Tản mạng về sự tồn tại của vong
CHƯƠNG 2 : VONG BẮT NHÀ EM KHÔNG ĐƯỢC NUÔI CHÓ
– Con chó đầu tiên nhà em nuôi tên là Lucky. Nhưng nó không đem lại may mắn cho gia đình em mà kéo theo sau đó là những bi kịch cho những con chó khác. Em vẫn còn giữ tấm hình em chụp chung với con Lucky năm em 6 tuổi, phải nói là khi ngồi nó to cũng gần bằng em Nhà em ai cũng yêu quý nó, coi nó như 1 thành viên trong gia đình. Ba em chiều nào dẫn hai anh em em đi tắm biển cũng dắt con Lucky theo, công nhận nó bơi giỏi và rất khôn lanh, chơi được trò ném dĩa lượm về
Nhà em ngày đó hai tầng nhưng muốn lên tầng 2 phải đi qua cầu thang riêng, còn sàn tầng 1 thì chia làm 2, 50% là của nhà em còn 50% của nhà hàng xóm (cái này không biết tại sao, chỉ là khi em sinh ra Nhà nước đã cấp cho gia đình em như thế). Mãi sau này ba mẹ em làm ăn dành dụm được ít tiền, thấy nhà chật chội quá mà 2 con đã lớn nên ngỏ ý muốn mua lại 50% tầng 1 luôn và ông hàng xóm đồng ý. Khởi công sửa chữa đâu hết 2 tháng. Ngày cuối cùng sau khi dọn vệ sinh, chuẩn bị dọn đồ xuống ở thì con Lucky té từ ban công tầng 2 xuống. Nguyên nhân được đồn đoán là do lúc đó ban công đang phơi 1 cái mền nên nó không thấy, chui qua và té xuống dưới. Nhưng 1 con chó khôn như nó, sống đã 4-5 năm ở nhà này chả lẽ không biết ban công chỉ đến đó?
Con Lucky rớt xuống nghe cái bịch. Mọi người đang ăn trưa nghe tiếng nó tru tréo thì vội kéo ra nhưng không ai lại gần nó được, nó kêu rên rất thảm thiết (có khi cả xóm phải nghe). Đầu nó nứt ra và chảy máu rất nhiều. Ai cũng tội nhưng không động vào nó được vì nó đột nhiên rất hung dữ. Vừa kêu rên nó vừa lết vào nhà và nằm tắt thở trong WC mới xây. Con Lucky chết đi, nhà em ai cũng buồn, em thì khóc mất mấy ngày
– Từ sau cái chết của con Lucky thì nhà em không nuôi được con chó nào nữa. Mẹ em thì rất thích nuôi chó nên thấy ai cho là mẹ xin về nuôi ngay. Nhưng lạ thay con nào đem về không bị xe cán chết thì cũng bị người ta bắt mất, rồi bị đánh bả chết, bệnh chết, có con chó con bị giun sán cũng chết. Có con chó Nhật nhà em rút kinh nghiệm lúc nào cũng xích trong nhà, không cho chạy ra đường đề phòng người ta bắt mất. Ai dè đâu ba em tối đó ngồi coi TV, xích con chó nằm dưới chân ghế. Lúc coi xong quay lại thì chỉ còn sợi xích với cái vòng cổ Vụ đó không thể hiểu nổi.
– Con MiLo là con chó sau cùng được nhà em nuôi (tại nhà). Nó về nhà em năm em lớp 9. Lúc nhỏ nó bị đủ thứ bệnh, nhưng mà gia đình hết sức cứu chữa nên nó qua khỏi. Cứ nghĩ “dớp” đã hết vì nuôi suốt 3 năm vẫn không có chuyện gì xảy ra nữa, kể cả chuyển từ nhà cũ sang nhà mới nó vẫn không sao. Thì 1 dạo nọ, lúc này em đang nghỉ hè năm 11, con MiLo có biểu hiện lạ. Cứ 11h, 12h đêm là nó cào cửa và rên ử ử. Em thì nằm ở giường ngoài cùng gần cửa nhất nên em luôn là người mở cửa cho nó ra, nghĩ là nó đi tè. 30 phút sau nó về thì lại cào cào cửa và em mở cho nó vào. Cứ thế, cứ thế, nhưng càng về sau thời gian nó đi tè càng lâu. Thế là em cũng lười đợi, khóa cửa ngủ, khi nào về thì nó kêu. Lần cuối cùng nó đi là lúc 12h đêm và về lúc 4h sáng. Sau lần đó, nó không về nữa. Em hay có thói quen mỗi buổi sáng thức dậy thò tay xuống gầm giường để xoa đầu con MiLo này vì nó rất quấn em, thường chui xuống giường em ngủ. Buổi sáng hôm đó như thường lệ em cũng cho tay xuống giường và vuốt ve đầu con MiLo, để chắn chắn là nó đã về vì hôm đó không nghe nó kêu cửa (trong đầu nghĩ là lúc nó kêu em đang ngủ say không nghe, chắc ba hay mẹ ra mở cho nó vào rồi). 8h sáng em dậy, xuống nhà bếp đánh răng rửa mặt, em vẫn lờ mờ thấy nó nằm ở góc nhà (chỉ thoáng qua thôi, kiểu em đang nhìn thẳng thì góc nhà nó lọt vào tầm nhìn ấy). Đánh răng rửa mặt xong quay ra thì nó không còn nằm đó nữa. Em đi loanh quanh nhà gọi nó nhưng không thấy nó đâu. 10h, em chạy quanh xóm tìm nó vẫn không thấy. Nhưng lúc này em vẫn không hoảng, vẫn nghĩ là nó đâu đó thôi, để trưa ba mẹ về hỏi thử xem vì lúc sáng em còn sờ thấy nó dưới giường mà. Ba mẹ về confirm là sáng sớm ba mẹ không thấy con MiLo đâu, đành khóa cửa đi làm để trễ, vì em còn ở nhà thì nó kêu em sẽ ra mở cho nó vô. Như vậy là nó đã đi từ tối hôm trước, có lẽ nó bị bắt, nhưng nếu thế thì buổi sáng hôm đó em thấy nó trong nhà là lẽ gì??? Cái góc nhà đó, chả lẽ nó là hố thông 2 không gian nên nuốt luôn con chó của em
– Sẽ có 1 chap em kể về cái góc nhà bếp này. Em dự đoán không sai, nó có vấn đề
– Sau khi em vào SG học đại học, đến năm thứ 2 thì ba em mua thêm 1 căn nhà ở ngoại ô và làm trang trại. Ba em mới xin con chó con nhà hàng xóm về nuôi để trông nhà, coi vườn trái cây. Con chó này (thật kỳ lạ), không nuôi ở nhà em (nhà chính), chỉ 1 tuần ba em lên thăm nó 1 lần và tưới cây bón phân thôi, còn hàng xóm cho nó ăn ké. Nó sống được 5 năm, đẻ 2 lứa cho đến khi bị bắt mất. Đây là con chó mà nhà em nuôi được lâu nhất kể từ khi mất con chó đầu tiên.
– Mãi sau này chuyển về nhà mới và sau sự kiện con MiLo bốc hơi khoảng 2 năm. Mẹ em có đi xem bói thì được cho biết là gia đình em có “dớp” không nuôi được chó và kể cả những loài thú cưng khác. Lý do là vong của con chó đầu tiên vẫn quanh quẩn với gia đình và nó ghen tỵ khi thấy chủ nó yêu thương con chó khác. Ngoài ra, dưới nền căn nhà cũ có khá nhiều hài cốt chó, không biết vì sao, nên con chó đầu tiên mới chết thảm vậy. Nhà cũ là nhà tình nghĩa, sau giải phóng nhà nước thu hồi của “ai đó” rồi cấp cho gia đình em nên lịch sử của nó thì em chịu.
Như vậy là vong cũng có tình cảm, có ghen tỵ nên không cho nhà em nuôi thêm chó khác ngoài nó. Trường hợp bị vong nam/nữ theo, ý là bị duyên âm, cũng tương tự. Em sẽ kể chi tiết trong phần sau. Có nhà bác nào cũng giống nhà em không ạ?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!