Mai Khôi Sứ Giả - Chương 20: Biến ảo khôn lường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 20: Biến ảo khôn lường



Huyền y thiếu nữ thấy Hạ Thiên Tường cứ ngây mặt nhìn mình, bất giác có ý giận, mày liễu dựng ngược, cất giọng gay gắt hỏi :

– Ngươi gọi ta lại làm gì? Các ngươi có việc gì mà lên đây?

Hạ Thiên Tường thấy lời nói và sắc mặt của nàng đều có vẻ đanh đá kiêu căng, bèn thủng thẳng nói :

– Tôi tên gọi Hạ Thiên Tường, còn vị lão tiền bối đây là Tam Thủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo, nhân có chút việc muốn đến bái yết quý Chưởng môn. Cô nương có phải là ái đồ của Tri Phi Tử lão tiền bối tên gọi là Lộc Như Ngọc không?

Huyền y thiếu nữ vẫn lạnh lùng đáp :

– Tôi chính là Lộc Như Ngọc. Bữa nay sư phó tôi đi vắng, mà dẫu có nhà thì dạo này trong phái có việc, cũng không có thì giờ tiếp khách.

Uất Trì Xảo thấy thái độ Lộc Như Ngọc quá kiêu ngạo không có chút lễ độ nào, chỉ sợ Hạ Thiên Tường phật ý, lại sinh chuyện ra chăng, bèn vội bước lên một bước, mỉm cười nói :

– Chúng tôi sở dĩ đến đây, cũng vì việc của phái Côn Luân.

Lộc Như Ngọc đưa mắt nhin Uất Trì Xảo, trả lời một cách ngạo mạn :

– Việc của Côn Luân, người Côn Luân có thể làm được, không cần phải phiền đến người ngoài phí tâm!

Câu trả lời thật hết sức vô lễ, làm cho Hạ Thiên Tường cũng phải phát cáu, chàng nói :

– Vậy thì người của phái Côn Luân có biết trong đám môn hạ của mình, có kẻ phản bội cấu kết với địch không?

Lộc Như Ngọc đôi mắt quắc lên như tỏa thần quang, lông mày xếch ngược, xẵng giọng nói :

– Hạ Thiên Tường nếu ngươi còn dám nói bậy, làm nhục đến danh dự của phái Côn Luân, ta sẽ có cách xử trí với ngươi.

Hạ Thiên Tường giận lắm, kêu lên :

– Thế nào gọi là nói bậy? Rõ ràng trong phái Côn Luân có người ăn cắp Thiên Kinh độc thích đưa cho phái Kỳ Liên để gây tai biến, làm loạn võ lâm, sao lại bảo là nói bậy?

Lộc Như Ngọc bước lên ba bước, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường gằn giọng nói :

– Ngươi nói như vậy, có gì làm bằng cớ không? Kẻ bội phản phái Côn Luân là ai?

Nghe hỏi chứng cứ, Hạ Thiên Tường tắc họng không sao trả lời được, chỉ ấp úng nói :

– Tuy… tuy không… không có chứng cứ… nhưng…

Lộc Như Ngọc mặt lạnh như phủ một lớp băng, quát :

– Nói bậy, chỉ toàn là nói bậy. Ta hãy cho ngươi nếm một chiêu Vân Long Bát Thức của phái Côn Luân, cho ngươi mở mắt đã.

Nói xong lập tức phát chiêu, một ngón Thương Long Xuất Hải, tay phải đưa ra kèm theo một luồng gió mạnh vô cùng đánh thẳng vào trái tim Hạ Thiên Tường, đủ thấy công lực của nàng quả đã đến bực thâm hậu.

Hạ Thiên Tường bị khiêu khích, cơn giận cũng bốc lên ngùn ngụt liền buông tiếng cười ha hả, nói :

– Tốt, tốt, không ngờ chúng ta không quản xa xôi ngàn dặm đến đây để ăn đòn. Ta cũng muốn nếm môn Vân Long Bát Thức tuyệt học của phái Côn Luân xem mùi vị thế nào.

Vừa nói vừa ngầm tụ Càn Thiên khí công tay phải đưa lên tiếp chiêu.

Hai luồng kình lực chạm nhau, hai bên cùng lùi lại nửa bước, không phân thắng phụ, nhưng Hạ Thiên Tường cũng tự biết nếu vừa rồi mình không nhờ sự gặp gỡ kỳ lạ trong quan tài, chân lực được tăng thêm mấy thành thì không địch nổi Lộc Như Ngọc.

Uất Trì Xảo không muôn gây to chuyện, liền thừa lúc hai bên còn đang kinh sợ bội phục lẫn nhau, chưa ra tay lần thứ hai, bèn vội xông lên đứng chen vào giữa, mỉm cười nói vói Lộc Như Ngọc :

– Lộc cô nương đừng giận, chúng tôi tuy chưa nêu rõ được bằng cứ thông địch của môn hạ Côn Luân, nhưng đã cất công từ xa tới đây để báo cáo tin tức, không phải là có ác ý. Huống chi chúng tôi cũng còn một vật quan hệ rất lớn cho phái Côn Luân, khi nào tôn sư Tri Phi Tử về núi mà muốn biết tường tận hơn thì xin cứ đến hỏi chúng tôi sẽ rõ.

Lộc Như Ngọc cau mày hỏi :

– Ngươi bảo vật gì quan hệ đến phái Côn Luân rất lớn? Có thể cho ta biết được không?

Hạ Thiên Tường nghĩ bụng cứ đưa chiếc lá cho Lộc Như Ngọc xem cũng vậy, bèn thò tay vào túi định lấy ra, Uất Trì Xảo vội đưa mắt cho chàng, rồi cười nói :

– Xin cô nương thứ lỗi, vật này quan hệ đến danh dự Côn Luân lớn lắm, tôi phải giao trước mặt tôn sư mới được.

Lộc Như Ngọc đôi má đỏ bừng, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi quay mình đi thẳng.

Hạ Thiên Tường vì muốn biết đích xác có phải Lộc Như Ngọc chính là cô gái áo đen mình gặp ở Cửu Nghi sơn dạo nọ không, bèn vội gọi với :

– Lộc cô nương, tôi còn muốn hỏi thăm một điều, trước kia có bao giờ cô nương cưỡi con long câu lông xanh, một mình giết chết Kỳ Liên tứ quỷ trên núi Cửu Nghi tỉnh Hà Nam không?

Lộc Như Ngọc thấy chàng hỏi thế, thì ngẩn người ra, lắc đầu trả lời :

– Tôi chưa hề đến núi Cửu Nghi, mà cũng không cưỡi con long mã lông xanh, vả lại cũng không giết Kỳ Liên tứ quỷ nào hết.

Nói xong, lập tức trổ ngón khinh công tuyệt đỉnh, hai tay vung lên lăng không nhảy cao bốn năm trượng, bay thẳng lên đỉnh núi Côn Luân, không hề quay đầu trông lại.

Ba câu trả lời như chém đinh chặt sắt, làm cho Hạ Thiên Tường càng cảm thấy hoang mang, Uất Trì Xảo nhìn theo phía sau lưng Lộc Như Ngọc, tấm tắc khen :

– Khinh công đã cao, nội lực lại mạnh, vị cô nương này quả không thẹn là một đóa kỳ hoa dị thảo của phái Côn Luân.

Hạ Thiên Tường hỏi :

– Tại sao lão tiền bối không để cháu đưa chiếc lá cho Lộc Như Ngọc xem.

Uất Trì Xảo cười nói :

– Cô bé họ Lộc này hình như có vẻ tha thiết bênh vực thanh danh của phái Côn Luân, nên mới giở mặt đánh nhau với lão đệ. Trong lúc nàng đang tức giận, mình đưa chiếc lá ra, ngộ nhỡ nàng giằng lấy xé đi, thì mai sau lấy gì làm bằng cứ để phá mưu gian của hai phái Kỳ Liên và Điểm Thương.

Nói xong khẽ ngưng lại cười hỏi Hạ Thiên Tường :

– Hạ lão đệ xem trong ba vị cô nương Hoắc Tú Vân, Trọng Tôn Phi Quỳnh, Lộc Như Ngọc vị nào là người lão đệ đã gặp trên núi Cửu Nghi dạo nọ?

Hạ Thiên Tường cười một cách gượng gạo :

– Cháu cũng không rõ ai, chỉ biết rằng ba thiếu nữ ấy, người nào cũng hơi giống thiếu nữ áo đen cháu gặp bữa đó cả.

Uất Trì Xảo cười nói :

– Hạ lão đệ, hà tất phải truy cứu xem người con gái gặp trên Nghi Sơn là ai, cứ theo ý tôi, thì trong ba thiếu nữ nói trên, chỉ có Trọng Tôn Phi Quỳnh là hơn hết!

Hạ Thiên Tường đỏ mặt nói :

– Không phải cháu có cảm tình đặc biệt gì với cô bé trên núi Cửu Nghi dạo nọ, chỉ vì cháu nhận thấy việc này có vẻ bí mật, nên mới quyết ý truy tầm cho ra lẽ thế thôi. Mai Khôi sứ giả quả là một bực thần kỳ biết trước mọi việc, hôm ở Bằng Thi cổ động ông ta có viết một bức giảo thiếp để lại cho cháu, trong đó nói rõ rằng: “Hoắc đáng thương, Ngọc có gai, Quỳnh đa tình…”

Nói tới đây thốt nhiên chàng ngừng lại, cau mày buồn bã nói :

– Nếu bảo Trọng Tôn Phi Quỳnh là người đa tình, thì sao khi cháu vừa được cải tử hoàn sinh, lại nhất định không cho cháu gặp mặt?

Uất Trì Xảo mỉm cười nói :

– Trọng Tôn cô nương vì lão đệ lên Đại Tuyết sơn cầu Chu Hồng Tuyết Liên, vừa đi vừa về hàng ngàn dặm đường, đủ thấy nàng quan tâm đến lão đệ chừng nào? Tuy nhiên nàng chờ tới khi mở nắp áo quan mắt trông thấy lão đệ thật được bình yên vô sự rồi, lập tức bỏ đi điều đó lại đủ chứng minh rằng nàng đã vướng phải lưới tình, nhưng còn cố cưỡng lại, có gì khó hiểu? Nàng có con long mã ngày đi ngàn dặm, thế nào cũng còn nhiều phen gặp gỡ, lão đệ đừng lo.

Hạ Thiên Tường nghe mấy câu của Uất Trì Xảo, trong bụng lại sinh cao hứng, bèn nói lảng sang chuyện khác :

– Bây giờ chúng ta đi xuyên sang Đại Mạc, lên Ngọc Môn Quan, qua Cam Túc, rồi quay về Tứ Xuyên, may ra có thể kịp kỳ hẹn ở trên Nga Mi Kim Đỉnh được đấy.

Uất Trì Xảo gật đầu, hai người cùng trổ khinh công, trông về phía đông tiến lên.

Ngày hôm ấy đi đường được bình an. Đến đêm hôm thứ hai, lại xảy ra một chuyện, làm cho Hạ Thiên Tường lại càng hoang mang ngờ vực.

Số là bữa đó vì lỡ độ đường, không tìm được chỗ trọ. hai người đành phải tìm một ngọn núi nhỏ, tĩnh tọa hành công, chờ sáng.

Đêm đã quá khuya, Uất Trì Xảo thần trí đã nhập nội gia diệu cảnh, nhưng Hạ Thiên Tường trong dạ vẫn còn bối rối vô cớ không sao trầm tĩnh được.

Giữa lúc ấy, chợt nghe có một tiếng người gọi khe khẽ :

– Hạ Thiên Tường!

Lúc đầu Hạ Thiên Tường còn cho là tại mình nghĩ vẩn vơ nhiều quá nên sinh ra ảo tưởng, cũng không chú tâm nhưng một lúc lại nghe có tiếng nữa, lần này không những rõ ràng mà chàng còn nhận ra tiếng gọi phát ra từ một bụi cây dưới chân núi cách đấy chừng mười trượng lại còn biết đối phương dùng công lực truyền âm nhập mật gọi riêng mình, nên Uất Trì Xảo không hay biết gì hết.

Chàng bèn lén đứng lên, chạy xuống chân núi, vừa đi vừa nghĩ không biết tại sao ở một biên giới cùng kiệt này, lại có người nhận biết mình.

Hai bên cách nhau hơn mười trượng, nên chỉ nháy mắt đã tới. Thì ra chỗ đó là một khu rừng nhỏ, ước chừng chỉ độ vài trăm gốc cây.

Hạ Thiên Tường đã gặp nguy hiểm nhiều lần nên không dám liều lĩnh vừa tới ven rừng đã dừng lại, hỏi khẽ :

– Ai ở trong rừng đó? Xin mời ra đây nói chuyện.

Trong rừng quả có tiếng người dùng một giọng trong trẻo đáp lại :

– Hạ Thiên Tường sao anh không dám tiến vào đây hay là sợ tôi chăng?

Cái giọng trong trẻo đó rõ ràng là giọng một người con gái còn ít tuổi, và nghe quen lắm. Hạ Thiên Tường không đợi đối phương nói dứt lời, hai tay ngầm tụ Càn Thiên khí công, đặt ngang trước ngực phòng vệ, rồi bước vào rừng.

Trong rừng tuy tối, nhưng nhờ có ánh trăng chiếu vào, nên cũng lờ mờ trông thấy mặt người. Lúc này chàng đã nhận rõ đối phương chính là Lộc Như Ngọc, người gặp dưới chân núi Côn Luân bữa trước. Hiện giờ nàng mặt một bộ áo đen đang đứng một mình ở bên một gốc cây.

Hạ Thiên Tường không ngờ nàng lại theo mình tới đây, và lại gọi riêng mình ra nói chuyện, nên có ý ngạc nhiên. Nhưng Lộc Như Ngọc hôm nay không giống như Lộc Như Ngọc kiêu ngạo cứng cỏi hôm trước, sắc mặt nàng bữa nay trở nên hòa ái dịu dàng, trên môi luôn luôn điểm một nụ cười tình tứ.

Vừa trông thấy Hạ Thiên Tường, nàng vội hỏi :

– Chắc anh không thể đoán được tại sao tôi lại theo dõi anh tới đây phải không?

Hạ Thiên Tường chợt nghĩ là mình thông minh, mỉm cười nói :

– Có lẽ Tri Phi Tử lão tiền bối đã trở về Côn Luân?

Lộc Như Ngọc mỉm một nụ cười rất tươi, lắc đầu, rồi trỏ một gốc cây cạnh bảo chàng :

– Chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện.

Vừa nói vừa ngồi xuống trước, để chừa lại một nửa rễ cây rồi nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười.

Hạ Thiên Tường thấy Lộc Như Ngọc sắc mặt tươi như hoa, càng tăng vẻ yêu kiều diễm lệ, bèn cùng ngồi xuống một bên, mỉm cười hỏi :

– Nếu lệnh tôn sư chưa về, thì cô nương tới đây tìm tôi có điều gì chỉ giáo?

Lộc Như Ngọc cười nói :

– Tôi đến đây một là cảm ơn anh, hai là định trách anh một việc.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

– Cô nương cám ơn tôi việc gì? Và trách tôi việc gì?

Lộc Như Ngọc lại cười nói :

– Tôi cảm ơn anh vì đã không quản xa xôi lên Côn Luân mách chúng tôi về việc có kẻ môn hạ mưu phản.

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười :

– Cùng phái võ lâm, phù trì chính nghĩa, đó là tự nhiên, không đáng để cô nương nói đến hai chữ “cảm ơn”. Nhưng còn cô nương bảo muốn trách tôi, thì trách vì cứ gì?

Lộc Như Ngọc đôi mắt long lanh, nhìn Hạ Thiên Tường, thủng thẳng hỏi :

– Tại sao anh không coi tôi ra gì cả?

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

– Sao cô nương lại nói vậy? Cô nương là học trò yêu của lão tiền bối Tri Phi Tử, một bông hoa quý nhất Côn Luân, Hạ Thiên Tường này rất khâm phục có lẽ nào lại…

Lộc Như Ngọc cười, ngắt lời :

– Nếu không phải anh khinh tôi, thì cái vật có quan hệ trọng đại cho phái Côn Luân đó là vật gì? Sao anh không cho tôi xem?

Hạ Thiên Tường lúc ấy mới nghĩ ra, bèn cười nói :

– Lộc cô nương đừng giận, tôi có nói là không đưa cô nương xem đâu?

Lộc Như Ngọc nói :

– Nếu anh đã bằng lòng cho tôi xem, thì sao không đưa ra ngay còn cố ý làm ra vẻ bí bí mật mật để làm trò gì vậy?

Hạ Thiên Tường đỏ mặt, vội thò tay vào bọc lấy chiếc lá cây đưa cho Lộc Như Ngọc, rồi nói :

– Chiếc lá cây này có quan hệ rất lớn đối với phái Côn Luân!

Lộc Như Ngọc cầm chiếc lá, sắc mặt không hề lộ vẻ kinh ngạc, chỉ đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường, nhãn quang hàm một sắc thái kỳ dị, khó thể hình dung được.

Hạ Thiên Tường thấy thế cũng lấy làm ngạc nhiên, bèn đem câu chuyện mình nhặt được chiếc lá cây trong Bằng Thi cổ động thế nào, thuật lại cho Lộc Như Ngọc nghe.

Lộc Như Ngọc nghe xong, lại cầm chiếc lá màu phấn hồng lật đi lật lại, xem qua một lượt, rồi nói :

– Anh cho là phái Kỳ Liên định giá họa cho phái Côn Luân à? Lá cây này có phải đúng là lá cây Thiên Kinh Kỳ Thụ đặc sản trên đỉnh núi Côn Luân thật không?

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

– Vậy không phải như thế sao?

Lộc Như Ngọc nhướng cao đôi mày liễu, tránh không trả lời câu chàng hỏi, lại hỏi lại :

– Hôm trước bọn anh đến cung Côn Luân có được Tùng Á Chân Nhân sư thúc tôi đưa đi xem mười cây Thiên Kinh Kỳ Thụ ở Thiên trì không?

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười :

– Vì nhân vật phái Côn Luân đi vắng hết, nên chúng tôi không tiện vào trong cung quấy nhiễu.

Lộc Như Ngọc nghe đến đây, chợt buông một chuỗi cười khanh khách.

Hạ Thiên Tường cau mày hỏi :

– Cô nương nói như vậy, hoặc giả chiếc lá này không phải lá cây Thiên Kinh chăng?

Lộc Như Ngọc chú ý nhìn Hạ Thiên Tường, tỏ vẻ khinh bỉ nói :

– Anh đem một chiếc là bàng tầm thường, hình thù hơi đặc biệt một chút, gọi là lá Thiên Kinh, một loại cây chỉ có trên đỉnh núi Côn Luân mới có thật là một chuyện mơ hồ, đáng tức cười!

Nói xong, hai tay vò nát chiếc lá ra, ném xuống đất.

Hạ Thiên Tường thấy hành động của đối phương quả đúng như điều lo lắng của Uất Trì Xảo vội vùng đứng lên giận dữ nói :

– Sao cô nương lại vò nát lá cây của tôi ra?

Nụ cười trên môi Lộc Như Ngọc vụt biến mất, sắc mặt lại phủ lên một lớp sương băng, sát khí đằng đằng, thong thả đứng dậy, bĩu môi nói :

– Ta muốn vò thì vò, muốn xé thì xé, người làm gì ta?

Lần này là lần thứ nhất, trong đời Hạ Thiên Tường mới gặp một thiếu nữ điêu xảo man trá như thế là một. Chàng giận quá, đôi mắt quắc lên, như tóe lửa còn đang suy tính xem nên đối phó với Lộc Như Ngọc thế nào, chợt nghe tiếng Uất Trì Xảo gọi từ phía xa :

– Hạ lão đệ nói chuyện với ai ở đâu thế?

Hạ Thiên Tường cũng muốn để vị lão tiền bối ấy biết chuyện này, xem ông bình luận ra sao, bèn cất to tiếng trả lời :

– Uất Trì lão tiền bối, cháu ở trong rừng đang nói chuyện với Lộc cô nương…

Nói chưa dứt lời, Lộc Như Ngọc sắc mặt lạnh như tiền, bàn tay ngọc khẽ lật lại, một luồng ánh sáng đen loáng thốt nhiên tuột khỏi tay nàng phóng vào giữa trái tim Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường không thể ngờ được là Lộc Như Ngọc lại thừa lúc mình xuất kỳ bất ý mà ra tay, và lại ra tay một cách quá ư độc ác nham hiểm như vậy. Vả lại hai bên đứng cách nhau gần quá, thân pháp dù nhanh đến đâu, cũng không thể tránh kip, nên bị ngay luồng ánh sáng ấy đánh trúng vào huyệt Tương Đài ở giữa ngực.

Lộc Như Ngọc thấy Hạ Thiên Tường đã bị trúng ám khí của mình bèn không đợi Uất Trì Xảo chạy đến, vội tung mình chạy như bay lên con đường ở phía chân núi.

Uất Trì Xảo vừa vào tới trong rừng, thân hình Lộc Như Ngọc đã biến mất hút, chỉ còn nghe văng vẳng một chuỗi cười lạnh lẽo, đầy vẻ đắc ý cao ngạo từ trên sườn núi ném lại.

Hạ Thiên Tường rút mũi ám khí cắm trên ngực ra xem lại, thì ra là một mũi Thiên Kinh độc thích, bất giác kinh hồn, thốt nhiên lại toát mồ hôi.

Uất Trì Xảo chẳng hiểu đầu cuối ra sao, chỉ giương mắt nhìn trừng trừng. Hạ Thiên Tường tay cầm cây Thiên Kinh độc thích, lắc đầu cười gượng :

– Mai Khôi sứ giả đã bảo cháu rằng “Ngọc có gai” nhưng cháu quả không ngờ rằng Lộc Như Ngọc tâm địa lại độc ác quá như vậy, nên không phòng bị, đến nỗi bị nàng ném trúng một mũi Thiên Kinh độc thích.

Uất Trì Xảo sợ hãi, vội nói :

– Hạ lão đệ đừng nói chuyện vội, hãy lấy viên linh đan của Tái Hàn Khang đưa cho uống ngay đi, kẻo loại ám khí này độc lắm, để chậm thì nguy mất.

Hạ Thiên Tường cô nương – Lão tiền bối đừng lo, hai huyệt Tương Đài và Thất Khảm trước ngực cháu đã nhờ mấy mảnh Hộ Huyệt Long Tâm che đi, chớ nếu không mà bị một mũi Thiên Kinh độc thích này trúng phải tim, thì dẫu thuốc trời cũng không chữa được còn nói gì đến linh đan.

Uất Trì Xảo chợt nhớ ra, liền cười nói :

– Nếu lão đệ không việc gì thì may lắm. Bây giờ lão đệ hãy kể cho ta nghe tại sao Lộc Như Ngọc lại đến đây? Và tại sao hai bên lại gây chuyện với nhau đến nỗi thế?

Hạ Thiên Tường thở dài một tiếng rồi nói :

– Gừng già bao giờ cũng cay thật. Trong chốn giang hồ đầy chông gai, hiểm hóc này, nếu không đủ kinh nghiệm duyệt lịch thì dù võ công giỏi đến đâu, cũng không tránh khỏi sự thua thiệt. Trước khi kể lại câu chuyện Lộc Như Ngọc trở mặt sinh sự thế nào cháu, xin tỏ lòng khâm phục lão tiền bối sáng suốt soi thấu từng sợi tơ cái tóc, đoán việc như thần.

Uất Trì Xảo cười nói :

– Hạ lão đệ sao tự nhiện lão đệ lại đề cao ta quá xá như vậy?

Hạ Thiên Tường liền đem câu chuyện vừa rồi, thuật kỹ lại một lượt cho Uất Trì Xảo nghe. Đoạn lại hỏi :

– Lão tiền bối thử đoán xem tại sao Lộc Như Ngọc lại có những hành động tựa hồ như mất cả lý trí như thế?

Uất Trì Xảo nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Việc này quyết không phải chỉ giản dị có thế đâu, tình tiết bên trong cũng không thể chỉ lấy ý riêng mà phán đoán được. Bất nhược hãy nên gác lại một chỗ, chờ khi nào gặp mặt Tri Phi Tử sẽ hay.

Hạ Thiên Tường cũng biết ở trong tất còn nhiều bí ẩn, không thể đoán định ngay được, đành chỉ nuốt giận, cất mũi Thiên Kinh độc thích vào bọc, rồi nói với Uất Trì Xảo :

– Lần này chúng ta lên Côn Luân, thật đúng như câu: “Bồi liễu phu nhân hựu chiết binh!” vừa mất công vừa bực mình!

Uất Trì Xảo cau mày nói :

– Đi bao nhiều ngày đường tốn công vô ích chẳng nói làm gì, chỉ giận vì nỗi không biết chiếc lá bị Lộc Như Ngọc vò nát vừa rồi có đúng là lá cây Thiên Kinh thật không? Nếu không đúng thì không sao, còn nếu đúng thật, thì kỳ đại hội Thiên Đô sang năm, ta mất một bằng chứng rất tốt, có thể phá âm mưu của bọn gian phi.

Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :

– Cây Thiên Kinh độc thích trong động xác chim bằng đã bị Tiêu Càn đánh đi, tất là hắn đem về trồng ở núi Kỳ Liên. Bây giờ ta chỉ còn có cách làm thế nào hái được cả gai lẫn lá của nó, là ta có cả một bằng chứng tốt gấp mấy chiếc lá kia.

Uất Trì Xảo lắc đầu cười :

– Lão đệ tuy nói đúng, nhưng muốn lọt vào một nơi hang hổ như Giáng Tuyết nham núi Kỳ Liên, để hái trộm một lá Thiên Kinh, không phải là chuyện dễ đâu.

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày cười nói :

– Từ bữa chúng ta đi dự hội trên Hoàng sơn đến nay, đã gặp bao nhiêu sự nguy hiểm, mà có sự nguy hiểm nào không tránh được đâu?

Uất Trì Xảo cười nói :

– Nếu lão đệ có hứng thì trên đường ta ghé vào Kỳ Liên thám hiểm cũng được.

Bàn luận xong xuôi, hai người bèn thẳng đường đi sang Cam Lương.

Dịp đâu may mắn, bữa đó hai người vừa tới Lương Châu, tìm vào một tòa tửu lầu ăn uống…

Trong khi họ vừa uống ruợu, vừa bàn cách thám hiểm Kỳ Liên, chợt nghe từ một bàn ăn phía trước mặt, có một giọng cười nói cực kỳ đắc ý đưa sang :

– Huyền Tu đạo trưởng, xin đạo trưởng trình lại với quý Chưởng môn rằng, chúng ta đã được một vị thế ngoại cao nhân hiện đang ở trong Chúng Diệu đường trên Giáng Tuyết nham giúp đỡ, ngoài ra trong động Giáng Tuyết trên Giáng Tuyết nham lại còn có một vật đủ làm cho giới võ lâm đương thời phải sôi lên sùng sục.

Hạ Thiên Tường nhận nghe giọng nói có vẻ quen quen, bèn hé bức rèm che bàn mình, ghé mặt trông ra, chỉ thấy chiếc bàn đối diện thò ra ngoài một cây nạng để dùng cho những người tàn tật.

Vừa trông thấy chiếc nạng, Hạ Thiên Tường chợt nhớ thân phận đối phương, bèn nhúng tay vào chén nước chè, viết lên bàn mấy chữ:

“Người ngồi ở bàn trước mặt chúng ta là Âm Ty Tiểu Phán Ngô Vinh nhân vật phái Kỳ Liên”.

Uất Trì Xảo đọc xong, giơ tay xua xua, ra hiệu bảo Hạ Thiên Tường cùng lắng tai nghe xem họ nói gì.

Nghe Ngô Vinh nói xong, người mà hắn gọi là Huyền Tu đạo trưởng lập tức cười nói :

– Kỳ Liên, Điểm Thương hai phái đã đồng tâm hiệp lực, còn phải sợ ai? Nhưng Chưởng môn sư huynh nhận thấy có mấy việc bí mật hình như đã bị đối phương khám phá ra cả, mới phải cho tôi sang báo với quý Chưởng môn, sau này phàm gặp nhân vật đối phương ở đâu ta cũng nên dùng thủ đoạn nghiêm khốc xử trí ngay đi, để khỏi gây hậu hoạn. Chờ đến ngày đại hội Thiên Đô, đôi bên sẽ thanh toán xong hết thảy mọi chuyện.

Ngô Vinh cười một cách nham hiểm :

– Thế mới biết anh hùng sở kiến lược đồng. Tôi cũng nghĩ như đạo trưởng là trước khi đôi bên chính thức giao đấu, ta nên hết sức tiêu diệt lực lượng của đối phương, và tìm cách ly gián, đừng để cho họ đoàn kết với nhau mới được. Bây giờ đạo trưởng có muốn vào Chúng Diệu đường diện kiến Chưởng môn sư huynh tôi không? Hay là để tôi thay mặt chuyển đạt cũng được?

Huyền Tu đạo trưởng cười nói :

– Quý Chưởng môn đang bận thống xuất quần hùng luyện Cửu U Lân Hỏa, rất không nên làm rộn người. Và Huyền Tu đã may mắn được gặp Ngô huynh ở đây, phiền Ngô huynh truyền lời giúp cho cũng thế.

Ngô Vinh dạ dạ vâng lời. Huyền Tu lại hỏi :

– Ngô huynh, hai vị cao nhân định bao giờ mới ra tay?

Ngô Vinh cười nói :

– Hai vị ấy tính tình đều kỳ quái vô cùng. Họ đợi khi nào người họ chỉ định ra mặt, bấy giờ mới chịu hiện thân nhất quyết làm cho thiên hạ phải một phen chấn động, hoảng vía kinh hồn!

Hạ Thiên Tường nghe đến đây, bất giác ngẩng đầu lên nhìn Uất Trì Xảo bằng đôi mắt đầy bội phục, tự nghĩ vị lão tiền bối này đoán việc như trông thấy trước mắt, bên trong quả có hai nhân vật không ai ngờ tới, ám trợ hai phái Điểm Thương và Kỳ Liên thật.

Nghĩ đến đây, kế lại nghe Huyền Tu đạo trưởng cười nói :

– Nếu vậy thì ta nên tìm cách nói khích cho người mà hai vị ấy chỉ định phải xuất đầu lộ diện ngay, có hơn là ngồi chờ không?

Ngô Vinh cười hềnh hệch nói :

– Người mà hai vị ấy chỉ định, không phải là hạng dễ trêu vào, bình sinh hắn hành sự chẳng khác gì một con thần long, chỉ trừ khi tự ý hắn muốn lộ mặt ra, còn thì không ai có thể tìm được một cái móng hoặc một cái vảy của hắn.

Hạ Thiên Tường và Uất Trì Xảo nghe xong đều nhìn nhau lắc đầu. Tự nghĩ bên trong còn nhiều bí ẩn, chưa dễ gì khám phá ra được. Hai “vị” ấy mà Ngô Vinh nói đến đây là ai? Sao mà lắm rắc rối thế?

Giữa lúc ấy chợt nghe bàn họ ngồi, có tiếng xô bàn kéo ghế rầm rầm hình như họ đã ăn xong, đứng lên định đi. Hạ Thiên Tường vội buông rèm xuống chỉ nghe tiếng nạng chấm xuống đất lộc cộc, Ngô Vinh và Huyền Tu đạo trưởng đã dắt nhau xuống cầu thang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN