Tản mạng về sự tồn tại của vong - CHƯƠNG 6 : SỢ HÃI CỰC ĐỘ – VONG HIỆN LÊN BẰNG DA BẰNG THỊT!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Tản mạng về sự tồn tại của vong


CHƯƠNG 6 : SỢ HÃI CỰC ĐỘ – VONG HIỆN LÊN BẰNG DA BẰNG THỊT!


Để đi tới đoạn ký ức này, em cần phải kể sơ lược về quá trình kẻo các bác không hiểu:
Sau khi rời khỏi cái gác gỗ thì em có ở trọ thêm vài chỗ nữa trước khi đến cái chỗ định mệnh này. Trong thời gian 2 năm mà em chuyển chỗ ở những 6 lần, vị chi mỗi năm chuyển nhà 3 lần. Mỗi căn nhà đó em ở chỉ được vài tháng, có trường hợp cá biệt chỉ ở 1 tháng là đi. Nguyên nhân thì nhiều: người ta lấy nhà lại để bán đi Mỹ, chủ nhà khó tính ở không nổi, gặp bạn cùng lớp mà chỗ ở gần trường hơn nên nhảy, bạn cùng phòng tan đàn xẻ nghé còn 1 mình chịu không nổi tiền cũng nhảy…
Thế nên bạn cùng phòng của em cũng thay đổi xoành xoạch. Nhưng tựu chung lại thì kiểu gì cũng có 1 thằng dính đến chuyện tâm linh, lạ lùng thật!
Có 1 thằng bị bệnh mộng du không thường xuyên. Nó chỉ mộng du sau khi xem 1 bộ phim ma. Và lúc ngủ nó sẽ diễn lại y như con ma trong phim. Lần đó tụi em thử chiếu The Grudge 2 thì đm tối hôm đó nó bò từ tầng dưới lên rồi đi ra sân thượng lục tìm con dao. Xong nó cầm con dao đi từ từ vào trong nhà, 3 thằng còn lại ôm nhau run cầm cập trong xó nhà! Không dám la lớn, cũng không dám đánh thức nó dậy vì nghe nói người mộng du mà bị cắt cơn giữa chừng là nguy hiểm nhất. Tốt nhất là cứ theo dõi họ và nhẹ nhàng đưa họ trở lại giường ngủ. Nhưng nó đang cầm dao thì bố đứa nào dám lại gần. Bọn em không dám gây ra 1 tiếng động dù là nhỏ nhất, chỉ rúm ró trong xó nhà chỗ tối nhất hi vọng nó không nhìn thấy. Rồi nó đứng giữa nhà 1 lúc thì bỏ đi xuống tầng dưới lại. Ai nấy cũng 1 phen hết vía, lần sau không còn dám nghịch ngu nữa
Cái thằng bị mộng du đó người miền Tây, ở Vĩnh Long. Tính tình nó xởi lới và thật thà lắm nên dù biết nó có tật nhưng cứ chuyển chỗ ở là em rủ nó theo luôn. Chứ mấy thằng còn lại cảm thấy chơi không được. Kể sơ về thằng này: lúc nhỏ hai anh em nó ra sông tắm. Đang tắm thì chân nó giẫm phải 1 “khúc cây” đen thui. Nó cầm lên thì mới biết là 1 khúc xương ống quyển không biết là của người hay trâu bò. Thế là hai anh em nó cầm 2 ống xương chơi đánh nhau, đùa giỡn (các bác thông cảm ở nông thôn ngày xưa dân trí thấp, mà ba mẹ nó làm nông kiếm củi quần quật cả ngày đâu có dạy nó là không được nghịch hài cốt đâu)
Chuyện quá khứ đó nó không kể cho ai hết. Mãi sau này năm 2009 đi cùng em đến gặp nhà ngoại cảm thì ông mới nói: thằng này nó có 1 mối hận theo nó suốt cuộc đời. Không phải là mối hận của nó, mà là của người khác hận nó. Cháu nhớ lại xem lúc nhỏ có mắc tội với ai không? Có nghịch phá gì mà để lại hậu quả không? Thì sau đó nó mới kể lại câu chuyện vừa rồi. Nhưng mối hận này ông chịu không giải được vì có nhân có quả. Muốn giảm bớt tội nghiệt thì tự bản thân nó phải làm nhiều điều thiện, ăn chay niệm Phật để bù đắp.
Ngày xưa cỡ năm 90, miền Tây lũ lụt thường hay có người chết trôi sông lắm. Còn không nữa thì cũng là do tập quán chôn cất người thân ngay trong vườn nhà hoặc ra ruộng chứ không có quy tập nghĩa trang nên mùa nước lên thì đất xói mòn cứ thế mà xác trôi theo con nước. Do đó, em nghĩ tắm sông mà nhặt được hài cốt là chuyện bình thường ở đó. Xác người sau khi trương phình thối rữa thì bị cá trê, cá chép ở dưới sông rỉa thịt, rồi vi khuẩn ruồi nhặng các thứ nữa… nên chỉ sau 1 thời gian ngắn chỉ còn lại xương chìm xuống đáy thôi. Các bác ở miền Tây chắc biết chuyện cá trê trắng sống trong hòm chuyên ăn xác người rồi.
Đi hơi lan man nhưng tóm lại là em muốn làm rõ tại sao thằng này nó bị nhiều bệnh quái lạ như vậy. Em thì bị ma ám từ nhỏ đến lớn rồi nên cũng không sợ, mà cũng không kỳ thị gì nó hết, miễn nó sống tốt với mình là em quý thôi. Có vài lần em đi học về nghe nó kể là buổi trưa nó ngủ ở nhà 1 mình bị 1 con nhỏ mập như thùng phuy đè lên người nó suýt tắt thở. Tất nhiên em ngầm hiểu nó đang nói về 1 con ma, chứ em đi học khóa cửa đàng hoàng ai vào đó mà giết nó được. Rồi có lần em với nó đang ngủ thì em nghe 1 tiếng “Ầm” to như nổ bình gas ngay sát bên tai vậy. Giật mình dậy em còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe trên mái nhà liên tục có những tiếng “ầm ầm” như vậy nữa. Không phải mèo, vì không có tiếng mèo kêu. Tiếng nổ này lớn hơn tiếng mèo quậy mái tôn nhiều, điếc cả tai luôn các bác. Nhưng lạ 1 cái là thằng kia vẫn ngủ ngon lành không có phản ứng gì Hôm sau em hỏi nó thì nó nói là không nghe thấy gì cả
Mấy cái dãy phòng trọ gần chợ Bà Chiểu, anh em nên lưu ý đừng ở đó. Phòng đó toàn xây trên đất dữ, ngày xưa nghĩa trang di dời ghê lắm. Em ở đó 1 thời gian mới biết nên chuyển đi.
Về phần thằng bạn miền Tây này đi theo em đến lần chuyển nhà thứ 6 thì ba má nó ở dưới quê lôi đầu về học trung cấp vì nó ở lại SG ôn thi đại học 2 lần rồi mà vẫn không đậu được trường nào.
Bây giờ chúng ta sẽ điểm qua 2 thằng bạn cùng phòng mới, phải gọi là cơ duyên đưa đẩy:
1 thằng tên Tuấn. Thằng này mặc dù học kiến trúc nhưng chuyên môn của nó lại là phong thủy, kinh Phật, các loại Chú, Ấn. Nó thường xuyên đi chùa, là một Phật tử tại gia rất sùng đạo và nghiêm túc. Em nghĩ ở chung với thằng này có khi nào bớt bị ma ám không? Không
1 ông thì lớn hơn 2 tuổi, tên Nam. Học ĐH Mở. Ông anh Nam này có ông ngoại là 1 nhà ngoại cảm nổi tiếng ở Thái Bình. Cơ duyên gặp được ông phải nói là phúc đức 3 đời của em, nếu không nhờ ông chắc em không còn sống đến ngày hôm nay để viết review lại đâu. Chi tiết về chuyện trục vong em sẽ kể ở chap sau còn chap này tiếp tục kể về sự bá đạo của “nó”.
3 thằng dọn xong hết đồ vào phòng mới thì cũng vừa xâm xẩm tối, cỡ 5 rưỡi 6 giờ tối. Bọn em thuê được 1 căn phòng 3mx3m ở tầng 2. Tầng này có 2 phòng, phòng bọn em và 1 phòng phía ngoài nữa có mấy chị ở rồi. 2 phòng chung hành lang, chung WC và nhà tắm. Xong xuôi hết rồi thì 2 thằng kia ở lại phòng tám chuyện với nhau, em giành đi tắm trước. Cửa phòng em, rồi đến cầu thang, rồi đến nhà tắm, rồi đến cửa phòng đối diện – thứ tự là như thế. Vì đoạn hành lang ngắn, chỉ tầm 4m nên không có đèn đóm gì hết.
Nhà tắm hoàn toàn bình thường, đèn sáng trưng. Chỉ có cái gương trong nhà tắm lúc nào cũng chĩa vào em, mà em thì bị bệnh sợ gương những lúc ở 1 mình lắm: sợ đang cúi xuống rửa mặt lúc ngẩng lên soi thì…
Nhưng mà đó chỉ là tưởng tượng thôi. Thực tế không có giống như phim ma đâu. Em đang tắm ngon lành thì cái tay nắm cửa nhà tắm xoay Cánh cửa nhà tắm bị đẩy nhẹ từ bên ngoài, làm nó mở hé ra khoảng 20%.
Đậu xanh rau má, cái chó gì đang diễn ra thế này? Chắc chắn là em đã bấm cửa khóa từ bên trong làm sao mà ai có thể mở được? Không nghĩ nhiều, theo phản xạ em nhanh chóng xoay người dùng lưng đẩy cái cửa cho nó đóng trở lại hoặc ít ra cũng ngăn người ở ngoài bước vào, để người ta biết bên trong đang có người (nghe nói ở đây có các chị ở trước, mới ngày đầu mà để mất tờ-rinh mắt với các chị thì không hay ). Ngay lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản là chắc một trong các chị kia không biết có người mới dọn đến, tưởng nhà tắm không có người nên đẩy cửa bước vào, vụ cái khóa để kiểm tra sau.
Nhưng em đã lầm. Lực đẩy từ bên ngoài mạnh khủng khiếp, em dùng cả người đẩy mà vẫn không đóng được hoàn toàn cửa Từ cái khe hở, một cánh tay thò vào. Tay con gái các bác ơi Da nó trắng lắm, trắng khủng khiếp. Móng tay thì sơn đỏ. Cánh tay của nó cứ huơ huơ trong không khí như kiểu múa ấy kèm theo 1 giọng nói từ ngoài cửa vọng vào: “Ma aaaaaaaaaaaaaaa…” Cái chữ “ma” nó kéo dài và còn rung rung nữa
Em chịu đựng hết nổi rồi. Bây giờ 1 là sống 2 là chết. Lúc nguy cấp em vận dụng được hết sức bình sinh, giống như bản năng sinh tồn trỗi dậy, càng sợ thì càng mạnh, em dùng hai chân và lực vai đẩy hết sức. Thì cánh tay kia từ từ thu lại, rồi nó bấu 5 ngón tay móng đỏ vào cánh cửa như cố níu kéo 1 chút còn lại, kêu cái “kít”.
“Rầm” cuối cùng em cũng dập được cửa và một lần nữa nhanh chóng bấm khóa lại
Em đứng sau cánh cửa, thở không ra hơi, phần vì mệt, phần vì sợ. Thậm chí em cứ dựa lưng vào cửa mà tắm nốt luôn chứ không dám rời nó nửa bước, sợ cái thứ kia lại xông vào.
Xong xuôi em mặc đồ rồi đi về phòng. Em bắt đầu điều tra nhưng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất vì chưa có gì chắc chắn cả, có thể đó là người và em nhận định sai.
Đầu tiên em hỏi 2 thằng đang ngồi trong phòng tám chuyện nãy giờ, 15 phút em tắm trong kia tụi nó có ngó ra hành lang không? Hai thằng trả lời là thỉnh thoảng. 1 thằng nói:
– À, mới nãy tao có thấy cửa phòng tắm hé hé ra (nó thấy ánh sáng đèn phòng tắm hắt lên tường hành lang tối), tưởng đâu mày tắm xong rồi mừng bỏ mẹ. Đang định nhổm đít dậy đi tắm thì mày lại dập cửa cái rầm làm cụt hứng. Mày tắm lâu khiếp!
– Lúc đó mày có thấy ai ngoài hành lang không?
– Có ai đâu?!
50% đã được củng cố. Tiếp theo em đi tìm lời giải cho cái khóa cửa. Em nói với tụi nó là hình như cửa phòng tắm hư, khóa từ trong có thể mở được từ ngoài và đề nghị 1 thằng ra giúp em kiểm tra xem. Thằng Tuấn đứng ở ngoài, em ở trong bấm khóa như lúc nãy, nó không cách nào xoay nắm đấm cửa được Nó nói:
– Thua. Đâu có hư gì đâu mày. Tao đâu có mở được.
70% đã được củng cố. Tiếp theo em ngó qua phòng đối diện có mấy chị ở, đèn tắt bên trong tối thui. Giày dép ở kệ bên ngoài cũng không có. Chứng tỏ vẫn chưa có chị nào về.
90% đã được củng cố.
10% còn lại em sử dụng chi tiết: móng tay sơn đỏ. Phòng đối diện có 3 chị thì 2 chị mới đi làm, 1 chị học năm cuối ĐH ngân hàng. Trong cái bữa tiệc liên hoan gọi là “mấy em trai mới đến chào phòng các chị”, em đã âm thầm quan sát thì thấy là không chị nào sơn móng tay hết.
100% cái thứ em thấy bữa chiều tối hôm tắm là tay của 1 con ma.
Em đã nghĩ rằng ở chung với 1 thằng thuộc dạng sư sãi như thằng Tuấn thì chắc là sẽ đỡ bị quấy phá hơn. Nhưng không. Mặc cho thằng Tuấn lần tràng hạt đọc kinh hàng đêm, sáng hôm sau dậy em vẫn thấy tóc dài trên gối của mình. Đèn phòng khi em về 1 mình bật vẫn không lên. Đèn sân thượng cũng vậy. Các thiết bị như máy vi tính, quạt máy, thậm chí máy nghe đài chạy pin để trong phòng cũng chạy loạn xạ ngầu:
– Máy vi tính thì đang nghe nhạc tự nhiên shut down.
– Quạt máy tự động bật lên các số to hơn.
– Đài chạy pin tự nhiên đang tắt thì bật lên 1 kênh gì đó loẹt xoẹt nghe không rõ nhưng khi em chạy lại xem, lật mặt sau lên thì mới giật mình: nó không có pin
Cây cột đèn trước nhà mỗi khi em ra khỏi nhà là nó tắt. Thậm chí nó chính xác đến nỗi mỗi lần thằng Tuấn ra trước đợi em xuống đi ăn cơm cùng, nó thấy đèn tắt là nó biết em đã xuống đến nơi rồi. Riết rồi bạn bè em cũng quen luôn.
Thằng Tuấn có 1 người chị em họ làm bói toán, bói bài Tây. Nghe nó đồn là bà này suốt đời ăn chay niệm Phật, có căn, nên xem rất chính xác. Lần bà đó đến thăm, tụi thằng Tuấn với ông Nam bu vào nhờ bả bói giùm cho rồi cứ “Ồ” lên mỗi khi bả nói trúng cái gì đó. Em lúc đầu không quan tâm lắm nhưng lúc sau cũng tò mò mới lò dò lại coi thử.
Vừa nhìn thấy mặt em, bả đã nói:
– Riêng em thì không cần xem bài. Tương lai của em, chị không thể nói được. Người ta không cho chị nói.
Em giật mình vì 1 giây trước đó em có ý nghĩ hay là nhờ bà này bói thử xem cái gì đang ám mình và tương lai phải làm sao để thoát.
Thậm chí đến cả tương lai em, nó cũng chỉ là 1 màn sương mờ ảo không ai đoán định. Nó bị chi phối bởi 1 thế lực lớn đến mức nào? Và cuối cùng làm sao em thoát được?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN