Vô Tình kiếm khỏi vỏ thì đã hướng đến y đâm tới nhanh như tia chớp.

Phương Ích Phù thấy thế tiến của bà ta mạnh mẽ như vậy, trường kiếm liền múa tròn, không dám nghênh địch, trước tiên là phòng ngự chặt toàn thân mưa gió bất nhập. Nào ngờ tạo nghệ kiếm pháp của Tân Chỉ Cô xác thực độc đáo, Phương Ích Phù trong lòng mới khiếp sợ thì đối phương đã chớp lấy cơ hội càng tiến nhanh hơn. Chỉ nghe Tân Chỉ Cô quát lên một tiếng:

“Trúng!”

Bốn phương tám hướng, kiếm quang phiêu hốt, cũng không biết bà từ phương nào đâm tới. Phương Ích Phù đã liều lưỡng bại câu thương, ra sức bổ một kiếm, nào ngờ Tân Chỉ Cô chính đang muốn như vậy, thanh kiếm của bà nhẹ nhàng đè lên sống kiếm của Phương Ích Phù, đã mượn cỗ kình lực của y mà kéo y nghiêng về phía trước. Nói thì chậm nhưng khi đó rất nhanh, mũi kiếm của Tân Chỉ Cô cũng mượn lực bật lên vừa vặn điểm trúng hổ khẩu Phương Ích Phù.

“Choang” một tiếng vang lên, trường kiếm của Phương Ích Phù rơi xuống đất, một nửa thân người cũng không thể nhúc nhích được.

Nguyên lai Tân Chỉ Cô đã xử dụng mũi kiếm điểm huyệt đạo y. Bà ta dùng lực rất vừa vặn, hổ khẩu của Phương Ích Phù chỉ xuất hiện một điểm hồng, giống như bị muỗi đốt, quả nhiên chưa hề thấy máu.

Niếp Ẩn Nương đại kinh, cuống quít sử ra chiêu “Ngọc Nữ Đầu Thoa” cũng nhằm huyệt đạo của Tân Chỉ Cô đâm tới, ý đồ muốn dụng kế vây Ngụy cứu Triệu, giải nguy cho sư đệ. Đáng tiếc kiếm thuật của nàng tuy tuyệt diệu, nhưng võ công so với Tân Chỉ Cô thì lại kém xa. Tân Chỉ Cô điểm trúng huyệt đạo của Phương Ích Phù thì đồng thời phất trần bên tay trái cũng đã quấn dính lấy trường kiếm của Niếp Ẩn Nương, bà quát một tiếng:

“Buông tay!”

Thanh Cương kiếm của Niếp Ẩn Nương nhất thời cũng bay lên không, Tân Chỉ Cô chuyển cán phất trần lại điểm trúng huyệt đạo của Niếp Ẩn Nương. Thế Nhưng mặc dù Tân Chỉ Cô đại thắng song cánh tay cũng hơi cảm thấy ê ẩm, đối với công lực của Phương Ích Phù và kiếm pháp của Niếp Ẩn Nương thì cũng cảm thấy kinh ngạc.

Mưu Thế Kiệt bước đến, đang muốn đa tạ, Tân Chỉ Cô đã hướng nhìn Sử Triêu Anh hỏi:

“Người này là ai!”

Mưu Thế Kiệt đáp:

“Tiểu khả Mưu Thế Kiệt bái kiến tiền bối”.

Sử Triêu Anh nũng nịu cười nói:

“Sư phụ, xin thứ cho đệ tử chưa có bẩm báo, nhưng con nghĩ người cũng sẽ đến. Thế Kiệt, huynh ấy, huynh ấy cùng đồ đệ của người đứng chung một chỗ, đối với con lại thân thiết như thế, chẳng lẽ lại là người ngoài hay sao?”

Tân Chỉ Cô bảo:

“À, nguyên lai là hắn là phu tế của con”.

Sử Triêu Anh trên mặt thoáng hồng, bộ dạng thẹn thùng vô hạn, nàng nói:

“Ngày kia là ngày thành hôn, đang muốn thỉnh sư phụ đến uống một chung hỉ tửu”.

Trên mặt nàng vừa lộ vẻ thẹn, còn trong lòng thì thật sự thập phần đắc ý.

Tân Chỉ Cô cười nói:

“À, nguyên lai ngươi chính là người danh chấn giang hồ, tân nhiệm Minh chủ lục lâm Mưu Thế Kiệt, bây giờ lại thành phu tế của Anh nhi nhà ta. Hay lắm, hay lắm, như vậy thứ nhất là không có rối loạn bối phận”.

Mưu Thế Kiệt không khỏi ngạc nhiên, không hiểu được ý tứ lời nói của bà là thế nào. Sử Triêu Anh cũng đầy mặt đỏ bừng, thầm thấy giận dỗi, “Sư phụ cũng thiệt là, thế nào lại nói lời này trước mặt Thế Kiệt, như vậy chẳng phải là bêu rếu ta sao? May mà Thế Kiệt ước chừng còn nghe chưa hiểu ra”. Rồi nàng lại nghĩ, “Sư phụ nói như vậy, không lẽ người cùng với Không Không Nhi đã hàn gắn lại rồi sao? Không Không Nhi cùng với Thiết Ma Lặc giao tình rất không tệ, thế này thực sự cần tìm biện pháp ứng phó mới được. Mặc dù không thể nhờ sư phụ ra sức lôi kéo Không Không Nhi, tối thiểu cũng có thể khiến cho y không thể làm loạn được”.

Nguyên lai Tân Chỉ Cô một lòng muốn gả cho Không Không Nhi, Đoàn Khắc Tà là sư đệ của Không Không Nhi, nếu như Sử Triêu Anh gả cho Đoàn Khắc Tà, như vậy chẳng phải là hai sư đồ gả cho hai sư huynh đệ hay sao? Tân Chỉ Cô mặc dù có thể là “tà”, nhưng dù sao cũng thấy ngượng ngập. Cho nên sau khi bà nghe được Sử Triêu Anh muốn gả cho Mưu Thế Kiệt, thì không trách nàng ta di tình biệt luyến mà ngược lại còn hoan hỉ không hết, miệng không lựa lời liền nói ra một câu liên quan đến “bối phận” khiến cho Sử Triêu Anh nghe thấy mà mặt đỏ hồng.

Mưu Thế Kiệt hôm nay bị thua thiệt trong tay Phương Ích Phù không ít, trong lòng tức giận vẫn còn chưa tiêu, liền cướp lấy roi ngựa, hướng đầu Phương Ích Phù quất xuống một roi.

Phương Ích Phù bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, quắc mắt nhìn trừng trừng, đối mặt với Mưu Thế Kiệt, hung hăng nhổ phì một ngụm. Niếp Ẩn Nương cũng bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, nhưng nàng lại lạnh lùng nói:

“Lục lâm Minh chủ, thật uy phong, thật uy phong quá!”

Mưu Thế Kiệt trong lòng thảng thốt, vừa mới quất xuống thì trên mặt nóng ran, với địa vị Lục lâm Minh chủ của y thì đánh một vô danh tiểu bối khi đã mất đi năng lực chống cự thật là việc quá mất thân phận. Võ công của Mưu Thế Kiệt vốn dĩ đã đạt đến cảnh giới thu phát tùy tâm, khi đầu roi còn cách đỉnh đầu Phương Ích Phù chưa đầy ba tấc, đang muốn thu hồi lại thì chợt nghe một tiếng “chát”, Tân Chỉ Cô đột nhiên xuất thủ, đánh bật roi ngựa của Mưu Thế Kiệt, phất trần tay trái xoắn lấy, muốn cuốn roi ngựa của Mưu Thế Kiệt rời khỏi tay. Mưu Thế Kiệt giật mình thất kinh, vội vàng dùng thế “Bàn Long Nhiễu Bộ” thối lui ba bước, ngọn roi xoat tít một vòng giải khai thế quấn của phất trần. Tân Chỉ Cô khen:

“Hay, quả nhiên là bản lĩnh bất phàm, có thể làm Lục lâm Minh chủ được. Còn hơn Đoàn…”

Sử Triêu Anh thở phào một hơi liền vội vàng nói:

“Sư phụ, nguyên lai người muốn thử võ công của Thế Kiệt, làm con sợ hết cả mình”.

Kỳ thật Tân Chi Cô là nhân vì quan hệ giữa Không Không Nhi với Thiết Ma Lặc, không muốn Mưu Thế Kiệt làm khó sư đệ của Thiết Ma Lặc thái quá.

Sử Triêu Anh bước đến, cười lạnh nói:

“Niếp tỷ tỷ, đáng tiếc ôi đáng tiếc, ngươi cuối cùng vẫn không chạy khỏi lòng bàn tay ta”.

Nàng ta đối với Niếp Ẩn Nương tuy là châm chọc, khiêu khích thế nhưng cũng coi như còn có mấy phần khách khí, còn đối với Phương Ích Phù thì vừa tức vừa hận, mở miệng chửi ngay:

“Hừ, xú tiểu tử nhà ngươi, ngươi đối với ta thực là vô lễ!”

Nàng đang muốn đánh tới một chưởng thì Tân Chỉ Cô đột nhiên ôm nàng vào lòng cười bảo:

“Anh nhi, con như thế nào lại tức giận như vậy? Cẩn thận đừng tức giận hại thân thể khiến vi sư đau lòng. Rốt cuộc bọn chúng đã khi dễ con như thế nào, nói cho vi sư nghe xem”.

Sử Triêu Anh nói:

“Xú tiểu tử này vừa mới điểm huyệt đạo của con, còn bắt giữ con”.

Tân Chỉ Cô hỏi:

“Hắn vì sao điểm huyệt đạo của con?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Còn không phải là vì vị Niếp sư tỷ này ư?”

Tân Chỉ Cô lại hỏi:

“Vị Niếp cô nương này lại mạo phạm con thế nào?”

Sử Triêu Anh lại nói:

“Cô ta là con gái của Niếp Phong, Niếp Phong mang binh đến đánh chúng ta, vị Niếp đại tiểu thơ này trước tiên lén đến tư hội với Thế Kiệt”.

Tân Chỉ Cô mở trừng mắt nhìn Thế Kiệt, bà nói:

“Cái nàng cũng kỳ đây, vị cô nương này vì sao muốn đến tư hội với Thế Kiệt? Anh nhi, rốt cuộc y đối với con có thật lòng không?”

Sử Triêu Anh mặc dù có mấy phần ghen tuông, nhưng biết sư phụ tối hận nam tử bạc hạnh, sợ rằng tính khí kỳ quái của bà một khi phát tác thì Mưu Thế Kiệt sẽ không chịu nổi, cho nên chỉ đành che giấu cho Mưu Thế Kiệt, nàng ta bảo:

“Sư phụ, người nghĩ đi đâu thế? Vị Niếp đại tiểu thơ này thay cha đến đây làm thuyết khách đó”.

Tân Chỉ Cô vỡ lẽ:

“À, nguyên lại là như vậy. Hai nước giao binh, không chém sứ giả. Con cũng không cần tức giận như vậy”.

Sử Triêu Anh nói:

“Cô ta đã thám thính được hư thực của chúng ta, nếu như thả cô ta trở về đối với chúng ta rất bất lợi”.

Tân Chỉ Cô bảo:

“Vậy nhốt cô ta lại là được rồi”.

Sử Triêu Anh lại nói:

“Con cũng không nghĩ sẽ giết cô ta. Hừ, cô ta muốn con giết cô ta con cũng không chịu tiện nghi cho cô ta như vậy. Bất quá, còn có tên xú tiểu tử này…”

Tân Chỉ Cô bảo:

“Tên xú tiểu tử này đối với sư tỷ thực ra cũng rất không tệ, xem ra ước chừng là tình nhân thì phải”.

Sử Triêu Anh cười lạnh rằng:

“Suy nghĩ của vị Niếp đại tiểu thơ khó mà nắm bắt được, tên xú tiểu tử đó, xem ra đến chín phần là tương tư đơn phương!”

Tân Chỉ Cô chợt ha hả cười rồi nói:

“Ta thích nhất là nam tử có tình có nghĩa, xú tiểu tử này vì cứu sư tỷ mà xúc phạm đến con, thực ra nguyên cớ cũng bởi có tình, theo lý xử phạt nhẹ, theo như ta nói, chẳng bằng con nhốt hai đứa bọn chúng ở chung một chỗ”.

Nguyên lai Tân Chỉ Cô có đến hai mươi năm nay đối với Không Không Nhi cũng là một dạ tương tư đơn phương, cho nên đối với Phương Ích Phù bất giác sinh ra đồng bệnh tương liên.

Sử Triêu Anh nghĩ bụng: “Như vậy chẳng phải tiện nghi cho hắn quá sao?” Nhưng nàng lại chuyển ý, Mưu Thế Kiệt đối với Niếp Ẩn Nương tựa hồ dư tình chưa dứt, cứ theo tình hình lúc này, không thể giết Niếp Ẩn Nương được, không bằng lưu lại Phương Ích Phù, để đoạn tuyệt ý niệm trong đầu Thế Kiệt đi cũng hay. Lập tức nàng ta liền bảo:

“Hai người này là do sư phụ bắt được, xử trí thế nào, đương nhiên là phải nghe chủ ý của sư phụ”.

Sử Triêu Anh áp giải Phương, Niếp hai người về thành bảo, cho bọn họ mang cùm xích rồi tự thân áp giải họ vào trong thủy lao. Thủy lao này được xây dưới lòng đất, xung quanh đều là tường đá vững chắc, phân làm hai tầng, tầng trên là hồ chứa nước, khi mở cơ quan thì sẽ ngập toàn bộ lao phòng tầng bên dưới.

Sử Triêu Anh cười lạnh bảo:

“Ta để cho các ngươi sống sung sướng mấy ngày, các ngươi đừng vọng tưởng có thể đào tẩu. Ta chỉ cần ấn cơ quan, các ngươi sẽ như ba ba trong vại”.

Trong tràng cười lạnh, nàng ta đóng cửa lao phòng, trong thủy lao tối như mực chỉ còn lại Phương, Niếp hai người.

Thủy lao này bốn mặt đều là thạch bích kiên cố, nhưng có một mặt là lợi dụng nham thạch thiên nhiên không phải thạch bích do nhân công xây lên. Có một luồng sáng yếu ớt theo khe hở giữa nham thạch len xuống, Phương, Niếp hai ngươi đều đã từng luyện qua ám khí từ nhỏ, mục lực hơn xa người thường, sau khi nhãn tình đã quen với bóng tối, thì dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt đó khả dĩ mơ hồ nhìn thấy dược khuôn mặt đối phương.

Chỉ thấy Phương Ích Phù hai mắt sáng rực, nhãn tình tựa như hai ngọn lửa thiêu đốt, khuôn mặt cũng căng lên đỏ bừng, trong bóng tối tán phát ánh sáng rực rỡ. Nguyên lai cho đến bây giờ y vẫn chưa dám thổ lộ tâm sự của mình, nay bị Tân Chỉ Cô một lời nói toạc ra, tiếp theo lại bị Sử Triêu Anh cười nhạo, mặc dù y thống hận bọn họ, thế nhưng cũng có một loại cảm giác dễ chịu, điều mà y tự mình không dám nói ra thì không ngờ lại có người nói giúp. Y không khỏi vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy hưng phấn.

Kỳ thật Niếp Ẩn Nương sớm đã biết tâm sự của y, nhất là trong thời khắc này, nàng chỉ cần mới tiếp xúc với ánh mắt y, không cần y nói thêm nửa câu cũng đã cảm thấy rõ ràng những kích động trong lòng y, phảng phất như có thể nghe thấy tim y đang đập rộn ràng.

Niếp Ẩn Nương thở dài nói:

“Phương sư đệ, thực là làm liên lụy đến đệ rồi. Yêu nữ này muốn lợi dụng ta chiêu hàng phụ thân, ta quyết không chịu theo kế của ả. Đệ lại đến theo ta tống mệnh, ta thật sự xin lỗi”.

Phương Ích Phù đáp:

“Cái này tính toán làm gì, chúng ta có thể cùng sinh cùng tử, là đệ cam tâm tình nguyện, quyết không một chút nhíu mày. Đệ chỉ xấu hổ bản lĩnh thấp kém, sắp thành công lại thất bại, không thể cứu sư tỷ ra ngoài”.

Phương Ích Phù không khéo ăn nói, nhưng đây là những điều trong phế phủ nói ra, thổ lộ một tấm thâm tình của y. Niếp Ẩn Nương mặc dù còn chưa thể nói là thích y, thế nhưng cũng không khỏi vì y mà cảm động sâu sắc. Bất tri bất giác, hai người càng nhích lại dần, song thủ nắm lấy nhau thật chặt. Niếp Ẩn Nương nói:

“Sư đệ, đa tạ đệ đã tốt với ta như vậy. Chỉ đáng tiếc chúng ta mệnh còn trong chốc lát, sợ rằng cả đời này ta không thể báo đáp đệ được”.

Phương Ích Phù trong lòng cảm thấy ngọt ngào, y bảo:

“Sư tỷ, có lời này của tỷ, cho dù yêu nữ họ Sử kia có mang ta giết ngay bây giờ, ta chết cũng có thể nhắm mắt rồi”.

Niếp Ẩn Nương nghe xong như vậy, lại càng không khỏi ửng hồng cả mặt, nàng thấp giọng nói:

“Sư đệ, đệ không được nói như vậy, đệ nói như vậy ta càng cảm thấy có lỗi với đệ”.

Phương Ích Phù đột nhiên nói một câu:

“Sư tỷ, ta bây giờ đã bỏ được một khối đá lớn trong lòng xuống rồi”.

Niếp Ẩn Nương ngẩn người hỏi:

“Đệ vốn có lo lắng gì?”

Phương Ích Phù nói:

“Ta không biết có nên nói ra không?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Chúng ta còn có mấy ngày nữa sống ở trên nhân gian đâu? Đệ có lời gì thì hãy nói hết ra đi”.

Nàng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại nhảy loạn, chỉ nghĩ rằng Phương Ích Phù muốn thổ lộ rõ chân tình với mình, nàng thầm nghĩ, “Ta không muốn nói dối y rằng ta đã thích y. Nhưng ta cũng không muốn cho y thất vọng, phải làm sao bây giờ?”

Chỉ thấy Phương Ích Phù chậm rãi nói:

“Đệ biết tỷ và Mưu Thế Kiệt là một đôi rất xứng, rất nên làm hảo bằng hữu. Đệ không muốn giấu tỷ, lúc đầu khi biết được chuyện này đệ thực sự rất thống khổ. Mưu Thế Kiệt là Lục lâm Minh chủ, võ công cao cường, lại thêm anh tuấn, bất luận về phương diện nào đệ đều không so được với y. Thế nhưng đệ mặc dù thống khổ, song trong lòng cũng hy vọng tỷ được hạnh phúc. Cho nên trong khi đệ thống khổ, thì đồng thời cũng vì tỷ mà vui mừng, cảm thấy tỷ và y thực sự là một đôi giai ngẫu trời đất tạo lên, đệ hoàn toàn không có chút đố kỵ nào. Sau đó khi đến Trường An, nhân phẩm của Mưu Thế Kiệt ra sao, đệ dần dần hiểu thêm một chút. Y cùng với Thiết sư huynh đường ai nấy đi, y vì muốn dựa dẫm yêu nữ kia, không tiếc ném bỏ bằng hữu, thậm chí không tiếc phụ lòng của tỷ. Đệ lúc đó mới biết, Mưu Thế Kiệt hoàn toàn không phải là người hoàn mỹ như đệ đã tưởng tưởng, y thật sự không xứng với tỷ”.

“Sau này, khi tỷ ly khai đội ngũ, đệ đoán rằng tỷ muốn đến Thổ Cốc Bảo để gặp y, chỉ là đệ không ngờ được dụng ý của tỷ. Cho nên trong lòng đệ luôn luôn lo lắng, sợ tỷ vẫn xem trọng y, sợ tỷ đối với y là, là… xin thứ cho đệ đoán lung tung, đệ thật sự sợ tỷ đối với y còn chưa quên tình cũ”.

“Đệ nghe thấy tỷ khuyên can Mưu Thế Kiệt, đệ thấy tỷ hành sự quang minh lỗi lạc, không khỏi vừa vui mừng vừa kinh ngạc lại vừa bội phục! Sư tỷ, tỷ thật là kỳ nữ tử hiệp cốt nhu tình, có dũng khí, có kiến thức. Đệ đi cùng tỷ đã nhiều ngày như vậy, cho đến hôm nay mới hoàn toàn rõ ràng tỷ là người thế nào, đệ vì tỷ mà lo lắng, thật sự là kẻ phàm phu lo việc không đâu”.

Niếp Ẩn Nương lẳng lặng nghe y nói, cũng không khỏi lại cảm động, lại là hoan hỉ. Phương Ích Phù một hồi bộc lộ không hề nói đến chữ “ái” [1], nhưng mỗi một câu một từ đều lộ ra một tấm thâm tình. Đặc biệt, không ngờ y lại có thể hiểu sâu sắc dụng tâm của nàng đến tìm Mưu Thế Kiệt, khiến nàng không khỏi sinh ra cảm giác tri kỷ. Trong lúc bất tri bất giác, Niếp Ẩn Nương lại lần nữa nắm chặt hai tay y mà nói:

“Sư đệ, đệ thật tán dương ta thái quá, ta thực sự không tốt đến mức như đệ nghĩ đâu. Đệ tâm địa thuần hậu, hiệp nghĩa khả phong, so với ta nghĩ còn tốt hơn nhiều. Đệ chỉ có một khuyết điểm…”

Phương Ích Phù trong lòng hốt hoảng, nói nhanh:

“Thỉnh sư tỷ chỉ giáo”.

Niếp Ẩn Nương cười bảo:

“Khuyết điểm của đệ chính là đệ không biết chỗ tốt của mình, tự xem thường mình, luôn cho rằng mình thua kém người khác. Kỳ thật, đệ ngoại trừ võ công tạm thời không bằng Mưu Thế Kiệt, ngoài ra đều tốt hơn y rất nhiều. Một người quan trọng nhất chính là nhân phẩm, Mưu Thế Kiệt căn bản không thể so sánh được với đệ”.

Phương, Niếp hai người trải qua cuộc chuyện trò cởi mở lần này, thì song phương đều xích lại gần hơn rất nhiều, mặc dù Phương Ích Phù chưa dám nói rõ ràng, nhưng trong lòng hai người đều tương thông. Sau khi đã minh bạch tâm sự của đối phương, cả hai không hẹn mà cùng tránh không đề cập đến Mưu Thế Kiệt nữa.

Trong hắc lao tối đen không biết ngày đêm, hai người đàm luận kiếm pháp võ công, giang hồ kiến văn, thực sự cũng không quá tĩnh mịch lắm. Cứ cách một khoảng thời gian lại có người đưa cơm canh đến, Niếp Ẩn Nương đoán biết Sử Triêu Anh vì còn muốn lợi dụng nàng nên quyết không dám hạ độc trong thức ăn, do vậy an tâm ăn uống.

Dựa theo số lần đưa cơm thì biết được đã ở đây hai ngày. Một ngày khi bọn họ đang đàm luận với nhau, thì chợt mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc trống.

Phương Ích Phù căng tai dán vào thạch bích nghe một hồi, rồi cười khổ nói:

“Là tiếng nhạc trống nghênh thân!”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Không sai, chúng ta bị nhốt trong lao đã hai ngày, hôm nay là ngày thành hôn của bọn họ”.

Bọn họ trong lời của Niếp Ẩn Nương đương nhiên là chỉ Mưu Thế Kiệt và Sử Triêu Anh. Phương Ích Phù đưa mắt lén nhìn, chỉ thấy dường như Niếp Ẩn Nương có thần sắc buồn bã. Phương Ích Phù trong lòng khẽ động, y nói:

“Bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cứ mặc bọn họ đi, xem bọn họ có thể vui vẻ được bao lâu?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Mưu Thế Kiệt cùng yêu nữ kia thành hôn sớm đã nằm trong ý liệu của ta. Nhưng ta vẫn không khỏi thấy khó chịu!”

Phương Ích Phù nói:

“Sư tỷ, cái này, cái này hà tất….”

Niếp Ẩn Nương lại bảo:

“Ta hoàn toàn không có tâm tư gì khác. Nhưng rốt cuộc ta với y cũng một phen bằng hữu, không đành lòng nhìn y lầm đường lạc lối, càng hãm càng sâu, Bây giờ y đã cùng yêu nữ thành hôn, đó cũng là bát nước đổ đi không hốt lại được. Đệ có thể tha thứ cho ta một chút khó chịu này không?”

Phương Ích Phù thầm kêu một tiếng “xấu hổ”, y nói:

“Sư tỷ, người tấm lòng rộng lớn, đối với bằng hữu chí tình tận nghĩa, còn xa đệ mới bằng được”.

Niếp Ẩn Nương mỉm cười nói:

“Không, đệ nói cũng rất đúng, bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chung vu cũng cùng đi một đường, muốn thương tiếc cũng không thể thương tiếc được”.

Phương Ích Phù đột nhiên thốt:

“Uy, sư tỷ nghe! Dường như có chuyện gì khác lạ?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Như thế nào lại chuyển thành âm thanh sát phạt vậy!”

Không lâu sau, thì nghe thấy tiếng ngựa hí người kêu, binh khí đụng nhau, bên ngoài dường như có hai đạo quân đang kịch chiến, tiếng chém giết nghe càng lúc càng rõ ràng.

Phương Ích Phù nói:

“Chẳng lẽ là quan quân đánh tới sao?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Cha ta ít nhất phải bảy ngày nữa mới đến, mặc dù Lý Quang Bật ở gần hơn nhưng sớm đã ước hẹn chờ sau khi hội sư với cha ta rồi mới tiến binh. Ta thấy tám phần là bọn họ nội bộ tự tàn sát lẫn nhau”.

Phương Ích Phù nói:

“Bất kể là quan quân đánh tới cũng tốt, nội bộ tàn sát cũng hay, đây chính là cơ hội cho đúng ta chạy thoát”.

Trong khi đang nói, thì lại nghe thấy tiếng bước chân lục tục chạy đến gần. Niếp Ẩn Nương trầm ngâm một hồi lâu, rồi dứt khoát nói:

“Dù sao chúng ta không liều mạng thì cũng chỉ có chết, nhân cơ hội lúc này yêu nữ không có thời gian đến làm hại chúng ta, thủ hạ lưu lại bên ngoài thiết tưởng chắc cũng chẳng quá nhiều. Tạo nghệ nội công của đệ thâm hậu hơn ta, trước tiên đệ nghĩ cách bẻ gãy cùm xích đã”.

Phương Ích Phù vận công bẻ, tiếng cùm xích “đinh đương” vang lên, trong nhất thời còn không bẻ gãy được. Phương Ích Phù lục lọi ở phía thạnh bích dựa vào núi tìm được một khối đá hình lăng giác, liền vận hết khí lực đưa cùm tay đập lên khối đá. “Ầm” một tiếng vang lên, quả nhiên cùm tay bị đạp vỡ, hai thay thoát ra, lại dùng sức, không quá một hồi sau thì cùm chân cũng bị phá gãy. Phương Ích Phù mừng rỡ reo lên:

“Thành công rồi!”

Y bước qua giúp Niếp Ẩn Nương phá gãy cùm xích. Niếp Ẩn Nương bảo:

“Yêu nữ kia nói trong lao này có trang bị cơ quan, cũng không biết cơ quan đó thế nào?”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe có tiếng nước chảy ào ào, đột nhiên trong lao tựa như có mưa lớn ầm ầm đổ xuống. Không đầy nửa khắc, trong lao nước đã ngập sâu biến thành một vùng nước mênh mông.

Niếp Ẩn Nương bị nước ngập, trong lòng phát hoảng, chân liền bị trượt tức thì ngã xuống. Trong nháy mắt, nước trong lao đã ngập quá đầu người, Niếp Ẩn Nương mặc dù kiếm pháp cao cường, nhưng vẫn là con gái nhà quan, từ khi sinh ra đến nay, ngay cả hồ nước còn chưa bước xuống, sao có thể bơi lội được? Bị chìm trong nước, không thể nổi lên được, vừa mở miệng muốn gọi thì chưa kêu được thành tiếng đã uống liền mấy ngụm. Đang lúc trong lòng phát hoảng, giãy dụa lung tung thì chợt nàng thấy thân mình nhẹ bỗng, nguyên lai là Phương Ích Phù chụp lấy tay nàng, kéo nàng lên trên mặt nước.

Phương Ích Phù thuở nhỏ sống bên sông lớn, tinh thông thủy tính, chẳng những không phát hoảng mà còn cảm ngầm vui mừng, trong lòng thầm nghĩ, “Ta đang lo không có cách vượt ngục, bây giờ thì đã có một đường sinh cơ rồi”.

Nên biết, thủy lao này bốn mặt đều là vách đá kiên cố, cửa lao lại bị khóa ở phía bên trên, bọn họ thực sự có chắp cánh cũng không ra được, Thế nhưng bây giờ áp môn bị nước mở ra, Phương Ích Phù cũng đã nhìn ra thủy lao này có hai tầng, chính là theo dòng nước trào xuống có thể lên tới tầng trên, y liền nghĩ ra biện pháp.

Phương Ích Phù thấp giọng bảo:

“Sư tỷ giữ chặt lấy bắp tay đệ, không nên dùng sức quá nhiều. Tỷ tạm thời bế hô hấp, cầm cự một hồi”.

Lúc này nước chứa ở tầng trên hầu như đã trút hết xuống, nước sâu ba trượng, thủy lao này bất quá cao hơn ba trượng một chút, Phương Ích Phù từ trong nước nổi lên. lộ ra một nửa đầu, khoảng cách với mặt trên không quá năm sáu thước.

Qua một hồi, thì nghe thấy có tiếng người ở phía trên nói:

“Công chúa muốn chúng sống, không nên dìm bọn chúng chết. Đi xuống bắt chúng lên”.

Một người khác lại nói:

“Nữ nhân kia đến hơn nửa là không biết thủy tính, nam nhân thì không thể không phòng bị, không bằng cứ dụng câu liêm thám thính trước một chút rồi móc bọn chúng lên, cho bọn chúng chịu bị thương một chút thì cũng chẳng nguy hiểm gì”.

Phương Ích Phù nghe xong lời bọn họ thì trong lòng càng thầm vui mừng, “Mấy tên này nhát gan như vậy, quyết không phải nhất lưu cao thủ”.

Bên trên thương nghị ổn thỏa, tức thì liền theo miệng lao thả mấy chiếc câu liêm xuống, mấy chiếc câu liêm này đều được chế tạo đặc biệt dài đến một trượng, thân vừa ngập trong nước liền móc liền đâm loạn xạ. Phương Ích Phù nhìn thấy rõ rang, đột nhiên vươn tay chụp lấy một chiếc câu liêm, vận kình kéo xuống. Chỉ nghe một tiếng “ùm”, ngay cả kẻ cầm câu liêm cũng đều bị lôi xuống nước. Phương Ích Phù một trảo chụp vào cần cổ người nọ, quẳng ngược lên trên, rồi cấp tốc chụp lấy câu liêm lại chuyển hướng móc lên trên, vừa vặn móc được trúng áp môn.

Mấy tên bên trên đang luống cuống tiếp cứu đồng bọn của chúng, chợt thấy Phương Ích Phù dùng câu liêm móc vào áp môn, hơn nửa người đã thò ra ngoài, thì hoảng hốt vô cùng, có người kêu lên:

“Không hay, tiểu tặc này sắp trèo ra!”

Có người lại hô:

“Nhanh đóng áp môn, nhanh đóng áp môn!”

Nói thì chập, nhưng lúc đó rất nhanh, Phương Ích Phù một tay giữ Niếp Ẩn Nương, một tay giữ câu liêm đã tựa như mũi tên từ trong nước bắt lên.

Có hán tử một đao chém xuống thân câu liêm, một hán tử khác chân tay luống cuống đóng cửa ngăn nước lại, cửa ngăn ước đang dần khép lại, còn chưa kịp đóng thì hai chân Phương Ích Phù mở rộng ra, ép hai bên áp môn xuống. Lúc này cây câu liêm đã bị gãy, Phương Ích Phù dùng nửa đoạn câu liêm còn lại làm thành chiếc bổng, một bổng gạt bay hai thanh đơn đao, rồi nhẹ nhàng nhảy lên, dĩ nhiên là mang theo cả Niếp Ẩn Nương lên tầng trên. chỉ nghe một tiếng ầm, cửa áp môn đúng lúc đóng lại.

Phương Ích Phù cuốn tròn cây bổng ra chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” đánh cho mấy tên đó ôm đầu chui nhủi như chuột, đao thương kiếm kích rơi khắp mặt đất. Niếp Ẩn Nương vừa rồi mới uống mấy ngụm nước, đầu có chút choáng váng, chân chưa đứng vững thì một tên hán tử sử đồng chùy đã đánh tới. Niếp Ẩn Nương dụng chiêu “Thuận Thủ Khiên Dương”, nhượng cho đầu chùy lướt qua, chụp lấy cán chùy, rồi nhẹ nhàng kéo, khiến tên sử đồng chùy ngã chổng bốn vó lên trời, nàng đang nghĩ bụng, “Mấy tên thủ hạ yêu nữ này tuyển chọn thế nào lại đều là đồ bị thịt?” Chợt thấy hàn quang như chớp, có hai thanh đơn đao đồng thời chém đến, đao pháp thực rất tinh diệu, Niếp Ẩn Nương chao nghiêng cước bộ, “Xoạt” một tiếng, y phục đã bị lưỡi đao chém rách một mảnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì ra lại là hai nữ tử.

Hai nữ tử này chính là thị nữ tâm phúc của Sử Triêu Anh, đao pháp do đích thân Sử Triêu Anh truyền thụ, so với mấy tên đầu mục dưới trướng Mưu Thế Kiệt thì còn cao minh hơn. Niếp Ẩn Nương vừa ngâm trong nước ra chưa lâu, tinh thần chưa khôi phục, suýt nữa thì bị nếm mùi thiệt hại của hai ả. Nhưng sau khi một đao xé rách y phục của Niếp Ẩn Nương, Nương Ẩn Nương giật mình kinh hãi, tức thì tinh thần cũng phấn chấn, hai thị nữ của Sử Triêu Anh lại không phải là đối thủ của nàng nữa. Không quá mấy chiêu, Niếp Ẩn Nương đã đoạt được một thanh đao, hoành đao chém ra, đánh rơi luôn thanh đao còn lại, tiện tay điểm vào huyệt đạo của hai ả thị nữ.

Phương Ích Phù cũng đụng độ với hai hán tử võ công cao cường, nhưng so với Phương Ích Phù chúng vẫn còn kém xa. Đúng lúc Niếp Ẩn Nương chế phục hai thị nữ kia thì Phương Ích Phù cũng đã đắc thủ, mỗi tay chộp một hán tử, đập đầu chúng vào nhau, vừa đụng một cái tức thì hai hán tử kia ngất liền.

Nguyên lai, Sử Triêu Anh ỷ có thủy lao lợi hại, tưởng rằng tuyệt đối không sơ hở. Hôm nay là ngày nàng xuất giá, lại là ngày chuẩn bị sợ ca ca gây chuyện, cho nên đều mang hết cao thủ đi, chỉ lưu lại hai tên thị nữ và hai tên hán tử có võ công tương đối cao cường. Thế nhưng nàng ta không ngờ Phương Ích Phù tinh thông thủy tính, vừa lúc thừa dịp nước trào xuống dâng cao, liền nổi lên vượt khỏi áp môn, đánh giết lên tầng trên.

Phương Ích Phù đánh ngất hai tên hán tử, mấy tên kia đang hò hét mở cửa lao bỏ chạy, Phương Ích quát lên một tiếng, phóng nhanh qua, tựa như hổ vào bầy đê, tay vung bổng đánh chết mấy tên. Niếp Ẩn Nương kêu lên:

“Sư đệ, không cần lạm sát!”

Phương Ích Phù ném cây bổng đi, trong nháy mắt đã điểm huyệt hết tất cả.

Phương Ích Phù quay lại nhận lỗi:

“Sư tỷ, đệ cũng không muốn lạm khai sát giới. Đệ chỉ nghĩ đến tỷ, y phục tỷ mặc toàn thân ướt sũng, không tiện đi ra ngoài ngay”.

Niếp Ẩn Nương trên mặt thoáng hồng, nàng nói:

“À, nguyên lai đệ muốn ta thay y phục rồi mới đi”.

Nước chứa lúc này đều đã chảy xuống hết, hồ chứa sâu hơn trượng, Phương Ích Phù quay lưng lại nói:

“Sư tỷ, tỷ xuống hồ chứa thay đổi y phục”.

Niếp Ẩn Nương cùng y ở với nhau mấy ngày, biết y là quân tử thuần hậu chất phác, quyết sẽ không nhìn trộm, nàng liền cắp nữ nhân có thân hình tương đương nàng xuống dưới hồ rồi thay đổi y phục với ả ta. Tiếp theo Phương Ích Phù cũng xuống hồ thay đổi y phục, y nhảy lên rồi bảo:

“Chúng ta có thể đi được rồi!”

Niếp Ẩn Nương chau mày bảo:

“Cửa lao này chúng ta không mở được”.

Phương Ích Phù nói:

“Bên trong này còn có người, cửa lao quyết không thể khóa ở bên ngoài được”.

Hai thị nữ của Sử Triêu Anh, một thì đang ở dưới hồ chứa, còn một thì vẫn đang ở bên trên, Phương Ích Phù giải huyệt đạo cho ả ta rồi quát:

“Nhanh mở cơ quan cho ta”.

Thị nữ kia nào dám không tuân, ả nắm lấy vòng cửa, xoay vòng mấy lượt, tức thì hai tấm cửa lao tả hữu tách ra. Phương Ích Phù cười nói:

“Cơ quan của thủy lao này được chết tạo thật tinh xảo, tiếc nằng yêu nữ đó cũng uổng phí tâm huyết rồi”.

Thủy lao dựa vào núi mà thiết kế, cửa lao mở ra thì đó là sườn núi. Phương Ích Phù cùng Niếp Ẩn Nương vượt qua đỉnh núi, chỉ thấy tiếng binh khí giao nhau đinh tai nhức óc, đưa mắt nhìn tới, thì thấy trong rừng cây có mấy chục hán tử, trong đó có một nửa là phiên tăng đang bao vây một nữ tử mà chém giết.

Nữ tử kia một tay cầm phất trần, một tay thì giữ kiếm, chính là sư phụ Tân Chỉ Cô của Sử Triêu Anh. Kiếm pháp của Tân Chỉ Cô cực kỳ tàn độc, chiêu thức của phất trần cũng là độc đáo riêng biệt, đã có mấy phiên tăng bị chết dưới kiếm của bà, còn có hai người bị phất trần quét qua, máu thịt bầy nhầy, nhất thời còn chưa chết, lăn lộn trên mặt đất, rên rỉ kêu gào, càng thê thảm bất nhẫn hơn. Nhưng đám người đó, trước ngã sau lên, hoàn toàn không ai lùi bước. Nguyên lai, đám người này chính là môn hạ Linh Sơn phái, do đại sư huynh Thanh Minh Tử lĩnh suất, đến tìm Tân Chỉ Cô tầm cừu. Thanh Minh Tử tay nắm đại quyền sinh sát của bổn phái, hình phạt cực kỳ hà khắc, cả đám đồng môn dưới uy lực của hắn thà nguyện chết chứ không dám bỏ chạy. Thanh Minh Tử mặc dù võ công không bằng Tân Chỉ Cô, nhưng cũng không kém hơn nhiều lắm, hắn suất lĩnh đồng môn vây công, Tân Chỉ Cô đánh giết cũng không thắng hơn được, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

Phương Ích Phù cùng với Niếp Ẩn Nương nhất định phải xuyên qua rừng cây, song phương giao chiến thấy hai người bọn họ bước qua, đều nghiêm ngặt đề phòng. Tân Chỉ Cô nghĩ thầm, “Hai tên này võ công không kém Thanh Minh Tử, nếu như bọn chúng thừa cơ trả thù, hôm nay ta thật dữ nhiều lành ít”. Mấy phiên tăng môn hạ Linh Sơn phái nhận ra bọn họ cũng trở lên hoảng hốt, “Một mình nữ ma đầu này đã khó đối phó, nếu như con gái của Niếp Phong cùng tiểu tử họ Phương kia thừa cơ báo thù chúng ta, chỉ sợ hôm nay khó tránh khỏi một trận bại vong thảm hại”.

Phương, Niếp hai người đối với cả hai bên giao chiến đều có oan cừu, cũng không biết họ vì cớ gì mà đánh nhau, nên đều thầm ngạc nhiên. Niếp Ẩn Nương bảo:

“Đừng để ý đến bọn chúng, chúng ta đi về phía trước, càng có náo nhiệt hơn để xem”.

Niếp Ẩn Nương mơ hồ biết được quan hệ giữa Tân Chỉ Cô với Không Không Nhi, mặc dù bị bà ta bắt, nhưng so với bọn yêu tà Linh Sơn phái thì Niếp Ẩn Nương lại có hảo cảm với Tân Chỉ Cô hơn một chút, bất quá nàng không muốn nhúng tay vào giúp đỡ sư phụ của Sử Triêu Anh, cho nên đều không lý đến cả hai bên.

Phương Ích Phù nghe mệnh của sư tỷ, lập tức theo bên cạnh bọn họ mà đi qua. Linh Sơn phái môn hạ chỉ mong bọn họ đừng nhúng tay vào, nào còn dám cản trở nữa.

Vượt qua đỉnh núi, dưới chân núi là một dải thảo nguyên, chỉ thấy chiến mã lồng lộn, xa xa nhìn tới có thể nhận ra Mưu Thế Kiệt và Sử Triêu Anh đang cưỡi trên thất mã cao lớn, cùng song song chỉ huy sĩ tốt xung phong. Sử Triêu Anh trên đầu còn gài một bông hoa hồng, còn mặc lễ phục tân nương.

Đúng là:

Động phòng nến đỏ còn hồng cháy

Bỗng chốc đất bằng lửa chiến binh.

——————————————————————————–

[1] 爱 tức Ái: nghĩa là yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN