Isekai Toriwake
Kẻ Ngoại Lai
Một thị trấn nào đó ở đế quốc Kakod, nằm trên lục địa Omeyyad.
“Này anh bạn rách rưới, đừng có đứng đây nữa được không? Mau đi đi!”
Một người thợ rèn đang nói với một chàng trai ăn mặc rách rưới, khi trông thấy cậu ta đứng đấy nhìn mình làm việc suốt cả buổi từ bên ngoài.
Chàng trai này sau khi nghe người thợ rèn nói vậy thì cậu hơi ngượng ngùng gãi đầu và đi về hướng khác. Cậu không hiểu người đàn ông này đang nói gì, nhưng bất cứ ai cũng hiểu được ngôn ngữ cơ thể.
Lý do cậu đứng đấy cả buổi không phải vì “thầm thương” anh ta, mà vì cách anh ta rèn và những món vũ khí được trưng bày trông vô cùng lạ mắt.
Cậu đi ra khỏi thị trấn và hướng về cánh rừng. Dưới ánh nắng của ánh mặt trời đã qúa trưa này khiến cái bụng của cậu bắt đầu kêu réo, và cậu cần phải ra ngoài tìm thức ăn.
Cậu vừa đi vừa thở dài. Đã 3 ngày rồi kể từ khi cậu đến đây, và khu rừng bên ngoài chính là nơi đầu tiên cậu xuất hiện, khi bị văng ra từ một cái “lỗ đen” nào đấy.
Đa số thời gian, cậu đi lòng vòng trong thị trấn và ngắm nghía mọi thứ, vì tất cả mọi thứ ở nơi này trông vô cùng lạ lẫm và mới mẻ. Chỉ khi cảm thấy đói thì cậu mới quay lại khu rừng và thử tìm kiếm thức ăn.
Vài người xung quanh trong thị trấn lại bắt đầu chú ý đến cậu. Không phải chỉ vì cậu là người lạ, mà vì bộ quần áo rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu và mái tóc như tổ qụa của cậu.
“Haizz!”
Cậu cúi đầu thở dài. Khi vừa đến đây thì quần áo đã bị rách nát khi cậu một mình giao thủ với toàn bộ Thập Đại Hắc Nhân của Lạc Ma Giáo.
Cậu là một võ lâm giang hồ, tại một nơi gọi là Thiên Châu, và ở đấy cậu là một Minh Chủ.
Kẻ khác luôn nịnh bợ, gọi cậu là một kỳ tài võ học, vì khi cậu vẫn còn trẻ đã mang trên người võ công cái thế, và đó là lý do hiện nay cậu được chọn trở thành võ lâm Minh Chủ.
Nhưng họ đâu biết được rằng, tất cả những gì cậu có được đều đến từ công sức cậu bỏ ra hơn kẻ khác rất nhiều lần, và cậu chưa từng mong muốn chiếc ghế minh chủ đấy. Cậu muốn được tự do, muốn được tiếu ngạo giang hồ, nhưng cậu lại bị hai chữ trọng trách khiến cậu bị trói buộc.
Khi cậu ngồi trên chiếc ghế minh chủ được vài năm, thì bị một nhóm người tự xưng là Lạc Ma Giáo đến từ vùng biên cương phía tây Thiên Châu tấn công vào.
Bọn chúng che giấu hành tung vô cùng kỹ lưỡng, ám sát thành công rất nhiều bang chủ của các môn phái nhỏ và vài môn phái lớn, khiến tất cả nhân sĩ giang hồ vô cùng phẫn nộ.
Khi nhận được tin mật báo tìm thấy “hang ổ” của bọn chúng, thì cậu đã một mình cưỡi ngựa lên đường suốt gần 10 ngày và giết đến tận nơi.
Trong trận chiến đấy, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm mấy lão đầu tự xưng là Thập Đại Ác Nhân, và cậu đã chiến một trận trời long đất lở với họ nên mới thành bộ dáng như hiện giờ.
Cậu vẫn còn nhớ rõ, cả hai bên lúc đấy đều bị thương vô cùng nặng. Và ở những giây phút cuối cùng đấy. Tất cả bọn họ đều bao vây lấy cậu và dồn toàn bộ nội công công kích về phía cậu, và cậu thì kích phát hết tất cả nội công còn sót lại trong cơ thể ra.
Tiếp theo cậu nghe thấy âm thanh một vụ nổ, và sau đó thì bản thân đã ở đây.
Khi đang mãi mê suy nghĩ thì có vẻ như cậu đã đến trước khu rừng.
Cậu nhìn khu rừng, bất giác cảm thấy chỉ có thiên nhiên là không bao giờ thây đổi. À ngoài ra, lâu lâu cậu lại trông thấy vài con vật “kỳ lạ” lai quãng xung quanh.
«Bách Biến Di Hình Bộ»
Kỹ năng được thi triển, cậu lao vun vút trên các cành cây lớn và để lại phía sau 2, 3 tàn ảnh mỗi khi bản thân di chuyển.
Khoảng một lúc sau, cậu đáp xuống nhẹ nhàng trên một cành cây và nhìn chằm chằm vào bên dưới.
Một con thỏ nâu sẫm, với chiếc sừng chỉ khoảng một đốt tay trên đầu, đang “loay hoay” ở đấy.
Cậu dùng ngón tay bắm vào thân cây và lôi ra mảnh vỏ cây khô cứng to cỡ nửa lòng bàn tay.
Bộp!
Mảnh vỏ cây được cậu ném vụt ra và đập mạnh vào cơ thể con thỏ khiến nó bất động. Có vẻ con thỏ chết rồi.
Lát sau, một ngọn khói nhỏ bóc lên, cùng với con thỏ đang được nướng. +
Cậu nhìn chiếc sừng nhỏ của con thỏ mà cảm thấy kỳ lạ. Khi 3 ngày trước cậu trông thấy loài thỏ này thì đã vô cùng giật mình, không biết có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Nhưng vì đói, nên cậu đã thử ăn, và thấy chẳng có chuyện gì xấu xảy ra nên cậu cũng yên tâm.
Sau khi chén sạch con thỏ thì cậu nhảy lên một cành cây to và chợp mắt một lát. Cậu quyết định lần này khi trời bớt nắng gắt, sẽ quay trở lại thị trấn với hy vọng tìm thấy một nguồn nước nào đó.
Cậu không thể tiếp tục bộ dạng như thế này được, nhưng vì vấn đề ngôn ngữ nên cậu cũng không thể hỏi họ được gì.
Cậu nằm đó, thở dài một tiếng và từ từ khép mắt lại.
★★★
Ríu rít
Đôi mắt cậu mở ra, cậu cảm nhận được cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt cùng với bầu trời đang dịu nắng này, cảm giác lúc này của cậu là vô cùng thoải mái.
“Grrr!!!”
Cậu nằm đó, vươn hai cánh tay ra sau một giấc ngủ ngắn, nhưng trên khuôn mặt cậu lại không hề trông thấy dấu hiệu của một kẻ vừa ngủ.
Cậu xoay người và nhảy xuống, hai cánh tay cậu vỗ nhẹ vào nhau như đang phủi phủi, và bắt đầu đi về lại hướng thị trấn.
Từ khu rừng đến thị trấn cách nhau gần 300m, khoảng một lát sau thì cậu đến nơi.
Lúc này là buổi cận chiều, nên nhiều người ra khỏi nhà, đi dạo trên đường và trò chuyện với nhau nhiều hơn.
Không chỉ có người dân, mà đôi khi cũng có vài người lạ tay cầm cung, lưng vác trường kiếm hoặc cự kiếm đi theo nhóm mà 3 ngày nay cậu đã nhìn thấy khi lai vãn trong thị trấn.
Mạo hiểm giả, tổng bộ công hội được xây dựng và đặt tại đế quốc, với những chi nhánh nhỏ nằm rải rác trên các thị trấn trãi rộng khắp lục địa Omeyyad, và cho phép mọi chủng tộc đến đăng kí.
Đương nhiên, chỉ trừ một vài chủng tộc là kẻ thù với con người. Và những người đi theo nhóm trong thị trấn mà cậu đã gặp chính là mạo hiểm giả, họ đến trả hoặc nhận nhiệm vụ nào đấy.
Đôi khi, cậu cũng bắt gặp một vài người đi riêng lẽ độc hành, nhưng chính cậu luôn bị người khác chú ý đến nhiều hơn, vì hình dáng như “cái bang” của cậu.
Có lẽ cậu không biết, chỉ cần đến chi nhánh trong thị trấn đăng ký trở thành một mạo hiểm giả, thì sẽ được họ thi triển ma thuật ngôn ngữ và cậu sẽ không phải lãng phí mất 3 ngày lượn vòng ở quanh đây.
Cậu đi đến một giếng nước nằm giữa thị trấn, và đây là nguồn nước duy nhất mà cậu đã thấy trong 3 ngày này. +
Vì cậu là một kẻ ngoại lai, nên trong thời gian đấy cậu vẫn ngại ngùng phải sử dụng nguồn nước duy nhất của họ, và cậu không biết sẽ có ai trách mắng cậu vì điều đó hay không.
Nhưng hôm nay thì khác, mặc kệ, cậu cần phải uống để giải tỏa cơn khát của 3 ngày nay, và nếu có ai đó đến mắng chửi cậu thì vẫn không sao.
Cậu đứng cạnh, đặt tay lên miệng giếng và ló cái đầu vào nhìn bên trong, sau đó thì đảo ánh mắt quan sát xung quanh như một tên trộm.
Cậu nhặt chiếc gáo lớn được đặt bên cạnh giếng và thả vào, sau đó thì kéo cả gáo nước lớn lên với sắc mặt vô cùng nhẹ nhàng.
Ực
“Sảng khoái!”
Cậu cằm lấy gáo nước bằng cả 2 tay và bắt đầu uống, sau đó thì dùng cánh tay quẹt miệng rồi thốt lên như một nhân sĩ giang hồ đang giao lưu tửu lượng cùng đồng đạo võ lâm. Bình thường lúc này sẽ có người đáp trả lại cậu “minh chủ, hảo tửu lượng”, và giơ ngón tay cái về phía cậu.
Vẫn còn một chút nước trong gáo nên cậu đưa tay vào, bắt đầu rửa ráy khắp khuôn mặt.
Sau khi xong xuôi thì cậu đứng thẳng người dậy và rảy 2 cánh tay. Khuôn mặt cậu vô cùng trắng trẻo, nên không phải đùa khi toàn bộ các mỹ nữ lầu xanh phải thốt lên “minh chủ, ngài thật anh tuấn”. Những lúc như vậy thì cậu chỉ cười, và tránh đi nơi khác.
Bộp
Lúc này, bất ngờ một cánh tay từ phía sau vỗ lên vai cậu. Đương nhiên, cậu phát hiện ra điều đấy nhưng không hề tránh né, vì cậu không hề cảm nhận thấy sát khí của người đấy.
Cậu quay đầu lại và trông thấy một người lính, tướng mạo anh ta trông vô cùng vạm vỡ. Cậu biết trong thị trấn này chỉ có vài người như anh ta chứ không hề nhiều, có lẽ vì thị trấn này không lớn lắm.
Cậu biết bình thường thì họ không quan tâm đến cậu và mặc kệ cậu đi xung quanh. Nhưng hôm nay thì cậu đã bị chú ý, và đang nghĩ có phải do mình vừa sử dụng nguồn nước trong giếng chăng.
“?!”
“Cậu tên gì?”
Người lính nhìn khuôn mặt như không hiểu chuyện gì xảy ra của chàng trai trước mặt nên mở miệng hỏi.
Anh ta biết chàng trai này, dù không muốn chú ý nhưng bộ dạng của cậu ta vô cùng “đặc biệt”. Khi anh ta gọi và cậu ta quay lại, thì anh đã hết sức bất ngờ vì vài nét khác biệt trên khuôn mặt cậu ta. Có vẻ anh lính này chưa bao giờ nhìn thấy người châu á, hoặc ở lục địa Omeyyad này chưa từng có.
“Chàng trai, cậu có tên chứ?”
“…”
Người lính hỏi lại, nhưng chỉ thấy khuôn mặt của cậu ta vẫn không hề phản ứng gì. Anh ta đang nghĩ cậu ta bị điếc hay vì lý do nào đấy, nhưng sau đó chợt nghĩ đến một điều.
“Chẳng lẽ cậu không hiểu tôi nói gì?”
Người lính nói, và sau đó muốn đưa cậu ta đi, nhưng cánh tay vạm vỡ của anh ta có vẻ như không thể khiến cậu ta động đậy. Anh ta theo quán tính và thử dùng nhiều sức hơn, nhưng cả cơ thể của chàng trai này vẫn không di chuyển dù chỉ là 1mm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!