Tản mạng về sự tồn tại của vong - CHƯƠNG 5 : KỲ LẠ, QUÁ SỨC KỲ LẠ! NĂM NHẤT ĐẠI HỌC
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tản mạng về sự tồn tại của vong


CHƯƠNG 5 : KỲ LẠ, QUÁ SỨC KỲ LẠ! NĂM NHẤT ĐẠI HỌC


Toàn bộ phần 4.2 này diễn ra trong 1 năm em ở trong SG học trường ĐH bán công để chờ cơ hội thi lại. Thời gian 1 năm dài và nhiều chuyện xảy ra lắm em nhớ không nổi nên em chỉ kể những sự việc chính mà em còn nhớ thôi nhé:
– Em vào SG chân ướt chân ráo không biết ở đâu. Chỗ ông anh thì mãi tận Thanh Đa xa trường quá, mà ông anh cũng bảo cái chung cư này nát rồi, ở ghê bỏ mợ, không biết sập lúc nào. Ba em đành liên lạc với 1 người bạn cũ thời đại học ở trong SG này nói ổng cho em ở trọ nhờ. Đúng là hay không bằng hên, ông bác đó có 1 căn gác xép phía sau nhà định là sau này mẹ ổng mất sẽ cho đập sửa lại cho con ổng lấy vợ về có nhà ở. Hiện căn gác đó chưa có ai sử dụng nên cho em với 2 thằng nữa thuê, giá rất hữu nghị. Hai thằng kia thì 1 thằng là bạn em, còn 1 thằng thì cũng dạng con của người quen ông bác này gửi gắm.
– Hai thằng ở cùng gác với em, 1 thằng tên Vinh, 1 thằng tên Việt. Căn gác đó nằm ở sau nhà, có cầu thang gỗ đi lên, hoàn toàn biệt lập với nhà trước (lối đi riêng). Ban công của gác nhìn ra vườn sau.
– Tóc dài ghê tụi mày ơi! Thằng Vinh quét nhà ra mấy sợi tóc dài ơi dài xong kêu em với thằng kia lại coi.
– Thằng nào dẫn bồ bịch về phòng mà không khai báo anh em là không được nha.
Xin lỗi, thời gian đó 3 thằng chơi thân nhau mà ở cùng phòng nên quá rõ là 3 thằng F.A. Bồ bịch làm gì có vì mới bước chân vào SG năm mới năm me. Cho nên 3 thằng nhìn nhau và ngầm hiểu thằng Vinh nó chỉ trêu thôi. Còn nguồn gốc của mấy sợi tóc kia ở đâu ra thì chưa rõ.
– Hay là cô lên dọn phòng tụi mày? (ý nó là vợ của chú chủ nhà)
– Không thể nào. Mày nhìn sợi tóc đi (nó cầm sợi tóc kéo ra, dài cũng phải hơn 40cm, cho là nửa mét). Cô tóc ngắn chưa tới vai mà. Nhà này cũng đâu có con gái, độc mỗi thằng con trai.
Bàn mãi cũng không giải thích được nên 3 thằng quyết định khó quá bỏ qua vì dù sao chuyện này cũng vô hại.
Nhưng, mỗi ngày qua đi, lượng tóc dài khi quét nhà lại càng nhiều hơn.
Cá biệt có những đêm 3 thằng ngủ cạnh nhau, sáng dậy thấy tóc dài vương trên gối, giữa 2 thằng!
– Móa, con đó nó lại chen vào nằm giữa tao với mày rồi!
Thằng Vinh là 1 thằng nhỏ lớn không sợ trời sợ đất. Ma nó cũng không sợ. Nó nói đùa tỉnh như không. Lúc đó cả 3 thằng đều ngầm hiểu phòng này ở 4 mạng lận, có khi nhiều hơn.
Cái chuyện tóc tai làm chúng tôi cảm thấy bất an, nhưng rồi cũng không ảnh hưởng gì lắm nên cứ để thời gian trôi đi.
4 tháng sau, tự nhiên thằng Vinh bị chứng nghiến răng buổi tối lúc ngủ say. Trước đó nó không hề bị. Nhưng sáng dậy kể nó nghe thì nó không nhớ gì.
Tối nào thằng Vinh cũng nghiến răng ket kẹt, kẹt kẹt, em với thằng Việt nằm 2 bên rất khó ngủ vì thà nó ngáy còn đỡ chứ cái tiếng đó nó rát quá không ngủ được. Mỗi lần vậy phải lay thằng cu dậy. Nó tỉnh dậy trả lời bâng quơ kiểu ngái ngủ rồi lại đâu vào đó. Thế nên em và thằng Việt quyết định sẽ sống chung với lũ.
1 buổi tối nọ khi em đang chiến Warcraft 3 một mình trên PC. Em say mê nên thức chơi đêm còn 2 thằng kia ngủ sớm rồi. Bỗng em có cảm giác nhột nhột sau lưng (tối đó thằng Vinh không nghiến răng), cảm giác có ai đang nhìn mình sau lưng. Em quay lại thì thấy thằng Vinh nó đang ngồi nhìn em các bác
Em giật mình té mẹ nó xuống ghế, mặt em như này
Còn mặt thằng đó nhìn em kiểu như này
Hai mắt nó như vô hồn nhưng không phải kiểu trợn trắng nhé.
Em mới mắng nó:
– Mọe, nửa đêm hôm đéo ngủ dậy làm gì đó mày? Hù bố mày à?
Nó không trả lời câu hỏi của em mà nó xoay qua xoay lại nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó. Đảo mắt khắp phòng rồi nó nhìn em hỏi giật lại:
– Mấy con nhỏ đó đâu rồi mày? Tụi nó đi chưa?
Em chết lặng luôn mất mấy giây. Rồi em cũng nhìn quanh phòng để kiểm tra câu hỏi của nó. Không thấy gì hết.
– Làm đéo gì có con nhỏ nào ở đây. Mày mộng du à? Mơ rồi nói linh tinh. Thôi ngủ tiếp đi. Tao lạy mày.
Nó không nói gì, đột ngột ngã ngửa ra sau ngủ tiếp. Mà nó ngã ra sau rất nhẹ nhàng uyển chuyển các bác, không phải ngã cái ầm đâu.
Sáng hôm sau kể lại cũng không có thằng nào tin. Toàn kêu em bịa chuyện hù dọa chúng nó. Thằng Vinh khẳng định nó ngủ thẳng 1 giấc ngon lành. Trong khi lúc tối em thấy nó tỉnh dậy và nhìn em nói chuyện đàng hoàng. Tiên sư nó không thể hiểu nổi.
Một tháng sau sự kiện đó, mọi thứ lại diễn ra như bình thường: thằng Vinh vẫn nghiến răng khi ngủ và lâu lâu quét nhà vẫn thấy tóc dài. Chúng tôi dường như đã quen với sự có mặt của 1 người nữa vô hình trong phòng nên không còn cảm thấy sợ như những ngày đầu, cũng không còn khó hiểu hay bận tâm đi tìm lời giải nữa.
Kệ mẹ nó là giải pháp mà chúng tôi lựa chọn. Nếu như tình hình không mỗi ngày 1 nghiêm trọng hơn.
Tháng thứ 5, mỗi sáng em ngủ dậy đều thấy áo bị kéo lên hết bụng, bụng thì hở phanh ra và tay thì đang nằm trong quần
Thật kỳ lạ, cứ đêm nào thức khuya làm bài là sáng đó ngủ dậy đều với tình trạng như thế: bụng phanh ra và tay thọc trong quần. Ngoài ra thì các móng tay của em đều dính đất đen thui cứ như tối hôm trước trong cơn mơ em bị ai đó dắt ra ngoài sân đào bới mà không biết vậy.
Thật sự lúc đó em hoảng quá mà không biết làm sao. Tại sao trong lúc ngủ em lại cho tay vào trong quần? Lúc em năm nhất đại học thì chưa có bạn gái, cũng chưa hề yêu ai, không biết JAV hay sex video là cái gì cả vì internet vẫn còn là thứ quá xa xỉ. Tất nhiên cũng không biết quay tay là gì. Vậy tại sao trong vô thức lại có động tác đó.
Một đêm nọ, em mơ 1 giấc mơ rất dị. Em thấy mình đang ở trong căn nhà cũ, căn nhà mà em ở cùng gia đình lúc còn nhỏ. Căn nhà đó khi em học hết lớp 9 thì ba mẹ bán rồi cả nhà dọn ra Bình Tân ở. Vào thời điểm em mơ thì nó đã bị chủ mới đập toàn bộ và xây lại rồi. Nhưng trong giấc mơ của em mọi thứ đều như cũ, như tuổi thơ của em. Em thấy mình ngồi chơi ngoài ban công, rồi có 1 bóng đen tóc dài khủng khiếp sà trên trời xuống tóm lấy em. Em vùng vẫy thoát ra được, rồi em nhảy sang mái nhà đối diện bỏ chạy. Nó rượt theo em. Cuối cùng nó tóm được 2 hòn *ái của em và giật mạnh, đau thấu trời (em thề là em kể 100% sự thật). Đau quá em tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn còn tối và 2 thằng bạn vẫn còn ngủ nằm 2 bên. Tay phải của em lại nằm trong quần, đang tóm lấy 2 hòn *ái của chính mình
Kể từ lần đó, mỗi lần em mơ thấy ác mộng là lại bị lôi về căn nhà cũ. Tất cả đồ đạc vẫn như xưa, giống như thời gian ngừng trôi trong cái thế giới đó vậy. Và em lại bị bóng đen đó rượt chạy khỏi nhà, chạy đi tìm chỗ nấp khắp xóm. Cái xóm của em vẫn như xưa được tái hiện lại chính xác từng nhà một. Giấc mơ về nhà cũ ám ảnh em đến tận năm 2009, sau khi được trục vong thì hết, không còn bị lôi về đó nữa.
Tối nay rảnh em làm 1 sê ri luôn nhé
[Bà]
Bà ở đây là mẹ của chú chủ nhà. Bà già lắm rồi, chắc phải trên 90 tuổi rồi. Vợ chồng chú chủ nhà cho bà nằm ở dưới gác xép của chúng tôi. Tức là từ cửa sau, phải đi ngang giường của bà mới đến cầu thang gỗ lên gác. Bà chỉ nằm 1 chỗ, mọi sinh hoạt đều trên giường, từ ăn uống đến đi vệ sinh.
Sinh viên bọn em đều quý người già, vì cả 3 thằng đều còn bà nội nên cũng coi bà như bà nội ở ngoài quê. Bà thỉnh thoảng nhờ mua giúp cái này cái kia hay trở trời nhờ đấm giúp bà cái lưng, bọn em đều vui vẻ giúp nên bà rất nhớ tên mỗi đứa.
Bà buổi sáng rất tỉnh táo và minh mẫn, vẫn nói chuyện với con chó và khi bọn em đi học về chào bà thì bà đều chào lại, rồi vui vẻ bắt chuyện. Nhưng bà của ban đêm thì lại khác. Nửa đêm bà không ngủ mà thường ngồi dậy rồi nói lảm nhảm, rồi chửi mắng ai đó rất gay gắt, chửi thề nhé, la rất to, có hôm lại rên hờ hờ hờ suốt đêm. Mỗi đêm bọn em đều không dám xuống nhà dưới đi tè cũng là vì vậy, phần vì sợ nữa, những chuyện xảy ra đã đủ quái gở lắm rồi.
Cá biệt có lần 3 thằng rủ nhau đi ăn khuya. Em ra sau cùng và chắc chắn là đã khóa cửa ngoài rồi. Nhưng khi về đến nhà thì cửa khép hờ. 2 thằng kia quay ra hỏi em sao mày ra sau mà không khóa cửa? Em khẳng định là đã khóa rồi, chìa còn nằm trên tay mà sao chưa khóa được?
Chết cha! Có trộm. Ba thằng len lén mở cửa ra thật nhẹ sao cho không có tiếng động, quyết bắt quả tang thằng trộm này. Bên trong nhà tối om. Đang rón rén bước khẽ qua giường bà thì:
– Thằng Đức về rồi đó hả?
Làm em giật bắn cả mình. Trong nhà tối om, bọn em lại không phát ra tiếng, thế mà bà lão 90 tuổi có thể nhìn thấy và nhận ra em à?
Em chỉ trả lời “Dạ” một tiếng rồi chuồn nhanh lên gác.
Liền sau đó là tràng cười không dứt của bà.
Bà cười như thế suốt đêm.
Phòng em không bị mất mát gì.
Sau lần đó, em ít nói chuyện với bà hơn, vì thấy có gì đó đáng sợ.
Bà mất sau khi bọn em chuyển đi vài tháng. 1 năm sau em quay lại chỗ cũ thăm thì chú chủ nhà kể lại như thế.
[Vong che mắt]
Việc vong che mắt chắc các bác đã nghe kể nhiều rồi, nhất là ở các đoạn đường có dớp: tai nạn thảm khốc xảy ra liên tục trên 1 đoạn đường thẳng, trống trải, tầm nhìn tốt. Nhiều người lý giải là do tài xế ngủ quên. Nhưng có những tai nạn ban ngày ban mặt thì sao? Một nhà ngoại cảm cho rằng có những thế lực vô hình ở khu vực đó đã che mắt tài xế, làm cho 2 xe không thấy nhau cho đến khi đâm đầu vào nhau. Đó là 1 ví dụ,.
Câu chuyện của em nhẹ nhàng hơn. Nhưng nó cũng có ý nghĩa tương tự:
Số là thằng Vinh sắp đến giờ hẹn đi chơi với đám bạn. Lúc đó phòng còn mỗi em với nó. Nó lục hết trong tủ rồi không thấy cái quần mới mua đâu. Cái, nó hỏi em có thấy đâu không? Em lúc đó đang nằm đọc truyện nên cũng trả lời thật thà là không thấy.
Nó đi lại chỗ cây móc đồ lục trong đó không thấy rồi nó đi xuống nhà dưới tìm trong đống đồ dơ để trong thau.
Khi đi lên lại thì nó “Ơ cái đệt~” rồi đá vào lưng em 1 cái (đá đùa thôi)
– Thằng khỉ, trêu tao hả mậy? Tao đang gấp mà mày còn…
Em ngơ ngác *éo hiểu đầu cua tai nheo thế nào, thì nó đi lại cây móc đồ và cầm cái quần mới của nó huơ huơ trước mặt em như kiểu:
– Thằng dog, mày giấu cái quần của tao rồi thừa lúc tao đi xuống lấy ra treo lên chớ gì?
Em thì cũng hay trêu tụi nó kiểu đó nhưng lần này em vô tội thật
Lúc tìm, nó tìm ở cây móc đồ đó kỹ nhất. Thế mà cuối cùng cái quần của nó lại nằm ngay ở ngoài cùng mới đau! Thật là tình ngay lý gian, em cũng không thèm giải thích luôn, chỉ cười trừ Vì em biết đứa nào làm rồi.
[Tai nạn không thể ngờ]
Tháng thứ 9, vậy là chỉ còn 3 tháng nữa là em sẽ lại thi vào trường đại học mà em mơ ước
Nhưng đời đéo như là mơ được các bác ạ
Thời gian năm nhất của sinh viên là rảnh háng nhất. Và như bao sinh viên khác, bọn phòng em lại bày trò thi đua này nọ để thời gian trôi qua đỡ nhàm chán. Cụ thể là bọn em thi build body và vật tay ạ
Em tập được 3 tháng với chế độ ăn uống nghiêm túc: sáng bánh mì thịt uống sữa hộp, trưa 2 đĩa cơm, tối 2 đĩa cơm + 1 tô mì gõ, sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ ra công viên cách đó 2km và chống đẩy, đu xà, xong lấy xe đạp đi học, chiều về đánh cầu lông, tối lại chống đẩy sao cho mỗi ngày 100 lượt đều đều.
Thấy tướng tá em nở nang ra, tuy không vai u thịt bắp nhưng chắc và cục nào ra cục đó, 2 thằng trong phòng lại gato và rủ em chơi vật tay suốt.
Thằng Việt là 1 thằng trâu bò đúng nghĩa đen. Nó vốn xuất thân gia đình làm nông nên nhìn nó rất là cục mịch. Tuần đầu tiên em không thể thắng nổi thằng này. Lúc đó là thời kỳ huy hoàng nhất của em cũng chỉ 56kg trong khi thằng kia 78kg thì về hạng cân đã chênh lệch rồi. Em cay lắm quyết hạ bằng được nó nên càng chăm tập hơn.
Một ngày nọ, nhân lúc bừng bừng khí thế lúc sáng suýt thắng được nên buổi tối sau khi cơm nước no nê em lại xách ghê ra khều thằng Việt:
– Ê cu, thử lại không mày? Lúc sáng là mày ăn may thôi. Cú này mà mày thắng nữa lát tao trả tiền mì gõ, ok?
– Dô mày. Chơi luôn sợ gì thằng nào!
Thằng Vinh làm trọng tài. Nó đếm 1, 2, 3, action! thì em và thằng Việt đều ngay lập tức sử ra hết 10 phần công lực (phải vậy thôi vì em biết thằng này strength rất cao, kiểu barbarian class trong Diablo ấy, nhờn nhờn khúc đầu với nó là out ngay
Nhưng mà ngay thời khắc đó bỗng em không còn cảm nhận được 1 chút sức lực nào từ cánh tay mình nữa. Nói đúng hơn là em không còn cảm giác hay điều khiển nó được nữa. Tay thằng Việt nắm tay em và rõ ràng theo quan sát thì nó đã thắng nhưng cánh tay em có gì đó hơi kỳ lạ. Lúc đó em vẫn còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, thì thằng Vinh dòm em lo lắng:
– Ủa, sao mặt mày tái mét vậy?
– Tao cũng không biết nữa. Tự nhiên tao mất cảm giác ở cánh tay cmnr
– Mày bị trật khớp hả? Thử đứng dậy coi.
Em thử đứng dậy nhưng đầu óc lại choáng váng vô cùng, đứng cũng không vững và cánh tay phải thì nó lại lủng lẳng và xoay ngược ra sau Em đứng lặng thinh, không nói được câu nào nữa, và cũng không có cảm giác gì nữa.
– Chết cha! Hình như nó bị gãy tay rồi mày ơi
Một thằng đỡ em đi xuống cầu thang, còn 1 thằng nhanh như cắt vòng ra nhà trước mượn xe máy của ông chủ nhà chở em thẳng vô bệnh viện.
Vào đến phòng cấp cứu, cơn đau khủng khiếp thấu trời xanh mới bắt đầu. Và lúc này em mới cảm giác từng mảnh xương bên trong cạ cạ vào nhau khi em thử xoay cánh tay.
Lúc vào khai báo thì cô y tá cứ hỏi đi hỏi lại nguyên nhân tai nạn là gì, em kêu do vật tay, thì mới đầu không tin, bảo quẹt xe ngã thì nói đại cho rồi chứ làm gì có ai vật tay mà gãy bao giờ.
Kết quả chụp X quang làm cho các bác sĩ ngoại khoa chấn thương chỉnh hình đều sứng sốt: xương cánh tay của em bị gãy ở vị trí 50%, nhưng nó gãy không phải kiểu gãy ngọt mà hai ống xương bị xoắn lại giống như các bác cầm 1 cây mía và dùng 2 tay văn xoắn vậy. Bác sĩ trưởng khoa trực tiếp mổ cho em khẳng định từ trước đến giờ mấy chục năm hành nghề chưa bao giờ thấy trường hợp nào mà lạ như vậy. Phải có 1 lực nào đó mạnh lắm, cỡ như xe máy chạy vận tốc cao rồi đâm thẳng vào cánh tay em cuốn theo bánh xe thì may ra mới tạo được vết tích như vậy.
Người ta phải cưa bớt 1 đoạn xương chỗ gãy cho phẳng, rồi mới nối bằng ống inox, nẹp đinh. Gần 2 năm sau em mới vào bệnh viện để lấy ống nối và nẹp ra.
Chỉ còn gần 3 tháng nữa là kỳ thi đại học lại bắt đầu rồi. Chả lẽ đành bỏ dở ước mơ? Em khăn gói về quê, tạm thời bảo lưu kết quả ở trường bán công kia để tập trung vào việc luyện thi và tập viết bằng tay trái.
Thời gian 3 tháng không đủ để cánh tay phải hồi phục. Ngày trước ngày thi thì em vẫn chưa thể cầm nổi 1 chiếc đũa bằng tay phải. Nhưng em đã tập viết được bằng tay trái thành công. Em vào phòng thi với tâm trạng rất thoải mái vì không hi vọng nhiều, chỉ là thi để biết mình đã làm hết sức có thể, không còn gì tiếc nuối nữa.
Và em đậu các bác. Chỉ dư 0,5 điểm so với điểm tuyển sinh
Thi xong em về quê ngay để tái khám và nghỉ ngơi lại sức chứ không quay lại chỗ trọ. Sau khi có kết quả thi em mới vào lại SG. Vừa lúc đó 2 thằng kia gọi điện báo cho em rằng ông chủ nhà lấy lại gác đó không cho ở nữa, chuẩn bị sửa lại cho con ổng lấy vợ. Tụi nó dọn đồ đi trước, còn đồ đạc của em thì khi nào em vào dọn đi sau.
Thế là từ biệt 2 thằng bạn cùng phòng đầu tiên. Mấy thằng bạn cùng phòng tiếp theo toàn là cô hồn không, nghĩ cũng lạ, chắc em có duyên với cô hồn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN