Mai Khôi Sứ Giả
Chương 17: Lên Tuyết Sơn cầu thuốc
Trọng Tôn Phi Quỳnh chờ cho Mao Ngọc Thanh đi khỏi, cũng vội vàng tìm lối vào cốc.
Lúc này con Tiểu Bạch nằm trong lòng nàng cũng nhấp nhổm muốn vùng lên, Phi Quỳnh vừa buông tay ra nó lập tức lao mình nhảy vụt lên tảng đá lớn, nhanh như mũi tên.
Phi Quỳnh cũng vẫy tay gọi Đại Hoàng, rồi một người một thú cũng nhảy lên theo.
Quả nhiên chân vừa chấm đỉnh tảng đá lớn, toàn thân đã cảm thấy lạnh buốt, như vừa dội nước đá vào người.
Cũng may Trọng Tôn Phi Quỳnh đã học được chân truyền của thân phụ, lại nhân có tài dạy dỗ các giống thú, được uống nhiều linh dược và ăn nhiều thứ quả lạ, nên công lực chẳng những so với bọn trẻ tuổi như Hạ Thiên Tường còn cao hơn nhiều, mà đối với tám vị Chưởng môn tám phái cũng không thua sút bao nhiêu, nên tuy cẩn thận đề phòng nhưng không đến nỗi khiếp sợ lắm, chỉ đưa mắt nhìn qua hình thế trong cốc, rồi lập tức tung mình nhảy xuống.
Thiên Hàn cốc thực ra chỉ là một giáp cốc đường lối quanh co khúc khuỷu, hai bên toàn là vách băng dựng đứng thẳng, nên cũng không có cảnh sắc gì đặc biệt, chỉ khiến cho người ta cảm thấy lạnh, lạnh và lạnh.
Một người hai thú vừa nhảy vào cốc, Phi Quỳnh liền bảo Đại Hoàng :
– Đại Hoàng mày hãy kêu lên một tiếng, nhử cho hai con Tuyết Phất ở trong cốc chạy ra, để ta thu phục nó trước, khỏi để đến lúc ta hái Chu Hồng Tuyết Liên chúng lại làm vướng chân.
Đại Hoàng nghe nói liền há cái miệng rộng như chiếc chậu ra, con Tiểu Bạch vội nắm chặt lấy nó, ra ý ngăn cản, không cho kêu.
Thoạt đầu Phi Quỳnh còn ngạc nhiên, nhưng sau lập tức hiểu ý, bật cười nói :
– Tiểu Bạch khôn quá, Đại Hoàng kêu khẽ chứ, kẻo núi băng bị rung mạnh sập xuống thì bị chôn sống cả lũ.
Đại Hoàng tuy không mẫn tuệ bằng Tiểu Bạch, nhưng cũng tinh khôn lắm, nghe chủ nhân nói xong liền khẽ kêu lên mấy tiếng nho nhỏ.
Tiếng kêu vừa dứt, quả nhiên từ phía xa xa, lại nghe thấy mấy tiếng kêu cũng giống như vậy đáp lại, hồi âm vang lên mãi mãi không dứt.
Phi Quỳnh đứng giữa, hai con thú đứng hai bên, sáu luồng nhãn tuyến đều đổ dồn về phía chỗ góc quanh trong cốc, cách đấy chừng năm sáu trượng.
Chỉ trong khoảnh khắc từ trên ngọn núi băng nhảy xuống hai cái bóng trắng, đó chính là hai con Tuyết Phất, hình giống con đười ươi, cao hơn năm thước, hai cánh tay rất dài, khắp mình lông trắng như tuyết và dài hơn sáu tấc.
Hai con Tuyết Phất tuy nhảy xuống một cách hùng hổ, nhưng khi trông thấy hai con Đại Hoàng và Tiểu Bạch, liệu chừng khó thể chiến thắng được, bèn đứng lại cách đó chứng ngoài ba trượng đối diện với bọn Phi Quỳnh.
Tiểu Bạch nhìn đối phương một lượt, rồi thốt nhiên hoa tay múa chân, kêu lên mấy tiếng khẹc khẹc.
Phi Quỳnh hiểu là con vượn khen hai con thú lạ rất đẹp bèn mỉm cười nói :
– Tiểu Bạch, hai con thú ấy tuy dũng mãnh đáng yêu, nhưng là vật của phái Tuyết Sơn nuôi, chẳng lẽ mày muốn dụ chúng mang đi hay sao? Đại Hoàng cứng đầu cứng cổ lắm, sai nó ra đánh nhau, chỉ sợ nó làm hai con thú bị thương mất, vậy mày hãy ra oai cho chúng sợ trước, rồi ta sẽ dụ chúng mấy câu.
Tiểu Bạch nghe nói thủng thỉnh bước ra, nhìn hai con Tuyết Phất đang thủ thế chờ đợi, “khẹc, khẹc” mấy tiếng, rồi giơ chân trước lên vạch mấy cái ra hiệu.
Tuyết Phất cũng thuộc loài vượn, nên hiểu tiếng Tiểu Bạch, biết không những nó muốn khiêu chiến với mình, mà còn nói khoác là định chấp cả hai.
Hai con Tuyết Phất đưa mắt nhìn nhau, như có vẻ coi thường Tiểu Bạch. Trong lúc chưa kịp xoay sở gì, Tiểu Bạch đã nhanh như một luồng điện, nhảy vọt một cái xa tới mấy trượng, khi tới ngang đầu hai con thú liền xoay mình lại, quơ hai bàn tay móng sắt mỗi tay nắm lấy gáy một con Tuyết Phất, ra sức ném thật mạnh một cái, tức thì hai con dị thú lớn như vâm, khỏe như voi đã bị ném xa ra tới mấy thước.
Tuyết Phất không sao có thể ngờ được là một con vượn bé mà đã có sức khỏe đến bực ấy, vừa giận dữ kêu lên một tiếng, lồm cồm bò dậy. Tiểu Bạch lại duỗi cái móng sắc ra, nắm lấy ngực con Tuyết Phất bên trái.
Con Tuyết Phất đang tức giận, chợt thấy Tiểu Bạch giơ tay ra liền vội nghiêng mình, chụp lấy cánh tay Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cố ý khoe tài, để mặc đối phương nắm lấy cánh tay không thèm chống đỡ.
Tuyết Phất tưởng đâu là lần này có thể túm lấy cánh tay đối phương bóp nát ra cho hả giận. Không ngờ con vượn làm như không biết, lại lật bàn tay trái, dùng ngón Tiên Viên Hiến Quả trong chiêu Bạch Viên chưởng pháp đấm mạnh vào ngực Tuyết Phất, không khác gì một mũi chùy bằng sắt giáng xuống làm cho con mãnh thú bật lùi lại phía sau vài bước, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Lúc này hai con thú đã bị mất hết uy phong, đứng tụ lại một chỗ giương bốn con mắt lóng lánh như điện ngó trừng trừng vào mặt bạch viên, có vẻ khiếp sợ.
Phi Quỳnh lẳng lặng đứng xem, biết rằng thời cơ đã đến, bèn thủng thỉnh bước ra, mỉm cười nói với Tiểu Bạch :
– Tiểu Bạch, mày ra oai rồi, thì nên thôi đi, nếu mày cố chọc cho chúng nổi hung lên, liều chết mà đánh thì cũng phiền lắm đấy.
Vừa ngăn Tiểu Bạch không cho đánh nữa, vừa bước thẳng tới phía hai con dị thú.
Trọng Tôn Phi Quỳnh tính rất yêu các giống cầm thú, lại rất can đảm, trong cái thái độ hiền hậu thân thiện, còn xem lẫn một vẻ uy nghiêm làm cho loài vật phải kiêng sợ chẳng thế mà hai con thú chỉ giương bốn con mắt lớn như bốn quả nhạc đồng, chăm chăm nhìn nàng mà không dám xuẩn động.
Trọng Tôn Phi Quỳnh bước tới bên hai con thú, dùng một giọng nói riêng với các loài vượn khỉ, mỉm cười nói :
– Phất nhi, hai con Tiểu Bạch và Đại Hoàng của ta, chúng đều khỏe hơn các ngươi, các ngươi đừng đánh nhau với chúng nghe không? Phải ngoan ngoãn để ta hái bông Chu Hồng Tuyết Liên về cứu mạng cho người ta.
Hai con thú nửa hiểu nửa như không hiểu, chỉ giương mắt lên nhìn, không hề tỏ thái độ gì cả.
Phi Quỳnh lại lấy tay vuốt ve bộ lông óng mượt trắng như tuyết của chúng với một vẻ hết sức dịu dàng âu yếm.
Hai con thú lúc đầu thấy Phi Quỳnh vừa chạm đến mình, tựa hồ khiếp sợ, nhưng sau thấy đối phương tỏ ra không có ác ý, thì chỉ lẳng lặng ngồi yên, mặc cho Phi Quỳnh vuốt ve, dáng điệu hết sức thần phục.
Phi Quỳnh biết hai con thú đã có ý đầu hàng, bèn cúi xuống hôn lên hai bộ mặt đầy lông lá của chúng, dịu dàng nói :
– Phất nhi, các ngươi nhổ một sợi lông trên đầu đưa đây cho ta.
Hai con thú chưa bao giờ được người thương yêu đến thế, bèn đưa mắt nhìn nhau, rồi quả nhiên cùng đưa tay ra sau gáy nhổ một sợi lông dài trắng muốt đưa cho Phi Quỳnh.
Cái lối tự nhổ lông đem hiến của những loài vượn khỉ đười ươi, là để biểu lộ lòng trung thành, không bao giờ phản phúc. Phi Quỳnh mừng lắm, thu lấy hai sợi lông, rồi phẩy tay ra hiệu, hai con Tuyết Phất quả nhiên đứng lên đi trước dẫn đường vào Thiên Hàn cốc.
Phi Quỳnh và Tiểu Bạch, Đại Hoàng kèm sát phía sau, càng đi vào bên trong càng lạnh, nếu người không có nội công thâm hậu, thời không cần chờ đến trận rét Đông Tủy Hàn Trào nổi lên, cũng đủ tay chân tê cóng, không bước đi được nữa.
Rẽ ngang rẽ tắt ước chừng mười lần, lòng cốc thu hẹp lại chỉ còn rộng chừng không đầy một trượng, hai bên vách băng dựng đứng lên cao đến tới nghìn tầm. Đến đây hai con Tuyết Phất chợt dừng chân lại, không đi nữa.
Phi Quỳnh ngẩng đầu trông lên, quả thấy trên vách băng về phía tay phải, cao qua ba mươi trượng, trong giữa khe vách nứt ra có một bông hoa màu đỏ, hình giống bông hoa sen, bèn dùng tiếng thú hỏi hai con Tuyết Phất :
– Bông hoa đỏ kia có phải Chu Hồng Tuyết Liên không?
Tuyết Phất gật luôn mấy cái rồi lại “gô gô, gâu gâu” kêu lên một hồi.
Phi Quỳnh hỏi con vượn trắng :
– Tiểu Bạch, mày liệu chừng có thể nhảy lên được không?
Tiểu Bạch ngẩng lên ngắm bông sen một lúc, rồi kiêu ngạo gật đầu, Phi Quỳnh lại cười nói :
– Nếu mày lên được thì cởi bộ áo giáp ra cho đỡ vướng.
Tiểu Bạch đôi mắt sáng chói như tỏa hòa quang, hú lên một tiếng thật dài rồi nhảy vụt lên một cái cao tới bảy tám trượng. Bộ áo giáp cứ mặc nguyên trên mình, không bỏ ra.
Phi Quỳnh thấy con vượn yêu của mình quật cường hiếu thắng như vậy, thì chỉ lắc đầu mỉm cười. Lúc này, Tiểu Bạch đã biến thành một ngôi sao trắng vàng sặc sỡ, thoăn thoắt leo trên vách băng, chỉ bốn năm lần nhô lên hụp xuống, là đã gần tới chỗ bông tuyết liên.
Con Tiểu Bạch giơ bàn tay nhè nhẹ hái lấy bông tuyết liên trước, rồi mới thò tay tìm bới gốc cây, thốt nhiên kêu lên một tiếng mừng rỡ.
Phi Quỳnh nhận thấy Mao Thần Phi đối với mình rất tử tế, nên thấy điệu bộ Tiểu Bạch như thế, vội kêu lên :
– Tiểu Bạch, ta chỉ cần Chu Hồng Tuyết Liên, đừng lấy cái gì khác của người ta nữa.
Nhưng tiếng nói vừa dứt, Tiểu Bạch đã dùng móng tay sắc rạch vào vách băng xẻ dọc một đường, rồi lấy ở dưới gốc sen ra một cái ngó trắng như tuyết, lớn bằng cánh tay người.
Phi Quỳnh vừa cau mày lại, Tiểu Bạch đã ôm cả hoa sen lẫn ngó sen, lăng không nhảy xuống, rơi vào giữa lòng nàng.
Sự đã xong rồi, mắng cũng vô ích, chỉ đành giơ tay đỡ lấy, nhưng chưa kịp nói gì, thì đã bị Tiểu Bạch ấn vào miệng một miếng ngó sen.
Phi Quỳnh không nỡ trái ý con vượn yêu, bèn nhai thử vài cái rồi nuốt đi, quả nhiên thấy khe răng thơm phưng phức rồi tan thành một thứ ngọc dịch từ từ trôi qua cuống họng, toàn thân lập tức trở lên ấm áp dễ chịu, không còn có cái cảm giác lạnh buốt đáng sợ như ban nãy nữa.
Lúc này nàng mới hiểu rõ ý câu nói của Mao Ngọc Thanh: “Nếu lấy được Chu Hồng Tuyết Liên thì không sợ gì nữa” tức là bảo mình lấy ngó sen mà ăn, có thể chống được cái giá rét ghê hồn của trận Đông Tủy Hàn Trào cắt xương cắt thịt! Bèn cầm lấy cái ngó sen bẻ ra làm năm, trừ một phần mình ăn, còn bốn phần chia cho bốn con thú.
Tiểu Bạch và Đại Hoàng đều không làm khách, nhưng hai con Tuyết Phất, thì chờ Phi Quỳnh giục hai ba lượt mới dám ăn.
Phi Quỳnh chờ cho chúng ăn xong, mới cầm bông Chu Hồng Tuyết Liên đưa cho Đại Hoàng rồi nói :
– Ta và Tiểu Bạch còn phải ở lại đây ba ngày nữa. Mày phải lập tức đem ngay bông hoa sen này về Vân Nam, tìm đến một ngôi chùa hoang trên bờ sông Nhị Hải, giao cho Tái Hàn Khang để cứu tính mạng cho bạn ta là Hạ Thiên Tường nghe không?
Đại Hoàng nghe nói gật đầu lia lịa, Phi Quỳnh lại vỗ nhẹ lên bộ lông vàng óng của nó, sắc mặt nghiêm trang, gặ?g giọng nói :
– Đại Hoàng, cái tính hung ác vẫn chưa dẹp hết, ở bên cạnh ta thì còn không dám hại người nhưng lúc này đi một mình, đường xa ngàn dặm, làm cho ta không yên tâm. Mày nên nhớ rằng ngày thường tuy ta rất thương yêu chúng mày nhưng nếu phạm điều cấm của ta, nhất là dám tự tiện giết hại nhân mạng nhất định ta sẽ trừng phạt thật nặng không tha.
Con dị thú Đại Hoàng bề ngoài trông uy mãnh như vậy, mà khi nghe mấy câu dặn dò và trông cái thần sắc uy nghiêm của Phi Quỳnh chỉ len lén cúi gầm đầu xuống, rồi bước lùi lại phía sau ba bước, cung kính vái một cái, đỡ lấy bông Chu Hồng Tuyết Liên, đoạn tung mình chạy ra khỏi Thiên Hàn cốc.
* * * * *
Bọn Tái Hàn Khang sau khi chia tay từ biệt Trọng Tôn Phi Quỳnh, liền lập tức đưa Hạ Thiên Tường vào ngôi chùa hoang trên bờ phía đông Nhị Hải nghỉ ngơi, chờ Phi Quỳnh lấy Chu Hồng Tuyết Liên đem về cứu mạng.
Ngôi chùa hoang này tuy điện đài đã đổ nát, nhưng địa thế rất rộng, quần hiệp chọn ngôi đại điện thứ ba, làm chỗ tạm trú.
Tái Hàn Khang xem mạch Hạ Thiên Tường, thấy thương thế nặng lắm, sợ không kịp đợi Phi Quỳnh đem Chu Hồng Tuyết Liên về, bèn lại cho chàng uống thêm hai viên linh đan nữa. Và cả ba người đều thay phiên nhau cách thể truyền công cho chàng, để bồi bổ nguyên khí.
Những pho tượng Phật thờ trên đại điện lâu ngày đều bị đổ nát cả, duy ngôi nhà phía đông có hai cỗ quan tài làm bằng một thứ gỗ sơn dầu rất tốt, rõ ràng là của một gia đình phú quý, về sau bị tai biến, con cháu không còn ai, nên mới bỏ đó, không người chôn cất.
Năm hôm đầu, đều được bình yên vô sự, nhưng đến hôm thứ sáu, Uất Trì Xảo ra ngoài mua thức ăn về, sắc mặt có vẻ lo lắng, nói với Tái Hàn Khang và Sài Vô Cấu :
– Tôi vừa trông thấy Tư Đồ Kính, người giả mạo Long Phi kiếm khách đang hỏi thăm người làng về tung tích bọn ta. Rất có thể hắn sẽ tìm tới đây bây giờ. Ta phải chuẩn bị trước đi mới được.
Sài Vô Cấu vừa nghe ba chữ “Tư Đồ Kính” cơn giận lại bốc lên ngùn ngụt, bèn xếch cao đôi mày liễn, nghiến răng nói :
– Nếu Tư Đồ Kính dám đến đây một mình, chính là một cơ hội rất tốt cho Sài Vô Cấu này báo thù tuyết hận. Tôi phải xé xác hắn ra làm năm bảy mảnh mới hả giận.
Tái Hàn Khang lắc đầu nói :
– Tư Đồ Kính giảo hoạt lắm, hắn đã biết rõ chỉ một mình Sài cô nương cũng đủ khó đối phó rồi, huồng hồ còn tôi và lão hóa tử nữa thì khi nào hắn dám đến một minh?
Sài Vô Cấu vẫn không sao dằn được lửa giận, nói :
– Chỗ này không phải ở trong trùng vây của Bộ Hư đạo quán, địa thế lại rất thuận tiện, dầu hắn có kéo thêm mấy người nữa đến cũng không đáng sợ.
Uất Trì Xảo gật đầu cười nói :
– Sài cô nương nói phải lắm, nhưng Hạ Thiên Tường đang bị trọng thương đó là một điều rất phiền. Cận Lưu Hương và Tư Đồ Kính luôn luôn quấn quít bên nhau, rất có thể cùng với hắn đến đây. Trong lúc động thủ, chỉ cần Cận Lưu Hương ném ra một đốm Cửu U Lân Hỏa, hoặc Tư Đồ Kính dùng một nắm Tử Diệm thần sa là Hạ lão đệ đủ nguy đến tình mạng.
Sài Vô Cấu ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
– Chúng ta hãy tìm chỗ nào an toàn giấu Hạ Thiên Tường vào đấy, để rảnh tay mà đối phó với bọn kia.
Tái Hàn Khang gượng cười nói :
– Trong cái chùa nát này, còn chỗ nào đáng gọi là chỗ an toàn nữa?
Uất Trì Xảo chợt nghĩ ra điều gì, vội cười nói :
– Tôi cũng căm giận bọn Điểm Thương không sao nhịn nổi, nếu chúng đến đây, ta sẽ dùng cái lối dĩ ám đối minh, để cho chúng phải đền tội ác. Đồng thời tôi cũng đã nghĩ được một chỗ giấu Hạ Thiên Tường rất kín đáo, nhưng làm thế thì hơi khổ cho vị lão đệ của mình một chút.
Tái Hàn Khang cau mày hỏi :
– Có lẽ ngươi định giấu Hạ lão đệ vào áo quan chăng?
Uất Trì Xảo gật đầu cười :
– Hạ lão đệ uống luôn ba viên linh đan rồi mà nội thương vẫn chưa hết, không biết hơi người chết trong áo quan tài có hại gì cho hắn không?
Tái Hàn Khang nói :
– Hơi người chết thì chỉ mở nắp áo quan ra là hết ngay, có gì mà sợ? Nhưng để Hạ lão đệ nằm bên cái xác chết, thật không tiện…
Vừa nói tới đây, trong khoảng đêm tĩnh mịch, về phía xa xa chợt có tám đóa Cửu U Lân Hỏa bay thẳng lên không.
Uất Trì Xảo giật mình nói :
– Có nhân vật phái Kỳ Liên đến thật, mà tám đóa Cửu U Lân Hỏa lại là biểu hiện của một người địa vị còn cao hơn Cận Lưu Hương.
Tái Hàn Khang liệu chừng không thể tránh được một trận ác chiến, đành phải theo kế Uất Trì Xảo, gọi to :
– Lão hóa tử mau mau sang căn nhà phía đông, mở nắp áo quan ra, cho nó đi hết hơi người chết đã, rồi dùng chỉ lực khoét mấy lỗ nhỏ ở dưới đáy áo quan cho thông hơi. Hễ trông thấy bóng địch, là ta bế Hạ lão đệ đặt vào đó, rồi đi tìm chỗ mà nấp.
Uất Trì Xảo nổi danh là Tam Thủ Lỗ Ban nên đối với việc này thật dễ như trở bàn tay, lại còn hết sức khéo léo, không để lộ một dấu vết gì cho ai trông thấy.
Nắp áo quan vừa được mở ra, Uất Trì Xảo bất giác hơi ngạc nhiên, thì ra trong đó là một cái xác đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề, nhan sắc y như người sống, không có mùi gì cả.
Uất Trì Xảo trong lúc hốt hoảng vội vàng cũng không còn thì giờ nhận xét kỹ. Vừa khoét xong mẫy lỗ ở đáy áo quan, Tái Hàn Khang đã bế Hạ Thiên Tường cùng Sài Vô Cấu hớt hải chạy đến, nói :
– Vừa rồi ở trước cửa chùa không xa, lại nổi lên bảy đóa Cửu U Lân Hỏa, lần này chắc là Cận Lưu Hương và Tư Đồ Kính cùng đến, chúng ta phải mau tay lên mới kịp. Ngươi đã khoét xong mẫy lỗ thông hơi chưa?
Uất Trì Xảo gật đầu, rồi đặt Hạ Thiên Tường vào áo quan nhè nhẹ đậy nắp lên.
Cũng may cỗ áo quan rất rộng, nên đặt thêm một người nữa vào cũng vẫn còn thừa chỗ.
Trong lúc Tái Hàn Khang giúp Uất Trì Xảo đậy nắp áo quan lại, thốt nhiên hít hơi mấy cái, rồi ngạc nhiên nói :
– Quái lạ! Ở đây có cái mùi gì, hình như mùi…
Vừa nói tới đây chợt nghe một tiếng hú dài, như xé không gian bay tới, nghe như người đã tới cửa chùa, trong bọn lại còn có một tay hảo thủ tuyệt thế, chân khí cường lực rất mạnh nữa.
Tái Hàn Khang hơi biến sắc mặt nói nhỏ với Sài Vô Cấu và Uất Trì Xảo :
– Không biết người sắp tới đây là ai, mà công lực hình như còn ở trên Tư Đồ Kính? Bọn ta mỗi người phải nấp vào một chỗ, trừ khi nào bất đắc dĩ lắm, còn thì có thể nhịn được đến đâu hãy cố nhịn đừng ra tay vội.
Nói xong cùng giơ tay ra hiệu, Uất Trì Xảo thân hình khẽ động, thoắt cái đã lủi vào một bụi cỏ rậm trước cửa điện ngoài. Tái Hàn Khang nhảy lên nóc điện, nằm phục trong xó tối còn Sài Vô Cấu thì nấp trên một cây xà ngang rất lớn ở ngay trong điện.
Lúc này ba bóng người nhanh như một luồng điện đã hiện ra trước cửa ngôi chùa hoang. Người đứng bên trái chính là Tư Đồ Kính, vì việc giả mạo Tư Đồ Úy đã bị bại lộ, nên lúc này hắn lại mặc đạo trang như cũ, một thiếu phụ trẻ đẹp mặc áo màu phấn hồng đứng bên phải tức là Cận Lưu Hương còn người đứng giữa là một lão bà tóc bạc phơ phơ, đôi mắt sáng như điện, rõ ràng công lực và thân phận đều ở trên bọn Cận Lưu Hương và Tư Đồ Kính.
Tái Hàn Khang nằm trên nóc điện ghé mắt nhìn trộm đã nhận ra chính là Bạch Đầu La Sát Bào Tam Cô, sư tỷ của Thích Đại Chiêu Chưởng môn phái Kỳ Liên.
Bào Tam Cô công lực tuyệt cao, không hiểu sao bữa nay lại tới đây? Tái Hàn Khang chỉ lo Uất Trì Xảo hoặc Sài Vô Cấu không nén được giận, liều lĩnh xông ra thì nguy lắm, vì hợp sức ba người cũng khó lòng địch nổi mụ.
Bào Tam Cô đứng sừng sững giữa cửa chùa, lạnh lùng nói :
– Tư đồ lão đệ tìm ở tiền điện, Cận lục muội tìm ở nhị điện, còn ta sẽ vào tam điện khám xét, nếu đúng như tin báo bọn chúng trốn ở đây, thì cho chúng chắp cánh bay lên mây cũng khó thoát.
Tư Đồ Kính và Cận Lưu Hương vâng lệnh, mỗi người một ngả, Bào Tam Cô liền thi triển tuyệt thế khinh công, tung mình nhảy cao tới năm trượng, rồi như một con dạ điểu rất lớn, hướng về ngôi đại điện thứ ba, lăng không bay tới.
Tái Hàn Khang nằm trên nóc nhà, dễ bị người trông thấy nhất, nhưng một là vì trời tối quá, hai là vì tâm lý người đời thường hay chú ý vào những chỗ tối, còn chỗ trống lại hay bỏ qua, vì thế mà đôi mắt lóng lánh thần quang của Bào Tam Cô chỉ soi mói và những chỗ bóng tối ở góc thềm tòa đại điện, còn trên nóc là một chỗ trống trải không có cái gì đậy được, thì lại không thèm ngó đến.
Người nấp trong bụi cỏ là Uất Trì Xảo, vì chùa bỏ hoang lâu ngày, nên cỏ mọc cao quá đầu người, chỉ trừ đối phương nhổ hết cả vườn cỏ họa chăng mới tìm thấy, còn người đứng trong nhìn ra thì lại rõ mồn một.
Bào Tam Cô vừa tiến vào giữa sân tòa đại điện thứ ba, Uất Trì Xảo đã giật mình kinh sợ, nghĩ bụng: “Hèn nào mà ban nãy nghe tiếng hú mạnh rợn người, thì ra là nữ ma Bạch Đầu La Sát này, chỉ sợ Sài cô nương trông thấy Tư Đồ Kính, không dằn được lửa giận mạo muội xông ra thì chết cả lũ”.
Uất Trì Xảo còn đang nghĩ ngợi, chợt thấy Bào Tam Cô đề khí gọi to :
– Tư Đồ lão đệ và Cận lục muội mau mau vào đây. Bọn chúng quả trốn trong này thật.
Tái Hàn Khang nghe nói giật mình, vội ghé mắt nhìn lên thềm đại điện, biết rằng ngôi chùa này không ai sửa sang đã lâu, chỗ nào cũng có bụi bặm và màng nhện giăng đầy, mấy hôm nay bọn mình đến tá túc, đi ra đi vào, không khỏi có dấu chân, nên mới bị đôi mắt sáng quắc như điện, lại đầy kinh nghiệm giang hồ của mụ khám phá ra được.
Sài Vô Cấu nằm trên xà nhà tuy không trông rõ nhưng nghe giọng nói cũng nhận ra người đàn bà tên gọi Bào Tam Cô cùng đi với Thích Đại Chiêu ở trên Hoàng Sơn bữa trước.
Nàng cũng tự biết nếu chỉ có Tư Đồ Kính và Cận Lưu Hương, một đôi nam nữ cẩu trệ kia, thì mình và Tái Hàn Khang, Uất Trì Xảo thừa sức hạ thủ. Nhưng nay lại còn có thêm Bào Tam Cô, thì chủ trương của nàng tự nhiên phải cải biến, cố gắng dằn lòng chịu nhịn để chờ dịp khác.
Còn đang nghĩ ngợi, chợt trong gian nhà phía đông, vừa nổi lên một tiếng động rất nhẹ và rất lạ.
Tiếng động vừa lọt vào tai Sài Vô Cấu bỗng giật mình kinh sợ, nghĩ bụng gian phía đông chỉ có chiếc ghế dài, trên đặt hai cỗ quan tài, vậy cái tiếng động kia ở đâu ra? Chẳng lẽ Hạ Thiên Tường đã tỉnh dậy, không chịu nổi không khí ngột ngạt trong áo quan mà định ngoài ra hay sao?
Cũng may tiếng động ấy chỉ thoáng qua rồi im ngay, mà lúc này ở phía ngoài, Cận Lưu Hương và Tư Đồ Kính vừa nghe tiếng Bào Tam Cô gọi, đều hấp tấp chạy vào, nên chưa bị Bào Tam Cô phát giác.
Cận Lưu Hương đưa mắt nhìn qua tòa đại điện tối om, lặng lẽ như tờ, cười hỏi Bào Tam Cô :
– Đại sư tỷ đã tìm thấy dấu vết gì ở trong điện rồi chăng?
Bào Tam Cô lắc đầu cười nhạt :
– Việc gì phải tìm? Các người thử coi cả ngôi chùa này, lâu ngày không ai sửa sang, chỗ nào cũng đầy màng nhện, rác rưởi, vậy mà phía ngoài cửa đại điện lại sạch sẽ thế kia, đủ hiểu rằng trong chùa tất phải có người ở!
Cận Lưu Hương nghe nói, trừng trừng nhìn vào trong điện, cố ý khiêu khích, gọi to :
– Sài Vô Cấu, những thủ đoạn dùng để hãm hại người yêu của mi là Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy đều do ta bày mưu cả, sao mi không tìm cách báo thù? Hãy mau ra đây cùng Cận Lưu Hương đọ sức xem nào.
Sài Vô Cấu xưa nay vẫn là người can trường hiệp cốt, ghét kẻ ác như thù, huống hồ đối với cô ả lẳng lơ này, nàng giận đến thâm nhập cốt tủy, nếu không vì lo cho tính mạng Hạ Thiên Tường thì nàng đã xông ra từ nãy, quyết liều một mất một còn, khi nào còn phải chờ đối phương khiêu khích.
Nhưng lúc này vì tình thế bó buộc, nàng đành phải cương quyết cắn chặt hai hàm răng lại, nín thin thít, không dám động cựa.
Tái Hàn Khang và Uất Trì Xảo nghe những câu khiêu khích cuồng ngạo khắc bạc của Cận Lưu Hương, đều đoán chắc thế nào Sài Vô Cấu cũng nhảy ra ứng chiến. Cả hai cùng vội chuẩn bị sẵn sàng. Nào ngờ trong đại điện im phăng phắc, không thấy phản ứng gì cả, hai người mới thấy yên tâm.
Nhưng giữa lúc ấy, cái tiếng động kỳ quái ở gian nhà phía đông lại “cành cạch” nổi lên, rõ ràng là Hạ Thiên Tường vừa thức dậy bị ngộp thở, nên lấy tay đập vào áo quan.
Cái tiếng lạ đó không những bọn Bào Tam Cô đều nghe thấy mà cả Tái Hàn Khang và Uất Trì Xảo cũng đều kinh ngạc, không hiểu tiếng đó bởi đâu mà ra.
Tư Đồ Kính thoạt tiên lên tiếng trước cười nhạt nói :
– Lũ ngươi trước kia cũng có đôi chút hư danh, nay sao lại nhút nhát không dám ra mặt, chỉ ngồi trong xó tối làm trò ma quỷ, để định nhát ai?
Cận Lưu Hương cũng cười rúc tích nói :
– Cái bọn chỉ quen mua danh chuộc tiếng, tự khoe hiệp nghĩa kia lúc nào thấy cơ nguy, cũng tham sống sợ chết như kẻ tầm thường chớ có khác gì? Bọn họ sợ cái oai Đại sư tỷ, không dám thò mặt ra, chúng tôi cũng không cần phải vào đại điện để họ ám toán, chi bằng ta ném mấy đóa Cửu U Lân Hỏa, thiêu cả tòa đại điện này đi là xong.
Chủ ý của Cận Lưu Hương quả là thâm độc, làm cho bọn Tái Hàn Khang nghe thấy bất giác cau mày.
Không ngờ Cận Lưu Hương vừa nói dứt lời, Bào Tam Cô chợt cất tiếng cười the thé một hồi, rồi thủng thẳng nói :
– Việc gì phải phóng hỏa thiêu điện, chúng nó không dám ra, thì ta sẽ vào tìm cho bằng được, làm gì những hạng riu tép ấy mà sợ, mặc cho chúng ám toán bằng loại ám khí nào, cũng không hại nổi tấm thấn đã luyện thành kim cương bất hoại này.
Lúc này tiếng lạ trong gian nhà phía đông cũng đã im bặt, tòa đại điện lại vắng lặng như tờ. Bào Tam Cô vênh váo bước vào, ung dung như đi dự tiệc.
Vừa bước vào cửa điện, thấy bên trong tối quá, Bào Tam Cô bèn quay lại, bảo Cận Lưu Hương đốt một cây thiên lý hỏa tập lên.
Trong lúc mụ quay lại bảo người thắp lửa chính là một cơ hội rất tốt cho Sài Vô Cấu hạ thủ chỉ vì Bào Tam Cô đã khoe là luyện được thân thể thành kim cương bất hoại rồi, dù mình có phóng Ban Thiền chưởng lực ra, cũng không chắc có công hiệu gì không, mà còn làm hỏng việc nữa, nên đành phải cố ẩn nhẫn, cho tới khi nào không thể ẩn nhẫn được nữa sẽ hay.
Bào Tam Cô tiếp lấy hỏa tập trong tay Cận Lưu Hương, ngẩng trông lên xà nhà, rồi bất thình lình tung cây hỏa tập lên trúng vào chiếc xà ngang, chỗ Sài Vô Cấu đang núp. Thân cây hỏa tập cắm phập vào gỗ sâu như đóng đinh, đầu hỏa tập chúc xuống, giống như cây đèn treo. Làm như vậy, tuy bên dưới chiếc xá ngang ánh lửa rực rỡ chiếu sáng khắp mấy gian đại điện, nhưng bên trên thì lại càng tối sẫm tối mò, dù người có tinh mắt đến đâu cũng không thể trông thấy thân hình Sài Vô Cấu nấp ở bên trên được.
Xà ngang ở trên nóc các đình chùa, phần nhiều đều chế bằng gỗ mun, chất rắn như đá, vậy mà Bào Tam Cô ném cây hỏa tập cắm sâu vào gỗ như thế, đủ làm cho Sài Vô Cấu phải kinh hoàng, biết rằng hỏa hầu của mình còn kém, quyết không phải là địch thủ của mụ.
Lúc này ánh sáng đã tràn ngập mọi nơi, Bào Tam Cô tìm khắp chính điện cho đến hai gian phía đông phía tây, rồi ngạc nhiên nói :
– Quái lạ, trong này không có ai cả chắc là tụi kia biết thân chuồn đi hết rồi, nhưng còn cái tiếng cành cạch ban nãy ở đâu ra?
Mụ lại đưa mắt đảo quanh một lượt, thốt nhiên như chợt nghĩ ra, bèn cười khẩy một tiếng rồi nói :
– Hai cỗ quan tài ở gian bên đông kia cũng đáng nghi lắm. Chắc là có người núp trong đó, để ta mở ra xem thử.
Vừa nói vừa thủng thỉnh tiến sang phía đông. Sài Vô Cấu núp trên xà nhà và Tái Hàn Khang, Uất Trì Xảo nấp ở ngoài điện, lúc này không ai bảo ai mà quả tim đều đập như trống trận.
Nhất là Sài Vô Cấu lại càng sốt ruột, tự nghĩ nếu mụ mở chiếc áo quan bên tả trước, trông thấy xác chết, tất sẽ không nghi ngờ gì nữa, nhưng nếu không may mụ lại mở quan tài bên hữu trước, thì mình cũng đành liều phải dùng Ban Thiền chưởng lực đánh vào huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu và huyệt Tích Tâm ở sau lưng mụ là hai tử huyệt quan hệ nhất. Rồi muốn ra sao thì ra.
Tuy đã định bụng như thế, nhưng chỗ nàng núp không trông rõ tình hình ở gian bên đông, muốn bò nhích ra một chút để trông cho rõ lại sợ có tiếng động người bên dưới nghe biết. Sài Vô Cấu nghĩ mãi không biết tính thế nào, cuối cùng nàng nóng ruột qua không sao chịu nổi, bèn đánh liều đứng dậy rón rén bước lên vài bước.
Lúc này Sài Vô Cấu đã trông rõ gian nhà phía đông, nhưng vừa đưa mắt nhìn xuống, thốt nhiên nàng giật nẩy mình, vội ngưng tụ Ban Thiền chưởng lực dồn sẵn ra hai cánh tay.
Thì ra ánh sáng của ngọn hỏa tập trên chính điện, không chiếu thẳng sang gian nhà phía đông, mà lại do bức vách phản chiếu lại, thành ra mọi vật chỉ còn trông thấy lờ mờ dưới ánh sáng yếu ơt đó, Bào Tam Cô đã biến thành một bóng ma hình dạng hung ác ghê gớm đang hướng về phía chiếc quan tài có Hạ Thiên Tường nằm, xăm xăm bước tới.
Trái tim của Sài Vô Cấu theo nhịp chân của Bào Tam Cô mà đập thình thịch, một bước, một bước, rồi lại một bước, kết cục là cái bóng ma đó dừng lại trước cỗ quan tài phía hữu rồi thong thả duỗi hai cánh ta ra đặt lên trên nắp áo quan.
Sài Vô Cấu ruột nóng như lửa đốt, không sao nén được nữa, hai tay giơ lên, nhằm thẳng đỉnh đầu Bào Tam Cô sắp sửa đánh xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!