Hồn ma báo oán - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Hồn ma báo oán


Chương 2


Thằng Biền nói mà cái mặt nửa sợ sệt nửa hí hửng, sợ là sợ ma, còn hí hửng là vì đã khiến cho cái thằng vô thần như mình phải tỏ ra ái ngại. Sau giây phút thần hồn nát thần tính, mình mau chóng lấy lại bình tĩnh, miệng đằng hắng vài tiếng khỏa lấp, kéo ghế ngồi xuống nói:

– Ăn cơm đi! Chắc mấy con mèo hoang đói khát vô lục lọi thôi.

Mặt thằng Biền xịu lại, nặng nhọc ngồi xuống ghế, bỗng hỏi:

– Còn cơm đâu nữa mà ăn, anh Sáu?

Mình ngớ người ra, ừ nhỉ, nồi cơm còn có tí xíu lại dính đầy bùn sình, ăn kiểu gì đây? Nhịn thì không thể, từ trưa đến giờ gần 12 tiếng, hai thằng có ăn thêm gì đâu, cái bụng đang sôi ùng ục thì làm sao mà ngủ cho nổi.

– Coi trong tủ còn mì gói không? Lấy nấu ăn đỡ chứ biết sao. – Mình kêu.

Thằng Biền mở tủ chạn moi móc một hồi, quay sang nhăn nhó:

– Hết sạch luôn rồi. Hay để em vo gạo nấu nồi cơm mới?

– Giờ này nấu biết khi nào mới ăn, mày tưởng còn sớm lắm chắc.

– Chứ sao giờ?

– Qua nhà ông Hai xin miếng cơm nguội đi, về tao với mày ăn!

– Thôi đi, khuya khoắt rồi, ông Hai không còn thức đâu. Với lại…

Thấy nó ngập ngừng gãi đầu gãi tai, mình hỏi:

– Sao?

– Em sợ… gặp chị Liên…

Thằng cu này, mình thèm nhào tới đá nó vài cái cho đỡ tức, vừa quên được tí nó đã lại nhắc. Mình tặc lưỡi:

– Vậy thôi mày qua bên chị Hoa xin cơm đi!

Hoa bằng tuổi mình, nhưng nhà nghèo nên nghỉ học lâu rồi, hiện giờ chỉ suốt ngày ở nhà may vá cho dân trong xóm kiếm vài đồng lẻ phụ gia đình thôi. Nhỏ này rất hiền, vóc dáng khá đầy đặn, khuôn mặt có nét dễ thương nên đám trai làng theo đuổi không ít, có điều chả hiểu sao nó chẳng quen ai, nhiều lúc mình nghĩ không biết nó có phải là les không nữa.

Nhà Hoa cách nhà mình tầm trăm mét về hướng ngược lại với nhà ông Hai. Thằng Biền sợ đi qua đó đụng trúng “bà kia” nên mình mới kêu nó đi về phía này cho đỡ sợ.

– Nè, xin nhiều một chút, mai nấu trả lại! – Mình thảy cái tô bự chà bá cho thằng Biền.

Thằng cu cầm cái tô xoay xoay trên tay, ngần ngừ mãi chả chịu đi, thấy mình nhìn nhìn bèn nói:

– Giờ này biết chị Hoa còn thức không?

– Còn sao không. Nó mê coi phim lắm, có khi coi tới 1, 2h sáng mới ngủ.

Lý do cuối cùng để khỏi phải đi ra ngoài bị mình tàn nhẫn bác bỏ, thằng Biền cầm tô bước ra mà cái miệng mếu xệch, da mặt bắt đầu tái dần. Tới cửa, nó đứng lại, vẻ sắp khóc tới nơi:

– Anh Sáu đi với em đi, đi một mình ớn quá!

Mình định tranh thủ lúc nó đi xin cơm thì chạy lên nhà trên coi JAV tí, ai dè không yên.

Nghĩ cũng tội, mình đứng dậy, tay xòe ra, hùng hồn nói:

– Đàn ông con trai gì mà chết nhát như mày, mốt sao che chở vợ con? Đưa đây tao!

Thằng Biền nghe vậy mừng hết cỡ, vội đẩy cái tô qua cho mình, giống như đó không phải tô mà là trái bom nổ chậm vậy.

– Anh Sáu đi một mình hả?

Móa, thằng khôn lỏi này, vừa mới kêu mình đi chung với nó, giờ thấy mình đồng ý lại nhân cơ hội đẩy hết trách nhiệm cho mình. Lỡ tuyên bố quá mạng, giờ mình bắt nó đi theo biết nói lý do gì, đành ậm ừ:

– Ờ, đi xin cơm cần chi hai đứa?

– He he, đỡ quá! Đi lẹ về lẹ nghen anh Sáu, em đói quá rồi! – Thằng cu cười tít mắt dặn dò.

Mình hé cửa sau, hùng hùng hổ hổ, bước đi hiên ngang như anh hùng ra trận.

Rầm!

Vừa đi được vài bước, tiếng cửa đóng sầm sau lưng mình, chút ánh đèn hắt từ trong ra theo đó cũng tắt lịm. Thằng em khốn nạn, mình vừa ra ngoài nó lập tức đóng ngay cửa lại, cố thủ bên trong, móa nó.

Mình bồn chồn ngó quanh, cảnh vật thân quen thường ngày sao giờ trở nên lạ lẫm, nơi nơi tối om chẳng một bóng người, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Bình thường mình không hề quan tâm tới chuyện này, chỉ từ sau khi nghe thằng Biền kể vụ bị chị Liên trêu chọc thì giống như bị ám ảnh, hai chân đang mạnh dạn bước đi bỗng run rẩy nhè nhẹ.

Đường ở quê đâu được như thành thị, thường thì một xóm chỉ có một trục đường chính, mà chỉ là đường đất thôi, được cái rộng rãi bằng phẳng. Nhưng đó là đường đi ra phố, còn đường để hàng xóm qua nhà nhau đều là đường tự tạo, kiểu như đi lâu ngày đạp chết cỏ tạo thành lối mòn, bởi thế xung quanh con đường mòn toàn là lau sậy, tre trúc, cỏ lác cỏ may tùm lum, mọc thành từng bụi nhấp nhô đủ mọi hình thù quái dị.

Xui xẻo nhất là mình đi mà quên mang theo đèn pin, cứ quờ quạng đi trong màn đêm đen kịt, thoạt đầu còn bước chậm chậm, về sau chuyển thành chạy, bên tai liên tục vọng lên tiếng thình thịch thình thịch do chân mình tạo ra, thế mà lắm lúc cứ ngỡ như là tiếng ai đó đang đuổi riết ngay sau lưng, báo hại mình càng cắm đầu cắm cổ ù té chạy thục mạng, mắt cố nhìn về ánh đèn leo lét từ trong nhà Hoa hắt ra xa xa.

Vừa chạy vừa cố ngăn cái đầu đừng suy nghĩ lung tung, lẽ thường càng không muốn nghĩ thì lại càng nghĩ tới, chả hiểu sao hình ảnh chị Liên lúc chết cứ hiện lên trong tâm trí mình, gương mặt bợt bạt loang lỗ, ánh mắt trừng trừng giận dữ giống như đang nhìn thẳng vào mình, và cả câu thằng Biền lắp bắp nói khi nãy “Mặt bả xanh như tàu lá chuối” làm mình sợ hãi thật sự, da gà da vịt gì thi nhau nổi lên từng cục từng cục khắp người, tóc gáy dựng đứng hết, cảm giác cả người phía sau tê rần đi, càng khiến mình ra sức chạy tới mức hai chân như sắp hẫng khỏi mặt đất, lúc này bên tai chỉ còn nghe tiếng gió ù ù, kì dư chả còn nghe được gì nữa.

Cái cảm giác một mình giữa đêm hôm khuya khoắt, xung quanh chẳng một bóng người, lại thêm nỗi sợ hãi không tên từ những hình ảnh trong đầu liên tục bộc phát thật sự kinh khủng, lần đầu tiên trong đời mình nếm trải cảm giác sợ sệt lo lắng đến vậy, chỉ biết chạy và chạy thôi, hai tay cầm cái tô to đùng đưa về phía trước đề phòng có gì đó đột ngột xuất hiện thì chơi luôn.

Đang cắm đầu cắm cổ chạy như điên thì chân mình vấp phải cái gì đó, cả người lăn đùng ra đất, vì đang chạy nhanh nên lăn lộn thêm mấy vòng mới dừng lại được, mặt mày xây xẩm nổ đom đóm, đầu óc quay cmn cuồng.

Còn chưa kịp ngồi dậy thì có thứ gì đó lạnh ẻo như nước đá bất thần bay tới chụp trúng mặt khiến mình la lên hốt hoảng, hai tay vội vàng cào cấu rứt nó ném mạnh xuống đất.

Óeeee!

Trấn tĩnh nhìn lại, hóa ra là con chằng hiu nhân cơ hội mình sa cơ dám tấn công, móa nó, làm thiếu chút nữa lăn ra chết giấc tại trận.

Mình thở hổn hển như trâu nước, lồm cồm bò dậy, tay chân trầy trụa hết cả, mình mẩy đầu tóc thì đầy cát đất. Dù sao cú té cũng khiến mình hoàn hồn, nỗi sợ vơi đi phần nào, thất tha thất thểu định tiếp tục đi lại nhà Hoa, chợt nhớ ra cái tô văng đi đâu mất rồi, thế là phải loay hoay quay ra tìm.

Trời tối không mang theo đèn pin, xui cái nữa là nhằm ngày chả có trăng, mây đen che kín, một ngôi sao còn không có nữa là… Mình lò mò tìm mãi chẳng thấy cái tô đâu, quái lạ, tô mủ nhẹ hều, mình té thì nó chỉ rớt quanh đây thôi, biến đi đằng nào được?

Đang ngó tới lui, tay chân quờ quờ quạng quạng, chợt tai mình nghe được tiếng dép lê lạo xạo trên đất ở xa xa, tiếng đi rất nhẹ giống như do phụ nữ tạo ra. Giờ này đâu còn ai thức, mà lại đi đúng con đường này, chỉ có thể là Hoa hoặc thằng Biền thôi, nhưng tiếng dép không phát ra từ trước, hay sau lưng mình, mà nó tới từ phía bên hông, chỗ đầy những bụi cỏ lau cao bằng đầu người và mấy bụi tre già đang lắc lư kẽo kẹt theo gió.

Mình bần thần, mắt căng hết cỡ ngó về phía phát ra tiếng dép nhưng không thấy được gì vì bị cây cối che khuất hết tầm mắt.

– Ai đó? – Mình hỏi lớn

Chẳng ai đáp lại, trong khi tiếng dép vẫn đều đều vang lên. Lạ nhất là lũ côn trùng xung quanh chợt nín bặt, chẳng còn bất kỳ thanh âm nào, khiến cho tiếng dép giữa đêm khuya, giữa nơi đồng không mông quạnh càng rõ hơn bao giờ hết.

Đến đây thì mặc dù chưa nhìn thấy gì, chẳng cần ai bảo, mình cũng thầm đoán được tiếng dép đó là của ai. Cảm giác kinh hãi tột độ, cả cơ thể bải hoải rã rời, rất muốn co giò chạy mà không làm sao chạy được, cứ như tay chân mình bị thứ gì đó níu chặt lấy không buông.

Mình ráng gồng hết sức để giành lại quyền kiểm soát cơ thể, miệng hét toáng:

– Tôi có làm gì chị đâu? Ba ngày qua phụ đám chưa đủ hay sao mà còn theo hù dọa tôi làm quái gì?

Trong cơn hoảng loạn, mình còn nói, chửi mắng rất nhiều, nhưng giờ nhớ lại chỉ được bấy nhiêu. Không rõ vì những lời mình mắng chửi loạn xạ, hay vì lý do nào đó mà tiếng dép đột ngột dừng lại vài giây, sau đó gấp rút lao về phía mình. Đúng lúc này bỗng nhiên mình cử động được, mừng còn hơn ông bà ông vãi đội mồ sống dậy, nghiến răng dồn hết sức lực xuống hai chân phóng đi điên cuồng, bất kể đường mòn hay lau sậy, mặc cho cây lá quất rát mặt vẫn cứ nhằm hướng nhà Hoa mà chạy ào ào đến, có khi đạt tới vận tốc của Usain Bolt cũng không chừng.

Tiếng dép vẫn không buông tha mà đuổi theo sau lưng, càng khiến mình vắt giò lên cổ mà chạy, chưa khi nào mình chạy nhanh đến thế, dù là những lần thi chạy trong tiết thể dục. Có lúc tiếng dép đã đến sát ngay sau lưng, thậm chí mình còn nghe rõ được tiếng thở phì phò quái dị nhưng mình chỉ biết chạy, không dám ngoảnh mặt nhìn ra sau lưng xem cái thứ khốn kiếp nào đang đuổi theo. Mình sợ nhìn một phát có khi ra đi luôn, không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Mà có cảm giác đúng là “nó” trêu chọc mình, vì rõ ràng đang ở ngay sát sau lưng mình, nhưng từ đầu đến cuối khoảng cách vẫn giữ đúng y như vậy, không tăng cũng không giảm, báo hại mình chạy bỏ mẹ ra, chạy như chưa bao giờ được chạy, kiểu như một thằng ngồi xe lăn từ nhỏ đến lớn chợt có thể đi được vậy.

Quãng đường chỉ trăm mét mà đối với mình lúc đó giống như cực xa xăm, chạy mãi, chạy mãi không tới nơi. Lúc lâu sau mới loạng choạng lao ra khỏi vùng cây cối rậm rạp, tới được trước cửa nhà Hoa, tay mình đấm rầm rầm lên cửa, miệng hào hển kêu:

– Mở cửa, mở cửa Hoa ơi…

Cửa chưa kịp mở, bên tai mình đã bị “nó” phả từng làn hơi lạnh giá làm cho tê cứng, kèm theo tiếng rên hừ hừ quái đản chưa từng thấy, không phải rên theo kiểu JAV thông thường hay trong mấy phim kinh dị mấy thím hay xem đâu, cái cách nó rên rất khó diễn tả, cứ hực hực lên từng hồi từng hồi như chó ấy, ám ảnh vãi lắm…

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng sắp khuỵu ngã tới nơi, may mắn làm sao cửa nhà Hoa phát ra âm thanh ken két rồi xịch mở, một cái đầu con gái tóc dài thò ra.

– Gì mà mặt mày xanh lè xanh lét vậy Trường?

Lạ thật, Hoa vừa xuất hiện thì tiếng thở nặng nhọc nãy giờ vẫn theo sát mình liền biến mất, cái luồng khí lạnh lẽo hôi hám luôn phả vào gáy mình cũng chẳng còn nữa. Mình vừa thở hồng hộc vừa nói:

– Cho… Cho tui xin miếng cơm nguội!

Hoa nghe vậy bật cười:

– Trời đất, tưởng chuyện gì? Xin cơm thôi mà nghiêm trọng dữ vậy? Mà sao người ông đất cát không vậy? Té hả?

– Ừ, tối quá không thấy đường đi, lọt ổ gà. – Mình cười như mếu.

– Thật là… phải nhớ cầm đen pin theo chứ? Chờ tui tí nhen!

Nói rồi Hoa đi ra nhà sau. Thường khi lẽ ra đêm khuya chỉ còn mình Hoa thì mình không nên vào nhà, dễ bị làng xóm đồn thổi linh tinh, nhưng hiện giờ vẫn còn sợ thần hồn nát thần tính, mình đi luôn vào trong, ngồi xuống cái võng làm bằng vải dù màu xanh, mắt hướng ra bên ngoài canh chừng.

Ngoài sân vẫn là khoảng tối mịt mùng, thi thoảng xa xa vọng tới vài tiếng chó sủa râm ran không dứt. Tạm thoát nạn rồi, song cứ nghĩ tới lát nữa phải một mình lội ngược về nhà, băng qua quãng đường tối tăm đầy tre trúc rậm rạp, mình lại thấy ngán. Chẳng biết thứ kia đã đi chưa, hay còn chờ mình ở ngoài ấy? Có trời mới biết liệu lần tiếp theo nó cũng sẽ chỉ chọc ghẹo hay làm gì mình đây?

Còn đang nghĩ ngợi miên man, Hoa đi lên, tay cầm theo nồi cơm với vẻ mặt khó hiểu.

– Sao vậy? Hết cơm rồi hả?

Khi hỏi câu này, trong lòng mình đã thấy ngờ ngợ rồi. Vì ở quê, dân làm đồng áng thường dậy rất sớm, ăn cơm lót dạ rồi mới ra đồng, thế nên tối hôm trước hay nấu cơm khá nhiều để chừa sáng hôm sau ăn cho tiện, không lý nào nhà Hoa hết cơm được.

Hoa chìa cái nồi cho mình xem, lẩm bẩm:

– Không biết con gì chui vô nồi ăn sạch cơm, còn trét bùn đất tùm lum.

Mình ngó vào, quả nhiên nồi cơm cạn đến đáy, thành nồi dính đầy sình y như tình trạng bên nhà mình. Chuyến này công cốc rồi, vừa tự hành xác lại còn phải đói meo lết về nhà, nhưng bù lại mình đỡ lo hơn một chút vì biết thứ kia quậy phá không riêng nhà mình, chứng tỏ nó phá phách vậy thôi, chẳng đến mức thù hằn.

Ngó mình ấp a ấp úng, Hoa tò mò:

– Có chuyện gì vậy? Bộ ông biết gì hả?

– Đâu có. Không có gì đâu. Thôi, tui về. – Mình xua tay, nhổm dậy.

Mình định nói, mà thấy tội Hoa, nói ra mất công làm Hoa sợ thêm chứ đâu ích gì, vậy nên quyết định ém luôn.

– Chờ tui tí!

Hoa quày quả ra sau cầm lên mấy gói mì Hảo Hảo đưa mình:

– Nè, ăn đỡ đi!

– Cảm ơn!

Dưới ánh đèn vàng, lần đầu tiên mình thấy Hoa dễ thương đến lạ, mặc dù bình thường cô ấy cũng khá có nét nhưng mình không để ý lắm. Gái quê có dễ thương cỡ nào cũng đâu so được với gái thành thị xúng xính quần áo tóc tai model.

Thấy mình nhìn, Hoa có vẻ hơi ngượng nói:

– Còn gì nữa không?

– Ờ, ờ, hết rồi. Thôi tui về, mai mua trả cho hén!

– Khỏi, có nhiêu đâu.

Vừa ra khỏi cửa, mình ngó dáo dác tứ phía rồi ôm chặt mấy gói mì sát vào ngực, cắm đầu cắm cổ phi nước đại về nhà. Lần này quyết tâm rồi, dù có nghe hay thấy gì cũng mặc kệ, cứ dông thẳng về nhà là xong, một phút là cùng chứ nhiêu.

Phước đức ông bà để lại, mình về đến nhà mà không hề gặp bất cứ chuyện gì như bận đi, ngoại trừ vài tiếng động lạ như có ai đó đuổi theo nhưng cũng có thể mình sợ quá tự huyễn hoặc hù dọa bản thân. Nói chung là an toàn về ổ!

Nhác nghe tiếng chân, thằng Biền hí mắt nhìn từ bên trong thấy mình về liền mở cửa ra, chào đón như anh hùng vừa từ sa trường thắng trận oanh liệt trở về. Đón mấy gói mì từ tay mình mà thằng cu chớp chớp mắt như sắp khóc tới nơi, khụt khịt mũi:

– Cực cho anh Sáu quá!

– Có gì cực đâu mày, qua lấy mì về thôi mà! – Mình phẩy tay kiểu như chuyện muỗi không đáng, ngồi xuống tợp mấy ngụm nước mát lạnh, chạy nãy giờ khát bỏ mẹ ra.

Có mì rồi, nhiệm vụ nấu giao cho thằng Biền, vừa bắc ấm nước nó vừa dòm mình thom lom:

– Anh Sáu bị “bả” dí hả?

– Đâu có.

– Xạo hoài! Không bị dí mà té dơ mình dơ mẩy vầy à?

– Haizzz, bả làm gì dám dí tao. Trời tối không thấy đường, tao vấp chân trúng cục đá té thôi.

– Vậy chắc anh Sáu chạy nhanh lắm hé, chứ đi bình thường có vấp té cũng đâu trầy dữ vậy?

Mẹ nó, thằng em trời đánh, thấy mình té nó không hỏi han câu nào còn móc máy. Mình bực quá gắt lên:

– Tao sợ mày đói mới chạy cho nhanh, lo nấu mì đi!

– Ơ, dạ, thì em đang nấu nè.

Thấy mình nổi sùng, thằng Biền không dám hỏi gì thêm nữa, chỉ len lén nhìn, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Ăn mì xong, đáng lẽ mình còn thức thêm chút nữa, nhưng bữa nay mệt quá, khuya rồi còn phải chạy điền kinh, tay chân thì trầy trụa tá lả nên lăn ra ngủ luôn. Thằng Biền cũng leo lên phản ngủ chung với mình cho “ấm áp” như lời nó giải thích.

o0o

Một đêm yên ổn không có thêm chuyện gì xảy ra, hai thằng ngủ tới tận trưa trờ trưa trật mới dậy, ngó đồng hồ đã gần 12h trưa.

Thấy tụi mình lò dò xuống sau rửa mặt, mẹ đang lụm cụm lặt rau muống hỏi:

– Bữa nay ngủ dữ vậy mấy đứa?

– Dạ, tối qua thức hơi khuya.

– Ừ, nghe mẹ dặn nè! Mốt tối ngủ nhớ khóa kỹ cửa nẻo nghe chưa?

– Lúc nào con cũng kiểm tra kỹ hết á, mà sao vậy mẹ? – Thằng Biền hiếu kỳ.

– Đêm qua xóm mình nhiều người bị vét sạch nồi cơm, sáng ra không còn gì để ăn. Mà lạ cái là trước sân nhà ông Hai đổ một đống cơm nguội, hai con chó không ăn nổi. Thiệt không biết con cái nhà ai phá phách quá sức, cơm người ăn mà trộm về đổ cho chó thừa mứa vậy đó.

Thằng Biền rùng mình ngó mình. Mình cũng nhìn nó, tay ra hiệu đừng kể lể lung tung để mẹ lo. Hôm qua mình còn bán tín bán nghi, giờ thì hai năm rõ mười rồi, chỉ có thể là chị Liên hiện hồn về lấy cơm cho chó ăn thôi. Lúc còn sống bả rất thương hai con chó đó, dù thần kinh chứ chưa để tụi nó đói bữa nào…

Dùng xong cơm trưa, đang chả biết làm gì thì thằng Biền khều mình rủ:

– Anh Sáu, qua nhà ông Hai không?

– Qua đó chi? Mày nhớ bà Liên hả?

– Làm gì có. Qua coi phải bả đổ cơm cho mấy con chó ăn không, hay mấy người hàng xóm đồn bậy bạ!

– Ờ, đi thì đi.

Dù đã rất dị ứng “bà điên” đó nhưng mình không ngăn được sự tò mò thôi thúc, thế là hai anh em lọ mọ qua nhà ông Hai.

Đường qua nhà ông Hai cũng không khác con đường mòn sang nhà Hoa là mấy, chỉ được cái gần hơn một chút. Buổi trưa nắng chang chang mà nhờ có mấy tán tre trúc, dừa xõa rợp bóng mát rười rượi, lũ cào cào châu chấu theo bước chân hai thằng đi phăm phăm cứ nhảy loạn ra.

Nhà ông Hai sau đám tang càng vắng vẻ hơn trước kia, chẳng còn ai lai vãng, ngoại trừ vợ chồng người con trai trên chị Liên ghé đưa cơm nước ngày hai bữa xong lại đi mất dạng. Mình có thắc mắc với mẹ, vì chị Liên đã chết rồi, đâu còn ai la hét làm phiền nữa mà sao mấy người con ông Hai không dọn về ở chung thì nghe mẹ bảo cũng nhiều người hỏi rồi, nhưng ông Hai ậm ừ không đáp, chỉ thở dài thườn thượt nghe mà não ruột.

Lúc bọn mình qua đến nơi, ông Hai đang nằm võng mắc quanh hai gốc dừa ở khoảnh sân rộng lát gạch tàu phủ đầy rêu xanh cũ kĩ. Do mù lòa nên mắt ông lúc nào cũng nhắm tịt lại, thành ra bọn mình chả biết ông ngủ chưa hay còn thức. Mình nhìn quanh phát hiện đống cơm cao quá bàn chân phủ đầy trên sân, rơi vương vãi khắp nơi. Con Vàng, con Mực nằm cạnh đó, bụng trương lên như cái trống, thè lưỡi đỏ au ra thở hồng hộc có lẽ vì trời nóng, hai mắt lim dim mơ màng.

Thấy tụi mình qua, hai con chó bật dậy sủa vài tiếng, sau nhận ra người quen liền ngoắc đuôi lia lịa, chạy tới liếm tay liếm chân mừng. Nghe chó sủa, ông Hai hơi nhổm người dậy hỏi:

– Ai đó?

– Dạ, tụi con nè ông Hai! – Thằng Biền lên tiếng.

– À, Biền hả con? Rồi ai nữa?

– Dạ, con, thằng Trường nè ông Hai. – Mình nói.

– Ờ, trưa nắng không ở nhà ngủ nghỉ, hai đứa bây qua đây chi vậy?

Thằng Biền ngó mình, ý kêu mình đối đáp. Cú lên đầu thằng em một phát, mình nói:

– Tụi con đi ngang thấy ông Hai nằm nên vô thăm hỏi tí rồi đi ngay.

– Ờ. Cảm ơn hai đứa!

Nói thật, nhìn ông già mù lòa neo đơn nằm với hai con chó không hiểu sao mình nghe mắt cay cay, thấy tội lắm. Nghĩ đến cảnh nếu là mình về già mà sống thế này chắc chả sống nổi, chết quách đi còn sướng thân hơn.

Mình đi lại gần chỗ ông Hai nằm, tiện thể nhìn rõ hơn đám cơm vụn phơi suốt cả buổi ngoài nắng đã khô khốc, bằng này ít nhất cũng phải vài chục nồi cơm, đêm qua “bà kia” đi phá phách nhiều nhà lắm đây, hèn gì sáng ra đã đồn thổi ỏm tỏi.

– Ai vứt cơm đầy sân vậy ông Hai? – Mình ráng hỏi bằng giọng thản nhiên.

– Ờ, tao cũng chả biết nữa. Sáng dậy đã nghe bà con nói, không biết đứa nào phá xóm làng.

– Tối qua ông Hai ngủ có nghe gì lạ không?

– Không. Ờ mà có, lúc gần sáng con Mực với con Vàng sủa mấy tiếng, mà sau đó im re à. Tưởng tụi nó sủa ma, tao không để ý.

Sủa ma ở đây không phải là thấy ma mà sủa nhé mấy thím, người nhà quê gọi mấy con chó hay sủa đổng là sủa ma thôi.

– Không còn gì nữa hả ông?

– Để tao nhớ coi… Tụi nó còn rít rít lên giống lúc thường mừng chủ về. Tao tưởng vợ chồng thằng Tám đi đâu sớm ghé nhà, có hỏi mà không nghe ai trả lời. Vậy thôi à!

– Dạ.

– Mà bây hỏi có chi không?

– Dạ không, con hỏi chơi vậy thôi.

Mình ngồi xuống cạnh con Vàng, xoa xoa đầu làm nó khoái ngểnh cái cổ ra, mắt híp lại. Hai con chó nhà ông Hai thuộc dạng chó cỏ khá lớn xác, lại cực khôn, nhưng con Vàng thân thiện hơn con Mực. Con Mực không bài xích người quen, có điều tật nó rất ghét ai rờ rẫm, bởi vậy thỉnh thoảng có dịp qua đây thì mình chỉ nựng nịu con Vàng thôi.

– Đêm qua chị Liên về cho tụi mày ăn hả Vàng? – Mình thì thào vào tai con Vàng.

Không rõ nó hiểu mình nói gì không, mà đang nằm im đột ngột chồm dậy, mắt mở to ra ngó quanh quất, tiếp đó sủa liên tục. Con Mực thấy thế cũng bật dậy sủa theo, ầm ĩ cả trưa hè, báo hại ông Hai phải quát nạt mấy lần tụi nó mới chịu thôi.

Thằng Biền bước lại định vuốt ve con Vàng song nó lập tức tránh sang một bên, rồi đi ra góc sân nằm, thái độ rất kỳ quái. Con Mực thì đứng đó gườm gườm nhìn tụi mình, mắt long lên trắng dã có vẻ căm tức.

Bọn chó đột ngột thay đổi thái độ hiếu khách khiến mình bất an, sợ ở đây thêm chút nữa nó xực cho mấy phát thì bỏ mẹ, nhìn hàm răng trắng ởn nhe nanh múa vuốt là thấy lạnh người rồi, vội hối thúc thằng Biền đi về nhà.

Mới đi được chục bước, thằng Biền bỗng chộp vai làm mình giật bắn:

– Anh Sáu…

– Gì? Làm tao hết hồn! – Mình gắt.

Mặt thằng cu tái nhợt chỉ chỉ tay ra sau lưng:

– Nhìn cái võng của ông Hai kìa!

Mình ngó theo tay nó thì thấy cái võng ông Hai nằm đang đưa tới lui rất mạnh với tốc độ chóng mặt, phát ra âm thanh vù vù, thiếu điều muốn hất tung ông già ra khỏi võng. Thật khó tin một ông già hom hem gần đất xa trời, thân mù lòa lại có thể đưa võng mạnh tới cỡ vậy.

Sợ ông Hai té xuống thì khốn, tụi mình vội vã chạy tới, vịn cái võng lại. Đang đà đưa mạnh, cái võng giằng co mấy lượt mới chịu dừng, lạ một điều là ông Hai vẫn nằm yên bên trong, mắt nhắm chặt thở đều như đang ngủ rất say, không chút phản ứng nào.

Bọn mình chợt thấy lạnh tóc gáy, rõ ràng ông Hai không phải là người đưa võng, vậy là ai?

Hai thằng dáo dác ngó quanh, chẳng một bóng người, chỉ có hai con chó đang ngồi chồm hổm ở góc sân nhìn tới chỗ bọn mình đầy kỳ quái, đồng thời đuôi bọn nó ngoắc loạn xạ như thấy người quen trở về.

Nếu khi nãy vừa qua được lũ chó “tiếp đón” như vậy, mình sẽ không nghi ngờ gì, nhưng vừa rồi đã bị tụi nó “trục xuất”, mình không tin khi thấy bọn mình quay lại mà tụi nó lại mừng rỡ đến vậy.

Thằng Biền vuốt vuốt hai bên cánh tay đang nổi đầy da gà lên, run run giọng:

– Anh Sáu có nghe lạnh không? Tự dưng em thấy lạnh sống lưng quá!

Đúng là lạnh thật, giống như có luồng khí lạnh nào đó bao trùm khoảng không gian quanh cái võng vậy. Cái hơi lạnh này giống y hệt thứ quái quỷ đuổi theo mình tối qua, không thể nào quên được.

Chẳng những thế, mình cứ thấy nhột nhạt tê buốt phần gáy, dường như có ai đó đang ẩn nấp lén nhìn chằm chằm vào mình, cái nhìn rất gay gắt và tức tối.

Đưa tay lên mũi phát hiện ông Hai vẫn thở đều, yên tâm không có chuyện gì, mình không nói không rằng kéo thằng Biền quay về nhà. Dù đang rất ớn nhưng mình không dám chạy, sợ nó vỡ mộng về ông anh gan lì cóc tía, chỉ rảo bước khá nhanh.

Vừa bước ra khỏi phạm vi cái võng, không khí liền nóng bức trở lại, cảm giác rất rõ ràng không thể nhầm lẫn được. Nhất là không riêng mình cảm nhận thấy, mà thằng Biền cũng y như thế.

Vừa về đến nhà, thằng Biền liền đóng chặt cửa nẻo lại, giống như sợ có ai đó theo vào, làm trong nhà có phần tối đi. Mẹ mình đi vắng, có lẽ lại sang nhà bác Tư chơi rồi. Được một lúc thì trời chuyển mưa, mây đen kéo đến ùn ùn, trời đất tối sầm, mình phải bật đèn trong nhà lên.

Lát sau, trời bắt đầu mưa lắt rắt rồi đổ xuống ào ào tối mắt tối mũi. Ở quê mỗi khi mưa thì cực lớn, thêm vào cây lá vườn tược rộng rãi nên khi gió quất qua nghe ầm ầm. Bình thường chẳng sao, hiện giờ mình cứ có cảm giác ơn ớn, không thoải mái một tí nào.

Thằng Biền đang ngồi trên phản thì nhảy xuống, chạy ra sau nhà cầm lên củ tỏi với con dao bầu làm mình hoảng hồn, tưởng nó bị ma nhập lấy dao xử mình. Mình thất thanh la lên, đồng thời lui về sau thủ thế:

– Mày làm gì vậy Biền?

Nó trố mắt ngó mình, đặt con dao bầu với củ tỏi lên phản, gãi gãi đầu:

– Em nghe nói ma sợ mấy thứ này lắm!

– Mày coi phim riết rồi nhiễm, trên đời làm gì có ma? Mà nếu có, mắc mớ gì nó phải sợ mấy thứ vớ vẩn này?

– Vậy… thôi.

Thằng cu em chưng hửng, vơ dao và tỏi vào tay, toan đem cất thì mình gọi giật ngược:

– Thôi kệ, mày cứ để đó đi, lát rồi cất!

– Ơ… dạ!

Không gian yên tĩnh lạnh lẽo tràn ngập tiếng mưa, hai anh em ngồi bó gối trên tấm phản to, mắt nhìn trân trối vào tivi nhưng mình biết thằng Biền chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn ngó mấy em Kpop xinh tươi đang nhảy nhót túi bụi. Hồn vía nó vứt hết bên cái võng nhà ông Hai rồi, y chang mình.

– Anh Sáu… – Được một lát, nó khều mình nhè nhẹ.

– Gì?

– Hồi nãy, bên nhà ông Hai đó, em cứ có cảm giác như người nào nhìn em suốt.

– Ờ, mày bẩm sinh chết nhát mà, tự tưởng tượng ra cũng đúng thôi!

– Không phải đâu, em thấy thiệt đó!

– Thôi, bớt nói xàm đi! Để yên tao coi nhạc!

Bỗng nhiên trời nổi sấm chớp liên hồi, rồi sau một đợt sét đùng đoàng, bóng đèn duy nhất ở phòng khách nhá lên vài cái xong tắt phụp, xung quanh thoáng chốc tối đen như mực. Thôi xong cmnr, đã trời mưa tối thui mà còn bị sét đánh trúng cột điện hay sao đó, cúp điện rồi.

Thằng Biền không nói không rằng lết sát lại, gần như tựa hẳn vào vai mình cứ như hai thằng gay đang ôm nhau. Mình tính đẩy nó ra mà lại thôi, dù sao cũng đỡ sợ được tí.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đúng lúc này, cái cửa đã được cài then kỹ lưỡng đột ngột rung lên ầm ầm như bị thứ gì đập mạnh vào khiến bọn mình giật thót ngó ra, nhưng chả thấy gì ngoài cảnh vật tối đen lờ mờ tranh tối tranh sáng.

Thằng Biền càng thêm dính sát vào mình, miệng ú ớ:

– Anh Sáu… (còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN