Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê - Chương 21: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê


Chương 21: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 11



Triệu Vu Quy bị đau, nhìn thấy biểu tình Tịch Đăng kiên quyết như thế, không thể làm gì khác hơn là hơi buông lỏng ra.

Tịch Đăng hài lòng, đặc biệt là lúc nhìn thấy dấu răng trên môi đối phương, liền từ trong lòng Triệu Vu Quy chui ra, lập tức đứng lên: “Ta mới không thèm ở cùng một chỗ với mấy người quái nhân các ngươi, ta phải về tìm Tiểu Hạt Tử.”

Cung Mịch Lăng không lên tiếng, trực tiếp dùng kiếm ngăn cản.

Ánh kiếm chợt lóe lên, Tịch Đăng ép đứng im tại chỗ.

Tả Viên Chi nở nụ cười, đột nhiên nín thở, liếc nhìn Cung Mịch Lăng, sau đó hai người trăm miệng một lời nói: “Đi.”

Phượng Hòa cũng đứng lên, lấy roi bên hông ra: “Đi thôi, người đến rồi.”

Bọn họ đã chuẩn bị tốt kế hoạch bắt sống Vưu Hạt.

Triệu Vu Quy cũng đứng lên, dắt tay Tịch Đăng, thấy Tịch Đăng quay đầu lại nhìn, an ủi nở nụ cười: “Chúng ta đi gặp Vưu Hạt, nhưng là ngươi phải nghe lời.”

Tịch Đăng do dự một chút, mới gật đầu.

Năm người phân công nhau hành động, Triệu Vu Quy và Phượng Hòa mang theo Tịch Đăng, Cung Mịch Lăng và Tả Viên Chi thì phụ trách ẩn núp, cố gắng làm cho Vưu Hạt một mình đuổi theo sau Triệu Vu Quy, mà Tả Viên Chi đã hạ độc trên y phục Tịch Đăng, chỉ cần Vưu Hạt đụng chạm tới Tịch Đăng, toàn thân sẽ vô lực ngã trên mặt đất, đương nhiên bọn họ sớm dùng thuốc giải.

Trong lúc đó Phượng Hòa liền nói ra nghi ngờ của mình: “Vưu Hạt cũng rất giỏi dùng độc thuật, có thể phát hiện được hay không?”

Tả Viên Chi lắc đầu cười: “Sẽ không, thứ hắn am hiểu nhất là độc vật, hơn nữa, đây là thuốc sư phụ ta mới nghiên cứu ra, bởi vật liệu quý giá, hiệu quả rất mạnh, nên trên thế gian chỉ có một bình nhỏ, nếu như không phải vì việc này, ta căn bản cũng không lấy ra dùng.”

Vưu Hạt đến rất nhanh, đồng thời cũng chú ý tới Cung Mịch Lăng và Tả Viên Chi, trong mắt mang theo sát khí: “Là các ngươi, A Ngốc đâu?”

Cung Mịch Lăng giơ cao kiếm trước ngực: “Ít nói nhảm, muốn đánh liền đánh.”

“Các ngươi phụ trách ngăn cản? Ha ha.”

Vưu Hạt vừa động tay, liền xuất hiện rất nhiều độc vật, hơn nữa còn có những người theo sau Vưu Hạt, cục diện lấy ít đáng nhiều, phần thắng vô cùng nhỏ, mà Tả Viên Chi nhờ vào hành động của Tịch Đăng hôm trước, vừa lên liền bắt đầu vẩy bột xà hoàng, sau đó Cung Mịch Lăng liền một kiếm chém giết hết thảy.

Vưu Hạt nhíu mày lại, kêu người bao vây Tả Viên Chi cùng với Cung Mịch Lăng, còn bản thân thì tự mình đuổi theo dấu vết Triệu Vu Quy.

Vưu Hạt không đuổi được bao xa, liền gặp được ba người Triệu Vu Quy, mà lúc này Tịch Đăng đang uể oải suy sụp dựa vào trên người Triệu Vu Quy, miệng vẫn nói: “Ta không muốn đi theo ngươi, ta muốn Tiểu Hạt Tử.”

Phượng Hòa ở bên cạnh nói: “Trực tiếp đánh ngất đi, nếu hắn còn nháo nữa, sẽ bị đuổi kịp.”

Vưu Hạt cười lạnh một tiếng: “Ta đã đuổi kịp.”

Ba người đều quay đầu lại.

Triệu Vu Quy nhanh chóng giấu Tịch Đăng sau lưng mình, giống như lần đầu tiên Tịch Đăng gặp phải Vưu Hạt.

Phượng Hòa cầm roi trong tay: “Vu Quy, ngươi mang Tịch Đăng đi, giao người này cho ta là được rồi.”

Vưu Hạt nhếch môi, bím tóc trên người lay động theo gió: “Triệu Vu Quy, chỉ cần ngươi giao A Ngốc cho ta, ta sẽ không động tới các ngươi.”

Triệu Vu Quy chán ghét nói: “Ta từ trước đã biết ngươi là người ngang ngược không biết lý lẽ, ngươi muốn A Tịch, nhưng sao ngươi không tự hỏi một chút sau này A Tịch tỉnh lại có còn thích ngươi hay không?”

Ánh mắt Vưu Hạt lạnh lẽo, ngữ khí cũng chùng xuống: “Đáng tiếc hắn đời này sẽ không bao giờ có cơ hội hồi phục trí nhớ.”

Nói xong, liền trực tiếp tấn công Phượng Hòa, đầu tiên phải giải quyết cái tên đáng ghét này đã.

Võ công của Phượng Hòa là cao thứ hai trong đám bọn họ, thế nhưng đối đầu Vưu Hạt cũng không dám khinh thường.

Triệu Vu Quy ôm chặt Tịch Đăng vận khinh công chạy đi, chạy sâu vào trong rừng.

Tịch Đăng liều mạng giãy dụa, còn hung hăng quay đầu lại hô tên Vưu Hạt. Vưu Hạt vừa nghe xong, liền càng tấn công mạnh hơn, Phượng Hòa cắn răng đối đầu, chỉ hy vọng kế hoạch của bọn họ không bị nhìn ra, đồng thời còn thành công.

Triệu Vu Quy không quay đầu lại, khinh công không tệ, cho dù mang thêm một người. Lá cây lướt qua người, Tịch Đăng giãy giụa một hồi, phát hiện quay đầu lại đều không thấy được ai, có chút thất vọng từ bỏ.

Thế nhưng Triệu Vu Quy nhanh, Vưu Hạt càng nhanh, sau khi trực tiếp đánh bay Phượng Hòa, liền nhanh chóng đuổi theo Triệu Vu Quy.

Triệu Vu Quy nghe được động tĩnh phía sau, lập tức đổi hướng, sau cùng phạm sai lầm đi tới vách núi, ngừng lại.

Vưu Hạt mình đầy sát khí từng bước một tiếp cận, Triệu Vu Quy nhíu mày lại.

“Các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này, đừng giãy giụa nữa.”

Tịch Đăng đột nhiên cúi đầu cắn vào tay Triệu Vu Quy đang ôm chặt mình, sau đó thừa dịp Triệu Vu Quy bị đau, đá một cước vào chỗ riêng tư của Triệu Vu Quy.

Triệu Vu Quy hoàn toàn không phòng bị nên lập tức bị Tịch Đăng đá trúng, ngay cả Vưu Hạt đứng đối diện cũng co rút khóe miệng một cái, không biết một chiêu của tên nhóc này từ đâu học được, tuy rằng đê tiện, nhưng mà thật sự có tác dụng vô cùng.

Tịch Đăng thoát khỏi Triệu Vu Quy, liền chạy về phía Vưu Hạt. Vưu Hạt chỉ khẽ nâng cằm, mở hai tay ra, quả nhiên một bóng người nhanh chóng đâm vào trong ngực mình.

“Tiểu Hạt Tử, ta rất nhớ ngươi, không gặp được ngươi một buổi tối cộng với một buổi sáng rồi.” Tịch Đăng ôm Vưu Hạt, ủy ủy khuất khuất, mãi đến tận khi đối diện với tiểu ngân xà, mới thả lỏng cái ôm ra, đầu cũng không dám tới gần cổ Vưu Hạt nữa.

Vưu Hạt trấn an mà vỗ vỗ Tịch Đăng, âm thanh vậy mà vẫn như lúc trước: “Thật sự là tên ngốc.”

Cổ độc trong cơ thể Tịch Đăng hút máu của hắn, Tịch Đăng có cách xa đến mấy, hắn cũng cảm ứng được, đây là một công dụng khác của đồng tâm cổ độc.

Triệu Vu Quy khó khăn ổn định vẻ mặt của mình, miễn cưỡng nói: “Vưu Hạt, ngươi buông A Tịch ra.”

Vưu Hạt một đôi mắt sóng nước lưu chuyển, phong tình vô hạn: “Ngươi không nhìn thấy là ai chủ động ôm ta sao?”

“Đê tiện.” Triệu Vu Quy căm hận nói.

Ba người Cung Mịch Lăng vừa lúc chạy tới, đứng phía sau cách Vưu Hạt không xa. Vưu Hạt quay đầu lại nhìn, nở nụ cười: “Cho dù toàn bộ các ngươi xông lên thì cũng không phải đối thủ của ta.”

Cung Mịch Lăng nâng mũi kiếm lên: “Không thử sao biết.”

Vưu Hạt thoải mái nhéo má người trong lòng một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngoan, đứng cách xa một chút, không sẽ bị ngộ thương.”

Tịch Đăng lại kéo tay hắn xuống, đứng trong lòng hắn nở một nụ cười quái dị.

Trong lòng Vưu Hạt đột nhiên hẫng một nhịp, sau đó mở to mắt, tiện đà một chưởng đánh người trong lồng ngực bay ra ngoài.

Sau khi Vưu Hạt làm xong động tác này, liền phun một ngụm máu ngã trên mặt đất.

Một động tác kia của Vưu Hạt khiến mọi người ở đây đều kinh sợ, người phản ứng nhanh nhất là Triệu Vu Quy, nhìn thấy Tịch Đăng bị Vưu Hạt đánh rơi xuống vách núi, không chút do dự liền nhảy xuống theo.

Cung Mịch Lăng nhanh chóng chạy qua, vách núi rất sâu, bên dưới còn có sương mù vòng quanh, hoàn toàn không thấy được thân ảnh của hai người.

Phượng Hòa ngẩn người hồi lâu, mới phản ứng được, đi tới bên cạnh Vưu Hạt, một roi quất lên, trực tiếp vạch một đường trên gương mặt xinh đẹp kia: “Ngươi vừa làm gì? Ngươi vì sao muốn giết Tịch Đăng, độc trên người ngươi là bọn ta bôi lên người Tịch Đăng.” Dứt lời, liền quất thêm vài roi nữa, sau đó một cước đạp trên ngực đối phương: “Nếu như bọn họ chết, ngươi cũng đừng mong được sống.”

Vưu Hạt nằm trên đất, toàn thân vô lực, mà tiểu xà trên cổ hắn cũng bởi vì trúng độc, rơi xuống bên cạnh. Nhìn bầu trời trong vắt, trong lòng bỗng cảm thấy hối hận, vừa nãy là do mình quá đa nghi sao? Cho nên khi phát hiện ra thân thể kỳ lại, lại nhìn thấy nụ cười quái dịch của Tịch Đăng, mới theo trực giác đánh bay người ra ngoài.

Cung Mịch Lăng quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực, cầm kiếm vọt tới, Tả Viên Chi vội vã ngăn cản, trầm giọng nói: “Cung Mịch Lăng, nếu bây giờ ngươi giết hắn, Tịch Đăng nếu không chết thì cũng sẽ phải chết.”

Kiếm trong tay Cung Mịch Lăng từ từ rơi xuống trên đất, nở nụ cười, một gương mặt than cười lên tựa hồ cũng không dễ nhìn, trên mặt đều là cay đắng: “Ta xuống tìm bọn họ, một ngày không tìm được, thì cả đời tìm.”

Phượng Hòa trầm mặc, sau đó ngồi xổm xuống, lấy roi trói Vưu Hạt lại, sau đó bỏ tiểu ngân xà bên cạnh vào lồng ngực Vưu Hạt.

“Bây giờ bọn ta cần ngươi phái người đi tìm bọn họ, ngươi nếu từ chối, ta sẽ giết ngươi.”

Lúc Triệu Vu Quy nhảy xuống, trong lòng đột nhiên bình tĩnh, đặc biệt là lúc hắn nhanh chóng ôm được Tịch Đăng.

Tịch Đăng bị một chưởng của Vưu Hạt đánh ngất, khóe miệng còn mang theo vết máu. Triệu Vu Quy đau lòng lau đi, hắn hiện tại rất hối hận, nếu lúc trước ở Giang Nam không gặp Tịch Đăng thì tốt rồi, nếu Tịch Đăng vẫn còn ký ức, không biết có muốn chết cùng mình hay không.

Nghĩ tới đây, Triệu Vu Quy ôm chặt Tịch Đăng, để cho mình nằm phía dưới, sau đó nhắm chặt mắt lại.

Nếu không thể cùng nhau sống tiếp, thì liền cùng nhau chết đi.

Bất quá, Triệu Vu Quy lại không nghĩ tới, bản thân lại còn có thể tỉnh lại, mới vừa tỉnh lại liền hoảng hốt không biết mình đang ở đâu, chờ phản ứng lại, hắn che ngực ngồi dậy, nhìn về phía bên cạnh, phát hiện Tịch Đăng đang nằm đó, sắc mặt trắng bệch, nửa người dưới còn ngâm trong nước, nhiễm đỏ nước xung quanh.

Ánh mắt lập tức co rụt lại, phóng tay dưới mũi Tịch Đăng, hoàn hảo, vẫn còn hô hấp.

Bọn họ rơi vào nước không những không chết, còn được dòng nước đẩy vào bờ.

Triệu Vu Quy bởi vì tập võ nên vết thương cũng không quá nặng, mà Tịch Đăng, Triệu Vu Quy nhanh chóng kiểm tra, hai chân Tịch Đăng đều bị thương tổn, thế nhưng nặng nhất vẫn là đùi phải. Triệu Vu Quy xé y phục của mình miễn cưỡng buộc chắc vết thương Tịch Đăng, sau đó nâng người lên lưng.

Triệu Vu Quy đi chưa được vài bước, liền phun một ngụm máu ra, hắn bị nội thương, nhưng biểu tình lại không chút thay đổi, nâng tay, nhấc người trên lưng cao hơn, hắn nhất định sẽ không để cho Tịch Đăng chết, sẽ không.

Triệu Vu Quy tìm được một hang núi, trước tiên thả người xuống đất, diêm trên người đều ướt, không thể nhóm lửa được, Triệu Vu Quy mím môi quyết định xử lý vết thương Tịch Đăng trước, lúc cởi quần áo đối phương ra, đôi mắt liền lập tức ửng đỏ.

Trên người Tịch Đăng toàn là vết thương, Triệu Vu Quy đập mạnh một quyền lên tường.

—— Đột nhiên, một tiếng thật lớn vang lên.

Chỉ thấy mặt tường Triệu Vu Quy đập lên chậm rãi mở ra, bên trong lại là một căn phòng đơn giản, rõ ràng đã từng có người ở qua, Triệu Vu Quy còn thấy được hai bộ thi thể, đều đã trở thành xương trắng, nhưng vẫn ôm nhau thật chắc, nhìn khung xương, là hai người nam nhân.

Triệu Vu Quy vội vã ôm Tịch Đăng đi vào, nói tiếng xin lỗi xong, liền thả Tịch Đăng lên một cái giường coi như sạch sẽ, sau đó bắt đầu kiểm tra đồ đạc bên trong phòng. Bởi vì ở lâu dài, nên đồ đạc bên trong không thiếu gì cả, ngay cả thuốc men, sau đó mang hòm thuốc tới, tìm được thuốc dành cho vết thương bị kiếm đâm, liền đổ bột thuốc lên người Tịch Đăng, đến khi hắn xử lý vết thương trên chân Tịch Đăng, tay liền dừng lại, cẳng chân bên phải của Tịch Đăng hoàn toàn vặn vẹo, hắn cắn môi, tiếp tục xử lý vết thương.

Chờ Triệu Vu Quy xử lý xong toàn bộ vết thương, sau khi thay quần áo cùng đệm chăn, mới bắt đầu đi đến trước hai bộ xương kia, quỳ xuống dập đầu ba cái.

“Tuy rằng không biết các tiền bối vì sao ở lại đây, thế nhưng hôm nay đều là nhờ vào hai vị tiền bối, nếu có cơ hội, vãn bối nhất định sẽ báo đáp hai vị tiền bối, mong rằng các tiền bối phù hộ A Tịch của ta đừng chết.”

Nói đến phần sau, mặt của hắn đã kề sát mặt đất lạnh như băng, nước mắt lập tức chảy ra.

A Tịch, đừng chết, cầu ông trời phù hộ, đừng chết.

Triệu Vu Quy quỳ trên đất một lúc lâu mới đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh, hai vị tiền bối này ở lại đây, có lẽ sẽ lưu lại đồ gì đó, hoặc là có chỉ dẫn đường đi lên.

Triệu Vu Quy không tìm được gì, lại thấy một hộp gỗ quái lạ, bên trong là một quả màu đỏ, đã khô quắt, thế nhưng không biết vì sao lại được đặt bên trong. Triệu Vu Quy kiểm tra hộp gỗ, vẫn không tìm thấy được thứ gì liên quan đến quả này.

Đêm dần khuya, Tịch Đăng bị sốt cao, Triệu Vu Quy lột hết quần áo của mình cùng với Tịch Đăng, sau đó ôm chặt Tịch Đăng, ánh mắt mở to, chưa từng cảm thấy vô vọng như lúc này, hắn cười khổ, Tịch Đăng vẫn không tỉnh lại, tựa hồ muốn tiếp tục ngủ mãi như thế này.

Triệu Vu Quy không biết mình ngủ lúc nào, chờ đến khi tỉnh lại, lại đối diện với một đôi mắt sáng ngời.

——

Triệu Vu Quy lập tức trợn to mắt, thanh âm run rẩy: “A Tịch.”

Người đang gối tay lên đầu nghiêng người nhìn hắn nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

Hộp gỗ trên bàn bị mở ra, quả bên trong đã biến mất.

Tịch Đăng là người bên ngoài nội dung vở kịch, từ lúc bắt đầu đã tính toán hết thảy, thất tâm hoàn kia làm sao khiến hắn mất trí nhớ được, hắn chỉ đang lừa tất cả mọi người thôi. Hắn đoạt phần diễn của nhân vật chính thụ, thậm chí ở chỗ Vưu Hạt động tay động chân. Kế hoạch của Tả Viên Chi vốn không dễ dàng thành công như vậy, nhưng là lúc Tịch Đăng nhào vào lòng Vưu Hạt, tiểu ngân xà kia liền dựng đầu lên, lúc đó Tịch Đăng liền giơ ngón tay lên mép tiểu ngân xà, thuốc bột bôi trên ngón tay đủ để mê đảo một con rắn, tiểu ngân xà đã dưỡng thành thói quen liền lập tức liếm tay Tịch Đăng, mà động tác trong chớp nhoáng này không có ai phát hiện. Hắn cũng là cố ý cười với Vưu Hạt, để cho Vưu Hạt hoài nghi, phản ứng đầu tiên của người luôn ích kỷ đa nghi là đánh bay người trong ngực.

Điều duy nhất hắn không nghĩ tới là Triệu Vu Quy thế nhưng lại không chút do dự nhảy theo.

Đêm qua, hắn thừa dịp Triệu Vu Quy ngủ say, mới bò dậy ăn quả kia, đùi phải của hắn gãy rồi, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn. Hắn vốn định lợi dụng cái chết này chặt đứt tâm tư của Triệu Vu Quy cùng với nhóm người kia, trực tiếp rời đi thế giới này, thế nhưng hành động của Triệu Vu Quy, làm cho hắn quyết định sống thêm lâu một chút, liền sống tới mức không thể nào sống nổi nữa đi.

Mà hoàn hảo, rơi vách núi cũng là một trong như tình tiết xảy ra bên trong truyện khi Triệu Vu Quy chạy trốn, bị ép nhảy vực, có hào quang nhân vật chính Triệu Vu Quy không chỉ không chết, mà còn phát hiện một sơn động do cao nhân từng cư trụ, còn phát hiện được một vật vô cùng trọng yếu bên trong, Xích Chúc Quả, trong vở kịch bởi vì Triệu Vu Quy ăn cái này, mới giải được cổ độc hoàn toàn.

Tịch Đăng nở nụ cười, sau đó bỏ quả kia vào trong miệng.

“Mong rằng ngươi chỉ thuộc về một mình ta, đây là tâm nguyện duy nhất của ta.”

Vưu Hạt đột nhiên khẽ rên một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, đã không còn cảm ứng được cổ độc kia nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN