Mai Khôi Sứ Giả
Chương 47: Đắc đạo quy tiên
Phi Quỳnh lại cởi chiếc túi đeo bên mình lấy ra ba mảnh Hộ Huyệt Long Lân, đưa cho Hạ Thiên Tường rồi nói :
– Bộ Hộ Huyệt Long Lân cả thảy có ba mươi sáu miếng, trừ ba chục miếng dùng làm áo giáp cho Tiểu Bạch còn sáu miếng trước kia tôi và Tường đệ đã chia đôi mỗi người một nửa, cũng nhờ nó mà mấy lần tránh được nguy hiểm. Bây giờ tôi theo gia gia về núi học nghệ, không dùng đến nó nữa, chi bằng Tường đệ giữ cả lấy, còn được việc hơn.
Hạ Thiên Tường đỡ lấy ba mảnh Hộ Huyệt Long Lân thấy hãy còn âm ấm, bất giác đặt lên môi hôn lấy hôn để, rồi lẩm nhẩm nói một mình :
– Trời có thể già, đất có thể hoang, hoa có thể tàn, nguyệt có thể khuyết, biển có thể khô, đá có thể nát…
Phi Quỳnh thấy Hạ Thiên Tường đưa mấy mảnh Hộ Huyệt Long Lân mình vừa giắt trong mình lên môi hôn hít, còn đang đỏ mặt tía tai, lại nghe chàng nói những câu là lạ, nào là trời… già… đất… hoang, nào hoa… tàn, nào trăng… khuyết… bất giác ngạc nhiên hỏi :
– Tường đệ niệm kinh gì thế?
Hạ Thiên Tường đăm đăm nhìn Phi Quỳnh, bằng đôi mắt say sưa, cười nói :
– Những câu đó ở bài văn bia trên mồ Mai Khôi. Tôi cảm thấy tình của tôi đối với tỷ tỷ thật đúng như mấy câu cuối cùng trong bài văn bia “Chí ái thuần tình, bất hội ma diệt”.
Phi Quỳnh à một tiếng, rồi gật đầu nói :
– Bài văn bia nói đúng quá nhỉ? Trời có thể già, đất có thể hoang, hoa có thể tàn, trăng có thể khuyết, biển có thể khô, đá có thể nát, nhưng nếu như hai đàng hòa hợp, chí ái chí tình, thì không bao giờ mai một được!
Một đôi nam nữ đang say sưa đắm đuối trong tình ái thuần khiết. Thì Trọng Tôn Thánh đã dắt Thanh Phong Ký và Đại Hoàng thủng thỉnh đi tới.
Hạ Thiên Tường thấy Trọng Tôn Thánh đã trở lại, biết không thể lưu luyến được nữa. Vả lòng đang nghĩ đến ân sư, cũng muốn lập tức về ngay Bắc Minh, bèn tạm gác mối tình nhi nữ, nghiêng mình cáo từ cha con Trọng Tôn Thánh.
Trọng Tôn Thánh vỗ nhẹ lên vai chàng, mỉm cười nói :
– Hạ hiền điệt xử sự như thế mới đúng bản sắc anh hùng, các ngươi tuổi hãy còn nhỏ, chỉ cần đôi bên thật dạ thương yêu, sau này còn ở bên nhau lâu dài, hà tất băn khoăn về những chuyện biệt ly nhỏ nhặt!
Hạ Thiên Tường cúi đầu thụ giáo, đoạn quay lại hỏi Phi Quỳnh :
– Khi nào tỷ tỷ thành tài xuất sơn, tôi muốn tìm tỷ tỷ thì tìm ở đâu?
Phi Quỳnh nghĩ một lúc rồi nói :
– Hẹn trước bây giờ, sau này lại có những sự đổi thay bất ngờ, không thể liệu trước được. Vậy để khi nào tôi xuất sơn, sẽ tới Vu Sơn thăm Hoa tỷ tỷ tôi, lúc ấy nếu tôi định đi đâu, sẽ bảo tỷ tỷ tôi, chàng cứ lại đấy hỏi sẽ rõ.
Hạ Thiên Tường gật đầu, rồi chắp tay bái biệt.
Hạ Thiên Tường là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ được Bắc Minh Thần Bà nuôi dạy, nên thầy trò tự nhiên cảm tình rất sâu đậm.
Lúc này chàng đã biết tin ân sư sắp sửa thành đạo, nên sau khi từ biệt Trọng Tôn Thánh, chàng lập tức đi gấp ngày đêm, những mong gần gũi ân sư thêm được ngày nào hay ngày ấy.
Hành trình hết mấy ngày đêm, bữa nay chàng đã tới trước Thính Đào Tiểu Trúc trên Bắc Minh thần sơn, nơi Hoàng Phủ Thúy vẫn tu luyện một mình.
Chàng đứng ngoài hàng rào, nhìn vào hai cánh cửa khép chặt, quả tim đập như trống làng, rụt rè không dám tiến bước.
Thính Đào Tiểu Trúc lưng dựa vào núi, mặt quay ra biển, bốn mặt đều là quái thạch phi toàn, tùng xanh trúc biếc, cảnh sắc tuyệt đẹp. Hạ Thiên Tường đừng giữa nơi sinh trưởng từ nhỏ, lòng lại càng nhớ đến ân sư, bất giác rơm rớm nước mắt.
Trong lúc chàng đang băn khoăn ngờ vực, mấy lần toan giơ tay gõ cửa, rồi lại rụt rè không dám, chợt nghe bên trong Thính Đào Tiểu Trúc có một giọng nói già nua, vang như tiếng chuông đưa ra :
– Có phải Tường nhi đứng ngoài cửa đó không?
Hạ Thiên Tường nghe rõ tiếng ân sư, bất giác mừng rỡ điên cuồng, không kịp đợi mở cửa, lập tức dạ to một tiếng, rồi tung mình nhảy qua hàng rào chạy vào trong nhà, lao vào lòng Bắc Minh Thần Bà đang ngồi xếp bằng tròn trên bồ đoàn, miệng hơi tủm tỉm.
Bắc Minh Thần Bà lấy tay nâng cằm chàng lên, ngắm nghía một lúc âu yếm mỉm cười nói :
– Tường nhi, hiện giờ con đã có ba vị hồng nhan tri kỷ, từng trải bao nhiêu nguy hiểm gian nan, tiếng tăm vang dội, sao vẫn còn nũng nịu như trẻ con? Không sợ ta mắng vì cái tội bỏ Bắc Minh thần sơn trốn đi hay sao?
Hạ Thiên Tường quỳ hai gối xuống trước bồ đoàn, nước mắt tuôn ra như suối, nghẹn ngào nói :
– Ân sư lúc này dẫu muốn thương Tường nhi cũng còn không kịp, khi nào còn nỡ quở trách? Tường nhi chỉ giận không có hai cánh mà bay từ Giáng Tuyết Động về đây, để được hầu ân sư thêm vài ngày nữa.
Bắc Minh Thần Bà lấy tay vuốt tóc Hạ Thiên Tường, mỉm cười nói :
– Đại hội Chấn Thiên là ngày mười sáu tháng hai, ta cũng không ngờ con về được nhanh đến thế. Thấy trò ta còn được sum họp với nhau nửa tháng nữa.
Hạ Thiên Tường được ân sư phủ dưỡng mười mấy năm trời, không khác gì một vị từ mẫu, nay thấy nói chỉ còn sum họp có nửa tháng nữa, bất giác đau xót trong lòng, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Hoàng Phủ Thần Bà tuy đã sắp thành đạo, tham thấu hồng trần, nhạt tình thế sự, nhưng lúc này trông thấy ái đồ xót thương bịn rịn cũng phải mủi lòng, rơm rớm nước mắt.
Hạ Thiên Tường chợt nghĩ ân sư đã sắp công thành viên mãn, không nên vọng động thất tình, nếu lại bị mình đem mối tình con trẻ khuấy gợn lòng trần, lỡ mất chính giác, thì thật là một tội nặng, không thể tha thứ được.
Nghĩ tới đó, vội ngồi nhỏm dậy lau ráo nước mắt, rồi hỏi lảng sang chuyện khác :
– Ân sư đã gặp Trọng Tôn sư thúc, rồi lại trở về Bắc Minh ngay, chắc không biết rõ tình hình đại hội Chấn Thiên ra sao, phải không ạ?
Hoàng Phủ Thúy cười nói :
– Từ hồi ấy đến nay, ta chưa hề ra khỏi Bắc Minh nửa bước, nên không rõ tình hình đại hội, tuy nhiên cứ trông con về đây bình yên, cũng đủ thấy kết quả chắc đã được như ý muốn?
Hạ Thiên Tường lắc đầu :
– Ân sư đoán chỉ đúng một phần, để Tường nhi kể tường tận cho ân sư nghe.
Nói xong chàng đem tình hình đại hội Chấn Thiên nhất nhất thuật lại một lượt.
Bắc Minh Thần Bà lẳng lặng nghe xong, cau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi thủng thỉnh nói :
– Theo lời con nói, thì kết quả thu hoặch lớn nhất ở đại hội Chấn Thiên là việc Nhất Bát thần tăng nói khích được Bạch Cốt Thiên Quân lui về núi ẩn, vĩnh viễn không bao giờ xuất thế nữa. Nhưng Bạch Cốt Thiên Quân tuy đã đi khỏi, mà phái Chấn Thiên vẫn còn Bạch Cốt Tiên Tử và Bạch Cốt Võ Sĩ, uy thế chưa giảm, huống hồ họ lại còn cấu kết với tụi hải ngoại quần hung, thì mấy phái Võ Đang, La Phù, Nga Mi, Thiếu Lâm làm sao có thể đối phó nổi?
Hạ Thiên Tường hỏi :
– Tường nhi còn nhớ năm xưa đã được nghe ân sư nói có gặp Bát Mạc Yêu Vương một lần?
Bắc Minh Thần Bà gật đầu nói :
– Trước kia ta có gặp hắn ở biên giới phía tây nam một lần thật. Người ấy công lực cao lắm, bình sinh ta mới gặp một địch thủ lợi hại như vậy là một.
Hạ Thiên Tường cau mày toan nói, Bắc Minh Thần Bà lại tiếp :
– Hiên Viên Liệt trừ công lực cao tuyệt cao ra, hắn còn giỏi nuôi dạy những loại rắn độc và mấy tên thủ hạ có những môn võ thuật kỳ dị giúp hắn nữa.
Ngừng một lát, bà lại nói tiếp :
– Tường nhi đừng nên lấy thế làm lo, xưa nay tà không bao giờ thắng chính, thiện ác đáo đầu, tự nhiên sẽ có báo ứng. Con tuy gặp nhiều may mắn, nhưng trước khi thầy trò chia tay, thế nào ta cũng có tuyệt nghệ truyền cho con.
Hạ Thiên Tường ngẩng lên nhìn nét mặt từ bi vui vẻ của sư phụ, thủng thỉnh nói :
– Tường nhi không muốn sư phụ truyền thụ một môn nào nữa, chỉ muốn được yên ổn hầu hạ bên mình sư phụ cho hết nửa tháng nữa thôi.
Hoàng Phủ Thúy nghe nói chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu chàng mấy cái, rồi dịu dàng nói :
– Sao con ngây thơ thế? Ta hãy hỏi tính tình của sư phụ con ngày thường thế nào?
Hạ Thiên Tường đáp :
– Ngày thường sư phụ đối với Tường nhi rất mực yêu thương, còn đối người ngoài thì lại rất cương cường cao ngạo.
Hoàng Phủ Thúy gật đầu cười nói :
– Con đã rõ tính ta như vậy, thì tất biết rằng trước khi tọa hóa, ta không thể không truyền lại cho con một vài môn tuyệt nghệ, để sau này con sẽ làm vẻ vang cho môn hộ Bắc Minh!
Hạ Thiên Tường biết ân sư đã quyết định, thì không bao giờ thay đổi, bèn hỏi :
– Ân sư đã dạy, Tường nhi không dám trái lời, nhưng không biết ân sư định truyền cho đệ tử môn gì?
Hoàng Phủ Thần Bà mỉm cười nói :
– Ta và Trọng Tôn sư thúc con sau khi cùng gia công nghiên cứu đã luyện thành công lực Càn Nguyên Nhất Chỉ là một công lực uy thế rất mạnh trong Càn Nguyên khí công!
Hạ Thiên Tường vừa sợ vừa mừng vội hỏi :
– Ân sư định truyền cho Tường nhi môn đó chăng?
Bắc Minh Thần Bà gật đầu :
– Ta sẽ để lại cho con bộ Bắc Minh tâm pháp, truyền thêm cho con công lực Càn Nguyên Nhất Chỉ, về các môn thần công khác của bản phái, con cứ theo trong Bắc Minh tâm pháp mà nghiên cứu dần dần, rồi tự nhiên sẽ thành, nhưng còn công lực Càn Nguyên Nhất Chỉ, cần phải khổ công tu luyện, sớm tối không ngừng, mới có kết quả, vì cứ ta xem thì nếu con không luyện được môn tuyệt học ấy cho tới mười hai thành hỏa hầu, sau này làm sao chống nổi Bát Mạc Yêu Vương?
Hạ Thiên Tường lại hỏi :
– Nếu vậy Tường nhi phải luyện bao nhiêu lâu mới tới được bực đó?
Hoàng Phủ Thần Bà mỉm cười nói :
– Môn thần công tuyệt thế đó, nếu luyện suốt từ đầu, ít nhất cũng phải ba mươi năm mới tới được bực lô hỏa thuần thanh. Nhưng tình hình đối với con lại khác, một là vì tiên thiên của con được trời phú bẩm rất tốt, hai là vì đã có ta hết sức rèn luyện, ba là đối với công lực Càn Nguyên Khí Công con đã có căn cơ thâm hậu từ nhỏ, bốn là vì gặp kỳ ngộ khá nhiều, công lực tăng tiến một cách cực kỳ nhanh chóng. Con đã được bốn điều kiện hơn người đó, tự nhiên không phải chiếu theo thường lệ, ta đoán chỉ mất một thời gian chừng năm ba năm khổ công nghiên cứu, dầu chưa được lô hỏa thuần thanh thì công lực cũng đã đạt tới mười thành hỏa hầu.
Hạ Thiên Tường hớn hở nói :
– Năm ba năm thì được, con tưởng ân sư bắt con phải chờ đủ ba chục năm nữa mới được đấu sức với Bát Mạc Yêu Vương, thì chắc con chịu không nổi!
Bắc Minh Thần Bà cười nói :
– Cái tính nóng nảy của con, thật giống ta như hệt. Nhưng con nên nhớ môn hạ Bắc Minh chỉ có một mình con, nếu muốn thay ta đem võ học bản phái làm rạng danh trong chốn giang hồ, thí phải gắng sức mới được!
Nói đến đấy, chợt lại nhớ ra một việc, bèn hỏi :
– Tường nhi, khi con bỏ Bắc Minh thần sơn trốn đi, có lấy cắp một trái Càn Thiên Tích Lịch, hiện giờ để đâu?
Hạ Thiên Tường đỏ mặt đáp :
– Từ hôm Tường nhi gặp Mai Khôi lão tiền bối bảo cho biết trái tích lịch đó là giả, nên Tường nhi đã ném nó xuống chân vực phái Võ Đang rồi…
Chàng ngừng một chút, lại cười nói tiếp :
– Kỳ thực thì trái Càn Thiên chí bảo của ân sư, uy danh vang lừng tám cõi, chẳng có thế, Tường nhi mấy lần gặp hiểm, đều nhờ viên gạch đó lòe bịp quần tà, mà tránh được thoát.
Hoàng Phủ Thúy cười nói :
– Sau khi tọa hóa, ta sẽ để lại cho con ba thứ tức là Càn Nguyên tâm pháp, Càn Nguyên Nhất Chỉ, và một trái Càn Thiên Tích Lịch thứ thiệt.
Hạ Thiên Tường rất cảm động vì thâm ân của sư phụ, nước mắt rưng rưng nghẹn ngào nói :
– Ân sư đối với Tường nhi thật là ân nặng như non, nhưng thầy trò sum họp, chỉ còn một thời gian ngắn ngủi, Tường nhi biết báo đáp làm sao?
Hoàng Phủ Thần Bà lấy tay vỗ nhẹ lên vai Hạ Thiên Tường dịu dàng nói :
– Tường nhi, con đối với ta tuy là danh phận thầy trò, nhưng tình thâm như mẹ con, việc gì phải nói đến hai chữ báo đáp! Nếu con biết khang phò chính nghĩa, làm vẻ vang cho môn hộ Bắc Minh, thì tức là một niềm an ủi rất lớn cho ta rồi. Thôi bây giờ đừng nói chuyện nữa, con phải ngưng thần chuyên chú để ta truyền cho con công lực Càn Nguyên Nhất Chỉ!
Công lực Càn Nguyên Nhất Chỉ uy lực cường đại vô biên, diệu lý bên trong tất nhiên cũng phải uyên thâm cùng cực. Hạ Thiên Tường phải dẹp bỏ hết mọi ý nghĩ, lắng tâm mười ngày, kiệt lực tham cứu, mới gọi là hiểu rõ đường lối có thể cứ theo đó ngày đêm gia công luyện tập, tuần tự tiến dần.
Quang âm thấm thoát, nháy mắt đã hết mười lăm ngày. Hoàng Phủ Thúy đến kỳ, quả nhiên đạo thành tọa hóa, Hạ Thiên Tường thương khóc cực kỳ thảm thiết. Chôn cất ân sư xong, chàng mang theo bộ Bắc Minh tâm pháp và trái Càn Thiên Tích Lịch rời khỏi Bắc Minh thần sơn, lại dấn bước vào vòng giang hồ đầy chông gai hiểm hóc.
Hạ Thiên Tường vừa ra khỏi núi, đã nhận được một tin hung dữ kinh hồn.
Số là sau khi đại hội Chấn Thiên bế mạc được nửa tháng, Thích Đại Chiêu dốc hết nhân lực toàn phái lại được hộ pháp Bạch Cốt Võ Sĩ giúp sức đột ngột đến đánh úp phái Võ Đang. Phái Võ Đang vì bất ngờ không kịp phòng bị, đến nỗi suýt nữa hoàn toàn bị tiêu diệt. Hoằng Quang đạo trưởng và Nhất Trần Tử bị chết ngay trong Tam Nguyên quán, còn Chưởng giáo là Hoằng Pháp Chân Nhân cũng trúng phải Bạch Cốt Âm Phong chưởng bị trọng thương, may nhờ có mấy đệ tử liều chết cứu ra, nhưng không biết hiện thời hạ lạc vào đâu.
Hạ Thiên Tường nghe tin bất giác kinh sợ bồi hồi, nghĩ bụng phái Võ Đang đã bị tàn phá, không hiểu mục tiêu thứ hai của phái Chấn Thiên định nhắm vào đâu?
Chàng nghĩ ngợi một lúc, rồi quả quyết đi sang La Phù thăm Sài Vô Cấu, và luôn tiện báo cho Băng Tâm thần ni biết tin dữ của phái Võ Đang mà đề cao cảnh giác, đề phòng bị tập kích bất ngờ.
Trên con đường đi sang La Phù, chàng vừa đi vừa ôn luyện công lực Càn Nguyên Nhất Chỉ sớm tối không ngừng.
Khi chàng tới La Phù thì may mắn gót chân bọn Chấn Thiên chưa dày xéo tới, Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố vẫn an nhiên vô sự.
Thần ni nghe tin dữ của phái Võ Đang, rất lấy là xúc động, bèn niệm một câu “A di đà Phật” rồi nói :
– Không ngờ quần tà phái Chấn Thiên lại dám càn rỡ như vậy? Từ nay ta phải đề phòng cẩn thận mới được.
Hạ Thiên Tường không thấy Sài Vô Cấu đâu, liền hỏi :
– Băng Tâm sư thái, Sài cô cô tôi đâu?
Băng Tâm thần ni cười nói :
– Sài cô cô ngươi cùng Tư Đồ Úy sang Điểm Thương tế diện Từ Tâm Võ Sĩ Quân Tâm Bạch, và tìm cách chấn chỉnh môn hộ Điểm Thương.
Hạ Thiên Tường cau mày nói :
– Nếu vậy ta phải mau mau tiếp ứng cho Tư Đồ đại hiệp và Sài cô cô ngay mới được, vì Thiết Quán đạo trưởng tuy ở Kỳ Liên, nhưng nhất thiết mọi việc ở Điểm Thương, tất thế nào hắn cũng chú ý, chỉ sợ…
Băng Tâm thần ni không đợi chàng nói hết, vội ngắt lời :
– Hạ lão đệ nói rất có lý, bần ni đã sai người mời Tần sư thúc, đợi người tới đây sẽ cùng bàn cách tiếp ứng bọn họ.
Nói tới đấy đã nghe tiếng Tần Lạc Phố cười ha hả từ ngoài cửa đưa vào :
– Ta đã nghe tiếng Hạ lão đệ là một bực hiệp cốt siêu phàm, chỉ đáng tiếc là hôm ở đại hội Hoàng Sơn chỉ thoáng gặp một lúc, bữa nay phải nhìn kỹ mới được!
Tiếng nói cuối cùng vừa dứt, thì người cũng đã bước vào tới nơi, hai tay ông chộp lấy vai Hạ Thiên Tường, chợt nhận thấy sắc mặt Băng Tâm thần ni có vẻ lo lắng, bèn ngạc nhiên hỏi :
– Hạ lão đệ đem tin gì tới đây mà trông sư điệt có vẻ không vui thế?
Băng Tâm thần ni nói :
– Sư thúc, Hạ lão đệ vừa tới báo cho một tin rất dữ, quả nhiên đúng như ta liệu trước, quần tà phái Chấn Thiên âm mưu tiêu diệt dần các môn phái khác, đã lấy Võ Đang làm mục tiêu thứ nhất.
Tần Lạc Phố kinh sợ hỏi :
– Vậy thì kết quả phái Võ Đang có bị thiệt hại gì không?
Băng Tâm thần ni nói :
– Vì có Bạch Cốt Võ Sĩ trợ Trụ vi ngược, phái Võ Đang trong lúc bất ngờ, không kịp phòng bị, rút cục Huyền Quang đạo trưởng và Nhất Trần Tử bị tử trận trong Tam Nguyên quan, còn Hoằng Pháp chưởng giáo cũng bị thuơng nặng, không biết sống chết thế nào…
Tần Lạc Phố với Huyền Quang đạo trưởng giao tình rất hậu, nên vừa nghe đến đấy đã giậm chân thở dài, tỏ vẻ tức giận, nghiến răng nói :
– Võ Đang bị tai nạn đầu tiên, bọn giặc Chấn Thiên tất lại thừa thế hoành hành hơn nữa. La Phù, Kỳ Liên cách nhau không xa, nhưng chúng ta không thể không tính kế phòng bị.
Băng Tâm thần ni nói :
– Sở dĩ phái Chấn Thiên đánh Võ Đang trước là vì hôm đại hội Chấn Thiên, Hoằng Pháp Chân Nhân dùng Tử Dương thần công bẻ gãy tay Bào Tam Cô, hai bên kết oán đã sâu, lại thêm Bạch Cốt Tiên Tử ba trận so tài, cũng sinh hiềm hận. Vậy nên tôi đoán bọn họ trước khi chưa đụng chạm đến hai phái ở gần là Tuyết Sơn và Nga Mi, thì cũng chưa đụng đến La Phù. Hạ lão đệ vừa nói Sài sư muội và Tư Đồ đại hiệp đến Điểm Thương chuyến này tình hình rất nguy hiểm, ta phải liệu tiếp ứng ngay mới được.
Tần Lạc Phố gật đầu lia lịa nói :
– Hạ lão đệ nói phải lắm, Chưởng môn nhân nên liệu tính ngay đi. Nên cử tôi tiếp ứng cho bọn họ hay phái người nào khác?
Băng Tâm thần ni nói :
– Quần tà Chấn Thiên đã hoành hành ngang ngược như vậy, tôi phải ở nhà để còn tìm cách tham yết Mai Hoa lão nhân tiền bối, xin lão nhân gia hoạch định cho một phương pháp an toàn. Việc tiếp ứng cho Sài sư muội và Tư Đồ đại hiệp, xin phiền sư thúc cùng với Hạ lão đệ sang chơi Tây nam một chuyến.
Tần Lạc Phố gật đầu cười nói :
– Chưởng môn sư điệt tính thế cũng phải. Hiện thời tà chính hai bên đã không thể đứng đôi với nhau được. Mai Hoa lão nhân nếu không chịu xuất sơn, thì ít nhất cũng nên cho mượn Mai Hoa tam bảo để góp sức phù trì chính nghĩa mới phải, còn việc sang Điểm Thương đã có tôi và Hạ lão đệ phụ trách.
Băng Tâm thần ni mỉm cười nói :
– Việc này cần phải nhanh chóng, sư thúc đã vui lòng đi chơi xa như vậy, thì nên tức khắc khởi hành ngay mới kịp. Hạ lão đệ tài cao gan lớn, đi dọc đường không khỏi sinh sự, sư thúc cũng cần chú ý luôn luôn, không nên để mất thì giờ vào những chuyện vô ích.
Tần Lạc Phố liền quay về chỗ ở thu thập hành lý, rồi cùng Hạ Thiên Tường từ biệt Băng Tâm thần ni, đoạn trông về hướng tây nam thẳng tiến.
Một già một trẻ, tính tình cũng rất tương hợp. Tần Lạc Phố thấy Hạ Thiên Tường trong lúc đi đường, mặc dầu vất vả mỏi mệt, vẫn không quên sớm tối luyện công, không bỏ ngày nào, bất giác khen rằng :
– Hạ lão đệ tư chất đã tốt, lại chịu khó khổ luyện ngày đêm, hèn nào mà tài trí thông minh chẳng vượt các bạn đồng tuổi…
Hạ Thiên Tường vội cười, ngắt lời :
– Lão tiền bối quá khen, Hạ Thiên Tường vì đần độn ngu si, nên không dám lười biếng, để phụ công ân sư dạy dỗ, chớ có tài giỏi gì đâu!
Tần Lạc Phố tuy không tham dự đại hội Chấn Thiên nhưng đã nghe Băng Tâm thần ni tường thuật mọi chuyện, nên cũng hiểu qua đại khái, bèn hỏi Hạ Thiên Tường :
– Hạ lão đệ dụng công đêm ngày không nghỉ, chắc đã luyện xong môn Ban Thiền chưởng lực của Chưởng môn sư điệt ta truyền lại phải không?
Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :
– Hôm đại hội Chấn Thiên, vãn bối tuy được năm vị Chưởng môn lưu bí cấp truyền thụ cho năm môn tuyệt nghệ, nhưng đã đưa cả cho Phi Quỳnh tỷ tỷ đem theo Trọng Tôn lão tiền bối về thâm sơn nghiên cứu trước, vậy nên tới bây giờ vãn bối cũng chua tập luyện được môn nào cả.
Nhắc tới Trọng Tôn Phi Quỳnh, Hạ Thiên Tường chợt lại liên tưởng đến Lộc Như Ngọc và những lời dặn của Lăng Diệu Diệu, liền ngẩng lên nhìn Tần Lạc Phố rụt rè hỏi :
– Tần lão tiền bối, chúng ta sang Điểm Thương, có thể đi vòng đường được không?
Tần Lạc Phố mỉm cười nói :
– Vòng đường cũng được chứ sao? Lão đệ muốn đi đâu?
Hạ Thiên Tường nói :
– Cháu định sang Chung Nam tử cốc.
Tần Lạc Phố ngạc nhiên hỏi :
– Lão đệ định sang Chung Nam tử cốc làm gì? Hay là có hẹn quyết đấu với ai ở đấy?
Hạ Thiên Tường bèn đem câu chuyện Lộc Như Ngọc mất tích, và Lăng Diệu Diệu dặn mình đi tìm ở bốn địa điểm kể qua cho Tần Lạc Phố nghe, rồi nói :
– Trong bốn địa điểm đó, cháu mới lên có đỉnh núi Côn Luân, bây giờ cháu muốn rẽ sang Chung Nam tử cốc tìm thử xem sao!
Tần Lạc Phố lắc đầu nói :
– Theo ý tôi thì chưa chắc Lộc Như Ngọc đã ẩn cư ở Chung Nam tử cốc!
Hạ Thiên Tường hỏi :
– Chắc lão tiền bối đối với Chung Nam tử cốc đã am hiểu tường tận lắm phải không?
Tần Lạc Phố cười nói :
– Người trong võ lâm ai không biết tiếng Chung Nam tử cốc? Trong cốc chỉ có gió âm lạnh lẽo, xương chất thành non…
Hạ Thiên Tường ngắt lời hỏi :
– Cháu còn nghe người ta nói những bộ xương khô ở trong tử cốc toàn là xương của các danh thủ võ lâm?
Tần Lạc Phố gật đầu :
– Ai đã vào được Chung Nam tử cốc, tất phải biết môn Xúc Cốt thần công, đã biết môn Xúc Cốt thần công thì tất phải là cao thủ võ lâm rồi! Vả trừ những kẻ thâm thù, quyết liều sinh tử, thì không ai lại rồ dại gì mà hẹn nhau tới đấy giao đấu.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
– Cháu đã đến Chung Nam tử cốc một lần, nơi ấy vắng vẻ hẻo lánh lắm, đúng là một nơi lý tưởng cho những ai muốn quyết đấu.
Tần Lạc Phố cười nói :
– Lý tưởng thì có lý tưởng, nhưng cái dấu hiệu thì không tốt, vì những người vào đó giao đấu, kết quả phần nhiều đều biến thành xương trắng cả.
Hai người vừa nói chuyện, vừa rẽ sang con đường tới núi Chung Nam.
Tần Lạc Phố chưa đến Chung Nam tử cốc bao giờ, nên Hạ Thiên Tường phải hướng dẫn. Một già một trẻ trèo đèo qua suối, vượt núi băng rừng, bao nhiêu công phu vất vả, mới lần tới bên cạnh Thanh đàm, nơi tích chứa nước ở trên thác chảy xuống, trước cửa bí động Chung Nam tử cốc.
Hạ Thiên Tường và Tần Lạc Phố rẽ lau vạch cỏ len lỏi tới trước cửa động Chung Nam tử cốc. Vừa ngẩng đầu trông lên, thốt nhiên chàng sửng sốt đứng sững lại.
Thì ra chàng đã trông thấy phía sau dòng thác, hai bên vách động, chỗ có hình hai bàn tay nắm vào nhau của Băng Tâm thần ni, và cành liễu rũ của Thiết Quán đạo trưởng lưu làm biểu ký năm xưa đều đã bị san phẳng, thêm vào đó là hai hàng chữ, vách bên trái đề rằng:
“Cốc này đã đóng”
Vách nên phải đề rằng:
“Ai vào cốc sẽ chết!”
Tần Lạc Phố đọc xong hừ một tiếng, rồi cau mày nói :
– Xem thế này thì đủ biết trong Chung Nam cốc quả có người ẩn cư thật!
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói :
– Tuy trong cốc có người ở, nhưng xét giọng lưỡi ngông cuồng hợm hĩnh quyết không phải là Lộc Như Ngọc.
Tần Lạc Phố cười nói :
– Nếu vậy thì chúng ta có nên vào không?
Hạ Thiên Tường đôi mắt tỏa thần quang, ngạo nghễ đáp :
– Vì mấy chữ “Ai vào cốc sẽ chết” chúng ta lại càng nên vào lắm. Để thử xem tên hung thần ác sát ở trong đó mặt mũi thế nào!
Tần Lạc Phố mỉm cười đồng ý. Hạ Thiên Tường ngầm tụ thần công rồi hai người cùng tiến vào động, chàng lại lấy tấm lưới nhện đỏ cầm sẵn ở tay đề phòng bất trắc.
Trong động tối như mực, hai người vì muốn so tài với người trong động, nên không cần phải lén lút, đi tới nửa chừng, liền cùng cầm hỏa tập vung lên soi.
Hạ Thiên Tường vừa đi vừa cười nói :
– Không biết tên ma quỷ ở trong động này là ai? Cháu thật không sao đoán ra được?
Tần Lạc Phố cười nói :
– Dạo này những bậc kỳ nhân quái khách biệt thế đã lâu lại thấy lần lượt xuất hiện trong chốn giang hồ, ta làm sao biết được? Duy có điều ta biết chắc đó là điều không bao lâu nữa, sẽ có một phen hạo kiếp kinh hồn, không tiền khoáng hậu.
Hai người qua bốn năm lần rẽ quặt, đã thấy giữa động có một lớp vách đá chắn ngang. Tần Lạc Phố đưa tay chỉ vào cái cửa động tròn trên bức vách rộng chừng hơn một thước, cười nói :
– Cách xếp đặt này rõ ràng là do nhân công chớ không phải thiên tạo. Chung Nam tử cốc năm xưa chắc là của một vị cao nhân nào độn thế ẩn cư, không hiểu tại sao sau này lại thành ra một nơi quyết chiến của các nhân vật võ lâm?
Hạ Thiên Tường chợt giơ cao cây hỏa tập lên, mỉm cười nói :
– Lão tiền bối thử coi, trên cửa động kia cũng có tám chữ lớn.
Tần Lạc Phố ngẩng đầu trông lên, quả thấy trên cửa động có gắn hai cái xương trắng, khắc hai hàng chữ như sau này:
“Hỡi ai tới đó, xin dừng bước tại đây”
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Ý chủ nhân muốn nói nếu không dừng bước tại đây, sẽ biến thành khô cốt. Nhưng Hạ Thiên Tường này bình sinh lại rất thích mạo hiểm. Vậy thì ta cứ tiến lên, thử coi có gì lạ?
Nói xong hai cánh tay giơ lên, các đốt xương kêu răng rắc, rồi lập tức thi triển công lực Xúc Cốt thần công chui qua cửa động nhỏ.
Nhưng người vừa vào tới động, thốt nhiên đã thấy một luồng gió mạnh quạt vào mặt, tiếng gió cực kỳ nhọn sắc, hình như có vô số những chiếc phi châm ném tới.
Hạ Thiên Tường cười nhạt một tiếng, ngưng tụ Càn Thiên khí công há miệng phun ra một luồng chân khí vô hình.
Hạ Thiên Tường gần đây công lực thâm hậu không kém Thích Đại Chiêu mấy tý, nên luồng chân khí vô hình của chàng cực kỳ hùng mạnh, tỏa khắp bốn mặt tiểu động, bức luồng kình phong phải quay đầu lại va vào vách động, bật lên những tiếng lách cách rất nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!