Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê - Chương 73: Vạn nhân mê 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê


Chương 73: Vạn nhân mê 73



Tịch Đăng đi vào trong điện, mới ý thức được mình đã đứng bên ngoài trời lạnh bao lâu, cơ hồ vừa mới tiến vào, thân thể cậu liền nhẹ run lên một cái.

Tịch Tổ Lâm dang tay ra để cung nữ hầu mình cởi y phục, nhìn thấy Tịch Đăng như vậy, chu đáo một câu, “Ngươi xuống nước trước đi.” Còn kêu một cung nữ hầu hạ Tịch Đăng cởi y phục.

Tịch Đăng đưa tay ra níu chặt cổ áo của mình, “Ta tự mình làm là được rồi.”

Tịch Đăng đi vào sau bình phong, liền thấy một cái bể to, phía trên bể còn có một cái đầu rồng đang không ngừng phun nước.

Trên người Tịch Đăng xác thực là rất lạnh lẽo, hơi suy nghĩ một chút, cậu liền cởi y phục trên người ra, bước lên cầu thang xuống nước.

Tịch Tổ Lâm cũng xuyên áo đơn đi tới, nhìn thấy Tịch Đăng, hơi nâng lông mày, ánh mắt lóe lên mấy phần hứng thú.

Tịch Đăng đứng ở trong nước, da thịt dưới ánh nến chiếu rọi lộ ra ánh sáng trắng loáng, tóc đen thật dài nổi lên trên, gương mặt ướt đẫm còn mang theo nét bầu bĩnh của trẻ con, trên lông mi vừa dày vừa dài còn đọng lại giọt nước. Lúc cậu nhìn thấy Tịch Tổ Lâm, đôi mắt màu trà lóe lên mấy phần sợ sệt, thân thể còn không kìm được lùi về sau mấy bước.

Cậu thoạt nhìn như nhân ngư được miêu tả trong truyện xưa, bất quá, đây là một nhân ngư vô tội bị người bắt lên bờ.

Tịch Tổ Lâm nở nụ cười, lúm đồng tiền trên gò má trái như ẩn như hiện. Y trực tiếp cởi áo ra, đĩnh đạc tiến vào nước.

“Sao lại sợ sệt như vậy?” Tịch Tổ Lâm vỗ xuống mặt nước, bọt nước văng lên vẩy đầy gương mặt cả hai, y thấy Tịch Đăng chỉ ngây ngốc lấy tay vuốt mặt, lập tức cười to lên, “Ngươi thật thú vị, mau lại đây.”

Tịch Đăng nghe Tịch Tổ Lâm nói, do dự chốc lát, mới chầm chậm đi tới. Mới vừa đi tới liền bị Tịch Tổ Lâm ôm một cái vào lòng.

Tịch Tổ Lâm từ trước đến giờ muốn làm cái gì thì làm cái đó, y ôm Tịch Đăng, lập tức liền hôn lên mặt Tịch Đăng một cái thật vang, “Bổn cung đã cứu ngươi, ngươi hiện tại chính là người của Bổn cung, ngày mai Bổn cung sẽ sai người mang ngươi đi tịnh thân(*).”

(*)Tịnh thân: là cắt đi cái ấy ấy làm thái giám ý

Tịch Đăng vốn bị động tác đột nhiên xuất hiện của Tịch Tổ Lâm làm cho hết hồn, còn chưa kịp tức giận, liền nghe được Tịch Tổ Lâm nói, đôi mắt lập tức trợn tròn.

“Không được.”

Tịch Tổ Lâm không thả Tịch Đăng ra, ngược lại tay bắt đầu sờ loạn trên người Tịch Đăng, “Thân thể ngươi thật mềm mại, xem ra chỗ các ngươi dãy dỗ tiểu quan cũng không tồi.”

Tịch Đăng đưa tay đẩy Tịch Tổ Lâm ra, “Ta không phải người của ngươi, ta cũng không muốn làm thái giám.”

Tịch Tổ Lâm hơi nhíu mày, gương mặt âm nhu mang thêm mấy phần lãnh ý, “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám từ chối Bổn cung?” Y một tay bóp lấy cằm Tịch Đăng, cười lạnh, “Nếu như Bổn cung ở đây giết ngươi, ngươi còn có thể làm gì?”

Tịch Đăng mím môi, trong mắt tràn đầy nước.

Tịch Tổ Lâm thấy được, sửng sốt một chút, liền thấy từng hạt nước theo khóe mắt đối phương chảy xuống, nước mắt long lanh tựa như những hạt ngọc trai.

Y không khỏi buông tay ra, người này thực sự là nhân ngư sao? Mới nói một cái nước mắt liền rơi ra, đám người trong cung y đều giống nhau đầu tiên là xin tha, đợi đến lúc bị kéo ra ngoài chịu đòn mới gào khóc. Nhưng là người này, cư nhiên không một tiếng báo trước liền khóc.

“Đừng khóc.” Tịch Tổ Lâm cau mày trừng Tịch Đăng, “Cũng không phải tiểu cô nương, khóc sướt mướt làm gì?”

Nhưng là đối phương không để ý tới y, tiếp tục khóc thút thít, nước mắt yên lặng chảy càng ngày càng nhiều, đôi mắt kia long lanh, tựa như một cái giếng không ngừng chảy ra nước.

Ân, ngược lại rất xinh đẹp.

Tịch Tổ Lâm nở nụ cười, đưa tay ra thô lỗ chà trên mặt Tịch Đăng hai cái, y so với Tịch Đăng chỉ lớn hơn hai tuổi, vẫn còn tâm tính thiếu niên, “Không phải không muốn bị tịnh thân sao, Bổn cung đồng ý.” Nói xong, còn nhìn xuống nửa người dưới của Tịch Đăng mấy lần, miệng cong lên, “Nhỏ như vậy, cho dù không tịnh thân, cũng không có đất dụng võ.”

Tịch Đăng nghe vậy, trừng mắt Tịch Tổ Lâm một cái, liền xoay lưng lại.

Tịch Tổ Lâm dựa vào phía sau một chút, cũng không để ý tới Tịch Đăng, gọi hai cung nữ bên ngoài vào hầu hạ y tắm rửa.

Tịch Đăng vội vã tắm sạch, nhận quần áo trên tay một cung nữ xong, liền trực tiếp lên khỏi bể.

Sau khi ăn mặc tử tế, mới phát hiện y phục cung nữ kia đưa cho mình là y phục thái giám, bất quá ở bên trong thâm cung thế này, cậu tựa hồ cũng chỉ có thể mặc y phục thái giám.

———

Chờ tới khi Tịch Tổ Lâm tắm rửa sạch sẽ đi ra, liền thấy Tịch Đăng đang ngồi bên sạp, biểu tình có chút mê man.

Tịch Tổ Lâm đi tới, nhẹ nhàng đá chân Tịch Đăng, “Sững sờ ở đây làm gì?”

Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn y.

Tịch Tổ Lâm nói: “Trong cung này cũng không giống nam phong quán của ngươi, hết thảy đều phải học cách phỏng đoán tâm tư chủ nhân, ngươi chắc cũng học qua cách hầu hạ khách nhân rồi đúng không?”

Vì vậy Tịch Đăng bị ép theo Tịch Tổ Lâm tới tẩm cung, tiện thể hầu hạ y ngủ.

Tịch Tổ Lâm nằm dài trên giường, nhìn Tịch Đăng vài lần, không biết vì sao liền nghĩ tới cảm giác lúc nãy tắm rửa sờ lên da thịt đối phương.

“Ngươi, mau cởi quần áo ra.” Tịch Tổ Lâm còn bổ sung một câu, “Mặc trung y là được rồi.”

Tịch Đăng nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tịch Tổ Lâm một cái, nhưng đối phương lại đang đánh giá cậu, ánh mắt lóe lên tâm tình không rõ.

Tịch Đăng không thể làm gì khác hơn ngoài việc làm theo, may là lúc trước ở trong vương phủ thường phải đối mặt với đại biến thái Mạnh Thu Ngư, một ít yêu cầu nhỏ này của vai chính công, cậu cũng không để trong lòng.

Tịch Đăng từ cuối giường bò lên, liền thấy Tịch Tổ Lâm duỗi một tay ra, bàn tay kia rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.

“Ngày đông lạnh quá mức, ngươi tới sưởi chăn cho Bổn cung.”

Đây rõ ràng là mượn cớ.

Tịch Đăng lại chỉ có thể đưa tay ra nắm chặt tay đối phương, thuận theo nằm xuống bên người đối phương. Tịch Tổ Lâm bóp bóp tay Tịch Đăng một chút, liền trực tiếp ôm eo Tịch Đăng, kéo chặt vào trong chăn, Tịch Đăng ngay lập tức dán chặt vào người Tịch Tổ Lâm, mà câu nói tiếp theo của Tịch Tổ Lâm, làm cho đôi mắt Tịch Đăng nhanh chóng lóe lên mấy phần chán ghét.

“Lại có mùi sữa.”

Tịch Tổ Lâm khẽ cười một cái, vẫn chưa phát hiện ánh mắt Tịch Đăng biến hóa.

“Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” Y rốt cuộc nhớ tới mình vẫn chưa biết tên của đối phương.

Tịch Đăng rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Đăng đăng, đăng của lồng đèn, năm nay mười lăm tuổi.”

“Cái tên chó má gì thế, nam phong quán các ngươi không biết đặt tên chút nào, ít nhất cũng nên lấy tên hoa hòe gì đó.” Tịch Tổ Lâm cười ra tiếng, y dựa vào Tịch Đăng rất gần, Tịch Đăng thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực lên xuống của đối phương.

“Mười lăm, so với Bổn cung nhỏ hơn hai tuổi, ngươi đã khai bao chưa?”

Tịch Đăng tựa hồ hơi kinh ngạc câu hỏi trắng trợn của Tịch Tổ Lâm, hai má nhanh chóng nổi lên hai đóa mây hồng, sau đó dùng tay che mặt lại.

Tịch Tổ Lâm nhìn thấy cần cổ thon dài lộ ra của đối phương, lại ngửi được trên người đối phương truyền tới mùi sữa, không kìm lòng được khinh bạc Tịch Đăng một hồi.

“Cho dù có khai bao rồi cũng không sao, sau này Bổn cung nuôi ngươi, ngươi chỉ cần hầu hạ tốt Bổn cung, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu.”

Tịch Đăng khẽ rụt người lại, lúc này cơn buồn ngủ của Tịch Tổ Lâm cũng dâng lên, mơ mơ màng màng cọ hai cái, ôm người trực tiếp ngủ.

Tịch Đăng cũng nhắm chặt hai mắt lại.

Bên trong tẩm cung có ít nhất bốn tên ám vệ, nếu như ngày sau muốn chế trụ vai chính công, nhất định phải xử lý tốt mấy tên ám vệ này.

———

Buổi trưa ngày thứ hai, Tịch Đăng quỳ trên mặt đất, trong tay bưng một cái đĩa.

Tịch Tổ Lâm nhìn lướt qua một hồi, cuối cùng chọn một cái cài tóc. Y tiện tay ném cái cài tóc kia vào trong ngực một cung nữ, “Thưởng cho ngươi.”

Cung nữ liền vội vàng quỳ xuống tạ ân.

Tịch Tổ Lâm không biểu tình gì nói: “Là ngươi nên được, chưng cất rượu trái cây không tồi.” Sau đó y phất phất tay, “Toàn bộ lui xuống đi.”

Tịch Đăng chân hơi động, cũng định lui xuống, liền bị Tịch Tổ Lâm nhẹ nhàng dùng chân đè lại, “Tiểu Đăng Tử, ngươi ở lại đây.”

Chờ hết thảy cung nhân lui ra hết, Tịch Tổ Lâm mới ngáp một cái, “Rượu này vậy mà khá nặng, Bổn cung có chút mệt mỏi.” Y cúi xuống nhìn Tịch Đăng một hồi, “Đừng quỳ, đứng lên đi.” Nói xong dời chân mình khỏi người đối phương.

Tịch Đăng từ trên mặt đất đứng lên.

“Bỏ cái đĩa kia qua một bên đi.”

Tịch Đăng làm theo, mới vừa đi về tới liền bị Tịch Tổ Lâm ôm lấy thắt lưng kéo một cái.

Tịch Đăng không thể làm gì khác hơn là thuận thế ngã xuống, đôi mắt liền đối diện với đôi mắt Tịch Tổ Lâm.

Tịch Tổ Lâm nhìn đối phương trợn tròn mắt, tâm trạng liền vui vẻ mấy phần, hơn nữa còn có một phần men rượu, hai tay nâng mặt Tịch Đăng lên liền hôn tới, hôn xong còn cắn một cái.

Sau đó thu tay lại ôm eo đối phương, đối phương tuổi còn nhỏ, nhẹ, thịt trên người mềm mại, ôm rất thoải mái. Y lại không thể đi ôm cung nữ, nếu là ôm cung nữ ngủ, những cung nữ kia ngay lập tức sẽ nghĩ biện pháp bò lên giường y, mong một đêm biến thành phượng hoàng. Còn thái giám y lại càng không muốn ôm, trước không nói cái mùi cơ thể sau khi bị tịnh thân, ngoài ra thân thể còn gầy gò như cây tre, tay chân cũng thô ráp.

Tịch Đăng hơi nhíu mày, đưa tay ra phóng tới trên ngực Tịch Tổ Lâm, muốn đẩy người ra một chút.

“Đừng nháo.”

Tịch Tổ Lâm nhíu mày, bắt được tay Tịch Đăng, “Không muốn sao? Tiểu tân nương.”

Tịch Đăng muốn thoát khỏi người Tịch Tổ Lâm, “Ta muốn trở về, ta không muốn ở lại đây.”

Tịch Tổ Lâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bóp lấy hai má phúng phính của đối phương, tay dần dần dùng sức, mãi đến tận khi nhìn thấy trong mắt đối phương nổi lên hơi nước mới buông ra, “Nam phong quán có cái gì tốt? Ở bên trong đó bị ngàn người cưỡi vạn người đè, ngươi còn muốn quay lại?” Y nhìn thấy gương mặt Tịch Đăng trực tiếp đỏ lên một khối lớn, tùy ý xoa nhẹ hai lần, “Chờ Bổn cung chán ngươi, đương nhiên sẽ không giữ tiện nhân như ngươi lại cho chướng mắt. Hiện tại, bồi Bổn cung ngủ!”

Y nhắm mắt lại, đem người kéo lên, ngay lập tức ngủ say.

Tịch Đăng bị ép cùng Tịch Tổ Lâm ngủ, tuy rằng rất muốn đánh người, nhưng là trong này có nhiều người theo dõi như vậy, cậu cũng chỉ có thể đi ngủ.

Mấy tên ám vệ kia cả ngày nhìn vai chính công như vậy, cũng không muốn bóp chết hắn sao? Hả?

———

Tịch Tổ Lâm lúc tỉnh lại, phát hiện chỉ có một mình mình ở trên giường, không khỏi ngồi dậy. Y mang giày xong đi ra, liền nghe được tiếng người nói chuyện.

“Thống lĩnh đại ca, ngươi để ta đi đi.”

Phan Mạch cầm kiếm ngăn cản Tịch Đăng, “Không có hoàng thái tôn điện hạ ra lệnh, ngươi không thể ra khỏi nơi này.”

Tịch Đăng cắn môi, biểu tình trên mặt rất oan ức, “Nhưng mà ta không thuộc về hoàng cung, ta muốn trở về.”

Tịch Tổ Lâm làm một động tác im lặng với Phan Mạch, sau đó mới ôm lấy Tịch Đăng, doạ đối phương giật mình co người lại mới cười to lên, “Trong thiên hạ này nơi nào không phải của hoàng đế. Tiểu Đăng Tử, kỳ thực ngươi nên cảm tạ Phan Mạch, nếu không phải hắn ngăn con chuột nhỏ muốn chạy trốn là ngươi lại, ngươi bây giờ đã sớm bị người cung khác phát hiện, nếu bọn họ biết ngươi là một thái giám giả…” Y nói còn chưa dứt lời, liền trực tiếp mò tay xuống nắm chặt tay Tịch Đăng một cái.

Tịch Đăng lập tức cứng người, đôi mắt chớp chớp, muốn khóc lại không dám khóc.

Tịch Tổ Lâm hừ một tiếng, nhìn về phía Phan Mạch, “Ngươi đi xuống đi.”

Chờ Phan Mạch rời đi, sắc mặt của y lập tức trầm xuống, cầm tay Tịch Đăng kéo vào bên trong, “Hảo cái tên tiện nhân ngươi, lại muốn chuồn, ngươi cho rằng nơi này là nam phong quán, muốn chạy là có thể chạy?”

Tịch Đăng như bị y dọa, bước chân lảo đảo, chờ tới khi Tịch Tổ Lâm ném mỹ nhân lên giường sau, cậu mới lập tức nắm chặt tay dưới áo lại, thân thể rụt lui.

“Hoàng thái tôn điện hạ, ta… Ta sai rồi.”

Tịch Tổ Lâm không để ý tới cậu, đặt mông ngồi xuống, có chút phiền táo mà giật giật cái cổ, “Ngươi sau này đừng chạy lung tung, Phan Mạch là người của hoàng gia gia, nếu như hắn nói chuyện của ta ra, ngươi không muốn tịnh thân cũng phải đi tịnh thân.”

Tịch Đăng há miệng, cuối cùng giả vờ sợ hãi vô cùng nhắm lại.

Tịch Tổ Lâm quay đầu, lấy tay gõ nhẹ trán Tịch Đăng một cái, “Ngươi thật sự ra ngoài, Bổn cung có muốn cũng không nhặt xác ngươi được, thật là đứa ngốc.”

Tịch Đăng la to một tiếng, lập tức đưa tay ra xoa trán, sau đó do dự mà nhìn Tịch Tổ Lâm một cái, “Ngươi không tức giận?”

“Tức, đương nhiên tức.” Tịch Tổ Lâm cố ý trừng hai mắt nhìn cậu, thấy đối phương sợ đến mức run rẩy, mới nói tiếp, “Bổn cung muốn phạt ngươi, phạt ngươi đêm nay không được phép ngủ một mình.”

Hả?

Tịch Đăng hơi hơi chớp mắt, sau đó chầm chập mà bò đến bên người Tịch Tổ Lâm, “Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi, vừa mới nãy ngươi còn gọi ta là điện hạ, đúng rồi, bên trong nam phong quán các ngươi gọi khách nhân như thế nào?” Tịch Tổ Lâm đột nhiên nổi lên hứng thú.

Tịch Đăng sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác. Tịch Tổ Lâm không nhanh không chậm đưa tay ra kéo mặt đối phương lại, “Đối mặt bản cung gọi một lần, không gọi, Bổn cung kêu người kéo ngươi đi tịnh thân.”

Tịch Đăng nhìn ánh mắt của đối phương, không còn cách nào khác từ trong họng nghẹn ra một chữ “Gia”.

Tịch Tổ Lâm nghe rõ, lập tức vỗ tay cười to, “Không sai, sau này lúc không có người, ngươi liền gọi Bổn cung như thế, Bổn cung cũng tự xưng một từ gia, đến, xoa bóp vai cho gia.”

Lại nói, thân phận lúc này của Tịch Đăng dựa theo bối phận mà nói cũng là đường thúc vai chính công. Để cho đường thúc của mình kêu mình là gia, đúng là một thằng cháu trai đại nghịch bất đạo.

Nhưng mà muốn tìm được Vĩnh Yên vương gia, vẫn cần phải dựa vào đứa cháu đại nghịch bất đạo này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN